Hoa tỉnh dậy, cô đảo mắt xung quanh và vô cùng ngạc nhiên cũng như lo lắng khi nhận ra đây không phải là ngôi nhà trên phố nữa. Nhìn thử ra ngoài cửa sổ, cô quanh đây dường như là một vùng nông thôn vắng vẻ heo hút. Đang loay hoay bước ra khỏi giường thì chợt cánh cửa bật mở , Nam bước vào. Hoa vui mừng chạy tới ôm lấy Nam nhưng anh không nói gì cả, cô hỏi:
-Anh ơi. Đây là nhà ai thế? Sao tự nhiên mình lại ở đây?
-Đây là một căn nhà khác của anh. Còn căn nhà trên phố anh đã làm thủ tục sang tên lại cho gia đình em rồi , từ nay em và bố mẹ muốn sử dụng như nào tuỳ ý...
Chợt nhớ ra điều gì đó , Hoa nắm chặt lấy tay Nam nói:
-Anh ơi. Chuyện hôm đấy em xin lỗi , em đã lừa dối anh. Em đã sai, anh cho em một cơ hội sửa chữa lỗi lầm nhé.
Nam gật đầu đáp:
-Ừ. Thôi em đừng nhắc đến chuyện đó nữa nhé. Anh đã chuẩn bị đồ ăn rồi, em xuống ăn cùng anh nhé.
-Vâng.
Hoa bước xuống tầng 1 cùng với Nam, trước mâm cơm , tất cả đều là những món mà cô thích và do chính tay Nam nấu. Cô rất vui vì nghĩ rằng có lẽ anh đã quên chuyện kia rồi và vẫn quan tâm đến cô như mọi ngày. Dùng bữa sau , Nam lẳng lặng bước đi vào một căn phòng nhỏ ở dưới cầu thang. Đợi mãi không thấy anh lên, Hoa tò mò bước vào xem thử, bên trong lại xuất hiện những bậc cầu thang nhỏ kéo xuống dưới hầm một đoạn khá sâu.
Bước xuống dưới căn hầm, không gian nơi đây khá lớn và tối mịt, chính giữa căn hầm là một cái điện thờ khá lớn với những ánh đèn xanh đỏ le lói ma mị, bên trên Hoa nhìn thấy những bức tượng có hình hài cổ quái , kỳ dị, nhìn mặt chúng trông vô cùng đáng sợ...
"Hehehe..."
Hoảng hồn giật mình, Hoa té ngửa xuống đất, cô cảm tưởng như bức tượng trước mặt đang cười. Cảm thấy sợ hãi, Hoa tính chạy lên tầng thì chợt phát hiện ra một cuốn sổ ở trên một bục gỗ nhỏ ngay đối diện với mình. Tò mò cô nhặt lên đọc thử, có vẻ như đây là nhật ký của Nam. Đọc qua cũng không có gì đáng để nói cho đến những trang cuối.
"Hai năm đó thật là khủng khiếp nhưng bù lại tôi đã học được nhiều thứ. Như tôi đã nói ở những trang trước , tôi bỏ nhà đi với mong muốn tự lập tìm được một công việc khá hơn để đổi đời. Nhưng rồi trong lúc đó không hiểu sao tôi lại nghe theo một người bạn, bỏ tiền tiết kiệm ra để đi du lịch đất Thái mặc dù đồng lương kiếm được chưa đáng là bao. Và rồi trong chuyến du lịch đó, tôi không may bị lạc trong rừng và bị lũ người dân tộc dị hợm kia bắt vào cái ngôi làng ma quỷ đó. Những ngày đầu ở đó thực sự như là một địa ngục trần gian, không có một thứ công nghệ nào để giải trí hay liên lạc cả, đêm ngủ ngoài rừng lạnh thấu sương nằm cạnh một đống giòi bọ và làm mồi cho những con muỗi và những con vắt to kinh khủng. Sáng trưa với cái nắng chói chang hơn 40 độ phải lao động như trâu ngựa với điều kiện sinh hoạt cực kỳ thiếu thốn và đói kém, đôi lúc còn không có cái ăn phải tranh nhau từng nắm cơm nhỏ. Và kinh khủng hơn, nơi đây luật pháp không tồn tại, chỉ có cái luật rừng của đám dân tộc man rợ bệnh hoạn kia. Những con người bị giết như thú vật, bị hành hạ đến chết một cách dã man nhiều như cơm bữa ; chỉ nói thôi có lẽ không thể tưởng tượng được hết cái sự kinh khủng này, khi tận mắt thấy