• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Có thằng ngu nào hướng nội nhưng lại chọn nghề sale như tao không ?

Đm cái nghề sale nó sinh ra cho những thằng hướng ngoại, ăn được nói được, thích kết giao. Còn thể loại hướng nội như t nhẽ ra nên tìm cái việc văn phòng hay kỹ thuật gì mà làm, đằng này học hành đéo đến nơi, chọn ngành chung chung kinh tế. Đến khi ra trường đéo có cái chuyên môn cụ thể gì thì tất yếu là lại va vào mấy cái làm sale.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, được một thời gian công việc với bản tính nó không khớp nhau, đéo ra được kết quả ắt sẽ bị đào thải. T đã nghỉ nghề sale ô tô đầu tiên sau gần 1 năm ( cũng bán được 15 con xe ). Xong lọ mọ đi xin vào kho hàng làm đc 2 năm. Nghĩ đã yên ấm vì công việc đéo cần giao tiếp nhiều, nhưng rồi bọn nó mở rộng bắt làm ca tối ca đêm khổ như chó lại không chịu được. Lại nghỉ
Cuối cùng là sau vài ba công việc việc nữa thì t hạ cánh ở một công ty ngành hàng thị trường. Vào làm thằng chạy đơn đại lý, đang ngon lành nghĩ thế đéo nào lại xin sang bên kênh khách công ty, và thế là lại quay lại với nghề sale. Đm cái cảm giác làm công việc nó trái với bản ngã của mình khổ sở vl chúng m ạ. Sếp thì động viên chịu khó đi giao lưu mở rộng mqh, nhưng nói thật thà bắt t đi làm công việc chân tay hay chạy ngoài đường còn dễ chịu hơn. Giờ ngoài 30 rồi tự dưng nghĩ nản, nghỉ thì đéo dám sợ thất nghiệp, mà làm tiếp suốt ngày trăn trở. Có thằng nào rơi vào tình cảnh của t không
 
