• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Tôi đi tìm con-nghệ-thuật

12h.12h

Bậc Thầy Kể Chuyện
Trong này có rất nhiều bạn chơi ảnh, và có những người chơi rất khủng nhưng kín tiếng. Bỏ qua dòng máy số với các App có thể biến Thị Nở thành Thị-Huyền-NGUYỄN sau vài chục phút click chuột thì chắc những ai đã từng chụp máy phim, cả âm bản cả dương bản đều công nhận với mình có được tấm ảnh đẹp là rất hiếm. Khoảng khắc khung hình bật ra trong phần mấy của một giây, cộng với ánh sáng, cộng với nhạy cảm của mẫu, cộng với rung cảm của người chụp và không thể thiếu chút may mắn nữa; tưởng đơn giản mà có được đủ lại hóa ra không dễ.

Qua, nay nhiều bạn inbox quá, mình đã cẩn thận để lại footnote rồi mà vẫn nhắn, hỏi. Không trả lời các bạn thì bất nhã, trả lời hết thì không xuể. Mình gõ ít dòng chung chung thế này, có gì chưa thỏa mãn được thì “mong nhân dân lượng thứ” J

Mình đi MS lần đầu tiên trong đời là khoảng tháng 10/1993, cái quán MS ở đê Yên Phụ ấy, chỗ sau này là cái nhà hàng Thượng Hải hay gì đấy chả nhớ. Hồi đó chưa gọi là mát-xa đâu, biển quảng cáo là TẮM HƠI XOA BÓP. Tăm hơi hồi đấy cũng chỉ có đến X, cùng lắm là Y thôi - thì Xoa bóp mà. Còn muốn đến Dzét thì phải đi tít tận góc Kim Ngưu/Lạc Trung, đến cái chỗ Tắm hơi Á-châu, mấy năm trước đi qua hình như thấy vẫn còn. Thời gian mình làm ở HAN không nhiều, nên cũng loanh quanh chỉ biết bia ôm Bích Nhung với đôi chỗ nữa, chấm hết. SGN mình rành hơn, văn phòng chính ở đấy.

Cái tạm gọi là MS art ấy lần đầu mình thử có tên là Qi Spa ở NKKN, Quận 1. Trong khi tất cả các chỗ khác còn xông-hơi-nước thì ở đây là có xông khô đá nóng. Các bạn KTV mặc kimono ngồi cạnh thi thoảng múc 1 muỗng nước có tinh dầu đổ vào chỗ đá nóng, bóp nhẹ nhàng và rủ rỉ chuyện trò. Rủ đi MS thì nhiều chú, nhiều bác dưới một vài người trên cả nghìn/chục nghìn người vả cho mấy cái ngay vì phạm thượng, nhưng mời vào chỗ này các bác, các chú hầu như đều ưng. Biết thế vì lần sau nếu gặp kiểu gì cũng “này, nhậu thằng ABC lo; thằng cháu bố trí lại Qui nhỉ J “. Thói đời đã quen ăn sáng có khăn trải bàn, bảo ra 49 Bát Đàn tay cầm tiền, xếp hàng, rồi tự bê bát phở ra ngồi vỉa hè xì-xụp trên một đống giấy ăn vứt lỏng chỏng thêm nắng, nóng, bụi chưa kể mùi rãnh nước những hôm oi trời thì chọn chỗ nào các bạn biết rồi.

MS art(s) có mấy bạn đã tả rất kỹ, đủ rồi; mình không nhắc lại. Xin chỉ tóm tắm mấy nét chính thế này thôi:

- HAN, SGN không có MS art đâu, chả có tiệm nào chuyên cả. Có chăng trong số những tiệm Spa, massage sẽ có một vài chị/em KTV có nghề, họ tìm hiểu thêm về kỹ thuật MS và gặp được khách nào họ thấy có cảm tình thì họ sẽ làm, như một cách riêng đáp lại sự tôn trọng của khách đối với họ, thế thôi. Cuộc đời mà, bạn cư xử với người khác thế nào thì bạn sẽ nhận lại từ người khác (gần) như thế; đâu phải chị/em nào làm trong các chỗ ấy cũng sẵn sàng đổi mọi thứ để nhận $.

