• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Đồng hồ đeo để làm (cái đéo) gì ?

chơi đồng hồ quan trọng nhất là giá trị tinh thần với cả mày có thích món đấy hay không với tao thì tao đéo quan tâm đắt hay rẻ nó có giá trị với bản thân mày là được, đéo có tiền thì chơi seiko, citizen nhiều hơn thì chơi tudor, hamilton,breitling,... còn lên luxury thì nó có quá nhiều brand chỉ cần tránh đúng 2 hãng là hublot với grand seiko còn lại thích là được. Đồng hồ đéo bao giờ mua vì mục đích khoe khoang với đầu tư vì đa phần là sẽ fail về đầu tư còn khoe khoang mà thừa tiền thì thôi đành vậy.

Đeo patek, rolex hay omega là vì cái thú chơi chứ đ ai phân biệt hãng này hãng kia vì "nhiều người biết" dễ mất cái đấy là mày phải chấp nhận khi chơi đồ luxury như kiểu đỗ ô tô sợ bị vặt gương ấy. Như tao dùng thì chưa được trải nghiệm patek bao giờ nma hiện tại 3 con đang trong rotation là rolex date just, một con cartier tank với con casio bạc từ đời tống, con đéo nào tao cũng thấy giá trị với tao vãi l
Sao phải tránh Grand Seiko vậy mày tao thấy đẹp mà
 
Nếu loại bình dân t thấy seiko là ổn định. Còn không muốn rẻ mà nhiều mẫu mà ok đeo orient cũng ngon
 
Ông này hay kkk cũng khá giống t
Câu hỏi nghe có vẻ là ngớ ngẩn, nhưng ngẫm từ tao thôi thì thấy nó cũng na ná như là một cô bạn gái xinh xinh, ngoan ngoan với thằng nào đang có cô vợ vợ đèm đẹp ở nhà rồi rồi, không đeo/có thì cảm giác cứ thiếu thiếu, mà đeo thì thật là chả mấy khi dùng (để xem giờ).

Tao đeo đồng hồ lần đầu tiên hình như là đợt thi vào lớp 10, mượn cái đồng hồ của bà chị gái đeo để biết giờ mà làm bài thi, thi xong trả bà chị cái đồng hồ mua phân phối tiêu chuẩn thân phụ (hình như của CCCP). Mãi học lớp 12 mới được đeo cái đồng hồ cũ của ông già để lại, Mido, quà của ông Nội mua tặng ông già hồi lấy được cái tú tài Tây đâu năm 1946/1947 gì đấy mà bao cấp khó khăn quá dây đeo được chế từ cái thắt lưng da bằng nhựa. Đám bạn học cùng lớp cấp 3 thì Poljot nếu người nhà đi Liên Xô, SK thủy quân lục chiến nếu người nhà đi Tiệp. Thằng nào đeo Selko phai (không biết có phải đọc từ Selko 5 không) thì nhất mẹ nó rồi, chắc chắn có người nhà ở Đức. Chả biết cái ông Dư thợ sửa đồng hồ khoe có cả chục cái bằng đíp-lôm các hãng đồng hồ cấp cho thế nào, tao toàn lên Hàng Giấy lau dầu đôi ba năm/bận. Ở nhà mình những năm đấy cứ nghe nói đồng hồ Thụy Sỹ là kinh lắm (trăng Trung quốc tròn hơn trăng nước Mỹ, đồng hồ Liên Xô tốt hơn đồng hồ Thụy Sỹ). Thế rồi tao cũng có dịp được sang bên Phú Lang Sa nhặt chữ, rồi cũng lọ mọ đươc sang hẳn cái đất nước huyền thoại chế tạo đồng hồ và ngã ngửa người ra là Swiss made cũng có dăm bảy trăm loại, và nữa là mấy loại xoàng xoàng nó đéo quý/hiếm đến mức như mọi người ở nhà đang mặc định.

