• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Phải sống - Nhất định phải sống!

Đêm buồn, vừa mới tỉnh sau cơn sốt mê man gần 20 tiếng đồng hồ. Lên xàm vô tình đọc đc post Vợ tôi - Người HP hay quá. Không những hay về cách hành văn, về tình tiết câu chuyện mà còn đẹp cả về cái kết cho bác chủ post.
Tự nhiên ngồi nghe list nhạc Trung, toàn bài buồn vl. Đm đêm hôm rồi mà buồn thối cả ruột. Cũng muốn mang câu chuyện của mình viết lên cho các tiền bối và mấy thằng tml đọc. Đôi khi xả được ra cũng thấy nhẹ lòng hơn.
Cũng chả biết xưng hô thế nào, nhưng thôi để cho gần gũi, cứ xưng hô tao vs chúng mày nhé. Có gì mong các tiền bối ở đây đừng để bụng...

***Chap 1 : Tuổi thơ của tao. Những ngày yên bình chỉ còn trong hồi ức!

Tao năm nay cũng đã gần 30t, sinh ra trong những năm đầu của thế hệ 9x ở một vùng quê tuy không quá nghèo nhưng cũng chả giàu bằng ai.
Tuổi thơ của tao trôi qua bình yên và êm đềm. Có lẽ ở nơi tao sinh ra, tuổi thơ tao có là mơ ước của nhiều bạn bè cùng trang lứa. Tao là con trai lớn trong gia đình. Dưới tao còn 1 em gái kém tao 2 tuổi. Bố tao thì là con trai út trong 1 gia đình có tận 10 người con. Nhiều khi ngồi nghĩ cứ tự hỏi sao ngày xưa các cụ đẻ gớm vậy. Mà vẫn nuôi đc mới kinh chứ.
Bố tao thì hơn mẹ tao tận 13t, nghe các cụ kể lại là ngày xưa bố tao đi du học ở Đức về đẹp trai mà lãng tử lắm. Còn bà u thì ngày đó cũng là hotgirl trong vùng, nghe ông bác trong nhà kể lại thì ngày xưa bố tao về quê làđã 32t rồi, còn bà u nămđó mới có 19.Ông bô nhìn thấy bà u là kết nổ mắt rồi, thế là hôm sau rủông bác nhà tao phi xe lên nhà ngoại luôn, ào thẳng nhàđặt vấnđề vsông bà ngoại luôn. Còn bà u tao ngàyđó vẫn cònđi sinh hoạtđội,ở quê tao gọi là tập thiếu nhi, không biết chỗ chúng m gọi thế nào. Thế nào mà dai dẳng 1 tháng trờiông bôđã xin ngon lành cáiđám hỏiở nhà ngoại. Trong khi bà u nhà tao còn chưa kịpđồngý hay từ chối. Giờ ngồi nghĩ lại t vs bà u nhà t vẫn cười ngoác cả miệng ra.
Cưới xin cũng linhđình ghê lắm, Ngày đó ông già tao đi Đức về nên mua được con xe 82 là căng lắm rồi, ở quê làm đếu gì có xe máy đâu. Giờ nghĩ lại đúng là ông già ngày xưa cũng phông bạt tán gái gớm thật. Cưới về rồi 2ông bà xây nhà rồi 1 năm sau là có tao.tao thì ko đc biết gì, chỉ nghe bà già ngồi kể bảo ngày xưa bố mày xây cái nhà 3 tầng đầu tiên ở cái vùng này. Ngày đó mấy thằng thanh niên xóm ghen ăn tức ở còn đến ném đá vỡ hết cửa kính nữa.

