• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Phút cuối: Cái chết của bà Năm Cát Hanh Long ra sao?

Nguyễn Thị Năm (1906 – 9 tháng 7 năm 1953, quê ở Làng Bưởi, ngoại thành Hà Nội), là một địa chủ có công đóng góp tài sản cho Việt Minh trong kháng chiến chống Pháp. Trong cuộc Cải cách ruộng đất, bà bị nông dân địa phương đấu tố là địa chủ gian ác và bị xử bắn. Bà nguyên là Hội trưởng Hội Liên hiệp phụ nữ Việt Nam tỉnh Thái Nguyên.

Bà còn được gọi là Cát Hanh Long vì đây là tên một hiệu buôn do bà làm chủ ở Hải Phòng. Bà vốn giỏi làm ăn trên đất cảng Hải Phòng, và đã làm nhiều nghề khác nhau trong đó có buôn bán sắt vụn, và đã sớm thành đạt trên thương trường, sau đó bà xây nhà tậu ruộng như thói tục của người xưa vừa làm ăn nơi thành thị vừa bám sát với thôn quê.

14269442460_d5c282a5d8_z.jpg
cai-cach-ruong-dat.jpg
Bà Nguyễn thị Năm đã cống hiến rất nhiều tiền, vàng để nuôi nấng, che giấu hàng loạt lãnh đạo của đảng Cộng sản nhưng lại bị họ mang ra đấu tố và giết chết một cách man rợ.

Dưới vỏ bọc chủ thương hiệu Cát Hanh Long ở Hà Nội, Bà Nguyễn Thị Năm là người đã che giấu và nuôi dưỡng các lãnh đạo gồm Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt, Phạm Văn Đồng, Lê Đức Thọ, Lê Thanh Nghị, Lê Giản... trong thời gian ĐCS còn hoạt động bí mật. Hai con trai bà, ông Nguyễn Công và ông Nguyễn Hanh đều theo Việt Minh từ trước 1945.



Khi Cải Cách Ruộng Đất được phát động, ông Nguyễn Công đang làm Chính uỷ Trung đoàn của Quân đội Nhân dân Việt Nam và ông Nguyễn Hanh là Đại đội phó bộ đội thông tin.

Trong thời kháng chiến, bà đã góp 20.000 đồng Ðông Dương, tương đương 700 lượng vàng lúc bấy giờ, và sau đó giúp đỡ nhiều vật dụng, thóc gạo, y tế và nhà cửa cho Việt Minh. Trong "Tuần lễ vàng", bà góp thêm 100 lạng vàng cho chính quyền mới thành lập.

Khi Cuộc cải cách ruộng đất triển khai vào năm 1953, những hành động yêu nước của Nguyễn Thị Năm bị cố vấn Trung Quốc cho là "giả dối nhằm chui sâu, leo cao vào hàng ngũ cách mạng để phá hoại. và bà trở thành địa chủ đầu tiên bị đem ra "xử lý". Bà bị lên án với tội danh "tư sản địa chủ cường hào gian ác".

Bà bị chính chủ tịch HCM với bút danh C.B. đánh đầu tiên về tội "tư sản địa chủ cường hào ác bá" trong bài "Ðịa chủ ác ghê" đã đăng trên báo Nhân Dân vào ngày 21 tháng 7 nãm 1953.

Trong bài viết "Địa chủ ác ghê" của C.B trên báo Nhân dân ngày 21 tháng 7 năm 1953 có kể tội bà như một lời luật sư công tố đọc lời kết án trước khi bồi thẩm đoàn (đám nông dân đấu tố) đi bỏ phiếu 7 ăn 0 cho án tử, nguyên văn:

"Thành hiền dạy rằng: “Vi phú bất nhân”. Ai cũng biết rằng địa chủ thì ác: Như bóc lột nông dân, tô cao lãi nặng, chây lười thuế khóa – thế thôi. Nào ngờ có bọn địa chủ giết người không nháy mắt. Đây là một thí dụ:

Mụ địa chủ Cát Hanh Long cùng 2 đứa con và mấy tên lâu la đã:
- Giết chết 14 nông dân.
- Tra tấn đánh đập hàng chục nông dân, nay còn tàn tật.
- Làm chết 32 gia đình gồm có 200 người - Năm 1944, chúng đưa 37 gia đình về đồn điền phá rừng khai ruộng cho chúng. Chúng bắt làm nhiều mà cho ăn đói. Ít tháng sau, vì cực khổ quá, 32 gia đình đã chết hết, không còn một người.
- Chúng đã hãm chết hơn 30 nông dân - Năm 1945, chúng đưa 65 nông dân bị nạn đói ở Thái Bình về làm ở đồn điền. Cũng vì chúng cho ăn đói, bắt làm nhiều. Ít hôm sau, hơn 30 người đã chết ở xóm Chùa Hang.
- Năm 1944 - 1945, chúng đưa 20 trẻ mồ côi về nuôi. Chúng bắt các em ấy ở dưới hầm, cho ăn đói, mặc rách, bắt làm quá sức, lại đánh đập không ngớt. Chỉ mấy tháng, 15 em đã bỏ mạng.
Thế là ba mẹ con địa chủ Cát Hanh Long đã trực tiếp, gián tiếp giết chết ngót 260 đồng bào!
Còn những cách chúng tra tấn nông dân thiếu tô thiếu nợ, thì tàn nhẫn không kém gì bọn thực dân Pháp. Thí dụ:
- Trời rét, chúng bắt nông dân cởi trần, rồi dội nước lạnh vào người. Hoặc bắt đội thùng nước lạnh có lỗ thủng, nước rỏ từng giọt vào đầu, vào vai, đau buốt tận óc, tận ruột.
- Chúng trói chặt nông dân, treo lên xà nhà, kéo lên kéo xuống.
- Chúng đóng gióng trâu vào mồm nông dân, làm cho gãy răng, hộc máu. Bơm nước vào bụng, rồi giẫm lên bụng cho ọe nước ra.
- Chúng đổ nước cà, nước mắm vào mũi nông dân, làm cho nôn sặc lên.
- Chúng lấy nến đốt vào mình nông dân, làm cho cháy da bỏng thịt.
Đó là chưa kể tội phản cách mạng của chúng. Trước kia, mẹ con chúng đã thông đồng với Pháp và Nhật để bắt bớ cán bộ. Sau Cách mạng Tháng Tám, chúng đã thông đồng với giặc Pháp và Việt gian bù nhìn để phá hoại kháng chiến.
Trong cuộc phát động quần chúng, đồng bào địa phương đã đưa đủ chứng cớ rõ ràng ra tố cáo. Mẹ con mụ Cát Hanh Long không thể chối cãi, đã thú nhận thật cả những tội ác hại nước hại dân. Thật là:
Viết không hết tội, dù chẻ hết tre rừng.

Rửa không sạch ác, dù tát cạn nước bể"

Báo năm 1953 vẫn còn

18506_598228580280087_7516134072268859515_n.jpg


BÀ BỊ ĐEM RA ĐẤU TỐ BA LẦN TRƯỚC KHI BỊ XỬ TỬ.
images

"Bà ta vừa quay người thì mấy loạt tiểu liên nổ ngay sát lưng. Mình được đội phân công ra Chùa Hang mua áo quan, chỉ thị chỉ mua áo tồi nhất. Và không được lộ là mua chôn địa chủ. Sợ như thế sẽ đề cao uy thế uy lực địa chủ mà. Khổ tớ, đi mua cứ bị nhà hàng thắc mắc chưa thấy ai đi mua áo cho người nhà mà cứ đòi cái rẻ tiền nhất. Mua áo quan được thì không cho bà ta vào lọt. Du kích mấy người bèn đặt bà ta nằm trên miệng cỗ áo rồi nhảy lên vừa giẫm vừa hô: "Chết còn ngoan cố này, ngoan cố nổi với các ông nông dân không này?". Nghe xương kêu răng rắc mà tớ không dám chạy, sợ bị quy là thương địa chủ. Cuối cùng bà ta cũng vào lọt, nằm vẹo vọ như con rối gẫy vậy

Theo hồi ký Trần Huy Liệu, lúc đó là uỷ viên Thường trực Quốc hội, thanh tra Cải cách Ruộng đất tại Thái Nguyên, thì cuộc đấu tố bà Năm được tổ chức ngày 22 tháng 5 năm 1953, với sự tham dự của gần 1 vạn người dân địa phương. Cũng theo ông Liệu, hai con trai của bà Năm lúc đó cũng bị đấu tố.

Khi bà Nguyễn Thị Năm bị xử bắn, hai người con đang đi công tác tại Trung Quốc nên không biết (Theo ông Trần Huy Liệu thì hai con trai của bà cũng bị dân địa phương đấu tố vào lần 2, xem ở trên). Mặc dù đi bộ đội và có công với lực lượng Việt Minh, năm 1953 Nguyễn Hanh và Nguyễn Cát bị triệu về và bắt đưa đi cải tạo đến cuối năm 1956 mới được thả về.

