• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Noel lấy chuyện làm quà

Tao nghĩ là nhờ chế độ xã hội chủ nghĩa mà tao đi học không mất đồng nào. Nếu không, tao nghĩ cuộc sống của tao giờ vẫn nằm trong vũng bùn. Mà thôi, tạm gác chuyện đó qua một bên.



Rồi tao chuyển trường hai lần nữa và sau đó lên học cấp 2. Lần này, cuộc sống một lần nữa thử thách lòng can đảm của tao.

Tao không phải đi qua con sông nữa. Nhà tao đã chuyển qua nơi khác hẻo lánh hơn, không có bạn bè chung đường về ở gần nửa quãng đường. Hơn chục km đường đất nên mùa khô thì bụi bay mịt mù, lỡ có xe máy đi ngang là phải chờ mấy phút mới thấy đường đi tiếp, về nhà mặt mày lấm lem.

Mùa mưa đi học cực kỳ khó khăn. Đường đi là đường đất bị xe cày xớt lên liên tục vì xe cộ làm nông đi qua, lúc thì trơn trượt, lúc thì dính đạp không nổi. Vì đường rất trơn nên mỗi sáng đến trường, tao té xe khoảng 3 lần. Lần đầu thì đau, té xong rồi đứng dậy. Bị riết rồi quen. Ngày nào cũng vậy, bùn đất bám từ ngực đến chân. Trước khi bước vào lớp, tao ra hồ nước gần đấy nhúng nước cho hết bùn rồi hiên ngang bước vào lớp, nước ướt đẫm ghế ngồi. Ra chơi là quần áo khô dần.

Nửa sau của quãng đường về nhà thực sự tối tăm. Hai bên đường không có nhà ở, không có đèn đường, chẳng có người đi và cây cối thì um tùm. Tao cũng chẳng có bạn bè đồng hành ở cuối đoạn đường. Một hôm đầu mùa, trời mưa to. Sau khi chia tay lũ bạn về tới cây đèn đường cuối cùng thì trời đã tối mịt. Nhìn khoảng không tối như đêm ba mươi, tao tự nhủ là tao vẫn phải về nhà.

Trên trời chỉ có sao. Đường không một bóng người. Tao hít một hơi sâu, cố gắng kìm chế cơn sợ hãi của mình trước khi hoà mình vào bóng đêm. Đi khoảng được vài chục mét, xe tao trượt té, bệt mông xuống bùn đất. Sợ quá. Sợ cả bóng đêm và cả sợ té. Lồm cồm bò dậy, tao quay lại cây cột đèn đường cuối cùng.

Sau khi đứng một hồi cho bớt cơn sợ. Lần này tao đổi chiến lược. Cứ phóng hết sức thôi. Lỡ té thì nghiêng sang bên trái rồi đứng dậy đạp tiếp. Hít hết can đảm vào lồng ngực, tao dùng sức phóng xe nhanh hơn để vượt qua cái hố đấy. Chiếc xe trượt mạnh, đầu tao cắm xuống bùn, trời đen như mực. Bùn lấm lem từ đầu tới chân. Tao lồm cồm bò dậy trong sợ hãi. Không thấy đau đơn gì cả mà không biết có ma không. Tao mò mò cuối cùng cũng ra chiếc xe đạp, quay lại cây đèn đường cuối cùng. Biết mình không thể về nhà, tao đứng dựa cây đèn đường khóc nức nở.
Học gì mà về trễ vậy trời tối mới về nhà ?

Mày đi về 1 mình đường vắng tối như vậy ko gặp bọn bắt cóc ấu dâm là may rồi
 
Học gì mà về trễ vậy trời tối mới về nhà ?

Mày đi về 1 mình đường vắng tối như vậy ko gặp bọn bắt cóc ấu dâm là may rồi

Tao không nhớ là đi học ra tầm 5h hay 5.30. Vào mùa mưa lũ thì trước 6 giờ là trời đã tối mịt. Đường đi trơn và thường là có mưa to nên trước khi tới cây đèn đường cuối cùng, trời đã tối mit

Chỗ của tao là khu hẻo lánh. Điện còn chưa về tới nơi nên hầu hết mọi người là vì miếng cơm manh áo. Nhu cầu nói chung của hầu hết mọi người là đủ ăn qua ngày. Hầu hết mọi người đi xe đạp. Vì ai cũng thiếu ăn nên tìm không ra bọn ấu dâm đâu.
 