nó , nhiều người sẽ phát điên và ám ảnh cực độ. Tôi đã làm mọi thứ chỉ để được sống , nhiều lúc tôi tưởng như đã chết, tôi nhớ gia đình , nhớ ngôi nhà thân yêu của mình và muốn tìm cách trốn thoát lắm nhưng không được, chỉ một sai sót nhỏ tôi có thể mất mạng ngay lập tức. Tôi nhận ra rằng ở nơi đây , ngoài trưởng làng ra, lũ thầy mo là những kẻ có địa vị và quyền lực nhất ; cũng hơi mạo hiểm, tôi bắt đầu tìm đến từng gã thầy mo khác nhau , chấp nhận phục tùng họ để tạo niềm tin và có một nơi ẩn náu an toàn hơn. Nhờ đó tôi học được cách luyện bùa ngải từ họ, tôi ghi chép tỉ mỉ lại , nghiên cứu và tìm hiểu cách thức hoạt động và khắc chế nhau của từng loại một , tôi nhận ra mình có niềm đam mê bất tận với những thứ này. Cuối cùng tôi đã trở thành một thầy mo có thể gọi là cao tay, lúc đó tôi không còn sợ hãi nơi đây nữa , bọn chúng cũng không thể doạ nổi tôi nữa vì giờ tôi đã trở thành một trong những kẻ có địa vị trong làng. Nhưng cũng đồng nghĩa với việc tôi đã đánh mất chính mình, những tên thầy mo ,những kẻ luyện bùa ngải đó tuyệt đối không bao giờ là người lương thiện cả , chúng là những kẻ đã giày xéo và huỷ diệt biết bao nhiêu mạng sống nơi đây bằng thứ bùa ngải và những nghi lễ man rợ đó. Cũng như chúng, tôi miễn cưỡng phải tham gia vào cuộc chạy đua cạnh tranh quyền lực bằng cách tìm và sáng tạo ra một thứ bùa ngải mạnh mẽ và tàn bạo nhất. Và rồi những tính toán của tôi đã chính xác hơn những gã kia, tôi đã tìm ra công thức để tạo ra một thứ có thể giúp tôi vượt mặt lũ thầy mo kia. Nhưng tôi chưa bao giờ dám thử làm vì nó thực sự quá kinh khủng và tàn bạo. Tôi bỏ trốn khỏi ngôi làng để cố quên đi nó , cuối cùng tôi cũng thoát để trở về đoàn tụ với gia đình thân yêu của mình. Không chỉ vậy , một lần nữa những thứ bùa ngải này lại giúp tôi có địa vị trong cái xã hội này, tôi biết cách tận dụng nó để kiếm tiền và làm giàu, cuộc sống của tôi bước sang một trang mới ngay lập tức. Nhưng ký ức của tôi về ngôi làng cùng với cái thứ mà tôi đã lên sẵn công thức kia nó vẫn ám ảnh tôi, nó khiến tôi nhiều lúc như phát điên và trở thành một con người khác. Tôi biết rằng mình phải quên đi tất cả để cứu lấy phần người trong mình. Thế rồi tôi đã gặp lại cô gái ấy , người con gái mà tôi theo đuổi và hứa hẹn. Tôi đã rất hạnh phúc khi ở bên cô ấy, những hy vọng về một tương lai tươi đẹp bên tổ ấm của mình và cô ấy khiến tôi quên đi hết những cảm xúc tiêu cực đó. Tôi đã tưởng ký ức tối tăm kia sẽ mãi mãi biến mất khỏi tâm trí tôi cho tới khi cô ấy phản bội tôi. Ngay lúc đó , ảo mộng trong tôi đã tan biến thay vào đó là cái ký ức kinh khủng kia trỗi dậy, nó thôi thúc tôi thực hiện cái nghi thức tàn bạo đó.
---------------------------
Hôm qua khi tôi rời khỏi nhà, cô ấy đã chạy lại níu kéo, tôi biết cô ấy còn yêu tôi và phải thú thực rằng tôi cũng đã có chút mủi lòng. Khi tôi nhìn vào đôi môi cô ấy, thấy nụ cười xinh đẹp đó , tôi đã có được ngay câu trả lời...
Cô ấy sẽ tiếp tục phản bội tôi
Đó là điều chắc chắn
Nụ cười khi cô ấy ở bên gã kia, nó chân thực hơn là khi ở bên tôi.
Tôi sẽ thực hiện nghi thức đó và nhất định sẽ hoàn thành nó...
Trong vòng 7 ngày... "