Tao copy một đoạn trải nghiệm của 1 thằng chơi nấm, trong đó miêu tả về " khoảnh khắc thực tại " . Là khoảnh khắc mà tao nghĩ rằng, quá khứ, hiện tại, tương lai đang đồng thời xảy ra. Thằng nào quan tâm thì đọc .
" Tôi đã nghe mọi người nói rằng để có được một trải nghiệm tốt đẹp, good trip, thì bạn phải chuẩn bị một tâm lý tích cực, hăng hái, vui vẻ, một không gian thoải mái, buổi sáng, thiên nhiên, âm nhạc… Tâm lý của tôi chiều hôm đó rất phấn khích, tôi vừa mới mua 2 cục pin để thay cho cái cân nhỏ ở cửa hàng 99 cents (giống như cửa hàng 10 ngàn ở VN, không biết bây giờ còn không). Tôi chuẩn bị mọi thứ tốt nhất có thể. Lên Zing mở album nhạc Phạm Duy, vâng, tôi thích nhạc Phạm Duy. Có bài lần đầu tiên tôi nghe, nhưng rất hay, càng hay hơn nữa với hai cái loa chiến tôi mua cách đây khoảng 3, 4 năm, lúc đó tôi học ngành thu âm, cần phải có loa xịn để mix nhạc mới hay. Tôi đã cân ra sẵn 2.7 gram nấm khô mới được ship về hồi sáng (hôm đó là thứ sáu), thằng bán nấm cho tôi khuyên rằng nên dùng từ 2.5 gram cho tới 3 gram cho lần đầu tiên. Tôi còn mua một bình nước cam nữa (tám năm rồi tôi chưa uống nước cam), thấy có người nói rằng uống chung với nước cam có vitamin C sẽ làm cho hoạt chất kích hoạt nhanh hơn. Ngồi trên bàn vi tính với 2.7 gram nấm, nước cam, và một… tô cơm tối. Ừ, tôi vừa nhét cơm, vừa nhét nấm vào miệng nhai, uống một ngụm nước, cứ thế làm xong hết tô cơm và phần nấm. Đừng quên là vừa có nhạc Phạm Duy đang phát ra trong không gian.
Bắt đầu ăn là lúc 6:15 tối, tôi có ghi lại tất cả những thông tin này vào Notepad. Ăn xong chắc là khoảng 6:45. Tới lúc này chất thức thần dường như vẫn chưa phát huy tác dụng, tôi vẫn chưa thấy gì, và cứ vẫn làm này làm kia trên máy tính. Tới khoảng 7 giờ tôi bắt đầu thấy hơi mệt trong người, có thể cũng bình thường, vì người tôi trước giờ cũng hay thường xuyên mệt mỏi, vì làm việc quá nhiều, offline cũng như online. Có lẽ đây là cơ hội tôi cho phép cơ thể mình được nghỉ ngơi, được nấm mẹ chữa lành. Tôi bèn leo lên giường, tắt hết đèn, nhạc vẫn mở. Chỉ nằm đó thưởng thức dòng nhạc cao sang của Phạm Duy, tiện thể cho cơ thể mình được thư giãn. Người tôi lúc đó rất thư giãn, thoải mái, tôi có cảm giác như nấm thần kỳ đang chữa lành cho mình thật. Một cảm giác rất dịu êm, nhẹ nhàng, như một em bé đang nằm trong lòng mẹ âu yếm.
Nằm đó, mắt nhắm lại, tận hưởng sự dịu êm đang lan tỏa khắp người, có lẽ lúc này psychedelics đang bắt đầu luân chuyển trong cơ thể tôi sau khoảng hơn 1 tiếng rưỡi từ lúc tôi bắt đầu cuộc hành trình. Tôi vẫn còn ý thức. Cảm giác êm dịu đó càng ngày càng tiến dần đến một cột mốc mới, nó trở thành một sự nhận thức, từ ý thức trở thành nhận thức, thật khó để có thể diễn tả bằng lời. Nhận thức này là nhận thức đầu tiên — trong hàng loạt nhận thức sau đó nấm thần kỳ đưa tôi đến — tôi còn vẫn còn nhớ như in. Đó là nhận thức về hiện tại, ngay lúc này, ngay tại đây, như mọi thứ đã được sắp đặt để tôi có thể trải nghiệm một cách thực tế những gì mà trước đây tôi chỉ biết qua lý thuyết, ngôn từ, triết lý… Tôi như sống được trong nhận thức rõ rệt ấy. Chỉ có giây phút hiện tại này là tất cả; mọi sự kiện trong quá khứ đều dồn vào khoảnh khắc hiện tại này, dẫn tới khoảnh khắc hiện tại này. Tôi thấy tư duy mình nghĩ đến tương lai, nhưng nhận thức về miền hiện tại mà nấm thần đang muốn tôi trải nghiệm quá rõ rệt, quá mãnh liệt, những tư duy đó lập tức tan biến, kéo tôi về hiện tại. Quá khứ không còn quan trọng nữa; tương lai không còn quan trọng nữa. Tôi chỉ muốn đắm mình trong giây phút hiện tại này mãi.
Đây không phải là triết lý, đây là những gì cá nhân tôi đã trải nghiệm qua. Nói về triết lý có lẽ tôi nghĩ mình không lạ gì với tất cả những thông điệp bạn có thể nghĩ tới, nhất là những thông điệp về tâm linh. Nhưng tất cả những gì tôi nghĩ mình biết thật ra chỉ là bề ngoài, chưa hề chạm được vào nó, sống trong đó, nếm trải nó. “Sống trong hiện tại” là một chủ đề tôi vẫn thường nghe qua trong Phật giáo, trong những cuốn sách tâm linh, có thể nhắc tới sách của Eckhart Tolle, một bậc thầy tâm linh người Đức. Nhưng có lẽ bạn cũng như tôi, chỉ nghe người ta nói vậy thôi, biết vậy thôi, nhưng chưa thật sự thấu hiểu được tầm quan trọng của nó, chưa thật sự hiểu được tại sao nó lại là một chân lý, chính vì thế chúng ta cũng chưa bao giờ thật sự áp dụng nó vào đời sống thường ngày"