Sửa lần cuối:
Ai đọc xong rồi thì mời qua phần tiếp theo nghen
:vozvn (23):
 
Sửa lần cuối:
Tao nghĩ là nhờ chế độ xã hội chủ nghĩa mà tao đi học không mất đồng nào. Nếu không, tao nghĩ cuộc sống của tao giờ vẫn nằm trong vũng bùn. Mà thôi, tạm gác chuyện đó qua một bên.



Rồi tao chuyển trường hai lần nữa và sau đó lên học cấp 2. Lần này, cuộc sống một lần nữa thử thách lòng can đảm của tao.

Tao không phải đi qua con sông nữa. Nhà tao đã chuyển qua nơi khác hẻo lánh hơn, không có bạn bè chung đường về ở gần nửa quãng đường. Hơn chục km đường đất nên mùa khô thì bụi bay mịt mù, lỡ có xe máy đi ngang là phải chờ mấy phút mới thấy đường đi tiếp, về nhà mặt mày lấm lem.

Mùa mưa đi học cực kỳ khó khăn. Đường đi là đường đất bị xe cày xớt lên liên tục vì xe cộ làm nông đi qua, lúc thì trơn trượt, lúc thì dính đạp không nổi. Vì đường rất trơn nên mỗi sáng đến trường, tao té xe khoảng 3 lần. Lần đầu thì đau, té xong rồi đứng dậy. Bị riết rồi quen. Ngày nào cũng vậy, bùn đất bám từ ngực đến chân. Trước khi bước vào lớp, tao ra hồ nước gần đấy nhúng nước cho hết bùn rồi hiên ngang bước vào lớp, nước ướt đẫm ghế ngồi. Ra chơi là quần áo khô dần.

Nửa sau của quãng đường về nhà thực sự tối tăm. Hai bên đường không có nhà ở, không có đèn đường, chẳng có người đi và cây cối thì um tùm. Tao cũng chẳng có bạn bè đồng hành ở cuối đoạn đường. Một hôm đầu mùa, trời mưa to. Sau khi chia tay lũ bạn về tới cây đèn đường cuối cùng thì trời đã tối mịt. Nhìn khoảng không tối như đêm ba mươi, tao tự nhủ là tao vẫn phải về nhà.

Trên trời chỉ có sao. Đường không một bóng người. Tao hít một hơi sâu, cố gắng kìm chế cơn sợ hãi của mình trước khi hoà mình vào bóng đêm. Đi khoảng được vài chục mét, xe tao trượt té, bệt mông xuống bùn đất. Sợ quá. Sợ cả bóng đêm và cả sợ té. Lồm cồm bò dậy, tao quay lại cây cột đèn đường cuối cùng.

Sau khi đứng một hồi cho bớt cơn sợ. Lần này tao đổi chiến lược. Cứ phóng hết sức thôi. Lỡ té thì nghiêng sang bên trái rồi đứng dậy đạp tiếp. Hít hết can đảm vào lồng ngực, tao dùng sức phóng xe nhanh hơn để vượt qua cái hố đấy. Chiếc xe trượt mạnh, đầu tao cắm xuống bùn, trời đen như mực. Bùn lấm lem từ đầu tới chân. Tao lồm cồm bò dậy trong sợ hãi. Không thấy đau đơn gì cả mà không biết có ma không. Tao mò mò cuối cùng cũng ra chiếc xe đạp, quay lại cây đèn đường cuối cùng. Biết mình không thể về nhà, tao đứng dựa cây đèn đường khóc nức nở.
Tao định đọc hồi ký nghề thuốc dạo của mày. Mới đầu đọc tuy văn k mượt mà nhưng có vẻ chân thực cho đến đoạn này...Tao té
 
Tao định đọc hồi ký nghề thuốc dạo của mày. Mới đầu đọc tuy văn k mượt mà nhưng có vẻ chân thực cho đến đoạn này...Tao té

Ý tao tiền bạc không tạo ra quá nhiều khác biệt trong việc học vấn. Mày nói cũng đúng. Nhiều nước có hệ thống giáo dục công lập rất tốt nhưng không liên quan đến xã hội chủ nghĩa nhưng tao vẫn biết ơn việc không phải đóng đồng học phí nào trong suốt thời gian học.

Mà thôi. Không sao. Đang nghỉ Noel nên tao viết chơi thôi. Không cần phải đọc.
 

Có thể bạn quan tâm

Top