Thế theo m như nào là hướng nội/hướng ngoại? T đang quan tâm ý này.
Sự hướng nội là một phong cách tính cách cơ bản, được đặc trưng bởi sự ưa thích cuộc sống nội tâm của tâm trí hơn là thế giới bên ngoài của những người khác. Là một trong năm yếu tố lớn định nghĩa tất cả các tính cách, sự hướng nội nằm trên một thể liên tục, ở đầu kia là sự hướng ngoại. So với những người hướng ngoại, những người hướng nội thích những trải nghiệm nhẹ nhàng và một mình.
Người hướng nội không sợ hãi và không chán ghét người khác, và họ cũng không nhút nhát hay bị ám ảnh bởi sự cô đơn. Một bữa tiệc đông đúc không phải niềm vui thú đối với những người hướng nội, nhưng họ lại thích sự giao tiếp 1-1 trong những môi trường yên tĩnh, điều này phù hợp hơn với cấu trúc của hệ thần kinh của họ. Bằng chứng cho thấy rằng, không giống như những người hướng ngoại, não bộ của người hướng nội không phản ứng mạnh mẽ khi nhìn thấy những khuôn mặt con người mới lạ, trong những tình huống như vậy, họ sản xuất ít dopamine hơn - một chất dẫn truyền thần kinh.
Thuật ngữ nội tâm được Carl Jung phổ biến, và gợi ý về một sự hướng nội vào đời sống tâm trí của chính mình, thay vì sự hướng ngoại của những người hướng ngoại vào đời sống xã hội. Người hướng nội lấy năng lượng từ sự suy ngẫm và mất năng lượng trong các buổi tụ tập xã hội. Hầu hết mọi người không hoàn toàn hướng nội, cũng không hoàn toàn hướng ngoại mà thể hiện đặc điểm của cả hai - họ được gọi là những người trung tính. Hầu hết mọi người cần có những khoảnh khắc một mình để nạp lại năng lượng.
Một manh mối cho thấy những người hướng nội thấy hạnh phúc đến từ các nghiên cứu chỉ ra rằng họ phản ứng khác với các kích thích khác nhau so với những người hướng ngoại. Ví dụ, những người hướng nội nhạy cảm hơn với hoạt động não bộ được tạo ra từ bên trong, từ việc lên kế hoạch cho tương lai đến việc nhớ lại quá khứ. Họ hài lòng với những suy nghĩ của chính mình và không cần một dòng chảy liên tục của sự mới mẻ và kích thích cảm xúc để trải nghiệm niềm vui, họ thích sự yên tĩnh của sự bình lặng hơn là sự hưng phấn của hạnh phúc.
Sự hướng nội thường bị nhầm lẫn với sự nhút nhát vì cả hai đều có đặc điểm là tương tác xã hội hạn chế, nhưng sự giống nhau chỉ dừng lại ở đó. Những người nhút nhát thường rất muốn giao tiếp với người khác nhưng lại quá sợ hãi khi làm điều đó. Họ rất e dè, lúng túng và dễ bị ngăn cản bởi người khác. Những người hướng nội, mặt khác, lại giao tiếp một cách dễ dàng, họ đơn giản là chỉ thích làm điều đó trong những nhóm rất nhỏ hoặc, đôi khi, thích không làm gì cả.