Những năm cuối thập niên 50, ông Hanh vào làm trong Văn phòng Ty Kiến trúc Thái Nguyên, rồi dạt về Hà Nội làm ở một xí nghiệp dược phẩm. Vợ ông Hanh thì dạy ở một trường tiểu học. Các cháu của bà Nguyễn Thị Năm vì lý lịch gia đình thuộc thành phần địa chủ nên từng bị trả hồ sơ khi xin việc và cũng không được gia nhập Đảng CS Việt Nam. Người con thứ là ông Nguyễn Cát thì chuyển ngành sang Ty Thương nghiệp rồi sau đó gia đình ông cũng về Hà Nội. Năm 1998 ông Nguyễn Hanh và ông Nguyễn Cát được công nhận là cán bộ hoạt động lâu năm, cán bộ tiền khởi nghĩa.



Sau nhiều năm cố gắng, đến năm 1990, gia đình mới tìm được xác của bà Năm tại Đồng Bẩm.
 
Sửa lần cuối:

Ông bà Trịnh Văn Bô và căn nhà niềm tin trao cho Cách mạng​

Vợ chồng nhà tư sản Trịnh Văn Bô - Hoàng Thị Minh Hồ

Nguồn hình ảnh,Other
Chụp lại hình ảnh,Vợ chồng nhà tư sản Trịnh Văn Bô - Hoàng Thị Minh Hồ đã hiến nhà cửa và tài sản ủng hộ cách mạng và chính quyền Việt Nam Dân chủ Cộng hòa từ trên bày thập niên trước.
Vợ chồng nhà tư sản Trịnh Văn Bô đã hiến tặng tài sản, nhiều nhà cho cuộc cách mạng dân tộc nhưng một biệt thự họ chỉ 'cho chính quyền mượn' từ năm 1945 vẫn còn chưa được trả chính thức, gây ra nhiều tranh cãi cho tới nay.
Tham gia thảo luận Bàn tròn của BBC hôm 16/11/2017, các nhà văn, nhà báo ở hải ngoại và trong nước nói rằng việc đầu tiên là cần đánh giá đúng hơn về đóng góp của gia đình ông bà Trịnh Văn Bô với cách mạng và chính quyền ở Việt Nam.
Theo đó, ông bà Trịnh Văn Bô không phải "tư sản đi theo Cách mạng Tháng 8/1945" mà thực ra đã tham gia ủng hộ cho Việt Minh từ trước đó.
Từ Paris, Pháp, nhà văn Vũ Thư Hiên, con trai bà Phạm Thị Tề và ông Vũ Đình Huỳnh, cựu bí thư của cố Chủ tịch Việt Nam, Hồ Chí Minh, nêu quan điểm:
"Có nhiều nguồn tin nói rằng dường như có một sự vận động để cho hai bác Trịnh Văn Bô đã hiến tặng vàng bạc và nhà cửa tại Hà Nội, tôi chỉ muốn nói việc đó không đúng là như vậy. Vì gia đình tôi và gia đình bác Trịnh Văn Bô là hai gia đình thân mật, không những thế chúng tôi cùng quê, còn có họ nữa, nên mẹ tôi và bác Bô là hai người bạn rất thân.
"Theo chỗ tôi biết như là người ở trong gia đình, bác Bô đã theo cách mạng từ trước khi có cuộc Cách mạng Tháng Tám, chứ không phải đến lúc được người ta vận động thì mới có những hành động hiến tặng vàng bạc, cũng như là các ngôi nhà.
"Như chuyện từ trước, những cuộc tiếp tế cho tù nhân ở Sơn La, thì đều có phần của bác Bô góp vào đấy rồi và tất nhiên đó là những điều phải giữ bí mật trước, nên không ai nói tới. Thứ hai, việc ngôi nhà 48 Hàng Ngang, thực sự ra ngay ngày đầu tiên của cướp chính quyền ở Hà Nội, gia đình bác đã dành ngôi nhà ấy để cho cách mạng dùng, chứ không phải là về sau này có những người nói đấy là do ông A hay bà B vận động mới có chuyện đó...
"Theo chỗ tôi biết và tôi cũng là người sống ở trong giai đoạn đó, không một người Việt Nam nào theo tôi nghĩ là không sung sướng được thấy mình thoát khỏi ách nô lệ của người Pháp và vì thế nên của cải người ta dâng hiến rất nhiều, đến xương máu người ta cũng không tiếc, nữa là của cải."
Biệt thự 34 phố Hoàng Diệu

Nguồn hình ảnh,Bao Dan Tri
Chụp lại hình ảnh,Một góc căn biệt thự tại 34 phố Hoàng Diệu từng được gia đình ông Trịnh Văn Bô cho quân đội và chính quyền mượn từ năm 1954.
"Không chỉ có ngôi nhà 48 Hàng Ngang hay là về sau này, ngôi nhà 34 Hoàng Diệu, là lớn đâu, bác Bô còn có nhiều nhà khác và đều đưa cho các cán bộ Cách mạng về ở hết."

Mượn hay tịch thu?​

Cũng từ Paris, nhà báo tự do Bùi Tín, con trai của ông Bùi Bằng Đoàn - cựu Trưởng ban Thanh tra đặc biệt của chính quyền Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, Trưởng Ban Thường trực Quốc hội, đưa ra bình luận về biệt thự 34 phố Hoàng Diệu ở Hà Nội.
Đây là biệt thự mà vợ chồng nhà tư sản Trịnh Văn Bô nói là Quân đội và chính quyền Việt Nam 'mượn' của họ.
Ông Bùi Tín nói:
"Theo tôi được biết có việc ông Hoàng Văn Thái ký tên và lấy danh nghĩa là Bộ Quốc phòng để mà mượn trong hai năm [1954-1956], thế nhưng đây chỉ là bề nổi thôi, còn theo tôi được biết lúc bấy giờ trong Bộ Quốc phòng và sau này kể cả ông Lê Đức Anh, Chủ tịch nước, cũng như ông Phạm Văn Trà là Bộ Trưởng Quốc phòng, đều coi nhà đó là nhà của tư sản, đã bị cải tạo và bị tịch thu.
"Họ nghĩ như thế và họ nói với nhau như thế, nhưng đối với bà Trịnh Văn Bô, vẫn lấy bề ngoài nói đây là mượn tạm trong hai năm, đây là một kiểu giả dối muốn nói như thế nào [cũng được], nên đến bây giờ người ta vẫn muốn coi như việc bà Bô nhảy dù vào chiếm lại nhà của mình là bất hợp pháp, bên Bộ Quốc phòng vẫn có người nói là đấy là nhà của Bộ Quốc phòng.
"Nhưng do bị dư luận lên án quá nhiều là 'vô ơn bạc nghĩa' cho nên chính quyền đã phải có những bước lùi, bước lùi đó là ông Hoàng Trung Hải, Bí thư thành ủy Hà Nội đã để ngỏ ra là sẽ cấp sổ đỏ chính thức cho gia đình hiện nay."
"Hai là hứa hẹn là sẽ lấy một phố của Hà Nội đặt tên Trịnh Văn Bô, ba là sẽ làm tang lễ cao cấp của nhà nước cho bà Trịnh Văn Bô và sẽ đưa bà Bô vào an táng ở nghĩa trang Mai Dịch là nghĩa trang nhà nước, mà toàn cán bộ cao cấp ******** đặc biệt mới được vào nằm ở đó."

Giải quyết thế nào?​

Ngôi nhà 48 Hàng Ngang

Nguồn hình ảnh,Vietnammoi.vn
Chụp lại hình ảnh,Ngôi nhà 48 Hàng Ngang của ông Trịnh Văn Bô là nơi bản Tuyên ngôn Độc lập được cố Chủ tịch VN Hồ Chí Minh soạn thảo.
Từ Hà Nội, nhà báo tự do Trần Tiến Đức, con trai thứ của ông Trần Duy Hưng - cựu Thị trưởng đầu tiên của Hà Nội thời Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, đưa ra bình luận thêm:
"Về việc nhà 34 Hoàng Diệu, tôi xin nói thêm là vào đầu những năm 1990, tôi có dịp thỉnh thoảng gặp ông Võ Văn Kiệt, ông có nói với tôi về ngôi nhà đó và ông nói rất rõ ràng rằng phải trả lại ngôi nhà đó cho gia đình cụ Trịnh Văn Bô, không phải là tặng, hay là gần như một cái để mà đánh đổi gì đó và qua những thông tin tôi được biết, người ta đã nhiều lần thuyết phục cụ đổi ngôi nhà này lấy những ngôi nhà khác thuộc quyền quản lý của Ban Quản trị Tài chính Trung ương, nhưng cụ nhất quyết không đồng ý.
"Và tôi còn được anh Trịnh Cần Chính, là con trai của cụ kể rằng thậm chí trước khi chính thức bà Bô "nhảy dù" vào ngôi nhà đó vào đêm 10/10/2010, tức là kỷ niệm 1000 năm Thăng Long, thì trước đó, sau khi có được quyết định vào mà do ông Phó Thủ tướng ký vào năm 1994, mãi đến năm 1997, 1998, thì cụ bà Trịnh Văn Bô mới thuyết phục được đám cảnh vệ cho cụ đặt ban thờ của ông Trịnh Văn Bô vào ngôi nhà đó.
"Nhưng ngôi nhà đó vẫn thuộc quyền quản lý của quân đội và sau này mới có chuyện nhảy dù. Và cho đến khi cụ bà Trịnh Văn Bô tức là cụ Hoàng Thị Minh Hồ qua đời, thì vẫn chưa có một giấy tờ nào."
Bình luận về cách giải quyết ngôi nhà ở 34 phố Hoàng Diệu, Luật sư Trần Quốc Thuận, nguyên Phó Chủ nhiệm Thường trực Văn phòng Quốc hội Việt Nam, nói:
"Nếu đặt vấn đề trả ngôi nhà của ông Trịnh Văn Bô thì ông Trịnh Văn Bô không có quyết định thu hồi, không có quyết định cải tạo [tư sản, tư doanh, công thương nghiệp], thì cái nhà đó nằm lửng lơ, cho nên việc trả đó không liên quan.
Kỷ niệm Cách mạng Tháng 8 năm 1945

