• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Có Hình Cafe sáng và tâm sự tuổi 36

Hiện tại, em có gia đình nhỏ, 1 vợ 2 con gái, đang đi thuê căn chung cư, áp lực kinh tế không phải nhỏ mà cứ kiểu này không biết xoay làm sao? Công việc thì lương thấp, áp lực công việc thì lớn, chỉ được cái nó là doanh nghiệp nhà nước nên khó đuổi hơn bên ngoài, nhưng dạo này xu thế tinh giảm cũng chẳng biết thế nào ?
Mười mấy năm dậm chân tại chỗ làm anh kỹ thuật, học hỏi thêm những thứ khác thì gần như bằng không, đến lúc muốn thay đổi để có bước phát triển, bảo viết CV cũng chẳng biết viết thế nào ? Thành tích là gì cũng chẳng thấy, ổn định mười mấy năm chưa bị đuổi à ? mà cái tầm tuổi này đi xin việc liệu người ta có tuyển ?
Nhờ quan hệ xin sang chỗ khác thì chỉ nhận được những lời hứa hẹn, sau tết sẽ sắp xếp, còn sau là lúc nào thì chịu! Chắc người ta cũng nhận ra mình năng lực chưa đến mức người ta cần, cứ chờ đợi trong mệt mỏi!
Nói ra cũng ngại nhưng đúng giờ chỉ trông vào thừa kế, chứ với mức lương hiện tại hai vợ chồng chỉ đủ để tồn tại chứ chả hy vọng gì mua căn chung cư mà ở, có điều ông bà nội em cũng rắn, đã xác định ra ở riêng thì tự đi mà lo, sau các cụ nằm xuống thì mới cho gì thì cho! Về nói chuyện xin hỗ trợ để vợ chồng yên tâm làm ăn thì toàn bị gạt đi! Biết là tiền của ông bà thì ông bà cho hay không là quyền ông bà, nhưng đôi lúc cũng chạnh lòng! Nhìn ngay sang nhà ngoại, người ta lo cho con khổ, người ta cho 1 tý, ông nội còn sang tận nhà ngoại nói, ý kiểu làm ông bà chiều chúng nó quá! Giờ thì nghỉ khỏe hết, vợ nó suốt ngày trách cứ, nhà nội đã không hỗ trợ đến lúc bố mẹ vợ cho con một tý thì sang kiếm chuyện! Lại cười trừ mà lòng đau quá, chả biết nói sao ?
Mầy ngu từ đầu là đâm đầu vào nhà nước, tốn tiền lo chỗ làm để nghe 2 từ ổn định.
 
Hiện tại, em có gia đình nhỏ, 1 vợ 2 con gái, đang đi thuê căn chung cư, áp lực kinh tế không phải nhỏ mà cứ kiểu này không biết xoay làm sao? Công việc thì lương thấp, áp lực công việc thì lớn, chỉ được cái nó là doanh nghiệp nhà nước nên khó đuổi hơn bên ngoài, nhưng dạo này xu thế tinh giảm cũng chẳng biết thế nào ?
Mười mấy năm dậm chân tại chỗ làm anh kỹ thuật, học hỏi thêm những thứ khác thì gần như bằng không, đến lúc muốn thay đổi để có bước phát triển, bảo viết CV cũng chẳng biết viết thế nào ? Thành tích là gì cũng chẳng thấy, ổn định mười mấy năm chưa bị đuổi à ? mà cái tầm tuổi này đi xin việc liệu người ta có tuyển ?
Nhờ quan hệ xin sang chỗ khác thì chỉ nhận được những lời hứa hẹn, sau tết sẽ sắp xếp, còn sau là lúc nào thì chịu! Chắc người ta cũng nhận ra mình năng lực chưa đến mức người ta cần, cứ chờ đợi trong mệt mỏi!
Nói ra cũng ngại nhưng đúng giờ chỉ trông vào thừa kế, chứ với mức lương hiện tại hai vợ chồng chỉ đủ để tồn tại chứ chả hy vọng gì mua căn chung cư mà ở, có điều ông bà nội em cũng rắn, đã xác định ra ở riêng thì tự đi mà lo, sau các cụ nằm xuống thì mới cho gì thì cho! Về nói chuyện xin hỗ trợ để vợ chồng yên tâm làm ăn thì toàn bị gạt đi! Biết là tiền của ông bà thì ông bà cho hay không là quyền ông bà, nhưng đôi lúc cũng chạnh lòng! Nhìn ngay sang nhà ngoại, người ta lo cho con khổ, người ta cho 1 tý, ông nội còn sang tận nhà ngoại nói, ý kiểu làm ông bà chiều chúng nó quá! Giờ thì nghỉ khỏe hết, vợ nó suốt ngày trách cứ, nhà nội đã không hỗ trợ đến lúc bố mẹ vợ cho con một tý thì sang kiếm chuyện! Lại cười trừ mà lòng đau quá, chả biết nói sao ?
Đẻ con khôn mát lol rười rượi
Đẻ con dại thảm hại cái lol.
Thương quá :))
 