Dù là về sau này, chuyện làm ăn của ông già cũng ko quá suôn sẻ, cũng thua lỗ, cũng phải bươn trải vào Nam làm ở Pepsi Cola ( vì ông già tao có bằng vs kinh nghiệm làm việc ở Đức nên ngày đó trong nước vẫn còn trọng vọng lắm). Rồi khi ông già tao bị tai nạn, gãy 11 dẻ xương sườn, mất sức không tiếp tục đc nữa phải bỏ dở chừng. Về thì cũng buôn bán, rồi sau này mua xe khách làm dịch vụ vận tải. Tuy là cuộc đời lúc thăng lúc trầm nhưng thoạt nhiên ông già tao chưa bao giờ để anh em tao thiếu thốn gì. Thậm chí còn đầy đủ hơn gần như tất cả bạn bè trang lứa tầm tuổi tao ở quê. Bé đến tận bây giờ, tao đi học hay chưa bao giờ mặc quần vải, khi mà lũ bạn mặc quần áo đôi khi có đứa còn không lành lặn, thì tao lúc nào cũng có quần bò đẹp mặc, lại thêm bà u có khướu thời trang khá tốt nên lúc nào cũng auto quần bò, áo sơ mi. Tao được bao bọc đủ thứ, ko bao giờ phải động chân tay vào việc gì. Chỉ có ăn và học. Tiếp diễn cái gen của gia đình bên nội nên ngày bé tao học khá giỏi. Auto cấp 1,2 là đầu bảng. Nên ngày xưa thời còn ở quê cũng có nhiều đứa hâm mộ lắm. Nhớ mãi cái năm lớp 6, tao đc giải nhất tỉnh HSG Toán, ông già đầu tư cho bộ máy tính, mấy đứa bạn thân gần nhà còn mang trái cây qua đút lót để xin chơi 1,2 mạng half life. Mà bắn vs máy chứ làm đéo gì có mạng đâu.
Rồi thời gian cứ thế trôi qua, tao vẫn cứ trong vòng tay bao bọc của gia đình, chỉ biết ăn và học, nhìn chúng bạn chơi mấy cái trò trẻ con ở quê mà tao thèm. Muốn theo chúng nó đi đá bóng mà giữa trưa nắng cũng ko đc. Muốn đi bơi ao bơi sống bà già thì không cho. Rồi tao vào lớp 10. Trường huyện bọn tao thì là trường bình thường thôi, mà lại cách xa nhà 7km, vậy nên tao thi vào trường chuyên của 1 huyện khác cách nhà 4km.Những ngày tháng học xa nhà là những ngày đầu tiên t biết đến nghịch ngợm.
Cũng như những thằng khác tầm tuổi, ngày đó chả có thú vui mẹ gì ngoài đánh điện tử, nào là võ lâm, phong thần, thiên long bát bộ. Sau đó thì là cái món của mấy thằng tuổi dậy thì bọn tao là vào quán net xem trộm sex. Đm cái trang channuoiheo.com ngày xưa đéo bao giờ tao quên luôn. Toàn phim hay mà full HD đéo thèm che luôn. Tiếc là nó bay trang lúc đéo nào tao cũng đéo để ý nữa. Vài lần bị ông già biết, nhưng ông già tao cực nghiêm và ít nói, chỉ nói những câu rất ngắn gọn nhưng thề là nó đáng sợ hơn nói nhiều, nói dai vl. Ví dụ "giờ sao, biết phải làm thế nào chưa" hay "tự nghĩ, tự làm, ko cần bố phải nói lại lần nữa". Ngày đó mà mỗi lần nghe ông già tao nói mấy câu này là tao ám ảnh mấy ngày về sau. Cả cuộc đời tao mới bị ông già đánh đúng 1 lần và cũng là lần bị đánh đáng sợ nhất cuộc đời luôn. Lại kể chúng m nghe, ông già tao lúc đi Đức học có 49kg, phải nhét đá lên cân cho đủ 50kg, vậy mà về ông tăng gấp đôi, 98kg. Mà không phải béo phì nhé, ông già tao cực chắc cực khỏe, và lần đầu tiên ông già tao đấm tao cũng là lần cuối cùng ông ấy đánh tao. 1 cú đấm ngất xỉu cmnl.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, cuối năm lớp 11, tao theo chân bố mẹ lên HN, ông già mua đất ở Long Biên, rồi muốn kiếm môi trường tốt hơn cho tao học hành, phát triển. Giờ ngồi nghĩ lại mọi thứ, nhiều lúc buồn lắm. Đúng là ngày đó ông già làm tất cả mọi thứ là vì mình, với ông tao luôn là báu vật vô giá. Ông dành cả cuộc đời và sự cố gắng gần như chỉ để cho tao. Có những lúc chỉ mong có thể quay lại ngày đó mà không được ...
Những ngày đầu bước chân lên HN, cái thành phố lạ lẫm ngày ấy làm tao thấy ngợp, ngợp giữa sự đông đúc của phố thị, ngợp vs nhịp sống quá nhanh. Ngợp với những ánh mắt soi mói của bạn bè trong lớp học hay ngợp vs những tiếng cười nhạo khi tao nói ngọng L và N.
Tao biết tao có rất nhiều thứ phải làm ở cái mảnh đất này, cố gắng thích nghi vs nhịp sống, cố gắng học để chứng minh tao từ 1 vùng quê lên nhưng tao ko thua kém chúng nó, cố gắng nói thật chậm lại để sửa những cái sai trong phát âm mà ng dân quê tao ai cũng gặp phải. cuộc sống cứ vậy trôi qua, tao vẫn cứ cảm thấy lạc lõng giữa cái thành phố này, ít bạn bè lắm. Nhiều khi tao nhớ mấy đứa ở quê, nhớ cái cách sống của mấy người dân quê tao, nhớ cả thẳng bạn chí cốt lớn lên cùng tao hay những mảnh chuyện hài hước mà đến tận giờ tao vẫn ko quên về những kỉ niệm tuổi thơ của tao ở nơi tao chôn rau cắt rốn ấy.
Vậy mà ngoảnh mặt lại tao đã vào 12, cũng từ đây, cuộc đời tao bước sang 1 trang mới. Một trang đánh dấu những bược ngoặt vô cùng nghiệt ngã mà cứ mỗi lần nghĩ lại tao lại rơi nước mắt.
Đây là ảnh ông già tao năm còn học ở Đức. Mai đỡ ốm hơn sẽ cố ngồi viết tiếp để than thở vs mấy tml cho nhẹ lòng. Đi nằm đã!!!
 

