• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Trai dẩm

Đêm

Người thừa

Hôm nay, hắn vừa tiễn một đứa bạn từ Bắc vào Nam. Bạn cũng gọi là thân. Nhưng thân từ hồi xưa, xưa lắm. Chắc cũng phải 5 năm rồi, hoặc là gần 5 năm. Từ cái hồi hắn còn trẻ nít, ngông cuồng và suồng sã, mang cái vẻ mặt cao ngạo của đứa trẻ con coi mình cao hơn ai hết Nói chung, đứa bạn của hắn tính tình cũng vui vẻ, khá là hợp gu với hắn, và ngày trước thì có lẽ thân hơn. Hồi ấy, hắn và tên kia suốt ngày bám dính lấy nhau, kẻ Nam người Bắc nhưng thân nhau lắm, rồi lập nhóm. Nhưng cuối cùng, thì hắn cũng buông bỏ. Hắn ra đi, và lúc đó, thâm tâm hắn nghĩ rằng, hắn có lý do của hắn, rằng hắn thất vọng, và nhiều thứ. Nhưng bây giờ, hắn nghĩ lại, có thể thật sự hắn trân trọng những người bạn đó, cho nên hắn mới bỏ đi. Bởi, việc đó gần như là một sự giải phóng. Giải phóng khỏi cái ích kỉ và chiếm hữu của hắn. Đôi lúc, hắn nhìn những người bạn cũ, tự hỏi, nếu ngày đó hắn không ra đi, thì bây giờ tất cả như thế nào? Nhưng trong lòng, hắn đã có sẵn câu trả lời. Là bởi vì thời gian sẽ trôi qua, những người bạn hắn không thể chỉ sống trong thế giới chỉ có một mình hắn, và sẽ có những người bạn khác, khác nữa, mà hắn không biết. Hắn sẽ không thể chịu đựng được khi hắn không phải là tất cả. Đối với hắn, việc bạn hắn có một người bạn khác hắn, mà điều đó vẫn luôn xảy ra, cũng giống như là việc khắc sâu thêm vào hắn cái suy nghĩ rằng hắn không được cần đến. Mà cái suy nghĩ ấy từ bấy đến nay vẫn giày vò hắn, dù hắn có nhận thức được nó hay không.

Hắn thấy nực cười. Vì khi bạn cần đến hắn, thì hắn quay lưng để đi tìm những người không cần đến hắn, và đến khi hắn quay trở lại quan tâm đến bạn hắn, thì sự quan tâm ấy đã trở nên thừa thãi. Có lẽ, nỗi ám ảnh của hắn có thể gọi là “người thừa”. Hắn sợ khi chen chân vào một nơi mà những người ở đó cứ nhìn nhau mà không nhìn hắn. Nếu như đó là nơi toàn những gương mặt xa lạ và những nụ cười xa lạ, hắn có cách để làm họ nhìn hắn. Nhưng nếu như đó là những người đã từng đi qua đời hắn, hắn trở nên e dè và trơ trẽn.

Cho nên, tôi mới nói rằng hắn trông rất tội nghiệp khi bị bỏ lại một mình.

Tôi nhớ khi hắn bị một người mà hắn rất tin tưởng, bỏ rơi. Không những bỏ rơi, mà còn lừa dối khá nhiều. Nhưng mà hắn không giận. Khi người đó thú thật với hắn tất cả, trong hắn chỉ có cảm giác hơi ngỡ ngàng, và vẻ mặt hắn có vẻ hơi quê, khi hắn đã từng nói rằng người đó không bao giờ giấu hắn cái gì, và đó là người hắn tin tưởng nhất. Nhưng hắn không buồn nhiều như hắn tưởng, tại thời điểm đó. Vậy mà, tôi biết, khi thời gian ngày cứ trôi qua ngày, hắn mới dần dần thấm thía được cái cảm giác cay đắng khi đánh mất một cái gì đó rất quen thuộc của mình, dù chỉ là thói quen nhấc điện thoại lúc nửa đêm, hoặc là vẽ những bức tranh để tặng một người. Hắn cười, người mẫu của hắn đã có chủ, hắn không thể tiếp tục lấy hình tượng người kia để thể hiện tình yêu vô chủ của hắn. Và ngay lập tức, hắn tìm thấy một người khác, một người mà bạn hắn đã nhận xét rằng, rất giống người đã bỏ hắn đi. Và lại tiếp tục bị bỏ rơi. Hắn biết ngay từ đầu đã là như thế. Khi tôi hỏi, mắc gì hắn phải làm như vậy, hắn trả lời, để chắc chắn rằng không phải chỉ có một người không cần đến hắn. Nghĩa là, cái cảm giác bị bỏ rơi bởi vì vốn hắn là một kẻ đáng bị như vậy vẫn tốt hơn việc hắn không làm gì nhưng vẫn cứ bị người hắn tin tưởng, bỏ rơi. Cho đến tận bây giờ, nhiều lúc, hắn vẫn nhớ như in cái cảm giác sượng trân khi người đang đi bên cạnh hắn đột ngột bỏ tay hắn ra và bước đến đứng sau lưng một người khác, và hắn biết rất rõ rằng hắn không thể chen vào giữa họ. Hắn nói rằng, nếu như hắn biết sớm hơn, hắn sẽ tự rút lui, nhưng tôi biết rằng, trong lòng hắn không cam tâm khi bị đẩy sang một bên mà không hề hay biết, bị đánh cắp từ trong tay một điều gì rất quý giá mà không hay biết. Và đột nhiên, biến thành người thừa.

Hắn ghét cái cảm giác trơ khấc đó. Tôi cũng vậy.

Hắn sẽ đối mặt với tất cả những điều đó bằng thái độ tưng tửng thường ngày của hắn, dễ khiến người ta nghĩ rằng đối với hắn, điều đó không có gì quan trọng cả. Đến mức chính hắn đôi khi cũng nghĩ rằng, làm tổn thương hắn chắc có lẽ không phải là điều gì quan trọng lắm, bởi thực tâm hắn không hiểu, điều ấy nếu như áp vào người khác thì người ta có cảm giác như hắn không, hoặc là nếu như hắn có quá cả nghĩ không. Đôi lúc, tôi có cảm giác như hắn bi kịch hóa cảm xúc của hắn quá. Nhưng quãng đường dài tưởng như vô tận từ trường về đến đó, những cơn gió táp vào mặt đến bợt cả môi, và cảm giác trơ trẽn đến thừa thãi của một cuộc chia tay khiến hắn suy nghĩ. Tôi nói rằng, đừng suy nghĩ nữa. Hắn cười nhạt. Điều đó lại càng làm tôi ghét hắn.

Vì một người khi đau thì không nên cười.
 
Những mảnh vỡ không vừa

Một đứa bạn cùng lớp hỏi hắn, từ hồi nào đến giờ đã từng thích ai chưa. Hắn suy nghĩ một lúc, rồi nói, thích thì có lẽ là có, nhưng yêu thì chưa. Hắn vẫn nghĩ về người tình của mình, một em không có thực, tinh tế và mỏng manh đến độ hắn không dám chạm đến, sẽ không yêu bất kì ai trên đời này và sẽ khiến hắn có cảm giác bất an khi chạm đến. Một em sẽ cầm chiếc khăn hắn đưa nhưng không quàng vào cổ, vì đó là khăn của người khác, sẽ nhìn hắn chờ đợi hắn nói rằng, đeo vào đi em, để lắc đầu và nói, đừng lo, em không lạnh. Và nếu như hắn chỉ nhận lại cái khăn mà không nói gì cả, em sẽ im lặng trên suốt quãng đường đi, để dù hắn có vô tâm đến đâu hắn cũng phải biết rằng hắn đã làm em phật ý. Một người tình như thế có thể gọi là rắc rối khó chiều, nhưng cũng có thể hắn đã nghĩ ra một em như thế khi cầm lấy cái khăn đứa bạn đưa và hỏi lại nó một cách trơ trẽn rằng đây là khăn của bạn nó à, và rồi đưa trả lại cho nó, trên cổ trống hoác. Hắn không phải em, hắn cũng chẳng cho mình cái quyền tinh tế như em, bởi vì đơn giản là hắn không phải thế.

Hắn là kẻ lạnh nhạt và suồng sã, có thể vì thế mà hắn luôn nghĩ rằng em sẽ thật mỏng manh và yếu đuối. Nhưng nhất thiết phải là không yêu bất kì ai. Trước đây, có lẽ hắn còn thêm điều kiện là em không yêu hắn. Bây giờ, sau khi đã nếm trải cái cảm giác cay đắng triệt để đó rồi, hắn bỏ điều kiện ấy đi, và tưởng tượng ra một con người không thuộc về thế giới này, cái con người mà 365 ngày trong năm hắn muốn đặt hồng nhung xuống chân để cầu hôn và cả 365 lần em đều không nhìn về phía hắn, nhưng cũng không nhìn về ai cả. Tôi nói, thế thì kiếm lấy một con búp bê, chắc chắn nó sẽ phản ứng như hắn mong muốn. Hắn nhìn tôi và nói, không phải sao, cô ghét búp bê. Tôi im lặng.