Trên này nhiều thằng chơi đồng hồ khét lèn lẹt, tao phục lắm vì nhìn bộ sưu tập thấy chơi có chất riêng chứ đéo phải kiểu khè-tiền hay dốt-lại-sính-chữ kiểu thằng Thái Công (Công) “chỉ xài Rolex vì Rolex chỉ sản xuất đồng hồ” bố tiên sư nhà anh 8 vía. Đi làm, đi chơi tao thường chỉ nhìn xem họ đeo đồng hồ gì, đi giày gì (với nam giới) hay túi xách hiệu nào (với nữ) là có thể đoán được gần đúng tính cách và đẳng cấp của họ rồi. Rolex vàng chóe 18k, mặt số đầy kim cương chắc đéo thể nào có tính cách kín đáo như Vacheron Constantin Overseas. Đeo Breguet chắc chắn dân chơi đồng hồ thứ thiệt chứ đéo phải dạng amateur. Mấy cái dòng Perpetual hay Complications thì sành và kỹ tính lắm rồi, đại loại thế. Đi làm, phòng máy lạnh thì dây da hay dây kim loại đều đéo sao, chứ đi nghỉ vùng biển hay chạy nhảy cuốc đất ngoài trời mùa hè Hà Nội mà cổ tay Patek Philippe dây da cá sấu thì cũng chỉ mới giầu thôi.

Lâu lâu rồi tao có đọc cuốn The Cult of The Luxury Brands của Radha Chadha có câu đại loại “nếu ai hiểu về đồng hồ thì sẽ đéo mua Rolex đâu”, ở gần cuối sách ấy, đoạn phỏng vấn một anh chàng quản lý, dân chơi đồng hồ khét mù. Ông thầy hướng dẫn tao học bên kia thì nói hơi khác chút là người mua Rolex thường có ý quan tâm đến its secondhand value, đại ý xem nó như một khoản đầu tư nếu có bấn quá đem đi bán thì cũng đéo lỗ nhiều so với giá mua đập hộp brandnew B&P. Nhân tiện nói thêm là nhiều thằng cứ băn khoăn có tiền làm sao mua được Rolex vì các boutique nó chỉ bày cho vui thôi, đéo bán. Xin thưa chúng mày là có thể hàng mới tinh thì hiếm chứ pre-owned dạng like new in box B&P thì sợ chúng mày đéo có đủ lực mà mua, và cũng đéo chỉ riêng với Rolex đâu.

Tao có một kỷ niệm buồn với đồng hồ, ấy là mùa hè 2006 tao tham gia tư vấn cho một dự án nghỉ dưỡng khá lớn ở miền Trung, mà nói dễ hiểu là làm-cò đi chứ hoa mỹ consultant hay counsel làm cái đéo gì. Vì đã xác định đi biển có bơi nên đeo cái Omega Seamaster Professional 300m đi. Đắt đéo gì cái đồng hồ này đâu, lúc đấy khoảng độ 4k Mỹ thôi, giờ mua mới tinh chắc cũng đéo quá 10k. Hình như James Bond nó đeo cái này trong mấy films về 007 nên mọi người thần thánh hóa cái mẫu này. Họp với các bên bộ-ban-sở cũng hòm hòm, chia vai cũng ổn ổn đại loại là “lợi ích hài hòa, rủi ro chia sẻ”xong xuôi anh em rủ nhau đi nhậu thì cu thư ký bí thư ra cụng ly vòng vo tam quốc một hồi rồi khen cái đồng hồ anh đeo đẹp quá, không biết mua ở đâu được vì bọn em thủ tục xuất cảnh nước ngoài nhiêu khê khó khăn vô cùng lắm… Cái Omega giá độ 4k chỉ bằng phần rất nhỏ trong số tao được chia từ deal này thôi, khổ cái nó lại là cái đồng hồ kỷ niệm cho một chuyện riêng tư, mà đéo rút ra lồng vào tay thằng cu thư ký kia thì khéo cái sảy nảy cái ung, thế là thôi (hèn vãi cả người) đổi kỷ niệm lấy cái đảm bảo cho mớ giấy bạc xanh.

