• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Có Hình Cha mẹ độc hại Khi chữ "hiếu" bị dùng làm công cụ

mệt mỏi lắm. Trước tao tưởng bé thì bị hành thôi giờ lớn rồi, ông bà già vẫn hành y vậy. Cuộc sống bế tắc vồ cùng. Nói thì đéo nghe câu trước câu sau là là cứ theo suy nghĩ cá nhân thôi đéo tôn trọng Tao 1 tý nào luôn. Trong khi cuộc sống của tao việc liên quan đến bản thân tao. Chúng mày đã gặp cảnh bị bà già đem chuyện cá nhân ra kể tâm sự với người ngoài chưa? Thậm chí còn đi kể hết chuyện này chuyện nọ cá nhân của tao cho bọn làm cùng cơ quan cơ. "Xin phép Bà Già tao Ngu đéo tả được". Và không có gì lạ bọn chó đẻ ở cơ quan lấy mấy chuyện đó cắn ngược lại tao luôn. Làm cái đéo gì cũng chõ mõm vào giúp thì đéo giúp được chỉ tăng thêm đau đầu thậm chí còn phá cơ ( rất hay xỉa xói, hạ nhục tao). Cái nào mình làm ngon có thành tựu thì vào tranh công cứ như do Bả ấy mà nên ấy, còn cái đéo gì xấu hay hỏng thì đổ hết lên đầu tao luôn. Đúng cái công thức CS bọn mày hay share "Tranh Công, Chối Tội, Đổ Lỗi, Thanh Minh". Trước tao còn nể tình ruột thì thì cho qua, giờ nhiều quá rồi cuộc sống phải nói là bất hạnh mnl nên tao đéo care nữa, cứ bơ đi mà sống thôi, thích làm gì thì đi mà làm 1 mình ấy tao đéo tham gia nữa, việc của tao tao cũng im im tự làm thôi (thì may ra còn thành). Thi thoảng vẫn tìm cách lôi vào việc linh tinh, hay có vấn đề là tính đổ lên đầu tao (Thành thói quen mấy chục năm rồi) nhưng đéo dễ như trước nữa, Tao từ đầu đã đéo tham gia nên cũng đéo liên quan rồi. Bả ấy khó chịu lắm nhưng Tao thì nhẹ đầu.
T cũng nghĩ như m, ngày bé bị hành, t nghĩ lớn lên t sẽ được tha, nhưng đến khi đi đại học, đi lấy vợ, rồi t có con, vẫn không tha cho t, vẫn coi t là bé bỏng rồi kiểm soát, bắt phải theo, t không nghe theo là áp lực lên mọi người trong gia đình để mọi người áp lực lại t, để t quay về ngoan ngoãn như ngày nhỏ vậy. Mẹ t cũng có tính xấu là không vừa ý là phá, phá cho tơi bời ra vậy. T cũng từng bị muối mặt với chỗ làm vì mẹ t liên lạc với mọi người trong công ty nói gì đó rồi khi t hỏi thì chối. Mẹ t còn có tính nói tam sao thất bản, nói không đúng, nói có lợi cho mẹ, người nghe sẽ nghĩ t sống như lol, hay t bất hiếu. Khi mẹ t làm rùng beng lên xong vài ngày sẽ nịnh nọt t để t quên đi. Ngày nhỏ t có thể nghe lời vì t không nhận ra, nhưng giờ t có con rồi thì có còn lâu t mới nghe nữa. Trong t vẫn còn nhiều sợ hãi chửi bới từ bố mẹ t, nhiều khi ép buộc con cái rất vô lý, nịnh t không được là chửi, chửi không được là nạt nộ, lớn lên thì chửi bới chứ ngày nhỏ bố t tức là t bị đánh, mẹ t toàn nói cho bố t tức lên để bố t đánh, rồi mẹ t sẽ đóng vai mẹ hiền xin cho t đừng đánh t nữa, mỗi lần khóc là t uất ức trong lòng vậy. Ngày trước t dự định tự tử vì gia đình không biết bao nhiêu lần, cảm thấy khổ tâm, đau lắm mà không biết nói cho ai hiểu. Mẹ t đúng kiểu bị tổn thương nên lại muốn làm người khác tổn thương theo vậy. T lấy vợ còn bị cấm cản, vì vợ t không đúng ý mẹ t, mẹ t chê rồi mẹ t cản mãi không được cũng ngậm cục tức cưới cho t, nhưng cứ đi rêu rao là t không nghe lời, thế này thế kia, người khác nghe đâu có hiểu, nghĩ t mất dậy với bố mẹ, nghĩ t rằng cá không ăn muối cá ươn thôi, rồi đến khi vợ t sinh, t bị một vụ sóng gió từ mẹ t chửi cả bên vợ t, chửi từ bố mẹ vợ đến họ hàng nhà vợ, vợ chồng t cũng lục đục từ đó đến giờ. Đời t khổ tâm lắm.
Nhiều thằng bảo ăn bám bố mẹ nên bị như thế, xin thưa bọn m không có bố mẹ toxic thì bọn m không hiểu hết đâu. Từ ngày t đi học đại học t chưa đi làm thì t vẫn xin tiền học, đến khi t ra trường, bố mẹ t không xin được việc cho t là t tự xách đít lên đi xin việc, không còn ăn bám bố mẹ t nữa rồi, từ ngày đi làm t không đòi hỏi bố mẹ t bất kỳ điều gì, cũng không phá phách hay xin tiền bố mẹ, t chỉ nghĩ làm sao để báo hiếu được cho bố mẹ t thôi, nhưng mà bố mẹ t thì lại rất kháy tính, con cái mua cho gì là không dám nhận, sợ nhận mang nợ, sợ con cái kể lể, trong khi toàn suy từ bụng mẹ t ra thì đúng hơn, me t cho ai gì là lại đi kể với người khác. T thì cứ được mẹ t tỉ tê rằng bố mẹ có cũng lo cho con, rồi khi mua đất bảo t đứng tên đất, đứng xong, đi rêu rao họ hàng, làng xóm là mua cho t, người ngoài đéo biết nghĩ là t sướng, được bố mẹ mua đất cho, nhưng mà đâu ai hiểu bố mẹ t mua đất cho là “cho mượn”, đứng tên hộ, khi nào mà giận t gì, t không nghe lời theo là lại lôi ra chửi rằng lo cho t từng tí, lo cho ăn cho học, mua đất cho, giờ có lông có cánh mà mất dậy, t còn không dám cãi nhưng luôn bị chửi bất hiếu. Riết rồi t cũng không dám làm gì trái ý mẹ t, vì đơn giản t sợ bất hiếu. Cái văn hoá nho giáo với cái văn hoá phong kiến nó ghê gớm lắm, đến giờ vẫn còn bị ảnh hưởng
 