Tôi nghĩ, tôi nên tìm một người tôi có thể nương tựa được. Tôi cũng vốn mong tìm được một con người hiểu tôi từ những điều mới chớm hình thành trong óc. Có thể là một người, hơn tôi nhiều tuổi, có nhiều kinh nghiệm, có thể nói cho tôi biết tôi nên làm gì, nhìn tôi như một đứa trẻ, hoặc là tôi có cảm giác rằng tôi là một đứa trẻ khi đứng trước người đó. Và cũng không yêu tôi. Tôi cũng không yêu. Chỉ là cảm phục, và cần nhau. Tôi thích cái gì xa cách. Bởi thế thì sẽ không bao giờ tôi phải nhìn sát một gương mặt đẹp nhưng có thể thấy hết lỗ chân lông và chau mày vì điều đó. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình đam mê sự hoàn hảo. Nhưng dường như tôi có.

Cuối cùng thì, cái gì vỡ rồi cũng đừng đòi hỏi nó có thể ghép lại lành không một vết. Giống như tấm gương kính trên con Dream rách của hắn vậy, mới hôm qua mà hôm nay thấy toạc một đường trên kính, một vết nho nhỏ vậy thôi mà chặt bầu trời phản chiếu trên đó ra làm hai, dù nhìn thế nào cũng không thể lành lặn được, dù hai mảnh kính đâu có rớt ra ngoài? Hắn nhìn vào gương, thấy gương mặt mình bị cắt đôi, rồi hắn chạm tay lên ngực trái, thầm nghĩ rằng thứ trong đó vẫn đập bình bịch vậy thôi mà hóa ra không lành lặn. Cái thứ đã vỡ rồi, cũng chẳng hiểu vì sao mà vỡ, thì làm sao có thể còn nguyên vẹn để soi đầy một hình ảnh nào cho chính xác? Dù cho hắn có cần mẫn nhặt từng mảnh một về, nâng niu, vuốt ve, cuối cùng thì khi ghép lại, hắn vẫn được đến hàng nghìn góc độ khác nhau của một con người, mà có xếp kiểu gì cũng không thể nào hoàn chỉnh. Hắn vẫn đang đi tìm, có thể là một thứ-đập-bình-bịch mới, có thể là một con người như hắn mong ước, mà tôi dám cá là nếu hắn không chọn một con búp bê rồi về tự vẽ biểu cảm vào, thì hắn chẳng đời nào kiếm được.

Cũng giống như tôi, đứng dậy khỏi nơi mình vừa ngã, rời ra xa, ngắm nghía và nhận định, cái gì trông xa cũng quyến rũ cả. Chỉ có tấm gương đã vỡ, thì dù nhìn xa hay nhìn gần, ta vẫn thấy nó vỡ.

Vậy thì chỉ có mỗi gương vỡ là trung thực thôi. Những mảnh vỡ không mảnh nào nói dối.
 
Nửa thập kỉ đầu của tuổi hai mươi

Nửa thập kỉ đầu của những năm hai mươi tuổi đã trôi qua
Tôi còn nhớ cái ngày mười chín tuổi
Nụ hôn đầu gượng gạo nhạt như sương

Rồi tự hỏi mình ra sao những ngày sau
Tôi uống rượu say cười với bạn vào giữa buổi trưa ngày sinh nhật tôi
Nói rằng tôi roll như thế đấy
Rồi trốn ra hành lang đốt thuốc một mình và khóc
Rồi buổi đêm uống say lại khóc thêm một chốc
Đường về nhà xa quá tầm tay

Những người lạ và những người quen
Mỉm cười vu vơ vì những quan tâm chốc lát
Tự bảo mình thôi đừng buồn nữa
Người đời trước lạ sau quên

Cũng ngắn lắm cho những gì cần tranh đấu
Tôi sẽ không ở đó đợi chờ ai qua nữa
Vì sau cùng
Trước lạ sau quên.
 
Đêm

Hoàn hảo

Hắn chưa bao giờ và không bao giờ là một người hoàn hảo. Hắn thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ về chuyện đó. Hắn vốn có một gia đình tương đối. Nhà cửa đủ ăn đủ tiêu, hắn chưa bao giờ phải chịu đói. Hắn cũng không thiếu tiền tiêu xài, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tất cả những nhu cầu tiêu xài của hắn chỉ là đôi lúc đi mua vài cái đĩa, thỉnh thoảng gặp vài thằng bạn nhậu, tha lôi nhau đi ăn uống đập phá những trận nhỏ nhỏ. Hắn không cần phải nuôi di động, không cần phải phí xăng vào những con xe ga nổ lốp bốp trên đường để dụ gái, chưa bao giờ cần phải chải chuốt láng o với áo quần hàng hiệu. Hắn, chỉ đơn giản là một kẻ rất bình thường như bao nhiêu con người khác ở cuộc đời này.

Nghĩ đi nghĩ lại, cha mẹ có lẽ đã kì vọng vào hắn nhiều hơn thế. Nhiều hơn những thứ nhỏ nhặt định kì mà hắn vẫn đang làm bây giờ. Người ta không thể nói là hắn dốt, có thể nói là hắn giỏi, nhưng mỗi lần như thế hắn lại tự xấu hổ với bản thân. Và thậm chí nhiều lúc hắn cũng chẳng biết hắn đang đứng ở đâu trong cuộc đời. Gần hai mươi tuổi, vốn sống không phải là không có, cũng đã tự kiếm được ít tiền đáng lẽ ra là cũng đủ để tự chi tiêu, nhưng vẫn phải xài tiền cha mẹ. Tiền xăng tiền xe tiền net tiền điện thoại cha mẹ hắn vẫn phải chi. Có cái là mỗi lần được lương có thể hắn sẽ mua cho cha mẹ hắn cái gì đấy, dẫn bạn bè đi ăn cái gì đấy, tự mua sắm cho mình cái gì đấy, rồi thôi.

Một người bình thường đến tầm thường như thế, có gì đáng được gọi là hoàn hảo nhỉ?

Hắn không biết nữa.

Phàm đã là con người, ai cũng có những lúc thành công vang dội và thất bại đắng cay. Hắn cũng muốn mình thật cool, chẳng cần phải cố gắng gì nhiều mà vẫn thành công. Có vẻ trông bên ngoài cũng giống như thế lắm. Và bản thân hắn cũng thấy mình như thế. Thiên hạ tưởng rằng như thế. Nhưng đến hắn cũng không nhận thấy rằng bản thân hắn mỗi khi làm một việc gì đó đều cố gắng và tận tâm tận sức, dù không có được cái thái độ của một con ong chăm chỉ lắm, không cắm cúi cặm cụi làm quên hết mọi chuyện xung quanh. Có thể, nếu hắn có được cái vẻ như thế thì người ta sẽ nhìn nhận công sức của hắn hơn chăng? Hắn có cố gắng đấy, chỉ có điều ngay cả những lúc cố gắng trông hắn vẫn có cái kiểu gì đó tưng tửng và hài hài như thể chuyện này có cũng được không có cũng chẳng sao. Thực tâm hắn luôn có một niềm tin rằng “nếu là hắn thì đương nhiên được”, cho nên cũng có thể ngay cái suy nghĩ đó đã khiến hắn luôn tỏ ra như vậy. Và cũng có thể vì sự tự tin đến vô đối đó mà hắn luôn thoải mái khi làm việc và cũng đạt đến kha khá thành công.

Nhưng không có nghĩa là hắn không thất bại.

Hắn có. Dù sau những lần như thế, hắn tha thứ cho mình. Nhưng bản thân hắn thì từ từ ngấm đòn của việc bị hạ thêm một bậc tự trọng của bản thân. Hắn là một kẻ tự kỉ cấp độ cao, có đời nào hắn từ chối hắn khi không còn ai bấu víu đâu, cho nên điều hắn sợ hãi nhất [mà hắn không bao giờ nói với ai], là việc nếu như đến hắn còn phải chán ghét chính mình thì hắn sẽ chẳng còn ai để quay trở về nữa. Hắn sống trên cuộc đời này, nhạt nhẽo, vô vị, đếm ngày trôi qua, dù nhiều lúc hắn cũng muốn sống cho có ý nghĩa, có ước mơ, muốn được thật sự hết mình. Nhưng rốt lại, có vẻ như điều ấy không hợp với hắn lắm.

Không có mục tiêu, thì sẽ không có việc hắn phải dùng mọi thủ đoạn để đạt được nó. Không sống điên cuồng và hiếu thắng, thì hắn chẳng phải hãm hại ai để thoả mãn mình. Cứ chỉ sống lửng lơ và chậm rãi như vậy, có thể hắn sẽ đôi khi không vừa lòng với bản thân, nhưng có lẽ như vậy thôi thì hắn vẫn chịu đựng được.

Có lẽ bởi vậy mà người ta cho rằng hắn hoàn hảo? Bởi cái vẻ khinh khỉnh như thể rằng tất cả mọi thứ trên đời này hễ tao cần tao có, cho nên người ta tin rằng hắn có mọi thứ hắn cần thật? Cũng có thể. Vì hắn chẳng cần gì. Nhưng những kẻ nhìn nhận hắn như cậu ấm tận chân tơ kẽ tóc hay là nhìn nhận hắn như một kẻ ở trên cao chưa nếm vị bùn lầy, thì hắn cảm thấy chán ghét, và thương hại. Xen lẫn vị ghê tởm ở cuối mắt đầu mày.

Là con người mà. Hoàn hảo bởi không hoàn hảo.

Thế thì có lẽ hắn cũng nên tự vẽ cho mình một cái áo có dòng chữ “I’m a perfect person” đi là vừa. Hắn nghĩ và cười khục khặc
 
Xin hãy nghe điều tôi chẳng nói ra *

Xin đừng mắc lừa tôi.
Xin đừng mắc lừa khi nhìn vào vẻ mặt tôi đang mang
bởi tôi đeo mặt nạ, cả ngàn cái mặt nạ,
những mặt nạ mà tôi sợ gỡ ra,
và chẳng cái nào là tôi cả.

Giả vờ là cả một nghệ thuật, và nó đã trở thành bản chất của con người tôi,
nhưng đừng mắc lừa tôi nhé,
Chúa ơi, đừng mắc lừa tôi nhé!

Tôi cho bạn cái cảm giác rằng tôi yên ổn
rằng mọi sự đều sáng sủa và êm ả trong tôi, cả bên trong tâm lẫn vẻ bề ngoài,
rằng tôi tự tin lắm, bình tĩnh lắm,
rằng mặt nước thì phẳng lặng và tôi thì đang tự chủ
và rằng tôi cóc cần ai,
nhưng đừng tin tôi nhé!

Nhìn bề ngoài tôi có vẻ phẳng lặng, nhưng vẻ bề ngoài đó chỉ là cái mặt nạ,
nó biến thiên và che giấu không ngừng.

Còn đằng sau, chỉ toàn là những điều bất như ý
đằng sau là bối rối, là sợ hãi, là cô đơn.
Nhưng tôi che giấu tất cả.
Tôi không muốn ai biết như vậy.

Tôi hốt hoảng khi nghĩ đến ngày sự yếu đuối cuả tôi bị phát hiện
Vì vậy tôi mới điên cuồng tạo ra cái mặt nạ để núp đằng sau,
một cái bản mặt khù khờ khó hiểu
nó giúp tôi giả bộ
để che chở tôi khỏi cái nhìn thấu tỏ tận tường.
Nhưng cũng chính cái nhìn ấy sẽ cứu vớt tôi, đem đến cho tôi tia hy vọng duy nhất
và tôi biết chắc như vậy.
Rằng nếu sau cái nhìn ấy là sự chấp nhận dành cho tôi, sau cái nhìn ấy là sự yêu thương.
Thì đó sẽ là thứ duy nhất có thể giải thoát tôi khỏi chính bản thân tôi,
thoát khỏi những bức tường tôi tự xây lên để nhốt mình,
khỏi những hàng rào tôi đau đớn dựng lên.
Đó là thứ duy nhất sẽ trấn an tôi
về những vấn đề tôi không thể tự trấn an cho chính mình,
rằng tôi thực sự có một giá trị nào đó.
Nhưng tôi không cho bạn biết đâu. Tôi không dám đâu, tôi sợ khi phải nói ra.
Tôi sợ bạn nhìn tôi xong rồi lại không chấp nhận tôi,
lại không thương yêu tôi.
Tôi sợ bạn sẽ đánh giá tôi kém cỏi,
sợ bạn sẽ chê cười tôi, và tiếng cười cuả bạn có thể giết tôi chết mất.
Tôi sợ rằng trong sâu xa, tôi chỉ là con số không
và bạn sẽ thấy như vậy mà ruồng bỏ tôi.

Thế nên tôi mới giở trò cuả tôi ra, cái trò tuyệt vọng là giả vờ
với vẻ mặt bề ngoài tự tin,
còn trong lòng thì run rẩy như đứa trẻ thơ.
Thế là cuộc diễu hành của những cái mặt nạ lấp lánh nhưng rỗng tuếch lại bắt đầu
và cuộc đời tôi chỉ còn là cái vẻ bề ngoài giả tạo.
Tôi thủng thẳng tán gẫu với bạn với giọng nói rù rì về chuyện tầm phào
Tôi kể cho bạn đủ thứ chuyện tào lào chẳng có gì quan trọng với tôi
Và tôi lại chẳng đả động chút nào đến những điều vô cùng hệ trọng, những điều đang thổn thức trong lòng
Vậy nên khi tôi lải nhải như thông lệ,
thì bạn đừng để bị mắc lừa nhé.
Xin hãy lắng nghe cho kỹ, và cố mà nghe điều mà tôi chẳng nói ra,
nghe điều tôi ước ao nói ra được,
nghe điều vô cùng hệ trọng tôi cần nói ra
mà khốn thay tôi không nói ra được.

Tôi không thích che giấu.
Tôi không thích chơi trò giả vờ hời hợt bên ngoài.
Tôi muốn chấm dứt những trò đó.
Tôi muốn được sống chân thật, được sống tự nhiên, được là chính mình.
nhưng bạn phải giúp tôi mới được.
Bạn phải chìa tay ra
ngay cả khi đó là điều cuối cùng dường như tôi đang ao ước.
Chỉ có bạn mới có thể lấy đi khỏi mắt tôi
ánh mắt vô cảm nơi cái xác chết di động này.
Chỉ có bạn mới có thể gọi tôi tỉnh dậy.
Cứ mỗi lần bạn nhân từ, dịu dàng, và khích lệ,
thì trái tim tôi bắt đầu mọc ra đôi cánh--
đôi cánh thật nhỏ
thật yếu ớt,
nhưng vẫn là đôi cánh!
Với quyền năng bạn có để cảm thông với tôi
bạn có thể hà hơi thổi sự sống vào tôi.

Tôi muốn bạn biết điều đó.
Tôi muốn bạn biết rằng sự hiện diện cuả bạn với tôi quan trọng biết nhường nào,
rằng bạn có thể là một đấng tạo hóa – thề có chúa, là một đáng tạo hóa -
cho một hình hài là chính con người tôi ra sao,
nếu bạn lựa chọn làm như thế.
Chỉ mỗi bạn thôi mới có thể đánh sập bức tường mà đằng sau đấy, tôi đang đứng run rẩy
chỉ mỗi bạn thôi mới có thể gỡ bỏ cái mặt nạ,
chỉ riêng bạn thôi mới có thể giải thoát tôi khỏi cái thế giới tăm tối của sự sợ hãi,
giải thoát tôi khỏi ngục tù cô đơn,
nếu bạn định làm.
Thì xin hãy làm đi.
Đừng bỏ tôi mà đi.
Không dễ dàng gì cho bạn đâu.

Đã quá lâu sống trong niềm tin mình là vô dụng, tôi như bị nhốt trong những bức tường kiên cố.
Bạn càng tiến lại gần, tôi càng mù quáng cưỡng lại.
Nghe thì có vẻ phi lý quá, nhưng dù sách vở nói gì về con người
Thì tôi vẫn nhiều khi phi lý.
Tôi cưỡng lại ngay cả điều tôi đang thống thiết ước ao.
Nhưng người ta bảo tôi rằng tình yêu có sức mạnh hơn những bức tường kiên cố
và hy vọng cuả tôi nằm ở nơi đó.
Xin hãy gắng sức phá sập những bức tường ấy đi
Với đôi tay cứng rắn nhưng dịu dàng
vì con trẻ thì rất mỏng manh, nhạy cảm.

Tôi là ai? Bạn có thể hỏi như thế.
Tôi là người bạn thân quen lắm.

Bởi tôi là tất cả những người đàn ông mà bạn vẫn gặp,
và tôi là tất cả tất cả những đàn bà mà bạn vẫn gặp.

Charles L. Whitfield M.D., Healing the Child Within
 
Mặt nạ nhiều màu

Nói về sở thích của hắn, có lẽ khó. Mặc dù thích một em thanh khiết đến mức vô trùng, hắn vẫn thích cả những đứa con gái trang điểm đậm và bệnh. Cố nhiên, không phải mắt xanh biếc môi đỏ chói tóc nhuộm nhiều màu và ăn mặc lấp lánh. Nhưng mà phải trang điểm đậm. Có thể sở thích kì dị này của hắn chỉ là do tôi ép buộc hắn phải công nhận, khi bản thân tôi trước khi ra khỏi nhà tốn hàng tiếng đồng hồ để làm cho khuôn mặt trông-vẫn-ra-người của tôi không được như trước khi tôi tốn hàng tiếng đồng hồ ấy. Cái ấy thì cũng có thể lắm, khi mà hắn từng hỏi tôi, tại sao phải trang điểm đậm đến nhường ấy. Cho đẹp, tôi đáp. Hắn nhún vai. Tôi cười, tiếp lời, à, vậy thì là vì tôi thích thế. Hắn im, rồi cười khẩy. Bởi vì chưa quên. Và còn chưa tha thứ. Cái ấy thì cũng có thể, tôi đáp lại, và tiếp tục miết mạnh cây cọ đánh mắt màu đen lên khóe. Hắn nhìn tôi trang điểm, và nhận xét, con gái có thể thay đổi dễ dàng thật, khuôn mặt của cô lúc không trang điểm trông cũng lành lắm, nhưng cứ mỗi lần cô vẽ nhăng vẽ cuội vào là trông như con quái vật. Tôi bật cười, bởi vậy tôi mới phải vẽ nhăng vẽ cuội vào. Tại sao? Để như bình thường không thích hơn sao? Hắn hỏi lại. Vẽ như vậy không thấy mình giả à? Có lẽ có, nhưng tôi cần như vậy. Tại sao? Sợ người ta nhìn thấy bản chất à? Ha, bản chất của tôi thì có bóc sạch lớp da trên mặt cũng không thấy được. Không, nó viết ngay trên mặt cô đấy. Là gì nào? Trống rỗng. Bingo.