Attachments

  • 35460444_2174724529425402_5440310554151354368_o.jpg
    35460444_2174724529425402_5440310554151354368_o.jpg
    185.4 KB · Lượt xem: 917
Một buổi chiều mùa đông lạnh sun vòi, lang thang lên xàm, toàn là những câu chuyện đụ địt, ô nhiễm hết cả cái đầu óc trong sáng vốn có của tao.
Rảnh tay chưa phải trộn vữa, vào viết tiếp cho mấy tml đọc câu chuyện vẫn còn dang dở...

***Chap 11: Sai lầm nào cũng phải trả giá. Nhưng cánh cửa này đóng lại, có chăng cánh cửa mới lại mở ra? ( Phần tiếp )

Tao hùng hục đi xuống dưới nhà với cái tâm trạng giận dữ, cay đắng ấy. Ông già thằng P chạy theo tao, bước ra đến cửa, để qua chỗ ông bà chủ nhà, ông ấy mới gọi tao lại :
- T, chú bảo.
Tao quay lại, vẫn cái thái độ bất mãn lúc ấy. Ông ấy tiếp lời.
- Cô ko hiểu chuyện, xong lúc nào cũng bênh con nên lời lẽ ko đúng vs cháu. Cháu đừng để bụng gì. Cháu xem đồ đạc cháu bán vs cầm để giúp đỡ nó thế nào, cô chú xoay sở lấy lại trả cho cháu.
Lời nói thấu tình đạt lý của ông già thằng P làm tao dịu hơn chút, nhưng tao vẫn còn tức giận chuyện ban nãy, tao nói vs ông ấy :
- Thôi chú ạ, bữa qua đi cứu nó, cháu rất là sợ và lo lắng. Vì bọn cháu tính ra vẫn là trẻ con, chưa va vấp gì, gặp mấy chuyện này ko biết phải làm thế nào. Còn chuyện đồ đạc tài sản của cháu, chú cứ để sau. Cháu bình tĩnh lại đã rồi cháu nói chuyện vs nó.
Ông già thằng P đồng ý, tao cũng chào ông ấy rồi đi.
Đm cái tâm trạng chán nản, tao lang thang ra BK, lên khán đài sân vận động ngồi thơ thẩn như 1 thằng điên, chán đéo thể nào chán hơn cái lúc ấy nữa. Trời cũng đã về chiều, tao lại cuốc bộ từ sân vận động mà ra tới Bạch Mai để bắt xe buýt 52 về Long Biên. Cứ thơ thẩn như thằng mất hồn. Về đến nhà, đáp cái balo xuống giường rồi tao cũng đổ xuống giường mà ngủ đi luôn.
Tối hôm đó bà già về, 2 mẹ con ngồi ăn cơm. Cái tâm lý sợ bà già biết chuyện nên tao cũng ko dám nói, bà có hỏi xe cộ đâu thì tao nói dối là xe hỏng đang để sửa ở trường.
2 ngày sau, trên trường, thằng P có hẹn tao tối đi uống rượu, nó có chuyện muốn nói. Tao đồng ý, chủ bụng cũng là để xem thằng này nói gì.
Tối đó bên nồi lẩu quen thuộc, vài chén rượu ngà ngà, thằng P bắt đầu lên tiếng. Nó xin lỗi tao, rồi biện minh là nó cũng rối ko biết làm thế nào. Còn chuyện bà già nó, nó biết là thiệt thòi cho tao nhưng trong gia đình nó, nó ko có tiếng nói gì cả.
Tao nổi điên, chửi xối xả vào mặt nó, mắng nó là thằng con trai nhu nhược, hèn. Chửi chán chửi chê, tao đứng dậy, gọi thanh toán. Để lại tiền rồi đi, ko quên ngoảnh lại dành cho nó 1 câu :
- Từ ngày hôm nay trở đi, tao vs mày ko có ae gì nữa. Tao chịu khổ vì m đc chứ chịu nhục thì đéo bao giờ. Còn cái chuyện tài sản của tao bỏ ra để cứu m, bà già m muốn trả thì trả, còn ko muốn trả coi như học phí tao bỏ ra cho bài học đắt giá này.
Tao thấy thằng P ngồi cúi mặt, ko biết có phải nó đang khóc ko nhưng lúc đó tao thật sự thấy ghét bỏ nó. Tao lại lang thang ra cổng trường, dừng lại trước quán trà đá quen, gọi 1 cốc trà ấm, rít điếu thuốc rồi đưa mắt nhìn theo những ánh đèn đường mờ ảo, mịt mù như cái tâm trạng chán trường của tao lúc này vậy.
Rút con cục gạch máy sơ cua ra, tao gọi cho ông a già, hẹn ra quán trà đá ngồi. Tầm 15p sau ông a già có mặt. 2 thằng lại ngồi tâm sự giãi bày vs nhau. Sau đó, a già đưa tao về nhà. Lại 1 ngày nữa trôi qua. Cuộc sống cứ u uất, điên rồ như vậy đấy.
Nhưng rồi chuyện gì đến cũng phải đến, cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra, nhà trường điện thoại về thông báo kết quả học tập của tao cho bà già. Tao và bà già lao vào 1 cuộc cãi vã gay gắt, ko tìm đc tiếng nói chung. Trong lúc nóng giận tao quyết định tao sẽ ra ngoài tự lập và tự lo toan cuộc sống. Bà già tao thì nói, tự làm tự ăn tự học. Bây giờ lớn rồi, ko ai bảo đc nữa, muốn làm sao thì làm.
Ngay ngày hôm sau, tao thu gom đồ đạc cần thiết rồi vào trường, lại nhờ vả a già đưa tao đi tìm nhà trọ. Gọi vay mượn đc của mấy ông a trong nhà 1 số tiền, đủ để thuê 1 cái phòng trọ và ăn uống, sinh hoạt trong 1 thời gian.
Rong ruổi cả buổi sáng, cuối cùng thì tao cũng chốt thuê 1 căn phòng nhỏ, tao ưng nó vì nó mới xây nên khá sạch sẽ. Đồ đạc tao mang theo cũng ko gì nhiều, toàn là mấy thứ sinh hoạt cá nhân đơn giản. Căn phòng nhỏ nằm trong ngõ 101 Thanh Nhàn, đối diện nhà tang lễ với giá thuê ngày đó là 1tr7/1 tháng.
Những ngày thángđầu chưa quen vs cuộc sống tự lập. Tao vẫn cứ ngày lên trường, xong lại về, thỉnh thoảng tạt té trà đá hoặc quán game đầu ngõ. Lúc này cũng ko có nhiều tâm trạng để chơi game, nhưng vẫn vào ngồi nghịch chút rồi về. Tiền tiêu rồi thì cũng hết, tiền để tiếp tục sinh hoạt thì giờ kiếm đâu ra. Nghĩ thôi cũng đã thấy nản rồi.