Rút kinh nghiệm, cứ đi gặp quân ta là tao đeo đồng hồ mấy cái loại vua đéo biết mặt, chúa đéo biết tên và đám đệ tử cận thần chắc chưa bao giờ nghe tiếng. Tuyệt đối đéo có vàng đúc 18k, đéo kim cương lấp lánh, đéo Rolex, đéo Omega và tất nhiên ĐÉO Patek bao giờ. Thi thoảng đá đoảng mấy em chân dài lột áo cởi quần thì cũng vứt con mẹ nó cái đồng hồ ra bàn chua thêm câu “anh đéo đồng hồ rẻ tiền ấy mà”, yên tâm đéo bao giờ gợi lòng tham của cả các em chân dài, cả các anh quan chức. Nó là những brand nào, thì đây: Blancpain, Jaeger LeCoultre



P/s: thằng nào tinh mắt nhìn hộ tao trong link ảnh phía dưới này có bao nhiêu con PP nhỉ? Tổng thống Mỹ Biden đeo cái con Rolex Datejust là mẫu rẻ tiền nhất của Rolex giá chưa đến 8k Mỹ mà dân Mỹ đã như lên đồng rồi, giá mà xứ Đông Lào cái món quyền lực thứ 5 cũng tự do như ở bên bển thì bao nhiêu qu-a-n sẽ phải khăn áo ra đi bởi những tấm ảnh có độ phân giải cao này, nhỉ?

https://noichinh.vn/thu-vien-anh/20...ng-ve-phong-chong-tham-nhung-tieu-cuc-311459/
 
đồng ý quan điểm, cá nhân t cũng ưng thiết kế của dòng này
đổi qua con Datejust xịn mà sài. Hublot fake giờ mấy thằng tộc còn sài huống gì học sinh cấp 2 người kinh.
 
ai nói đéo đồng hồ không để xem giờ, đi ăn uống bạn bè, đi ngoài trời hay đi đường chả nhẽ móc cái smartphone ra xem bất tiện vl trong khi chỉ việc đưa tay lên là biết
 
khi mày chỉ có ko gì ngoài tiền thì ...chả nhẽ đeo tiền lên người
Nên nó là thứ trang trí ...chứ đeo vòng vàng ngọc nó đàn bà
Ấy là bọn PR cho hình ảnh đàn ông nó tạo mẫu nhân vật
 
Các thí chủ tư vấn giúp em 1 chiếc dưới 200 với. Em đang thích con omega speedy 3861
 
DCM, đợt đeo cái đồng hồ casio 800k mua ở cầu giấy đi chơi, gặp đối nó đeo hàng hiệu mà ngứa đầu đéo dám gãi.
 
tao đeo smart watch của SS thấy quá ngon, 7tr trả góp quẹt thẻ 24th. ngon rẻ đẹp thời trang, đáp ứng nhu cầu thể thao, đi chơi, đi tiệc
 
Theo ae 1 chiếc casual watch thì nên chọn màu gì (đen, xám khói, trắng, xanh) và dây thép/da thì phù hợp. Tao phân vân vcl.
 
M mua để oai or xem h or để dành
T ko thích phông bạt, vì làm đéo có tiền hehe, kín đáo ít người biết là đc, cái t đang phân vân là màu sắc và dây đeo kết hợp sao cho dễ mix match với nhiều phong cách nhất có thể. Còn dress watch thì t có 1 cái riêng để đeo rồi
 
Tao đeo đồng hồ vì tao phèn. Nên cái đồng hồ nó giúp tao nhìn ngon hơn.
Tao đeo pp nhé
 
Câu hỏi nghe có vẻ là ngớ ngẩn, nhưng ngẫm từ tao thôi thì thấy nó cũng na ná như là một cô bạn gái xinh xinh, ngoan ngoan với thằng nào đang có cô vợ vợ đèm đẹp ở nhà rồi rồi, không đeo/có thì cảm giác cứ thiếu thiếu, mà đeo thì thật là chả mấy khi dùng (để xem giờ).

