Bao đời nay rồi, bđvn là cái phao chính trị dựa vào của cảng để trị dân. Chắc không có thèn nào trên xàm ghét bđvn hơn tao đâu. Chưa bao giờ tao mong vn thắng bất kỳ 1 giải nào. Mỗi lần thắng giải là tắt đường gây cảm giác ức chế vl
VN ở ĐNÁ còn chưa qua nổi Indonesia về độ cuồng nhiệt
Nhất nhì thế giới phải là 2 thằng Brazil + Argentina
Với 2 thằng đó bóng đá trở thành tôn giáo cmnr
Bọn Anh xếp sau, nếu ở châu Âu cũng top số má, nhưng theo tao cuồng nhất châu Âu là bọn Thổ Nhĩ Kỳ
Có 1 cái ở trận rồi tao chưa hiểu.
Nếu thằng Thái nó chấn thương, thằng Việt đá ra ngoài để BS vào chăm thằng Việt, thì mới là fair play.
Còn thằng V chấn thương và thằng V đá ra ngoài thì sao phải bắt người ta trả bóng lại?
thái đau việt đá ra ngoài thì khi xong thái chơi đẹp thì thái trả lại
việt đau việt tự đá thì hết đau đá tiếp thái trả lại.
chúng nó bảo vậy là chơi đẹp, bên kia bị đau chủ động đá bóng ra biên thì trả lại cho nó rồi chơi tiếp, nhưng ko có luật nào như vậy cả.
ở tình huống trận rồi, nếu trả nó trả ngay từ bóng 1: thằng ném biên ném hết đường biên ngang hoặc ném cho thằng trong sân đá ra ngoài luôn, đằng này mình cứ nghĩ nó trả, ko áp sát thằng nhận bóng 2 để trống nên nó sút. bản thân thằng nhận bóng 2 đó cũng đéo biết là thằng gôn mình ném bóng ra ngoài đâu, sân rộng, ko có góc quan sát.
bóng vào lưới đúng luật thì trọng tài phải công nhận, nhưng xong tt nó giải thích tình huống cho cả hai bên.
trách thì trách là sau khi trọng tài giải thích mà tụi nó ko chịu nhận lại một bàn để coi như hòa thôi.
Bao đời nay rồi, bđvn là cái phao chính trị dựa vào của cảng để trị dân. Chắc không có thèn nào trên xàm ghét bđvn hơn tao đâu. Chưa bao giờ tao mong vn thắng bất kỳ 1 giải nào. Mỗi lần thắng giải là tắt đường gây cảm giác ức chế vl
Dù đã bỏ xem đá bóng cả chục năm, giờ gần như éo xem nữa nhưng tao thấy mấy thằng bất mãn tự nhục nó ngu đéo hiểu gì bóng đá cũng cmt như thật
Đọc qua thấy cái văn rách nghèo mới mê đá bóng này kia thì bố mày hỏi lại dân châu Âu bóng đá nó phát triển, dân nước nó cuồng bóng đá, giải quốc nội tuần nào cũng gần như kín sân và bọn châu Âu có nghèo không
Hay là đi "Bão" mới có gần đây, đúng bọn trẻ con mới lớn đéo biết chứ năm 2008 vô địch AFF đã có "bão" rồi dân đổ ra đường ăn mừng, nồi niêu xoong chảo đem ra gõ hết
Dân Việt cũng éo có cuồng bóng đá đâu mà họ yêu cái quốc kỳ cờ đỏ sao vàng, yêu cảm giác dân tộc đoàn kết hòa cùng với nhau để ăn mừng chiến thắng của đất nước, hồi tưởng lại cảm giác xưa của các cụ lúc húc đổ cái cổng của bọn 3/ ấy chỉ có thiểu số mấy cháu bất mãn tự nhục (tầng lớp cặn bã) ngồi nhà cay cú lên mạng sủa bậy thôi
Tao mong cho dân đi bão nhiều vô, rồi bọn nó sẽ điên khùng, kích động, nghiện ngập cảm giác đó.