Người yêu tôi nhất thiết phải không được trang điểm đậm như cô. Hắn nói vu vơ, với tay châm một điếu thuốc. Tại sao? Tôi hỏi, môi mím lại cho đều son, không buồn ngoảnh lại hỏi hắn. Bởi vì một đứa con gái như cô thì phức tạp lắm. Tôi không đỡ được. Tôi nghĩ người yêu như anh mong muốn mới gọi là phức tạp. Nghĩ cái gì cũng chẳng bao giờ nói ra. Nhưng ít nhất nhìn biểu cảm của em còn biết, còn cô thì bị mấy nét chì và mảng màu đó che hết biểu cảm còn đâu, mắt đánh màu xanh biển chắc gì đã là buồn, khóe tô màu xanh lá chắc gì đã ghen tuông, môi đánh màu đỏ chắc gì đã muốn hôn ai đó? Những việc đó với tôi vô nghĩa, tôi đáp. Tôi không trang điểm chỉ để giải phóng cảm xúc của mình. Nội việc cô trang điểm như thế cũng đủ để biết cảm xúc của cô là gì rồi. Chỉ để che giấu cảm xúc của mình thôi, nhưng vô vọng lắm đấy. Vậy còn anh thì sao, lúc nào cũng làm vẻ mặt ra vẻ ta đây cool lắm, thực ra cũng vô tích sự như ai. Chính vì vô tích sự như ai cho nên mới phải ra vẻ cool. Cũng như cô làm sao thì mới phải vẽ lại toàn bộ biểu cảm của mình thành những thứ lạnh nhạt đến thế chứ.

Mặt nạ nhiều màu. Mặt nạ nhiều màu. Hắn nhìn đứa con gái mang khuôn mặt lạ lẫm, với những đường nét giả dối và hốc mắt lúc nào cũng trũng sâu gườm gườm nhìn hắn, nhìn đời. Hắn có cảm giác nếu đưa đầu móng tay chạm khẽ vào mặt cô ta, từng mảng phấn sẽ rớt ra như vôi, và để lại trên gương mặt đó những mảnh vỡ, những đường nét rạn nứt xấu xí. Đau hả, hắn hỏi, khi bắt gặp tôi ngồi vẽ với một khuôn mặt trắng xóa và đôi mắt trũng sâu, đôi môi bạc tím. Tôi quay lại nhìn hắn, đoán đi, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi cười nhẹ, nhìn mặt thì như chuẩn bị đi giết người đến nơi, nhưng nội việc cô trang điểm như thế đủ biết là đau không khóc được. Chính xác là không khóc được đấy. Tôi đáp tỉnh rụi. Cho nên, phải làm như là mình đã khóc rất nhiều bằng cách trang điểm cho thật đậm. Nói dối. Để làm cái gì? Vô nghĩa. Vậy là cô không đau gì cả? Phải. Không khóc? Phải. Không buồn? Phải. Cô giỏi quá. Giỏi hơn tôi. Có lẽ.
Hôm nay, tôi bước ra đường, kẻ viền mắt màu xanh dương. Và hắn khen tôi dạo này trông nền nã hẳn. Tôi nhìn vào gương, nhận ra đã từ bao giờ mình không trang điểm đậm. Có khi nào anh nói đúng không, tôi hỏi hắn. Hắn hỏi lại, về cái gì kia. Quên nó đi, tôi nói.
Làm gì mà màu sắc biết đau…?
 
Muốn thoát ra,
Ta lại ném mình vào bể khổ;
Ta mong cầu hạnh phúc, mà bởi vô minh,
Hủy hoại nó như kẻ thù.
 
Ta không khóc cho quãng đời ta sống
Nhưng chết đi rồi ta sẽ khóc trăm năm
Nửa cái hôn ẩn hiện chập chờn
Cây thánh giá vỡ đôi rơi xuống đất
Ngôi nhà thờ đổ nát
Tiếng chuông gọi hồn về
Đi về đâu hỡi em
Về thiên đường nơi em không biết
Em trở thành hư không
Ta nhặt tự do ghép lại thành dời
Ta vun tội lỗi hoá thành lẽ sống
Quay cuồng trong giấc mộng
Ta say
Ta mua một tấm vẽ một chiều
Trên con đường một đi không trở lại
Không gian thời gian vô tận
Ta hoá thành một giọt đắng hanh hao
Rơi giữa một cốc rượu đầy dối trá
Trườn bò và giãy giụa
Chìm
Đi về đâu hỡi em
Ta tự do không về nơi nào cả
Sống tự do
Và nghĩa là man trá
Cây thập tự sao váng vết bùn nhơ
Em kính Chúa sâu thẳm tận tim
Ta cười khinh những con người mộ đạo
Hãy tin vào chính mình mà sống
Chúa sẽ bỏ rơi em khi em không tin người
Thiên đường rất xa xôi
Đừng tìm kiếm, sẽ không bao giờ gặp
Ta sẽ dẫn em đến con đường hạnh phúc
Ta sẽ cho em tự do
Đừng cầu nguyện em ơi
Chúa không biết em là ai trong hang ngàn những kẻ ngày ngày gọi Chúa
Cây thánh giá ném xuống chân là vỡ nát
Đừng tin ai ngoại trừ chính mình
đừng tin ta, đừng tin
Ta độc ác đang dối lừa em đấy
Hãy khóc những giọt lệ sầu trong trẻo
Rửa sao sạch được tấm than ta
Bụi cuộc đời và bùn lầy cuộc sống
Ta đắm chìm trong những giấc mơ hoang
Hôn thánh giá và nghe lời cầu nguyện
để trăm năm gặp lại vẫn hoang đàng
Trong em, em kính Chúa
Trong ta, ta thù đời
Ta lang thang, ta phiêu du, rong chơi
Không tự do nghĩa là không sống
Nguyện biến thành cơn gió
Con mèo hoang không đổ lệ vì ai
Kẻ tự do chỉ sống với chính mình
Trên con đường một đi không trở lại
Lấy tội lỗi làm lẽ sống
Ta vẽ chỉ mình bản chất của nhân tâm
Ta không khóc trong quãng đời ta sống
để chết đi rồi ta sẽ khóc trăm năm!
 
Nửa thập kỉ đầu của tuổi hai mươi
Nửa thập kỉ đầu của những năm hai mươi tuổi đã trôi qua
Tôi còn nhớ cái ngày mười chín tuổi
Nụ hôn đầu gượng gạo nhạt như sương
Rồi tự hỏi mình ra sao những ngày sau
Tôi uống rượu say cười với bạn vào giữa buổi trưa ngày sinh nhật tôi
Nói rằng tôi roll như thế đấy
Rồi trốn ra hành lang đốt thuốc một mình và khóc
Rồi buổi đêm uống say lại khóc thêm một chốc
Đường về nhà xa quá tầm tay
Những người lạ và những người quen
Mỉm cười vu vơ vì những quan tâm chốc lát
Tự bảo mình thôi đừng buồn nữa
Người đời trước lạ sau quên
Cũng ngắn lắm cho những gì cần tranh đấu
Tôi sẽ không ở đó đợi chờ ai qua nữa
Vì sau cùng
Trước lạ sau quên.
 
Lúc mới đầu...
Tôi cứ nghĩ mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp
Nên dù biết là ngu ngốc nhưng vẫn dấn thân làm
Đến lúc sa lầy trong vũng bùn tuyệt vọng
Tôi mới biết đến cái gọi là sự nghiệt ngã của cuộc đời
Mang trong mình bao đau khổ và dằn vặt
Tự hủi hoại mình trong nỗi ân hận tột cùng
Tôi mới hiểu được sự bình yên đã không còn trong tôi
Ôi sự ngu xuẩn và nông nổi của tuổi trẻ
Thật huy hoàng nhưng cũng thật đắng cay...
Và giờ đây khi nhìn lại chính mình
Tôi hiểu rằng sự cô đơn chính là ngọn nguồn của mọi việc
Khi cố gắng vùng vẫy để vượt qua bức tường lạnh lẽo ấy
Chính là lúc ta đánh mất chính mình và lạc lối trong đêm
Thế mới hay người tri kỉ thật khó biết được ai
Thời gian cứ trôi và tôi vẫn vậy
Người người đi qua đời tôi nhưng chẳng ai dừng lại
Tôi tựa như hòn đá trơ trọi giữa dòng sông chảy siết
Kiên cường chống trả rồi bị nhấn chìm trong đau đớn bởi thời gian
Ôi Thật đắng cay... thật tủi hổ cho kẻ yếu ớt này
Nếu như trên đời thực sự có phép màu tồn tại
Điều thứ nhất tôi ước được là chính mình
Điều thứ hai sẽ là đi ngược thời gian
Điều cuối cùng là điều tôi mong muốn nhất và sẽ chẳng bao giờ tồn tại
Đó là có được người hiểu mình cho đến tận tâm can...
 
