• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Có Hình Hoa Kỳ Phiêu Lưu Ký - Review cuộc sống của du học sinh Mỹ

AP nó chỉ là một lớp học thôi m, không phải một chương trình học. Nếu học quốc tế thì t khuyên nên học IB, lấy thêm lớp AP, thi SAT.

Cá nhân t thấy, bọn học chuyên ở VN đậu trường top nhiều hơn là bọn học chương trình quốc tế (IB). Chuyên năm nào cũng có đứa đậu, còn trường quốc tế thì tuỳ năm
Ah ở SG , tạo thấy nhiều đứa học ko nổi IB luôn , coi bộ nó cũng khó nhằn chứ ko phải nói quốc tế học nhẹ chơi nhiều. Má ở VN thấy thông tin bị rối hết cả lên.
 
Ah ở SG , tạo thấy nhiều đứa học ko nổi IB luôn , coi bộ nó cũng khó nhằn chứ ko phải nói quốc tế học nhẹ chơi nhiều
Học IB khó đó mày, một số lớp của IB khó ngang AP, và tao thấy khó hơn học A-level (hệ Cambridge). Học hệ quốc tế thì phát triển toàn diện: học nhiều, chơi nhiều, chứ không phải học nhẹ chơi nhiều.
Má ở VN thấy thông tin bị rối hết cả lên.
Để t giải thích thêm, hiện tại thì có một số chương trình nổi bật như sau:

IB (Tú tài quốc tế): Học cái này muốn đi Âu đi Mỹ đi Á đều được, được rất nhiều quốc gia công nhận.

Hệ Cambridge (IGCSE, A Level,...): Học cái này thì chỉ có đi Anh hoặc các nước khối thịnh vượng chung.

American High School Diploma (Tú tài Mỹ): Đây là hệ mà đa số trường cấp 3 ở Mỹ sử dụng. Tao không rõ có trường nào ở VN dạy theo chương trình này không. Học hệ này thì sẽ phải học kèm thêm các lớp AP, bởi vì các lớp/môn học trong hệ này thường rất dễ, để xây dựng nền tảng cho học sinh. Sau đó, học sinh nào có nhu cầu học cao hơn về một vài lĩnh vực cụ thể thì sẽ học AP (gọi là các lớp nâng cao, mở rộng), nhiều đứa du học sinh VN du học cấp 3 Mỹ bảo chương trình dễ, thực tế là do chưa học lớp AP nào. Như này sẽ giúp học sinh chủ động học lĩnh vực mình thích, tránh việc bắt bọn thích nghệ thuật học nhiều môn tự nhiên và ngược lại.

AP (Advanced Placement): Trong chương trình tú tài Mỹ, đây là 1 lớp độc lập. Nhà trường sẽ tổ chức học rồi đến ngày thi là vác mặt đi thi. Các chương trình khác như IB, Cambridge, kể cả chương trình cấp 3 Việt Nam đều có thể thi AP được, chỉ cần đóng tiền và đúng ngày thi có mặt để thi thôi (phải tự học). Các tín chỉ AP có thể sử dụng để miễn giảm một số môn học ở Đại Học Mỹ.

Nếu đã thi đậu điểm cao các môn AP Calculus AB/BC (Giải tích), AP Physics, AP Chemistry, AP Microecon,... thì lên đại học có thể được miễn giảm Toán/Lý/Hoá đại cương, kinh tế lượng,... Nên mày sẽ thấy nhiều đứa học đại học Mỹ có 2-3 năm, vì bọn nó đã học rất nhiều môn AP từ lúc cấp 3 rồi, đi theo đường này thì học phí du học cũng sẽ rẻ hơn, vì không phải đóng tiền học cho những tín chỉ được miễn giảm
 
T cũng ở Mẽo, đang nộp vô K - State (chắc hạng 150 của Mẽo quá), năm sau có kết quả, t đi dạng GC nên dễ hơn chút, giấy tờ, thư giới thiệu đầy đủ rồi (t nộp THs cho rẻ tiền chút), chỉ đợi thôi, TA vừa thi tháng 2 xong TOEIC tổng 82 (chỉ vừa qua được tối thiểu), t có 2 bằng ĐH vs THs ở VN GPA đâu đó 3.1 - 3.2 thôi. Nói chung giấy tờ của t nó cũng ở mức tối thiểu thôi chứ ko xuất chúng lắm, cũng lo nhiều lắm.

T đang làm công nhân 6 tháng nay để hiểu hơn về cách làm việc và văn hóa bọn Mẽo, các công ty tầm trung hệ thống nó làm bài bản hơn VN nhiều so với mặt bằng chung, ít soi mói hơn rất nhiều chắc chỉ bằng 20 - 30% ở VN nên thoải mái, ko có bắt nạt gì cả. Cái đó là góc nhìn t là thằng công nhân thôi, còn trên văn phòng chưa làm chưa biết ra sao, t đoán là về bản chất cũng có những thứ như VN thôi.

Về hội nhập văn hóa thì t ko biết nhiều về pop culture của bọn nó lắm, cũng là 1 cái lo khi t đi học sau này.

Lúc trước t nghĩ khác nhưng mà qua đây rồi t tin ai muốn về lại VN điều có lý do nào đấy, cũng chả rõ lắm, nhưng bản thân t cũng có cảm giác như vậy, ko phán xét nhiều. Đúng vậy, nước Mẽo nó dạy t ko phán xét quá nhiều, nhờ tư duy đó mà bọn Mỹ nó phát triển tột đỉnh như vậy, nhưng cũng có hệ lụy, t ko bàn. Người Á Đông mình định kiến và phán xét quá nhiều, cũng có cái hại riêng của nó.
 