Tụi mày biêt điều gì xảy ra khi con nghiện hết thuốc không. Tụi nó sẽ quay lại cắn xé đám không cho cảm giác đó.
Tao không nghĩ là dân VN mê bóng đá, dân Việt chỉ nhân cơ hội để đi vẫy quốc kỳ gọi là đi bão thôi. Một cách thức để thể hiện tính bầy đàn, sở thích phá làng phá xóm, văn hoa hơn thì gọi là để thể hiện lòng yêu nước.
Nếu để nói mê bóng đá thì bây giờ hỏi dân Việt có đi xem Võ league không, hỏi 10 đứa thì chắc chắn ít nhất 9 đứa bảo không. Còn cái hội xem bóng đá châu âu thì hỏi 10 thằng thì 9 thằng nó xem vì nó chơi cá độ.
Thì có một tml phòng viên thể thao người Anh nó viết hẳn là người Việt Nam có yêu hay hâm mộ bóng đá đâu, cái họ yêu là quốc kỳ và cần một lý do để thể hiện tình yêu đó
Đoạn này tao cũng đéo chắc lắm, có thể là bầy đàn và a dua thôi.
@TrienChieu AFF2008 còn 1 nhân tố quan trọng nữa là Minh Châu - đá ở vị trí thu dọn rác như Makelele, k có ô đấy thì TE vs MP cũng khó mà gánh được tuyến giữa.
Tao không nghĩ là dân VN mê bóng đá, dân Việt chỉ nhân cơ hội để đi vẫy quốc kỳ gọi là đi bão thôi. Một cách thức để thể hiện tính bầy đàn, sở thích phá làng phá xóm, văn hoa hơn thì gọi là để thể hiện lòng yêu nước.
Nếu để nói mê bóng đá thì bây giờ hỏi dân Việt có đi xem Võ league không, hỏi 10 đứa thì chắc chắn ít nhất 9 đứa bảo không. Còn cái hội xem bóng đá châu âu thì hỏi 10 thằng thì 9 thằng nó xem vì nó chơi cá độ.
Bodo chính hiệu gốc 38 trên zlo của tau copy ở đâu về đây này : ))
PHÓNG VIÊN NƯỚC NGOÀI NÓI VỀ HIỆN TƯỢNG LÁ CỜ ĐỎ SAO VÀNG 🇻🇳🇻🇳🇻🇳
Có lẽ trên thế giới này hiếm có một dân tộc nào lại yêu quý lá Quốc Kỳ của dân tộc mình hơn người dân Việt Nam...
Tôi đã từng tác nghiệp khắp nơi trên thế giới, nhưng khi đến Việt Nam thì mới thực sự choáng ngợp về người dân nơi đây.
Ngày Tết - khắp nơi trên cả nước Việt Nam treo cờ, ngày Quốc Khánh, ngày Giải Phóng Miền Nam 30/4, ngày lễ hội truyền thống ở địa phương... đặc biệt nhất là những khi đất nước này có dịp ăn mừng về đội tuyển bóng đá của họ sau mỗi trận đấu hoặc khi đón đoàn cầu thủ từ nước ngoài trở về...
Ở đâu cũng thấy cờ đỏ sao vàng, ở đâu cũng thấy những khuôn mặt hân hoan rạng ngời - không kể thanh niên mà có cả người già, trẻ em...
Tôi nghĩ: Việt Nam không phải là một quốc gia quá hâm mộ bóng đá - nhưng phải thừa nhận họ quá hâm mộ lá cờ đỏ sao vàng - bởi vậy, cho nên họ chỉ đợi những dịp nào đó để họ có lý do, có cái cớ... để được mang lá cờ của mình ra cùng hò hét với mọi người...
Tôi đã từng đi lọt vào giữa biển người, biển cờ trong những đêm Hà Nội không ngủ - tôi mới cảm nhận rằng ở đất nước này có một tinh thần dân tộc vô cùng to lớn - tinh thần đó không thể nào là tự phát, không thể chỉ có được một vài trăm năm - tinh thần đó chắc chắn đã có trong mỗi con người ở dân tộc này từ ngàn đời vì vậy mới thấm được... như một thứ văn hóa truyền thống được kế thừa từ đời này qua đời khác...
