DeptrainhatmienBac
Trưởng lão
Bài được dịch từ Zhihu, không thể hiện quan điểm của người dịch.
Tên gốc: 对于北方人来说,王安石变法才是祸国殃民
Tác giả: Ôn Bá Lăng (温伯陵)
Bài viết này được viết ra để trả lời một câu hỏi: Rốt cuộc Vương An Thạch và Tư Mã Quang tranh đấu vì cái gì? Việc này nói ra thì rất dài, nhưng ngọn nguồn rất rõ ràng.
Bắc Tống khác với các triều đại Hán, Đường, Minh ở một điểm, đó chính là dùng binh biến khoác hoàng bào, trực tiếp cướp lấy giang sơn Hậu Chu, thành lập quốc gia trong thời đại "kẻ có binh hùng tướng mạnh làm thiên tử".
Bối cảnh thời đại đó quyết định tổ hợp gene của triều Bắc Tống.
Bởi vì giang sơn của Triệu Khuông Dận được kế thừa từ Hậu Chu, cho nên để đại đoàn kết chính quyền, thì phải bảo lưu hệ thống quan văn từ trung ương đến địa phương, chỉ cần động vào một cái là đụng chạm đến miếng bánh của nhóm lợi ích, ngai vàng của họ Triệu sẽ không thể ngồi vững.
Chiến tranh cùng binh biến là điều diễn ra thường xuyên trong thời kỳ Ngũ đại Thập quốc, dẫn tới hệ quả là quyền lực củavõo tướng quá lớn. Triệu Khuông Dân vì hạ thấp nguy cơ phản kháng, nhất định phải giữ lại địa vị cho võ tướng, đồng thời lại ban cho họ lợi ích kinh tế phong phú.
Quan văn cùng võ tướng đều còn nguyên, đương nhiên địa chủ ở các địa phương cũng không thể đụng vào. Từ khi thành lập đến diệt vong, Bắc Tống chưa từng tiến hành một lần tái phân phối thổ địa, thành ra không hề tồn tại một tầng lớp trung nông với số lượng khổng lồ như các triều đại khác.
Bởi những đặc điểm kể trên, những tập đoàn lợi ích cướp đoạt đã tồn tại ngay từ khi nhà Bắc Tống thành lập. Hán, Đường, Minh tồn tại một trăm năm mới bước đến địa điểm đó, Bắc Tống một bước đã tới nơi. Giống như người khác 60 tuổi làm bảo vệ quèn, bạn 20 tuổi đã làm đội trưởng đội bảo vệ vậy, ít đi 40 năm đi đường vòng.
Tống Thái Tông Triệu Quang Nghĩa kế vị, hấp thu những bài học từ kiêu binh hãn tướng của thời Ngũ đại Thập quốc, quyết định mở rộng khoa cử, trọng dụng văn nhân sĩ phu, hơn nữa cung cấp đãi ngộ vô cùng hậu hĩnh ở các phương diện đất đai, tiền tài,...
Cứ thế, tập đoàn lợi ích cướp đoạt ở Bắc Tống càng ngày càng bành trướng.
Đối với những kẻ cướp đoạt đến lợi ích, việc đầu tiên muốn làm và cần làm là tìm mọi cách giữ được lợi ích, tránh bất kỳ mọi nguy cơ biến động nào. Vì thế, Bắc Tống xây dựng lên một bầu không khí chính trị "ì ạch".
Nước lớn trỗi dậy? Không cần! Phân phối ruộng đất? Không cần! Cải cách chế độ? Không cần! Chỉ cần mọi người có thể sống như hiện tại ngày này qua tháng khác, tất cả đều Ok!
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, tập đoàn lợi ích cướp đoạt càng ngày càng đông, tất nhiên sẽ dẫn tới hệ quả kép là gia tăng gánh nặng lên người dân, cộng thêm tài chính quốc gia co rút vào. Nói dễ hiểu chính là lạm phát quan lại, quân đội nhũng nhiễu, chi phí sinh hoạt lạm phát.
Tới thời Tống Nhân Tông, số lượng quan viên tử 10.000 người tăng đột biến lên 24.000 người, dẫn tới "kẻ ăn lộc ngày càng đông, kẻ lao động ngày càng sụt". Quân số Cấm quân tăng lên tới tám mươi vạn (800.000), khái niệm "tám mươi vạn cấm quân giáo đầu" trong tiểu thuyết chính là sinh ra từ điều đó.