Tú tài mẽo hình như có cả on-line, mà mắc hơn IB thì phải, t đang gom tiền, để dành từ từ, thích nhất cái home schooling của mẽo.
 
Cái đó là góc nhìn t là thằng công nhân thôi, còn trên văn phòng chưa làm chưa biết ra sao, t đoán là về bản chất cũng có những thứ như VN thôi.
M có thể đọc thêm về blameless culture, learning from mistake, đa số công ty Mỹ áp dụng hình thức này. Nếu mày làm gì khác thường, khác biệt thì người khác sẽ luôn nghĩ Why?, chứ không nghĩ để phán xét mày. Nếu mày hay ai đó làm gì sai, gây hậu quả cho công ty, thì lỗi là do hệ thống, do quy trình, do tập thể không review kĩ càng. Mày sẽ không bao giờ bị phán xét / phạt nặng vì lỗi mình làm. Tao từng biết một đứa intern Việt Nam gây data breach, thiệt hại gần $1M, mà công ty không đuổi nó, thay vào đó cả bộ phận tập trung vào tìm, xử lý vấn đề, và sau trường hợp đó thì quy trình, guidelines của công ty được update kĩ càng hơn, dựa vào trường hợp từng xảy ra để làm case study. Trường hợp này mà xảy ra ở VN thì thằng nhân viên sẽ bị tế sống đầu tiên, rồi báo chí đưa tin rầm rộ, xong là sẽ khởi tố, bắt nó đền bù ngay.

Tất nhiên, vẫn có một số lĩnh vực đặc thù còn nhiều phán xét, như phim ảnh nghệ thuật Hollywood.
 
Bài viết của mày hay quá.Lên thêm nhé mày cho m 1like.Trước kia tao học Song Ngữ lạc Hồng một trường qte ở Đồng Nai.Trường t nghỉ hè đc 1 tháng nhưng cứ mỗi khi gần hè là trường sẽ tổ chức cho học sinh đi Mỹ một tháng với mức giá 350tr( hơn 10kS 1 tí).Cho dù ra trường lâu r nhưng t vẫn thắc mắc 1 tháng đó bọn nó qua làm gì nhỉ ? M thấy như thế nào vè việc này.Văn t hơi lủng củng m thông cảm
 
Sau đây là những con đường thành công và hiệu quả của du học sinh mà tao chứng kiến:
1. Gia đình có quyền lực ở Việt Nam, cho con đi học lấy bằng sau đh rồi về nâng đỡ. Trường nào học cũng được.
2. Gia đình có cơ sở vật chất cần người tiếp quản, cho con đi học đại học lấy kiến thức rồi về nối nghiệp. Học mấy trường xếp hạng 30-50 cũng được, miễn đúng nghành thế mạnh. Đi học xong về đào tạo tư duy làm ăn quản lý theo môi trường Việt Nam.
3. Du học để tìm cách ở lại với các gia đình trung lưu: chọn các nghành dễ xin việc ở các trường tại các thành phố lớn dễ tìm sponsor kéo dài thời gian ở lại.
4. Gia đình ít điều kiện tìm cách ở lại: học trường càng rẻ càng tốt, sau đó cho con kết hôn hoặc chuyển diện visa EB. Loại này là phổ biến nhất.

Còn lại thì vô số lựa chọn và lý do khác nhưng phần nhiều đều lãng phí. Cho một đứa con 4-500k và 5 năm đi học nước ngoài xong nhận về một thằng ngu ngơ không quen với môi trường trong nước lại không có bệ đỡ cho nó thì phần nhiều coi như là đầu tư thấy bại.
Dĩ nhiên tao không nói đứa nào trong này cả, vì vậy đừng tự ái. Cá nhân tao, nếu có con thì tao sẽ khuyên nó chọn các trường thực tế và hiệu quả. Thời gian quan trọng nhất là rèn luyện từ 12-18 tuổi sao cho có ý chí, ham học và định hướng nghề nghiệp từ sớm. Việc cho con cày Toán Lý Hoá suốt đến 18 tuổi rồi tống đi nước ngoài không phải là con đường tối ưu cho một đứa trẻ.
4-500k đó chi ra 100k cho đại học thôi, còn 3-400k gửi vào miếng đất đến khi con học xong bán đi rồi cho nó từ từ để khởi nghiệp và làm ăn dần.
 
Sửa lần cuối:
Sau đây là những con đường thành công và hiệu quả của du học sinh mà tao chứng kiến:
1. Gia đình có quyền lực ở Việt Nam, cho con đi học lấy bằng sau đh rồi về nâng đỡ. Trường nào học cũng được.
2. Gia đình có cơ sở vật chất cần người tiếp quản, cho con đi học đại học lấy kiến thức rồi về nối nghiệp. Học mấy trường xếp hạng 30-50 cũng được, miễn đúng nghành thế mạnh. Đi học xong về đào tạo tư duy làm ăn quản lý theo môi trường Việt Nam.
3. Du học để tìm cách ở lại với các gia đình trung lưu: chọn các nghành dễ xin việc ở các trường tại các thành phố lớn dễ tìm sponsor kéo dài thời gian ở lại.
4. Gia đình ít điều kiện: học trường càng rẻ càng tốt, sau đó cho con kết hôn hoặc chuyển diện visa EB. Loại này là phổ biến nhất.