- Chị/em làm MS art hình như đều không có ai đẹp như mấy em hotgirl làm trong những chỗ mát-xa trá hình kiểu cởi chuồng Nuru hay mát thì ít mà sờ soạng bỗ bã thì nhiều. Mấy chi/em MS art mình biết đều đã có cháu nhỏ, hoặc truc trặc gia đình, hoặc làm mẹ đơn thân có chủ ý. Mô tả họ thế nào nhỉ: dễ nhìn thôi; các ngón tay rất mềm, da ngón tay/lòng bàn tay rất mịn và tuyệt không có vết chai; nói chuyện có duyên, rủ rỉ kiểu tâm tình chứ không phải tranh luận sao Bít-đờn thắng Trăm, hay Đông Lào mấy nghìn năm lịch sử chưa bao giờ được vị thế như ngày nay, hay Saigon thời VNCH mọi thứ đều ăn đứt TP.HCM thời hiện tại. Cái nữa, cái này theo mình rất quan trọng: các chị/em đó cơ thể có mùi thơm rất lạ, không phải thơm mùi nước hoa mới xịt đâu, khó tả lắm.

- Chỗ MS art thế nào tùy sở thích mỗi người; nhưng phải yên ả; và sạch, sạch kiểu fresh cho phòng, giường, ga. Fresh nó thế nào nhỉ: tươi, mát; mình không cố ý chen lẫn tiếng Tây cho ra vẻ đâu; nhưng chả biết dùng từ tương tự sao cho chuẩn; thôi thì các bạn cứ hình dung sáng sớm ngủ dậy tầm 5h-5h30 bạn chạy qua chỗ mấy cây ngọc lan đang mùa hoa ấy, hay chum hoa cau vừa bung mo, hay đồi chè chẳng hạn.

- Chi phí cho độ 1 đến 2 tiếng MS art đâu đó từ 1 đến 2 triệu đồng, chưa tính tiền phòng. Không quá nhiều, nhưng cũng không ít để có thể cách ngày lại tô-hô-nude lim dim thư giãn. Với số tiền ấy các bạn (trẻ) có nhiều lựa chọn ác-liệt/tới-bến hơn: được chọn nhân viên này; được phục vụ kiểu thượng đế bỏ tiền mua này; được đến tận cái lọ cái chai này…, phải không? Nói thật nhé, MS art chỉ hợp với bọn trung niên thôi, sau khi đã trải qua… “ я вспомню песни первые свои, Звезда горит над розовой Невою,
заставские бормочут соловьи… khúc hát ngây thơ một thời thiếu nữ/ngôi sao cháy bùng trên sông Neva/và tiếng chim kêu những buối chiều tà ….”

- Tại sao mình không chia sẻ thông tin, chẳng phải hẹp hòi gì cả mà bởi vì mình không tin có nhiều người thật-sự-thích trải nghiệm này. Đọc xong 4 cái gạch đầu dòng kia chắc các bạn hiểu hơn rồi. Thứ nữa, như mình giải thích ngay ở phần đầu: không phải chị/em KTV nào cũng làm MS art cho bất kể khách nào; họ chỉ làm khi được tôn trọng, mà đúng hơn là họ chỉ làm được khi họ “phiêu” – từ của một em gái tên Hà dùng khi mình hỏi sao hôm nay em làm tốt thế! Mình giới thiệu (giả dụ thế), các bạn vừa tốn tiền, lại mất thời gian, mà kết cục các bạn không thấy vui thì mình rất-lấy-làm-áy-náy!

 
Sửa lần cuối:
Hôm nay đọc bài của 2 ông về lingam art này, đi tìm google các kiểu ko có info. Nghĩ bụng buồn ko biết bao h mới đc mở mang tầm nhìn.
 
Ôi bác đi MS lần đầu tiên trong đời là khoảng tháng 10/1993, em thì mới đi lần đầu năm 2007, thôi em xin gọi bác 2 tiếng: tiền bối là phải rồi
 
Ôi bác đi MS lần đầu tiên trong đời là khoảng tháng 10/1993, em thì mới đi lần đầu năm 2007, thôi em xin gọi bác 2 tiếng: tiền bối là phải rồi
Sóng sau đè lớp trước, biết trước/sau chẳng nói lên điều gì cả bạn ạ. Tầm bạn đang ở tuổi đẹp nhất cuộc đời đấy, hưởng thụ đi. Thực ra đến bây giờ mới nhớ cái MS này có 1 chỗ nữa cũng rất hay, nhưng dưới Cần Thơ cơ.
 
Độ phiêu của KTV rất quan trọng… nó phụ thuộc vào tâm lý thoải mái của họ. Ms Art vừa gần lại vừa xa, vừa dễ tìm nhưng lại khó kiếm. Em may mắn gặp được 1 KTV phiêu như thế… cũng rất gần, ngay ở MT - LQĐ Q1, chỗ mà ai cũng biết. Nhưng gt cho bạn thì em nó lại là 1 KTV rất bình thường… túm lại là do “ăn ở” và một chút may mắn.
 
