• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Tình xưa

  • Tạo bởi Tạo bởi Ftm
  • Start date Start date
Đi tỉnh công tác. Buổi trưa họp xong rút điện thoại gọi cho chàng. Nghe giọng khê khê, nhừa nhựa của một người có tuổi, mình nói "Dạ cháu chào bác, bác cho cháu gặp anh Tuấn Anh ...được không ạ!" Bên kia ho hai cái nói “bác nào, Tuấn Anh đây. Em đang ngồi đâu để anh đến?” Mình bảo chưa biết ngồi đâu, "để em chọn cái quán cà phê rồi nhắn anh địa chỉ nhé!" Chàng lại ho hai cái nói ô kê, “đến ngó em phát, để xem sau 15 năm thời gian mất dạy đến mức nào!”


Trời nắng gắt, đi bộ một quãng tìm quán cà phê mà mồ hôi chảy ướt đầm sau lưng áo. Trên vỉa hè, mấy người xe ôm đậy mũ trên mặt lơ mơ ngủ. Một chị bán nước mía đang cầm quạt xua ruồi. Xe bus chạy ngược chạy xuôi. Tiếng loa của anh bán hàng rong ọ ẹ cất lên bài gì đó, giọng Thanh Tuyền buồn rớt “Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn…”. Cái thị xã nhỏ bé này vẫn thế, như 15 năm trước, khi còn sinh viên có lần chàng từng dẫn mình về đây chơi...

Quán cà phê đây rồi! Bây giờ thì ngồi trong quán, gọi một ly đen đá cho giống ngày xưa, nhắn cho hắn cái tin, rồi ngồi vác mặt ra đường nhìn ngắm thật kỹ cái nơi đã đẻ ra một thằng – từng làm khổ đời mình nhất. Cái đứa mà mình từng chết đi, sống lại mấy lần vì nghĩ không đến được với nhau thì sống cũng coi như chống nạng bên lề cuộc đời mà thôi.

Hơn nửa tiếng sau. Đang check zalo thì điện thoại báo có cuộc gọi. Giọng chàng hổn hển “Em ngồi chỗ nào nhỉ?”. Mình bảo "Anh đến chưa, em đang ngồi gần cửa sổ đây". Ngó ra thấy một trung niên đang dựng chân chống con xe Attila cũ không biết nên gọi là màu gì vì trông rất lem nhem. Dựng xe xong, trung niên rón rén cởi mũ bảo hiểm màu hồng (chắc mượn của vợ) cẩn thận đút vào cốp rồi loẹt quoẹt dép tổ ong bước vào. Mình nhìn qua, thấy ngờ ngợ nhưng không chắc lắm - 4 mắt nhìn nhau bối rối. Có một chút ngượng ngùng. Rất nhiều hụt hẫng và thất vọng! Nhưng cuối cùng thì mình cũng buộc phải thừa nhận trung niên này đích thị là Tuấn Anh - chàng lãng tử của mình năm nào.

Kéo ghế ngồi. Hỏi chàng uống gì. Chàng lúng túng nhìn quanh rồi ậm ừ uống gì cũng được. Gọi ly đen cho chàng. Trong lúc chờ cà phê tranh thủ vừa hỏi chuyện vừa ngắm chàng. "Anh bây giờ thế nào?" Chàng gãi đầu. "Anh vẫn thế. Con em lớn chưa, chồng làm gì?" Mình ngồi thừ ra. Khi người ta nói “vẫn thế” với vẻ mặt và giọng nói mỏi mệt sau 15 năm gặp lại, nghĩa là người ta không có gì đáng để khoe.

Mà nhìn chàng thì cũng biết. Chàng già đi nhanh quá, mắt quầng sâu nhăn nheo vết chân chim. Chàng bận cái áo phông xanh màu lá cây nhìn rất rợ, trên ngực in tên của một hãng dầu nhớt (chắc chàng đi thay dầu xe được họ cho); quần kaki màu bã trầu rộng thùng thình, loang lổ vết cáu bẩn, bên dưới dép tổ ong sứt mép đã được gia cố bằng mấy sợi thép. Và nhất là ánh mắt! Ánh mắt toát lên vẻ bất lực, nhẫn nhục và đầy ẩn ức của một vĩ nhân tỉnh lẻ sinh bất phùng thời. Lãng tử! Ôi lãng tử một thời hoa mộng của em đây ư?