ai vậy? có quen biết gì ko :after_boom:
khồng, cùng cảnh nên thấu hiểu thôi :( năm 28 tuổi tôi cố dứt khỏi nhà nước nên quan hệ với thầy bu cũng lạnh nhạt hẳn rồi. Nhưng nghĩ lại cứ cố đâm đầu theo con đường các cụ vẽ ra giờ chắc vợ còn đéo có, vật vờ cả đời :(
 
Ra trường cao đẳng hàng hải 2 ở Thành Hồ.
Hỏi xem tuổi này nó còn tuyển lính mới mà già không?
Nếu có thì mày học lấy cái bằng trung cấp trước. Rồi từ từ liên thông lên mà đi nhé.
Học theo cái nghề đầu tiên mà @8keo làm.
 
Nhiều lúc cần sự hỗ trợ của gia đình. Xin đc thì xin, chả có gì là nhục cả.
Như m chắc sau này con cái nó khó khăn, hoặc nó cần tiền để làm ăn, mày cũng đéo cho, bảo cần thì tự đi mà kiếm à.
có cái cc đó, tài sản tự bản thân mà tạo nên, bọn tư duy như chúng m chỉ ăn tàn phá hoại từ xh tới gia đình, sống éo dựa dẩm vào ai, tự thân vận động đó mới là văn minh. Vì quá nhiều thành phần có suy nghĩ như tụi bây mà khi ông bà già nằm xuống vác dao chém nhau để giành của . Nhục vcl
 
khồng, cùng cảnh nên thấu hiểu thôi :( năm 28 tuổi tôi cố dứt khỏi nhà nước nên quan hệ với thầy bu cũng lạnh nhạt hẳn rồi. Nhưng nghĩ lại cứ cố đâm đầu theo con đường các cụ vẽ ra giờ chắc vợ còn đéo có, vật vờ cả đời :(
biết đâu theo đường nhà nước giờ lên lãnh đạo 1 tỉnh rồi :boss:
 
Vãi lằn đúng tư duy vậy ko khá nổi đâu. Sống nên biết hài lòng, có đói ko , có mất ngủ, có mất sức khoẽ k mà đòi cha mẹ hổ trợ, nhận 1 tỷ nhà vợ có thấy nhục k còn so sánh với cha mẹ đẻ. Bởi t sợ nuôi những đứa con có cái tư duy như vậy, sợ đẻ thêm . cha mẹ ông chắc hiểu tính cách ông quá nên mới k hổ trợ gì vì là 1 thằng có tư duy như vậy, k chí cầu tiến, k tự thân vận động .
Căng quá.

Tâm sự mà bạng.
 