Từng giọt mưa nhỏ xuống đời hiu quạnh.
Hiu hắt buồn đêm vó ngựa độc hành.
Mưa rơi chậm thấm tình loang áo cũ
Người xa tít chân trời tình thì đã rêu xanh.
Lần trở lại tình chỉ còn nỗi nhớ.
Bầy sẻ xưa giờ hót trước sân người.
Lần trở lại em chẳng còn em nữa.
Em quá xa rồi, em ơi, em ơi...
Xuân đã tàn theo tiếng gió chơi vơi,
Lá khô khẽ cựa mình trên sân trắng.
Trăng một mình đi về đêm tĩnh lặng .
Ta một mình ngồi viết độc hành ca.
 
Đêm
5.Cách yêu thương
Vô tâm, vô tình, hắn cứ nghĩ là đời này chắc chẳng ai bì nổi hắn, hóa ra hắn nhầm to. Kể ra hắn cũng không đáng gọi là vô tâm, vô tình, hắn nhìn là biết hết, phải mỗi tội hắn mắc một tật, ấy là dửng dưng. Tùy thuộc vào hứng của hắn mà hắn có động tay động chân hay không. Nhưng dạo này hắn mắc một cái chứng, nghe rất nhảm nhí, ấy là sợ quê. Vì sợ những gì mình làm là thừa thãi, cho nên quyết định là không làm gì. Yêu quý người ta sợ là không được cần đến, cho nên quyết định là không yêu quý. Hắn gọi đó là, ngã ở đâu đứng dậy ngay ở đấy, cũng có quan tâm đến bạn bè đấy, nhưng nếu như thấy nó là vô ích, thì stop ngay.Vậy thì không được tính là vô tâm, mà chỉ được tính là vô tình. Hắn cũng không thích điều ấy lắm, nhưng nó vẫn còn đỡ hơn là cứ dốc hết lòng cho một người, để rồi sau đó nhận ra mình chẳng là cái đếch gì, quê một cục và dừng lại. Tôi vỗ vai hắn, bảo rằng, đời này có qua rồi có lại, cũng sẽ có những đứa vì hắn mà dốc lòng và hắn chả coi ra cái đếch gì, cũng có những đứa hắn cứ dốc lòng cho và chả coi hắn ra cái đếch gì, vậy thì hắn không nên cứ chỉ vì sợ tổn thương mà làm vậy.

Hắn nói, như con nhỏ nhân vật chính trong SkipBeat, hắn đã quên mất cách yêu thương rồi. Tôi cười phá lên, và nói, bị một hai vố nho nhỏ không dài lâu hơn được một cuộc nhậu, thì lấy đâu ra tư cách mà nói là không còn biết cách yêu thương. Nhưng hắn nhìn tôi, cười nhạt, châm một hơi thuốc, phà khói, im lặng. Tôi im lặng nhìn lại hắn, rồi tiếp tục nói đùa, mồm nhạt toẹt, thôi thôi em sai cho em xin lỗi. Hắn đưa điếu thuốc cho tôi, nhìn tôi đưa môi một cách chậm rãi, sau cùng, hắn nói, đã cam kết là nói dối ai thì nói, không được nói dối chính mình. Tôi phà một hơi khói, trả lời, tôi không nói dối, vì tôi đã quên. Hắn khẽ nhếch mép, quên cả cách yêu thương, không phải đó là điều cô rõ nhất hay sao. Tôi im lặng. Đó, không phải là vì tôi muốn thế. Tôi nói một cách khó khăn. Hắn lặng lẽ nhìn tôi bằng ánh mắt hơi giễu cợt. Đó, không phải lỗi của chúng ta.

Đó không phải lỗi của hắn. Hắn đã cố gắng, đủ để tự cho mình cái quyền gục ngã khi người hắn tin tưởng rời bỏ hắn đi. Nhưng cuối cùng, đương nhiên hắn sẽ không làm vậy. Nghĩ lại, dù sao hắn cũng là hắn, và hắn có lòng tự trọng của hắn. Và hơn thế nữa, khi mà cái con người đã giật đi của hắn những gì lẽ ra thuộc về hắn, nói rằng trông hắn thật đáng thương hại, nhu nhược và yếu hèn, thì hắn chỉ muốn phá lên cười, và thả tay ngay lập tức. Hắn đã làm như vậy. Hắn luôn làm như vậy, khao khát cái không thuộc về hắn, và có thể hắn không biết, nhưng khi hắn đạt được, hắn sẽ lơi là, để đến khi bị giật mất mới tìm cách lấy lại. Bởi vậy mới nói, nếu như hắn có lỗi, thì cái lỗi duy nhất của hắn, đó là yêu bản thân mình quá, thể hiện những hành động vượt quá tình cảm của mình.

Đó cũng không phải lỗi của tôi. Chỉ là, nếu như có một ai đó, một con người nào đó, giữ mình mãi mãi bí ẩn trước tôi, chắc chắn tôi sẽ mãi mãi khao khát. Tôi cũng đã cố gắng, và tôi cũng cho mình cái quyền được khóc khi lần lượt xé nát những mảnh kí ức lạc lõng còn sót lại trong mình. Một mảnh, hai mảnh, một giọt nước mắt, hai giọt nước mắt, và họ đã trả tự do lại về với tôi, cười một mình, ngã một mình, đứng dậy một mình, và tự lau nước mắt. Tôi cảm thấy tôi có thể quên tất cả, những gì mình đã cho họ, gặp lại họ và mỉm cười nhẹ bẫng, mà không có gì nuối tiếc. Chỉ là, tôi không biết rằng…
Tôi quên cả cách yêu thương.

Quên cách nhìn về một ai rất nhiều, nghĩ về một ai rất nhiều, lo lắng vì người ấy vì những chuyện hết sức nhỏ nhặt, hạnh phúc khi nghe giọng nói, tiếng cười, được nhìn thấy, được biết tất cả những gì đã xảy ra trong cuộc sống hàng ngày. Quên mất rồi. Cả khi cầm bút và vẽ, bằng tất cả những gì trìu mến nhất. Quên mất rồi. Cả việc cầm điện thoại và nói liên tu bất tận, biết rằng người kia đang lắng nghe mình. Quên mất rồi. Cái mong muốn được có một người nào đó thật quan trọng với mình. Quên hết.

Đâu phải là cái gì quan trọng đâu, hắn nói. Sống như vậy, cũng rất dễ dàng mà. Sáng mở mắt, tối nhắm mắt, ngày nào cũng như vậy, đấy cũng là một cách sống. Không phải suy nghĩ gì nhiều, không phải lo lắng cho ai, không phải tự đày đọa bản thân mình vì những gì không đáng. Đừng nghĩ nữa, hắn nói với tôi, có những cái quên được đi là hơn. Không phải anh đang muốn nói đến cách yêu thương chứ, tôi hỏi lại. Cái đấy thì cũng có thể, hắn đáp. Vì cuối cùng, con người ta sinh ra cô độc và chết đi cũng cô độc, cho nên tốt nhất là cứ đứng một mình.
Bởi đứng một mình cho nên ngã một mình, bởi ngã một mình cho nên không nằm mãi dưới nền đất lạnh. Bởi ngã một mình cho nên lại đứng dậy một mình.
Không sao, bởi vì còn có tôi mà.
 
Đêm
Tự dưng dạo này ban đêm hay nổi mày đay, ban ngày thì hết, chắc tại hậu quả của việc “thời trang đánh tan thời tiết”, bạn đùa rằng “cứ nửa đêm về sáng là phát bệnh”. Thấy cũng không phải là không có cái đúng. Ban đêm, nhiều thứ tràn về. Nếu như lên giường đi ngủ một giấc thì chẳng biết giời giăng gì cả, không nói. Nhưng nếu như còn ngồi bên máy tính thì cái nọ cái kia rất dễ quay trở về. Và cũng có thể là nước mắt rơi vô tội vạ. Biết là viết tản văn mãi cũng phải chán, nhưng mà vẫn cứ muốn viết. Có thể là những câu chuyện của mình, có thể chỉ là một vài hình ảnh thật từ cuộc sống. Nhưng mà, cứ coi như nó là một căn bệnh chỉ phát vào nửa đêm. Của ai rồi thì cũng vậy.

