minhle01az
Tâm hồn dẩm chúa
Như tít, nói đi đừng sợ
Tự tin kêu ba mẹ ở nhà chỉ việc ăn ngủ chơi ipad ko cần đi làm gì thích thì đi tám với mấy bà hàng xóm , cuối tuần dẫn đi ăn chung 2 3 tháng đi du lịch trong nước 1 lần , cần mua gì hay đổi gì thì nói
Tao chỉ trả nợ cho ông già tao 5 tỏi, và bay 1 cái ks, để giữ cái nhà cho bà nội tao và các cô tao ở. 8 năm nay tao trắng tay và không ngóc đầu lên nổi, nhưng vẫn vui vẻ chả buồn cái gì cả. Kiếm sống qua ngày vẫn thoải mái dù kg sung sênh như trước kia.
Thôi chắc em nghèo nghèo sống qua ngày với mẹ , bác kể thế em sợ vkl , đồng tiền vạn năng thậtSẵn topic này t muốn giãi bày tâm sự của t suốt 2 năm nay. T năm nay 27-28 tuỳ người tính, gia cảnh t bình thường, ba t mất sớm nên mẹ t cày nuôi 2 đứa từ nhỏ, tới khi t đi làm và bắt đc thời nên kiếm đc 1 mớ phất lên thì mẹ t đổi tính hẵn, t bỏ 1 tỷ ra sửa lại nhà, hàng tháng cho mẹ t 20tr để lo miệng ăn 3 mẹ con, điện nước các loại phí t đóng luôn, thằng em t thì kiểu ất ơ không có chí cầu tiến mấy, cam chịu làm đủ tiêu cho mình nó, nhưng mẹ t vẫn không thoả mãn tụi m ạ, bà vẫn hay tìm đủ loại lý do để t cho thêm như tháng này sinh nhật em m nè cho nó tiền tiêu đi, tháng này mẹ đi khám bệnh cần nhiêu nhiêu đây, dì m ở quê khổ quá t tính gửi bả ít,...( nói để t biết rồi cho chứ không xin nha ) ban đầu t cũng vì chữ hiếu nên mẹ cần thì t vẫn cho thôi vì giờ t kiếm ra tiền nên mấy khoản nhỏ không là vấn đề. Nhưng tần suất nó ngày càng tăng lên tới độ có lúc t không biết mẹ t có xem tiền quan trọng hơn t không nữa, suốt ngày chỉ tiền tiền tiền, tới giờ mật độ giao tiếp của t vs mẹ rất ít vì t chủ động né đi vì cứ sợ bà lại đề cập tới vđề gì đó nữa haiz
Tụi m lớn tuổi hơn t có gặp qua trường hợp như thế chưa cho t lời khuyên với