Còn lại thì vô số lựa chọn và lý do khác nhưng phần nhiều đều lãng phí. Cho một đứa con 4-500k và 5 năm đi học nước ngoài xong nhận về một thằng ngu ngơ không quen với môi trường trong nước lại không có bệ đỡ cho nó thì phần nhiều coi như là đầu tư thấy bại.
Dĩ nhiên tao không nói đứa nào trong này cả, vì vậy đừng tự ái. Cá nhân tao, nếu có con thì tao sẽ khuyên nó chọn các trường thực tế và hiệu quả. Thời gian quan trọng nhất là rèn luyện từ 12-18 tuổi sao cho có ý chí, ham học và định hướng nghề nghiệp từ sớm. Việc cho con cày Toán Lý Hoá suốt đến 18 tuổi rồi tống đi nước ngoài không phải là con đường tối ưu cho một đứa trẻ.
Chưa chắc đâu mày, network bạn bè Việt học tập ở Mỹ của tao rất đa dạng, nghèo xơ nghèo xác nhưng học giỏi vớ được học bổng trường top, hay gia đình quyền lực đầu tư cho con đi học (chính bản thân bọn nó cũng phải giỏi nhé. Tao thấy cái hay của thế hệ gần đây là dù bố mẹ giàu có, nhưng biết cách nuôi dạy con đàng hoàng, tử tế, học hành đỗ đạt). Tao chỉ nói ở góc độ những đứa học giỏi, trường rank cao, còn những trường rank thấp, hoặc đi du học vì một mục đích khác thì tao không đủ số liệu để nói.

Lớp cấp 3 của tao, và các lớp bên cạnh có vài đứa học rất giỏi nhưng nhà nghèo (lớp chuyên toán), có giải VMO, vài đứa sang Mỹ bằng HB full-ride. Đúng là bọn nó chỉ biết học thôi, không biết làm gì khác cả, ra ngoài xã hội thì mù mờ. Rồi lại học cao lên, PhD Math, Applied Math, Physics, Quantum các thứ. Sau tốt nghiệp ở Mỹ, bọn nó làm Quant Researcher, Research Scientist với TC rất cao, khoảng $400k-500k/năm. Nếu đám này về Việt Nam thì chắc chắn sẽ được săn đón nhiều. Chính bản thân tao cũng thấy mừng cho bọn nó, vì thông qua nỗ lực cố gắng của bản thân, cùng với nền giáo dục tốt, mà thay đổi được số phận của mình.

Một vài đứa tao biết có gia đình làm quan chức, kể cả quan chức cấp cao nhé. Tiêu biểu là Vương Hà My, con của Lily, học Master tại University of Chicago, Nguyễn Thanh Nghị con 3X, học tại George Washington, Nho Minh đang học Harvard Kennedy (hình như anh nó cũng học Stanford), con của Đinh La #, du học Mỹ rồi làm Vice President của Morgan Stanley. Hay thằng Minh yurideptrai, không biết con của cốp nào, học LSE rồi làm Hedge Fund, giờ tài sản của nó chắc phải gấp mấy lần Vượng Vin. Lấy ví dụ anh hàng xóm, con cái Tập Cận Bình, Đặng Tiểu Bình đều học Harvard. Chính nhóm này sẽ là thế hệ lãnh đạo tiếp theo của Việt Nam. Việt Nam luôn đi sau TQ tầm 10, 15 năm, mày thử check profile uỷ viên BCT, TWD TQ đều thấy nhiều lãnh đạo từ các trường Top của Phương Tây về, Việt Nam rồi cũng sẽ như vậy. Bây giờ làm chính trị phải cần brand name, nên học trường vô danh thì ai mà kính nể nữa.

Tao cũng biết nhiều đứa VN học MBA (MBA top ở Mỹ rất đắt, $200k-$300k), nhất là nhóm trường MBA M7 (Harvard, Penn Wharton, Stanford, MIT Sloan, Columbia, Northwestern Kellogg, Chicago Booth), đây là những nơi đào tạo thế hệ lãnh đạo tương lai cho các đế chế kinh doanh khổng lồ ở Mỹ, nhiều người tốt nghiệp đều nắm chức Director, Manager ở các tập đoàn lớn ở Hoa Kỳ. Nếu bọn nó lựa chọn về Việt Nam thì cửa càng sáng hơn, hầu hết Country Director của các tập đoàn nước ngoài, FDI chỉ tuyển những người tốt nghiệp từ các trường này. Các tập đoàn lớn trong nước, ví dụ như Masan, Techcombank, Vingroup, cũng đều có đội ngũ lãnh đạo cấp cao xuất thân từ đây, đều là tự thân đi lên, chứ cả quen biết, họ hàng gì cả. Mày chỉ cần ngó qua Linkedin là thấy rất rõ.
4. Gia đình ít điều kiện: học trường càng rẻ càng tốt, sau đó cho con kết hôn hoặc chuyển diện visa EB. Loại này là phổ biến nhất.

Bây giờ thời thế khác rồi, nên tao không khuyên đi theo hướng này, vì như thế là làm culi suốt đợi, rồi đến thế hệ sau cũng phải lao động tay chân. Học hành chính là thứ giúp vươn lên trong xã hội.
 
Sửa lần cuối:
Một vài đứa tao biết có gia đình làm quan chức, kể cả quan chức cấp cao nhé. Tiêu biểu là Vương Hà My, con của Lily, học Master tại University of Chicago, Nguyễn Thanh Nghị con 3X, học tại George Washington, Nho Minh đang học Harvard Kennedy (hình như anh nó cũng học Stanford), con của Đinh La #, du học Mỹ rồi làm Vice President của Morgan Stanley. Hay thằng Minh yurideptrai, không biết con của cốp nào, học LSE rồi làm Hedge Fund, giờ tài sản của nó chắc phải gấp mấy lần Vượng Vin. Lấy ví dụ anh hàng xóm, con cái Tập Cận Bình, Đặng Tiểu Bình đều học Harvard. Chính nhóm này sẽ là thế hệ lãnh đạo tiếp theo của Việt Nam. Việt Nam luôn đi sau TQ tầm 10, 15 năm, mày thử check profile uỷ viên BCT, TWD TQ đều thấy nhiều lãnh đạo từ các trường Top của Phương Tây về, Việt Nam rồi cũng sẽ như vậy. Bây giờ làm chính trị phải cần brand name, nên học trường vô danh thì ai mà kính nể nữa.
Con cốp ứng tuyển đậu hay nhờ vào nguồn $ bơm vào học hả mày, bữa Havard cũng có dính scandal
Mà con cốp học từ nhỏ toàn trường quốc tế thì ít nhiều nó cũng có nền tảng tốt rồi
 