Nguồn hình ảnh,HOANG DINH NAM
Chụp lại hình ảnh,Vào năm 1945, "đến xương máu người ta cũng không tiếc, nữa là của cải", theo nhà văn Vũ Thư Hiên
"Nếu những nhà khác thì liên quan đến Nghị quyết của Quốc hội là không giải quyết hậu quả của những ngôi nhà qua cải tạo công thương nghiệp vừa qua," Luật sư Thuận nói với BBC từ Sài Gòn.
Còn theo truyền thông Việt Nam, mới đây, một nhà nghiên cứu lịch sử Việt Nam từ Đại học Quốc gia Hà Nội trong dịp này cũng lên tiếng trên báo Dân Việt về ngôi nhà 34 Hoàng Diệu:
"Tôi cho rằng cái hợp thức nhất là việc mình đã trưng dụng ngôi nhà 48 Hàng Ngang của ông bà Trịnh Văn Bô để làm nơi tưởng niệm, lưu niệm về Chủ tịch Hồ Chí Minh, về bản Tuyên ngôn Độc lập thì phải trả lại cho gia đình ông Trịnh Văn Bô một ngôi nhà tương tự như vậy,
"Mà hay nhất, theo tôi là trả lại chính tòa nhà ông bà Trịnh Văn Bô đã sinh sống và sử dụng trước đây. Chính là tòa nhà ở số 34 Hoàng Diệu bây giờ," PGS. TS. Phạm Xanh, nguyên Chủ nhiệm Bộ môn Lịch sử Việt Nam cận hiện đại, Khoa Lịch sử, ĐHKHXH và Nhân văn, được dẫn lời nói hôm 11/11/2017.
Nhà tư sản Trịnh Văn Bô (1914-1988) là một thương nhân Việt Nam ở giữa thế kỷ 20, từng ủng hộ cho chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa 5.147 lượng vàng.
Hiệu buôn tơ lụa Phúc Lợi, số 48 Hàng Ngang là nhà riêng của ông Bô, trở thành nơi Chủ tịch Hồ Chí Minh ở cuối tháng 8 đầu tháng 9/1945 và là nơi ra đời bản Tuyên ngôn Độc lập khai sinh ra nước VNDCCH.
Mới đây, bà Trịnh Văn Bô (tức Hoàng Thị Minh Hồ) qua đời, chính quyền Việt Nam đã quyết định tổ chức đám tang cao cấp cấp nhà nước dành cho bà và công bố lấy tên ông Trịnh Văn Bô đặt cho một con đường ở Hà Nội.
 
Ờ, cả cái tộc này ăn cứt cũng nhờ tầng lớp địa chủ ngu vãi cả đái, có tiền mà đéo chịu mua quyển Tư Bản của Marx về mà đọc, đọc xong còn dám cống tiền cho CS thì tao cũng lạy, TQ nó xử địa chủ từ năm 50-51, Liên Xô nó xử chết đéo biết bao nhiêu những năm 20, truyện về trấn áp địa chủ ở LX, chia tài sản cho bần nông công nhân nó phải xếp theo container, muốn bao nhiêu cũng có.

Có mỗi cái việc trước khi tài trợ tiền phải hiểu mình đưa tiền cho ai mà cũng đéo biết, đm cái tộc này 100 năm rồi mà vẫn đéo tiến bộ được.
 
Nguyễn Thị Năm (1906 – 9 tháng 7 năm 1953, quê ở Làng Bưởi, ngoại thành Hà Nội), là một địa chủ có công đóng góp tài sản cho Việt Minh trong kháng chiến chống Pháp. Trong cuộc Cải cách ruộng đất, bà bị nông dân địa phương đấu tố là địa chủ gian ác và bị xử bắn. Bà nguyên là Hội trưởng Hội Liên hiệp phụ nữ Việt Nam tỉnh Thái Nguyên.

Bà còn được gọi là Cát Hanh Long vì đây là tên một hiệu buôn do bà làm chủ ở Hải Phòng. Bà vốn giỏi làm ăn trên đất cảng Hải Phòng, và đã làm nhiều nghề khác nhau trong đó có buôn bán sắt vụn, và đã sớm thành đạt trên thương trường, sau đó bà xây nhà tậu ruộng như thói tục của người xưa vừa làm ăn nơi thành thị vừa bám sát với thôn quê.

14269442460_d5c282a5d8_z.jpg
cai-cach-ruong-dat.jpg
Bà Nguyễn thị Năm đã cống hiến rất nhiều tiền, vàng để nuôi nấng, che giấu hàng loạt lãnh đạo của đảng Cộng sản nhưng lại bị họ mang ra đấu tố và giết chết một cách man rợ.

Dưới vỏ bọc chủ thương hiệu Cát Hanh Long ở Hà Nội, Bà Nguyễn Thị Năm là người đã che giấu và nuôi dưỡng các lãnh đạo gồm Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt, Phạm Văn Đồng, Lê Đức Thọ, Lê Thanh Nghị, Lê Giản... trong thời gian ĐCS còn hoạt động bí mật. Hai con trai bà, ông Nguyễn Công và ông Nguyễn Hanh đều theo Việt Minh từ trước 1945.



Khi Cải Cách Ruộng Đất được phát động, ông Nguyễn Công đang làm Chính uỷ Trung đoàn của Quân đội Nhân dân Việt Nam và ông Nguyễn Hanh là Đại đội phó bộ đội thông tin.

Trong thời kháng chiến, bà đã góp 20.000 đồng Ðông Dương, tương đương 700 lượng vàng lúc bấy giờ, và sau đó giúp đỡ nhiều vật dụng, thóc gạo, y tế và nhà cửa cho Việt Minh. Trong "Tuần lễ vàng", bà góp thêm 100 lạng vàng cho chính quyền mới thành lập.

Khi Cuộc cải cách ruộng đất triển khai vào năm 1953, những hành động yêu nước của Nguyễn Thị Năm bị cố vấn Trung Quốc cho là "giả dối nhằm chui sâu, leo cao vào hàng ngũ cách mạng để phá hoại. và bà trở thành địa chủ đầu tiên bị đem ra "xử lý". Bà bị lên án với tội danh "tư sản địa chủ cường hào gian ác".

Bà bị chính chủ tịch HCM với bút danh C.B. đánh đầu tiên về tội "tư sản địa chủ cường hào ác bá" trong bài "Ðịa chủ ác ghê" đã đăng trên báo Nhân Dân vào ngày 21 tháng 7 nãm 1953.

Trong bài viết "Địa chủ ác ghê" của C.B trên báo Nhân dân ngày 21 tháng 7 năm 1953 có kể tội bà là "Làm chết 32 gia đình gồm có 200 người...Giết chết 14 nông dân, Tra tấn đánh đập hằng chục nông dân...". Cũng theo đó, Nguyễn Thị Năm đã "thông đồng với Pháp và Nhật để bắt bớ cán bộ. Sau Cách mạng tháng Tám, chúng đã thông đồng với giặc Pháp và Việt gian bù nhìn để phá hoại kháng chiến" và cũng theo đó thì Nguyễn Thị Năm "không thể chối cãi, đã thú nhận thật cả những tội ác".