T cũng nghĩ như m, ngày bé bị hành, t nghĩ lớn lên t sẽ được tha, nhưng đến khi đi đại học, đi lấy vợ, rồi t có con, vẫn không tha cho t, vẫn coi t là bé bỏng rồi kiểm soát, bắt phải theo, t không nghe theo là áp lực lên mọi người trong gia đình để mọi người áp lực lại t, để t quay về ngoan ngoãn như ngày nhỏ vậy. Mẹ t cũng có tính xấu là không vừa ý là phá, phá cho tơi bời ra vậy. T cũng từng bị muối mặt với chỗ làm vì mẹ t liên lạc với mọi người trong công ty nói gì đó rồi khi t hỏi thì chối. Mẹ t còn có tính nói tam sao thất bản, nói không đúng, nói có lợi cho mẹ, người nghe sẽ nghĩ t sống như lol, hay t bất hiếu. Khi mẹ t làm rùng beng lên xong vài ngày sẽ nịnh nọt t để t quên đi. Ngày nhỏ t có thể nghe lời vì t không nhận ra, nhưng giờ t có con rồi thì có còn lâu t mới nghe nữa. Trong t vẫn còn nhiều sợ hãi chửi bới từ bố mẹ t, nhiều khi ép buộc con cái rất vô lý, nịnh t không được là chửi, chửi không được là nạt nộ, lớn lên thì chửi bới chứ ngày nhỏ bố t tức là t bị đánh, mẹ t toàn nói cho bố t tức lên để bố t đánh, rồi mẹ t sẽ đóng vai mẹ hiền xin cho t đừng đánh t nữa, mỗi lần khóc là t uất ức trong lòng vậy. Ngày trước t dự định tự tử vì gia đình không biết bao nhiêu lần, cảm thấy khổ tâm, đau lắm mà không biết nói cho ai hiểu. Mẹ t đúng kiểu bị tổn thương nên lại muốn làm người khác tổn thương theo vậy. T lấy vợ còn bị cấm cản, vì vợ t không đúng ý mẹ t, mẹ t chê rồi mẹ t cản mãi không được cũng ngậm cục tức cưới cho t, nhưng cứ đi rêu rao là t không nghe lời, thế này thế kia, người khác nghe đâu có hiểu, nghĩ t mất dậy với bố mẹ, nghĩ t rằng cá không ăn muối cá ươn thôi, rồi đến khi vợ t sinh, t bị một vụ sóng gió từ mẹ t chửi cả bên vợ t, chửi từ bố mẹ vợ đến họ hàng nhà vợ, vợ chồng t cũng lục đục từ đó đến giờ. Đời t khổ tâm lắm.
Nhiều thằng bảo ăn bám bố mẹ nên bị như thế, xin thưa bọn m không có bố mẹ toxic thì bọn m không hiểu hết đâu. Từ ngày t đi học đại học t chưa đi làm thì t vẫn xin tiền học, đến khi t ra trường, bố mẹ t không xin được việc cho t là t tự xách đít lên đi xin việc, không còn ăn bám bố mẹ t nữa rồi, từ ngày đi làm t không đòi hỏi bố mẹ t bất kỳ điều gì, cũng không phá phách hay xin tiền bố mẹ, t chỉ nghĩ làm sao để báo hiếu được cho bố mẹ t thôi, nhưng mà bố mẹ t thì lại rất kháy tính, con cái mua cho gì là không dám nhận, sợ nhận mang nợ, sợ con cái kể lể, trong khi toàn suy từ bụng mẹ t ra thì đúng hơn, me t cho ai gì là lại đi kể với người khác. T thì cứ được mẹ t tỉ tê rằng bố mẹ có cũng lo cho con, rồi khi mua đất bảo t đứng tên đất, đứng xong, đi rêu rao họ hàng, làng xóm là mua cho t, người ngoài đéo biết nghĩ là t sướng, được bố mẹ mua đất cho, nhưng mà đâu ai hiểu bố mẹ t mua đất cho là “cho mượn”, đứng tên hộ, khi nào mà giận t gì, t không nghe lời theo là lại lôi ra chửi rằng lo cho t từng tí, lo cho ăn cho học, mua đất cho, giờ có lông có cánh mà mất dậy, t còn không dám cãi nhưng luôn bị chửi bất hiếu. Riết rồi t cũng không dám làm gì trái ý mẹ t, vì đơn giản t sợ bất hiếu. Cái văn hoá nho giáo với cái văn hoá phong kiến nó ghê gớm lắm, đến giờ vẫn còn bị ảnh hưởng
Phản kháng lại. Mày ko biết chửi lại bố mẹ mày à? Chửi lại sẽ khiến mày đỡ hơn đó, và bọn nó cũng phải sửa.
 
