• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Ghi chép của Ngô Bảo Châu về thời gian học thiền ở Huyền Không Sơn Thượng...

T mới đọc đc cái ghi chép ngắn này của ông Châu. Kính Mời các cao tăng chùa Bì Đì giúp diễn giải luận thêm phật pháp để cho tôi đây có thêm góc nhìn độc đáo của quý tăng ạ.

Phần 1
====================
Hè năm ngoái tôi có dịp nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một tuần ở Huyền Không Sơn Thượng. Đây là ghi chép của tôi trong thời gian ở trong tu viện. Ghi chép lan man, không có nội dung gì đặc biệt, nhưng tôi muốn chia sẻ với nhiều người vì thời gian sống trong tu viện đã thay đổi tôi phần nào, có lẽ theo hướng tốt hơn.

Huyền Không Sơn Thượng là một thiền viện nằm trong địa bàn của huyện Hương Trà. Tu viện nằm sâu trong rừng, trên độ cao vừa phải. Tu viện lúc đầu là nơi Minh Đức Triều Tâm Ảnh chọn làm nơi lánh xa thế nhân, khi đó là đồi trọc hoang vu. Sau này, nhiều sư trẻ xin về theo, trong đó có sư Chơn Tín. Lúc đầu thầy Tâm Ảnh không nhận họ, nhưng họ quyết ở lại giúp thầy trồng cây, làm ruộng ... Sau hai mươi mấy năm, xung quanh thiền viện đã hình thành một cánh rừng nguyên sinh. Ở trên cao là thông, phía dưới là keo, xung quang chùa và thiền viện có nhiều tre, trúc, bàng, lộc vừng và nhiều cây cảnh.

Anh Bi, anh Linh và anh Thuyết đưa tôi đến thiền viện chiều thứ hai 6/8/2018. Trên đường đi, anh Thuyết dừng xe ở phố buôn bán để anh Bi xuống mua cho tôi mấy gói mì đề phòng khi đói. Anh Bi chỉ kém anh Thuyết hai tuổi nhưng luôn gọi anh Thuyết là thầy. Anh Bi vốn là hiệu trưởng trường chuyên cấp hai Nguyễn Tri Phương là người có nhiều quan hệ và biết tổ chức sắp xếp công việc. Mọi việc lớn nhỏ của cộng đồng nhỏ các anh toán ở Huế đều do anh Bi sắp xếp. Anh Thuyết vì là thầy của anh Bi, và cũng là người có học vị cao nhất nên nghiễm nhiên là thủ lĩnh của nhóm. Lúc mới gặp, tôi không thích anh Thuyết lắm, có lẽ vì mái tóc nhuộm đen nháy của anh. Tôi có cảm tình với anh Hiếu ốm nhách hơn. Chơi với nhau lâu, tôi yêu quý tất cả các anh. Các anh luôn mong tôi vào Huế để các anh đưa đi chơi, đi ăn, uống ca phe nói chuyện toán. Dần dần tôi cũng thích chia sẻ thời gian của mình với các anh.

Trước khi đi, tôi có để số điện thoại của anh Thuyết cho mẹ tôi để mẹ liên lạc khi có việc gấp vì có thể mạng di động không phủ đến khu vực của thiền viện. Không bất ngờ lắm khi mẹ tôi gọi ngay cho anh Thuyết để dặn dò và nhờ anh mua cho tôi mấy thứ thuốc mà do vội tôi không mang đi. Mẹ tôi là như thế, một nỗi lo nho nhỏ trong đầu có thể làm bà bồn chồn, và phải giải quyết triệt để nó thì mới có thể nghĩ đến việc khác. Đặc biệt khi nỗi lo đó liên quan đến con trai của bà.

Thầy Chơn Tín đợi chúng tôi ở Am Mây Tía. Thầy Chơn Tín dáng vóc phương phi, ít cười, nhưng vẻ mặt toát ra sự khảng khái, chân thực. Thầy phổ biến cho tôi một số nội quy cho cuộc sống trong thiền viện. Ở đây, các sư tụng kinh hai lần mỗi ngày, một lần lúc 4:30 sáng khi vừa ngủ dạy, một lần lúc 6:00 chiều, xong rồi mọi người về am cốc của mình nghỉ ngơi. Chùa nấu cho ăn vào buổi sáng và buổi trưa. Ở đây các sư theo Phật giáo nam tông, có thủ tục đi xếp bát khất thực. Khi đi khất thực người ta cho ăn gì phải ăn nấy, cho nên các sư ăn mặn, không ăn chay. Thầy Chơn Tín đã để sẵn trong cốc nhiều mì gói, bánh quy, sữa đề phòng đói bụng vào buổi tối. Sau đó thầy phăng phăng xách cái va li nhỏ và đưa tôi về cốc.

