Đêm
Người thừa
Hôm nay, hắn vừa tiễn một đứa bạn từ Bắc vào Nam. Bạn cũng gọi là thân. Nhưng thân từ hồi xưa, xưa lắm. Chắc cũng phải 5 năm rồi, hoặc là gần 5 năm. Từ cái hồi hắn còn trẻ nít, ngông cuồng và suồng sã, mang cái vẻ mặt cao ngạo của đứa trẻ con coi mình cao hơn ai hết Nói chung, đứa bạn của hắn tính tình cũng vui vẻ, khá là hợp gu với hắn, và ngày trước thì có lẽ thân hơn. Hồi ấy, hắn và tên kia suốt ngày bám dính lấy nhau, kẻ Nam người Bắc nhưng thân nhau lắm, rồi lập nhóm. Nhưng cuối cùng, thì hắn cũng buông bỏ. Hắn ra đi, và lúc đó, thâm tâm hắn nghĩ rằng, hắn có lý do của hắn, rằng hắn thất vọng, và nhiều thứ. Nhưng bây giờ, hắn nghĩ lại, có thể thật sự hắn trân trọng những người bạn đó, cho nên hắn mới bỏ đi. Bởi, việc đó gần như là một sự giải phóng. Giải phóng khỏi cái ích kỉ và chiếm hữu của hắn. Đôi lúc, hắn nhìn những người bạn cũ, tự hỏi, nếu ngày đó hắn không ra đi, thì bây giờ tất cả như thế nào? Nhưng trong lòng, hắn đã có sẵn câu trả lời. Là bởi vì thời gian sẽ trôi qua, những người bạn hắn không thể chỉ sống trong thế giới chỉ có một mình hắn, và sẽ có những người bạn khác, khác nữa, mà hắn không biết. Hắn sẽ không thể chịu đựng được khi hắn không phải là tất cả. Đối với hắn, việc bạn hắn có một người bạn khác hắn, mà điều đó vẫn luôn xảy ra, cũng giống như là việc khắc sâu thêm vào hắn cái suy nghĩ rằng hắn không được cần đến. Mà cái suy nghĩ ấy từ bấy đến nay vẫn giày vò hắn, dù hắn có nhận thức được nó hay không.
Hắn thấy nực cười. Vì khi bạn cần đến hắn, thì hắn quay lưng để đi tìm những người không cần đến hắn, và đến khi hắn quay trở lại quan tâm đến bạn hắn, thì sự quan tâm ấy đã trở nên thừa thãi. Có lẽ, nỗi ám ảnh của hắn có thể gọi là “người thừa”. Hắn sợ khi chen chân vào một nơi mà những người ở đó cứ nhìn nhau mà không nhìn hắn. Nếu như đó là nơi toàn những gương mặt xa lạ và những nụ cười xa lạ, hắn có cách để làm họ nhìn hắn. Nhưng nếu như đó là những người đã từng đi qua đời hắn, hắn trở nên e dè và trơ trẽn.
Cho nên, tôi mới nói rằng hắn trông rất tội nghiệp khi bị bỏ lại một mình.
Tôi nhớ khi hắn bị một người mà hắn rất tin tưởng, bỏ rơi. Không những bỏ rơi, mà còn lừa dối khá nhiều. Nhưng mà hắn không giận. Khi người đó thú thật với hắn tất cả, trong hắn chỉ có cảm giác hơi ngỡ ngàng, và vẻ mặt hắn có vẻ hơi quê, khi hắn đã từng nói rằng người đó không bao giờ giấu hắn cái gì, và đó là người hắn tin tưởng nhất. Nhưng hắn không buồn nhiều như hắn tưởng, tại thời điểm đó. Vậy mà, tôi biết, khi thời gian ngày cứ trôi qua ngày, hắn mới dần dần thấm thía được cái cảm giác cay đắng khi đánh mất một cái gì đó rất quen thuộc của mình, dù chỉ là thói quen nhấc điện thoại lúc nửa đêm, hoặc là vẽ những bức tranh để tặng một người. Hắn cười, người mẫu của hắn đã có chủ, hắn không thể tiếp tục lấy hình tượng người kia để thể hiện tình yêu vô chủ của hắn. Và ngay lập tức, hắn tìm thấy một người khác, một người mà bạn hắn đã nhận xét rằng, rất giống người đã bỏ hắn đi. Và lại tiếp tục bị bỏ rơi. Hắn biết ngay từ đầu đã là như thế. Khi tôi hỏi, mắc gì hắn phải làm như vậy, hắn trả lời, để chắc chắn rằng không phải chỉ có một người không cần đến hắn. Nghĩa là, cái cảm giác bị bỏ rơi bởi vì vốn hắn là một kẻ đáng bị như vậy vẫn tốt hơn việc hắn không làm gì nhưng vẫn cứ bị người hắn tin tưởng, bỏ rơi. Cho đến tận bây giờ, nhiều lúc, hắn vẫn nhớ như in cái cảm giác sượng trân khi người đang đi bên cạnh hắn đột ngột bỏ tay hắn ra và bước đến đứng sau lưng một người khác, và hắn biết rất rõ rằng hắn không thể chen vào giữa họ. Hắn nói rằng, nếu như hắn biết sớm hơn, hắn sẽ tự rút lui, nhưng tôi biết rằng, trong lòng hắn không cam tâm khi bị đẩy sang một bên mà không hề hay biết, bị đánh cắp từ trong tay một điều gì rất quý giá mà không hay biết. Và đột nhiên, biến thành người thừa.
