cuocsongbuon
Trâu lái đò
Chào chúng mày. Tàu ngầm xem xàm đã lâu nhưng còn chả buồn lập nick. Thấy mấy ae trên này nhiều thằng cũng thuộc dạng làm được chơi được, hiểu biết chín chắn nên hôm nay làm cái nick, lập thớt tâm sự với chúng m. Thằng nào rảnh thì vào chia sẻ cho ý kiến nhé.
Như title, t chia bài này thành 2 phần.
1. Chuyện của t
T năm nay 27 tuổi, nhà con 1, học xong cao học nc ngoài r, đang làm cơ quan nhà nước lương 5 triệu. Oz t làm cấp trưởng 1 cơ quan nhà nước quản lý 1k người, nói chung cũng có tí chức tước, 5 năm nữa về hưu, bz t kinh doanh. Tổng tài sản chắc cũng đôi ba trăm tỉ. T muốn nói ra để chúng m hiểu gia cảnh nhà t tnao vì nó có liên quan đến chuyện t kể chứ cũng chả phải khoe khoang gì (t thấy trên xàm này nhiều thằng giàu vãi lòn). Về bản thân thì t tự nhận thấy từ xưa đến giờ mình cũng là thằng lành, cờ bạc rượu chè gái gú đều chỉ dừng ở mức biết, chưa phá của obz đồng nào. Ngoài những lúc đi làm văn phòng thì trang phục chính của t là adidas 300k cả bộ, tông con khỉ 70k mua Hàng Giấy. Nói chung là t phủi và giản dị vl so với hoàn cảnh gia đình.
Chuyện chả có gì nói nếu như obz t là một người cực kỳ gia trưởng. T từ lúc đẻ ra đến lớn đã được obz nuôi dạy theo tư tưởng đó, tức là bố mẹ nói 1 là 1 2 là 2. Obz t bảo cục cứt nó là thơm thì nó phải là thơm, t mà bảo lại nó là thối thì obz kêu t là thằng bố láo, cãi cha cãi mẹ. Oz t suốt ngày kể hồi xưa tao bị ông nội mày đánh thậm tệ suốt nhưng t k để tâm. Vì thế oz t luôn có cái suy nghĩ, expect con cái mình cũng phải như thế với ông í. Nói chung từ bé đến lúc t học đại học xong không bao giờ có chuyện t và obz ngồi tranh luận với nhau được cái gì vì cái tư tưởng áp đặt đấy (sau đại học t bắt đầu bật căng nên obz cũng mới bắt đầu nhún nhường và chịu ngồi lắng nghe). Ví dụ như hồi cuối lớp 12, bz t quay sang hỏi thế bây giờ con thik học ngành gì, t bảo trường đấy có 2 ngành con đang phân vân là kinh tế và công nghệ, hay là con học công nghệ? Vừa dứt câu bz t quay sang chửi t 1 tràng dài bất tận, nào là sao m ngu thế học cái đấy thì sau ra làm gì ai xin việc cho,... T cay quá quay sang bảo thế mẹ hỏi con làm gì tự quyết đi cho nhanh thì bz t bảo t hỏi thử m thế thôi... Đm t chán đéo thèm nói. Những cái tình huống như phía trên nó xuất hiện thường xuyên trong cuộc sống của t và gia đình. Và 1 lý do duy nhất mà obz luôn dùng cho cái việc áp đặt t đấy là Bố mẹ chỉ muốn tốt cho mày thôi. Công việc của t bh cũng là do obz hướng vào. Thực ra t ok với công việc này căn bản vì thứ nhất t thấy tính cách của t khá hợp với nhà nước, thứ hai cũng là thằng đ có đam mê gì khác cộng với t nhận thức được nhà t cũng có chút cơ cấu, nên nếu k theo thì khá phí. Mà thực ra nếu t có thích công việc gì khác thì t biết chắc obz t cũng đ đồng ý luôn. Mà chúng m cũng biết, làm nhà nước phải mất thời gian đầu, thằng nào nhanh cũng phải 5-7 năm mới bắt đầu có tí chức tước màu mè, mới bắt đầu tự lực được. Còn như t mới làm hơn năm lương 5 củ thì sống thế buồi dc nên vẫn phải phụ thuộc kinh tế gia đình. Và obz t dựa vào điều đó mà vẫn đ coi t ra gì, xen vào, quyết định mọi thứ trong cuộc sống của t. Về chuyện yêu đương thì t cứ quen con nào là muốn phải dẫn về ngay lâp tức cho gặp mặt, và sau khi gặp mặt nếu đ ưng là ngay lập tức ý kiến bắt t next, t mà k next thì tìm cách phá. Cũng giống như chúng m vuốt tinder í, swipe left đến khi nào gặp đúng con ưng thì thôi, đ quan tâm xem tình cảm của t với con bé đấy tnao. Dần dần t bị ức chế.