Cốc là một ngôi nhà nhỏ, nằm trên vách núi. Các sư trẻ ở trong khu nhà chung. Các sư tu tập lâu ngày ở trong cốc như vậy. Cốc tôi ở gọi là Cốc Sư Thiện. Sư Chơn Hạnh, em trai của sư Chơn Tín nói với tôi rằng sư Thiện đã vào miền nam. Để đi lên Cốc Sư Thiện phải dò theo những bậc đá gập ghềnh mà các sư đẽo vào núi. Leo chừng ba mươi bước thì đến một tấm đá nhẵn thín, bắc ngang qua ao cá nhỏ uốn vòng quanh cốc. Ao nhỏ nhưng nước rất trong. Trong đó có ếch, nhái, rắn nước và những con cá nhỏ sống. Xung quanh ao, sư Thiện trồng nhiều cây dương xỉ, một loài cây tôi mà tôi ưa thích. Ở bên trái am còn có một bụi trúc vàng, thân trúc vàng óng, khoẻ mạnh. Chếch góc ao, có cả một cây chuối rất đẹp. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cả buồng chuối và hoa chuối. Thông thường ở các loài cây khác, hoa rụng thì mới kết quả. Cây chuối của sư Thiện mang một buồng chuối đã chín lắm, màu đã chuyển sang đen xì, vậy mà ở cuống của nó vẫn còn một bông hoa chuối rất tươi.

Cốc có hai phòng. Phòng trong là phòng ngủ, có cả điều hoà nhiệt độ. Phòng ngoài có một cái bàn đá màu trắng để thưởng trà và đọc sách. Ở góc phòng có một cái bàn nhỏ nơi thầy Chơn Tín đã xếp đủ sữa, nước, mì gói, bánh quy cho tôi đủ dùng cả tháng. Sau khi chia tay anh Bi, anh Linh và anh Thuyết, tôi đóng cửa và suy nghĩ mình sẽ làm gì với thời gian năm ngày ở trong thiền viện. Vào lúc đó, tôi để ý thấy ba quả thị mà thầy Chơn Tín để lại cho tôi ở trên cái bàn đá. Cầm một quả thị lên ngửi thấy hương thật thơm. Tâm trí tôi bỗng trở nên thanh thản lạ lùng. Tôi tự bảo mình thay vì việc đặt ra cho mình một thời gian biểu chặt chẽ, hay là tôi cứ ngồi đây ngắm ba quả thị, dõi theo quá trình biến đổi của nó. Bây giờ còn đang tươi tắn, thơm hương như thế, năm ngày nữa thì sẽ thế nào.

Chiều hôm đó, tôi đi bộ dọc theo con đường mòn vào sâu trong rừng trước giờ tụng kinh. Đi đường bị muỗi cắn khắp người mới sực nhớ ra rằng mình vào rừng ở mà quên không máng thuốc sức chỗng muỗi. Đường khó đi, thỉnh thoảng lại có cây đổ ngang đường. Ven đường có các cốc còn đang xây dở. Không quá lâu, con đường mòn đẫn đến một cái cốc khá khang trang, trồng nhiều hoa theo hàng lối. Ngại làm phiền, tôi không dám đi xuyên qua cái cốc đó để xem đường mòn còn tiếp tục hay không.

Trở lại sân chùa trước giờ rung chuông, tôi thấy một Tỳ kheo tươi tắn, đi cùng hai con chó đi đến chào. Sư tự giới thiệu mình là Chơn Hạnh, em trai của sư Chơn Tín. Chơn Hạnh hỏi tôi có thiếu gì trên cốc không. Tôi nói không hiểu sao trên đó không có màn, mà có nhiều muỗi quá. Chơn Hạnh nói muỗi rừng ra nhiều tầm 5-6 giờ, trước giờ tụng kinh. Sau giờ đó chúng về rừng, đêm không cắn người. Tôi nghe lạ quá vì muỗi ở Hà nội cắn người bất kể giờ giấc. Nhưng quả thật đêm đó tôi ngủ ngon, không bị muỗi cắn. Ngồi đọc sách ở trong cốc chỉ bị muỗi đến quấy vào đầu giờ sáng và cuối giờ chiều.

Chuông trên tháp gióng độ 10 phút thì một tỳ kheo bắt đầu thỉnh chuông trong chánh điện. Các tỳ kheo khác lục tục về chỗ mình ngồi. Tôi được xếp ngồi ở góc bên phải cùng các novice. Các sư đọc kinh pali chừng 15 phút rồi chuyển sang ngồi thiền. Tiếng tụng kinh pali của các tỳ kheo vảng vào đầu tôi như ngọn gió Tây nóng và khô thổi sạch đi những bụi bặm, ẩm ướt lưu cữu lâu ngày trên bề mặt của tâm hồn. Đèn phụt tắt khi các tỳ kheo đưng tụng kinh để thiền. Tôi cố bất động thân và tâm, tập trung theo dõi nhịp thở nhưng vì gối tê, lưng mỏi, tâm phiêu diêu, tôi cảm thấy mệt mỏi muốn đứng dạy chi sau 10 phút. Vì không muốn làm xáo trộn sự tập trung của các tỳ kheo, tôi cố chịu đau ngồi đến cùng. Tôi nhận ra rằng học thiền cơ bản là phải kiên nhẫn, chứ không cần nỗ lực gò ép mình quá đáng. Đến cuối tuần, tôi có thể ngồi được lâu hơn, không còn cảm giác đau mỏi như hôm đầu. Tâm vẫn khởi lên những suy nghĩ này nọ, nhưng nó cũng mau quay lại với nhịp thở hơn.