Trong này có rất nhiều bạn chơi ảnh, và có những người chơi rất khủng nhưng kín tiếng. Bỏ qua dòng máy số với các App có thể biến Thị Nở thành Thị-Huyền-NGUYỄN sau vài chục phút click chuột thì chắc những ai đã từng chụp máy phim, cả âm bản cả dương bản đều công nhận với mình có được tấm ảnh đẹp là rất hiếm. Khoảng khắc khung hình bật ra trong phần mấy của một giây, cộng với ánh sáng, cộng với nhạy cảm của mẫu, cộng với rung cảm của người chụp và không thể thiếu chút may mắn nữa; tưởng đơn giản mà có được đủ lại hóa ra không dễ.

Qua, nay nhiều bạn inbox quá, mình đã cẩn thận để lại footnote rồi mà vẫn nhắn, hỏi. Không trả lời các bạn thì bất nhã, trả lời hết thì không xuể. Mình gõ ít dòng chung chung thế này, có gì chưa thỏa mãn được thì “mong nhân dân lượng thứ” J

Mình đi MS lần đầu tiên trong đời là khoảng tháng 10/1993, cái quán MS ở đê Yên Phụ ấy, chỗ sau này là cái nhà hàng Thượng Hải hay gì đấy chả nhớ. Hồi đó chưa gọi là mát-xa đâu, biển quảng cáo là TẮM HƠI XOA BÓP. Tăm hơi hồi đấy cũng chỉ có đến X, cùng lắm là Y thôi - thì Xoa bóp mà. Còn muốn đến Dzét thì phải đi tít tận góc Kim Ngưu/Lạc Trung, đến cái chỗ Tắm hơi Á-châu, mấy năm trước đi qua hình như thấy vẫn còn. Thời gian mình làm ở HAN không nhiều, nên cũng loanh quanh chỉ biết bia ôm Bích Nhung với đôi chỗ nữa, chấm hết. SGN mình rành hơn, văn phòng chính ở đấy.

Cái tạm gọi là MS art ấy lần đầu mình thử có tên là Qi Spa ở NKKN, Quận 1. Trong khi tất cả các chỗ khác còn xông-hơi-nước thì ở đây là có xông khô đá nóng. Các bạn KTV mặc kimono ngồi cạnh thi thoảng múc 1 muỗng nước có tinh dầu đổ vào chỗ đá nóng, bóp nhẹ nhàng và rủ rỉ chuyện trò. Rủ đi MS thì nhiều chú, nhiều bác dưới một vài người trên cả nghìn/chục nghìn người vả cho mấy cái ngay vì phạm thượng, nhưng mời vào chỗ này các bác, các chú hầu như đều ưng. Biết thế vì lần sau nếu gặp kiểu gì cũng “này, nhậu thằng ABC lo; thằng cháu bố trí lại Qui nhỉ J “. Thói đời đã quen ăn sáng có khăn trải bàn, bảo ra 49 Bát Đàn tay cầm tiền, xếp hàng, rồi tự bê bát phở ra ngồi vỉa hè xì-xụp trên một đống giấy ăn vứt lỏng chỏng thêm nắng, nóng, bụi chưa kể mùi rãnh nước những hôm oi trời thì chọn chỗ nào các bạn biết rồi.

MS art(s) có mấy bạn đã tả rất kỹ, đủ rồi; mình không nhắc lại. Xin chỉ tóm tắm mấy nét chính thế này thôi:

- HAN, SGN không có MS art đâu, chả có tiệm nào chuyên cả. Có chăng trong số những tiệm Spa, massage sẽ có một vài chị/em KTV có nghề, họ tìm hiểu thêm về kỹ thuật MS và gặp được khách nào họ thấy có cảm tình thì họ sẽ làm, như một cách riêng đáp lại sự tôn trọng của khách đối với họ, thế thôi. Cuộc đời mà, bạn cư xử với người khác thế nào thì bạn sẽ nhận lại từ người khác (gần) như thế; đâu phải chị/em nào làm trong các chỗ ấy cũng sẵn sàng đổi mọi thứ để nhận $.