Đó chính là một tinh thần đoàn kết - người dân họ chỉ mượn sự kiện để được cầm cờ, mượn cớ để được cầm cờ, để được hòa mình vào không khí gắn bó tinh thần dân tộc triệu người như một - Chắc cũng bởi thế cho nên... dân tộc này mới đánh đuổi tất cả những giặc ngoại xâm hùng mạnh nhất ra khỏi bờ cõi...
Tôi đã đem những bức ảnh và những câu chuyện cả đêm đi cùng biển người, biển cờ kể cho bạn bè ở đất nước tôi biết - họ rất lấy làm ngạc nhiên và thú vị - họ ước mơ được đến Việt Nam du lịch trong những dịp như vậy...
(John - phóng viên người Anh thường trú tại Việt Nam)
thái đau việt đá ra ngoài thì khi xong thái chơi đẹp thì thái trả lại
việt đau việt tự đá thì hết đau đá tiếp thái trả lại.
chúng nó bảo vậy là chơi đẹp, bên kia bị đau chủ động đá bóng ra biên thì trả lại cho nó rồi chơi tiếp, nhưng ko có luật nào như vậy cả.
ở tình huống trận rồi, nếu trả nó trả ngay từ bóng 1: thằng ném biên ném hết đường biên ngang hoặc ném cho thằng trong sân đá ra ngoài luôn, đằng này mình cứ nghĩ nó trả, ko áp sát thằng nhận bóng 2 để trống nên nó sút. bản thân thằng nhận bóng 2 đó cũng đéo biết là thằng gôn mình ném bóng ra ngoài đâu, sân rộng, ko có góc quan sát.
bóng vào lưới đúng luật thì trọng tài phải công nhận, nhưng xong tt nó giải thích tình huống cho cả hai bên.
trách thì trách là sau khi trọng tài giải thích mà tụi nó ko chịu nhận lại một bàn để coi như hòa thôi.
ko, là vế sau, đá ra do đau thì nên trả lại cho bên đang kiểm soát bóng, thế gọi là bóng đá đẹp, chơi đẹp.
thực tế luật bây giờ thì trọng tài nó có quyền cắt còi khi có cầu thủ nằm sân lâu hoặc nhận định va chạm mạnh.
riêng với tình huống ta thua, tao đéo trách thằng supachok khi nó ăn bàn (phần nào cũng là ủng hộ ý mày đấy).
nhưng khi trọng tài giải thích mà thái đéo nghe thì đành chịu (chỉ bảo chơi thế ko đẹp chứ ko luật nào cấm).
dân ta thì bảo quả báo này nọ
Ở Việt Nam bóng đá nó đéo phải là đam mê mà nó trở thành 1 trend đú đởn của mọi tầng lớp 1 cách bệnh hoạn .
Ví như có những đứa đam mê hẳn cái môn thể thao này, biết rõ vị trí, hiểu rõ luật lệ, hiểu tận gốc rễ cái hay, cái đẹp của nó thì tao cũng không muốn nói nhiều.
Nhưng tao đánh giá phải 99% cái dân nước này đéo quan tâm đến bóng đá một tẹo nào . Những bà già bán hàng lấn chiếm vỉa hè, những con mụ công sở hàng ngày chỉ biết đu hết theo trào lưu này đến trào lưu kia chỉ để che đi cái nội tâm cằn cỗi đến mức độ ngu xuẩn, trình độ dốt nát đến độ sẵn sàng bị những thứ củ cặc gì đó ở Tik Tok, Facebook hay cái lòn mẹ gì mà tuyên giáo nhét vào đầu chúng nó, những thằng trẻ trâu tăng động suốt ngày muốn động cỡn bằng việc hò hét, rú ga hay làm con mẹ gì để phát tiết hết cái tinh lực dư thừa của chúng nó.