1. Hắn
Hút thuốc, uống rượu, hắn đủ cả. Cười cợt và nói những lời dối trá đắng nghét ở cuống lưỡi, hắn cũng không từ. Hắn quen như con sói hoang, cô độc, đủ để khi có một ai đó đứng bên cạnh, hắn vẫn lầm lì nhìn, như thể nghi ngờ rằng nếu hắn không đề phòng, sẽ có kẻ táng cho hắn một nhát vào đầu chết giấc. Hắn vẫn luôn sống như thế, dè chừng, ích kỉ. Cũng không phải là hắn không có bạn. Hắn có. Nhưng hắn coi như không, bởi vì, đối với hắn, nếu như không phải là tất cả, thì hắn thà không cần gì cả. Cũng có thể, bởi vì như thế, mà những người bạn của hắn dần dần, rời bỏ hắn. Hoặc là do hắn đã rời bỏ họ. Mà không nhận ra, để rồi sau này chợt giật mình nhìn lại, thì đã thấy hắn lại đứng ở một nơi khác, giữa những con người khác, biết rằng hắn vừa rẽ sang một con đường ngược lại với những người xưa.

Có một đứa con gái nói cho hắn biết, hắn bị một nỗi ám ảnh. Lúc đầu, hắn không nhận thức được điều đó. Nhưng đứa con gái đó nói đi nói lại với hắn, sau cùng, hắn chợt nhận ra, thật sự là hắn bị một nỗi ám ảnh. Nỗi ám ảnh về việc không ai cần hắn. Hắn như sợ hãi đi trong bóng tối, lẩn khuất những cái bóng mà hắn không rõ mặt, và mỗi bước hắn đi, lại có một người quay lưng về phía hắn, và biến mất. Sau cùng, hắn luôn luôn gặp kết cục không bao giờ thay đổi, đó là quay lưng về phía bạn hắn, chờ xem người kia có đuổi theo không. Càng đuổi hắn, hắn càng đi nhanh, và đến khi người kia dừng lại vì trong lúc đuổi đã vấp ngã, bị thương, không thể theo đuổi nữa, mà hắn không biết, thì hắn cũng dừng chạy. Nhưng hắn không quay lại, mà hắn rẽ sang một con đường khác, bởi vì cái hắn muốn dường như là một ai đó lệ thuộc vào hắn, không thể sống nổi nếu thiếu hắn, cái con người sẽ theo đuổi hắn đến tận phút cuối cùng, dù cho đến bây giờ hắn vẫn chưa biết lúc nào mới là phút cuối cùng của hắn. Hắn muốn, hắn thật đặc biệt, có một ai đó để hắn có thể tin tưởng rằng sẽ nói những điều hắn muốn nghe, làm những điều hắn muốn làm, và hắn biết trong đầu người đó nghĩ cái gì. Tính chiếm hữu của hắn rất cao. Cao đến mức không thể chịu đựng được. Nên nhiều lúc, trông hắn tội nghiệp đến đáng thương.

Tôi nói với hắn, trên đời này, không có một con người nào dramatic như thế cho hắn đâu. Hắn nói, hắn biết. Nhưng hắn không thể ngăn mình không làm thế. Bất kì những ai đứng cạnh con sói bị thương là hắn, rồi cũng sẽ bị cắn xé, không phải là để làm tổn thương người đó, chỉ là, hắn muốn thử xem, nếu như những vết thương hắn tạo ra có thể giày vò người đối diện đến đâu. Càng thân cận hắn, hắn càng muốn nhìn họ bị tổn thương, đau khổ vì hắn. Tôi lắc đầu, và nói, vậy thì khi một ai đó muốn làm tổn thương hắn thì chỉ cần không bị tổn thương vì hắn là được. Hắn im lặng nhìn tôi, và cười. Cái cười đầy nanh vuốt và máu ở chân răng. Hắn nói, khi hắn làm bạn ai, coi ai là bạn, hắn sẽ hết lòng vì người đó, và cùng lúc cũng đòi hỏi những điều y như thế ở bạn hắn. Nếu như những người bạn hắn không thể làm được như hắn đã làm đối với họ, thì hắn sẽ thất vọng, sẽ rất thất vọng, và hắn sẽ thu về hết tất cả tình cảm của hắn. Cho nên, hắn cười, đôi khi, việc hắn từ bỏ những người bạn cũ của hắn, cũng là một điều tốt. Ít nhất, hắn đã giải thoát cho họ. Bởi vì, hắn biết rằng, đối với hắn, những người nào đã từng đi qua trong đời hắn đều giữ một phần trong hắn, và phần tình cảm ấy dù thể nào cũng không thể mất đi hết, và rằng hắn sẽ hết lòng đối với người ấy, nhưng không đòi hỏi như những người hiện hắn đang coi là bạn. Tôi nói với hắn rằng, như thế không đáng. Tôi nói rằng, thay vì như thế, hắn nên chăm sóc và bao dung hơn với những người bạn của hắn hiện tại. Hắn nói, bởi vậy cái hắn đi tìm bao giờ cũng là “chấp nhận”.

Hắn rít một hơi thuốc, và dụi vào gạt tàn. Hắn kể cho tôi nghe về cảm giác vừa thích thú, vừa e sợ sự cô độc của hắn. Hắn nói rằng, trong cuộc đời hắn, cái hắn cần không phải là tình yêu, mà hắn cần có một ai đó để hắn dốc lòng vì, để làm cái lý do cho sự tồn tại của hắn. Chứ không phải là sự tồn tại của đối phương. Bởi vì hắn chỉ đâm đầu vào những con người chắc chắn không dành cho hắn. Bởi nếu không, hắn không có cảm giác là mình tồn tại. Bởi nếu không, thì đối với hắn, việc hắn sống trên đời cũng giống như là ngủ mở mắt. Hắn thích thú việc gặm nhấm cái nỗi đau của chuyện bị đẩy sang một bên làm kẻ đi bên lề, người bị bỏ lại sau lưng, hắn luôn đi tìm những con người làm điều đấy với hắn, để hắn tự bảo với chính mình rằng, hắn không bao giờ được cần đến, đồng thời vẫn mong muốn có một con người cần đến hắn nhiều như hắn mong muốn. Hắn muốn một con người hắn có thể nói thật tất cả, có thể có được tất cả tình cảm của hắn, không bao giờ phản bội hắn, là con người hắn không thể sống thiếu được, và cũng không thể sống được nếu như thiếu hắn. Tôi nói, vậy thì có một người dành cho hắn y như vậy. Hắn hỏi tôi là ai. Tôi nói rằng hắn biết người đó. Hắn hỏi tôi tên người đó là gì. Tôi cười. Và nói rằng, là tôi.

Tôi. Là Hắn.

Cho nên tôi sẽ trông rất tội nghiệp nếu như bị bỏ lại sau lưng. Hoặc là khi cầm dao đâm ai đó một cú chết người nhưng người đó không đau hoặc chỉ bị thương nhẹ. Nhất định tôi sẽ trông rất tội nghiệp.

Hắn bảo tôi, vì vậy cho nên đừng trông chờ gì nhiều. Buông tay ra đi, bởi vì cuối cùng cũng chẳng có ai nắm lấy tay tôi và tôi cũng chẳng nắm lấy tay ai. Thế cho nên đừng nằm một mình dưới nền đất lạnh. Cứ đứng dậy, và bước một mình. Tôi nói, nhưng hắn vẫn đang chờ đợi. Hắn nói, hắn đang dần dần bỏ cuộc. Dần dần bỏ cuộc. Và chấp nhận sống như là đang ngủ mở mắt. Và hàng đêm dù có bọc nhiều chăn đến thế nào thì cũng không thể ngăn cản được những cơn lạnh kéo đến tím người. Hắn nói, phần nào hắn hiểu được suy nghĩ cần một hơi ấm dù chỉ là một đêm, để rồi hạnh phúc khi sáng hôm sau thức dậy không thấy mình chỉ có một mình. Tôi hỏi hắn, vậy có bao giờ có cảm giác như thế không. Hắn trả lời, cũng có. Nhưng hắn không yếu đuối đến độ đó.

Cho nên mới bảo hắn luôn sống như vậy, tự kỉ và cô độc, cười nói dẻo quẹo nhưng dối trá, mắt xám nghi ngờ, như một con sói chưa được thuần. Tôi thấy tội nghiệp, ngường mộ, nhưng cũng ghét hắn.
Vì hắn là tôi.
 
1.