BÀ BỊ ĐEM RA ĐẤU TỐ BA LẦN TRƯỚC KHI BỊ XỬ TỬ.
images

"Bà ta vừa quay người thì mấy loạt tiểu liên nổ ngay sát lưng. Mình được đội phân công ra Chùa Hang mua áo quan, chỉ thị chỉ mua áo tồi nhất. Và không được lộ là mua chôn địa chủ. Sợ như thế sẽ đề cao uy thế uy lực địa chủ mà. Khổ tớ, đi mua cứ bị nhà hàng thắc mắc chưa thấy ai đi mua áo cho người nhà mà cứ đòi cái rẻ tiền nhất. Mua áo quan được thì không cho bà ta vào lọt. Du kích mấy người bèn đặt bà ta nằm trên miệng cỗ áo rồi nhảy lên vừa giẫm vừa hô: "Chết còn ngoan cố này, ngoan cố nổi với các ông nông dân không này?". Nghe xương kêu răng rắc mà tớ không dám chạy, sợ bị quy là thương địa chủ. Cuối cùng bà ta cũng vào lọt, nằm vẹo vọ như con rối gẫy vậy

Theo hồi ký Trần Huy Liệu, lúc đó là uỷ viên Thường trực Quốc hội, thanh tra Cải cách Ruộng đất tại Thái Nguyên, thì cuộc đấu tố bà Năm được tổ chức ngày 22 tháng 5 năm 1953, với sự tham dự của gần 1 vạn người dân địa phương. Cũng theo ông Liệu, hai con trai của bà Năm lúc đó cũng bị đấu tố.

Khi bà Nguyễn Thị Năm bị xử bắn, hai người con đang đi công tác tại Trung Quốc nên không biết (Theo ông Trần Huy Liệu thì hai con trai của bà cũng bị dân địa phương đấu tố vào lần 2, xem ở trên). Mặc dù đi bộ đội và có công với lực lượng Việt Minh, năm 1953 Nguyễn Hanh và Nguyễn Cát bị triệu về và bắt đưa đi cải tạo đến cuối năm 1956 mới được thả về.

Những năm cuối thập niên 50, ông Hanh vào làm trong Văn phòng Ty Kiến trúc Thái Nguyên, rồi dạt về Hà Nội làm ở một xí nghiệp dược phẩm. Vợ ông Hanh thì dạy ở một trường tiểu học. Các cháu của bà Nguyễn Thị Năm vì lý lịch gia đình thuộc thành phần địa chủ nên từng bị trả hồ sơ khi xin việc và cũng không được gia nhập Đảng CS Việt Nam. Người con thứ là ông Nguyễn Cát thì chuyển ngành sang Ty Thương nghiệp rồi sau đó gia đình ông cũng về Hà Nội. Năm 1998 ông Nguyễn Hanh và ông Nguyễn Cát được công nhận là cán bộ hoạt động lâu năm, cán bộ tiền khởi nghĩa.



Sau nhiều năm cố gắng, đến năm 1990, gia đình mới tìm được xác của bà Năm tại Đồng Bẩm.

Mày làm thêm về vụ án nhân văn giai phẩm.
Vụ án xét lại chống Đảng đi.
Cải cách ruộng đất @8keo tự phê rồi.
 

Ông bà Trịnh Văn Bô và căn nhà niềm tin trao cho Cách mạng​

Vợ chồng nhà tư sản Trịnh Văn Bô - Hoàng Thị Minh Hồ

Nguồn hình ảnh,Other
Chụp lại hình ảnh,Vợ chồng nhà tư sản Trịnh Văn Bô - Hoàng Thị Minh Hồ đã hiến nhà cửa và tài sản ủng hộ cách mạng và chính quyền Việt Nam Dân chủ Cộng hòa từ trên bày thập niên trước.
Vợ chồng nhà tư sản Trịnh Văn Bô đã hiến tặng tài sản, nhiều nhà cho cuộc cách mạng dân tộc nhưng một biệt thự họ chỉ 'cho chính quyền mượn' từ năm 1945 vẫn còn chưa được trả chính thức, gây ra nhiều tranh cãi cho tới nay.
Tham gia thảo luận Bàn tròn của BBC hôm 16/11/2017, các nhà văn, nhà báo ở hải ngoại và trong nước nói rằng việc đầu tiên là cần đánh giá đúng hơn về đóng góp của gia đình ông bà Trịnh Văn Bô với cách mạng và chính quyền ở Việt Nam.
Theo đó, ông bà Trịnh Văn Bô không phải "tư sản đi theo Cách mạng Tháng 8/1945" mà thực ra đã tham gia ủng hộ cho Việt Minh từ trước đó.
Từ Paris, Pháp, nhà văn Vũ Thư Hiên, con trai bà Phạm Thị Tề và ông Vũ Đình Huỳnh, cựu bí thư của cố Chủ tịch Việt Nam, Hồ Chí Minh, nêu quan điểm:
"Có nhiều nguồn tin nói rằng dường như có một sự vận động để cho hai bác Trịnh Văn Bô đã hiến tặng vàng bạc và nhà cửa tại Hà Nội, tôi chỉ muốn nói việc đó không đúng là như vậy. Vì gia đình tôi và gia đình bác Trịnh Văn Bô là hai gia đình thân mật, không những thế chúng tôi cùng quê, còn có họ nữa, nên mẹ tôi và bác Bô là hai người bạn rất thân.
"Theo chỗ tôi biết như là người ở trong gia đình, bác Bô đã theo cách mạng từ trước khi có cuộc Cách mạng Tháng Tám, chứ không phải đến lúc được người ta vận động thì mới có những hành động hiến tặng vàng bạc, cũng như là các ngôi nhà.
"Như chuyện từ trước, những cuộc tiếp tế cho tù nhân ở Sơn La, thì đều có phần của bác Bô góp vào đấy rồi và tất nhiên đó là những điều phải giữ bí mật trước, nên không ai nói tới. Thứ hai, việc ngôi nhà 48 Hàng Ngang, thực sự ra ngay ngày đầu tiên của cướp chính quyền ở Hà Nội, gia đình bác đã dành ngôi nhà ấy để cho cách mạng dùng, chứ không phải là về sau này có những người nói đấy là do ông A hay bà B vận động mới có chuyện đó...
"Theo chỗ tôi biết và tôi cũng là người sống ở trong giai đoạn đó, không một người Việt Nam nào theo tôi nghĩ là không sung sướng được thấy mình thoát khỏi ách nô lệ của người Pháp và vì thế nên của cải người ta dâng hiến rất nhiều, đến xương máu người ta cũng không tiếc, nữa là của cải."
Biệt thự 34 phố Hoàng Diệu

Nguồn hình ảnh,Bao Dan Tri
Chụp lại hình ảnh,Một góc căn biệt thự tại 34 phố Hoàng Diệu từng được gia đình ông Trịnh Văn Bô cho quân đội và chính quyền mượn từ năm 1954.
"Không chỉ có ngôi nhà 48 Hàng Ngang hay là về sau này, ngôi nhà 34 Hoàng Diệu, là lớn đâu, bác Bô còn có nhiều nhà khác và đều đưa cho các cán bộ Cách mạng về ở hết."

Mượn hay tịch thu?​

Cũng từ Paris, nhà báo tự do Bùi Tín, con trai của ông Bùi Bằng Đoàn - cựu Trưởng ban Thanh tra đặc biệt của chính quyền Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, Trưởng Ban Thường trực Quốc hội, đưa ra bình luận về biệt thự 34 phố Hoàng Diệu ở Hà Nội.
Đây là biệt thự mà vợ chồng nhà tư sản Trịnh Văn Bô nói là Quân đội và chính quyền Việt Nam 'mượn' của họ.
Ông Bùi Tín nói:
"Theo tôi được biết có việc ông Hoàng Văn Thái ký tên và lấy danh nghĩa là Bộ Quốc phòng để mà mượn trong hai năm [1954-1956], thế nhưng đây chỉ là bề nổi thôi, còn theo tôi được biết lúc bấy giờ trong Bộ Quốc phòng và sau này kể cả ông Lê Đức Anh, Chủ tịch nước, cũng như ông Phạm Văn Trà là Bộ Trưởng Quốc phòng, đều coi nhà đó là nhà của tư sản, đã bị cải tạo và bị tịch thu.
"Họ nghĩ như thế và họ nói với nhau như thế, nhưng đối với bà Trịnh Văn Bô, vẫn lấy bề ngoài nói đây là mượn tạm trong hai năm, đây là một kiểu giả dối muốn nói như thế nào [cũng được], nên đến bây giờ người ta vẫn muốn coi như việc bà Bô nhảy dù vào chiếm lại nhà của mình là bất hợp pháp, bên Bộ Quốc phòng vẫn có người nói là đấy là nhà của Bộ Quốc phòng.
"Nhưng do bị dư luận lên án quá nhiều là 'vô ơn bạc nghĩa' cho nên chính quyền đã phải có những bước lùi, bước lùi đó là ông Hoàng Trung Hải, Bí thư thành ủy Hà Nội đã để ngỏ ra là sẽ cấp sổ đỏ chính thức cho gia đình hiện nay."
"Hai là hứa hẹn là sẽ lấy một phố của Hà Nội đặt tên Trịnh Văn Bô, ba là sẽ làm tang lễ cao cấp của nhà nước cho bà Trịnh Văn Bô và sẽ đưa bà Bô vào an táng ở nghĩa trang Mai Dịch là nghĩa trang nhà nước, mà toàn cán bộ cao cấp ******** đặc biệt mới được vào nằm ở đó."