Tao đeo đồng hồ lần đầu tiên hình như là đợt thi vào lớp 10, mượn cái đồng hồ của bà chị gái đeo để biết giờ mà làm bài thi, thi xong trả bà chị cái đồng hồ mua phân phối tiêu chuẩn thân phụ (hình như của CCCP). Mãi học lớp 12 mới được đeo cái đồng hồ cũ của ông già để lại, Mido, quà của ông Nội mua tặng ông già hồi lấy được cái tú tài Tây đâu năm 1946/1947 gì đấy mà bao cấp khó khăn quá dây đeo được chế từ cái thắt lưng da bằng nhựa. Đám bạn học cùng lớp cấp 3 thì Poljot nếu người nhà đi Liên Xô, SK thủy quân lục chiến nếu người nhà đi Tiệp. Thằng nào đeo Selko phai (không biết có phải đọc từ Selko 5 không) thì nhất mẹ nó rồi, chắc chắn có người nhà ở Đức. Chả biết cái ông Dư thợ sửa đồng hồ khoe có cả chục cái bằng đíp-lôm các hãng đồng hồ cấp cho thế nào, tao toàn lên Hàng Giấy lau dầu đôi ba năm/bận. Ở nhà mình những năm đấy cứ nghe nói đồng hồ Thụy Sỹ là kinh lắm (trăng Trung quốc tròn hơn trăng nước Mỹ, đồng hồ Liên Xô tốt hơn đồng hồ Thụy Sỹ). Thế rồi tao cũng có dịp được sang bên Phú Lang Sa nhặt chữ, rồi cũng lọ mọ đươc sang hẳn cái đất nước huyền thoại chế tạo đồng hồ và ngã ngửa người ra là Swiss made cũng có dăm bảy trăm loại, và nữa là mấy loại xoàng xoàng nó đéo quý/hiếm đến mức như mọi người ở nhà đang mặc định.

Trên này nhiều thằng chơi đồng hồ khét lèn lẹt, tao phục lắm vì nhìn bộ sưu tập thấy chơi có chất riêng chứ đéo phải kiểu khè-tiền hay dốt-lại-sính-chữ kiểu thằng Thái Công (Công) “chỉ xài Rolex vì Rolex chỉ sản xuất đồng hồ” bố tiên sư nhà anh 8 vía. Đi làm, đi chơi tao thường chỉ nhìn xem họ đeo đồng hồ gì, đi giày gì (với nam giới) hay túi xách hiệu nào (với nữ) là có thể đoán được gần đúng tính cách và đẳng cấp của họ rồi. Rolex vàng chóe 18k, mặt số đầy kim cương chắc đéo thể nào có tính cách kín đáo như Vacheron Constantin Overseas. Đeo Breguet chắc chắn dân chơi đồng hồ thứ thiệt chứ đéo phải dạng amateur. Mấy cái dòng Perpetual hay Complications thì sành và kỹ tính lắm rồi, đại loại thế. Đi làm, phòng máy lạnh thì dây da hay dây kim loại đều đéo sao, chứ đi nghỉ vùng biển hay chạy nhảy cuốc đất ngoài trời mùa hè Hà Nội mà cổ tay Patek Philippe dây da cá sấu thì cũng chỉ mới giầu thôi.

Lâu lâu rồi tao có đọc cuốn The Cult of The Luxury Brands của Radha Chadha có câu đại loại “nếu ai hiểu về đồng hồ thì sẽ đéo mua Rolex đâu”, ở gần cuối sách ấy, đoạn phỏng vấn một anh chàng quản lý, dân chơi đồng hồ khét mù. Ông thầy hướng dẫn tao học bên kia thì nói hơi khác chút là người mua Rolex thường có ý quan tâm đến its secondhand value, đại ý xem nó như một khoản đầu tư nếu có bấn quá đem đi bán thì cũng đéo lỗ nhiều so với giá mua đập hộp brandnew B&P. Nhân tiện nói thêm là nhiều thằng cứ băn khoăn có tiền làm sao mua được Rolex vì các boutique nó chỉ bày cho vui thôi, đéo bán. Xin thưa chúng mày là có thể hàng mới tinh thì hiếm chứ pre-owned dạng like new in box B&P thì sợ chúng mày đéo có đủ lực mà mua, và cũng đéo chỉ riêng với Rolex đâu.