Sửa lần cuối:
Mày đã có tất cả những gì mà người ta phấn đấu
Thứ mày thiếu là xóa bỏ định kiến
Hãy thử 1 tháng bỏ hết định kiến về gia đình, xã hội . Sáng dậy thong thả đến công ty, không chạy theo kpi, kệ vợ con , cứ 1 mình 1 tháng mày sẽ thấy khác
 
Hiện tại, em có gia đình nhỏ, 1 vợ 2 con gái, đang đi thuê căn chung cư, áp lực kinh tế không phải nhỏ mà cứ kiểu này không biết xoay làm sao? Công việc thì lương thấp, áp lực công việc thì lớn, chỉ được cái nó là doanh nghiệp nhà nước nên khó đuổi hơn bên ngoài, nhưng dạo này xu thế tinh giảm cũng chẳng biết thế nào ?
Mười mấy năm dậm chân tại chỗ làm anh kỹ thuật, học hỏi thêm những thứ khác thì gần như bằng không, đến lúc muốn thay đổi để có bước phát triển, bảo viết CV cũng chẳng biết viết thế nào ? Thành tích là gì cũng chẳng thấy, ổn định mười mấy năm chưa bị đuổi à ? mà cái tầm tuổi này đi xin việc liệu người ta có tuyển ?
Nhờ quan hệ xin sang chỗ khác thì chỉ nhận được những lời hứa hẹn, sau tết sẽ sắp xếp, còn sau là lúc nào thì chịu! Chắc người ta cũng nhận ra mình năng lực chưa đến mức người ta cần, cứ chờ đợi trong mệt mỏi!
Nói ra cũng ngại nhưng đúng giờ chỉ trông vào thừa kế, chứ với mức lương hiện tại hai vợ chồng chỉ đủ để tồn tại chứ chả hy vọng gì mua căn chung cư mà ở, có điều ông bà nội em cũng rắn, đã xác định ra ở riêng thì tự đi mà lo, sau các cụ nằm xuống thì mới cho gì thì cho! Về nói chuyện xin hỗ trợ để vợ chồng yên tâm làm ăn thì toàn bị gạt đi! Biết là tiền của ông bà thì ông bà cho hay không là quyền ông bà, nhưng đôi lúc cũng chạnh lòng! Nhìn ngay sang nhà ngoại, người ta lo cho con khổ, người ta cho 1 tý, ông nội còn sang tận nhà ngoại nói, ý kiểu làm ông bà chiều chúng nó quá! Giờ thì nghỉ khỏe hết, vợ nó suốt ngày trách cứ, nhà nội đã không hỗ trợ đến lúc bố mẹ vợ cho con một tý thì sang kiếm chuyện! Lại cười trừ mà lòng đau quá, chả biết nói sao ?
Tao đang thắc mắc chỗ này:
Ồng già mày có vẻ nghiêm khắc, và tư duy đúng về chuyện tiền bạc, dạy dỗ con cái
Nhưng mày lại đi làm nhà nước?
Là mày tự xin hay ông bà già xin cho?
 
thế phải đâm vào đâu hả bạng ::xamvl28::
Đâm vào tư bản, ít nhất kỹ năng chuyên môn của mầy sẽ tăng cao hơn do va chạm nhiều hơn ở môi trường nhà nước, quan liêu. Bây giờ làm CV ra tư nhân làm, nó thấy kinh nghiệm của mầy ở nhà nước nó cũng ko ưu tiên tuyển vì 2 cái chữ này dân xứ lừa ghét lắm
 
"Có công việc, có chỗ ở, có vợ, có 2 bé con" đấy cũng là những cái mà t cũng tự suy nghĩ ra khi nhâm nhi ly cafe thôi :vozvn (49):
Ai cũng có áp lực của riêng mình, đành rằng sinh ra khỏe mạnh, đủ tai chân mắt mũi đã là hạnh phúc hơn hàng tỉ người nhưng điều đó không có nghĩa là không có nỗi khổ. Cái chuyện "Có công việc, có chỗ ở, có vợ, có 2 bé con" là hạnh phúc nhưng nó không giải quyết được cơm áo gạo tiền hàng ngày.