Ngồi hỏi han về người này người nọ một lúc rồi cũng hết chuyện để nói bèn quay sang nhắc nhở kỷ niệm. "Ngày ấy mình dại nhỉ, đi chơi chỉ nắm tay nhau nhỉ!” "Ừm, anh khi ấy không có tiền, đưa em đi lên Tràng Tiền đọc sách chùa, đi qua hiệu kem thấy người ta ăn kem ốc quế mà phải ngó lơ..." "Vâng, em cũng biết anh không có tiền nên cũng không đòi. Em còn nhớ anh hứa với em, khi nào ra trường công thành danh toại anh sẽ đưa em lên Tràng Tiền ăn bữa kem ốc quế cho thật no. Thế mà em chưa được ăn kem thì đã chia tay."

Nấn ná thêm mươi phút, uống hết ly cà phê, chàng xin phép về đi làm. Mình thở phào nhẹ nhõm, vờ vịt làm bộ luyến tiếc nói ôi sao anh vội thế, lâu lắm mới gặp được nhau tí sao anh vội thế! Chàng loẹt quoẹt dép tổ ong ra chỗ để xe. Loay hoay một lúc, có vẻ như muốn nhắn nhủ điều gì đó, chàng bước xuống xe, cầm mũ bảo hiểm vẫy mình ra.

Trời vẫn nắng gắt, trên tán cây cơm nguội có con chim sâu vừa chuyền cành vừa hót. Một làn gió khẽ khàng thổi qua mát dịu. Chàng chớp chớp mắt như sắp sửa nói ra một điều hết sức thầm kín và hệ trọng. Mình tiến lại gần, không dám nhìn sâu vào mắt chàng vì sợ trong một khoảnh khắc xúc động không kiềm chế được cảm xúc, nước mắt mình sẽ rơi.

– Anh nói này!
.............
.............
...

_ Dạ!
...
...
...

– Có tiền đó không, cho anh vay năm chục đổ xăng?


 
Sửa lần cuối:
Vãi lồn ông.
Trừ phần sau thì đọc có vẻ ông mang dép đó giống y ông thế....
Em không bao giờ mang dép ra đường. Nhưng nón bảo hiểm màu hồng thì có. He he
 
Sửa lần cuối:
Màu thời gian trôi. Có những dại khờ chẳng bao giờ còn quay lại...để mà khờ dại và vô tư một lần nữa.
 
Một ngày đẹp trời người yêu cũ bỗng dưng nhắn tin, nói đang dự hội nghị ở một khách sạn gần chỗ anh. Đọc tin nhắn xong chưa vội trả lời, anh vào ngay trang cá nhân của nàng.

"Đây rồi! Dễ gần hai mươi năm rồi không gặp lại nhưng trên ảnh trông nàng vẫn lung linh!. Anh ngạc nhiên thật sự, vì có vẻ nàng còn xinh hơn hồi trẻ: da trắng tinh, mắt to tròn; nọng cằm biến mất, thay vào đó là khuôn mặt trái xoan nhẹ nhõm và tương đối ưa nhìn.

Ngắm nghía chán chê, anh quay ra rep: "Ôi em, cơn gió nào đưa em đến đây vậy!" Nàng bảo: “Vẫn theo dõi anh trên phây búc nhưng chỉ dám tàu ngầm thôi. Hôm nay vào đây có việc chợt nhớ đến anh nên muốn gặp nhau một chút.” Anh nói ừ, để anh gửi lô cây sần qua điện thoại cho em, từ chỗ đó tới nhà anh khoảng hai cây là cùng.

