
Nguyễn Việt Cường ▶ TỰ MÌNH LÀ THẦY TÂM LINH
Nhân vật chính và tác giả của bài viết là Thái Ngọc Thắng
*Đây là câu chuyện có thực , dựa trên chính sự trải nghiệm, trải qua của bản thân tôi. Câu chuyện được diễn ra khi tôi 20 tuổi . Vào cái mùa hè không thể quên , cái mùa hè đáng nhẽ là được nghỉ ngơi, được thư giãn thì lại là 1 mùa hè giông tố, bão bùng nhất mà tôi từng trải qua. Một mất mát vô cùng to lớn đã đem cho tôi cơ hội được trở về từ cõi chết!
* Mục đích :
Khi tôi viết câu chuyện này là khi tôi đã trải qua , vượt qua, hồi phục , khi tôi có thời gian để chiêm nghiệm lại những gì đã xảy ra với mình , tôi chợt nhận ra mình thật may mắn. Đâu có ai cũng có thể được cơ hội sống lần thứ 2 trong đời, đâu phải ai cũng đc cứu về từ cõi chết . Viết câu chuyện này tôi mong muốn tột độ là dựa vào câu chuyện có thật này những người đã , đang và từng có hoàn cảnh khốn cùng như tôi có thề tìm ra được con đường đi đúng đắn , cách vượt qua nó. Tôi thực sự biết ơn sự giúp đỡ tuyệt vời của 1 tăng đoàn nhà Phật, đã cho tôi con đường giải thoát khổ đau , giải cứu tôi , giúp tôi học cách thấu hiểu bản thân mình.
***************************************************************************
CHƯƠNG 1 : Sự cố cuộc đời
Vào mùa hè năm 20 tuổi , ở cái tuổi lưng chừng cuộc đời , cái tuổi ăn học , với những suy nghĩ mông lung.
Với tôi 1 sinh viên năm 2 vứa kết thúc kỳ thi vất vả, bước vào mùa hè với tâm lý nặng trĩu , tôi mới phải nghỉ việc ở nơi làm thêm . Đây là nơi tôi làm công việc chân tay trong 1 xưởng làm mộc địa phương, công việc khá bụi bặm , nó làm tôi cảm thấy khó thở và ngột ngạt bên trong xưởng , mục đích duy nhất khi nhận làm ở đây là kiếm thu nhập đổ xăng xe giúp bố mẹ . Nhưng sau 1 năm làm việc tôi chợt thấy nó không giúp gì cho tương lai 1 kỹ sư cơ khí lớp chọn như tôi. Tôi xin nghỉ. Vậy là tôi quyết định ở nhà , không làm gì thì cũng không mất gì. Tôi đã sai.
*3 ngày trước khi bị Quỷ nhập :
Giống mọi ngày của mùa hè này , tôi cho phép bản thân ngủ lười . Một tiếng điện thoại reo lên , là số của mẹ tôi , tôi nhắc máy nghe trong khi vẫn mơ ngủ mặc dù đã là 9h sáng . Một tiếng của người lạ bên kia đầu dây : “ Anh có phải là con trai của bác Q không ạ ? ”
“ Đúng thưa anh”
“ Anh mau lên bệnh viện Đa khoa Phúc Thọ , bố mẹ anh bị tai nạn nặng .”
Xong đầu đây bên kia liền cúp máy , tôi khá hoảng bởi hôm nay cũng giống mọi khi cứ 1 tháng là bố mẹ tôi đi lấy thuốc trên Ba Vì _ bệnh về thoái khớp một bệnh kinh niên của những người có tuổi và lao động nặng khi còn trẻ. Vì nhà tôi có 5 người con và tôi là con trai út duy nhất cho nên từ những tuổi đôi mươi bố mẹ tôi đã lăn lội hết Hà Nội từ xích lô , làm guốc bán rồi đến lên rừng mua những cây nứa ,cây tre về đan những tấm lợp mái để bán chỉ mong sao đủ cơm ăn áo mặc cho 5 chị em .
Trở lại giây phút đó, sau 1 phút hoàn hồn ,tôi bật dậy vội lên nhà chị 3 để thông báo tình hình , nhà chị này gần nhà tôi và luôn có khả năng xử lý tình huống tốt. Lên tới nhà chị , chị hỏi :
“ Sao mày không đưa bố đi lấy thuốc để bị xảy ra tại nạn thế này ”
Tôi không dám trả lời .
Sự thật là ngày hôm trước do tôi hay đi tập Karate về muộn ở trường , sau 1 buổi tập hết sức tôi thường rất mệt và cần cả 1 buổi sáng hôm sau nghỉ ngơi lấy sức . Nên vào buổi tối hôm trước khi mẹ tôi hỏi “ Mai Thắng đưa bố đi lấy thuốc nhé ” tôi liền chối ngay “ Con đi tập về mệt lắm, mai chắc k đi dc mẹ ạ .” “Thế để t nghỉ làm đưa bố m đi lấy thuốc.” Tôi sau bữa cơm về phòng học tiềng Nhật và nghe nhạc tới khuya.
Trở lại lúc đang trên nhà chị .
Chị bảo mày ở đấy taxi đang đến rồi m cùng chị 4 ( chị 4 đang có bầu 6 tháng) và a rể lên đó luôn , t đi xe máy lên luôn. Ngồi taxi , tôi luôn nghĩ “sao mình không đưa bố đi thay mẹ ” Nhưng giờ cũng không thay đổi được điểu gì cả. Lên đến bệnh viện ,tôi thấy bố tôi , quần áo rách , đầu bù xù ngồi thơ thẩn ngoài phòng cấp cứu . Nhìn thấy chị em tôi , bố tôi thét lên :
“ Mẹ con mất rồi , các con ơi”
Chị 4 đang mang thai ngã quỵ xuống đất , anh rể vào đứng bên bố , tôi đứng im , không nói nên lời.