Giải quyết thế nào?​

Ngôi nhà 48 Hàng Ngang

Nguồn hình ảnh,Vietnammoi.vn
Chụp lại hình ảnh,Ngôi nhà 48 Hàng Ngang của ông Trịnh Văn Bô là nơi bản Tuyên ngôn Độc lập được cố Chủ tịch VN Hồ Chí Minh soạn thảo.
Từ Hà Nội, nhà báo tự do Trần Tiến Đức, con trai thứ của ông Trần Duy Hưng - cựu Thị trưởng đầu tiên của Hà Nội thời Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, đưa ra bình luận thêm:
"Về việc nhà 34 Hoàng Diệu, tôi xin nói thêm là vào đầu những năm 1990, tôi có dịp thỉnh thoảng gặp ông Võ Văn Kiệt, ông có nói với tôi về ngôi nhà đó và ông nói rất rõ ràng rằng phải trả lại ngôi nhà đó cho gia đình cụ Trịnh Văn Bô, không phải là tặng, hay là gần như một cái để mà đánh đổi gì đó và qua những thông tin tôi được biết, người ta đã nhiều lần thuyết phục cụ đổi ngôi nhà này lấy những ngôi nhà khác thuộc quyền quản lý của Ban Quản trị Tài chính Trung ương, nhưng cụ nhất quyết không đồng ý.
"Và tôi còn được anh Trịnh Cần Chính, là con trai của cụ kể rằng thậm chí trước khi chính thức bà Bô "nhảy dù" vào ngôi nhà đó vào đêm 10/10/2010, tức là kỷ niệm 1000 năm Thăng Long, thì trước đó, sau khi có được quyết định vào mà do ông Phó Thủ tướng ký vào năm 1994, mãi đến năm 1997, 1998, thì cụ bà Trịnh Văn Bô mới thuyết phục được đám cảnh vệ cho cụ đặt ban thờ của ông Trịnh Văn Bô vào ngôi nhà đó.
"Nhưng ngôi nhà đó vẫn thuộc quyền quản lý của quân đội và sau này mới có chuyện nhảy dù. Và cho đến khi cụ bà Trịnh Văn Bô tức là cụ Hoàng Thị Minh Hồ qua đời, thì vẫn chưa có một giấy tờ nào."
Bình luận về cách giải quyết ngôi nhà ở 34 phố Hoàng Diệu, Luật sư Trần Quốc Thuận, nguyên Phó Chủ nhiệm Thường trực Văn phòng Quốc hội Việt Nam, nói:
"Nếu đặt vấn đề trả ngôi nhà của ông Trịnh Văn Bô thì ông Trịnh Văn Bô không có quyết định thu hồi, không có quyết định cải tạo [tư sản, tư doanh, công thương nghiệp], thì cái nhà đó nằm lửng lơ, cho nên việc trả đó không liên quan.
Kỷ niệm Cách mạng Tháng 8 năm 1945

Nguồn hình ảnh,HOANG DINH NAM
Chụp lại hình ảnh,Vào năm 1945, "đến xương máu người ta cũng không tiếc, nữa là của cải", theo nhà văn Vũ Thư Hiên
"Nếu những nhà khác thì liên quan đến Nghị quyết của Quốc hội là không giải quyết hậu quả của những ngôi nhà qua cải tạo công thương nghiệp vừa qua," Luật sư Thuận nói với BBC từ Sài Gòn.
Còn theo truyền thông Việt Nam, mới đây, một nhà nghiên cứu lịch sử Việt Nam từ Đại học Quốc gia Hà Nội trong dịp này cũng lên tiếng trên báo Dân Việt về ngôi nhà 34 Hoàng Diệu:
"Tôi cho rằng cái hợp thức nhất là việc mình đã trưng dụng ngôi nhà 48 Hàng Ngang của ông bà Trịnh Văn Bô để làm nơi tưởng niệm, lưu niệm về Chủ tịch Hồ Chí Minh, về bản Tuyên ngôn Độc lập thì phải trả lại cho gia đình ông Trịnh Văn Bô một ngôi nhà tương tự như vậy,
"Mà hay nhất, theo tôi là trả lại chính tòa nhà ông bà Trịnh Văn Bô đã sinh sống và sử dụng trước đây. Chính là tòa nhà ở số 34 Hoàng Diệu bây giờ," PGS. TS. Phạm Xanh, nguyên Chủ nhiệm Bộ môn Lịch sử Việt Nam cận hiện đại, Khoa Lịch sử, ĐHKHXH và Nhân văn, được dẫn lời nói hôm 11/11/2017.
Nhà tư sản Trịnh Văn Bô (1914-1988) là một thương nhân Việt Nam ở giữa thế kỷ 20, từng ủng hộ cho chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa 5.147 lượng vàng.
Hiệu buôn tơ lụa Phúc Lợi, số 48 Hàng Ngang là nhà riêng của ông Bô, trở thành nơi Chủ tịch Hồ Chí Minh ở cuối tháng 8 đầu tháng 9/1945 và là nơi ra đời bản Tuyên ngôn Độc lập khai sinh ra nước VNDCCH.
Mới đây, bà Trịnh Văn Bô (tức Hoàng Thị Minh Hồ) qua đời, chính quyền Việt Nam đã quyết định tổ chức đám tang cao cấp cấp nhà nước dành cho bà và công bố lấy tên ông Trịnh Văn Bô đặt cho một con đường ở Hà Nội.

Niềm cay đắng của một nữ doanh nhân yêu nước​


Hôm nay, từ Paris, tôi nhận được tin buồn. Bà Trịnh Văn Bô, nhà kinh doanh thành đạt đã trút hơi thở cuối cùng ở Hà Nội, đại thọ 103 tuổi.

Tôi buồn vì tôi coi bà là bà chị thân thiết có lòng nhân ái, yêu nước tuyệt vời.

Tôi buồn vì bà đã nhiều lần tâm sự với tôi về hoàn cảnh éo le của bà và nhờ tôi giúp đỡ từ những năm 1976-1980 nhưng tôi không sao làm bà vui lòng. Năm 1990 trước khi sang Pháp tôi đã đến chào bà như một niềm ân hận và thương cảm đối với một bà chị có tấm lòng nhân hậu và lòng yêu nước tột đỉnh đang ở trong tình trạng uất hận mà vẫn lạc quan, tươi cười.

Tôi xin kể tóm tắt nguồn cơn với các bạn, nhất là với các đảng viên ******** để có thể hiểu rõ thêm cái bản chất của đảng này và tự tìm ra kết luận.

Bà Trịnh Văn Bô, tên khai sinh là Hoàng Thị Minh Hồ, là bà chủ hiệu Tơ lụa Phúc Lợi, phố Hàng Ngang, khu phố cổ Hà Nội. Bà là doanh nhân thành đạt lớn. Bà tham gia phong trào Việt Minh bí mật năm 1944, nhiều lần góp những món tiền lớn cho phong trào, từ 1 vạn đến 8 vạn đồng bạc Đông dương.

Tháng 8/1945 bà tình nguyện đón ông Hồ Chí Minh từ chiến khu miền Bắc về ở ngôi nhà mình ở 48 Hàng Ngang. Ông Hồ đã ở đây hơn 1 tháng, viết Tuyên Ngôn Độc Lập tại đây. Sau đó bà biếu tặng cả ngôi nhà này thành Bảo tàng cấp Nhà nước cho đến nay. Trong Tuần lễ vàng, bà góp hàng nghìn lạng vàng, gần bằng ngân sách tiếp thu của chế độ cũ. Tổng cộng số vàng bà góp là trên 5 nghìn lạng. Tất cả áo quần mới tươm tất của ông Hồ, các ông Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp… mặc trong ngày 2/9/1945 đều do bà cung cấp. Hồi ấy nhiều người coi bà là «Bộ trưởng tài chính» của nước Việt Nam độc lập. Sau này bà sinh hoạt trong đảng Xã hội do đảng ******** lập ra để vận động các trí thức, nhà kinh doanh cũng như trong Hội Liên hiệp Phụ nữ.

Điều không may đối với bà là năm 1954, sau chiến thắng Điện Biên Phủ, chính phủ từ Việt Bắc trở về Hà Nội, Bộ Quốc phòng yêu cầu mượn tạm ngôi nhà rộng lớn của bà ở số nhà 34 phố Hoàng Diệu gần Cột Cờ, sát khu vực quân sự của Bộ Quốc phòng. Bản giao kèo cho mượn trong 2 năm (từ 1954 đến 1956) có chữ ký cam kết của đại tướng Hoàng Văn Thái, tổng tham mưu trưởng Quân đội Nhân dân. Chính gia đình ông Thái đến ở ngôi nhà ấy. Quá hạn, năm 1957, 1958 bà Trịnh Văn Bô ngỏ ý «xin lại» ngôi nhà cũ của mình nhưng ông Thái và bộ Quốc phòng không trả lời. Lúc này gia đình ông bà Trịnh Văn Bô đã có 7 người con, đều lập gia đình, có đúng 30 cháu và chắt, tất cả 40 người ở tại ngôi nhà cũ chật chội 24 phố Nguyễn Gia Thiều, gần hồ Ha Le, nơi tôi ghé thăm bà trước khi sang Pháp.