Và đó là đa số những thành phần cổ vũ và đi bão hôm qua. Bóng đá từ một thứ hoàn toàn đéo có 1 gờ-ram ý nghĩa nào trong đầu chúng nó, bỗng sau vài hôm lại thành thứ trào lưu thời thượng, một thứ chất kích thích hiệu quả đến bất ngờ, tao gần như đéo thể hiểu sao những con mụ đó lại có thể hồ hởi ca tụng đến mặt đỏ tai hồng thứ thể thao xa lạ mà những thành phần đó hoàn toàn không hiểu quy tắc trò chơi dù chỉ là những thứ đơn giản nhất.
Đàn bà thì luôn cảm tính và bản năng, đàn bà đã già và tiền mãn kinh thì càng như thế, xã hội thay đổi quá nhanh, những con mụ mà ngày xưa chỉ loay hoay quanh xó bếp và buôn chuyện bốc phét nơi giếng nước góc chợ, bỗng nhiên được xổ lồng. Nhưng điều kiện tự nhiên cho họ cái năng khiếu nó chỉ giới hạn đến mức đó, sau 1 loạt các sự kiện gần đây, từ Covid, đến Trọng chết, đến Tô Lâm lên và cho cả xã hội 1 cú liên hoàn phạt , cảm giác lo sợ và hoang mang của nhóm này đã lên đến mức cao độ.
Chỉ cần 1 tu sĩ lang thang bỗng dưng được chú ý, chỉ cần 1 ngôi chùa bỗng nhiên được marketing như 1 thế lực siêu hình, chỉ cần 1 giải bóng đá đéo thể ao làng hơn được nữa, đều làm cho nhóm này phát rồ phát dại đu theo như thể đéo theo dõi kịp là ngày mai họ sẽ bị cả xã hội vứt bỏ lại phía sau.
Xã hội Việt Nam đang có vấn đề, nhưng những người nhận ra có vẻ đéo có giải pháp, hoặc cơ bản là đéo cả nhận ra luôn
ko, là vế sau, đá ra do đau thì nên trả lại cho bên đang kiểm soát bóng, thế gọi là bóng đá đẹp, chơi đẹp.
thực tế luật bây giờ thì trọng tài nó có quyền cắt còi khi có cầu thủ nằm sân lâu hoặc nhận định va chạm mạnh.
riêng với tình huống ta thua, tao đéo trách thằng supachok khi nó ăn bàn (phần nào cũng là ủng hộ ý mày đấy).
nhưng khi trọng tài giải thích mà thái đéo nghe thì đành chịu (chỉ bảo chơi thế ko đẹp chứ ko luật nào cấm).
dân ta thì bảo quả báo này nọ
Thế thì giờ cứ gần hết giờ thì mình cứ lăn ra, rồi đồng đội phá bóng đi rồi bắt họ trả bóng cho mình cho đẹp àh? Thấy cứ cấn cấn.
Còn xem V League thì nằm sân câu giờ nhan nhản. Nói đâu xa, 5 phút cuối thằng goal mình chả nằm sân liên tục còn gì
VN ở ĐNÁ còn chưa qua nổi Indonesia về độ cuồng nhiệt
Nhất nhì thế giới phải là 2 thằng Brazil + Argentina
Với 2 thằng đó bóng đá trở thành tôn giáo cmnr
Bọn Anh xếp sau, nếu ở châu Âu cũng top số má, nhưng theo tao cuồng nhất châu Âu là bọn Thổ Nhĩ Kỳ
Mình có dăm ông bạn người Anh. Thằng thì sếp công ty tư vấn BĐS ở Sài Gòn hoa lệ, thằng thì làm quản lý tài chánh cho mấy gia tộc bên Cam, thằng thì môi giới buôn dầu, thằng thì quản lý mấy môn thể thao dễ chết.
Tất cả bọn ấy đều nói với mình một điều giống nhau: Ở Anh Cát Lợi, 90% những khán giả bóng bánh cuồng nhiệt, nhất là hội mua vé nguyên mùa, đều thuộc giới lao động chân tay và có học vấn ở mức rất thấp.