Sự hướng nội là một cách tích cực và lành mạnh (mặc dù thường bị hiểu lầm) để giao tiếp với thế giới. Với ngưỡng chịu đựng thấp đối với những cuộc trò chuyện tầm phào và hời hợt, những người hướng nội thích những cuộc trò chuyện sâu sắc và có ý nghĩa. Điều đó có thể khiến họ rất nhạy bén với những người mà họ giao tiếp. Những người hướng nội nổi bật như Albert Einstein và J.K. Rowling là ví dụ điển hình cho sự sáng tạo có thể đến từ việc gắn bó sâu sắc với thế giới nội tâm của mình.
Người hướng nội có thể trở thành những nhà lãnh đạo xuất sắc, vì họ thường được dẫn dắt bởi những giá trị của chính mình và có khả năng đưa ra những quyết định khó khăn thông qua phân tích thấu đáo, mà không cảm thấy sự cần thiết phải được xã hội chấp nhận một cách mãnh liệt. Họ gây ảnh hưởng đến người khác và dẫn dắt họ đến mục tiêu bằng sức mạnh âm thầm (quiet power), chứ không phải bằng những biểu hiện của cái tôi. Người hướng nội có thể làm tốt nhất khi lãnh đạo những người chủ động, trong khi những nhà lãnh đạo hướng ngoại có thể cảm thấy những người như vậy là mối đe dọa.
 
Đm cái nghề sale nó sinh ra cho những thằng hướng ngoại, ăn được nói được, thích kết giao. Còn thể loại hướng nội như t nhẽ ra nên tìm cái việc văn phòng hay kỹ thuật gì mà làm, đằng này học hành đéo đến nơi, chọn ngành chung chung kinh tế. Đến khi ra trường đéo có cái chuyên môn cụ thể gì thì tất yếu là lại va vào mấy cái làm sale.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, được một thời gian công việc với bản tính nó không khớp nhau, đéo ra được kết quả ắt sẽ bị đào thải. T đã nghỉ nghề sale ô tô đầu tiên sau gần 1 năm ( cũng bán được 15 con xe ). Xong lọ mọ đi xin vào kho hàng làm đc 2 năm. Nghĩ đã yên ấm vì công việc đéo cần giao tiếp nhiều, nhưng rồi bọn nó mở rộng bắt làm ca tối ca đêm khổ như chó lại không chịu được. Lại nghỉ
Cuối cùng là sau vài ba công việc việc nữa thì t hạ cánh ở một công ty ngành hàng thị trường. Vào làm thằng chạy đơn đại lý, đang ngon lành nghĩ thế đéo nào lại xin sang bên kênh khách công ty, và thế là lại quay lại với nghề sale. Đm cái cảm giác làm công việc nó trái với bản ngã của mình khổ sở vl chúng m ạ. Sếp thì động viên chịu khó đi giao lưu mở rộng mqh, nhưng nói thật thà bắt t đi làm công việc chân tay hay chạy ngoài đường còn dễ chịu hơn. Giờ ngoài 30 rồi tự dưng nghĩ nản, nghỉ thì đéo dám sợ thất nghiệp, mà làm tiếp suốt ngày trăn trở. Có thằng nào rơi vào tình cảnh của t không
Làm sale kĩ thuật ko thì kĩ thuật thuần thôi.
 