Không tiền thì ko biết làm gì, hết tiền thì đói, nhịn đói cả ngày trời, a già cứu đói cũng chỉ đc 1,2 bữa vì tiền nong ông ấy cũng ko có nhiều. Đến lúc cảm giác như ko còn chịu đc thêm nữa, các cụ nói muốn ăn thì lăn vào bếp. Tao quyết định tao đi làm thêm để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống của mình. Khởi đầu là tao xin làm chân trông xe cho 1 quán game ở gần bể bơi BK, công việc cũng nhàn, chỉ ngồi ko trông xe cũng ko phải làm gì. Làm từ chiều tối đến 11h đêm, lương tháng đc 1tr6. Là thằng đc nuông chiều, săn sóc từ bé, ngày đầu đi làm còn nhiều bỡ ngỡ lắm, tao ko biết phải làm gì, sợ ngượng nếu bạn bè nhìn thấy, khó chịu khi cứ phải ngồi mãi 1 chỗ... Nhưng dần rồi cũng quen, ko quen cũng phải quen, vì miếng ăn vẫn phải làm thôi. Tháng lương đầu tiên đc nhận tiền phải nói là sướng lắm chúng m ạ. Đồng tiền đầu tiên do chính tay mình làm ra nó sung sướng vô bờ bến lắm. Nhưng thoạt nghĩ, số tiền này ko đủ cả đóng tiền nhà nữa, rồi tiền đâu mà sinh sống tiếp đây. Tao quyết định kiếm thêm việc để làm, trừ thời gian đi học và đi làm trông xe cho quán net, tao xin làm bán thời gian cho 1 tiệm photo copy ở ngay gần chỗ quán net mà tao làm. Vì bản thân đc tiếp cận vs máy tính từ khá sớm, nên tao gõ phím khá nhanh so vs bạn bè thời đó, cộng vs tin học văn phòng cũ đủ dùng nên thử việc qua là đc nhận vào làm ngay. Cày ải ngày ngày tháng tháng, cũng đủ no cho cái bụng ko bị đói, đêm ko phải ngủ rét mướt ngoài đường. Cày ải tích góp tiết kiệm, tao để dư ra đc 1 chút, tao quyết định mua 1 bộ máy tính cỏ,đủ dùng để lướt web, để đêm về nhà có cái mà dùng, đỡ buồn lại ko tốn tiền ra net.
Cũng chính từ đây, tao quen biết và bắt đầu thân thiết vs 1 hội gồm 4,5 anh em. Đó cũng là định mệnh để ae bọn tao chơi thân vs nhau, sống vs nhau như anh em ruột, đến tận cả bây giờ vẫn vậy. Có thể nói, bọn tao có thể bị bạn bè bỏ rơi lại, nhưng 4 người này nhất định sẽ ko bỏ rơi tao.
Ban ngày đi học, đi làm, ban đêm về râm ran trên VOZ và Facebook. Trong 1 cuộc khẩu chiến bằng thơ giữa BK và Nông nghiệp. Vô tình a e tụi tao quen biết nhau, cả 4 đều học BK, 1 ông a lớn nhất hơn tao 2 tuổi quê Hà Tĩnh, 1 ông a hơn tao 1 tuổi quê Hà Tây, và 1 thằng bạn học cùng viện tao quê Bắc Giang. Liên thủ thơ ca xàm Lồn, bậy bạ chiến đấu vs Nông Nghiệp, vô tình nó kết nối bọn tao lại vs nhau, bọn tao kết bạn fb vs nhau, hẹn hò 1 buổi trà đá ae ngồi gặp mặt. Ngày ấy phong trào confession chuẩn bị nổ ra, và chính những ng ae chúng tao là những người đặt nền móng và xây dựng cho BK Confession nổi đình nổi đám trong giới sinh viên những năm tháng đó.
Bọn tao ngày càng thân vs nhau, cứ tan học là có mặt quán trà đá, ngồi chém gió lên mây. Đc cái thằng nào tính cũng tếu táo vui vẻ, mồm miệng mau lẹ nên cứ gặp nhau là y rằng cười vang cái 1 góc phố.
Rồi học kỳ mới cũng đến, đến kỳ này bọn tao đc phân khoa, phân viện. Thể theo nguyện vọng là cái đầu tiên, và cái thứ 2 là còn dựa vào điểm của năm nhất nữa để xét vào từng viện, từng khoa. Dù là chia tay rồi, cũng nhiều việc xảy đến quá, làm đầu óc tao ko dành nhiều suy nghĩ của e như trước nữa, nhưng tao vẫn để ý đến e. Cũng hỏi han bạn bè xem e vào viện nào, khoa nào. Hỏi ra mới biết, tao và e 2 viện khác nhau. Cũng thoáng buồn, nhưng nghĩ rộng ra cũng có cái hay, ít nhất là ai cũng đc đi trên con đường của người đó. Càng ít gặp nhau, tuy là có nhớ nhau đấy, nhưng có lẽ cũng đỡ khó xử hơn cho cả 2 đứa.
Học kỳ mới này, tao quyết tâm tao phải trả nợ môn, phải giảm mức cảnh cáo xuống 1 mức. Tao đăng ký full tín, hừng hực khí thế là phải sống chết vượt qua cái kỳ này. Được sự cổ vũ của mấy ae trong nhóm chơi thân, cộng với quyết tâm của bản thân, tao lao vào học hành trả nợ môn. Nhưng đâu phải nói là làm đc ngay, đâu có dễ vậy. Ở 1 mình, nhiều khi hay vẩn vơ suy nghĩ, khó tập trung, dễ nản chí. Kỳ trước lại để hổng kiến thức quá nhiều, khiến tao phải hỏi và nhờ cậy mấy ông a giúp đỡ cũng làm tao thấy khá ngượng. Nhưng vấn đề ở đây là làm và vẫn phải làm.
Cái được cái mất. Tao lao vào dành nhiều thời gian cho học hành, thì tao lại ko có thời gian để đi làm nhiều. Tiền nong cũng không còn đủ để trang trải cho cuộc sống nữa. 1 công việc cũng chỉ đủ để tao đóng tiền trọ, còn tiền ăn, tiền sinh hoạt thì lấy đâu ra?
Và trong những ngày tháng này, bước ngoặt của cuộc đời tao đã xuất hiện. Một người tao sẽ mãi mãi khắc cốt ghi tâm đến hết cuộc đời này đã xuất hiện....

