Tao là 1 sản phẩm lỗi, mãi chỉ là thứ méo mó biến dạng, khiếm khuyết nhân cách. Ngày tao chào đời là 1 bi kịch. Đáng ra ngay từ đầu tao không nên được sinh ra trên thế giới này.
10 năm nay đéo có thêm 1 mối quan hệ nào mới ngoài xã hội. Từ hồi cấp 2 lớp 6, lớp 7 đi học xong là về ngồi cày game, chán game thì xem anime, manga. Cứ vậy cho tới giờ là hết đại học rồi vẫn thế. Người khác ra ngoài xã hội, còn tao chỉ nhìn thế giới qua màn hình máy tính. Ai cũng có trải nghiệm sống, lớn lên trưởng thành còn tao đéo có gì hết. Tao chưa hề được sống đúng nghĩa 1 ngày nào trong cuộc đời này. Có lẽ mọi thứ còn chưa từng được bắt đầu.
Ra đường nhìn chúng nó được sống tự do mà tao, tao ghen tỵ, đau đớn khủng khiếp. Cả đời này tao chỉ cầu xin 1 điều, được là người bình thường. 1 đặc ân đéo bao giờ được ban. Sao cứ phải là tao, kiếp lạc loài. Địt mẹ normie,
Lồn mẹ tụi mày.
Tao đi học lại 1 môn với tụi khóa dưới. Toàn rúc xuống cuối, thường ngồi sau 1 nhóm bạn. Nay nghe tụi nó kể nhắn tin, dẫn đứa này đứa kia đi chơi mà tao đau đớn. Chắc bọn nó được địt hết rồi, có lỗ để xả mỗi khi lên cơn nứng. Còn tao đêm nào cũng sục cặc trong ghen tức, với mớ clip sex công nghiệp rác rưởi. Mỗi lần nhìn thấy tụi ít tuổi hơn tao có đôi có cặp là tao đau khổ vô cùng. Điều tao đã bỏ lỡ trong quá khứ thời đi học và cả đời này cũng đéo bao giờ có được.
Lô đề vay nặng lãi nợ hơn trăm triệu, ngày đéo nào cũng có mấy thằng xã hội đến đòi. Mẹ tao khóc hết nước mắt rồi mà nó vẫn chứng nào tật nấy. Hồi trẻ nợ nần báo ông bà nội, giờ ông bà mất cả rồi tiếp tục đày đoạ vợ con. Thằng cha tao đớn hèn, rượu chè về chửi rủa vợ con còn ra xã hội thì khúm núm như con cún. Gia đình người khác sắm sửa, dọn nhà đón tết còn thằng già nhà tao bú rượu, rống keraoke tối ngày. Tao nhìn mà rơi nước mắt. Địt mẹ, đúng nghiệp chướng của đời này.
Nghĩ thi xong tiếng anh thì vẫn còn tận 15 tín nữa. Hành trình vô tận không hồi kết. Tao chán ngấy phải lên lớp rồi, đéo muốn xuống bàn cuối ngồi, lướt điện thoại ngóng từng phút hết giờ về. Đéo muốn điểm danh, phải chia nhóm làm bài tập lớn với khóa dưới đéo quen biết, đi làm thí nghiệm thực hành thi giữa kỳ cuối kỳ nữa. Vòng lặp tẻ nhạt vô nghĩa tra tấn tinh thần mệt mỏi kiệt quệ. Bao năm tháng dài đằng đẵng tao chán quá rồi, ước gì được giải thoát khỏi nơi này. Haizz
Ngày ấy tao cũng bình thường như bao đứa trẻ khác mà sao lớn lên lại loser đến vậy. Nó đâu biết tương lai chỉ có đau khổ, tuyệt vọng chờ đợi. Ai rồi cũng khôn lớn, trưởng thành còn tao chỉ mãi là đứa trẻ khờ dại. Chỉ cần được là 1 người bình thường sao cũng thật quá xa vời.
Nợ 15 tín ra trường muộn, thất nghiệp loser từ tháng 9 năm ngoái đến nay tròn 6 tháng rồi. Kỳ này học lại 2 môn chuyên ngành 6 tín mà cúp học hơn gần nửa số buổi rồi. Cuộc sống thường nhật ngày ngủ đêm thức húp mì tôm nửa tháng ra ngoài mua 1 lần. Ngày lướt xam real, voz, 4chan, đêm lướt xam fake xem sex sục cặc. Chán thì lại liên quân, truyện tranh. Đéo quên chạy kpi reddit tối thiểu 1-2 bài/ngày. Ước gì tao có 1 cuộc đời bên ngoài thế giới thực đéo chìm đắm trong mê ảo nữa.