Buổi tụng kinh và thiền ở chánh thất kết thúc sau 7 giờ tối. Lúc đó ngoài trời đã tối đen. Lúc đấy tôi mới nhớ tới điều anh Bi nói lúc chia tay: đáng ra phải mang cho Châu cái đèn pin. Không đợt tôi hỏi, thầy Chơn Tín vào Am mây tía lấy cho tôi mượn một cái đèn pin. Nhờ vào nó tôi mới dò dẫm đi về cốc của mình.

Đêm ở trong rừng không hề yên tĩnh như ta nghĩ. Chỉ về đêm ta mới thấy rừng là nơi trú ngụ của trăm ngàn sinh linh. Ồn ào nhất là tiếng ễnh uông. Nó kêu như tiếng thanh tre gõ lên một dãy ống tre, từng đợt cách nhau chừng nửa phút. Bắt nhịp là một tiếng chim, hơi thảng thốt, nhưng vì rất đều đặn, nên không gây ra cảm giác bi ai. Con ễnh uông và con chim nhỏ hoà tấu với nhau như thế cho đến lúc toàn bộ dàn nhạc rừng oà lên cùng một lúc để rồi lại lặng đi ngay. Trong đêm rừng tối đen, ta chỉ còn thính giác để tiếp nhận các tín hiệu của rừng. Tâm hồn ta lắng xuống trong cảm giác dễ chịu đã được rừng tiếp nhận, dường như đã trở thành một phần hữu cơ của rừng.


====================
 
không liên quan nhưng tao không thích tôn giáo vì nói nhiều mệt.
thừa tiền thì tiêu xài thoải mái cho đi bớt.
thừa thời gian thì cuốc đất hoặc chạy bộ.
đầu óc thoải mái hơn nhiều chứ :beauty: phật nói nhiều thật là phiền toái.
mệt thì đi nằm.
ngồi thiền chắc chỉ hợp với ai thích nghĩ ngợi.
 
không liên quan nhưng tao không thích tôn giáo vì nói nhiều mệt.
thừa tiền thì tiêu xài thoải mái cho đi bớt.
thừa thời gian thì cuốc đất hoặc chạy bộ.
đầu óc thoải mái hơn nhiều chứ :beauty: phật nói nhiều thật là phiền toái.
mệt thì đi nằm.
ngồi thiền chắc chỉ hợp với ai thích nghĩ ngợi.
????
 
Bạn có thể đọc thêm Eonal Intelligence và Thinking Fast and Slow, có thể có nhiều thông tin bổ ích.

Về cơ bản, khoa học đến bây giờ dùng thiền để tăng tập trung, tăng cortisols và testoserone, từ đó giúp điều khiển cảm xúc dễ hơn trong ngắn hạn.

Về câu hỏi của bạn: sau khi hiểu được nguồn căn của phản ứng của mình, ta có thể giải thoát chính ta khỏi những hành động mang tính cảm xúc, từ đó suy nghĩ lý trí hơn. Tất nhiên mục đích là để lần sau cải thiện so với lần trước (đó là mục đích chung của khoa học: cải thiện cuộc sống)

Ví dụ, bạn sinh ra trong một gia đình không hòa thuận, bố bạn hay nạt nộ mẹ bạn kiểu như "đồ vụng về..." Bạn có thể sẽ lớn lên thành 1 người cực kỳ dị ứng với thái độ như vậy, khi bạn nghe ai nạt nộ, bạn sẽ sôi máu lên và không kiểm soát được cảm xúc. nếu bạn bình tâm suy xét, thì 1 phần cơn giận đến từ quá khứ, dần dà bạn biết tha thứ, hoặc bạn biết đáng lẽ bạn nên làm gì, và chủ động trong cảm xúc.

Viết ngắn, gấp nên cũng chưa thể giải thích rõ lắm.. nói chung sự suy ngẫm về cảm xúc thường là quá trình "xét lại" quá khứ, giáo dục, hoàn cảnh bản thân, để hiểu rằng thật sự caia gì đang chi phối ta.