Còn tiếp.... Tu bi con tờ niu...!!!
 
Câu chuyện của mày nhẹ nhàng như "còn chút gì để nhớ" của Nguyễn Nhật Ánh. Tình yêu trong sáng. Tiếc là đến năm 23 tuổi r mà t vẫn chưa có được tình yêu toàn vẹn, trong sáng này. Mối tình đơn phương nó lấy chồng 3 đứa con rồi. Vãi cả lôn !!!
tình trường thì tao bi đát lắm, chuyện còn dài, m đọc hết thì m mới thấy tao đm như bị duyên âm vậy =))
 
tình trường thì tao bi đát lắm, chuyện còn dài, m đọc hết thì m mới thấy tao đm như bị duyên âm vậy =))
Âm hay k là ở bản lĩnh hết. T cũng âm nhiều. Nhưng xét cho cùng tất cả do bản thân ko cương quyết mà thôi. Tất cả cũng chỉ là những mảnh ghép để bức tranh cuộc sống thêm nhiều màu và hoàn thiện. Sống cho tương lai mà.
 
Một buổi chiều mùa đông lạnh sun vòi, lang thang lên xàm, toàn là những câu chuyện đụ địt, ô nhiễm hết cả cái đầu óc trong sáng vốn có của tao.
Rảnh tay chưa phải trộn vữa, vào viết tiếp cho mấy tml đọc câu chuyện vẫn còn dang dở...