Điều làm cho ông bà Bô cay đắng rồi oán hận là vào năm 1978, đại tướng Hoàng Văn Thái được cấp nơi ở mới trong ngôi nhà lớn xây riêng cho cấp tướng ở khu Liễu Giai, nhưng ông không trả lại nhà cho ông bà Bô. Ngôi biệt thự 34 phố Hoàng Diệu vẫn là nơi ở của cặp quý tử Võ Điện Biên, con đầu của đại tướng Võ Nguyên Giáp và vợ là con gái đầu của đại tướng Hoàng Văn Thái.

Năm 1988, ông Bô ốm nặng, qua đời trong niềm ân hận trên đây. Trong buổi dự đám tang ông, bà Bô đã khóc khi gặp tôi và yêu cầu tôi giúp, sau khi ông bà đã gửi hơn 20 lá đơn cho mọi cửa. Tôi đã in thêm các đơn của bà, gửi cho vợ chồng tuớng Giáp, vợ chồng tướng Thái, cho Ban kiểm tra trung ương đảng, cho đại tướng Chu Huy Mân ở Tổng cục chính trị, nhưng đều vô hiệu.

Cho đến tháng 6/1989 bà Bô mới nhận được công văn do ông Đỗ Mười nhân danh Thủ tướng ký, yêu cầu Bộ Quốc phòng trả lại ngôi nhà trên cho bà Bô. Công văn này chờ hoài vẫn không hiệu quả.

Tháng 7 năm 1990 chính Chủ tịch Quốc hội Lê Quang Đạo ký công văn yêu cầu Bộ Quốc phòng sớm trả lại ngôi nhà trên, nhưng rồi cũng như nước đổ đầu vịt.

Cho đến năm 1993 Thủ tướng Võ Văn Kiệt và Phó thủ tướng Phan Văn Khải yêu cầu có cuộc họp liên tịch giữa Ủy ban Hành chính Thủ đô, Sở nhà đất Hà Nội và Bộ Quốc phòng để giải quyết xong xuôi một vấn đề dân sự đã kéo quá dài này.

Cuộc họp có kết luận nhưng rồi không ai chấp hành, không có ai có thể cưỡng chế việc thi hành. Một thái độ ù lỳ, bất chấp luật pháp, bất chấp đạo đức của kẻ có uy quyền đảng trị!

Cho đến tận tháng 10 năm 2003, gia đình, con cháu bà Bô mới quyết định làm liều khi đã bị dồn đến chân tường. Tận dụng khi gia đình người ở ngôi nhà đi vắng, chỉ có một bộ đội gác gần đó, con cháu bà Bô cõng bà – bà cụ 90 tuổi già yếu đã nghễnh ngãng liều đột nhập vào ngôi nhà, mang «Bằng khoán điền thổ» gốc, trưng ra, với một giải lụa mang dòng chữ: «Vui mừng trở về ngôi nhà cũ.» ký tên: Gia đình Trịnh Văn Bô. Tôi được tin này, đã lập tức gọi điện thoại về mừng bà chị và con cháu đã giành lại được ngôi nhà của mình, các cháu thuật lại cho bà bằng cách viết ra, vì tai bà đã điếc hẳn!

Sau này anh Trần Duy Nghĩa, con cố thị trưởng Thủ đô, bác sĩ Trần Duy Hưng - là bạn cực thân của gia đình bà Bô - từ Pháp trở về Việt Nam, có dịp đến thăm bà cụ Bô kể cho tôi chuyện cơ mật của gia đình. Đó là khi tự mình trở về nhà, bà Bô đã dự liệu sẽ liều mình nếu như bà bị đuổi khỏi ngôi nhà thân yêu của chính mình. Bà đã bảo con bà mang theo một can đầy xăng để liều sống chết với lẽ phải, sống chết với nhà cửa, với con cháu ruột thịt của mình. Thế nhưng thật là may mắn và hạnh phúc, can xăng đã không cần dùng đến.

Bài báo này như một nén hương thắp trên mộ của bà Trịnh Văn Bô, bà chị của tôi đầy lòng nhân ái, yêu nước đến tột đỉnh, từng tự cho mình một phương châm sống, là «Trong buôn bán, nếu có lời chỉ nên giữ lại 7 phần mười làm vốn, để ra 3 phần mười làm từ thiện. Còn khi đất nước cần thì nên hiến hết không tính toán, chỉ giữ chút ít để sống và kinh doanh tiếp.» Bài học cho đảng viên tham nhũng ở khắp nơi hiện nay, cho các doanh nhân mới.

Một nhà kinh doanh yêu nước đến tột cùng, yêu nhân dân đến thế là cùng! Xin bà chị mỉm cười, yên nghỉ trên cõi vĩnh hằng.
 
Sáng mắt sáng lòng, ơn Cảng và Nhà Nghỉ.
bởi tụi mày thấy đấy. Đời sau các cướp ngày toàn "học tập theo tấm gương đạo đức..."
 
Ờ, cả cái tộc này ăn cứt cũng nhờ tầng lớp địa chủ ngu vãi cả đái, có tiền mà đéo chịu mua quyển Tư Bản của Marx về mà đọc, đọc xong còn dám cống tiền cho CS thì tao cũng lạy, TQ nó xử địa chủ từ năm 50-51, Liên Xô nó xử chết đéo biết bao nhiêu những năm 20, truyện về trấn áp địa chủ ở LX, chia tài sản cho bần nông công nhân nó phải xếp theo container, muốn bao nhiêu cũng có.

Có mỗi cái việc trước khi tài trợ tiền phải hiểu mình đưa tiền cho ai mà cũng đéo biết, đm cái tộc này 100 năm rồi mà vẫn đéo tiến bộ được.
Thời đấy có
X và Smartphone đâu
 

Niềm cay đắng của một nữ doanh nhân yêu nước​


Hôm nay, từ Paris, tôi nhận được tin buồn. Bà Trịnh Văn Bô, nhà kinh doanh thành đạt đã trút hơi thở cuối cùng ở Hà Nội, đại thọ 103 tuổi.

Tôi buồn vì tôi coi bà là bà chị thân thiết có lòng nhân ái, yêu nước tuyệt vời.

Tôi buồn vì bà đã nhiều lần tâm sự với tôi về hoàn cảnh éo le của bà và nhờ tôi giúp đỡ từ những năm 1976-1980 nhưng tôi không sao làm bà vui lòng. Năm 1990 trước khi sang Pháp tôi đã đến chào bà như một niềm ân hận và thương cảm đối với một bà chị có tấm lòng nhân hậu và lòng yêu nước tột đỉnh đang ở trong tình trạng uất hận mà vẫn lạc quan, tươi cười.

Tôi xin kể tóm tắt nguồn cơn với các bạn, nhất là với các đảng viên ******** để có thể hiểu rõ thêm cái bản chất của đảng này và tự tìm ra kết luận.

Bà Trịnh Văn Bô, tên khai sinh là Hoàng Thị Minh Hồ, là bà chủ hiệu Tơ lụa Phúc Lợi, phố Hàng Ngang, khu phố cổ Hà Nội. Bà là doanh nhân thành đạt lớn. Bà tham gia phong trào Việt Minh bí mật năm 1944, nhiều lần góp những món tiền lớn cho phong trào, từ 1 vạn đến 8 vạn đồng bạc Đông dương.

Tháng 8/1945 bà tình nguyện đón ông Hồ Chí Minh từ chiến khu miền Bắc về ở ngôi nhà mình ở 48 Hàng Ngang. Ông Hồ đã ở đây hơn 1 tháng, viết Tuyên Ngôn Độc Lập tại đây. Sau đó bà biếu tặng cả ngôi nhà này thành Bảo tàng cấp Nhà nước cho đến nay. Trong Tuần lễ vàng, bà góp hàng nghìn lạng vàng, gần bằng ngân sách tiếp thu của chế độ cũ. Tổng cộng số vàng bà góp là trên 5 nghìn lạng. Tất cả áo quần mới tươm tất của ông Hồ, các ông Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp… mặc trong ngày 2/9/1945 đều do bà cung cấp. Hồi ấy nhiều người coi bà là «Bộ trưởng tài chính» của nước Việt Nam độc lập. Sau này bà sinh hoạt trong đảng Xã hội do đảng ******** lập ra để vận động các trí thức, nhà kinh doanh cũng như trong Hội Liên hiệp Phụ nữ.