Con cái có thể không có tiền đóng học phí, dù là thứ học phí tượng trưng của trường công, thì bố vẫn mua vé nguyên mùa.
A Phượng chef đâu. M kể thiếu CP r. Tuấn Anh có trong này thì k lý nào CP k được góp mặt. Xét về đóng góp cho đt CP nó còn đóng góp nhiều hơn đó. TA chấn thương liên miên, đá đc bnh đâu. Còn tố chất vượt trội cái thời u19 thằng nào dám vỗ ngực vượt CP. Giờ thì nó thọt thôi chứ có thời điểm tao nghĩ CP nó tiệm cận VQ được đó chứ
Phượng râu nổi nhất thời U19 nhưng sau này lại ko phát triển đúng với kỳ vọng. Tao thấy tố chất của Phượng chỉ dừng ở mức tài năng trẻ. Đá các giải lớn ko tỏa sáng và cũng ko có dấu ấn nào đậm nét
Có mấy thằng yêu cầu viết về bóng đá, tao lên bài chém gió tạm
Nhân tiện ăn mừng ngạo nghễ đội tuyển Vịt mới ăn cup ao làng
I- Bóng đá
Đây là 1 bộ môn tao rất yêu thích, ngày bé tao có lúc tao còn từng ước mơ trở thành cầu thủ nữa cơ. Bây giờ thì bớt thích nhiều rồi, vì xem bđ thời nay như cái lol so với thời xưa. Tiện việc Đông Lào ta vừa mới vô địch ao làng, hôm nay chém gió tí về bóng đá Vịt
-Tóm cái váy lại, bóng đá Vịt có thể chia làm 3 giai đoạn tính từ thời điểm hội nhập trở lại năm 1995 Giai đoạn 1:
Sea Games 95 tại Chiang Mai - Thái Lọ, bóng đá VN có dấu ấn đầu tiên kể từ khi trở lại hội nhập
Đó là thời của những Hoàng Bửu, Hữu Đang, Công Minh, Hữu Thắng, Đỗ Khải, Huỳnh Đức... và đặc biệt là Hồng Sơn, tài năng lớn nhất của VN (theo tao cảm nhận). Với tấm huy chương bạc Sea Games dưới sự dẫn dắt của HLV Karl-Heinz Weigang, có thể nói đó là 1 giải đấu thành công và mang tính bước ngoặt với BĐVN. Cảm xúc nhất chắc chắn là bàn thắng vàng đc ghi ở hiệp phụ của Trần Minh Chiến trong trận bán kết với Myanmar. Mặc dù sau đó VN thua sml 4 trái trong trận chung kết với Thái lọ, nhưng giải đấu vẫn đc đánh giá là thành công với BĐVN. Vì nói chung, thời đó Thái quá mạnh, out trình cả ĐNÁ, kể cả nhiều năm sau đó, Vịt gặp Thái lúc nào cũng như bố đá với con.
-Sau 2 giải đấu liên tiếp VN giành HCĐ là Tiger Cup 96 + Sea games 97. Đến năm 98, VN có cơ hội lớn khi đăng cai Tiger Cup 98. Giải đấu lứa thế hệ vàng thập niên 90 đang đạt độ chín với nòng cốt là các danh thủ của CLB Quân Đội (Thể Công) với những Hồng Sơn, Triệu Quang Hà, Trương Việt Hoàng, Đức Thắng, Trần Tiến Anh... Cộng với việc Thái Lan sang VN với đội hình 2 (ko có Natipong, Dusit Chalermsan, Kiatisuk) lúc đó VN có cơ hội sục kac ngạo nghễ cực cao. Nhất là khi VN win 3-0 trước chính Thái Lan trong trận bán kết tại Hàng Đẫy. Trận đấu có thể gọi là cảm xúc nhất của BĐVN trong thập niên 90. Bàn thứ 3 tao vẫn nhớ, hậu vệ đẹp trai nhất VN (Đức Thắng) chuyền bóng cho tiền đạo lùn nhất châu Á (Văn Sĩ Hùng) ghi bàn. Nhưng rất tiếc, trận chung kết, VN lại thua đau trước cái lưng của Sasikumar và ngậm ngùi nhìn Singapore vô địch.