Con cốp ứng tuyển đậu hay nhờ vào nguồn $ bơm vào học hả mày, bữa Havard cũng có dính scandal
Mà con cốp học từ nhỏ toàn trường quốc tế thì ít nhiều nó cũng có nền tảng tốt rồi
như t nói ở trên: "Tao thấy cái hay của thế hệ gần đây là dù bố mẹ giàu có, nhưng biết cách nuôi dạy con đàng hoàng, tử tế, học hành đỗ đạt)"
 
như t nói ở trên: "Tao thấy cái hay của thế hệ gần đây là dù bố mẹ giàu có, nhưng biết cách nuôi dạy con đàng hoàng, tử tế, học hành đỗ đạt)"
giỏi vkl thật, xưa cứ tưởng con cốp qua học rồi thì cũng về làm vua, thì học như dạo chơi xứ người :))
 
Chưa chắc đâu mày, network bạn bè Việt học tập ở Mỹ của tao rất đa dạng, nghèo xơ nghèo xác nhưng học giỏi vớ được học bổng trường top, hay gia đình quyền lực đầu tư cho con đi học (chính bản thân bọn nó cũng phải giỏi nhé. Tao thấy cái hay của thế hệ gần đây là dù bố mẹ giàu có, nhưng biết cách nuôi dạy con đàng hoàng, tử tế, học hành đỗ đạt). Tao chỉ nói ở góc độ những đứa học giỏi, trường rank cao, còn những trường rank thấp, hoặc đi du học vì một mục đích khác thì tao không đủ số liệu để nói.

Lớp cấp 3 của tao, và các lớp bên cạnh có vài đứa học rất giỏi nhưng nhà nghèo (lớp chuyên toán), có giải VMO, vài đứa sang Mỹ bằng HB full-ride. Đúng là bọn nó chỉ biết học thôi, không biết làm gì khác cả, ra ngoài xã hội thì mù mờ. Rồi lại học cao lên, PhD Math, Applied Math, Physics, Quantum các thứ. Sau tốt nghiệp ở Mỹ, bọn nó làm Quant Researcher, Research Scientist với TC rất cao, khoảng $400k-500k/năm. Nếu đám này về Việt Nam thì chắc chắn sẽ được săn đón nhiều. Chính bản thân tao cũng thấy mừng cho bọn nó, vì thông qua nỗ lực cố gắng của bản thân, cùng với nền giáo dục tốt, mà thay đổi được số phận của mình.

Một vài đứa tao biết có gia đình làm quan chức, kể cả quan chức cấp cao nhé. Tiêu biểu là Vương Hà My, con của Lily, học Master tại University of Chicago, Nguyễn Thanh Nghị con 3X, học tại George Washington, Nho Minh đang học Harvard Kennedy (hình như anh nó cũng học Stanford), con của Đinh La #, du học Mỹ rồi làm Vice President của Morgan Stanley. Hay thằng Minh yurideptrai, không biết con của cốp nào, học LSE rồi làm Hedge Fund, giờ tài sản của nó chắc phải gấp mấy lần Vượng Vin. Lấy ví dụ anh hàng xóm, con cái Tập Cận Bình, Đặng Tiểu Bình đều học Harvard. Chính nhóm này sẽ là thế hệ lãnh đạo tiếp theo của Việt Nam. Việt Nam luôn đi sau TQ tầm 10, 15 năm, mày thử check profile uỷ viên BCT, TWD TQ đều thấy nhiều lãnh đạo từ các trường Top của Phương Tây về, Việt Nam rồi cũng sẽ như vậy. Bây giờ làm chính trị phải cần brand name, nên học trường vô danh thì ai mà kính nể nữa.

Tao cũng biết nhiều đứa VN học MBA (MBA top ở Mỹ rất đắt, $200k-$300k), nhất là nhóm trường MBA M7 (Harvard, Penn Wharton, Stanford, MIT Sloan, Columbia, Northwestern Kellogg, Chicago Booth), đây là những nơi đào tạo thế hệ lãnh đạo tương lai cho các đế chế kinh doanh khổng lồ ở Mỹ, nhiều người tốt nghiệp đều nắm chức Director, Manager ở các tập đoàn lớn ở Hoa Kỳ. Nếu bọn nó lựa chọn về Việt Nam thì cửa càng sáng hơn, hầu hết Country Director của các tập đoàn nước ngoài, FDI chỉ tuyển những người tốt nghiệp từ các trường này. Các tập đoàn lớn trong nước, ví dụ như Masan, Techcombank, Vingroup, cũng đều có đội ngũ lãnh đạo cấp cao xuất thân từ đây, đều là tự thân đi lên, chứ cả quen biết, họ hàng gì cả. Mày chỉ cần ngó qua Linkedin là thấy rất rõ.


Bây giờ thời thế khác rồi, nên tao không khuyên đi theo hướng này, vì như thế là làm culi suốt đợi, rồi đến thế hệ sau cũng phải lao động tay chân. Học hành chính là thứ giúp vươn lên trong xã hội.
Bởi vậy t mới nói phải đi học cái đầu nó mới sáng ra là vậy. T học ở VN đã sáng ra ít nhiều rồi, Mỹ chắc phải hơn rồi.