Đỉnh điểm câu chuyện là đợt giữa năm ngoái t có quen 1 em. E này quê bắc kan, nghề nghiệp tự do, gia đình thì cũng trung bình, nói thẳng ra là không môn đăng hậu đối với nhà t, t cũng nhận thấy điều đó, tuy nhiên bé này t thấy xinh xắn và ngoan ngoãn, với t lúc đó thế là đủ. T cũng chưa xác định gì nhiều, chỉ nghĩ yêu thì cứ yêu thôi (T xác định phải ngoài 30 mới lấy vợ). Từ lúc bắt đầu quen bé này t đã nghĩ trong đầu obz mà biết kiểu gì cũng lại phá. Lý do thì vì nhà xa, nghề nghiệp không ổn định, gia đình không xứng,... nên t xác định luôn từ đầu là k cho gặp. Tuy nhiên thời gian sau obz biết t có ny vì thấy tối nào cũng đi, rồi nài nỉ đem về đây bme nói chuyện tí thôi, k hỏi han j đâu,... nên t cũng ok. Trước khi dẫn về t đã phải rào trước là chỉ gặp nói chuyện bt, k đc hỏi dò xét thông tin các thứ. Và r t đoán đéo sai. Sau buổi gặp nó đầu tiên obz bắt đầu tỏ thái độ k thik, mặc dù con bé rất ngoan ngoãn lễ phép. Lý do k thích thì t cũng biết thừa là như ở trên t đã nói ở trên. Tuy nhiên ngay lúc đó thì obz vẫn chưa làm gì được vì chưa tìm được cớ, chỉ là tỏ thái độ, vì với những cái cớ ở trên mà nói ra với t thì t phập lại ngay. Rồi 1 hôm t với ny rủ nhau đi đà lạt. T có bảo thôi biết bme r thì a dẫn e qua xin phép 1 câu, k bme lại bảo k có phép tắc. Thực ra lúc đấy là t ức chế và cùn lắm r, việc xin phep chỉ là cho có thôi chứ t đ quan tâm obz có cho đi hay k nữa. Dẫn con bé sang, t giả vờ đi vệ sịnh cho nó ngồi nc với bz xin, và nó kể là bz tỏ ý k muốn 2 đứa đi. Rồi sau đấy trong lúc đang ở đà lat, oz t gọi chửi t, bảo t cấm nó bước chân vào cái nhà này, đơn giản vì t k cho chúng m đi mà chúng m vẫn đi với nhau. T cay quá đ nói gì dập máy luôn.
Hôm về nhà, t ở trên phòng, obz gọi xuống ăn cơm t đ nghe máy. Obz lên phòng t, chửi một tràng dài, nào là mày ngu như chó như bò các kiểu, m cút khỏi nhà t. T cay quá, bnhieu ức chế dồn lên. T cầm ghế lăng 1 phát, obz sợ quá né ra im bặt. Rồi đêm hôm đấy t dọn vali ra ngoài ở, đến bây giờ cũng dc nửa năm rồi. 2 bên không có liên lạc động tĩnh gì. Bh ngồi nghĩ lại t k thấy hối hận 1 tí nào. Nếu cho quay lại hôm đấy t vẫn sẽ làm thế. Và có 1 điều là bây giờ t thấy mình không còn 1 chút cảm xúc nào nữa về gia đình. T nghĩ nếu như chuyện này cứ thế kéo dài cả đời chắc t cũng đ nhớ gì đến obz nữa. Nó như 1 cái lò xo vậy, nếu kéo ra đến mức nào đấy xong thả ra thì nó có thể quay về hình dạng cũ, còn kéo căng quá đứt rồi thì sẽ k bh như cũ được nữa. T cũng chưa hình dung ra viễn cảnh tốt đẹp nhất xảy ra sắp tới là gì, nếu có thì chắc chỉ là hai bên bằng mặt đéo bằng lòng, tuần t về ăn cơm với obz 1 lần r té, chứ chắc chắn t đ bao giờ quay về ở trong nhà nữa. Nhiều thằng nếu đọc xong chắc sẽ khuyên t mấy thứ đại ý giống cái câu của ông phan quân. Nhưng t nghĩ cái đấy nó là cảm xúc, bh t chai sạn mẹ r thì có nói gì nữa nó cũng k quay lại được như cũ, có chăng chỉ được 1 phần.