Nếu có người vợ thông cảm thấu hiểu thì cuộc sống sẽ nhẹ nhàng rất nhiều, nhưng là thằng đàn ông nhìn cảnh vợ đi qua cửa hàng thấy cái áo mới không dám mua, nhìn thỏi son không dám vào hỏi giá, con người ta hai ba đôi giày, váy mới đón tết, con mình thì đành tự nhủ có quần áo lành, ấm là tốt rồi,... thì đôi khi đó là cảm giác bất lực, đôi khi nó dằn vặt ta hàng đêm, dù mình may mắn có người vợ đồng cảm, dù con mình còn nhỏ dại chưa biết so sánh.
Đôi lúc tự nghĩ, thằng em họ học hết cấp 3, có cái bằng lái ô tô làm ở công ty môi trường, tháng 15 củ, mình 2 bằng đại học, kinh tế vi mô, kinh tế vĩ mô, triết học, giáo dục,... càng nói càng ngượng, cái gì cũng biết, mỗi kiếm tiền là đéo biết, cán bộ nhà nước, nhưng lương chưa được 10 củ, chẳng lẽ bỏ mẹ nó việc đi làm lái xe.

Tao đồng cảm với thằng thớt vì tao đã từng trải qua thời điểm như vậy. Ơn giời, tao giờ đã thoát khỏi cảnh đó, nhưng mỗi lúc nghĩ lại giai đoạn đó lại thương vợ vô cùng.
 
Tao là cha mẹ mày, tao cũng hành xử vậy, trừ khi con cái bị cái gì đó bất khả kháng, chứ còn còn sức khỏe, còn đầu óc thì nên tự thân vận động, cha mẹ đã nuôi ăn học ra trường là hết trách nhiệm, và tao cũng đếch cần con cái phải phụng dưỡng tao. Còn đéo lo cho bản thân mình được, thì đừng nên đèo bòng, nứng cặc quá thì đi chơi gái, quay tay, hoặc bồ bịch vui vẻ. Chỉ nên cưới khi kinh tế thật sự ổn định.
 
Thế là vẫn ổn, chỉ cảm thấy sắp chết thôi chứ chưa chết. Cố mà làm đến tuổi 40 quen rồi sẽ không còn cảm thấy áp lực nữa.
 
Hiện tại, em có gia đình nhỏ, 1 vợ 2 con gái, đang đi thuê căn chung cư, áp lực kinh tế không phải nhỏ mà cứ kiểu này không biết xoay làm sao? Công việc thì lương thấp, áp lực công việc thì lớn, chỉ được cái nó là doanh nghiệp nhà nước nên khó đuổi hơn bên ngoài, nhưng dạo này xu thế tinh giảm cũng chẳng biết thế nào ?
Mười mấy năm dậm chân tại chỗ làm anh kỹ thuật, học hỏi thêm những thứ khác thì gần như bằng không, đến lúc muốn thay đổi để có bước phát triển, bảo viết CV cũng chẳng biết viết thế nào ? Thành tích là gì cũng chẳng thấy, ổn định mười mấy năm chưa bị đuổi à ? mà cái tầm tuổi này đi xin việc liệu người ta có tuyển ?
Nhờ quan hệ xin sang chỗ khác thì chỉ nhận được những lời hứa hẹn, sau tết sẽ sắp xếp, còn sau là lúc nào thì chịu! Chắc người ta cũng nhận ra mình năng lực chưa đến mức người ta cần, cứ chờ đợi trong mệt mỏi!
Nói ra cũng ngại nhưng đúng giờ chỉ trông vào thừa kế, chứ với mức lương hiện tại hai vợ chồng chỉ đủ để tồn tại chứ chả hy vọng gì mua căn chung cư mà ở, có điều ông bà nội em cũng rắn, đã xác định ra ở riêng thì tự đi mà lo, sau các cụ nằm xuống thì mới cho gì thì cho! Về nói chuyện xin hỗ trợ để vợ chồng yên tâm làm ăn thì toàn bị gạt đi! Biết là tiền của ông bà thì ông bà cho hay không là quyền ông bà, nhưng đôi lúc cũng chạnh lòng! Nhìn ngay sang nhà ngoại, người ta lo cho con khổ, người ta cho 1 tý, ông nội còn sang tận nhà ngoại nói, ý kiểu làm ông bà chiều chúng nó quá! Giờ thì nghỉ khỏe hết, vợ nó suốt ngày trách cứ, nhà nội đã không hỗ trợ đến lúc bố mẹ vợ cho con một tý thì sang kiếm chuyện! Lại cười trừ mà lòng đau quá, chả biết nói sao ?
bạn t có đứa cũng tuổi này. nhưng chưa có gia đình. công việc cũng đủ sống dù gia đình có dư. t hỏi nó tại sao ko về xin ít vốn thì ba mẹ cũnh bảo tự thân mà lo. t nghĩ phải chi cha mẹ nó giúp nó chút vốn chắc sẽ tốt hơn h
 