Tao đéo có nhu cầu "xin" nhận xét của mày. Cuộc sống của tao đủ khốn khổ vì vần đề Toxic Parents rồi nên mấy cái đạo lý linh tinh của mày chả xi nhê gì đâu.
địt mẹ mày, cái m nói là ngu hiếu nhu nhược m nói xấu mẹ làm đéo gì nếu k thay đổi được giải quyết vấn đề chứ có gan thì đâm người ngoài đâm người thân làm gì m thấy m thương bố mẹ mà bao dung họ chưa hay cái hiếu của m cái đéo gì, dịt cụ m t đạo lý với m chỗ nào quote lại t xem
 
đồng cảnh ngộ với thớt, tới cái tuổi t nhận thức đc điều m đang nói là t tự tìm con đường riêng tự lo cho bản thân, mỗi tháng vẫn gửi tiền về quà về cho nhà
 
đồng cảnh ngộ với thớt, tới cái tuổi t nhận thức đc điều m đang nói là t tự tìm con đường riêng tự lo cho bản thân, mỗi tháng vẫn gửi tiền về quà về cho nhà
Gửi cái Lồn. Mày lo cho cuộc sống của mày tốt đi đã. Gửi gửi cái lồn.
 
T cũng nghĩ như m, ngày bé bị hành, t nghĩ lớn lên t sẽ được tha, nhưng đến khi đi đại học, đi lấy vợ, rồi t có con, vẫn không tha cho t, vẫn coi t là bé bỏng rồi kiểm soát, bắt phải theo, t không nghe theo là áp lực lên mọi người trong gia đình để mọi người áp lực lại t, để t quay về ngoan ngoãn như ngày nhỏ vậy. Mẹ t cũng có tính xấu là không vừa ý là phá, phá cho tơi bời ra vậy. T cũng từng bị muối mặt với chỗ làm vì mẹ t liên lạc với mọi người trong công ty nói gì đó rồi khi t hỏi thì chối. Mẹ t còn có tính nói tam sao thất bản, nói không đúng, nói có lợi cho mẹ, người nghe sẽ nghĩ t sống như lol, hay t bất hiếu. Khi mẹ t làm rùng beng lên xong vài ngày sẽ nịnh nọt t để t quên đi. Ngày nhỏ t có thể nghe lời vì t không nhận ra, nhưng giờ t có con rồi thì có còn lâu t mới nghe nữa. Trong t vẫn còn nhiều sợ hãi chửi bới từ bố mẹ t, nhiều khi ép buộc con cái rất vô lý, nịnh t không được là chửi, chửi không được là nạt nộ, lớn lên thì chửi bới chứ ngày nhỏ bố t tức là t bị đánh, mẹ t toàn nói cho bố t tức lên để bố t đánh, rồi mẹ t sẽ đóng vai mẹ hiền xin cho t đừng đánh t nữa, mỗi lần khóc là t uất ức trong lòng vậy. Ngày trước t dự định tự tử vì gia đình không biết bao nhiêu lần, cảm thấy khổ tâm, đau lắm mà không biết nói cho ai hiểu. Mẹ t đúng kiểu bị tổn thương nên lại muốn làm người khác tổn thương theo vậy. T lấy vợ còn bị cấm cản, vì vợ t không đúng ý mẹ t, mẹ t chê rồi mẹ t cản mãi không được cũng ngậm cục tức cưới cho t, nhưng cứ đi rêu rao là t không nghe lời, thế này thế kia, người khác nghe đâu có hiểu, nghĩ t mất dậy với bố mẹ, nghĩ t rằng cá không ăn muối cá ươn thôi, rồi đến khi vợ t sinh, t bị một vụ sóng gió từ mẹ t chửi cả bên vợ t, chửi từ bố mẹ vợ đến họ hàng nhà vợ, vợ chồng t cũng lục đục từ đó đến giờ. Đời t khổ tâm lắm.