Do đó mà mình nhắc đến Thinking fasst and slow với những bias. Bạn có biết người ta thèm ăn 1 cái gì đó, 1 phần là do hệ vi khuẩn trong khoang bụng, hormon kích thích?. Người có chịu chấp nhận rủi ro cao hay thấp là do hoàn cảnh gia đình? Hoặc đơn giản như 1 bức tranh bờ biển có thể làm người ta dịu hơn khi thương thảo kinh doanh?

Như vậy, giác ngộ là để hiểu, ta là ai, cái gì đang điều khiển ta? Ta muốn làm việc đó vì những suy tính lý trí? Hay là ta đang bị chi phối bởi quá khứ, bởi vi sinh vật, bơi các chất hóa học??? Hiểu, rồi mới quyết định, đối phó, rồi mới giải thoát khỏi những sợi xích vô hình đó.
Anh viết ngắn nhưng súc tích, đủ ý, em vẫn hiểu như thường.
Bữa h có 1 điều em vẫn ngờ ngợ, thực tế em thấy anh đã tìm hiểu và có sự am hiểu Phật pháp ở 1 mức độ nào đó, chứ k đơn giản chỉ là đứng ngoài thắc mắc hòng tìm kiếm giải đáp cho sự tò mò thuần túy nữa thì phải, phải k nhỉ?
Anh có thể k cần theo đạo, cũng có thể k cần thực hành qua những pp tu tập theo giáo lý, tuy nhiên bằng đúc rút từ vốn sống & kiến thức của chính mình(và có lẽ cả yếu tố tính cách con người anh), a đưa ra 1 cái nhìn rất sâu sắc về giác ngộ, và vô tình rất tương đồng ở nhiều điểm với lời Phật thuyết. Những điều này có nhiều người theo đạo phải mất mười mấy năm hoặc thậm chí cả đời chưa chắc nhận ra đc.
Tham khảo cách xử lý những cơn giận của anh, sự suy xét mà anh nói cần nhiều bình tĩnh và tự chủ thì mới làm đc. Đạo Phật sử dụng thiền như 1 công cụ hỗ trợ người ta giữ trạng thái tỉnh táo kể cả trong tình huống bất ổn và hỗn độn nhất. PP thiền của Phật giáo "tách" 1 người ra khỏi chính họ để đứng ở vai trò người thứ 3, quan sát hiện tượng và diễn biến dưới cái nhìn khách quan, k áp đặt cảm xúc cá nhân lên vấn đề, k bị cảm xúc dẫn dắt, từ đó đưa ra cách hành xử lý tính, công bằng.
Những người tu hành nếu chịu khó đọc kỹ lời dạy trong Nikaya 1 chút sẽ thấy, thật ra Phật chẳng bảo ai đoạn diệt hết hỷ nộ ái ố để từ bỏ nhân thế đi đến 1 cõi Niết bàn nào đó, nơi mà bậc A la hán là n kẻ vô xúc vô cảm vô tình cả. Điều ngài muốn truyền tải chính là sự tự chủ, làm chủ ngay trong chính những thời khắc hỷ nộ ái ố kia. K phải diệt bỏ, mà là làm chủ nó. Phật ví Vô minh như 1 căn nhà(ngục) giam cầm sự tự do làm chủ lý trí của mình, khi 1 người thành tựu giác ngộ là khi nhà ngục ấy bị phá tan tành.
Vô minh = k hiểu biết, ngược với vô minh là minh, là có hiểu. chủ đích của Giác ngộ sau cùng chính là đi đến hiểu đc tận cùng căn nguyên sâu xa bản chất của vấn đề, khi đó mới vùng thoát khỏi sự thao túng của cảm xúc hoặc bất kỳ trạng thái cực đoan nào đưa lại hậu quả tiêu cực trong c sống.
Trong quan niệm của em thì quá trình tu tập của Đạo Phật thực chất là quá trình sống và chiêm nghiệm, cách nhìn nhận bóc tách vấn đề thấu tình đạt lý khi thành thói quen sẽ chuyển hóa dần 1 con người từ bên trong.
1 cách tự nhiên, khi mà người Giác ngộ k còn chịu chi phối của sự thiếu hiểu biết kia nữa thì những thứ nổi trên bề mặt như: mất kiểm soát, thiếu lý trí, hành xử sai, ... tự động rời đi trả lại cho họ sự tĩnh lặng và an bình thấu suốt từ trong ra ngoài. tĩnh lặng từ bên trong nên toát ra phong thái điềm đạm bên ngoài. Tự chủ từ bên trong nên mới có phong thái ung dung tự tại là vậy.

Từ những điều anh nói e lại nảy ra 1 vài câu hỏi khá hay ho, hôm nào anh cho em hỏi anh thêm mấy câu nữa nhé?
 
Sao tập thiền xong mày lại cảm thấy ko ý nghĩa gì?
mày có thể cho tao biết cảm giác mày cảm thấy mày đã thiền thành công lần đầu nó như thế nào không ? Cả thân và tâm .
Theo em nhớ thì em k bảo thiền k có ý nghĩa, e chỉ nói e từ bỏ pp thiền cá biệt mà e cho là k đúng thôi. Có 1 thực tế là rất nhiều người lầm tưởng cho rằng thiền=k nghĩ gì, thiền là ngồi xuống và k làm gì cả, hoặc tệ hơn nữa, có 1 thảm trạng đâu đó trong cái topic này cho rằng thiền là phải cắt đứt suy nghĩ? Bảo sao thanh niên này lâu lâu thanh niên phát ngôn ra mấy câu nghe disconnected với cái não vcl ra, chắc là công phu cắt đứt suy nghĩ cũng thâm hậu đáo để.
Mà chả hiểu nó moi đâu ra cái kinh dạy cắt đứt suy nghĩ chứ đạo Phật chấp chứa thành phần kiểu này đúng là nhục đ' để đâu cho hết.

Căn bản cũng k biết a kỳ vọng gì ở thiền để xác định ntn là thiền thành công? cho nên em cũng k biết mình có thành công k(theo định nghĩa của a) đâu nhé. Nhưng nếu anh hỏi về cách hành thiền trc đây của em thì nó như sau.
Cách thực hành và trạng thái khi thiền lúc đó: em lên thiền đường và tìm 1 chỗ trống thoải mái để ngồi, k đụng chạm đến ai, xếp chân và thẳng lưng, chú tâm điều hòa hơi thở. Khi tất cả mọi người đã an tọa, sư huynh em thỉnh 1 tiếng chuông báo hiệu bắt đầu thời thiền tọa, sau đó tất cả âm thanh im bặt và mọi người chìm trong bầu k gian yên tĩnh gần như tuyệt đối, tĩnh lặng đến mức một giọt nước rớt từ mái hiên xuống hoặc 1 chiếc lá rơi ngoài thềm đều nghe rõ mồn một.
Và có lẽ ở điểm này thì em bắt đầu rơi vào trạng thái mất ý thức toàn tập(nhưng k hề ngủ, k hôn trầm và tất nhiên là k đau chân, hehe). Chính xác là k còn ý niệm về không thời gian nữa bởi ngay sau đó e nghe tiếng chuông đánh hết giờ luôn. Giật mình mở mắt nhìn đồng hồ thì đã 50p trôi qua, em nghĩ "ủa, rõ ràng là mới ngồi có 5 phút mà ta, vậy quãng tg mấy chục phút kia đi đâu?" mà giống như là chưa từng tồn tại vậy? e hoàn toàn k có ký ức về khoảng tg ấy.
Dư vị của kiểu "thiền" này khiến e ở trong trạng thái hạnh phúc đến khó hiểu cả mấy ngày sau đó, 1 loại hạnh phúc k xuất phát từ tác động bên ngoài, k có cao trào hay phấn khích, mà là âm thầm tuôn đầy trong từng giây phút. An lạc đến từ tĩnh lặng, càng lắng tâm càng hạnh phúc. Nhìn từ bên ngoài, con người em lúc bấy h trông có vẻ tốt, k bao h nổi nóng, k làm hại đến ai dù chỉ là con kiến, trầm lặng, từ tốn, chan hòa. Nói chung là dễ chịu.
Chỉ là k ai ngờ đc rằng những biểu hiện tốt đẹp kia vốn k hề phát khởi từ tư tưởng từ ái vị tha của đạo, mà sâu xa động cơ của em là muốn tìm lại trạng thái "thiền" kia trong những lần tiếp theo, cho nên bình thường phải luôn giữ 1 trạng thái mà e gọi là tâm bất động trong mọi hoàn cảnh, ai ra sao ra làm gì làm, mặc kệ. Đơn giản là mặc định trong đầu 1 câu tự kỷ ám thị "ke me no", tất cả những gì xảy ra xung quanh đều ke me no, dần dần trong lòng k còn chút xao động nào, sống chết mặc bay, rồi thì vô cảm lúc nào k hay luôn. Em nhớ rõ giai đoạn ấy bất kỳ tình cảnh khổ đau bất hạnh nào xảy ra trc mắt đều k khiến e mảy may xúc động lấy 1 chút.
Nếu như k phải gặp 1 sự kiện chấn động sau đó khiến mình tỉnh ngộ, thì chắc e cứ chìm đắm trong cái an lạc giả tạm kia, tìm kiếm kiểu thiền khiến người ta quên đi mục đích sống và quay lưng thờ ơ với xã hội như v. Cái vỏ bọc vô hại kỳ thực che đậy những hệ quả khó lường về lâu về dài, cho nên e phải bỏ gấp.
May sau này tìm đc Nikaya, đọc và tìm hiểu nghiên cứu triết lý uyên thâm của Phật đưa em quay về con đường hướng thượng mà ban đầu e theo đuổi, k chạy theo thứ hạnh phúc chỉ phục vụ bản thân.
 
Theo em nhớ thì em k bảo thiền k có ý nghĩa, e chỉ nói e từ bỏ pp thiền cá biệt mà e cho là k đúng thôi. Có 1 thực tế là rất nhiều người lầm tưởng cho rằng thiền=k nghĩ gì, thiền là ngồi xuống và k làm gì cả, hoặc tệ hơn nữa, có 1 thảm trạng đâu đó trong cái topic này cho rằng thiền là phải cắt đứt suy nghĩ? Bảo sao thanh niên này lâu lâu thanh niên phát ngôn ra mấy câu nghe disconnected với cái não vcl ra, chắc là công phu cắt đứt suy nghĩ cũng thâm hậu đáo để.
Mà chả hiểu nó moi đâu ra cái kinh dạy cắt đứt suy nghĩ chứ đạo Phật chấp chứa thành phần kiểu này đúng là nhục đ' để đâu cho hết.



Và có lẽ ở điểm này thì em bắt đầu rơi vào trạng thái mất ý thức toàn tập(nhưng k hề ngủ, k hôn trầm và tất nhiên là k đau chân, hehe). Chính xác là k còn ý niệm về không thời gian nữa bởi ngay sau đó e nghe tiếng chuông đánh hết giờ luôn. Giật mình mở mắt nhìn đồng hồ thì đã 50p trôi qua, em nghĩ "ủa, rõ ràng là mới ngồi có 5 phút mà ta, vậy quãng tg mấy chục phút kia đi đâu?" mà giống như là chưa từng tồn tại vậy? e hoàn toàn k có ký ức về khoảng tg ấy.
Ờ, em vui tính hóm hỉnh đáng iêu vl í, iêu iêm :v
 
Theo em nhớ thì em k bảo thiền k có ý nghĩa, e chỉ nói e từ bỏ pp thiền cá biệt mà e cho là k đúng thôi. Có 1 thực tế là rất nhiều người lầm tưởng cho rằng thiền=k nghĩ gì, thiền là ngồi xuống và k làm gì cả, hoặc tệ hơn nữa, có 1 thảm trạng đâu đó trong cái topic này cho rằng thiền là phải cắt đứt suy nghĩ? Bảo sao thanh niên này lâu lâu thanh niên phát ngôn ra mấy câu nghe disconnected với cái não vcl ra, chắc là công phu cắt đứt suy nghĩ cũng thâm hậu đáo để.
Mà chả hiểu nó moi đâu ra cái kinh dạy cắt đứt suy nghĩ chứ đạo Phật chấp chứa thành phần kiểu này đúng là nhục đ' để đâu cho hết.

Căn bản cũng k biết a kỳ vọng gì ở thiền để xác định ntn là thiền thành công? cho nên em cũng k biết mình có thành công k(theo định nghĩa của a) đâu nhé. Nhưng nếu anh hỏi về cách hành thiền trc đây của em thì nó như sau.
Cách thực hành và trạng thái khi thiền lúc đó: em lên thiền đường và tìm 1 chỗ trống thoải mái để ngồi, k đụng chạm đến ai, xếp chân và thẳng lưng, chú tâm điều hòa hơi thở. Khi tất cả mọi người đã an tọa, sư huynh em thỉnh 1 tiếng chuông báo hiệu bắt đầu thời thiền tọa, sau đó tất cả âm thanh im bặt và mọi người chìm trong bầu k gian yên tĩnh gần như tuyệt đối, tĩnh lặng đến mức một giọt nước rớt từ mái hiên xuống hoặc 1 chiếc lá rơi ngoài thềm đều nghe rõ mồn một.
Và có lẽ ở điểm này thì em bắt đầu rơi vào trạng thái mất ý thức toàn tập(nhưng k hề ngủ, k hôn trầm và tất nhiên là k đau chân, hehe). Chính xác là k còn ý niệm về không thời gian nữa bởi ngay sau đó e nghe tiếng chuông đánh hết giờ luôn. Giật mình mở mắt nhìn đồng hồ thì đã 50p trôi qua, em nghĩ "ủa, rõ ràng là mới ngồi có 5 phút mà ta, vậy quãng tg mấy chục phút kia đi đâu?" mà giống như là chưa từng tồn tại vậy? e hoàn toàn k có ký ức về khoảng tg ấy.
Dư vị của kiểu "thiền" này khiến e ở trong trạng thái hạnh phúc đến khó hiểu cả mấy ngày sau đó, 1 loại hạnh phúc k xuất phát từ tác động bên ngoài, k có cao trào hay phấn khích, mà là âm thầm tuôn đầy trong từng giây phút. An lạc đến từ tĩnh lặng, càng lắng tâm càng hạnh phúc. Nhìn từ bên ngoài, con người em lúc bấy h trông có vẻ tốt, k bao h nổi nóng, k làm hại đến ai dù chỉ là con kiến, trầm lặng, từ tốn, chan hòa. Nói chung là dễ chịu.
Chỉ là k ai ngờ đc rằng những biểu hiện tốt đẹp kia vốn k hề phát khởi từ tư tưởng từ ái vị tha của đạo, mà sâu xa động cơ của em là muốn tìm lại trạng thái "thiền" kia trong những lần tiếp theo, cho nên bình thường phải luôn giữ 1 trạng thái mà e gọi là tâm bất động trong mọi hoàn cảnh, ai ra sao ra làm gì làm, mặc kệ. Đơn giản là mặc định trong đầu 1 câu tự kỷ ám thị "ke me no", tất cả những gì xảy ra xung quanh đều ke me no, dần dần trong lòng k còn chút xao động nào, sống chết mặc bay, rồi thì vô cảm lúc nào k hay luôn. Em nhớ rõ giai đoạn ấy bất kỳ tình cảnh khổ đau bất hạnh nào xảy ra trc mắt đều k khiến e mảy may xúc động lấy 1 chút.
Nếu như k phải gặp 1 sự kiện chấn động sau đó khiến mình tỉnh ngộ, thì chắc e cứ chìm đắm trong cái an lạc giả tạm kia, tìm kiếm kiểu thiền khiến người ta quên đi mục đích sống và quay lưng thờ ơ với xã hội như v. Cái vỏ bọc vô hại kỳ thực che đậy những hệ quả khó lường về lâu về dài, cho nên e phải bỏ gấp.
May sau này tìm đc Nikaya, đọc và tìm hiểu nghiên cứu triết lý uyên thâm của Phật đưa em quay về con đường hướng thượng mà ban đầu e theo đuổi, k chạy theo thứ hạnh phúc chỉ phục vụ bản thân.
Xin hỏi bạn quê ở đâu?
Nếu ở ngoài bắc thì bạn hãy đến Huyền Không
nếu bạn ở Nam thì tới thiền viện Phước Sơn
tin mừng là bạn đã đạt đến một trình độ nhất định trong thiền tập
tin buồn là bạn đang mắc bệnh (bạn đã mất đi chánh niệm trong từng sát na)
nếu bạn không tin hãy tới gặp trực tiếp trụ trì hay cao tăng ở 2 nơi này (đây là nơi tu thiền nghiêm túc nhất VN, các thiền sư đều có thời gian tu tập dài hạn ở Myanmar)
Mong bạn thân tâm an lạc, tu tập đúng theo chánh pháp và sớm ngày giải thoát niết bàn
Lành thay lành thay
vì sao tôi không nói rõ luôn mà lại nói bạn tới 2 nơi trên
Vì:
Mà chả hiểu nó moi đâu ra cái kinh dạy cắt đứt suy nghĩ chứ đạo Phật chấp chứa thành phần kiểu này đúng là nhục đ' để đâu cho hết.
Tôi là một thành phần nhục nhã
 
Theo em nhớ thì em k bảo thiền k có ý nghĩa, e chỉ nói e từ bỏ pp thiền cá biệt mà e cho là k đúng thôi. Có 1 thực tế là rất nhiều người lầm tưởng cho rằng thiền=k nghĩ gì, thiền là ngồi xuống và k làm gì cả, hoặc tệ hơn nữa, có 1 thảm trạng đâu đó trong cái topic này cho rằng thiền là phải cắt đứt suy nghĩ? Bảo sao thanh niên này lâu lâu thanh niên phát ngôn ra mấy câu nghe disconnected với cái não vcl ra, chắc là công phu cắt đứt suy nghĩ cũng thâm hậu đáo để.
Mà chả hiểu nó moi đâu ra cái kinh dạy cắt đứt suy nghĩ chứ đạo Phật chấp chứa thành phần kiểu này đúng là nhục đ' để đâu cho hết.