Chuyện trò một lúc thì hóa ra nàng mới ly dị chồng được hai năm nay, hiện là phó trưởng phòng của một công ty du lịch ở Hà Nội. Anh luôn miệng xuýt xoa khen "Em vẫn xinh nhỉ..."
Nàng bảo "Có thích xem mặt thật không, thích thì để gọi video." Anh ngạc nhiên: "Ơ lại có cả mặt thật, mặt giả nữa á? Mà thôi không cần đâu, để mai gặp nhìn luôn một thể."

Tối đó anh trằn trọc mãi. Hình ảnh gần hai mươi năm trước của nàng cứ lãng đãng trong đầu. Hồi đấy anh vừa ra trường vài năm, còn nàng đang học năm 3 đại học. Những đêm đông se lạnh, anh thường đạp con mini cũ mượn của thằng bạn cùng phòng, đến ký túc thăm nàng.

Không biết bao lần, dưới gốc hoàng lan rợp lá và dìu dịu hương thơm, anh đã đọc thơ Lưu Quang Vũ cho nàng nghe, nói về ý nghĩa của cuộc đời và hứa...
Nàng ngước đôi mắt trong veo nhìn sâu vào mắt anh, hỏi "Anh có làm được vậy không?" Anh vòng tay qua eo, bóp nhẹ lên bờ mông diễm lệ của nàng rồi thả một tiếng “được” đầy bi tráng!

Nhưng rồi chí lớn không thành, đường tình đôi ngả. Cho đến tận hôm nay.

Xế trưa nàng bảo sẽ bắt taxi đến. Anh bận sơ mi trắng, giày đen bóng loáng, không quên phịt tí nước hoa vào gáy cho tăng phần quyến rũ và lịch lãm rồi lững thững bước xuống cầu thang.

Vừa đến hành lang tầng 1 chợt anh trông thấy chiếc taxi màu xanh đang dừng lại trả khách. Trên xe bước xuống là một bà cô trạc hơn 40 tuổi nhìn rất to và nặng nề. Anh nheo mắt và định thần lại lần nữa xem liệu mình nhìn nhầm không. Bà cô khoác quả áo ấm màu mắm tôm, đầu đội mũ vải rộng vành, chân đi dép nhựa, vai đeo túi đen… Chỉ thiếu cái lồng gà trên tay nữa thôi, sẽ rất giống một bà mợ ở quê đi thăm người ốm.

- Anh!

Chợt bà cô nhìn về phía anh rồi gọi to. "Bỏ mẹ rồi! Nàng đây rồi! Tự nhiên anh thấy hụt hơi và choáng váng đầu óc. Một cảm giác rất khó diễn tả thành lời. Lúc đấy anh chỉ ước giá người đàn bà đang đứng trước mặt không phải là người anh đang hò hẹn mà thôi. Anh muốn bỏ đi nhưng không nỡ.

- Chào em! Không ngờ vẫn nhận ra nhau nhỉ!

- Dạ! Anh cũng khác trước nhiều quá, ban đầu em tưởng ông giữ xe, nhưng nhìn cái dáng đi cà giật, cà giật từ xa là em nhận ra anh liền.

Anh thấy mặt tê tê, bì bì vì cảm giác tẽn tò. "Dcm! Nhầm kiểu đéo gì ra lão giữ xe! Nhầm với chả nhọt. Hay mình già và hom hem thật rồi?"

Lên nhà...

Nàng kêu nóng rồi cởi áo khoác ra. Bây giờ anh mới thấy rõ hơn sự độc ác của thời gian: đôi vai gầy guộc như cánh vạc khi xưa giờ trông như hai cái bát tô úp lên; cái cổ thanh tú anh vẫn hay vuốt ve nay đã ngắn lại và bè ra trông như chai bia Sài Gòn cổ ngắn; bên dưới, mỡ từ hai bên hông gấp thành 2 – 3 nếp như đang muốn bật tung khỏi chiếc áo mỏng màu tiết dê.