Chứ qua đây ko lo học đàng hoàng mà ham ăn chơi, ham lập gia đình sớm thì giàu ko nói chứ nghèo thì mọt kiếp làm công nhân, muôn đời cái đầu nó u tối. Nước Mỹ nó rất nhiều cám dỗ để cho người ta sa ngã, phải biết kiềm chế, nhất là mấy thằng đến từ nước thứ 3, càng ko được chủ quan.
 
chờ chủ thớt giải ảo 3 chuyện mà dân vịt hay cãi nhau

1 là hệ thống y tế và bhyt bên Mẽo quốc, nhiều thằng chửi ở Mẽo đi bệnh viện là bán nhà, bác sĩ thì tay nghề kém, chờ cả tuần để khám; nhưng nhiều ông khác thì nói là chỉ cần mua bhyt là ok hết

2 là chuyện mua nhà mua đất bên Mẽo

3 là có đúng là nếu so về tỷ lệ chi tiêu thì hàng tiêu dùng như thực phẩm, quần áo, đồ gia dụng bên Mỹ rất rẻ so với tỷ lệ thu nhập hay ko, chứ ở Vn thì dkm giá cả thực phẩm hàng tiêu dùng quá cao so với thu nhập trung bình.
Số 3 tao giải luôn cho mày là ăn uống cho 1 gia đình 4 người 1 tháng cỡ 700 đô, tức là ngang Đau Lồn thôi mà lương x8 x10. Đồ ăn tuy có mua siêu thị đông lạnh với dính junk food kha khá nhưng so với đồ ăn Đau Lồn của Masan hay rau muống tưới nhớt thì còn tốt chán. À mấy thằng nhà quê có thể tự trồng trọt thêm hoặc đi săn bắn hươu nai rất thú nhé. Dân Mỹ nghiện câu cá, ăn tôm thì mấy thằng chó thui nắng Đau Lồn phải bái sư.
 
Tao đéo biết xứ này có cơ hội là cơ hội gì mà mày về đây.
 
Chưa chắc đâu mày, network bạn bè Việt học tập ở Mỹ của tao rất đa dạng, nghèo xơ nghèo xác nhưng học giỏi vớ được học bổng trường top, hay gia đình quyền lực đầu tư cho con đi học (chính bản thân bọn nó cũng phải giỏi nhé. Tao thấy cái hay của thế hệ gần đây là dù bố mẹ giàu có, nhưng biết cách nuôi dạy con đàng hoàng, tử tế, học hành đỗ đạt). Tao chỉ nói ở góc độ những đứa học giỏi, trường rank cao, còn những trường rank thấp, hoặc đi du học vì một mục đích khác thì tao không đủ số liệu để nói.

Lớp cấp 3 của tao, và các lớp bên cạnh có vài đứa học rất giỏi nhưng nhà nghèo (lớp chuyên toán), có giải VMO, vài đứa sang Mỹ bằng HB full-ride. Đúng là bọn nó chỉ biết học thôi, không biết làm gì khác cả, ra ngoài xã hội thì mù mờ. Rồi lại học cao lên, PhD Math, Applied Math, Physics, Quantum các thứ. Sau tốt nghiệp ở Mỹ, bọn nó làm Quant Researcher, Research Scientist với TC rất cao, khoảng $400k-500k/năm. Nếu đám này về Việt Nam thì chắc chắn sẽ được săn đón nhiều. Chính bản thân tao cũng thấy mừng cho bọn nó, vì thông qua nỗ lực cố gắng của bản thân, cùng với nền giáo dục tốt, mà thay đổi được số phận của mình.

Một vài đứa tao biết có gia đình làm quan chức, kể cả quan chức cấp cao nhé. Tiêu biểu là Vương Hà My, con của Lily, học Master tại University of Chicago, Nguyễn Thanh Nghị con 3X, học tại George Washington, Nho Minh đang học Harvard Kennedy (hình như anh nó cũng học Stanford), con của Đinh La #, du học Mỹ rồi làm Vice President của Morgan Stanley. Hay thằng Minh yurideptrai, không biết con của cốp nào, học LSE rồi làm Hedge Fund, giờ tài sản của nó chắc phải gấp mấy lần Vượng Vin. Lấy ví dụ anh hàng xóm, con cái Tập Cận Bình, Đặng Tiểu Bình đều học Harvard. Chính nhóm này sẽ là thế hệ lãnh đạo tiếp theo của Việt Nam. Việt Nam luôn đi sau TQ tầm 10, 15 năm, mày thử check profile uỷ viên BCT, TWD TQ đều thấy nhiều lãnh đạo từ các trường Top của Phương Tây về, Việt Nam rồi cũng sẽ như vậy. Bây giờ làm chính trị phải cần brand name, nên học trường vô danh thì ai mà kính nể nữa.

Tao cũng biết nhiều đứa VN học MBA (MBA top ở Mỹ rất đắt, $200k-$300k), nhất là nhóm trường MBA M7 (Harvard, Penn Wharton, Stanford, MIT Sloan, Columbia, Northwestern Kellogg, Chicago Booth), đây là những nơi đào tạo thế hệ lãnh đạo tương lai cho các đế chế kinh doanh khổng lồ ở Mỹ, nhiều người tốt nghiệp đều nắm chức Director, Manager ở các tập đoàn lớn ở Hoa Kỳ. Nếu bọn nó lựa chọn về Việt Nam thì cửa càng sáng hơn, hầu hết Country Director của các tập đoàn nước ngoài, FDI chỉ tuyển những người tốt nghiệp từ các trường này. Các tập đoàn lớn trong nước, ví dụ như Masan, Techcombank, Vingroup, cũng đều có đội ngũ lãnh đạo cấp cao xuất thân từ đây, đều là tự thân đi lên, chứ cả quen biết, họ hàng gì cả. Mày chỉ cần ngó qua Linkedin là thấy rất rõ.