***Chap 11: Sai lầm nào cũng phải trả giá. Nhưng cánh cửa này đóng lại, có chăng cánh cửa mới lại mở ra? ( Phần tiếp )

Tao hùng hục đi xuống dưới nhà với cái tâm trạng giận dữ, cay đắng ấy. Ông già thằng P chạy theo tao, bước ra đến cửa, để qua chỗ ông bà chủ nhà, ông ấy mới gọi tao lại :
- T, chú bảo.
Tao quay lại, vẫn cái thái độ bất mãn lúc ấy. Ông ấy tiếp lời.
- Cô ko hiểu chuyện, xong lúc nào cũng bênh con nên lời lẽ ko đúng vs cháu. Cháu đừng để bụng gì. Cháu xem đồ đạc cháu bán vs cầm để giúp đỡ nó thế nào, cô chú xoay sở lấy lại trả cho cháu.
Lời nói thấu tình đạt lý của ông già thằng P làm tao dịu hơn chút, nhưng tao vẫn còn tức giận chuyện ban nãy, tao nói vs ông ấy :
- Thôi chú ạ, bữa qua đi cứu nó, cháu rất là sợ và lo lắng. Vì bọn cháu tính ra vẫn là trẻ con, chưa va vấp gì, gặp mấy chuyện này ko biết phải làm thế nào. Còn chuyện đồ đạc tài sản của cháu, chú cứ để sau. Cháu bình tĩnh lại đã rồi cháu nói chuyện vs nó.
Ông già thằng P đồng ý, tao cũng chào ông ấy rồi đi.
Đm cái tâm trạng chán nản, tao lang thang ra BK, lên khán đài sân vận động ngồi thơ thẩn như 1 thằng điên, chán đéo thể nào chán hơn cái lúc ấy nữa. Trời cũng đã về chiều, tao lại cuốc bộ từ sân vận động mà ra tới Bạch Mai để bắt xe buýt 52 về Long Biên. Cứ thơ thẩn như thằng mất hồn. Về đến nhà, đáp cái balo xuống giường rồi tao cũng đổ xuống giường mà ngủ đi luôn.
Tối hôm đó bà già về, 2 mẹ con ngồi ăn cơm. Cái tâm lý sợ bà già biết chuyện nên tao cũng ko dám nói, bà có hỏi xe cộ đâu thì tao nói dối là xe hỏng đang để sửa ở trường.
2 ngày sau, trên trường, thằng P có hẹn tao tối đi uống rượu, nó có chuyện muốn nói. Tao đồng ý, chủ bụng cũng là để xem thằng này nói gì.
Tối đó bên nồi lẩu quen thuộc, vài chén rượu ngà ngà, thằng P bắt đầu lên tiếng. Nó xin lỗi tao, rồi biện minh là nó cũng rối ko biết làm thế nào. Còn chuyện bà già nó, nó biết là thiệt thòi cho tao nhưng trong gia đình nó, nó ko có tiếng nói gì cả.
Tao nổi điên, chửi xối xả vào mặt nó, mắng nó là thằng con trai nhu nhược, hèn. Chửi chán chửi chê, tao đứng dậy, gọi thanh toán. Để lại tiền rồi đi, ko quên ngoảnh lại dành cho nó 1 câu :
- Từ ngày hôm nay trở đi, tao vs mày ko có ae gì nữa. Tao chịu khổ vì m đc chứ chịu nhục thì đéo bao giờ. Còn cái chuyện tài sản của tao bỏ ra để cứu m, bà già m muốn trả thì trả, còn ko muốn trả coi như học phí tao bỏ ra cho bài học đắt giá này.
Tao thấy thằng P ngồi cúi mặt, ko biết có phải nó đang khóc ko nhưng lúc đó tao thật sự thấy ghét bỏ nó. Tao lại lang thang ra cổng trường, dừng lại trước quán trà đá quen, gọi 1 cốc trà ấm, rít điếu thuốc rồi đưa mắt nhìn theo những ánh đèn đường mờ ảo, mịt mù như cái tâm trạng chán trường của tao lúc này vậy.
Rút con cục gạch máy sơ cua ra, tao gọi cho ông a già, hẹn ra quán trà đá ngồi. Tầm 15p sau ông a già có mặt. 2 thằng lại ngồi tâm sự giãi bày vs nhau. Sau đó, a già đưa tao về nhà. Lại 1 ngày nữa trôi qua. Cuộc sống cứ u uất, điên rồ như vậy đấy.