Ai cũng có áp lực của riêng mình, đành rằng sinh ra khỏe mạnh, đủ tai chân mắt mũi đã là hạnh phúc hơn hàng tỉ người nhưng điều đó không có nghĩa là không có nỗi khổ. Cái chuyện "Có công việc, có chỗ ở, có vợ, có 2 bé con" là hạnh phúc nhưng nó không giải quyết được cơm áo gạo tiền hàng ngày.

Nếu có người vợ thông cảm thấu hiểu thì cuộc sống sẽ nhẹ nhàng rất nhiều, nhưng là thằng đàn ông nhìn cảnh vợ đi qua cửa hàng thấy cái áo mới không dám mua, nhìn thỏi son không dám vào hỏi giá, con người ta hai ba đôi giày, váy mới đón tết, con mình thì đành tự nhủ có quần áo lành, ấm là tốt rồi,... thì đôi khi đó là cảm giác bất lực, đôi khi nó dằn vặt ta hàng đêm, dù mình may mắn có người vợ đồng cảm, dù con mình còn nhỏ dại chưa biết so sánh.
Đôi lúc tự nghĩ, thằng em họ học hết cấp 3, có cái bằng lái ô tô làm ở công ty môi trường, tháng 15 củ, mình 2 bằng đại học, kinh tế vi mô, kinh tế vĩ mô, triết học, giáo dục,... càng nói càng ngượng, cái gì cũng biết, mỗi kiếm tiền là đéo biết, cán bộ nhà nước, nhưng lương chưa được 10 củ, chẳng lẽ bỏ mẹ nó việc đi làm lái xe.

Tao đồng cảm với thằng thớt vì tao đã từng trải qua thời điểm như vậy. Ơn giời, tao giờ đã thoát khỏi cảnh đó, nhưng mỗi lúc nghĩ lại giai đoạn đó lại thương vợ vô cùng.
Có mỗi mài thôi, đồng cảm cục cức :vozvn (24):
 