Hắn ghét cái cảm giác trơ khấc đó. Tôi cũng vậy.
Hắn sẽ đối mặt với tất cả những điều đó bằng thái độ tưng tửng thường ngày của hắn, dễ khiến người ta nghĩ rằng đối với hắn, điều đó không có gì quan trọng cả. Đến mức chính hắn đôi khi cũng nghĩ rằng, làm tổn thương hắn chắc có lẽ không phải là điều gì quan trọng lắm, bởi thực tâm hắn không hiểu, điều ấy nếu như áp vào người khác thì người ta có cảm giác như hắn không, hoặc là nếu như hắn có quá cả nghĩ không. Đôi lúc, tôi có cảm giác như hắn bi kịch hóa cảm xúc của hắn quá. Nhưng quãng đường dài tưởng như vô tận từ trường về đến đó, những cơn gió táp vào mặt đến bợt cả môi, và cảm giác trơ trẽn đến thừa thãi của một cuộc chia tay khiến hắn suy nghĩ. Tôi nói rằng, đừng suy nghĩ nữa. Hắn cười nhạt. Điều đó lại càng làm tôi ghét hắn.
Vì một người khi đau thì không nên cười.
Người thừa
Hôm nay, hắn vừa tiễn một đứa bạn từ Bắc vào Nam. Bạn cũng gọi là thân. Nhưng thân từ hồi xưa, xưa lắm. Chắc cũng phải 5 năm rồi, hoặc là gần 5 năm. Từ cái hồi hắn còn trẻ nít, ngông cuồng và suồng sã, mang cái vẻ mặt cao ngạo của đứa trẻ con coi mình cao hơn ai hết Nói chung, đứa bạn của hắn tính tình cũng vui vẻ, khá là hợp gu với hắn, và ngày trước thì có lẽ thân hơn. Hồi ấy, hắn và tên kia suốt ngày bám dính lấy nhau, kẻ Nam người Bắc nhưng thân nhau lắm, rồi lập nhóm. Nhưng cuối cùng, thì hắn cũng buông bỏ. Hắn ra đi, và lúc đó, thâm tâm hắn nghĩ rằng, hắn có lý do của hắn, rằng hắn thất vọng, và nhiều thứ. Nhưng bây giờ, hắn nghĩ lại, có thể thật sự hắn trân trọng những người bạn đó, cho nên hắn mới bỏ đi. Bởi, việc đó gần như là một sự giải phóng. Giải phóng khỏi cái ích kỉ và chiếm hữu của hắn. Đôi lúc, hắn nhìn những người bạn cũ, tự hỏi, nếu ngày đó hắn không ra đi, thì bây giờ tất cả như thế nào? Nhưng trong lòng, hắn đã có sẵn câu trả lời. Là bởi vì thời gian sẽ trôi qua, những người bạn hắn không thể chỉ sống trong thế giới chỉ có một mình hắn, và sẽ có những người bạn khác, khác nữa, mà hắn không biết. Hắn sẽ không thể chịu đựng được khi hắn không phải là tất cả. Đối với hắn, việc bạn hắn có một người bạn khác hắn, mà điều đó vẫn luôn xảy ra, cũng giống như là việc khắc sâu thêm vào hắn cái suy nghĩ rằng hắn không được cần đến. Mà cái suy nghĩ ấy từ bấy đến nay vẫn giày vò hắn, dù hắn có nhận thức được nó hay không.