Nàng thở phì phò nói bật hộ em cái quạt. Mồ hôi trên trán túa ra lấm tấm. Nàng già đi nhanh quá. Anh thấy bên ngoài nàng bằng tuổi mẹ cái đứa vẫn hay up ảnh lung linh trên phây nàng. Chợt nàng cầm lọ hà thủ ô trên bàn:

- Anh uống cái này có bị táo không?

Anh sững sờ một lúc vì không tưởng tượng nàng lại hỏi một câu thô thiển và phàm tục như vậy được. Chưa kịp trả lời thì nàng đã nói tiếp:

- Em trước uống cái này toàn bị táo. Có hôm nặng quá bác sỹ phải thụt rửa và móc mãi mới ra, nên anh phải kết hợp ăn thêm nhiều rau và hoa quả đấy.

- Ừ, anh không bị.

- Đó là anh mới uống. Mà cái này bổ thận, ích tinh lắm đây. Uống vào rất nhiều tinh anh ạ. Anh uống rồi lại phải đi tìm chỗ xả cho mà xem.

Anh đần mặt ra vì ngại. Tại sao nàng lại trở nên trần trụi một cách tỉnh bơ như vậy nhỉ? Không còn một chút gì tinh tế và í nhị của ngày xưa. Thời gian! Có phải thời gian đã lấy đi tất cả những gì hay ho nhất của tuổi trẻ không?

Ngồi ôn chuyện ngày xưa một lúc, nàng kêu em díp hết cả mắt lại rồi. Anh bảo nàng vào giường nghỉ ngơi, còn mình ngồi lướt máy tính bên cạnh.

Chỉ 10 phút sau nàng đã ngáy ò ò… ò ò… vang hết cả nhà. Tiếng ngáy khiến anh vừa lạ lùng vừa sợ hãi. Chưa bao giờ anh thấy một người phụ nữ ngủ ngáy cả. Nó cứ rồ rồ, ò ò, có lúc lại khột khột…, trầm và hài hước như tiếng kèn pha gốt trong dàn nhạc giao hưởng.

Cái miệng nàng há to, trông như miệng con cá lóc đang sẵn sàng đớp sung. Thi thoảng nó lại chẹp chẹp rồi nghiến răng ken két gai hết cả người. Ôi cái miệng xinh xắn năm xưa anh từng đặt lên đó biết bao nhiêu nụ hôn nồng nàn, đắm đuối...

Ngủ một lúc, nàng vươn vai đứng dậy hỏi ”Mấy giờ rồi anh?. Chết rồi, em muộn giờ họp mất rồi. Cái túi xách của em để đâu nhỉ! Em ngủ ngon quá anh ạ!"

Anh tiễn nàng xuống cầu thang, chìa tay giật giật mấy cái, nở nụ cười gượng nói em đi nhé. Lần sau vào đây công tác lại đến anh chơi nhé.

Nàng vừa đi khuất, anh thẫn thờ lên nhà như 1 kẻ bại trận, lôi điện thoại ra, vào phây búc nàng, ấn vào mục “bỏ theo dõi”.
Rồi nằm ườn ra chán nản vì tự nhiên thấy mình...NGU.
(St)

FB_IMG_1638471513831.jpg
 
Sửa lần cuối:
Một ngày đẹp trời người yêu cũ bỗng dưng nhắn tin, nói đang dự hội nghị ở một khách sạn gần chỗ anh. Đọc tin nhắn xong chưa vội trả lời, anh vào ngay trang cá nhân của nàng.

"Đây rồi! Dễ gần hai mươi năm rồi không gặp lại nhưng trên ảnh trông nàng vẫn lung linh!. Anh ngạc nhiên thật sự, vì có vẻ nàng còn xinh hơn hồi trẻ: da trắng tinh, mắt to tròn; nọng cằm biến mất, thay vào đó là khuôn mặt trái xoan nhẹ nhõm và tương đối ưa nhìn.

Ngắm nghía chán chê, anh quay ra rep: "Ôi em, cơn gió nào đưa em đến đây vậy!" Nàng bảo: “Vẫn theo dõi anh trên phây búc nhưng chỉ dám tàu ngầm thôi. Hôm nay vào đây có việc chợt nhớ đến anh nên muốn gặp nhau một chút.” Anh nói ừ, để anh gửi lô cây sần qua điện thoại cho em, từ chỗ đó tới nhà anh khoảng hai cây là cùng.