-Tấm HCB tại Sea games 99 sau đó 1 năm cũng là dấu ấn cuối cùng của thế hệ vàng (vẫn thua Thái trong trận chung kết) các giải đấu 3-4 năm tiếp nữa đều ko thành công và đây là giai đoạn chuyển giao giữa 2 lứa thế hệ.
Giai đoạn 2:
Dấu ấn đầu tiên của giai đoạn này cũng là 1 giải đấu trên sân nhà Sea Games 2003. Bóng đá VN trình làng 1 lứa thế hệ mới tài năng nhưng cũng đầy tiếc nuối: Tài Em, Minh Phương, Quốc Vượng, Huy Hoàng, Hữu Thắng, Thanh Bình, Công Vinh và đặc biệt là cậu bé vàng Văn Quyến. Sau Hồng Sơn thì VN mới lại có 1 cầu thủ mang dáng dấp và đẳng cấp tiệm cận tầm châu Á. Tuy nhiên, mọi nỗ lực của Văn Quyến và các đồng đội đều ko thành vì người Thái lúc đó vẫn quá mạnh. Sau thời của Kiatisuk, bóng đá Thái lại sản sinh đc 1 ngôi sao tầm cỡ là Datsakorn Thonglao. Nếu xét quan điểm cá nhân thì tao thích Thonglao nhất trong tất cả các cầu thủ Thái Lan từ xưa đến nay. Đẳng cấp phải gọi là out trình so với mặt bằng chung của cầu thủ Đông Nam Á.
-Sau vài năm ồn ào với những giải đấu ko thành công và đại án bán độ tại Sea game 2005, VN có thành công đầu tiên cùng lứa thế hệ này khi vào tứ kết Asia Cup 2007, giải đấu VN đồng chủ nhà (cùng 3 nước ĐNÁ khác). Để rồi 1 năm sau đó, dưới sự dẫn dắt của ngài râu kẽm Calisto, xứ Vẹm đã lên đỉnh ĐNÁ với chiến thắng đầy cảm xúc trước Thái Lan tại AFF cup 2008. Thời điểm đó VN vẫn ko mạnh, cũng ko có gì nổi trội so với Thái, trước giải đấu thì 9 hay 10 trận ko thắng, vào giải với điểm rơi phong độ ko tốt. Chật vật mãi mới lết qua vòng bảng, đá trận nào cũng chật vật, phòng ngự phản công và chắt chiu từng cơ hội, So với Thái lại càng lép vế.
Nhưng có lẽ chính vì những yếu tố đó, chức vô địch này là cảm xúc nhất trong 3 lần VN vô địch AFF. Cũng vì lần đầu tiên vô địch, mà cái gì đầu tiên cũng đáng nhớ. Mà còn thắng Thái ở chung kết và thắng 1 cách chật vật trước đối thủ kỵ dơ thì lại càng tôn vinh giá trị của chiến thắng. Quả lắc đầu của Công Vinh ở phút bù giờ cuối cùng thực sự là 1 khoảnh khắc bùng nổ cảm xúc. Sau này, tao cũng chưa thấy bàn thắng nào của BĐVN đem lại cảm xúc nhiều đến thế.