Điều không may đối với bà là năm 1954, sau chiến thắng Điện Biên Phủ, chính phủ từ Việt Bắc trở về Hà Nội, Bộ Quốc phòng yêu cầu mượn tạm ngôi nhà rộng lớn của bà ở số nhà 34 phố Hoàng Diệu gần Cột Cờ, sát khu vực quân sự của Bộ Quốc phòng. Bản giao kèo cho mượn trong 2 năm (từ 1954 đến 1956) có chữ ký cam kết của đại tướng Hoàng Văn Thái, tổng tham mưu trưởng Quân đội Nhân dân. Chính gia đình ông Thái đến ở ngôi nhà ấy. Quá hạn, năm 1957, 1958 bà Trịnh Văn Bô ngỏ ý «xin lại» ngôi nhà cũ của mình nhưng ông Thái và bộ Quốc phòng không trả lời. Lúc này gia đình ông bà Trịnh Văn Bô đã có 7 người con, đều lập gia đình, có đúng 30 cháu và chắt, tất cả 40 người ở tại ngôi nhà cũ chật chội 24 phố Nguyễn Gia Thiều, gần hồ Ha Le, nơi tôi ghé thăm bà trước khi sang Pháp.

Điều làm cho ông bà Bô cay đắng rồi oán hận là vào năm 1978, đại tướng Hoàng Văn Thái được cấp nơi ở mới trong ngôi nhà lớn xây riêng cho cấp tướng ở khu Liễu Giai, nhưng ông không trả lại nhà cho ông bà Bô. Ngôi biệt thự 34 phố Hoàng Diệu vẫn là nơi ở của cặp quý tử Võ Điện Biên, con đầu của đại tướng Võ Nguyên Giáp và vợ là con gái đầu của đại tướng Hoàng Văn Thái.

Năm 1988, ông Bô ốm nặng, qua đời trong niềm ân hận trên đây. Trong buổi dự đám tang ông, bà Bô đã khóc khi gặp tôi và yêu cầu tôi giúp, sau khi ông bà đã gửi hơn 20 lá đơn cho mọi cửa. Tôi đã in thêm các đơn của bà, gửi cho vợ chồng tuớng Giáp, vợ chồng tướng Thái, cho Ban kiểm tra trung ương đảng, cho đại tướng Chu Huy Mân ở Tổng cục chính trị, nhưng đều vô hiệu.

Cho đến tháng 6/1989 bà Bô mới nhận được công văn do ông Đỗ Mười nhân danh Thủ tướng ký, yêu cầu Bộ Quốc phòng trả lại ngôi nhà trên cho bà Bô. Công văn này chờ hoài vẫn không hiệu quả.

Tháng 7 năm 1990 chính Chủ tịch Quốc hội Lê Quang Đạo ký công văn yêu cầu Bộ Quốc phòng sớm trả lại ngôi nhà trên, nhưng rồi cũng như nước đổ đầu vịt.

Cho đến năm 1993 Thủ tướng Võ Văn Kiệt và Phó thủ tướng Phan Văn Khải yêu cầu có cuộc họp liên tịch giữa Ủy ban Hành chính Thủ đô, Sở nhà đất Hà Nội và Bộ Quốc phòng để giải quyết xong xuôi một vấn đề dân sự đã kéo quá dài này.

Cuộc họp có kết luận nhưng rồi không ai chấp hành, không có ai có thể cưỡng chế việc thi hành. Một thái độ ù lỳ, bất chấp luật pháp, bất chấp đạo đức của kẻ có uy quyền đảng trị!

Cho đến tận tháng 10 năm 2003, gia đình, con cháu bà Bô mới quyết định làm liều khi đã bị dồn đến chân tường. Tận dụng khi gia đình người ở ngôi nhà đi vắng, chỉ có một bộ đội gác gần đó, con cháu bà Bô cõng bà – bà cụ 90 tuổi già yếu đã nghễnh ngãng liều đột nhập vào ngôi nhà, mang «Bằng khoán điền thổ» gốc, trưng ra, với một giải lụa mang dòng chữ: «Vui mừng trở về ngôi nhà cũ.» ký tên: Gia đình Trịnh Văn Bô. Tôi được tin này, đã lập tức gọi điện thoại về mừng bà chị và con cháu đã giành lại được ngôi nhà của mình, các cháu thuật lại cho bà bằng cách viết ra, vì tai bà đã điếc hẳn!

Sau này anh Trần Duy Nghĩa, con cố thị trưởng Thủ đô, bác sĩ Trần Duy Hưng - là bạn cực thân của gia đình bà Bô - từ Pháp trở về Việt Nam, có dịp đến thăm bà cụ Bô kể cho tôi chuyện cơ mật của gia đình. Đó là khi tự mình trở về nhà, bà Bô đã dự liệu sẽ liều mình nếu như bà bị đuổi khỏi ngôi nhà thân yêu của chính mình. Bà đã bảo con bà mang theo một can đầy xăng để liều sống chết với lẽ phải, sống chết với nhà cửa, với con cháu ruột thịt của mình. Thế nhưng thật là may mắn và hạnh phúc, can xăng đã không cần dùng đến.

Bài báo này như một nén hương thắp trên mộ của bà Trịnh Văn Bô, bà chị của tôi đầy lòng nhân ái, yêu nước đến tột đỉnh, từng tự cho mình một phương châm sống, là «Trong buôn bán, nếu có lời chỉ nên giữ lại 7 phần mười làm vốn, để ra 3 phần mười làm từ thiện. Còn khi đất nước cần thì nên hiến hết không tính toán, chỉ giữ chút ít để sống và kinh doanh tiếp.» Bài học cho đảng viên tham nhũng ở khắp nơi hiện nay, cho các doanh nhân mới.

Một nhà kinh doanh yêu nước đến tột cùng, yêu nhân dân đến thế là cùng! Xin bà chị mỉm cười, yên nghỉ trên cõi vĩnh hằng.

Nỗi buồn nhân đôi của gia đình ông bà Trịnh Văn Bô​


Không nhiều người biết, lúc cụ bà Hoàng Thị Minh Hồ, quả phụ của nhà tư sản yêu nước Trịnh Văn Bô , qua đời, nỗi buồn sâu thẳm trong lòng vẫn chưa được khơi thông, thậm chí còn là nỗi buồn nhân đôi!

Cụ bà Hoàng Thị Minh Hồ, quả phụ nhà tư sản dân tộc yêu nước Trịnh Văn Bô vừa trút hơi thở cuối cùng vào đêm 5.11 tại Hà Nội trong sự tiếc thương và ngưỡng mộ của hàng triệu người Việt Nam yêu Tổ quốc. Không nhiều người biết, lúc cụ nhắm mắt, nỗi buồn sâu thẳm trong lòng vẫn chưa được khơi thông, thậm chí còn là nỗi buồn nhân đôi!
"Dân tộc bớt đổ máu là chúng tôi mừng rồi..."
Vợ chồng nhà tư sản dân tộc yêu nước Trịnh Văn Bô là chủ hãng tơ lụa sợi nổi tiếng Trịnh Phúc Lợi ở Hà Nội trước năm 1945. Vợ chồng cụ Trịnh Văn Bô từng bí mật nhận lời với Cách mạng đón đoàn cán bộ (mà không hề biết có cả Chủ tịch Hồ Chí Minh) từ chiến khu về ở ngay tại tư gia mình, số 48 phố Hàng Ngang, Hà Nội, ngay sau ít ngày Tổng khởi nghĩa Cách mạng tháng 8 thành công. Chủ tịch Hồ Chí Minh và Thường vụ T.Ư Đảng đã táo bạo ra quyết định về ngay giữa trung tâm Thủ đô để bám sát tình hình và lãnh đạo toàn dân giữ vững chính quyền khi còn non trẻ; đồng thời để soạn thảo Tuyên ngôn Độc lập, khai sinh ra Nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà 1945.
Có thể coi các cụ là một hình mẫu doanh nhân Việt Nam tiêu biểu, một lòng một dạ phụng sự nền độc lập, tự do của dân tộc, dám hi sinh quyền lợi bản thân mà bất chấp hiểm nguy, nếu như bị mật thám phát hiện, coi như cơ đồ của cách mạng tan trong phút chốc.
Vợ chồng cụ Trịnh Văn Bô đã từng hiến 5.147 lượng vàng cho cách mạng kể từ sau ngày Tổng khởi nghĩa tháng 8 năm 1945 và tiếp đó là trong suốt cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp cho đến khi dân tộc ta giành thắng lợi. Ngoài số vàng ủng hộ chính quyền cách mạng, họ còn hiến cả ngôi nhà 48 Hàng Ngang, trị giá hàng trăm tỉ đồng theo thời giá bây giờ, để làm Nhà lưu niệm, ghi dấu tích nơi Chủ tịch Hồ Chí Minh soạn thảo Tuyên ngôn Độc lập đọc tại lễ Quốc khánh 2.9.1945.
trinhvanbo1_CJEQ.jpg