Tao có một kỷ niệm buồn với đồng hồ, ấy là mùa hè 2006 tao tham gia tư vấn cho một dự án nghỉ dưỡng khá lớn ở miền Trung, mà nói dễ hiểu là làm-cò đi chứ hoa mỹ consultant hay counsel làm cái đéo gì. Vì đã xác định đi biển có bơi nên đeo cái Omega Seamaster Professional 300m đi. Đắt đéo gì cái đồng hồ này đâu, lúc đấy khoảng độ 4k Mỹ thôi, giờ mua mới tinh chắc cũng đéo quá 10k. Hình như James Bond nó đeo cái này trong mấy films về 007 nên mọi người thần thánh hóa cái mẫu này. Họp với các bên bộ-ban-sở cũng hòm hòm, chia vai cũng ổn ổn đại loại là “lợi ích hài hòa, rủi ro chia sẻ”xong xuôi anh em rủ nhau đi nhậu thì cu thư ký bí thư ra cụng ly vòng vo tam quốc một hồi rồi khen cái đồng hồ anh đeo đẹp quá, không biết mua ở đâu được vì bọn em thủ tục xuất cảnh nước ngoài nhiêu khê khó khăn vô cùng lắm… Cái Omega giá độ 4k chỉ bằng phần rất nhỏ trong số tao được chia từ deal này thôi, khổ cái nó lại là cái đồng hồ kỷ niệm cho một chuyện riêng tư, mà đéo rút ra lồng vào tay thằng cu thư ký kia thì khéo cái sảy nảy cái ung, thế là thôi (hèn vãi cả người) đổi kỷ niệm lấy cái đảm bảo cho mớ giấy bạc xanh.

Rút kinh nghiệm, cứ đi gặp quân ta là tao đeo đồng hồ mấy cái loại vua đéo biết mặt, chúa đéo biết tên và đám đệ tử cận thần chắc chưa bao giờ nghe tiếng. Tuyệt đối đéo có vàng đúc 18k, đéo kim cương lấp lánh, đéo Rolex, đéo Omega và tất nhiên ĐÉO Patek bao giờ. Thi thoảng đá đoảng mấy em chân dài lột áo cởi quần thì cũng vứt con mẹ nó cái đồng hồ ra bàn chua thêm câu “anh đéo đồng hồ rẻ tiền ấy mà”, yên tâm đéo bao giờ gợi lòng tham của cả các em chân dài, cả các anh quan chức. Nó là những brand nào, thì đây: Blancpain, Jaeger LeCoultre



P/s: thằng nào tinh mắt nhìn hộ tao trong link ảnh phía dưới này có bao nhiêu con PP nhỉ? Tổng thống Mỹ Biden đeo cái con Rolex Datejust là mẫu rẻ tiền nhất của Rolex giá chưa đến 8k Mỹ mà dân Mỹ đã như lên đồng rồi, giá mà xứ Đông Lào cái món quyền lực thứ 5 cũng tự do như ở bên bển thì bao nhiêu qu-a-n sẽ phải khăn áo ra đi bởi những tấm ảnh có độ phân giải cao này, nhỉ?

https://noichinh.vn/thu-vien-anh/20...ng-ve-phong-chong-tham-nhung-tieu-cuc-311459/
Đm, tml cũng có tí kiến thức về dho đấy.
Dù sao đeo dho cũng sang hơn bọn trọc Phú quê mùa đeo vàng.
Cái hình trên link thì ối dồi ôi, bọn làm chổi đót, chạy xe ôm ngoài giờ và nuôi lợn nó đeo thôi! Mấy thứ ý vài chục ngàn bằng bát cháo loãng của ông chủ thôi mày ah. Mất tml này giời lắm có dc vài trăm triệu chứ mấy đồng đâu, bọn nô bộc ý mà! Quần là áo lượt cho vui chứ chúng nó đéo tml nào có nổi vài chục tỷ đâu, may ra vài tml kiếm dc vài tỷ trong 5 năm cày cuốc khổ sở với du lịch gụ và gia hậu.
Thôi nói dài nó dở ra, tao có khách book cuốc xe rồi ít cũng kiếm dc vài chục K thua gì bọn đeo dho kia đâu, tại đơn vị nó khác nhau thôi.
 

Có thể bạn quan tâm

Top