- Chị/em làm MS art hình như đều không có ai đẹp như mấy em hotgirl làm trong những chỗ mát-xa trá hình kiểu cởi chuồng Nuru hay mát thì ít mà sờ soạng bỗ bã thì nhiều. Mấy chi/em MS art mình biết đều đã có cháu nhỏ, hoặc truc trặc gia đình, hoặc làm mẹ đơn thân có chủ ý. Mô tả họ thế nào nhỉ: dễ nhìn thôi; các ngón tay rất mềm, da ngón tay/lòng bàn tay rất mịn và tuyệt không có vết chai; nói chuyện có duyên, rủ rỉ kiểu tâm tình chứ không phải tranh luận sao Bít-đờn thắng Trăm, hay Đông Lào mấy nghìn năm lịch sử chưa bao giờ được vị thế như ngày nay, hay Saigon thời VNCH mọi thứ đều ăn đứt TP.HCM thời hiện tại. Cái nữa, cái này theo mình rất quan trọng: các chị/em đó cơ thể có mùi thơm rất lạ, không phải thơm mùi nước hoa mới xịt đâu, khó tả lắm.

- Chỗ MS art thế nào tùy sở thích mỗi người; nhưng phải yên ả; và sạch, sạch kiểu fresh cho phòng, giường, ga. Fresh nó thế nào nhỉ: tươi, mát; mình không cố ý chen lẫn tiếng Tây cho ra vẻ đâu; nhưng chả biết dùng từ tương tự sao cho chuẩn; thôi thì các bạn cứ hình dung sáng sớm ngủ dậy tầm 5h-5h30 bạn chạy qua chỗ mấy cây ngọc lan đang mùa hoa ấy, hay chum hoa cau vừa bung mo, hay đồi chè chẳng hạn.

- Chi phí cho độ 1 đến 2 tiếng MS art đâu đó từ 1 đến 2 triệu đồng, chưa tính tiền phòng. Không quá nhiều, nhưng cũng không ít để có thể cách ngày lại tô-hô-nude lim dim thư giãn. Với số tiền ấy các bạn (trẻ) có nhiều lựa chọn ác-liệt/tới-bến hơn: được chọn nhân viên này; được phục vụ kiểu thượng đế bỏ tiền mua này; được đến tận cái lọ cái chai này…, phải không? Nói thật nhé, MS art chỉ hợp với bọn trung niên thôi, sau khi đã trải qua… “ я вспомню песни первые свои, Звезда горит над розовой Невою,
заставские бормочут соловьи… khúc hát ngây thơ một thời thiếu nữ/ngôi sao cháy bùng trên sông Neva/và tiếng chim kêu những buối chiều tà ….”

- Tại sao mình không chia sẻ thông tin, chẳng phải hẹp hòi gì cả mà bởi vì mình không tin có nhiều người thật-sự-thích trải nghiệm này. Đọc xong 4 cái gạch đầu dòng kia chắc các bạn hiểu hơn rồi. Thứ nữa, như mình giải thích ngay ở phần đầu: không phải chị/em KTV nào cũng làm MS art cho bất kể khách nào; họ chỉ làm khi được tôn trọng, mà đúng hơn là họ chỉ làm được khi họ “phiêu” – từ của một em gái tên Hà dùng khi mình hỏi sao hôm nay em làm tốt thế! Mình giới thiệu (giả dụ thế), các bạn vừa tốn tiền, lại mất thời gian, mà kết cục các bạn không thấy vui thì mình rất-lấy-làm-áy-náy!
Các ông cứ úp úp mở mở này thì thà là im lặng mà hưởng thụ đi... khoe ra đây làm gì... có người có tiền để trải nghiệm có ng là thành phần trẻ trâu... ít ra k chia sẽ thông tin các ktv vì vấn đề riêng tư như ông nói các e cảm thấy bản thân mình đuoc tôn trọng thì các e sẽ nhiệt tình... nhưng ít ra k chia sẽ thông tin của ktv thì cũng chia sẽ cho ae ít spa mà hao hao như thế ae sẽ tự cảm nhận nó có nhìu thú vị... đây các ông cứ đăng lên xong úp úp mở mở để chọc tức ae à... bản thân tôi rất thích thể loại này và cũng dc nhìu ae chia sẽ nhưng đi chưa chỗ nào ưng ý chỉ còn mấy cái spa trong ks 5 sao là chưa check dc vì nó xa xỉ quá chưa đủ tầm để đi cũng k bik nó có khác gì về khoản art so với spa bình thường k còn bài aroma này 100% là các spa như nhau chỉ khác cái art thôi... tóm lại nếu các bác đã k ý định share thì tàu ngầm mà chơi khỏi lên đây viết rồi k share đẻ nhìu bác kêu chảnh cũng k hay lắm còn đã viết thì nên share cho ae một vài địa chỉ tự ae trải nghiệm... đây là tâm sự lòng của tôi vì tôi rất thích thể loại này mong ae đưng gạch đá
 