Chuyện trò một lúc thì hóa ra nàng mới ly dị chồng được hai năm nay, hiện là phó trưởng phòng của một công ty du lịch ở Hà Nội. Anh luôn miệng xuýt xoa khen "Em vẫn xinh nhỉ..."
Nàng bảo "Có thích xem mặt thật không, thích thì để gọi video." Anh ngạc nhiên: "Ơ lại có cả mặt thật, mặt giả nữa á? Mà thôi không cần đâu, để mai gặp nhìn luôn một thể."

Tối đó anh trằn trọc mãi. Hình ảnh gần hai mươi năm trước của nàng cứ lãng đãng trong đầu. Hồi đấy anh vừa ra trường vài năm, còn nàng đang học năm 3 đại học. Những đêm đông se lạnh, anh thường đạp con mini cũ mượn của thằng bạn cùng phòng, đến ký túc thăm nàng.

Không biết bao lần, dưới gốc hoàng lan rợp lá và dìu dịu hương thơm, anh đã đọc thơ Lưu Quang Vũ cho nàng nghe, nói về ý nghĩa của cuộc đời và hứa...
Nàng ngước đôi mắt trong veo nhìn sâu vào mắt anh, hỏi "Anh có làm được vậy không?" Anh vòng tay qua eo, bóp nhẹ lên bờ mông diễm lệ của nàng rồi thả một tiếng “được” đầy bi tráng!

Nhưng rồi chí lớn không thành, đường tình đôi ngả. Cho đến tận hôm nay.

Xế trưa nàng bảo sẽ bắt taxi đến. Anh bận sơ mi trắng, giày đen bóng loáng, không quên phịt tí nước hoa vào gáy cho tăng phần quyến rũ và lịch lãm rồi lững thững bước xuống cầu thang.

Vừa đến hành lang tầng 1 chợt anh trông thấy chiếc taxi màu xanh đang dừng lại trả khách. Trên xe bước xuống là một bà cô trạc hơn 40 tuổi nhìn rất to và nặng nề. Anh nheo mắt và định thần lại lần nữa xem liệu mình nhìn nhầm không. Bà cô khoác quả áo ấm màu mắm tôm, đầu đội mũ vải rộng vành, chân đi dép nhựa, vai đeo túi đen… Chỉ thiếu cái lồng gà trên tay nữa thôi, sẽ rất giống một bà mợ ở quê đi thăm người ốm.

- Anh!

Chợt bà cô nhìn về phía anh rồi gọi to. "Bỏ mẹ rồi! Nàng đây rồi! Tự nhiên anh thấy hụt hơi và choáng váng đầu óc. Một cảm giác rất khó diễn tả thành lời. Lúc đấy anh chỉ ước giá người đàn bà đang đứng trước mặt hắn không phải là người anh đang hò hẹn mà thôi. Anh muốn bỏ đi nhưng không nỡ.

- Chào em! Không ngờ vẫn nhận ra nhau nhỉ!

- Dạ! Anh cũng khác trước nhiều quá, ban đầu em tưởng ông giữ xe, nhưng nhìn cái dáng đi cà giật, cà giật từ xa là em nhận ra anh liền.

Anh thấy mặt tê tê, bì bì vì cảm giác tẽn tò. "Dcm! Nhầm kiểu đéo gì ra lão giữ xe! Nhầm với chả nhọt. Hay mình già và hom hem thật rồi?"

Lên nhà...

Nàng kêu nóng rồi cởi áo khoác ra. Bây giờ anh mới thấy rõ hơn sự độc ác của thời gian: đôi vai gầy guộc như cánh vạc khi xưa giờ trông như hai cái bát tô úp lên; cái cổ thanh tú anh vẫn hay vuốt ve nay đã ngắn lại và bè ra trông như chai bia Sài Gòn cổ ngắn; bên dưới, mỡ từ hai bên hông gấp thành 2 – 3 nếp như đang muốn bật tung khỏi chiếc áo mỏng màu tiết dê.