Nhiều thằng bảo ăn bám bố mẹ nên bị như thế, xin thưa bọn m không có bố mẹ toxic thì bọn m không hiểu hết đâu. Từ ngày t đi học đại học t chưa đi làm thì t vẫn xin tiền học, đến khi t ra trường, bố mẹ t không xin được việc cho t là t tự xách đít lên đi xin việc, không còn ăn bám bố mẹ t nữa rồi, từ ngày đi làm t không đòi hỏi bố mẹ t bất kỳ điều gì, cũng không phá phách hay xin tiền bố mẹ, t chỉ nghĩ làm sao để báo hiếu được cho bố mẹ t thôi, nhưng mà bố mẹ t thì lại rất kháy tính, con cái mua cho gì là không dám nhận, sợ nhận mang nợ, sợ con cái kể lể, trong khi toàn suy từ bụng mẹ t ra thì đúng hơn, me t cho ai gì là lại đi kể với người khác. T thì cứ được mẹ t tỉ tê rằng bố mẹ có cũng lo cho con, rồi khi mua đất bảo t đứng tên đất, đứng xong, đi rêu rao họ hàng, làng xóm là mua cho t, người ngoài đéo biết nghĩ là t sướng, được bố mẹ mua đất cho, nhưng mà đâu ai hiểu bố mẹ t mua đất cho là “cho mượn”, đứng tên hộ, khi nào mà giận t gì, t không nghe lời theo là lại lôi ra chửi rằng lo cho t từng tí, lo cho ăn cho học, mua đất cho, giờ có lông có cánh mà mất dậy, t còn không dám cãi nhưng luôn bị chửi bất hiếu. Riết rồi t cũng không dám làm gì trái ý mẹ t, vì đơn giản t sợ bất hiếu. Cái văn hoá nho giáo với cái văn hoá phong kiến nó ghê gớm lắm, đến giờ vẫn còn bị ảnh hưởng
Tao cứ nghĩ cuộc đời có mỗi tao dính cảnh đó, thì ra cũng có mày nữa. Những điều mày nói 90% là tao cũng "đã, đang" (và có lẽ vẫn sẽ tiếp tục) xảy ra với tao. Tao đã nhiều lần đứng trên sân thượng và muốn nhảy xuống rồi, nhưng có lẽ ông Trời vẫn còn thương để dừng cái việc đó lại. 3 chục năm qua tao rút ra được 1 điều là có những loại người sẽ không bảo giờ thay đổi đâu, cho dù bản thân mình ( xuất phát từ lương tri) luôn mong đợi 1 ngày nào đó họ sẽ khác, và hết lần này lần khác chịu đựng tổn thương vẫn mong mỏi vậy. Nói ra thì nhiều và cũng chả cần vì trong hoàn cảnh đó mày cũng quá rõ rồi. Tao thì tao vẫn muốn tiếp tục sống (tao nghĩ đến với cuộc sống này thật không dễ dàng, dù có thể nào cũng sẽ không lãng phí) nhưng cũng phải chấp nhận những sự thật nghiệt ngã đeo bám cuộc đời mình.
 

Có thể bạn quan tâm

Top