Hắn thấy nực cười. Vì khi bạn cần đến hắn, thì hắn quay lưng để đi tìm những người không cần đến hắn, và đến khi hắn quay trở lại quan tâm đến bạn hắn, thì sự quan tâm ấy đã trở nên thừa thãi. Có lẽ, nỗi ám ảnh của hắn có thể gọi là “người thừa”. Hắn sợ khi chen chân vào một nơi mà những người ở đó cứ nhìn nhau mà không nhìn hắn. Nếu như đó là nơi toàn những gương mặt xa lạ và những nụ cười xa lạ, hắn có cách để làm họ nhìn hắn. Nhưng nếu như đó là những người đã từng đi qua đời hắn, hắn trở nên e dè và trơ trẽn.
Cho nên, tôi mới nói rằng hắn trông rất tội nghiệp khi bị bỏ lại một mình.
Tôi nhớ khi hắn bị một người mà hắn rất tin tưởng, bỏ rơi. Không những bỏ rơi, mà còn lừa dối khá nhiều. Nhưng mà hắn không giận. Khi người đó thú thật với hắn tất cả, trong hắn chỉ có cảm giác hơi ngỡ ngàng, và vẻ mặt hắn có vẻ hơi quê, khi hắn đã từng nói rằng người đó không bao giờ giấu hắn cái gì, và đó là người hắn tin tưởng nhất. Nhưng hắn không buồn nhiều như hắn tưởng, tại thời điểm đó. Vậy mà, tôi biết, khi thời gian ngày cứ trôi qua ngày, hắn mới dần dần thấm thía được cái cảm giác cay đắng khi đánh mất một cái gì đó rất quen thuộc của mình, dù chỉ là thói quen nhấc điện thoại lúc nửa đêm, hoặc là vẽ những bức tranh để tặng một người. Hắn cười, người mẫu của hắn đã có chủ, hắn không thể tiếp tục lấy hình tượng người kia để thể hiện tình yêu vô chủ của hắn. Và ngay lập tức, hắn tìm thấy một người khác, một người mà bạn hắn đã nhận xét rằng, rất giống người đã bỏ hắn đi. Và lại tiếp tục bị bỏ rơi. Hắn biết ngay từ đầu đã là như thế. Khi tôi hỏi, mắc gì hắn phải làm như vậy, hắn trả lời, để chắc chắn rằng không phải chỉ có một người không cần đến hắn. Nghĩa là, cái cảm giác bị bỏ rơi bởi vì vốn hắn là một kẻ đáng bị như vậy vẫn tốt hơn việc hắn không làm gì nhưng vẫn cứ bị người hắn tin tưởng, bỏ rơi. Cho đến tận bây giờ, nhiều lúc, hắn vẫn nhớ như in cái cảm giác sượng trân khi người đang đi bên cạnh hắn đột ngột bỏ tay hắn ra và bước đến đứng sau lưng một người khác, và hắn biết rất rõ rằng hắn không thể chen vào giữa họ. Hắn nói rằng, nếu như hắn biết sớm hơn, hắn sẽ tự rút lui, nhưng tôi biết rằng, trong lòng hắn không cam tâm khi bị đẩy sang một bên mà không hề hay biết, bị đánh cắp từ trong tay một điều gì rất quý giá mà không hay biết. Và đột nhiên, biến thành người thừa.
Hắn ghét cái cảm giác trơ khấc đó. Tôi cũng vậy.
Hắn sẽ đối mặt với tất cả những điều đó bằng thái độ tưng tửng thường ngày của hắn, dễ khiến người ta nghĩ rằng đối với hắn, điều đó không có gì quan trọng cả. Đến mức chính hắn đôi khi cũng nghĩ rằng, làm tổn thương hắn chắc có lẽ không phải là điều gì quan trọng lắm, bởi thực tâm hắn không hiểu, điều ấy nếu như áp vào người khác thì người ta có cảm giác như hắn không, hoặc là nếu như hắn có quá cả nghĩ không. Đôi lúc, tôi có cảm giác như hắn bi kịch hóa cảm xúc của hắn quá. Nhưng quãng đường dài tưởng như vô tận từ trường về đến đó, những cơn gió táp vào mặt đến bợt cả môi, và cảm giác trơ trẽn đến thừa thãi của một cuộc chia tay khiến hắn suy nghĩ. Tôi nói rằng, đừng suy nghĩ nữa. Hắn cười nhạt. Điều đó lại càng làm tôi ghét hắn.
Vì một người khi đau thì không nên cười.