Xưa tao yêu em. Nhà e có 2 chị em gái thôi. Chị em lấy ck, sinh thằng con trai rõ xinh.
Chị em đi làm, gửi con 5 tháng tuổi cho em trông vì em rãnh rỗi. Tao là sinh viên, thời ấy ko học nhiều như giờ. Rảnh là tao chạy qua em tâm sự, bóp vú, xoa chim, sục cặc...ngày nào cũng 2,3 cữ.
Khổ cái là thằng nhóc đeo dì và khóc suốt. Tao ko làm ăn gì đc...tức quá tao lén cho nó uống thuốc ngủ. Lần nào tới, tao cũng nhét vào miệng nó 1/4 viên...ngủ say như chết. Em vui lắm nói tao hợp với thằng cháu...và sau đó tụi tao thoải mái tâm sự ...hự...hự...hự
Cứ như thế kéo dài 2 năm thì tụi tao chia tay vì......
Mấy chục năm sau, vô tình gặp lại em. Em có ck nhưng đã li dị...
Hỏi chuyện nhà em, chuyện thằng cháu em...Em nói, thằng Duy (cháu em) 2 mấy tuổi rồi mà vẫn ngu ngơ, đụt đụt...chẳng hiểu sao (em thở dài)
Chết mẹ, ( tao chợt nghĩ) ko biết có phải do nó ún thuốc ngủ của tao trong thời gian dài nên mới bị vậy chăng ???
Tao ân hận quá. Tao có nên thú thật ko ?