Nàng chưa chồng, yêu người đàn ông đã có vợ, làm việc cùng cơ quan. Người đàn ông không thể bỏ vợ nên nàng đành cứ đi bên lề cuộc đời anh. Nàng, chỉ cần được yêu, không đòi hỏi gì khác.
Cứ mỗi cuối tuần của chủ nhật cuối cùng trong tháng, họ, trên 2 chuyến xe khách khác nhau, cùng đến một thị trấn trung du heo hút cách thành phố họ đang sống hơn một trăm km.
Họ đến vào tối thứ 6, và, trên 2 chuyến xe khách khác nhau, lại trở về thành phố vào chiều chủ nhật. Nơi họ gặp, sống với nhau hai ngày mỗi tháng là một quán trọ tồi tàn, nằm trong một thị trấn tồi tàn của một vùng trung du heo hút, quạnh vắng. Đã mấy năm như thế, không cần hò hẹn, cứ lần lượt tháng này rồi tháng khác, đều đặn, dù có khi người này tới trước, có khi người kia tới trước. Nhưng thể nào cũng tới.
...
Một cuối tuần của một ngày cuối tháng mùa thu, nàng, vì có việc đột xuất, đáp chuyến xe cuối cùng trong ngày về thị trấn. Trải qua hàng trăm cây số đường bụi đỏ, nàng tới quán trọ, giật mình khi thấy đã hết ngày mà chàng chưa tới. Ngày thứ nhất... Ngày thứ hai... Đến bữa ăn, Nàng xuống nhà, uể oải trong cái nhìn đầy ái ngại, thương xót của vợ chồng người chủ quán.
Chiều chủ nhật, khi chỉ còn chuyến xe duy nhất rời khỏi thị trấn, nàng đành lên xe... Trước khi xe chạy, nàng nhìn lại một lần nữa, thị trấn đã lưu giữ mối tình mấy năm, lưu giữ cả mấy năm thanh xuân của nàng...
Xe chở nàng vừa rời khỏi, một chuyến xe khác, cũng là chuyến xe cuối cùng từ thành phố, hối hả vào bến xe thị trấn. Xe chưa kịp dừng bánh, người đàn ông cao lớn nhảy xuống xe...
Họ đã lạc nhau, một lần và mãi mãi...
Cứ mỗi cuối tuần của chủ nhật cuối cùng trong tháng, họ, trên 2 chuyến xe khách khác nhau, cùng đến một thị trấn trung du heo hút cách thành phố họ đang sống hơn một trăm km.
Họ đến vào tối thứ 6, và, trên 2 chuyến xe khách khác nhau, lại trở về thành phố vào chiều chủ nhật. Nơi họ gặp, sống với nhau hai ngày mỗi tháng là một quán trọ tồi tàn, nằm trong một thị trấn tồi tàn của một vùng trung du heo hút, quạnh vắng. Đã mấy năm như thế, không cần hò hẹn, cứ lần lượt tháng này rồi tháng khác, đều đặn, dù có khi người này tới trước, có khi người kia tới trước. Nhưng thể nào cũng tới.
...
Một cuối tuần của một ngày cuối tháng mùa thu, nàng, vì có việc đột xuất, đáp chuyến xe cuối cùng trong ngày về thị trấn. Trải qua hàng trăm cây số đường bụi đỏ, nàng tới quán trọ, giật mình khi thấy đã hết ngày mà chàng chưa tới. Ngày thứ nhất... Ngày thứ hai... Đến bữa ăn, Nàng xuống nhà, uể oải trong cái nhìn đầy ái ngại, thương xót của vợ chồng người chủ quán.
Chiều chủ nhật, khi chỉ còn chuyến xe duy nhất rời khỏi thị trấn, nàng đành lên xe... Trước khi xe chạy, nàng nhìn lại một lần nữa, thị trấn đã lưu giữ mối tình mấy năm, lưu giữ cả mấy năm thanh xuân của nàng...
Xe chở nàng vừa rời khỏi, một chuyến xe khác, cũng là chuyến xe cuối cùng từ thành phố, hối hả vào bến xe thị trấn. Xe chưa kịp dừng bánh, người đàn ông cao lớn nhảy xuống xe...
Họ đã lạc nhau, một lần và mãi mãi...