Lứa thế hệ này tao ấn tượng nhất với cặp Tài Em - Minh Phương ở giữa sân, cặp tiền vệ rất hiểu nhau vì có nhiều năm chơi cùng nhau ở gạch ĐTLA. Cả 2 không phải là những cầu thủ có tố chất hơn người như Hồng Sơn mà chỉ có kĩ năng cơ bản hơn mặt bằng chung 1 chút. Tuy nhiên, cả TE lẫn MP đều là mẫu cầu thủ bền bỉ, cần cù và cống hiến tận tụy. Tao nhớ sau trận thắng UAE tại Asia Cup 2007, ông Đặng Gia Mẫn (bố đẻ của 2 anh em Đặng Phương Nam, Đặng Thanh Phương) có bình luận (chém gió hơi quá) như sau: Tôi cảm tưởng những pha ban bật 1-2 của các ngôi sao Argentina (hồi đó là Riquelme, Veron, Messi...) như cặp Minh Phương - Tài Em của chúng ta vậy (Asia Cup năm đó diễn ra trùng với Copa America 2007). Nghe buồn cười vl, mặc dù ông cụ nổ hơi quá khi ví von lên tận mây, nhưng thực sự cặp MP-TE là 1 cặp đôi hiếm có của BĐVN.
-Tao nhớ ngay đêm VN vô địch tao có đi bão ở HN (hồi đó còn đang là sinh viên). Con mei, thò đầu lên Hồ Gươm toàn người là người, thở đéo ra hơi, mà gặp mấy thằng Tây ba lô (đi du lịch) cũng hùa vào ăn mừng như thật
Lứa thế hệ này cũng để lại nhiều tiếc nuối sau vụ án bán độ, rất nhiều tài năng của BĐVN phải gia nhập Juventus: đầu tiên là tiếc thằng Quốc Vượng, đá tiền vệ trụ xông xáo, càn quét ko biết mệt, lại có những quả sút xa như búa bổ, rồi đến Huỳnh Quốc Anh, ku này có những quả rê bóng rất lắt léo và đá sáng nước . Rồi đặc biệt là Văn Quyến, kể từ đó đến nay tao vẫn chưa thấy 1 thằng tiền đạo nào của VN chơi khôn bóng, kĩ thuật và dứt điểm tốt như Quyến béo. Tiếc là hồi đó đi đá bóng chả đc bao nhiêu tiền nên mới bán độ, chứ như thời bây giờ, làm quảng cáo cho Shopee, chạy tiktok thì cũng kiếm 1 mớ tiền, có khi lại kiếm đc con vợ Tây ngọt nước như thằng Dũng 36.
Giai đoạn 3:
Quãng thời gian chuyển giao từ lứa Tài Em, Minh Phương, Công VInh... sang lứa này khá lâu, bóng đá VN mất khoảng 6,7 năm thoái trào. Liên tiếp nhiều giải đấu gây thất vọng, đặc biệt có giai đoạn nát bét khi liên đoàn ko có tiền (hoặc ki bo đéo xuất tiền) thuê HLV ngoại mà cho mấy tay đần đụt như Phan Thanh Hùng, Hữu Thắng lên cầm quân. Đá đấm thì như shit, nhiều trận thua ngớ ngẩn, lắm bàn thua đốt lưới nhà với chuyền về như bán độ. Giai đoạn này tao gần như ko ấn tượng gì bởi đá đấm như con kac, mặc dù chất lượng cầu thủ cũng khá tốt.
Mãi đến cuối 2017, khi bầu Đức tiến cử Park Hang Seo cho LĐBĐVN lúc đó mới có sự khác biệt. Cái hay của ông Park là hiểu tố chất của cầu thủ VN + với sử dụng chiến thuật hợp lý dựa trên nền tảng có sẵn. Nòng cốt đội tuyển giai đoạn này là sự kết hợp giữa lứa U19 đời đầu của HAGL (Xuân Trường, Tuấn Anh, Công Phượng, Văn Toàn, Văn Thanh...) với các cầu thủ đang lên của CLB Hà Nội (Quang Hải, Đức Huy, Văn Quyết, Duy Mạnh, Đình Trọng). Thành quá đến quá nhanh và quá bất ngờ khi đội U23 về nhì tại Thường Châu. Giải đấu đầy cảm xúc khi U23 VN chơi sòng phẳng với các đội bóng hàng đầu châu Á. Đây cũng là lần đầu tiên BĐVN có 1 giải đấu có thành tích và thành công ở tầm châu lục. Ko lâu sau đó, VN có lần thứ 2 vô địch AFF (2018). Đây là hệ quả tất yếu khi BĐVN đang trên đà hưng phấn với lứa cầu thủ mới tài năng.
