Dân chủ xuất hiện để đòi lại công bằng cho giai cấp lao động, giai cấp thấp. Chứ nếu để dẫn dắt một quốc gia lên đỉnh cao thì phải là bọn bảo thủ, diều hâu. Nếu dân chủ mà nắm một quốc gia nó sẽ sinh ra quái thai vì lúc đó bọn giàu phải đi chia sẻ lợi ích cho bọn nghèo, ham chơi lười làm đéo chịu học hành. Bọn châu Âu đang bị vấn đề đó, dân chúng nó đéo lao động chỉ lo hưởng phúc lợi, dần dần phụ thuộc sản xuất vào mấy nước phát triển, kỷ nguyên công nghệ thông tin này châu Âu đéo làm ra được cái lồn gì, mọi công nghệ cốt lõi đều từ bọn Mỹ, Nhật, Tàu.
Luận điểm trên chứa đựng nhiều quan điểm mang tính phiến diện và thiếu sự cân nhắc toàn diện về khái niệm dân chủ, cách vận hành của các nền kinh tế, và vai trò của các giai cấp trong xã hội.
1. Dân chủ không chỉ vì công bằng xã hội mà còn là cơ chế quản trị hiệu quả
Dân chủ không đơn thuần xuất hiện chỉ để “đòi lại công bằng” cho giai cấp lao động. Nó là một cơ chế quản trị dựa trên nguyên tắc quyền lực thuộc về nhân dân, nhằm đảm bảo mọi tầng lớp trong xã hội đều có tiếng nói trong việc ra quyết định.
Thực tế đã chứng minh, nhiều quốc gia dân chủ như Hoa Kỳ, Đức, Nhật Bản... đã đạt được sự thịnh vượng và phát triển bền vững nhờ tận dụng được sức mạnh tập thể, khuyến khích sáng tạo và đổi mới.
2. Bảo thủ không phải lúc nào cũng là giải pháp tối ưu
Các chính sách bảo thủ có thể mang lại ổn định ngắn hạn, nhưng nếu quá cứng nhắc và không thích nghi với sự thay đổi của thời đại, chúng dễ dẫn đến sự trì trệ.
Lịch sử cho thấy, sự kết hợp hài hòa giữa bảo thủ và tiến bộ (progressive) là yếu tố quan trọng giúp các quốc gia phát triển bền vững.
3. Quan điểm “người giàu chia sẻ lợi ích cho người nghèo” là sự hiểu sai về dân chủ
Dân chủ không có nghĩa là lấy của người giàu để chia đều cho người nghèo, mà là xây dựng hệ thống chính sách nhằm tạo cơ hội bình đẳng để tất cả mọi người đều có điều kiện phát triển.
Ví dụ, các quốc gia Bắc Âu như Thụy Điển, Na Uy không phải vì “chia sẻ lợi ích” mà yếu kém. Họ có nền kinh tế vững mạnh, dựa trên các mô hình phúc lợi xã hội kết hợp với năng lực quản lý cao, chứ không phải sự ỷ lại.
4. Châu Âu không “vô dụng” như luận điểm trên
Dù đối mặt với một số thách thức như dân số già, nhưng châu Âu vẫn là một trung tâm kinh tế và công nghệ quan trọng. Các quốc gia như Đức, Thụy Sĩ, và Hà Lan vẫn dẫn đầu thế giới trong nhiều lĩnh vực công nghệ cao như cơ khí, y học, và năng lượng tái tạo.
Không thể phủ nhận vai trò của châu Âu trong việc định hình các tiêu chuẩn toàn cầu về quyền con người, bảo vệ môi trường, và đổi mới xã hội.
5. Sự phụ thuộc là kết quả của toàn cầu hóa, không phải yếu kém
Trong kỷ nguyên toàn cầu hóa, các quốc gia phụ thuộc lẫn nhau về sản xuất và công nghệ. Mỹ, Nhật, Trung Quốc cũng phụ thuộc vào châu Âu ở nhiều lĩnh vực. Ví dụ, Airbus là công ty sản xuất máy bay hàng đầu thế giới từ châu Âu, hay các tiêu chuẩn về bảo mật dữ liệu của EU (GDPR) có ảnh hưởng toàn cầu.
Tóm lại
Quan điểm trên mang nặng thành kiến và thiếu tính khách quan. Dân chủ không phải là yếu tố dẫn đến sự yếu kém của một quốc gia, mà ngược lại, khi được áp dụng đúng cách, nó giúp các quốc gia phát triển bền vững hơn, cân bằng lợi ích xã hội, và tận dụng được sức mạnh từ mọi tầng lớp.
Vấn đề không nằm ở “dân chủ” hay “bảo thủ”, mà ở cách vận hành và quản trị phù hợp với bối cảnh cụ thể của từng quốc gia.