chịu khó đi, làm phò còn phải giao tiếp nọ kia mới service tốt mà, chả nhẽ vào cứ banh Lồn ra xong bú liếm trong im lặng kg ú ớ gì, làm gì mà chả phải giao tiếp
 
Luật thì nếu làm luật sư, cò chạy án đương nhiên hướng ngoại
Làm vp công chứng thì nội, ngoại đều đc
Chưa xác định được bản thân hướng nội hay hướng ngoại. Có lúc thì hướng ngoại, chủ động trò chuyện và kết bạn.v.v. nhưng có lúc t lại muốn 1 mình, muốn im lặng.
 
Sự hướng nội là một phong cách tính cách cơ bản, được đặc trưng bởi sự ưa thích cuộc sống nội tâm của tâm trí hơn là thế giới bên ngoài của những người khác. Là một trong năm yếu tố lớn định nghĩa tất cả các tính cách, sự hướng nội nằm trên một thể liên tục, ở đầu kia là sự hướng ngoại. So với những người hướng ngoại, những người hướng nội thích những trải nghiệm nhẹ nhàng và một mình.
Người hướng nội không sợ hãi và không chán ghét người khác, và họ cũng không nhút nhát hay bị ám ảnh bởi sự cô đơn. Một bữa tiệc đông đúc không phải niềm vui thú đối với những người hướng nội, nhưng họ lại thích sự giao tiếp 1-1 trong những môi trường yên tĩnh, điều này phù hợp hơn với cấu trúc của hệ thần kinh của họ. Bằng chứng cho thấy rằng, không giống như những người hướng ngoại, não bộ của người hướng nội không phản ứng mạnh mẽ khi nhìn thấy những khuôn mặt con người mới lạ, trong những tình huống như vậy, họ sản xuất ít dopamine hơn - một chất dẫn truyền thần kinh.
Thuật ngữ nội tâm được Carl Jung phổ biến, và gợi ý về một sự hướng nội vào đời sống tâm trí của chính mình, thay vì sự hướng ngoại của những người hướng ngoại vào đời sống xã hội. Người hướng nội lấy năng lượng từ sự suy ngẫm và mất năng lượng trong các buổi tụ tập xã hội. Hầu hết mọi người không hoàn toàn hướng nội, cũng không hoàn toàn hướng ngoại mà thể hiện đặc điểm của cả hai - họ được gọi là những người trung tính. Hầu hết mọi người cần có những khoảnh khắc một mình để nạp lại năng lượng.
Một manh mối cho thấy những người hướng nội thấy hạnh phúc đến từ các nghiên cứu chỉ ra rằng họ phản ứng khác với các kích thích khác nhau so với những người hướng ngoại. Ví dụ, những người hướng nội nhạy cảm hơn với hoạt động não bộ được tạo ra từ bên trong, từ việc lên kế hoạch cho tương lai đến việc nhớ lại quá khứ. Họ hài lòng với những suy nghĩ của chính mình và không cần một dòng chảy liên tục của sự mới mẻ và kích thích cảm xúc để trải nghiệm niềm vui, họ thích sự yên tĩnh của sự bình lặng hơn là sự hưng phấn của hạnh phúc.
Sự hướng nội thường bị nhầm lẫn với sự nhút nhát vì cả hai đều có đặc điểm là tương tác xã hội hạn chế, nhưng sự giống nhau chỉ dừng lại ở đó. Những người nhút nhát thường rất muốn giao tiếp với người khác nhưng lại quá sợ hãi khi làm điều đó. Họ rất e dè, lúng túng và dễ bị ngăn cản bởi người khác. Những người hướng nội, mặt khác, lại giao tiếp một cách dễ dàng, họ đơn giản là chỉ thích làm điều đó trong những nhóm rất nhỏ hoặc, đôi khi, thích không làm gì cả.
Sự hướng nội là một cách tích cực và lành mạnh (mặc dù thường bị hiểu lầm) để giao tiếp với thế giới. Với ngưỡng chịu đựng thấp đối với những cuộc trò chuyện tầm phào và hời hợt, những người hướng nội thích những cuộc trò chuyện sâu sắc và có ý nghĩa. Điều đó có thể khiến họ rất nhạy bén với những người mà họ giao tiếp. Những người hướng nội nổi bật như Albert Einstein và J.K. Rowling là ví dụ điển hình cho sự sáng tạo có thể đến từ việc gắn bó sâu sắc với thế giới nội tâm của mình.
Người hướng nội có thể trở thành những nhà lãnh đạo xuất sắc, vì họ thường được dẫn dắt bởi những giá trị của chính mình và có khả năng đưa ra những quyết định khó khăn thông qua phân tích thấu đáo, mà không cảm thấy sự cần thiết phải được xã hội chấp nhận một cách mãnh liệt. Họ gây ảnh hưởng đến người khác và dẫn dắt họ đến mục tiêu bằng sức mạnh âm thầm (quiet power), chứ không phải bằng những biểu hiện của cái tôi. Người hướng nội có thể làm tốt nhất khi lãnh đạo những người chủ động, trong khi những nhà lãnh đạo hướng ngoại có thể cảm thấy những người như vậy là mối đe dọa.
Bài này hay quá, nhưng làm rõ giúp t thêm chỗ này được k? "Là một trong năm yếu tố lớn định nghĩa tất cả các tính cách", vậy 4 yếu còn lại là gì hả m?
 