Bây giờ thời thế khác rồi, nên tao không khuyên đi theo hướng này, vì như thế là làm culi suốt đợi, rồi đến thế hệ sau cũng phải lao động tay chân. Học hành chính là thứ giúp vươn lên trong xã hội.
@noneed đẳng cấp
 
Thằng này viết hay, giống 99% những gì thằng anh tao quen kể. Lão đang làm trợ giảng tại trường H, kể nhiều thứ giống mày phết đấy. Viết tiếp đi mày, đang hay. Tao copy lại sau định hướng cho con, mặc dù tao chỉ là công nhân quèn nhưng biết đâu số phận nó có thể ra khỏi xứ lừa này.
 
Thằng này viết hay, giống 99% những gì thằng anh tao quen kể. Lão đang làm trợ giảng tại trường H, kể nhiều thứ giống mày phết đấy. Viết tiếp đi mày, đang hay. Tao copy lại sau định hướng cho con, mặc dù tao chỉ là công nhân quèn nhưng biết đâu số phận nó có thể ra khỏi xứ lừa này.
quan trọng con mày có gen IQ cao không mới là vấn đề chứ ngu thì ở đâu cũng vậy thôi. Cơ quan tao còn cho vay tiền éo lấy lãi đến lúc lấy quốc tịch Mỹ còn dí buồi thèm làm. Lũ VN làm lab, Uni tư bản cũng toàn lũ ngu si óc chó IQ thấp
 
Tao nằm vùng ở xam từ 2018 đến giờ, đây là bài đầu tiên của tao trên này. Nhân dịp được nghỉ lễ Giáng sinh hơn 1 tháng, tao quyết định lên bài chia sẻ với bọn mày về hành trình du học, sinh sống, và làm việc ở Mỹ gần 10 năm qua của tao.

Đôi lời giới thiệu: Tao là dân 9x đời cuối, gốc Hà Nội, từng học cấp 3 chuyên. Sau khi tốt nghiệp, tao được ông bà già đầu tư đi du học tự túc ở Mỹ. Gần 10 năm lăn lộn ở đây, tao vừa mới bỏ visa H-1B để về nước năm ngoái. Lý do đơn giản thôi: tao thấy không hợp cuộc sống ở phương Tây, vì tính tao thích nhộn nhịp, xô bồ kiểu châu Á. Ở Mỹ thì yên bình quá, chắc hợp với mấy thằng có tuổi, còn tao vẫn ham ăn chơi đụ địt. Thêm nữa, tao nhận ra Việt Nam giờ đầy cơ hội kinh doanh, kiếm tiền. Vậy nên, tao quyết định về để vừa làm giàu, vừa sống đúng cái chất tao thích.

Đầu tiên thì tao sẽ tập trung nhiều về quy trình du học, chọn trường, cũng như so sánh việc du học Hoa Kỳ so với các nước Phương Tây khác. Khoảng một nửa trường cấp 3 của tao đi du học Mỹ, Anh, Pháp, Úc,... nên tao tự tin có đủ số liệu thực tế để so sánh, đánh giá môi trường và tỉ lệ thành công trong cuộc sống hậu du học của từng quốc gia.

1. Hệ thống đại học
Ở Mỹ có khoảng 6,000 trường đại học và cao đẳng, từ đẳng cấp thượng lưu đến trường làng. Những trường top trên thì năn nỉ đóng tiền bọn nó cũng không nhận (trừ 1 vài trường hợp đặc biệt), còn những trường top dưới, rank thấp, hoặc Community College (Cao đẳng cộng đồng) thì miễn là đóng tiền là auto vào, khỏi cần thi thố.

Phần lớn các trường đại học ở Mỹ là non-profit (phi lợi nhuận), nghĩa là tiền từ học phí, nghiên cứu… được tái đầu tư vào trường, quá trình này sẽ được giám sát bởi một uỷ ban độc lập (Board of Trustee) để đảm bảo không có tư lợi, tiêu biểu có Tổng Thống Mỹ Robert Hoover từng ở trong BoT của Stanford. Không như ở xứ lừa, tiền chỉ chảy vào túi của các cốp, lãnh đạo trường.

Cũng có một số trường dạng for-profit (vì lợi nhuận), chuyên mở ra để kinh doanh visa du học. Đừng dại mà đâm đầu vào mấy trường kiểu này. Khả năng trượt visa cao, mà học xong thì cũng khó kiếm việc ngon, hình như là thằng con trai của ông Dũng Tân Hoàng Minh học 1 trường dạng này.

Các trường đại học tốt ở Mỹ sẽ chia thành 2 nhóm: National University (NU) và National Liberal Arts College (LAC), những trường kém hơn sẽ không được thêm vào list này. NU là các trường lớn, gọi là Viện Đại Học (University, còn Trường Đại Học gọi là College, Cao Đằng gọi là Community College, nên không phải tên trường có chữ College thì là kém nhé bọn mày), một Viện Đại Học sẽ bao gồm nhiều Trường Đại Học nhỏ - cũng giống như ĐHQGHN và ĐHQGHCM ở xứ lừa. Các trường NU thường nằm ở các thành phố lớn, có số lượng giáo sư, sinh viên rất đông (5000, 10000++), phần lớn ngân sách tập trung nhiều vào nghiên cứu. Còn các trường LAC thì nhỏ hơn, chỉ tầm vài trăm sinh viên, thường nằm ở ngoại ô, mô hình này tập trung vào việc giảng dạy, tương tác thường xuyên giữa giáo sư và sinh viên, mỗi lớp học ở đây có rất ít sinh viên, chỉ từ vài sinh viên cho đến tối đa là 20.

