Em đang bị chán đời quá, chả có cmn niềm tin vào đàn ông luôn. Cứ mỗi lần định nghiêm túc với 1 mối quan hệ nào đó là y như rằng cno lại quay lại và cười vào mặt em: "Bố mày là trò đùa đây".
Em nói sơ qua về em: Cũng trắng trẻo, nét tự nhiên, nói chuyện khá nhẹ nhàng, không sợ nghèo sợ khổ. Em biết làm việc nhà, cơm nước đầy đủ. Đặc biệt không bia rượu, bar sàn. Thế mà, tình duyên em khổ vcl ra.
Yêu thằng đéo nào cũng thế, cno toàn bỏ em thôi. Em không yêu đại gia hay gì đâu nhé. Chỉ bình thường thôi, đi xe máy, có việc làm ổn định là được. Đi ăn hay đi xem Film em toàn chủ động chia đôi tiền. Chưa từng đòi quà hay đòi mua gì hết. Cũng chẳng bắt ngta lgi cho. Tiền nong thì em khá tự lập về tài chính. Không hỏi vay mượn. Cứ yêu ai là ngta lại bơ lác em. Không thèm nt quan tâm hỏi han gì cả luôn ấy. Nhiều lúc tủi thân. Toàn khóc xong trách duyên mình lận đận.
1 tuần chắc gặp nhau được 1 lần. Nhiều khi 2 tuần 1 lần. Cũng chẳng đi ăn uống hay hẹn hò cf gì đâu. Việc gì cũng tự mình giải quyết chẳng tâm sự được gì. Có phải tự lập quá nên các anh chơi qua loa cho xong không nhỉ. Chỉ đươc vài tháng vào một ngày đẹp trời cno lại mất con mẹ nó hút. để mình em lại. Nhiều khi muốn là ng xấu vl mà lương tâm lại không cho phép em cơ. Xong 1 thời gian cno lại quay lại nc như chưa hề có cuộc chia ly.
Nghĩ nó chán, rõ ràng tốt mà vẫn bị ngta bỏ. Xog mấy con đòi làm nũng, mua đồ nọ kia thì lại cưng nựng đâm đầu vào cơ.
Đm đời