Nhưng rồi chuyện gì đến cũng phải đến, cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra, nhà trường điện thoại về thông báo kết quả học tập của tao cho bà già. Tao và bà già lao vào 1 cuộc cãi vã gay gắt, ko tìm đc tiếng nói chung. Trong lúc nóng giận tao quyết định tao sẽ ra ngoài tự lập và tự lo toan cuộc sống. Bà già tao thì nói, tự làm tự ăn tự học. Bây giờ lớn rồi, ko ai bảo đc nữa, muốn làm sao thì làm.
Ngay ngày hôm sau, tao thu gom đồ đạc cần thiết rồi vào trường, lại nhờ vả a già đưa tao đi tìm nhà trọ. Gọi vay mượn đc của mấy ông a trong nhà 1 số tiền, đủ để thuê 1 cái phòng trọ và ăn uống, sinh hoạt trong 1 thời gian.
Rong ruổi cả buổi sáng, cuối cùng thì tao cũng chốt thuê 1 căn phòng nhỏ, tao ưng nó vì nó mới xây nên khá sạch sẽ. Đồ đạc tao mang theo cũng ko gì nhiều, toàn là mấy thứ sinh hoạt cá nhân đơn giản. Căn phòng nhỏ nằm trong ngõ 101 Thanh Nhàn, đối diện nhà tang lễ với giá thuê ngày đó là 1tr7/1 tháng.
Những ngày thángđầu chưa quen vs cuộc sống tự lập. Tao vẫn cứ ngày lên trường, xong lại về, thỉnh thoảng tạt té trà đá hoặc quán game đầu ngõ. Lúc này cũng ko có nhiều tâm trạng để chơi game, nhưng vẫn vào ngồi nghịch chút rồi về. Tiền tiêu rồi thì cũng hết, tiền để tiếp tục sinh hoạt thì giờ kiếm đâu ra. Nghĩ thôi cũng đã thấy nản rồi.
Không tiền thì ko biết làm gì, hết tiền thì đói, nhịn đói cả ngày trời, a già cứu đói cũng chỉ đc 1,2 bữa vì tiền nong ông ấy cũng ko có nhiều. Đến lúc cảm giác như ko còn chịu đc thêm nữa, các cụ nói muốn ăn thì lăn vào bếp. Tao quyết định tao đi làm thêm để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống của mình. Khởi đầu là tao xin làm chân trông xe cho 1 quán game ở gần bể bơi BK, công việc cũng nhàn, chỉ ngồi ko trông xe cũng ko phải làm gì. Làm từ chiều tối đến 11h đêm, lương tháng đc 1tr6. Là thằng đc nuông chiều, săn sóc từ bé, ngày đầu đi làm còn nhiều bỡ ngỡ lắm, tao ko biết phải làm gì, sợ ngượng nếu bạn bè nhìn thấy, khó chịu khi cứ phải ngồi mãi 1 chỗ... Nhưng dần rồi cũng quen, ko quen cũng phải quen, vì miếng ăn vẫn phải làm thôi. Tháng lương đầu tiên đc nhận tiền phải nói là sướng lắm chúng m ạ. Đồng tiền đầu tiên do chính tay mình làm ra nó sung sướng vô bờ bến lắm. Nhưng thoạt nghĩ, số tiền này ko đủ cả đóng tiền nhà nữa, rồi tiền đâu mà sinh sống tiếp đây. Tao quyết định kiếm thêm việc để làm, trừ thời gian đi học và đi làm trông xe cho quán net, tao xin làm bán thời gian cho 1 tiệm photo copy ở ngay gần chỗ quán net mà tao làm. Vì bản thân đc tiếp cận vs máy tính từ khá sớm, nên tao gõ phím khá nhanh so vs bạn bè thời đó, cộng vs tin học văn phòng cũ đủ dùng nên thử việc qua là đc nhận vào làm ngay. Cày ải ngày ngày tháng tháng, cũng đủ no cho cái bụng ko bị đói, đêm ko phải ngủ rét mướt ngoài đường. Cày ải tích góp tiết kiệm, tao để dư ra đc 1 chút, tao quyết định mua 1 bộ máy tính cỏ,đủ dùng để lướt web, để đêm về nhà có cái mà dùng, đỡ buồn lại ko tốn tiền ra net.