Bài này hay quá, nhưng làm rõ giúp t thêm chỗ này được k? "Là một trong năm yếu tố lớn định nghĩa tất cả các tính cách", vậy 4 yếu còn lại là gì hả m?
Còn sự cởi mở, vị tha hay gì gì đó nữa thì phải, tao cũng đéo rõ lắm :vozvn (1):
 
Đm cái nghề sale nó sinh ra cho những thằng hướng ngoại, ăn được nói được, thích kết giao. Còn thể loại hướng nội như t nhẽ ra nên tìm cái việc văn phòng hay kỹ thuật gì mà làm, đằng này học hành đéo đến nơi, chọn ngành chung chung kinh tế. Đến khi ra trường đéo có cái chuyên môn cụ thể gì thì tất yếu là lại va vào mấy cái làm sale.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, được một thời gian công việc với bản tính nó không khớp nhau, đéo ra được kết quả ắt sẽ bị đào thải. T đã nghỉ nghề sale ô tô đầu tiên sau gần 1 năm ( cũng bán được 15 con xe ). Xong lọ mọ đi xin vào kho hàng làm đc 2 năm. Nghĩ đã yên ấm vì công việc đéo cần giao tiếp nhiều, nhưng rồi bọn nó mở rộng bắt làm ca tối ca đêm khổ như chó lại không chịu được. Lại nghỉ
Cuối cùng là sau vài ba công việc việc nữa thì t hạ cánh ở một công ty ngành hàng thị trường. Vào làm thằng chạy đơn đại lý, đang ngon lành nghĩ thế đéo nào lại xin sang bên kênh khách công ty, và thế là lại quay lại với nghề sale. Đm cái cảm giác làm công việc nó trái với bản ngã của mình khổ sở vl chúng m ạ. Sếp thì động viên chịu khó đi giao lưu mở rộng mqh, nhưng nói thật thà bắt t đi làm công việc chân tay hay chạy ngoài đường còn dễ chịu hơn. Giờ ngoài 30 rồi tự dưng nghĩ nản, nghỉ thì đéo dám sợ thất nghiệp, mà làm tiếp suốt ngày trăn trở. Có thằng nào rơi vào tình cảnh của t không
hướng nội tức là cách tối ưu để m nạp năng lượng tinh thần là khi m ở một mình làm những điều m muốn, còn những thằng hướng ngoại là nạp năng lượng bằng cách nói chuyện quảng giao càng nhiều nó càng lợi. Sales hướng nội hướng ngoại k quan trọng vì theo thời gian người hướng nội phát triển to dần khả năng chịu đựng + về nhà thiết kế khoảng thời gian nạp năng lượng hợp lý quan tâm bản thân là được.
Còn việc hợp với việc làm sales hay không nó có nhiều yếu tố khác. Xưa việc đầu tiên của t là sales BĐS, làm trong một cty nhỏ thôi, có bà cũng không thông minh gì cả nhưng được cái chân thành, nói chuyện biết giữ khách thế là nổ sales tháng gần chục khách. T học đại học đàng hoàng thấy thế sẽ bắt đầu nảy sinh tâm lý so sánh, mình cũng không tệ nhưng mãi không thể bứt lên được như họ nên bắt đầu kiếm một lí do gì đấy để k làm sales nữa. Dần dà về sau làm nhiều môi trường nhiều nghề biết mình thích gì muốn gì, mới phát hiện ra mình k sales được k phải chuyện hướng nội ngoại hay mình k nói chuyện được, mà mình có thật sự tin sản phẩm mình bán, có thật sự quan tâm tới khách hàng (t k nói lừa đảo, t nói thật sự quan tâm khách hàng đến mức ra được kết quả chốt sales). T lại không ưa quan tâm chuyện người khác quá nhiều và đó mới là cái điểm chí mạng
Tóm lại, khoan nghĩ tại hướng nội ngoại, m phải hiểu rõ bản thân m thế nào thì mới xác định được nghề phù hợp chứ k phải chỉ đơn giản hỏi sales hay không phải sales. Còn m đụng việc sales nhiều, mấy thằng kia cũng nói hết rồi, đó là việc khởi đầu dễ có việc nhất, chỉ vậy thôi.
 
t hiểu chứ, t hướng nội điển hình luôn. Sợ giao tiếp nó là hệ quả thôi. Lúc t gồng mình để đi xã giao thì vẫn ok lắm, nhưng không được lâu và không phải trạng thái thoải mái. Thế sao m biết bà 83 kia hướng nội
Hướng nội và kỹ năng kém không chịu học hỏi nó khác nhau vl. Tao hương nội, hướng con mẹ nó vào tường luôn, đi bất cứ đâu tao đều chọn 1 góc khuất ít người, bất cứ khi nào có cơ hội tao đều ko muốn tiếp xúc với loài người, tiếp xúc với loài người làm tao thêm mệt. Tao làm freelance marketing gặp khách hàng thì 10 người phải chốt được 8, nói chung là chỉ không có sức để tiếp thêm khách chứ đéo có chuyện không có việc.
Vấn đề của mày tao thấy do bản thân không chịu tìm phương án, luôn lấy cớ để trốn tránh thì đúng hơn.
 
Hướng nội và kỹ năng kém không chịu học hỏi nó khác nhau vl. Tao hương nội, hướng con mẹ nó vào tường luôn, đi bất cứ đâu tao đều chọn 1 góc khuất ít người, bất cứ khi nào có cơ hội tao đều ko muốn tiếp xúc với loài người, tiếp xúc với loài người làm tao thêm mệt. Tao làm freelance marketing gặp khách hàng thì 10 người phải chốt được 8, nói chung là chỉ không có sức để tiếp thêm khách chứ đéo có chuyện không có việc.
Vấn đề của mày tao thấy do bản thân không chịu tìm phương án, luôn lấy cớ để trốn tránh thì đúng hơn.
M nói hay. Hướng nội chỉ là 1 dạng tính cách (t méo tìm được từ nào khác phù hợp hơn), mà hướng nội méo liên quan gì đến chốt sale. Nhiều ng hướng nội vẫn sale ầm ầm. Cố gắng học hỏi hoàn thiện kỹ năng thì sẽ chốt được thôi.
 