Độ phiêu của KTV rất quan trọng… nó phụ thuộc vào tâm lý thoải mái của họ. Ms Art vừa gần lại vừa xa, vừa dễ tìm nhưng lại khó kiếm. Em may mắn gặp được 1 KTV phiêu như thế… cũng rất gần, ngay ở MT - LQĐ Q1, chỗ mà ai cũng biết. Nhưng gt cho bạn thì em nó lại là 1 KTV rất bình thường… túm lại là do “ăn ở” và một chút may mắn.
LQĐ vài ba năm lại đây phòng ốc xập xệ đến mức thê thảm. Kinh nhất là chỗ tắm, chả khác gì nhà tắm công cộng, khăn bông thì cứng quèo. Đi qua cái bể xục nhìn đám 8 vía ôm ấp nhau tởm vãi.

Còn vụ KTV thì đúng thế mà, át với người này nhưng lại như khúc gỗ với người kia. Cơ mà phòng MS trên lầu 1 bé như lỗ mũi, bức bí bỏ xừ, thi thoảng lại huỳnh huỵch guốc gái chạy bên ngoài, tâm có tĩnh được đâu mà át :-)
 
Sửa lần cuối:
Các ông cứ úp úp mở mở này thì thà là im lặng mà hưởng thụ đi... khoe ra đây làm gì... có người có tiền để trải nghiệm có ng là thành phần trẻ trâu... ít ra k chia sẽ thông tin các ktv vì vấn đề riêng tư như ông nói các e cảm thấy bản thân mình đuoc tôn trọng thì các e sẽ nhiệt tình... nhưng ít ra k chia sẽ thông tin của ktv thì cũng chia sẽ cho ae ít spa mà hao hao như thế ae sẽ tự cảm nhận nó có nhìu thú vị... đây các ông cứ đăng lên xong úp úp mở mở để chọc tức ae à... bản thân tôi rất thích thể loại này và cũng dc nhìu ae chia sẽ nhưng đi chưa chỗ nào ưng ý chỉ còn mấy cái spa trong ks 5 sao là chưa check dc vì nó xa xỉ quá chưa đủ tầm để đi cũng k bik nó có khác gì về khoản art so với spa bình thường k còn bài aroma này 100% là các spa như nhau chỉ khác cái art thôi... tóm lại nếu các bác đã k ý định share thì tàu ngầm mà chơi khỏi lên đây viết rồi k share đẻ nhìu bác kêu chảnh cũng k hay lắm còn đã viết thì nên share cho ae một vài địa chỉ tự ae trải nghiệm... đây là tâm sự lòng của tôi vì tôi rất thích thể loại này mong ae đưng gạch đá
Tao cũng muốn tìm hiểu mà cũng đéo biết bắt đầu từ đâu.
 
Tao cũng muốn tìm hiểu mà cũng đéo biết bắt đầu từ đâu.
M cứ lên mạng tìm các spa có aroma rồi đi chỗ nào mà cho mặc quần lót giấy thì đi tip thoáng tí thì gạ các e thử còn chỗ nào mà mặc quần đùi thì k nên đi vì nó k có gì đâu mà còn khó chịu thêm so với mang quần lót giấy còn về bài thì hầu như 100% là như nhau... cái này t nói theo cảm nhận của t
 
Trong này có rất nhiều bạn chơi ảnh, và có những người chơi rất khủng nhưng kín tiếng. Bỏ qua dòng máy số với các App có thể biến Thị Nở thành Thị-Huyền-NGUYỄN sau vài chục phút click chuột thì chắc những ai đã từng chụp máy phim, cả âm bản cả dương bản đều công nhận với mình có được tấm ảnh đẹp là rất hiếm. Khoảng khắc khung hình bật ra trong phần mấy của một giây, cộng với ánh sáng, cộng với nhạy cảm của mẫu, cộng với rung cảm của người chụp và không thể thiếu chút may mắn nữa; tưởng đơn giản mà có được đủ lại hóa ra không dễ.
em chơi máy phim từ lúc sinh ra, vì lớn lên ở làng nghề ảnh, nhưng theo sự phát triển của khoa học công nghệ thì cũng phải dùng máy số, cũng chỉnh app này nọ cho kịp trend. Cái này là quy luật rồi.
Hoài niệm về máy phim vẫn còn đó, lúc rảnh rỗi vẫn lôi ra chụp. Nó là cái thú vui. thích nghe tiếng phim chạy, thích cảm giác từ từ. chờ-chộp, hồi hộp in tráng.. một cảm giác mà máy số không bao giờ có được. giống như bác thích ms art.
còn ms bây giờ nhanh như chụp máy số. phạch 1 cái lên đỉnh là xem ảnh được ngay, nó phù hợp với đa số giới trẻ bjo.
Để thích ms art cần ng có trải nghiệm, thích cái đẹp ở bên trong và từ từ đến. Tuổi này bác đi tìm con đường nghệ thuật là chuẩn bài rồi.
Chúc bác nhiều sức khoẻ. con đường nghệ thuật rất gian nan.
 