Tôi ở phố Sinh Từ:
Hai người
Một gian nhà chật.
Rất yêu nhau, sao cuộc sống không vui?
Tổ Quốc hôm nay
tuy gọi sống Hoà Bình
Nhưng mới chỉ là năm thứ nhất
Chúng ta còn muôn việc rối tinh...
Chúng ta
Ngày làm việc, đêm thì lo đẫy giấc
Vợ con đau thì rối ruột thuốc men
Khi mảng vui - khi chợt nhớ - chợt quên
Trăm cái bận hàng ngày nhay nhắt
Chúng ta vẫn làm ăn chiu chắt
Ta biết đâu bên Mỹ Miếc tít mù
Chúng còn đương bày kế hại đời ta?
Người ta nói thằng ngô con đĩ
Ở miền Nam có tên giặc họ Ngô
Tài của hắn là: Khuyển Ưng của Mỹ
Bửu bối gớm ghê là: một lưỡi đao cùn
Hắn nhay mãi cố xẻ đôi Tổ Quốc

Tôi đi giữa trời mưa đất Bắc
Đất hôm nay tầm tã mưa phùn
Bỗng nhói ngang lưng
máu rỏ xuống bùn
Lưng tôi có tên nào chém trộm?
A! Cái lưỡi đao cùn!
Không đứt được – mà đau!
Chúng định chém tôi làm hai mảnh
Ơi cả nước! Nếu mà lưng tê lạnh
Hãy nhìn xem: Có phải vết đao?
Không đứt được mà đau!
Lưng Tổ Quốc hôm ngày hôm nay rớm máu.

2.

Tôi đã sống rã rời cân não
Quãng thời gian nhưng nhức chuyện đi Nam
Những cơn mưa rơi mãi tối sầm
Họ lếch thếch ôm nhau đi từng mảng
Tôi đã trở nên người ôm giận
Tôi đem thân làm ụ cản đường đi
- Đứng lại!
- Đi đâu?
- Làm gì?
Họ kêu những thiếu tiền thiếu gạo
Thiếu Cha, thiếu Chúa, thiếu vân vân
Có cả anh nam chị nữ kêu buồn
- Ở đây
khát gió, thèm mây...
Ô hay!
Trời của chúng ta gặp ngày mây rủ
Nhưng trời ta sao bỏ nó mà đi?
Sau đám mây kia
là cả miền Nam
Sao nỡ tưởng là non bồng của Mỹ!
Tiệm nhảy, rượu nồng, gái tơ
Tha hồ những tự do tự diếc
Tưởng như ở đấy cứ chìa tay
là có đô-la
Có trâu ruộng, - Có ngày đêm hoan hỷ!
Mặc dầu sao nỡ đổi trời ta?
Tôi muốn khóc giữ từng em bé
- Bỏ tôi ư? – Từng vạt áo – Gót chân
Tôi muốn kêu lên – những tiếng cộc cằn...
- Không! Hãy ở lại
Mảnh đất ta hôm nay dù tối
Cũng còn hơn
non bồng Mỹ
triệu lần...
Mảnh đất dễ mà quên?
Hỡi bạn đi Nam
Thiếu gì ư? Sao chẳng nói thực thà?
Chỉ là:
- thiếu quả tim, bộ óc!
Những lời nói sắp thành nói cục
Nhưng bỗng dưng tôi chỉ khóc mà thôi
Tôi nức nở giữa trời mưa bão.
Họ vẫn ra đi
- Nhưng sao bước rã rời?
Sao họ khóc?
Họ có gì thất vọng?
Đất níu chân đi,
gió cản áo bay về.
Xa đất Bắc tưởng như rời cõi sống
Tưởng như đây là phút cuối cùng
Giăng giối lại: - Mỗi lùm cây – hốc đá
- Mỗi căn vườn – gốc vả - cây sung

Không nói được, chỉ còn nức nở
Trắng con ngươi nhìn lại đất trời
Nhìn cơn nắng lụi, nhìn hạt mưa sa
Nhìn con đường cũ, nhìn ngôi sao mờ
Ôi đất ấy – quên làm sao được?
Quên sao nơi ấm lạnh ngọt bùi
Hôm nay đây mưa gió giập vùi
- Mưa đổ mãi lên người xa đất Bắc...
Ai dẫn họ đi?
Ai?
Dẫn đi đâu? – mà họ khóc mãi thôi
Trời vẫn quật muôn vàn tảng gió
Bắc Nam ơi, đứt ruột chia đôi
Tôi cúi xuống – Quỳ xin mưa bão
Chớ đổ thêm lên đầu họ -
Khổ nhiều rồi!
Họ xấu số - Chớ hành thêm họ nữa
Vườn ruộng hoang sơ – Cửa nhà vắng chủ
Miền Nam muôn dặm, non nước buồn thương
Họ đã đi nhưng trút lại tâm hồn
Ơi đất Bắc! Hãy giữ gìn cho họ

3.

Tôi ở phố Sinh Từ

Những ngày ấy bao nhiêu thương xót
Tôi bước đi
Không thấy phố
không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa
trên màu cờ đỏ.


Gặp em trong mưa
Em đi tìm việc
Mỗi ngày đi lại cúi đầu về
- Anh ạ.
Họ vẫn bảo chờ...
Tôi không gặng hỏi, nói gì ư?
Trời mưa, trời mưa
Ba tháng rồi
Em đợi
Sống bằng tương lai
Ngày và đêm như lũ trẻ mồ côi
Lũ lượt dắt nhau đi buồn bã...
Em đi
trong mưa
cúi đầu
nghiêng vai
Người con gái mới mười chín tuổi
Em ơi!
Em có biết đâu
Ta khổ thế này
Vì sao?
Em biết đâu
Mỹ Miếc, Ngô Nghê gì?
Khổ thân em mưa nắng đi về
lủi thủi
Bóng chúng
đè lên
số phận
từng người
Em cúi đầu đi, mưa rơi

Những ngày ấy bao nhiêu thương xót
Tôi bước đi
không thấy phố
không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa
trên màu cờ đỏ


4.

Đất nước khó khăn này
sao không thấm được vào Thơ?


Những tủ kính tôi dừng chân dán mũi
Các thứ hàng ế ẩm đợi người mua
Nhưng mà sách – hình như khá chạy
À quyển kia của bạn này – bạn ấy
Quyển của tôi tư lự, nét đăm đăm
Nó đang mơ: - nếu thêm cả miền Nam
Số độc giả sẽ tăng dăm bảy triệu
Tôi đã biến thành người định kiến
Tôi ước ao tất cả mọi người ta
Đòi Thống Nhất phải đòi từ việc nhỏ
- từ cái ăn
cái ngủ
chuyện riêng tư
- từ suy nghĩ
nựng con
và tán vợ
Trời mưa mãi lây rây đường phố
Về Bắc Nam tôi chưa viết chút nào
Tôi vẫn quyết Thơ phải khua bão gió
Nhưng hôm nay
tôi bỗng cúi đầu
Thơ nó đi đâu?
Sao những vần thơ
Chúng không chuyển, không xoay trời đất
Sao chúng không chắp được cả cõi bờ?
Non nước sụt sùi mưa
Tôi muốn bỏ thơ
Làm việc khác
Nhưng hôm nay tôi mê mải giữa trời mưa
Chút tài mọn
tôi làm thơ chính trị

Những ngày ấy bao nhiêu thương xót
Tôi bước đi
không thấy phố
không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa
trên màu cờ đỏ

5.

Em ơi! – ta ở phố Sinh Từ
Em đương có chuyện gì vui hử
À cái tin trên báo - Ừ em ạ
Hôm nay bọn Mỹ Miếc, lũ Ngô Nghê
Chúng đang phải giậm chân đấm ngực!
Vượt qua đầu chúng nó,
mọi thứ hàng
Những tấn gạo vẫn vượt đi
Những tấn thư, tài liệu
Vẫn xéo qua đầu chúng, giới ranh gì?
Ý muốn dân ta
là lực sĩ khổng lồ
Đè cổ chúng mà xoá nhoà giới tuyến
Dân ta muốn trời kia cũng chuyển
Nhưng
Trời mưa to lụt cả gian nhà
Em tất tả che mưa cản gió
Con chó Mực nghe mưa là rú
Tiếng nó lâu nay như khản em à
Thương nó nhỉ - nó gầy – lông xấu quá
Nó thiếu ăn – Hay là giết đi ư?
Nó đỡ khổ - Cả em đỡ khổ.
Em thương nó - Ừ thôi chuyện đó
Nhưng hôm nay anh mới nghĩ ra
Anh đã biến thành người định kiến
Mực ơi!
đừng oán chủ, Mực à!
Mày không hiểu những gần xa Mỹ Diệm
Chúng ở đâu – mà lại núp bên ta
Chính chúng cướp cả cơm của khuyển

Những ngày ấy bao nhiêu thương xót
Tôi bước đi
không thấy phố
không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa.
trên màu cờ đỏ

6.