Nàng thở phì phò nói bật hộ em cái quạt. Mồ hôi trên trán túa ra lấm tấm. Nàng già đi nhanh quá. Anh thấy bên ngoài nàng bằng tuổi mẹ cái đứa vẫn hay up ảnh lung linh trên phây nàng. Chợt nàng cầm lọ hà thủ ô trên bàn:

- Anh uống cái này có bị táo không?

Anh sững sờ một lúc vì không tưởng tượng nàng lại hỏi một câu thô thiển và phàm tục như vậy được. Chưa kịp trả lời thì nàng đã nói tiếp:

- Em trước uống cái này toàn bị táo. Có hôm nặng quá bác sỹ phải thụt rửa và móc mãi mới ra, nên anh phải kết hợp ăn thêm nhiều rau và hoa quả đấy.

- Ừ, anh không bị.

- Đó là anh mới uống. Mà cái này bổ thận, ích tinh lắm đây. Uống vào rất nhiều tinh anh ạ. Anh uống rồi lại phải đi tìm chỗ xả cho mà xem.

Anh đần mặt ra vì ngại. Tại sao nàng lại trở nên trần trụi một cách tỉnh bơ như vậy nhỉ? Không còn một chút gì tinh tế và í nhị của ngày xưa. Thời gian! Có phải thời gian đã lấy đi tất cả những gì hay ho nhất của tuổi trẻ không?

Ngồi ôn chuyện ngày xưa một lúc, nàng kêu em díp hết cả mắt lại rồi. Anh bảo nàng vào giường nghỉ ngơi, còn mình ngồi lướt máy tính bên cạnh.

Chỉ 10 phút sau nàng đã ngáy ò ò… ò ò… vang hết cả nhà. Tiếng ngáy khiến anh vừa lạ lùng vừa sợ hãi. Chưa bao giờ anh thấy một người phụ nữ ngủ ngáy cả. Nó cứ rồ rồ, ò ò, có lúc lại khột khột…, trầm và hài hước như tiếng kèn pha gốt trong dàn nhạc giao hưởng.

Cái miệng nàng há to, trông như miệng con cá quả đang sẵn sàng đớp sung. Thi thoảng nó lại chẹp chẹp rồi nghiến răng ken két gai hết cả người. Ôi cái miệng xinh xắn năm xưa anh từng đặt lên đó biết bao nhiêu nụ hôn nồng nàn, đắm đuối...

Ngủ một lúc, nàng vươn vai đứng dậy hỏi ”Mấy giờ rồi anh?. Chết rồi, em muộn giờ họp mất rồi. Cái túi xách của em để đâu nhỉ! Em ngủ ngon quá anh ạ!"

Anh tiễn nàng xuống cầu thang, chìa tay giật giật mấy cái, nở nụ cười gượng nói em đi nhé. Lần sau vào đây công tác lại đến anh chơi nhé.

Nàng vừa đi khuất, anh thẫn thờ lên nhà như 1 kẻ bại trận, lôi điện thoại ra, vào phây búc nàng, ấn vào mục “bỏ theo dõi”.
Rồi nằm ườn ra chán nản vì tự nhiên thấy mình...NGU.
(St)

View attachment 633598
Chuyện hài vđ, sau này ko biết có em nyc nào liên lạc lại ko nữa, haiz
 
Chuyện buồn mà bạn. Khuyên bạn tuyệt đối không gặp nyc nhé!
Ok người từng trải, xa quá thì ko biết chứ hiện tại thì cho tiền cũng ko gặp vì ko còn cảm xúc
 
  • Vodka
Reactions: Ftm
Ok người từng trải, xa quá thì ko biết chứ hiện tại thì cho tiền cũng ko gặp vì ko còn cảm xúc
Trong chuyện tình cảm thì ai cũng là 1 đứa trẻ mới lớn mà thôi,
 
Top