Đêm nằm mơ ôm hôn người yêu cũ. Cái thời yêu đương trong sáng không dám một lần nắm tay.
Nhớ em, nhớ nụ cười với chiếc răng khểnh một thời làm anh xao xuyến.
Em ơi nếu có một ngày
Gặp nhau anh nói điều này với em
Cho dù anh tưởng đã quên
Thế nhưng anh vẫn nhớ em rất nhiều
Cuộc đời anh tiếc nhất điều
Là chưa dám nói lời yêu với nàng
Mười bốn năm trước, thu sang
Kỷ niệm hôm ấy anh mang bên mình
Nắng vàng, gió biếc, trời xanh
Xem danh sách lớp, số anh có rồi
Đêm về bỗng chợt có người
Nháy máy anh với tiếng cười rất quen
Hỏi anh có nhận ra em
Tiếng cười khúc khích đi kèm tiếng thơ
Để anh một nỗi ngác ngơ
Rồi hằng đêm anh vẫn ngóng chờ tiếng quen
Sáu giây block nhớ không em?
Mỗi đêm như thế biết bao nhiêu lần
Số tin nhắn cũng tăng dần
Biết bao nhiêu chuyện chúng mình sẻ chia
Chè Sài Gòn, ngã tư kia
Là nơi lần đó em đưa anh vào
Rồi những hò hẹn xuyến xao
Bạn bè xúi giục: Thôi nào, yêu đi
Vậy mà anh chẳng nói gì
Anh để cuộc sống trôi đi lặng thầm
Yêu em chưa dám một lần
Cầm tay, hôn má, tỏ tình với em
Phải chăng anh quá chủ quan?
Hay là anh đã vô tâm với người?
Em nói anh rất rạng ngời
Tư duy, kiến thức sáng tươi tiền đồ
Ngày tốt nghiệp đến anh chờ
Nói câu thương nhớ nhưng đời không cho
Người kia cũng đến với hoa
Nhìn em rạng rỡ vỡ òa niềm vui
Anh biết đã kết thúc rồi
Chỉ biết giữ lại những lời nhớ thương
Hai năm sau, những vấn vương
Đã tan thành khói khi người nhắn tin
"Hôm tới đám cưới của em
Mời anh về dự, cùng nâng chén mừng"
...
Mười năm xa cách tưởng chừng
Quên đi người cũ, bất thần nằm mơ
Ôm hôn người cũ hàng giờ
Em buồn, em khóc ảo mờ dáng ai
Ôm em, em tựa vào vai
Anh nói luyến tiếc đời trai kiếp này
Vì em mãi tuột khỏi tay
Vì ta chẳng thể đắm say một đời
Làm sao trở lại, người ơi?
Làm sao sống lại cái thời ngày xưa?
Hôm nay Hà Nội trời mưa
Tỉnh dậy anh nhớ thẫn thờ bóng em
Người ơi, có nhớ tuổi xanh
Hàng cây, góc phố em anh hẹn hò?
Giờ đành hẹn ở trong mơ
Khi yên giấc điệp, anh chờ gặp em.
--
Ảnh minh họa
Nhớ em, nhớ nụ cười với chiếc răng khểnh một thời làm anh xao xuyến.
Em ơi nếu có một ngày
Gặp nhau anh nói điều này với em
Cho dù anh tưởng đã quên
Thế nhưng anh vẫn nhớ em rất nhiều
Cuộc đời anh tiếc nhất điều
Là chưa dám nói lời yêu với nàng
Mười bốn năm trước, thu sang
Kỷ niệm hôm ấy anh mang bên mình
Nắng vàng, gió biếc, trời xanh
Xem danh sách lớp, số anh có rồi
Đêm về bỗng chợt có người
Nháy máy anh với tiếng cười rất quen
Hỏi anh có nhận ra em
Tiếng cười khúc khích đi kèm tiếng thơ
Để anh một nỗi ngác ngơ
Rồi hằng đêm anh vẫn ngóng chờ tiếng quen
Sáu giây block nhớ không em?
Mỗi đêm như thế biết bao nhiêu lần
Số tin nhắn cũng tăng dần
Biết bao nhiêu chuyện chúng mình sẻ chia
Chè Sài Gòn, ngã tư kia
Là nơi lần đó em đưa anh vào
Rồi những hò hẹn xuyến xao
Bạn bè xúi giục: Thôi nào, yêu đi
Vậy mà anh chẳng nói gì
Anh để cuộc sống trôi đi lặng thầm
Yêu em chưa dám một lần
Cầm tay, hôn má, tỏ tình với em
Phải chăng anh quá chủ quan?
Hay là anh đã vô tâm với người?
Em nói anh rất rạng ngời
Tư duy, kiến thức sáng tươi tiền đồ
Ngày tốt nghiệp đến anh chờ
Nói câu thương nhớ nhưng đời không cho
Người kia cũng đến với hoa
Nhìn em rạng rỡ vỡ òa niềm vui
Anh biết đã kết thúc rồi
Chỉ biết giữ lại những lời nhớ thương
Hai năm sau, những vấn vương
Đã tan thành khói khi người nhắn tin
"Hôm tới đám cưới của em
Mời anh về dự, cùng nâng chén mừng"
...
Mười năm xa cách tưởng chừng
Quên đi người cũ, bất thần nằm mơ
Ôm hôn người cũ hàng giờ
Em buồn, em khóc ảo mờ dáng ai
Ôm em, em tựa vào vai
Anh nói luyến tiếc đời trai kiếp này
Vì em mãi tuột khỏi tay
Vì ta chẳng thể đắm say một đời
Làm sao trở lại, người ơi?
Làm sao sống lại cái thời ngày xưa?
Hôm nay Hà Nội trời mưa
Tỉnh dậy anh nhớ thẫn thờ bóng em
Người ơi, có nhớ tuổi xanh
Hàng cây, góc phố em anh hẹn hò?
Giờ đành hẹn ở trong mơ
Khi yên giấc điệp, anh chờ gặp em.
--
Ảnh minh họa