Bọn mày có thể tham khảo danh sách, ranking cụ thể ở trang Usnews (ở Mỹ không dùng bảng xếp hạng của QS hay Times Higher Education, đa số mọi người sẽ dựa vào bảng xếp hạng Usnew)
https://www.usnews.com/best-colleges/rankings/national-universities?_sort=rank&_sortDirection=asc

Sau đây là cách phân loại trường của tao:

a. Trường Top cao (xuất sắc):
AD_4nXfyMbTneFEuyfKfmunqb9ISPH1qzn8c8uaL_X9XbzU3SOUjbgGqs8AF6pVhqgy-9u4TVysY-HIx4QOGjApZ9z1tUy4qUAFvc3D9FH2BkRpVFM1cYbS2nVqDKo6bqY4yCa8h3ZoaDQ

Là các trường trong nhóm Top 20 NU. Những trường trong nhóm này thì bọn mày đều nghe trên tivi, sách báo suốt ngày: 8 trường Ivy League, MIT, Caltech, Stanford, Duke, University of Chicago (GS Châu đang dạy ở đây), Johns Hopkins, UC Berkeley (chỗ mà Oppenheimer chế bom), UCLA,...

Lúc trước tao từng học một trường trong list trên do ông bà bô đầu tư cho đi học. Đây là ảnh trường của tao, bắt đầu bằng chữ C…… có thằng nào alumni trường thì hộp tao để hẹn bữa nhậu nhé.

AD_4nXcH5nS2JMh3qPd0j1M_jzK6wfO_-D3-U2-FEv-6g-nP9gWrp0k77aJzOr34mWpP8941NIuDJyb-B95pC0KAFHWREVfxBS1IEKV67fkv_uEqpCXRUe72gXVthUZaEhPx6_-KZ30c

Việc apply vào các trường này là cực kỳ khó, nếu không muốn nói là bất khả thi cho một học sinh ở Việt Nam, trừ khi có sự chuẩn bị từ nhiều năm trước. Hầu như mỗi trường chỉ nhận 2-3 sinh viên từ Việt Nam, và hầu hết là từ các trường chuyên ở HN và SG. Cá biệt, MIT và Caltech còn kén chọn hơn khi gần như chỉ nhận học sinh Việt có giải quốc tế.

Các trường này cũng là target school của các tập đoàn công nghệ và định chế tài chính lớn. Có rất nhiều quy định tuyển dụng ở Mỹ ưu tiên sinh viên từ những trường này. Ngoài ra, trường hợp của tao và nhiều người tao biết thì phỏng vấn visa cực dễ: cán bộ lãnh sự chỉ nhìn thấy tên trường là cấp visa luôn, không hỏi gì thêm.

Stat, điểm số phổ biến của học sinh Việt Nam theo học ở đây: SAT 1550++, GPA (điểm trung bình) 9.5++, có giải quốc gia, quốc tế. Theo quan điểm của tao, việc đậu một trường Top 20 ở Mỹ khó hơn nhiều các nước khác, kể cả có là Oxford, Cambridge, Thanh Hoa Bắc Đại đi nữa.

b. Trường Top giữa (tốt): Là các trường từ Top 20 NU đến Top 50 NU. Đây là các trường tốt, những không phải quá xuất sắc

c. Trường top cuối (khá): Là các trường từ Top 50 NU trở đi.
d. Học phí, học bổng:
Đối với các trường tư (tất cả các trường Top 20 đều là trường tư), mức chi phí trung bình để theo học là khoảng $100,000/năm. Học 4 năm sẽ tiêu tốn khoảng $400,000 nếu đi du học tự túc. Còn đối với các trường công, chi phí sẽ nhẹ hơn một chút, chỉ tầm $60,000-70,000/năm, nghĩa là khoảng gần $300,000 cho 4 năm học.

Học bổng, hỗ trợ tài chính sẽ được chia làm 2 dạng chính:
  • Need Blind: Trường không xét đến khả năng tài chính của học sinh, chỉ tập trung vào thành tích học tập và năng lực cá nhân. Nếu được nhận, trường sẽ tài trợ toàn bộ chi phí học tập, bao gồm học phí, sinh hoạt phí, và các khoản khác. Nhiều trường Top cao đều là Need Blind vì nguồn quỹ dồi dào, chủ yếu cần thu hút nhân tài. Ví dụ: Harvard, Yale, Princeton, MIT,...
  • Need Aware & Need Based: Khi nộp hồ sơ, học sinh phải báo cáo tình trạng tài chính của gia đình. Nếu được nhận, trường sẽ tài trợ toàn bộ chi phí còn thiếu dựa trên khả năng tài chính của học sinh. Khác với Need Blind, các trường Need Aware sẽ xem xét khả năng tài chính của gia đình trong quá trình duyệt hồ sơ.

2. Đời sống sinh viên ở Mỹ
a. Học hành

Để tốt nghiệp cử nhân ở Mỹ, cần có 120 credits (tín chỉ). Trung bình 1 học kỳ, mỗi sinh viên sẽ học khoảng 15 tín chỉ, thì cần 8 học kỳ (4 năm) là đủ điều kiện tốt nghiệp. Tao từng học 22 tín chỉ một học kỳ, học xong đéo còn là con người nữa. Sinh viên năm nhất nào cũng phải học tiếng Anh (kể cả bản xứ cũng phải học nhé bọn mày), đây là môn hướng dẫn sử dụng tiếng Anh học thuật, dùng để viết tài liệu và báo cáo, chứ không phải tiếng Anh thường ngày hay dùng. Ngoài ra còn phải học các môn đại cương: giải tích, đại số, hoá, lý, sinh tuỳ ngành học. Từ năm 2 trở đi thì có thể học môn chuyên ngành, hoặc các môn dành cho sinh viên cao học. Hầu hết các lớp học đều chú trọng vào khả năng làm việc nhóm, kỹ năng mềm nên sẽ có rất nhiều bài tập nhóm, thuyết trình nhóm, thi cử chỉ chiếm 1 phần nhỏ. Đa số sinh viên Mỹ sẽ không học vào học kỳ hè mà dùng thời gian đó để đi thực tập. Tao sẽ viết chi tiết hơn về thực tập, làm việc ở Mỹ vào phần sau.

