Ai cũng có áp lực của riêng mình, đành rằng sinh ra khỏe mạnh, đủ tai chân mắt mũi đã là hạnh phúc hơn hàng tỉ người nhưng điều đó không có nghĩa là không có nỗi khổ. Cái chuyện "Có công việc, có chỗ ở, có vợ, có 2 bé con" là hạnh phúc nhưng nó không giải quyết được cơm áo gạo tiền hàng ngày.
Nếu có người vợ thông cảm thấu hiểu thì cuộc sống sẽ nhẹ nhàng rất nhiều, nhưng là thằng đàn ông nhìn cảnh vợ đi qua cửa hàng thấy cái áo mới không dám mua, nhìn thỏi son không dám vào hỏi giá, con người ta hai ba đôi giày, váy mới đón tết, con mình thì đành tự nhủ có quần áo lành, ấm là tốt rồi,... thì đôi khi đó là cảm giác bất lực, đôi khi nó dằn vặt ta hàng đêm, dù mình may mắn có người vợ đồng cảm, dù con mình còn nhỏ dại chưa biết so sánh.
Đôi lúc tự nghĩ, thằng em họ học hết cấp 3, có cái bằng lái ô tô làm ở công ty môi trường, tháng 15 củ, mình 2 bằng đại học, kinh tế vi mô, kinh tế vĩ mô, triết học, giáo dục,... càng nói càng ngượng, cái gì cũng biết, mỗi kiếm tiền là đéo biết, cán bộ nhà nước, nhưng lương chưa được 10 củ, chẳng lẽ bỏ mẹ nó việc đi làm lái xe.
Tao đồng cảm với thằng thớt vì tao đã từng trải qua thời điểm như vậy. Ơn giời, tao giờ đã thoát khỏi cảnh đó, nhưng mỗi lúc nghĩ lại giai đoạn đó lại thương vợ vô cùng.