Cũng chính từ đây, tao quen biết và bắt đầu thân thiết vs 1 hội gồm 4,5 anh em. Đó cũng là định mệnh để ae bọn tao chơi thân vs nhau, sống vs nhau như anh em ruột, đến tận cả bây giờ vẫn vậy. Có thể nói, bọn tao có thể bị bạn bè bỏ rơi lại, nhưng 4 người này nhất định sẽ ko bỏ rơi tao.
Ban ngày đi học, đi làm, ban đêm về râm ran trên VOZ và Facebook. Trong 1 cuộc khẩu chiến bằng thơ giữa BK và Nông nghiệp. Vô tình a e tụi tao quen biết nhau, cả 4 đều học BK, 1 ông a lớn nhất hơn tao 2 tuổi quê Hà Tĩnh, 1 ông a hơn tao 1 tuổi quê Hà Tây, và 1 thằng bạn học cùng viện tao quê Bắc Giang. Liên thủ thơ ca xàm lồn, bậy bạ chiến đấu vs Nông Nghiệp, vô tình nó kết nối bọn tao lại vs nhau, bọn tao kết bạn fb vs nhau, hẹn hò 1 buổi trà đá ae ngồi gặp mặt. Ngày ấy phong trào confession chuẩn bị nổ ra, và chính những ng ae chúng tao là những người đặt nền móng và xây dựng cho BK Confession nổi đình nổi đám trong giới sinh viên những năm tháng đó.
Bọn tao ngày càng thân vs nhau, cứ tan học là có mặt quán trà đá, ngồi chém gió lên mây. Đc cái thằng nào tính cũng tếu táo vui vẻ, mồm miệng mau lẹ nên cứ gặp nhau là y rằng cười vang cái 1 góc phố.
Rồi học kỳ mới cũng đến, đến kỳ này bọn tao đc phân khoa, phân viện. Thể theo nguyện vọng là cái đầu tiên, và cái thứ 2 là còn dựa vào điểm của năm nhất nữa để xét vào từng viện, từng khoa. Dù là chia tay rồi, cũng nhiều việc xảy đến quá, làm đầu óc tao ko dành nhiều suy nghĩ của e như trước nữa, nhưng tao vẫn để ý đến e. Cũng hỏi han bạn bè xem e vào viện nào, khoa nào. Hỏi ra mới biết, tao và e 2 viện khác nhau. Cũng thoáng buồn, nhưng nghĩ rộng ra cũng có cái hay, ít nhất là ai cũng đc đi trên con đường của người đó. Càng ít gặp nhau, tuy là có nhớ nhau đấy, nhưng có lẽ cũng đỡ khó xử hơn cho cả 2 đứa.
Học kỳ mới này, tao quyết tâm tao phải trả nợ môn, phải giảm mức cảnh cáo xuống 1 mức. Tao đăng ký full tín, hừng hực khí thế là phải sống chết vượt qua cái kỳ này. Được sự cổ vũ của mấy ae trong nhóm chơi thân, cộng với quyết tâm của bản thân, tao lao vào học hành trả nợ môn. Nhưng đâu phải nói là làm đc ngay, đâu có dễ vậy. Ở 1 mình, nhiều khi hay vẩn vơ suy nghĩ, khó tập trung, dễ nản chí. Kỳ trước lại để hổng kiến thức quá nhiều, khiến tao phải hỏi và nhờ cậy mấy ông a giúp đỡ cũng làm tao thấy khá ngượng. Nhưng vấn đề ở đây là làm và vẫn phải làm.
Cái được cái mất. Tao lao vào dành nhiều thời gian cho học hành, thì tao lại ko có thời gian để đi làm nhiều. Tiền nong cũng không còn đủ để trang trải cho cuộc sống nữa. 1 công việc cũng chỉ đủ để tao đóng tiền trọ, còn tiền ăn, tiền sinh hoạt thì lấy đâu ra?
Và trong những ngày tháng này, bước ngoặt của cuộc đời tao đã xuất hiện. Một người tao sẽ mãi mãi khắc cốt ghi tâm đến hết cuộc đời này đã xuất hiện....

Còn tiếp.... Tu bi con tờ niu...!!!
T đang thắc mắc là thằng P có giả m 40tr ko ?
 
M giờ bệnh nặng hay sao ? Đọc truyện của mấy Tml lại nhớ thời sẽ của t , đọc mà sợ m lăn ra đấy , xong lại drop như Tml kí ức thời sv
 
Mai 5h sáng phải dậy mà đọc bài của m thấy cuốn quá. Cảm nhận m có vẻ có bản lĩnh và cá tính đấy, hy vọng sớm ra bài để ae t hóng. Volka tml nhé. Hehe.
 
Top