b. Ăn uống ngủ nghỉ
Hầu hết các trường ở Mỹ bắt buộc sinh viên năm nhất phải ở ký túc xá. Tao thấy đây là một điều khá hay, vì qua vài năm sống ở ký túc, thì mối quan hệ giữa tao và bọn cùng phòng còn thân hơn cả đám bạn học cấp 3. Ký túc xá sinh viên Mỹ thường theo dạng phòng 2 người hoặc 3 người, sẽ có đầy đủ dụng cụ cơ bản: giường, nệm, bàn ghế, tủ,... bọn m có thể tham khảo ảnh. Nhà vệ sinh sẽ dùng chung theo tầng.

Trong ký túc xá không được nấu ăn, nên sinh viên sẽ phải ăn ngoài hoặc sử dụng canteen của trường. Tao thấy đồ ăn trong canteen rất đa dạng vì phải phục vụ số lượng lớn sinh viên từ nhiều nước trên thế giới, nên muốn tìm đồ Âu Á, Nhật Trung Hàn Ấn Tây đều có cả. Giá cả trong canteen rất rẻ, chỉ tầm $10-$12/bữa ăn.

AD_4nXfvqIBpnkZANI8oKDBxes1igeromkWGPTZbTOggvrbYoohENQqwmKxwtUVnvtd0lHqAQSjnflAPzqquCJwZCGwSPEZ_4T0nar4TpxlYzPLmg72iusM1yWIo97fSw3WNKkH0i4IMog

c. Đời sống sinh viên, ăn chơi đụ địt
Đời sống sinh viên ở Mỹ thì cơ bản cũng y như Việt Nam, khác cái là nó được nâng cấp thêm tí hương vị quốc tế. Trong tuần thì cắm đầu đi học, đến cuối tuần bar pub lên đồ, rượu bia, hút cần hút ke, ăn chơi nhảy múa. Đứa nào lành mạnh hơn thì nhập hội chạy bộ, leo núi, hoặc mấy câu lạc bộ thể thao. Mà phải nói, thể thao là tôn giáo ở đại học Mỹ. Trường nào cũng có đội thể thao riêng, sân vận động thì to như Mỹ Đình, nổi nhất là mấy môn như bóng rổ, bóng bầu dục, bóng chuyền. Cứ cách 1-2 tuần là có trận đấu giữa các trường, đỉnh cao là giải vô địch quốc gia. Sân thì lúc nào cũng kín chỗ, vé còn bán kiểu tranh nhau như vé concert. Mà cảnh đi xem thì cũng hài: bọn con gái diện váy ngắn cũn, cổ vũ hét to hơn loa phát thanh, còn mấy ông đội bóng thì đấu xong kiểu gì cũng lượn về chén gái. Đứa nào mà được vào đội thể thao thì coi như lên hương, vừa học vừa được gái bu quanh địt mòn chim suốt 4 năm đại học.
.
AD_4nXd4DgmBYJqt5bDpHBXFoEquoxgyK_YsGZfP4wVTQt2wwC1d4YBEMD6yrx4OUTi5fnroUrsrOgWLaJCm5KGQ5sLwakb2XcDIDg5ZSnZlRLocuaVZiU9nh9pQYR5nnH782K3d7Md3

Ở Mỹ, còn một cái thú vui đậm chất truyền thống gọi là Fraternity (hội nam sinh) và Sorority (hội nữ sinh). Bọn này chắc mấy đứa xem phim Mỹ thấy đầy, tụi nó tổ chức ăn chơi đụ địt some sủng. Để chui được vô mấy cái hội này thì phải được mời trước đã, xong còn phải pass mấy bài test, chịu nhục để chứng minh mình xứng đáng làm đồng chí. Pass rồi thì chính thức trở thành anh em chí cốt, vừa được sống chung vừa được quẩy banh nóc với tụi trong hội. Mấy hội kiểu này thì đầy trò biến thái. Lúc tao còn đi học, có lần đi ngang thấy tụi nó tổ chức party nude, gần trăm thằng kéo nhau thuê nguyên cái nhà, cởi trần cởi truồng nhảy múa, xong có vài đứa con gái vào some cùng cả hội. Cả đám vừa chơi đồ, vừa địt, party kéo dài mấy ngày liên tục. Đây chính là ổ sinh ra đủ thứ tệ nạn ở Mỹ nhưng mà nhà trường thì làm ngơ, vì là văn hoá cả trăm năm nay r.
AD_4nXeVfIiBXzqfVXCrN_jpzXdbcAoQYjI5wVKY05zyMg_TkRVXLKfP-3H_qKJAgmvr1buc5Om23vshWsUSrkD1OpL37E1NcKMn0qkCOyBRqJxR6kZDt7LJgmNp0JlaaZxwszgEpGEU3A

Kết thúc phần 1, mai mốt tao rảnh sẽ viết thêm về việc đi làm, sinh sống, phúc lợi xã hội
Tiếp đi tml,

Nhưng lăn lộn 10 năm r mà k kiếm cái passport r về mày.
Sự thật thì làm thuê k thể bằng tự do kd được, về nước nhiều cơ hội hơn do lao động giá rẻ. Import qua US bán cũng tiện, 9x đời cuối thì mày cũng già r chứ còn trẻ đâu:))
 

Có thể bạn quan tâm

Top