Dài quá đ muốn viết phần sau nữa. Th nào thích thì t mở thread khác ae tranh luận trao đổi. Vì cuộc đời t nthe nên t thik tìm hiểu các phương pháp giáo dục văn minh tiên tiến để sau này bù lại cho con t lắm.
Như title, t chia bài này thành 2 phần.
1. Chuyện của t
T năm nay 27 tuổi, nhà con 1, học xong cao học nc ngoài r, đang làm cơ quan nhà nước lương 5 triệu. Oz t làm cấp trưởng 1 cơ quan nhà nước quản lý 1k người, nói chung cũng có tí chức tước, 5 năm nữa về hưu, bz t kinh doanh. Tổng tài sản chắc cũng đôi ba trăm tỉ. T muốn nói ra để chúng m hiểu gia cảnh nhà t tnao vì nó có liên quan đến chuyện t kể chứ cũng chả phải khoe khoang gì (t thấy trên xàm này nhiều thằng giàu vãi lòn). Về bản thân thì t tự nhận thấy từ xưa đến giờ mình cũng là thằng lành, cờ bạc rượu chè gái gú đều chỉ dừng ở mức biết, chưa phá của obz đồng nào. Ngoài những lúc đi làm văn phòng thì trang phục chính của t là adidas 300k cả bộ, tông con khỉ 70k mua Hàng Giấy. Nói chung là t phủi và giản dị vl so với hoàn cảnh gia đình.
Chuyện chả có gì nói nếu như obz t là một người cực kỳ gia trưởng. T từ lúc đẻ ra đến lớn đã được obz nuôi dạy theo tư tưởng đó, tức là bố mẹ nói 1 là 1 2 là 2. Obz t bảo cục cứt nó là thơm thì nó phải là thơm, t mà bảo lại nó là thối thì obz kêu t là thằng bố láo, cãi cha cãi mẹ. Oz t suốt ngày kể hồi xưa tao bị ông nội mày đánh thậm tệ suốt nhưng t k để tâm. Vì thế oz t luôn có cái suy nghĩ, expect con cái mình cũng phải như thế với ông í. Nói chung từ bé đến lúc t học đại học xong không bao giờ có chuyện t và obz ngồi tranh luận với nhau được cái gì vì cái tư tưởng áp đặt đấy (sau đại học t bắt đầu bật căng nên obz cũng mới bắt đầu nhún nhường và chịu ngồi lắng nghe). Ví dụ như hồi cuối lớp 12, bz t quay sang hỏi thế bây giờ con thik học ngành gì, t bảo trường đấy có 2 ngành con đang phân vân là kinh tế và công nghệ, hay là con học công nghệ? Vừa dứt câu bz t quay sang chửi t 1 tràng dài bất tận, nào là sao m ngu thế học cái đấy thì sau ra làm gì ai xin việc cho,... T cay quá quay sang bảo thế mẹ hỏi con làm gì tự quyết đi cho nhanh thì bz t bảo t hỏi thử m thế thôi... Đm t chán đéo thèm nói. Những cái tình huống như phía trên nó xuất hiện thường xuyên trong cuộc sống của t và gia đình. Và 1 lý do duy nhất mà obz luôn dùng cho cái việc áp đặt t đấy là Bố mẹ chỉ muốn tốt cho mày thôi. Công việc của t bh cũng là do obz hướng vào. Thực ra t ok với công việc này căn bản vì thứ nhất t thấy tính cách của t khá hợp với nhà nước, thứ hai cũng là thằng đ có đam mê gì khác cộng với t nhận thức được nhà t cũng có chút cơ cấu, nên nếu k theo thì khá phí. Mà thực ra nếu t có thích công việc gì khác thì t biết chắc obz t cũng đ đồng ý luôn. Mà chúng m cũng biết, làm nhà nước phải mất thời gian đầu, thằng nào nhanh cũng phải 5-7 năm mới bắt đầu có tí chức tước màu mè, mới bắt đầu tự lực được. Còn như t mới làm hơn năm lương 5 củ thì sống thế buồi dc nên vẫn phải phụ thuộc kinh tế gia đình. Và obz t dựa vào điều đó mà vẫn đ coi t ra gì, xen vào, quyết định mọi thứ trong cuộc sống của t. Về chuyện yêu đương thì t cứ quen con nào là muốn phải dẫn về ngay lâp tức cho gặp mặt, và sau khi gặp mặt nếu đ ưng là ngay lập tức ý kiến bắt t next, t mà k next thì tìm cách phá. Cũng giống như chúng m vuốt tinder í, swipe left đến khi nào gặp đúng con ưng thì thôi, đ quan tâm xem tình cảm của t với con bé đấy tnao. Dần dần t bị ức chế.