Hiện tại, em có gia đình nhỏ, 1 vợ 2 con gái, đang đi thuê căn chung cư, áp lực kinh tế không phải nhỏ mà cứ kiểu này không biết xoay làm sao? Công việc thì lương thấp, áp lực công việc thì lớn, chỉ được cái nó là doanh nghiệp nhà nước nên khó đuổi hơn bên ngoài, nhưng dạo này xu thế tinh giảm cũng chẳng biết thế nào ?
Mười mấy năm dậm chân tại chỗ làm anh kỹ thuật, học hỏi thêm những thứ khác thì gần như bằng không, đến lúc muốn thay đổi để có bước phát triển, bảo viết CV cũng chẳng biết viết thế nào ? Thành tích là gì cũng chẳng thấy, ổn định mười mấy năm chưa bị đuổi à ? mà cái tầm tuổi này đi xin việc liệu người ta có tuyển ?
Nhờ quan hệ xin sang chỗ khác thì chỉ nhận được những lời hứa hẹn, sau tết sẽ sắp xếp, còn sau là lúc nào thì chịu! Chắc người ta cũng nhận ra mình năng lực chưa đến mức người ta cần, cứ chờ đợi trong mệt mỏi!
Nói ra cũng ngại nhưng đúng giờ chỉ trông vào thừa kế, chứ với mức lương hiện tại hai vợ chồng chỉ đủ để tồn tại chứ chả hy vọng gì mua căn chung cư mà ở, có điều ông bà nội em cũng rắn, đã xác định ra ở riêng thì tự đi mà lo, sau các cụ nằm xuống thì mới cho gì thì cho! Về nói chuyện xin hỗ trợ để vợ chồng yên tâm làm ăn thì toàn bị gạt đi! Biết là tiền của ông bà thì ông bà cho hay không là quyền ông bà, nhưng đôi lúc cũng chạnh lòng! Nhìn ngay sang nhà ngoại, người ta lo cho con khổ, người ta cho 1 tý, ông nội còn sang tận nhà ngoại nói, ý kiểu làm ông bà chiều chúng nó quá! Giờ thì nghỉ khỏe hết, vợ nó suốt ngày trách cứ, nhà nội đã không hỗ trợ đến lúc bố mẹ vợ cho con một tý thì sang kiếm chuyện! Lại cười trừ mà lòng đau quá, chả biết nói sao ?
e cũng giống hệt bác
 
spot hay ft mà ngon thế tml?
Tao 32t chưa vợ tiền bạc rủng rỉnh , ước có 1 mái ấm gd như mày :sad:
qNXilurZ.jpeg
 
Hiện tại, em có gia đình nhỏ, 1 vợ 2 con gái, đang đi thuê căn chung cư, áp lực kinh tế không phải nhỏ mà cứ kiểu này không biết xoay làm sao? Công việc thì lương thấp, áp lực công việc thì lớn, chỉ được cái nó là doanh nghiệp nhà nước nên khó đuổi hơn bên ngoài, nhưng dạo này xu thế tinh giảm cũng chẳng biết thế nào ?
Mười mấy năm dậm chân tại chỗ làm anh kỹ thuật, học hỏi thêm những thứ khác thì gần như bằng không, đến lúc muốn thay đổi để có bước phát triển, bảo viết CV cũng chẳng biết viết thế nào ? Thành tích là gì cũng chẳng thấy, ổn định mười mấy năm chưa bị đuổi à ? mà cái tầm tuổi này đi xin việc liệu người ta có tuyển ?
Nhờ quan hệ xin sang chỗ khác thì chỉ nhận được những lời hứa hẹn, sau tết sẽ sắp xếp, còn sau là lúc nào thì chịu! Chắc người ta cũng nhận ra mình năng lực chưa đến mức người ta cần, cứ chờ đợi trong mệt mỏi!
Nói ra cũng ngại nhưng đúng giờ chỉ trông vào thừa kế, chứ với mức lương hiện tại hai vợ chồng chỉ đủ để tồn tại chứ chả hy vọng gì mua căn chung cư mà ở, có điều ông bà nội em cũng rắn, đã xác định ra ở riêng thì tự đi mà lo, sau các cụ nằm xuống thì mới cho gì thì cho! Về nói chuyện xin hỗ trợ để vợ chồng yên tâm làm ăn thì toàn bị gạt đi! Biết là tiền của ông bà thì ông bà cho hay không là quyền ông bà, nhưng đôi lúc cũng chạnh lòng! Nhìn ngay sang nhà ngoại, người ta lo cho con khổ, người ta cho 1 tý, ông nội còn sang tận nhà ngoại nói, ý kiểu làm ông bà chiều chúng nó quá! Giờ thì nghỉ khỏe hết, vợ nó suốt ngày trách cứ, nhà nội đã không hỗ trợ đến lúc bố mẹ vợ cho con một tý thì sang kiếm chuyện! Lại cười trừ mà lòng đau quá, chả biết nói sao ?
Giáo chủ cũng có tâm tư hả
 
Top