Những cầu thủ ấn tượng và có tố chất vượt trội có thể kể đến:
-Văn Hậu: thành danh sớm, 18 tuổi đã có suất đá chính ở tất cả các cấp độ đội tuyển, thể hình vượt trội so với cầu thủ VN, tư duy chơi bóng, kĩ chiến thuật cũng rất tốt và có 1 chút quái (điều cần có ở 1 hậu vệ)
-Đình Trọng: chơi hậu vệ thòng rất đĩnh đạc, đọc trận đấu nhanh nhạy, phòng ngự thông minh (ít dùng sức). Nếu xét về kĩ năng của hậu vệ thì tao đánh giá Đình Trọng lọt vào top 3 trung vệ hay nhất của VN cùng với Đỗ Khải và Như Thành
-Tuấn Anh: kĩ thuật cá nhân rất tốt, xử lý bóng mềm mại, thông minh, khả năng thoát Pressing rất hay
-Quang Hải: đây là cầu thủ hay nhất của lứa thế hệ này. Kĩ thuật cá nhân tốt, đọc trận đấu hay, kiến tạo hay, đặc biệt là dứt điểm rất tốt. Lứa này ko có 1 thằng nào dứt điểm tốt như QH. Nói đúng hơn là có mỗi QH biết dứt điểm. Ngoài ra thì khả năng tạo đột biến cũng lớn nhất khi tỏa sáng và ghi bàn ở rất nhiều trận đấu quan trọng.
Lứa thế hệ này chắc chắn là lứa thành công nhất của BĐVN từ trước đến nay, và ông Park cũng chắn chắn là HLV thành công (giàu thành tích) nhất
+Á quân U23 châu Á 2018
+Hạng tư Asiad 2018
+Vô địch AFF cup 2018
+Tứ kết Asia Cup 2019
+2 lần vô địch Sea games (2019-2021)
+Lần đầu tiên vào đến vòng cuối cùng của vòng loại WC khu vực châu Á
-Chức vô địch AFF Cup mới hôm qua vẫn thuộc lứa thế hệ thứ 3 này
Nòng cốt đội tuyển vẫn là những di sản từ thời ông Park để lại, đặc biệt là hàng phòng ngự với những: Duy Mạnh, Thành Chung, Bùi Tiến Dũng, Văn Thanh, Xuân Mạnh. Tuyến trên có Hoàng Đức, Quang Hải, Tiến Linh.
Nói chung, cái Cup này với tao cũng bình thường, về mặt cảm xúc kém xa năm 2008. Được cái nó đến đúng thời điểm đói văn hóa, dân Vịt cần cái gì đó để ngạo nghễ thì vớ ngay cái Cup này. Cũng phải nói, Thái Lan giải này cũng yếu hơn 2 giải trước (2 lần vô địch liền). Không có 2 ngôi sao: Chanathip và Terathon thì VN mới chơi sòng phẳng được. Thêm nữa, năm nay tuyển đc con hàng da nâu, tóc xoăn đá out trình quá. Đẳng cấp của Rafaelson trên tầm các cầu thủ ĐNÁ rồi: từ kĩ năng, thể hình, thể lực đến tư duy chơi bóng...
Thôi tạm đến đây đã, có thời gian tao viết tiếp về sự dân túy của bóng đá, chúng mày cứ chém gió tạm trước đi
-Tu be Con-ti-niu
Bóng đá là môn thể thao mà đám đông ngu si óc chó IQ thấp đều thích, gắn bóng đá với chính trị là quá tuyệt vời, bọn phản động chửi dân VN ngu bị CS nhồi sọ,ngu dân là sai lầm tai hại. Càng làm nhân dân xa lánh, éo ai ủng hộ phản động. Nhân dân VN sợ phản động lên nắm chính quyền sẽ tận diệt bóng đá, làm cho người dân ko còn được hưởng niềm vui