Tên gốc: 对于北方人来说,王安石变法才是祸国殃民
Tác giả: Ôn Bá Lăng (温伯陵)
Bài viết này được viết ra để trả lời một câu hỏi: Rốt cuộc Vương An Thạch và Tư Mã Quang tranh đấu vì cái gì? Việc này nói ra thì rất dài, nhưng ngọn nguồn rất rõ ràng.
Bắc Tống khác với các triều đại Hán, Đường, Minh ở một điểm, đó chính là dùng binh biến khoác hoàng bào, trực tiếp cướp lấy giang sơn Hậu Chu, thành lập quốc gia trong thời đại "kẻ có binh hùng tướng mạnh làm thiên tử".
Bối cảnh thời đại đó quyết định tổ hợp gene của triều Bắc Tống.
Bởi vì giang sơn của Triệu Khuông Dận được kế thừa từ Hậu Chu, cho nên để đại đoàn kết chính quyền, thì phải bảo lưu hệ thống quan văn từ trung ương đến địa phương, chỉ cần động vào một cái là đụng chạm đến miếng bánh của nhóm lợi ích, ngai vàng của họ Triệu sẽ không thể ngồi vững.
Chiến tranh cùng binh biến là điều diễn ra thường xuyên trong thời kỳ Ngũ đại Thập quốc, dẫn tới hệ quả là quyền lực củavõo tướng quá lớn. Triệu Khuông Dân vì hạ thấp nguy cơ phản kháng, nhất định phải giữ lại địa vị cho võ tướng, đồng thời lại ban cho họ lợi ích kinh tế phong phú.
Quan văn cùng võ tướng đều còn nguyên, đương nhiên địa chủ ở các địa phương cũng không thể đụng vào. Từ khi thành lập đến diệt vong, Bắc Tống chưa từng tiến hành một lần tái phân phối thổ địa, thành ra không hề tồn tại một tầng lớp trung nông với số lượng khổng lồ như các triều đại khác.
Bởi những đặc điểm kể trên, những tập đoàn lợi ích cướp đoạt đã tồn tại ngay từ khi nhà Bắc Tống thành lập. Hán, Đường, Minh tồn tại một trăm năm mới bước đến địa điểm đó, Bắc Tống một bước đã tới nơi. Giống như người khác 60 tuổi làm bảo vệ quèn, bạn 20 tuổi đã làm đội trưởng đội bảo vệ vậy, ít đi 40 năm đi đường vòng.
Tống Thái Tông Triệu Quang Nghĩa kế vị, hấp thu những bài học từ kiêu binh hãn tướng của thời Ngũ đại Thập quốc, quyết định mở rộng khoa cử, trọng dụng văn nhân sĩ phu, hơn nữa cung cấp đãi ngộ vô cùng hậu hĩnh ở các phương diện đất đai, tiền tài,...
Cứ thế, tập đoàn lợi ích cướp đoạt ở Bắc Tống càng ngày càng bành trướng.
Đối với những kẻ cướp đoạt đến lợi ích, việc đầu tiên muốn làm và cần làm là tìm mọi cách giữ được lợi ích, tránh bất kỳ mọi nguy cơ biến động nào. Vì thế, Bắc Tống xây dựng lên một bầu không khí chính trị "ì ạch".
Nước lớn trỗi dậy? Không cần! Phân phối ruộng đất? Không cần! Cải cách chế độ? Không cần! Chỉ cần mọi người có thể sống như hiện tại ngày này qua tháng khác, tất cả đều Ok!
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, tập đoàn lợi ích cướp đoạt càng ngày càng đông, tất nhiên sẽ dẫn tới hệ quả kép là gia tăng gánh nặng lên người dân, cộng thêm tài chính quốc gia co rút vào. Nói dễ hiểu chính là lạm phát quan lại, quân đội nhũng nhiễu, chi phí sinh hoạt lạm phát.
Tới thời Tống Nhân Tông, số lượng quan viên tử 10.000 người tăng đột biến lên 24.000 người, dẫn tới "kẻ ăn lộc ngày càng đông, kẻ lao động ngày càng sụt". Quân số Cấm quân tăng lên tới tám mươi vạn (800.000), khái niệm "tám mươi vạn cấm quân giáo đầu" trong tiểu thuyết chính là sinh ra từ điều đó.
Sửa lần cuối: