T mồ côi năm 16 tuổi,ba má t đều bị họ hàng nhà ngoại hại đến bệnh mà mất, 1 mình t sống bơ vơ trong căn nhà chung cư. Lúc ba má t mất thì họ hàng bên ngoại lên gây sức ép để đòi lấy nhà lấy đất của t đuổi t ra đường, cũng may thời gian đó t được bên phường bảo trợ nên k phải ra đường ở, đến năm 18t t thi đỗ đại học nhưng phải bỏ ngang để sang học cao đẳng vì t đéo đủ tiền theo học, gia đình bên nội ngoài mặt nói giúp nhưng chỉ toàn là sĩ diện hão chẳng 1 ai giúp t cả .Thời đó t phải đi làm đủ nghề để sống vs đóng tiền học. Nay cuộc sống t khá hơn 1 chút, t đang làm seo 1 tháng thu nhập chỉ 8 chai +vs đi ship hàng cho 1 shop giầy dép buổi tối cũng thêm đc 2 chai. Tổng lương t là 10m, trước t có yêu 1 con đến 4 năm đến lúc về ra mắt ,bố mẹ nó sau khi biết t mồ côi đã âm thầm đuổi khéo t và cho con gái lấy 1 thằng chủ công trình xd, con ny t cũng nghe lời bố mẹ chia tay t lấy thằng đó. T k trách nó vì đàn bà mà, con nào chả muốn lấy chồng có sự nghiệp đàng hoàng. Từ đó t cũng chẳng yêu thêm con nào vì t k muốn có kết cục như trc, cứ làm vs làm để có tiền đã.Bh thì t thỏa mãn với đồng tiền t kiếm được, yên phận vs cuộc sống của mình còn con ny cũ của t bị chồng nó đập dăm 3 tháng 1 phát đến mức phải bỏ về nhà mẹ đẻ. Nói chung bài học mà t rút ra là tiền bạc kiếm ra rất quan trọng ,nó cho mình mặt mũi thể diện để đứng trc ng khác k phải tự ti nhưng cũng đừng tự ti vì số tiền mày kiếm ra k bằng ng khác, có 5m thì sống theo cách của 5m, 10m thì sống theo kiểu 10m đừng vì thấy thằng khác hơn mình mà lúc nào cũng tự ti này nọ. Bởi vì đơn giản mỗi ng sinh ra có sự khác nhau về số phận, k ai giống ai