Hôm nay đài tiếng nói Việt Nam
Lại có chuyện tên Ngô Đình Diệm
Hắn sai con em là lũ du côn
Đi ném đá nhà Uỷ ban Quốc tế.
Hắn bảo hắn Giơ-ne không ký
Hắn bịt tai, không biết chuyện hiệp thương!
Ô hay! Cái lưỡi uốn càn
Cả thế giới vả vào mõm hắn
Hắn giậm chân khoa lưỡi đao cùn:
- Mặc kệ! Giết ta chết hẳn
thì thôi
Ta chẳng giả miền Nam!
Chứ
giả miền Nam cho nước Việt Nam
Thì ta chết
- thầy ta cũng chết
Hắn thét lên ộc máu mũi máu mồm
Hắn lồng lộn, ôm miền Nam mà cắn!
Thịt dân ta từng mảng nát bươm
Nhưng không!
Hôm nay
Cả thành phố Sài Gòn
Đóng cửa!
Không họp chợ!
Không ra đường!
Những mảng thịt
Những đọi máu đào
đang rầm rập kéo nhau
đi ngoài phố
Hôm nay
hàng triệu mối thù sâu
tới đập cửa lão già Ngô đòi mạng
Vung đao cùn chém phải quãng trời không!
Hắn đi ngủ,
muôn tiếng kêu xúm lại quanh giường
Hắn ngồi ăn
tiếng khóc nổi trong cơm
Hắn nhắm mắt
tiếng kêu vào giấc ngủ
Hắn rong chơi
tiếng rủa bước theo chân
Hắn hội họp
tiếng kêu ngồi cạnh
giơ bàn tay đòi mạng nghều ngào
Tên tội nhân kia!
Lịch sử vạch tên mày!
Tên đứa tay sai!
Chẳng có lâu đâu!
Hắn sẽ sống như tên mắc tội tử tù
Óc điên dại
- chân lê vòng xích
Trốn đi đâu?
Đất trời sâu
đương vẩy máu
đuổi theo chân hắn.
Hắn run sợ - Quỳ xin đã muộn!
Dù đêm khuya, bóng tối đặc ngầu ngầu
Máu vẫn đỏ
trúng đầu trúng mặt
Tên tội nhân kia!
Lịch sử vang tên mày!

7.

Tôi đi giữa trời mưa đất Bắc
Tai bỗng nghe những tiếng thì thầm
Tiếng người nói xen tiếng đời ầm ã.
- Chúng phá hiệp thương
- Liệu có hiệp thương?
- Liệu có tổng hay chẳng tổng?
- Liệu đúng kỳ? Hay chậm vài năm?
Những câu hỏi đi giữa đời lỏng chỏng
Ôi! Xưa nay Người vẫn thiếu tin Người
Người vẫn thường kinh hoảng trước Tương Lai
Người quên mất Mỹ là sư tử giấy
Người vẫn vội – Người chưa kiên nhẫn mấy
Gan người ta chưa phải đúng công nông
Người chửa có dạ lim trí sắt
Người mở to đôi mắt mà trông!
A tiếng kèn vang
quân đội anh hùng
Biển súng
rừng lê
bạt ngàn con mắt
Quân ta đi tập trận về qua
Bóng cờ bay đỏ phố đỏ nhà...
Lá cờ ấy là cờ bách thắng
Đoàn quân kia muôn trận chẳng sờn gan
Bao tháng năm đói rét nhọc nhằn
Từ đất dấy lên
là quân vô sản
Mỗi bước đi lại một bước trưởng thành
Thắng được Chiến Tranh
Giữ được Hoà Bình
Giặc cũ chết – lại lo giặc mới
Đoàn quân ấy – kẻ thù sợ hãi
Chưa bao giờ làm mất bụng dân yêu
Dân ta ơi! Chiêm nghiệm đã nhiều
Ai có LÝ? và ai có LỰC?
Tôi biết rõ đoàn quân sung sức ấy
Biết nhân dân
Biết Tổ Quốc Việt Nam này
Những con người từ ức triệu năm nay
Không biết nhục
Không biết thua
Không biết sợ!

Hôm nay
Cả nước chỉ có một lời hô:
THỐNG NHẤT
Chúng ta tin khẩu hiệu ta đòi
- Giả miền Nam!
Tôi ngửa mặt lên trời
Kêu một tiếng – bỗng máu trời rơi xuống
Vài ba tia máu đỏ rơi vào tôi
Dân ta ơi!
Những tiếng ta hô
có sức đâm trời chảy máu.

Không địch nào cưỡng nổi ý ta
Chúng ta đi – như quả đất khổng lồ
Hiền hậu lắm – nhưng mà quả quyết...

8.

Hôm nay
Những vần thơ tôi viết
Đã giống lưỡi lê: đâm
Giống viên đạn: xé
Giống bão mưa: gào
Giống tình yêu: thắm
Tôi thường tin ở cuộc đấu tranh đây
Cả nước đã bầu tôi toàn phiếu
Tôi là người vô địch của lòng tin.
Sao bỗng đêm nay,
tôi cúi mặt trước đèn?
Gian nhà vắng – chuột đêm nó rúc.
Biết bao nhiêu lo lắng hiện hình ra.
Hừ! Chúng đã biến thành tảng đá
chặn đường ta!
Em ơi thế ra
Người tin tưởng nhất như anh
vẫn có những phút giây ngờ vực

Ai có LÝ? Và ai có LỰC?
Ai người tin? Ai kẻ ngã lòng tin?
Em ơi
Cuộc đấu tranh đây
cả nước
cả hoàn cầu
Cả mỗi người đêm ngủ vẫn lo âu
Có lẫn máu, có xót thương, lao lực.
Anh gạch xoá trang thơ hằn nét mực
Bỗng mắt anh nhìn thấy! Lạ lùng thay!
Tảng đá chặn đường này!
Muôn triệu con người
Muôn triệu bàn tay
Bật cả máu ẩy đá lăn xuống vực!
Anh đã nghĩ: không có đường nào khác
Đem ngã lòng ra
mà thống nhất Bắc Nam ư?
Không không!
Đem sức gân ra!
Em ơi em!
Cái này đỏ lắm, gọi là TIM
Anh cho cuộc đấu tranh giành THỐNG NHẤT

9.

Hôm nay
Trời đã thôi mưa
Thôi gió
Nắng lên
đỏ phố
đỏ nhà
đỏ mọi buồng tim lá phổi
Em ơi đếm thử bao nhiêu ngày mưa!
Bây giờ
Em khuân đồ đạc ra phơi
Em nhé đừng quên
Em khuân tất cả tim gan chúng mình
phơi nắng hết.
Em nhìn
cao tít
trời xanh
Dưới phố bao nhiêu cờ đỏ!
Hôm nay em đã có việc làm
Lương ít – Sống còn khó khăn!
Cũng là may...
Chính phủ muôn lo nghìn lắng
Thực có tài đuổi bão xua mưa
Không thì còn khổ
Em treo cờ đỏ đầu nhà
Lá cờ trừ ma
Xua được bóng đen chúng nó!
Tiếng gì ầm phố em à?
A! Những người đi Nam trở ra
Phải rồi! Quên sao đất Bắc!
- Khổ! Trong ấy loạn
Phải đi đồn điền cao su
Chúng tôi bị lừa
Bà con muốn ra không được.
Đồng bào vui muốn khóc
Ô này lạ chưa?
- Mây ngoài này không đen
Mây đen vào trong ấy cả
Đúng rồi! Đó là công sức của nhân dân ta
lùa mây đuổi gió
Những vết thương kháng chiến đỏ lòm
Đã mím miệng, lên da lên thịt.
Tôi bỗng nhói ở nơi lồng ngực
Em ơi
Chúng đốt phố Ga-li-ê-ni
và nhiều phố khác.
Anh đã sống ở Sài gòn thuở trước
Cảnh miền Nam thành một góc tim anh
Chúng đốt tận đâu
mà lửa xém tim mình
Tim nó bị thui đen một nửa
Từ giạo ấy
mà em chẳng rõ.
- Em hãy đỡ cho anh khỏi ngã
Đứng đây
Một lúc!
Cờ bay
đỏ phố
đỏ nhà
Màu cờ kia là thang thuốc chữa cho anh.
Em có thấy bay trên trời xanh
Hàng triệu tâm hồn?
Họ đã bỏ miền Nam
ra Bắc!
Chúng đem súng mà ngăn
Đem dây mà trói!
Giữ thân người
không giữ được nhân tâm
Người Nam gửi tâm hồn ra Bắc cả.
Bọn Mỹ Diệm ôm đầu sợ hãi
Đổ lên chúng nó
Mây đen
lửa loạn
bão thù
Ai thắng ai thua?
Ai có LÝ và ai có LỰC?
Em ơi
Hôm nay
trời xanh
xanh đúc
Nắng lên
đỏ phố
đỏ cờ
Cuồn cuộn mít tinh

Những ngày thương xót đã lùi xa
Hoà bình
thêm vững

Anh bước đi
đã thấy phố thấy nhà
Không thấy mưa sa
Chỉ thấy nắng lên
trên màu cờ đỏ

Ta ở phố Sinh Từ
Em này
Hôm nay
đóng cửa
Cả nhà ra phố
mít tinh
Chúng ta đi
nổi bão
biểu tình
Vung cờ đỏ
hát hò
vỡ phổi...

Hỡi những người
thành phố
thôn quê
Đói no lành rách
Người đang vui
Người sống đang buồn
Tất cả!
Ra đường!
Đi!
hàng đoàn
hàng đoàn
Đòi lấy tương lai:
HOÀ BÌNH
THỐNG NHẤT
ĐỘC LẬP
DÂN CHỦ
Đó là tim
là máu đời mình
Là cơm áo! Là ái tình

Nhất định thắng!
 
Top