Điền Bá Quang 4.0
Kích Dục Đại Sư
Để ý mấy ngày cuối năm cận kề tết mà vẫn thấy anh đi bán vé số lại không chuẩn bị về quê ăn Tết tôi mới hỏi: "Anh bạn vào đây bán vé số lâu chưa? Quê ở đâu? Sao mấy ngày Tết không về quê sum họp với gia đình cho vui nhà vui cửa?"
tuoitre.vn
Anh thật thà đáp: "Quê em ở Quảng Nam, vì cuộc sống khó khăn không có công ăn việc làm, gia đình thiếu trước hụt sau nên phải rời quê vào Nam tìm kế sinh nhai bằng nghề bán vé số kiếm chút tiền lời gửi về nhà phụ giúp vợ nuôi gia đình được hơn ba năm nay.
Ngoài quê em chỉ còn mẹ già, vợ và đứa con mới hơn 6 tuổi, mấy ngày hôm nay gần Tết em cố gắng ráng tranh thủ bán thêm mỗi ngày khoảng 200 tờ vé số để kiếm thêm chút tiền lời mua thêm quà là đôi dép mới, bộ đồ mới cho con đi học.
Dự tính đến trưa mùng 6 em về nhà trọ để 1h lên xe về quê ăn Tết. Nằm trên xe tranh thủ chợp mắt lấy lại sức đến chừng 4h sáng là đến nhà ở Quảng Nam".
Tôi hỏi thêm: "Tiền xe đi về quê có tốn kém nhiều không, đi đường có vất vả cực khổ có như chuyện báo chí kể khách bị nhà xe đưa vào quán "cơm tù" ăn không"?
Anh đáp: "Cảm ơn mấy anh mua giúp hết vé số, em nói thiệt đồ đạc, quà cáp em dành dụm tiền lời mua cho gia đình, cách đây nửa tháng em chuẩn bị tương đối xong. Em đã cho vào vali gọn gàng từ hôm qua chỉ chờ ngày lên đường.
Trưa mùng 6 em bắt xe ôm từ Củ Chi đến bến xe Miền Đông, về quê đi bằng xe giường nằm nên thoáng mát, rộng rãi, tốn hơn 300.000 tiền vé mà khỏe.
Giờ không phải nơm nớp lo bị lọt vào cảnh "cơm tù, cháo chém giá trên trời" hay bị nạn "nhà xe nhồi nhét khách như cá mòi hộp" hoặc khách bị móc túi mất bóp, mất hành lý than khóc dài đường như mấy năm về trước nữa.
Giờ khắp mọi miền người ta xa quê đi làm ăn xứ khác đã về quê sum họp ăn Tết cùng gia đình gần như xong rồi, bạn bè cùng cảnh ngộ bán vé số như em cũng có người không có điều kiện về quê mà ở lại Sài Gòn để tiếp tục bán vé số.

Anh bán vé số 'mùng 7 mới về quê ăn Tết'
Tôi xin phép ghi lại lời tâm sự của anh bạn bán vé số tên Cảm, anh thường bán dạo mấy quán cà phê xã Trung Lập Thượng, Trung Lập Hạ, huyện Củ Chi, TP.HCM.
Ngoài quê em chỉ còn mẹ già, vợ và đứa con mới hơn 6 tuổi, mấy ngày hôm nay gần Tết em cố gắng ráng tranh thủ bán thêm mỗi ngày khoảng 200 tờ vé số để kiếm thêm chút tiền lời mua thêm quà là đôi dép mới, bộ đồ mới cho con đi học.
Dự tính đến trưa mùng 6 em về nhà trọ để 1h lên xe về quê ăn Tết. Nằm trên xe tranh thủ chợp mắt lấy lại sức đến chừng 4h sáng là đến nhà ở Quảng Nam".
Tôi hỏi thêm: "Tiền xe đi về quê có tốn kém nhiều không, đi đường có vất vả cực khổ có như chuyện báo chí kể khách bị nhà xe đưa vào quán "cơm tù" ăn không"?
Anh đáp: "Cảm ơn mấy anh mua giúp hết vé số, em nói thiệt đồ đạc, quà cáp em dành dụm tiền lời mua cho gia đình, cách đây nửa tháng em chuẩn bị tương đối xong. Em đã cho vào vali gọn gàng từ hôm qua chỉ chờ ngày lên đường.
Trưa mùng 6 em bắt xe ôm từ Củ Chi đến bến xe Miền Đông, về quê đi bằng xe giường nằm nên thoáng mát, rộng rãi, tốn hơn 300.000 tiền vé mà khỏe.
Giờ không phải nơm nớp lo bị lọt vào cảnh "cơm tù, cháo chém giá trên trời" hay bị nạn "nhà xe nhồi nhét khách như cá mòi hộp" hoặc khách bị móc túi mất bóp, mất hành lý than khóc dài đường như mấy năm về trước nữa.
Giờ khắp mọi miền người ta xa quê đi làm ăn xứ khác đã về quê sum họp ăn Tết cùng gia đình gần như xong rồi, bạn bè cùng cảnh ngộ bán vé số như em cũng có người không có điều kiện về quê mà ở lại Sài Gòn để tiếp tục bán vé số.