Đỉnh điểm câu chuyện là đợt giữa năm ngoái t có quen 1 em. E này quê bắc kan, nghề nghiệp tự do, gia đình thì cũng trung bình, nói thẳng ra là không môn đăng hậu đối với nhà t, t cũng nhận thấy điều đó, tuy nhiên bé này t thấy xinh xắn và ngoan ngoãn, với t lúc đó thế là đủ. T cũng chưa xác định gì nhiều, chỉ nghĩ yêu thì cứ yêu thôi (T xác định phải ngoài 30 mới lấy vợ). Từ lúc bắt đầu quen bé này t đã nghĩ trong đầu obz mà biết kiểu gì cũng lại phá. Lý do thì vì nhà xa, nghề nghiệp không ổn định, gia đình không xứng,... nên t xác định luôn từ đầu là k cho gặp. Tuy nhiên thời gian sau obz biết t có ny vì thấy tối nào cũng đi, rồi nài nỉ đem về đây bme nói chuyện tí thôi, k hỏi han j đâu,... nên t cũng ok. Trước khi dẫn về t đã phải rào trước là chỉ gặp nói chuyện bt, k đc hỏi dò xét thông tin các thứ. Và r t đoán đéo sai. Sau buổi gặp nó đầu tiên obz bắt đầu tỏ thái độ k thik, mặc dù con bé rất ngoan ngoãn lễ phép. Lý do k thích thì t cũng biết thừa là như ở trên t đã nói ở trên. Tuy nhiên ngay lúc đó thì obz vẫn chưa làm gì được vì chưa tìm được cớ, chỉ là tỏ thái độ, vì với những cái cớ ở trên mà nói ra với t thì t phập lại ngay. Rồi 1 hôm t với ny rủ nhau đi đà lạt. T có bảo thôi biết bme r thì a dẫn e qua xin phép 1 câu, k bme lại bảo k có phép tắc. Thực ra lúc đấy là t ức chế và cùn lắm r, việc xin phep chỉ là cho có thôi chứ t đ quan tâm obz có cho đi hay k nữa. Dẫn con bé sang, t giả vờ đi vệ sịnh cho nó ngồi nc với bz xin, và nó kể là bz tỏ ý k muốn 2 đứa đi. Rồi sau đấy trong lúc đang ở đà lat, oz t gọi chửi t, bảo t cấm nó bước chân vào cái nhà này, đơn giản vì t k cho chúng m đi mà chúng m vẫn đi với nhau. T cay quá đ nói gì dập máy luôn.
Hôm về nhà, t ở trên phòng, obz gọi xuống ăn cơm t đ nghe máy. Obz lên phòng t, chửi một tràng dài, nào là mày ngu như chó như bò các kiểu, m cút khỏi nhà t. T cay quá, bnhieu ức chế dồn lên. T cầm ghế lăng 1 phát, obz sợ quá né ra im bặt. Rồi đêm hôm đấy t dọn vali ra ngoài ở, đến bây giờ cũng dc nửa năm rồi. 2 bên không có liên lạc động tĩnh gì. Bh ngồi nghĩ lại t k thấy hối hận 1 tí nào. Nếu cho quay lại hôm đấy t vẫn sẽ làm thế. Và có 1 điều là bây giờ t thấy mình không còn 1 chút cảm xúc nào nữa về gia đình. T nghĩ nếu như chuyện này cứ thế kéo dài cả đời chắc t cũng đ nhớ gì đến obz nữa. Nó như 1 cái lò xo vậy, nếu kéo ra đến mức nào đấy xong thả ra thì nó có thể quay về hình dạng cũ, còn kéo căng quá đứt rồi thì sẽ k bh như cũ được nữa. T cũng chưa hình dung ra viễn cảnh tốt đẹp nhất xảy ra sắp tới là gì, nếu có thì chắc chỉ là hai bên bằng mặt đéo bằng lòng, tuần t về ăn cơm với obz 1 lần r té, chứ chắc chắn t đ bao giờ quay về ở trong nhà nữa. Nhiều thằng nếu đọc xong chắc sẽ khuyên t mấy thứ đại ý giống cái câu của ông phan quân. Nhưng t nghĩ cái đấy nó là cảm xúc, bh t chai sạn mẹ r thì có nói gì nữa nó cũng k quay lại được như cũ, có chăng chỉ được 1 phần.
Dài quá đ muốn viết phần sau nữa. Th nào thích thì t mở thread khác ae tranh luận trao đổi. Vì cuộc đời t nthe nên t thik tìm hiểu các phương pháp giáo dục văn minh tiên tiến để sau này bù lại cho con t lắm.