Ngày đéo nào cũng phải ăn, 2-3 bữa 1 ngày. Mất thời gian đi chợ, chế biến, ăn uống, rửa bát. Thay vì đẻ ra đủ loại thực phẩm sao đéo tìm cách tổng hợp lại thành 1 viên thức ăn nuốt phát no, đủ dinh dưỡng cho 1 ngày. Ăn lắm ỉa nhiều, mang bệnh vào người chứ có mẹ gì mà chúng mày ham thế. Thật đéo thể tin nổi thế kỷ 21 rồi ăn uống vẫn cầu kì, lãng phí đéo thể tối ưu được.
Mất ngủ cả tuần nay chán quá chúng mày. Cứ trôi theo dòng suy nghĩ, bao ký ức xa xôi thuở nhỏ lại ùa về. Giá như đừng lớn lên, để được mãi sống trong cái thế giới nhỏ bé yên bình ấy. Mang kiếp người sao phải lo nghĩ nhiều đến vậy.
Tụi nó mặc váy ngắn vậy thì mấy thằng cùng lớp cu cửng tướng lên học thế đéo nào được. Mong kiếp sau làm winer chứ đừng làm loser phế vật cặn bã để. Để 1 lần được trải nghiệm tình yêu tuổi học trò trong sáng, thứ tao đéo thể có trong kiếp này. Ước 1 lần được bú cái lol non lún phún lông.
10 năm trôi qua không mục đích, không trải nghiệm. Tao chưa từng được sống 1 ngày nào trong đời. So với người khác tao chỉ có chức năng của 1 con vật . Kiếp sống, cô độc lạc loài. Mãi bị lưu đày trong 1 thế giới xa lạ, nơi mình chẳng thuộc về. Có lẽ sự trừng phạt khủng khiếp nhất, là đã có kiếp sống này.
5 năm đại học cuối cùng cũng đến ngày này. Giá như tao cũng có thể được mặc áo cử nhân lên nhận bằng, chụp ảnh kỷ niệm giống tụi nó. Ai rồi cũng khôn lớn trưởng thành. Còn tao mãi là súc sinh ngu độn, đéo đạt được bất kỳ một cột mốc nào trên đường đời. Cuộc đời mãi là con số 0, với tao mọi thứ còn chưa từng được bắt đầu.
Thằng nào giống tao không, tốt nghiệp cấp 3 xong cắt liên lạc out nhóm lớp luôn. Sắp tròn 5 năm ra trường tụi cấp nó nhắn tin rủ đến nhà cô họp mặt 20/11 nhưng tao đéo rep. Cả đời tao sống như mơ ngủ, đéo đọng lại 1 kỷ niệm nào về thời đi học. Nhỏ học ngu lớn lên thì loser, địt mẹ cái cuộc đời này. Sao tao chỉ mãi là 1 con chó dưới đáy xã hội.
Nhất là tụi học sinh cấp 3, ngửi 1 hơi cu cứng ngắc. Thèm 1 lần được hít đũng quần lót với bú lỗ đít tụi nó quá. Thời học sinh tao như kẻ vô hình, bao nhiêu năm tháng trôi đi trong hối tiếc. Giá như được 1 lần trở lại.
Xamvn ngày càng vắng, quanh quẩn chục nick chơi với nhau. Voz, reddit thì toàn normie fb, tiktok tràn vào, nên như con cặc. Giờ mà còn csdl vozforum cũ trước 2020 hơn 1 triệu thớt lướt còn vui hơn. Tao thật.
Nay mưa lạnh sao vẫn mặc váy đồng phục ngắn, làm tao chỉ muốn che chở, sưởi ấm cho các bé. Trời ơi múi mít. Giá như được 1 lần liếm sạch cơ thể, từ bàn chân nhỏ nhắn đến cặp giò, rồi ngoáy lưỡi thật sâu vào trong lỗ đít tụi nó. Tình yêu tuổi học trò có lẽ là tình cảm trong sáng, đẹp đẽ nhất trên thế gian này. Rác rưởi như tao đéo xứng đáng và sẽ đéo bao giờ có được.
Sao tao chỉ mãi là súc vật ngu
Lồn. Nhìn tụi nó đạt được những cột mốc, thành tựu trên đường đời mà lòng tao đau như cắt. Những thứ bình thường với người khác dù có mất cả đời tao cũng chẳng thể có được. Ngu lồn thì sau cùng chẳng thể đạt được 1 điều gì trong kiếp sống này.
Trích từ một sadboi đòi tự tử hoài mà ko dám