Các ông cứ úp úp mở mở này thì thà là im lặng mà hưởng thụ đi... khoe ra đây làm gì... có người có tiền để trải nghiệm có ng là thành phần trẻ trâu... ít ra k chia sẽ thông tin các ktv vì vấn đề riêng tư như ông nói các e cảm thấy bản thân mình đuoc tôn trọng thì các e sẽ nhiệt tình... nhưng ít ra k chia sẽ thông tin của ktv thì cũng chia sẽ cho ae ít spa mà hao hao như thế ae sẽ tự cảm nhận nó có nhìu thú vị... đây các ông cứ đăng lên xong úp úp mở mở để chọc tức ae à... bản thân tôi rất thích thể loại này và cũng dc nhìu ae chia sẽ nhưng đi chưa chỗ nào ưng ý chỉ còn mấy cái spa trong ks 5 sao là chưa check dc vì nó xa xỉ quá chưa đủ tầm để đi cũng k bik nó có khác gì về khoản art so với spa bình thường k còn bài aroma này 100% là các spa như nhau chỉ khác cái art thôi... tóm lại nếu các bác đã k ý định share thì tàu ngầm mà chơi khỏi lên đây viết rồi k share đẻ nhìu bác kêu chảnh cũng k hay lắm còn đã viết thì nên share cho ae một vài địa chỉ tự ae trải nghiệm... đây là tâm sự lòng của tôi vì tôi rất thích thể loại này mong ae đưng gạch đá
Đồng ý với bro. Cứ viết up up mở mở xong rồi ko share tí info nào thì kể ra làm gì.
 
em chơi máy phim từ lúc sinh ra, vì lớn lên ở làng nghề ảnh, nhưng theo sự phát triển của khoa học công nghệ thì cũng phải dùng máy số, cũng chỉnh app này nọ cho kịp trend. Cái này là quy luật rồi.
Hoài niệm về máy phim vẫn còn đó, lúc rảnh rỗi vẫn lôi ra chụp. Nó là cái thú vui. thích nghe tiếng phim chạy, thích cảm giác từ từ. chờ-chộp, hồi hộp in tráng.. một cảm giác mà máy số không bao giờ có được. giống như bác thích ms art.
còn ms bây giờ nhanh như chụp máy số. phạch 1 cái lên đỉnh là xem ảnh được ngay, nó phù hợp với đa số giới trẻ bjo.
Để thích ms art cần ng có trải nghiệm, thích cái đẹp ở bên trong và từ từ đến. Tuổi này bác đi tìm con đường nghệ thuật là chuẩn bài rồi.
Chúc bác nhiều sức khoẻ. con đường nghệ thuật rất gian nan.
Tầm này kiếm mấy cuộn Kodak, Fuji cũng đã khó rồi, tìm được chỗ tráng phim yên-tâm còn khó nữa. Đọc vài dòng cũng biết bạn có nghề rồi, có vài cuốn sách về làng ảnh Lai Xá hay phết, không biết bạn xem chưa?
 
=)) trò ms nghệ thuật này nó hên xui lắm. nchung ae nghe cho vui. Còn thật thì chưa thấy
Massage chỉ cần 1 con đấm bóp tốt.. service ngon , mặt mũi body ok :))

Chứ nâng tầm nghệ thuật thì hơi quá.. vì khi chúng xuất tinh rồi thì mọi thứ lúc sau đều vô nghĩa:))
 
Mấy cuốn về làng nghề e đều có, nhà được tặng vì ông, cha đều làm nghề. Đến đời e lớn lên bố bảo thôi làm nghề khác :)) theo nghề nghệ thuật là nghèo con ạ ☺️ Dù không làm nghề ảnh nhưng trong máu vẫn còn chất nghệ. Đồ nghề có đủ cả. Máu lên sách balo full option lên tây bắc săn bắt, xách theo 1 con ghẹ nữa là vừa vui lại thoả đam mê. Nói về ms art thì trải nghiệm lần đầu của e là ở bên thái lan. Cũng chưa từng thấy ở Việt Nam có hoặc em không biết. E xin phép không kể chi tiết nhưng kết quả cuối cùng là giống như bác. Cơ bản món ms art này không dành cho số đông. Tóm lại dính đến chữ "art" thì người chơi hẳn là một "artist"?!
 