T làm kỹ thuật cũng tính cách thuần nội hơn 70%, tính ra bạn bè từ nhỏ đến lớn k nhiều, đồng nghiệp cũng chơi dc hết nhưng thân thì rất ít bù lại bạn bè vs đồng nghiệp rất chất lượng từ độ hiểu ý đến nói chuyện xàm, hơi tục thì rất thoải mái, chả sợ ai cả. Thêm nữa là mn lại có nhiều kiểu tính cách chứ k thuần nội như t, t thấy là hơn 1 nữa là cả nội lẫn ngoại, số ít thì ngoại nhiều hơn nhưng vẫn thích t mỗi khi đi cf hay ăn nhậu đều rủ. Đa phần ng ta quý tính cách là chính chứ nội ngoại k quan trọng và độ hiểu ý, thông cảm lẫn nhau, còn công việc thì tùy kiểu tính cách có hợp hay k 1 phần là trách nhiệm trong cv, dù nội hay ngoại vẫn phải làm vì chén cơm cả.
 
T làm kỹ thuật cũng tính cách thuần nội hơn 70%, tính ra bạn bè từ nhỏ đến lớn k nhiều, đồng nghiệp cũng chơi dc hết nhưng thân thì rất ít bù lại bạn bè vs đồng nghiệp rất chất lượng từ độ hiểu ý đến nói chuyện xàm, hơi tục thì rất thoải mái, chả sợ ai cả. Thêm nữa là mn lại có nhiều kiểu tính cách chứ k thuần nội như t, t thấy là hơn 1 nữa là cả nội lẫn ngoại, số ít thì ngoại nhiều hơn nhưng vẫn thích t mỗi khi đi cf hay ăn nhậu đều rủ. Đa phần ng ta quý tính cách là chính chứ nội ngoại k quan trọng và độ hiểu ý, thông cảm lẫn nhau, còn công việc thì tùy kiểu tính cách có hợp hay k 1 phần là trách nhiệm trong cv, dù nội hay ngoại vẫn phải làm vì chén cơm cả.
Rất cảm ơn m đã vodka cho t, nhưng m mời mấy chén liền làm t hơi xỉn cmnr 🥴
T thấy m cũng có phần giống t đấy, về bản chất là hướng nội nhưng ra xã hội lại quảng giao, nghe có vẻ mâu thuẫn nhưng thực tế lại vẫn đang tồn tại song song cùng nhau và kì lạ là lại không phủ định nhau
Ở t và m sẽ dễ khiến ng khác muốn tiếp xúc vì t với m có xu hướng tạo sự thoải mái cho người đối diện, và vì bản chất hướng nội nên méo quan tâm lắm tới việc đánh giá xã hội, quanh quẩn với những chấp niệm mình thấy ổn là được, còn người đối diện giàu nghèo tốt xấu gì cũng có thể tiếp chuyện hết.
T cảm nhận thế, và t mong muốn nghe thêm ý kiến từ m nữa.
 