Căn bản cũng k biết a kỳ vọng gì ở thiền để xác định ntn là thiền thành công? cho nên em cũng k biết mình có thành công k(theo định nghĩa của a) đâu nhé. Nhưng nếu anh hỏi về cách hành thiền trc đây của em thì nó như sau.
Cách thực hành và trạng thái khi thiền lúc đó: em lên thiền đường và tìm 1 chỗ trống thoải mái để ngồi, k đụng chạm đến ai, xếp chân và thẳng lưng, chú tâm điều hòa hơi thở. Khi tất cả mọi người đã an tọa, sư huynh em thỉnh 1 tiếng chuông báo hiệu bắt đầu thời thiền tọa, sau đó tất cả âm thanh im bặt và mọi người chìm trong bầu k gian yên tĩnh gần như tuyệt đối, tĩnh lặng đến mức một giọt nước rớt từ mái hiên xuống hoặc 1 chiếc lá rơi ngoài thềm đều nghe rõ mồn một.
Và có lẽ ở điểm này thì em bắt đầu rơi vào trạng thái mất ý thức toàn tập(nhưng k hề ngủ, k hôn trầm và tất nhiên là k đau chân, hehe). Chính xác là k còn ý niệm về không thời gian nữa bởi ngay sau đó e nghe tiếng chuông đánh hết giờ luôn. Giật mình mở mắt nhìn đồng hồ thì đã 50p trôi qua, em nghĩ "ủa, rõ ràng là mới ngồi có 5 phút mà ta, vậy quãng tg mấy chục phút kia đi đâu?" mà giống như là chưa từng tồn tại vậy? e hoàn toàn k có ký ức về khoảng tg ấy.
Dư vị của kiểu "thiền" này khiến e ở trong trạng thái hạnh phúc đến khó hiểu cả mấy ngày sau đó, 1 loại hạnh phúc k xuất phát từ tác động bên ngoài, k có cao trào hay phấn khích, mà là âm thầm tuôn đầy trong từng giây phút. An lạc đến từ tĩnh lặng, càng lắng tâm càng hạnh phúc. Nhìn từ bên ngoài, con người em lúc bấy h trông có vẻ tốt, k bao h nổi nóng, k làm hại đến ai dù chỉ là con kiến, trầm lặng, từ tốn, chan hòa. Nói chung là dễ chịu.
Chỉ là k ai ngờ đc rằng những biểu hiện tốt đẹp kia vốn k hề phát khởi từ tư tưởng từ ái vị tha của đạo, mà sâu xa động cơ của em là muốn tìm lại trạng thái "thiền" kia trong những lần tiếp theo, cho nên bình thường phải luôn giữ 1 trạng thái mà e gọi là tâm bất động trong mọi hoàn cảnh, ai ra sao ra làm gì làm, mặc kệ. Đơn giản là mặc định trong đầu 1 câu tự kỷ ám thị "ke me no", tất cả những gì xảy ra xung quanh đều ke me no, dần dần trong lòng k còn chút xao động nào, sống chết mặc bay, rồi thì vô cảm lúc nào k hay luôn. Em nhớ rõ giai đoạn ấy bất kỳ tình cảnh khổ đau bất hạnh nào xảy ra trc mắt đều k khiến e mảy may xúc động lấy 1 chút.
Nếu như k phải gặp 1 sự kiện chấn động sau đó khiến mình tỉnh ngộ, thì chắc e cứ chìm đắm trong cái an lạc giả tạm kia, tìm kiếm kiểu thiền khiến người ta quên đi mục đích sống và quay lưng thờ ơ với xã hội như v. Cái vỏ bọc vô hại kỳ thực che đậy những hệ quả khó lường về lâu về dài, cho nên e phải bỏ gấp.
May sau này tìm đc Nikaya, đọc và tìm hiểu nghiên cứu triết lý uyên thâm của Phật đưa em quay về con đường hướng thượng mà ban đầu e theo đuổi, k chạy theo thứ hạnh phúc chỉ phục vụ bản thân.

Tao đang tập thiền để tâm thân tập trung, chưa dám nghĩ đến những việc xa hơn, để tiết kiệm năng lượng và thư giãn, ngăn nghỉ những suy nghĩ. Hiện đại đa số những suy nghĩ cứ quẩn quanh, chạy vòng chạy qua làm rất nhiều người mệt mỏi.
Mày chia sẻ cho tao vài gạch đầu dòng để tao có thể ngồi thiền được 15-3--45 phút được không ?
 
Tao đang tập thiền để tâm thân tập trung, chưa dám nghĩ đến những việc xa hơn, để tiết kiệm năng lượng và thư giãn, ngăn nghỉ những suy nghĩ. Hiện đại đa số những suy nghĩ cứ quẩn quanh, chạy vòng chạy qua làm rất nhiều người mệt mỏi.
Mày chia sẻ cho tao vài gạch đầu dòng để tao có thể ngồi thiền được 15-3--45 phút được không ?
- Lên Youtube xem các video mở khớp kiết già
- Không nên dính mắc vào thời gian, bình tâm chấp nhận quan sát thân tâm
Sau 6 tháng tới 1 năm sẽ ngồi quen dần
Lành thay lành thay
 
Xin lỗi nếu làm em mất nhã hứng, anh sẽ ko quote vì đó ko phải là lời của phật tổ và đến bây giờ phật tổ có thật hay ko vẫn chưa có bằng chứng xác thực. Và nội dung của nó trong học thuyết vô ngã của ông Long Thọ, sau ông Thích Ca ko rõ thật giả, có tồn tại hem rất lâu nhóe :v.
Chúc iêm nghỉ lễ vui vẻ, iêu iêm. A chim cút đây
Địt mẹ tao thấy mày Cũng là một thằng có kiến thức đấy nhưng riêng chuyện mày bảo Đức Phật không có thật thì thôi mày đừng tranh luận nữa những gì liên quan đến phật giáo nữa cho tốn time.
 
Top