Sửa lần cuối:
Hôm nay đọc được 2 bài về massage art rồi. Cám ơn bác vì bài chia sẻ về loại hình dịch vụ ma mị này
 
Mấy cuốn về làng nghề e đều có, nhà được tặng vì ông, cha đều làm nghề. Đến đời e lớn lên bố bảo thôi làm nghề khác :)) theo nghề nghệ thuật là nghèo con ạ ☺️ Dù không làm nghề ảnh nhưng trong máu vẫn còn chất nghệ. Đồ nghề có đủ cả. Máu lên sách balo full option lên tây bắc săn bắt, xách theo 1 con ghẹ nữa là vừa vui lại thoả đam mê. Nói về ms art thì trải nghiệm lần đầu của e là ở bên thái lan. Cũng chưa từng thấy ở Việt Nam có hoặc em không biết. E xin phép không kể chi tiết nhưng kết quả cuối cùng là giống như bác. Cơ bản món ms art này không dành cho số đông. Tóm lại dính đến chữ "art" thì người chơi hẳn là một "artist"?!
Món này ko dành cho số đông, vì nếu ai cũng củ nghệ, ai cũng phiêu thì cả nước toàn là nhà văn, ca sĩ, nhạc sĩ họa sĩ, nhà thơ hết :)))))
 
đọc qua vài thớt gần đây của bác 12h.12h thấy giọng văn logic (chủ đề khác) và mở mang nâng tầm massage (chủ đề này).
Ms art này được xông hơi xong làm ly rượu vang, nghe nhạc du dương và được ms art ntn thì đúng là bay
 
Trong này có rất nhiều bạn chơi ảnh, và có những người chơi rất khủng nhưng kín tiếng. Bỏ qua dòng máy số với các App có thể biến Thị Nở thành Thị-Huyền-NGUYỄN sau vài chục phút click chuột thì chắc những ai đã từng chụp máy phim, cả âm bản cả dương bản đều công nhận với mình có được tấm ảnh đẹp là rất hiếm. Khoảng khắc khung hình bật ra trong phần mấy của một giây, cộng với ánh sáng, cộng với nhạy cảm của mẫu, cộng với rung cảm của người chụp và không thể thiếu chút may mắn nữa; tưởng đơn giản mà có được đủ lại hóa ra không dễ.

Qua, nay nhiều bạn inbox quá, mình đã cẩn thận để lại footnote rồi mà vẫn nhắn, hỏi. Không trả lời các bạn thì bất nhã, trả lời hết thì không xuể. Mình gõ ít dòng chung chung thế này, có gì chưa thỏa mãn được thì “mong nhân dân lượng thứ” J

Mình đi MS lần đầu tiên trong đời là khoảng tháng 10/1993, cái quán MS ở đê Yên Phụ ấy, chỗ sau này là cái nhà hàng Thượng Hải hay gì đấy chả nhớ. Hồi đó chưa gọi là mát-xa đâu, biển quảng cáo là TẮM HƠI XOA BÓP. Tăm hơi hồi đấy cũng chỉ có đến X, cùng lắm là Y thôi - thì Xoa bóp mà. Còn muốn đến Dzét thì phải đi tít tận góc Kim Ngưu/Lạc Trung, đến cái chỗ Tắm hơi Á-châu, mấy năm trước đi qua hình như thấy vẫn còn. Thời gian mình làm ở HAN không nhiều, nên cũng loanh quanh chỉ biết bia ôm Bích Nhung với đôi chỗ nữa, chấm hết. SGN mình rành hơn, văn phòng chính ở đấy.

Cái tạm gọi là MS art ấy lần đầu mình thử có tên là Qi Spa ở NKKN, Quận 1. Trong khi tất cả các chỗ khác còn xông-hơi-nước thì ở đây là có xông khô đá nóng. Các bạn KTV mặc kimono ngồi cạnh thi thoảng múc 1 muỗng nước có tinh dầu đổ vào chỗ đá nóng, bóp nhẹ nhàng và rủ rỉ chuyện trò. Rủ đi MS thì nhiều chú, nhiều bác dưới một vài người trên cả nghìn/chục nghìn người vả cho mấy cái ngay vì phạm thượng, nhưng mời vào chỗ này các bác, các chú hầu như đều ưng. Biết thế vì lần sau nếu gặp kiểu gì cũng “này, nhậu thằng ABC lo; thằng cháu bố trí lại Qui nhỉ J “. Thói đời đã quen ăn sáng có khăn trải bàn, bảo ra 49 Bát Đàn tay cầm tiền, xếp hàng, rồi tự bê bát phở ra ngồi vỉa hè xì-xụp trên một đống giấy ăn vứt lỏng chỏng thêm nắng, nóng, bụi chưa kể mùi rãnh nước những hôm oi trời thì chọn chỗ nào các bạn biết rồi.