Rất cảm ơn m đã vodka cho t, nhưng m mời mấy chén liền làm t hơi xỉn cmnr 🥴
T thấy m cũng có phần giống t đấy, về bản chất là hướng nội nhưng ra xã hội lại quảng giao, nghe có vẻ mâu thuẫn nhưng thực tế lại vẫn đang tồn tại song song cùng nhau và kì lạ là lại không phủ định nhau
Ở t và m sẽ dễ khiến ng khác muốn tiếp xúc vì t với m có xu hướng tạo sự thoải mái cho người đối diện, và vì bản chất hướng nội nên méo quan tâm lắm tới việc đánh giá xã hội, quanh quẩn với những chấp niệm mình thấy ổn là được, còn người đối diện giàu nghèo tốt xấu gì cũng có thể tiếp chuyện hết.
T cảm nhận thế, và t mong muốn nghe thêm ý kiến từ m nữa.
Cũng cám ơn m đã vk cho t, với t thì sống thoải mái, biết đặt mình vào ng khác và k tính toán thì dễ thân và kết bạn hơn, nhưng quan trọng về tiền thì phải rõ ràng, cái này dễ cho mà dễ làm mất tình cảm bạn bè, ae ruột thịt, đồng nghiệp nhất. Hướng nội hay ngoại chỉ là môi trường sống nó sẽ quyết định ít nhiều ảnh hưởng, có ng rất dễ thay đổi có ng thì ít or không thay đổi từ bé đến lớn, như t là 1 điển hình của sự không thay đổi quá nhiều. Xh có nhiều kiểu tính cách hình như 16 loại thì phải bổ sung, bù trừ, triệt tiêu nhau nếu k phù hợp hay tự đào thải. Thế nên ms nói là vào trong Nam họ sống thoải mái, vào đây làm ăn buôn bán cái gì cũng dễ, vì làm cái gì ra cái đó, chả để ý cái khác, t k có ý phân biệt vùng miền nhé chỉ thấy mn nhận xét sao t đưa ra ý kiến vậy, mặc dù t là ng Bắc nhưng thấy con ng trong Nam họ sống cũng thoải mái và cho đi dễ hơn.
 
Cũng cám ơn m đã vk cho t, với t thì sống thoải mái, biết đặt mình vào ng khác và k tính toán thì dễ thân và kết bạn hơn, nhưng quan trọng về tiền thì phải rõ ràng, cái này dễ cho mà dễ làm mất tình cảm bạn bè, ae ruột thịt, đồng nghiệp nhất. Hướng nội hay ngoại chỉ là môi trường sống nó sẽ quyết định ít nhiều ảnh hưởng, có ng rất dễ thay đổi có ng thì ít or không thay đổi từ bé đến lớn, như t là 1 điển hình của sự không thay đổi quá nhiều. Xh có nhiều kiểu tính cách hình như 16 loại thì phải bổ sung, bù trừ, triệt tiêu nhau nếu k phù hợp hay tự đào thải. Thế nên ms nói là vào trong Nam họ sống thoải mái, vào đây làm ăn buôn bán cái gì cũng dễ, vì làm cái gì ra cái đó, chả để ý cái khác, t k có ý phân biệt vùng miền nhé chỉ thấy mn nhận xét sao t đưa ra ý kiến vậy, mặc dù t là ng Bắc nhưng thấy con ng trong Nam họ sống cũng thoải mái và cho đi dễ hơn.
T ở HN. T cũng có thời gian trong SG, và mọi ng bảo t hợp phong cách ng SG hơn ( đôi khi t cũng tự nhận thấy như thế). Cho nên t nghĩ việc nói về ng Nam sống thoải mái hơn Bắc như m nói là k sai, chả mang tính pbvm nào ở đây cả. Cũng chính như m nói ng Nam dễ cho đi hơn nên nhịp sống và kinh tế trong đó chuyển động nhanh hơn ngoài HN.
M nói t cũng mới để ý, t là người hướng nội và cũng k có ý định thay đổi điều đó, chỉ là tùy vào hoàn cảnh thực tế mà t điều chỉnh mình cho phù hợp với hoàn cảnh đó. Tự mình thích nghi thôi, suy cho cùng kẻ thích nghi tốt là kẻ tồn tại được lâu dài, nội hay ngoại cũng chỉ là 1 yếu tố.
 
