• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Có Video Phỏng vấn ông Vũ Kỳ - thư kí của Cụ Hồ

Nghe bác Vũ kì kể nhé
Tháng 6/2004, trên giường bệnh, ông Vũ Kỳ (1921-2005), từng là thư ký riêng của ông Hồ gần một phần tư thế kỷ, từ năm 1945 cho đến khi ông Hồ qua đời năm 1969, đã kể với bà Nguyễn Thị Tình, giám đốc Bảo tàng HCM về chuyện “kén vợ” của ông Hồ. Tính bà Tình cẩn trọng, nên đã cho ghi âm lại lời ông Vũ Kỳ và gởi lên cấp trên. Nội dung lọt ra ngoài, trong đó có các chi tiết đáng chú ý.
Bà Nông Thị Xuân sinh năm 1932, dân tộc Tày, quê làng Hà Mạ, xã Hồng Việt, huyện Hòa An, tỉnh Cao Bằng. Năm 1954, bà Xuân làm công tác y tá trong một đơn vị quân nhu. Cuối năm 1954, Việt Minh tiếp quản thủ đô; Trung ương đảng cũng chuyển từ Việt Bắc về Hà Nội. Dinh Toàn quyền Pháp ở Đông Dương toạ lạc tại Hà Nội, được lấy làm Phủ Chủ tịch; ông Hồ Chí Minh sống và làm việc ở đó trong thời gian này.

Lúc bấy giờ, ông Trần Đăng Ninh là Uỷ viên Trung ương đảng, Chủ nhiệm Tổng cục Hậu cần đã gặp và thuyết phục bà Xuân về Hà Nội, giao trách nhiệm “phục vụ Bác Hồ”. Một thời gian sau, bà Xuân có thai, sinh một cậu con trai vào tháng 3/1956, được đặt tên Nguyễn Tất Trung.

Thiên hạ thời đó quả quyết rằng, cậu bé đó chính là con trai ông Hồ, nhưng ông Vũ Kỳ phủ nhận, bảo rằng “không phải con Bác Hồ” mà là do “cánh cảnh vệ tấn công”, để lại hậu quả. Tuy nhiên, mọi người dễ dàng nhận ra lời nói dối của ông Vũ Kỳ, theo sự chỉ đạo của Bộ Chính trị và của cả ông Hồ, lúc bà Nông Thị Xuân mang thai rồi sinh con. Bởi không có cậu cảnh vệ nào điên đến mức dám tấn công “bóng hồng” của ông Hồ ngay trong Phủ Chủ tịch, để đón nhận bản án… tử hình chờ sẵn.

Có lẽ vì “hào quang” hư ảo, vì thể diện của cấp cao ******** hoặc Trung ương đảng muốn giữ “thanh danh” cho lãnh tụ, mà số phận bà Nông Thị Xuân kết thúc một cách thảm khốc và kinh hoàng vào ngày 12/2/1957. Hai cô gái vô tội ở cùng bà Xuân là cô Vàng (em ruột) và cô Nguyệt (em họ) cũng đã bị giết chết một cách dã man, tàn bạo sau đó không lâu.

Cậu chuyện về cái chết của những cô gái này, xin không kể ra đây. Chúng tôi chỉ muốn kể tiếp câu chuyện về thân phận của một đứa trẻ và cuộc đời của một con người, dù có cha nhưng không được phép nhận, bị bắt buộc phải hy sinh quyền được làm con, để người ta biến cha của mình trở thành “cha già dân tộc”.

Thời điểm bà Nông Thị Xuân phục vụ trong Phủ Chủ tịch, còn có nhiều cô gái trẻ cùng làm việc trong đó. Một người bạn rất thân với bà Xuân là bà Đặng Thị Ngọc Lan (1932-2020) quê ở Phú Trinh, Phan Thiết (nay là tỉnh Bình Thuận). Bà Lan đi theo Việt Minh làm y tá, tập kết ra Bắc năm 1954, cũng được đưa về “chăm sóc sức khoẻ” cho ông Hồ ở Phủ chủ tịch.
Sau khi bà Xuân bị giết hại, cậu bé Nguyễn Tất Trung được giao cho bà Ngọc Lan nuôi nấng hơn một năm, rồi mới chuyển cho vợ chồng tướng Chu Văn Tấn (1910-1984), lúc đó là Uỷ viên Trung ương Đảng, Tư lệnh kiêm Bí thư quân khu Việt Bắc, nuôi. Nguyễn Tất Trung được tướng Tấn đặt tên Chu Văn Trung. Trong ký ức sơ khai và mãi đến sau này, Nguyễn Tất Trung luôn cho rằng, đó là những tháng ngày êm đềm và hạnh phúc nhất trong đời.


Súc vật hồ tặc mang cái chủ nghĩa cứt đái của bọn nga do thái về hại dân tộc,hại quốc gia.

Kết cuộc là bản thân bị moi ruột,hút óc ,thân xác bị nhồi bông ko được tiêu táng,linh hồn bị giam cầm ở 3 đình cho người đời phỉ nhổ

Vợ bị giết bởi chính đồng chí.

Con cái ko dám nhận cha,phải sống đời ẩn dật
 

Có thể bạn quan tâm

Top