MS art(s) có mấy bạn đã tả rất kỹ, đủ rồi; mình không nhắc lại. Xin chỉ tóm tắm mấy nét chính thế này thôi:

- HAN, SGN không có MS art đâu, chả có tiệm nào chuyên cả. Có chăng trong số những tiệm Spa, massage sẽ có một vài chị/em KTV có nghề, họ tìm hiểu thêm về kỹ thuật MS và gặp được khách nào họ thấy có cảm tình thì họ sẽ làm, như một cách riêng đáp lại sự tôn trọng của khách đối với họ, thế thôi. Cuộc đời mà, bạn cư xử với người khác thế nào thì bạn sẽ nhận lại từ người khác (gần) như thế; đâu phải chị/em nào làm trong các chỗ ấy cũng sẵn sàng đổi mọi thứ để nhận $.

- Chị/em làm MS art hình như đều không có ai đẹp như mấy em hotgirl làm trong những chỗ mát-xa trá hình kiểu cởi chuồng Nuru hay mát thì ít mà sờ soạng bỗ bã thì nhiều. Mấy chi/em MS art mình biết đều đã có cháu nhỏ, hoặc truc trặc gia đình, hoặc làm mẹ đơn thân có chủ ý. Mô tả họ thế nào nhỉ: dễ nhìn thôi; các ngón tay rất mềm, da ngón tay/lòng bàn tay rất mịn và tuyệt không có vết chai; nói chuyện có duyên, rủ rỉ kiểu tâm tình chứ không phải tranh luận sao Bít-đờn thắng Trăm, hay Đông Lào mấy nghìn năm lịch sử chưa bao giờ được vị thế như ngày nay, hay Saigon thời VNCH mọi thứ đều ăn đứt TP.HCM thời hiện tại. Cái nữa, cái này theo mình rất quan trọng: các chị/em đó cơ thể có mùi thơm rất lạ, không phải thơm mùi nước hoa mới xịt đâu, khó tả lắm.

- Chỗ MS art thế nào tùy sở thích mỗi người; nhưng phải yên ả; và sạch, sạch kiểu fresh cho phòng, giường, ga. Fresh nó thế nào nhỉ: tươi, mát; mình không cố ý chen lẫn tiếng Tây cho ra vẻ đâu; nhưng chả biết dùng từ tương tự sao cho chuẩn; thôi thì các bạn cứ hình dung sáng sớm ngủ dậy tầm 5h-5h30 bạn chạy qua chỗ mấy cây ngọc lan đang mùa hoa ấy, hay chum hoa cau vừa bung mo, hay đồi chè chẳng hạn.

- Chi phí cho độ 1 đến 2 tiếng MS art đâu đó từ 1 đến 2 triệu đồng, chưa tính tiền phòng. Không quá nhiều, nhưng cũng không ít để có thể cách ngày lại tô-hô-nude lim dim thư giãn. Với số tiền ấy các bạn (trẻ) có nhiều lựa chọn ác-liệt/tới-bến hơn: được chọn nhân viên này; được phục vụ kiểu thượng đế bỏ tiền mua này; được đến tận cái lọ cái chai này…, phải không? Nói thật nhé, MS art chỉ hợp với bọn trung niên thôi, sau khi đã trải qua… “ я вспомню песни первые свои, Звезда горит над розовой Невою,
заставские бормочут соловьи… khúc hát ngây thơ một thời thiếu nữ/ngôi sao cháy bùng trên sông Neva/và tiếng chim kêu những buối chiều tà ….”

- Tại sao mình không chia sẻ thông tin, chẳng phải hẹp hòi gì cả mà bởi vì mình không tin có nhiều người thật-sự-thích trải nghiệm này. Đọc xong 4 cái gạch đầu dòng kia chắc các bạn hiểu hơn rồi. Thứ nữa, như mình giải thích ngay ở phần đầu: không phải chị/em KTV nào cũng làm MS art cho bất kể khách nào; họ chỉ làm khi được tôn trọng, mà đúng hơn là họ chỉ làm được khi họ “phiêu” – từ của một em gái tên Hà dùng khi mình hỏi sao hôm nay em làm tốt thế! Mình giới thiệu (giả dụ thế), các bạn vừa tốn tiền, lại mất thời gian, mà kết cục các bạn không thấy vui thì mình rất-lấy-làm-áy-náy!

Hay
 
Top