Đm cái nghề sale nó sinh ra cho những thằng hướng ngoại, ăn được nói được, thích kết giao. Còn thể loại hướng nội như t nhẽ ra nên tìm cái việc văn phòng hay kỹ thuật gì mà làm, đằng này học hành đéo đến nơi, chọn ngành chung chung kinh tế. Đến khi ra trường đéo có cái chuyên môn cụ thể gì thì tất yếu là lại va vào mấy cái làm sale.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, được một thời gian công việc với bản tính nó không khớp nhau, đéo ra được kết quả ắt sẽ bị đào thải. T đã nghỉ nghề sale ô tô đầu tiên sau gần 1 năm ( cũng bán được 15 con xe ). Xong lọ mọ đi xin vào kho hàng làm đc 2 năm. Nghĩ đã yên ấm vì công việc đéo cần giao tiếp nhiều, nhưng rồi bọn nó mở rộng bắt làm ca tối ca đêm khổ như chó lại không chịu được. Lại nghỉ
Cuối cùng là sau vài ba công việc việc nữa thì t hạ cánh ở một công ty ngành hàng thị trường. Vào làm thằng chạy đơn đại lý, đang ngon lành nghĩ thế đéo nào lại xin sang bên kênh khách công ty, và thế là lại quay lại với nghề sale. Đm cái cảm giác làm công việc nó trái với bản ngã của mình khổ sở vl chúng m ạ. Sếp thì động viên chịu khó đi giao lưu mở rộng mqh, nhưng nói thật thà bắt t đi làm công việc chân tay hay chạy ngoài đường còn dễ chịu hơn. Giờ ngoài 30 rồi tự dưng nghĩ nản, nghỉ thì đéo dám sợ thất nghiệp, mà làm tiếp suốt ngày trăn trở. Có thằng nào rơi vào tình cảnh của t không
T hướng nội đây, xưa làm sale xong lên qly, nghề này giúp cọ xát, tích luỹ kinh nghiệm, tự tin hơn trong giao tiếp
 
t hướng nội, nên giao tiếp có phần chưa tốt, muốn làm sales để tăng giao tiếp đi djt gái quá bây ơi bây
 
Đm cái nghề sale nó sinh ra cho những thằng hướng ngoại, ăn được nói được, thích kết giao. Còn thể loại hướng nội như t nhẽ ra nên tìm cái việc văn phòng hay kỹ thuật gì mà làm, đằng này học hành đéo đến nơi, chọn ngành chung chung kinh tế. Đến khi ra trường đéo có cái chuyên môn cụ thể gì thì tất yếu là lại va vào mấy cái làm sale.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, được một thời gian công việc với bản tính nó không khớp nhau, đéo ra được kết quả ắt sẽ bị đào thải. T đã nghỉ nghề sale ô tô đầu tiên sau gần 1 năm ( cũng bán được 15 con xe ). Xong lọ mọ đi xin vào kho hàng làm đc 2 năm. Nghĩ đã yên ấm vì công việc đéo cần giao tiếp nhiều, nhưng rồi bọn nó mở rộng bắt làm ca tối ca đêm khổ như chó lại không chịu được. Lại nghỉ
Cuối cùng là sau vài ba công việc việc nữa thì t hạ cánh ở một công ty ngành hàng thị trường. Vào làm thằng chạy đơn đại lý, đang ngon lành nghĩ thế đéo nào lại xin sang bên kênh khách công ty, và thế là lại quay lại với nghề sale. Đm cái cảm giác làm công việc nó trái với bản ngã của mình khổ sở vl chúng m ạ. Sếp thì động viên chịu khó đi giao lưu mở rộng mqh, nhưng nói thật thà bắt t đi làm công việc chân tay hay chạy ngoài đường còn dễ chịu hơn. Giờ ngoài 30 rồi tự dưng nghĩ nản, nghỉ thì đéo dám sợ thất nghiệp, mà làm tiếp suốt ngày trăn trở. Có thằng nào rơi vào tình cảnh của t không
M xin chân làm quản kho ấy chui rúc trong kho hàng khỏi cần tiếp xúc vs ai hay nghĩ cách chiều lòng khách hàng
 
T đéo hiểu bọn sale xe này làm đc gì cho lắm, t đến mua xe thì bọn nó cứ làm việc kiểu lơ ngơ, rồi mua thì t cũng đã chọn sẵn loại rồi, bọn này chỉ hỗ trợ t làm về giấy tờ thủ tục này kia, xong
 
M xin chân làm quản kho ấy chui rúc trong kho hàng khỏi cần tiếp xúc vs ai hay nghĩ cách chiều lòng khách hàng
ơ ngày xưa t cũng làm ở kho thật, cảm thấy oke. Nhưng làm 2 năm thì nó điều xuống ca đêm làm nên nghỉ
 
Top