Đại tướng Võ Nguyên Giáp tiếc thương nhà tư sản yêu nước dân tộc Trịnh Văn Bô qua đời Ảnh Tư liệu gia đình​
Năm 1990, để phục vụ viết bài nhân 45 năm đất nước giành độc lập trên báo Thanh Niên, người viết bài này đã được cụ bà Hoàng Thị Minh Hồ cho biết, trong số trên 5.000 lượng vàng mà ông bà hiến cho Cách mạng, có 1.000 lượng vàng được đặc phái viên của Bác là ông Nguyễn Lương Bằng đem đi hối lộ cho 3 viên tướng Tàu là Hà Ứng Khâm (500 lượng), Lư Hán (300 lượng), Tiêu Văn (200 lượng) chỉ để mong hoà hoãn, khỏi đụng độ giữa hai lực lượng, quân Tưởng Giới Thạch và quân ta.
Tôi hỏi: “Sao bà không biết gì về ******** trước đó mà lại tin tưởng Cách mạng đến mức giao cả một lượng tài sản lớn như thế giúp đất nước?”, cụ Hoàng Thị Minh Hồ bảo tôi rằng, cũng là do cụ Hồ đã có lời với vợ chồng bà, mà ông bà lại rất tin cụ Hồ với những gì ông bà biết về nhân vật Nguyễn Ái Quốc đôi chút trước lúc cụ đến nhà. Thứ nữa, nếu dân tộc mình mà tránh được tổn thất về con người như mong muốn của cụ Hồ thì dù tài sản ông bà có mất nữa cũng không nên tính toán. "Dân tộc bớt đổ máu là chúng tôi mừng rồi...", cụ bà Hoàng Thị Minh Hồ giải thích.
Không đồng ý đặt tên đường phố vì không biết… Trịnh Văn Bô là ai
Năm 1988, cụ ông Trịnh Văn Bô qua đời. Cả hai cụ đã vinh dự được Đảng và Nhà nước trao tặng Huân chương Độc lập hạng Nhất, huân chương cao quý của Nhà nước ta, như một ghi nhận xứng đáng mà những gì hai cụ đã đóng góp cho Tổ quốc Việt Nam. Theo quy định ngày đó, những người nổi tiếng là nhân sĩ, trí thức, văn nghệ sĩ, doanh nhân cũng như các nhà lãnh đạo tiền bối,... sau 10 năm qua đời thì sẽ được xét đặt tên cho các đường phố mà họ từng gắn bó. Tiếc rằng, chuyện này đã không ai đặt ra mà gia đình thì không muốn đi xin xỏ.
Mãi gần đây, năm 2016, theo quy định hiện hành, Hội đồng Tư vấn đặt tên đường phố thành phố Hà Nội đã đề xuất đưa tên doanh nhân Trịnh Văn Bô vào danh sách hiệp thương để đặt tên đường phố. Theo quy trình, việc hiệp thương có nhiều đơn vị tham gia nhưng phải được sự đồng thuận từ cấp xã, phường dự kiến gắn biển tên. Tiếc rằng, văn bản hiệp thương của sở Văn hoá - Thể thao Hà Nội đã không được chính quyền phường Quan Hoa (quận Cầu Giấy) đồng thuận (mặc dù phường giáp ranh có đoạn phố chạy qua là phường Dịch Vọng đã ủng hộ). Lý do thật khôi hài và cũng thật vô cảm: Dân phường Quan Hoa không đồng ý vì khi họp dân phố, nhân dân trên địa bàn cho rằng họ không biết nhà tư sản yêu nước Trịnh Văn Bô là ai!!
Năm ngoái, cụ bà Trịnh Văn Bô khi còn tinh tường đã nghe được câu chuyện buồn trên, sau khi Sở Văn hoá - Thể thao Hà Nội gửi công văn trả lời gia đình .
Hành trình gian nan đòi lại nhà cho mượn
Năm 1954, sau khi Cách mạng về tiếp quản Thủ đô, hai vợ chồng cụ Trịnh Văn Bô khi đó đã cho Tổng Tham mưu trưởng Hoàng Văn Thái mượn ngôi biệt thự tại 34 Hoàng Diệu, Hà Nội có khuôn viên rộng 3.000 m2 trong 2 năm. Lý do tướng Thái muốn mượn là vì nó rất tiện cho công việc. Nhất là lúc này, đất nước vẫn còn chia cắt và cuộc chiến đấu giải phóng đất nước vẫn chưa trọn vẹn. Vị trí này rất tiện làm việc vì nó rất gần Bộ Quốc phòng. Theo như lời hứa của tướng Thái (sau này là đại tướng) thì "khi nào Bắc Nam thống nhất, quân đội sẽ trả anh chị"...
trinhvanbo3_PORK.jpg

Nguyên Tổng bí thư Đỗ Mười chia buồn với gia quyến ông Trịnh Văn Bô trong lễ tang năm 1988 Ảnh Tư liệu gia đình​
Thế nhưng, có ai ngờ, phải 21 năm sau đất nước mới thống nhất. Vậy là đến năm 1975, họ mới chính thức đệ đơn xin lại nhà. Lúc này, sự thể trở nên phức tạp.
Hàng chục chữ ký của các cấp lãnh đạo cao nhất của Đảng, Quốc hội, Chính phủ qua các thời kỳ đều ủng hộ hai cụ. Nếu tính ra thì có đến hơn chục chữ ký ủng hộ trả nhà là của các uỷ viên Bộ Chính trị lão thành và đương chức qua các thời kỳ. Từ Chủ tịch nước Trường Chinh đến Thủ tướng Phạm Văn Đồng,... rồi sau này, phải đến thời kì ông Đỗ Mười làm Tổng bí thư, ông Lê Đức Anh làm Chủ tịch nước, ông Võ Văn Kiệt làm Thủ tướng, thì mới hoá giải được câu chuyện dài kỳ nói trên.
Trước đó, đích thân Tổng bí thư Đỗ Mười còn trực tiếp dẫn cụ bà Trịnh Văn Bô đi tìm nhà và vận động cụ nên chọn một trong số vài biệt thự ở các vị trí khác trong thành phố mà ông chỉ chỗ, đang thuộc Ban Tài chính quản trị T.Ư nắm, thay vì cứ phải nhận đúng nhà 34 Hoàng Diệu. Thế nhưng, cụ bà vẫn một mực chỉ xin lại nhà mình, với suy nghĩ giản đơn của một "nhà buôn": "Nhà đó không phải của tôi, ngộ nhỡ sau này người ta trở về đòi lại thì chúng tôi biết tính sao?".
Rồi chính ông Đỗ Mười còn thật lòng tâm sự với cụ bà rằng: "Hay là chị Bô còn chôn vàng ở biệt thự 34 Hoàng Diệu? Nếu có chuyện này thật thì tôi xin đứng ra bảo lãnh để chị đến đào rồi mang đi toàn bộ... Chị hãy tin tôi và thương tôi với!". Số là ông Đỗ Mười cũng có nghe cụ bà nói chuyện hai vợ chồng rời nhà 48 Hàng Ngang theo kháng chiến, năm 1954 trở về, đào lên dưới giếng vẫn còn nguyên 1,4 tấn bạc nén được gia nhân chôn giúp. Ông Đỗ Mười nghĩ vậy mà nói như thế.

 
Thời đấy có
X và Smartphone đâu
Cần méo gì smartphone, đi buôn ngược buôn xuôi được mà buôn có mấy quyển sách LX mà ko mua được chắc ? Ko mua được hàng ngoại thì mấy quyển của Trần Phú, Nguyễn Văn Cừ... thiếu méo gì, thái độ đối xử với Tư bản của ĐCS không hề thay đổi từ lúc sinh ra đến tận bây giờ.
 
Ờ, cả cái tộc này ăn cứt cũng nhờ tầng lớp địa chủ ngu vãi cả đái, có tiền mà đéo chịu mua quyển Tư Bản của Marx về mà đọc, đọc xong còn dám cống tiền cho CS thì tao cũng lạy, TQ nó xử địa chủ từ năm 50-51, Liên Xô nó xử chết đéo biết bao nhiêu những năm 20, truyện về trấn áp địa chủ ở LX, chia tài sản cho bần nông công nhân nó phải xếp theo container, muốn bao nhiêu cũng có.

Có mỗi cái việc trước khi tài trợ tiền phải hiểu mình đưa tiền cho ai mà cũng đéo biết, đm cái tộc này 100 năm rồi mà vẫn đéo tiến bộ được.
Mày thấy Vịt kìu chạy tuột quần năm 75 sau này nghe gọi khúc ruột nghìn dặm lại chui đầu vào đầu tư như Đa vít Dương…. Ăn quả bô tổ bố đấy. Chưa kể tiền tươi chạy về hơn 10 tỷ đô 1 năm, các ông Vịt kìu chạy về chơi đĩ, tiêu tiền như rác nữa, hưởng thụ các dịch vụ rẻ như nô lệ xong hô ở VN sướng té đái.
 
Yêu cầu @Johnny Lê Nữu Vượng làm về nhân văn-giai phẩm, xét lại chống Đảng để đủ bộ về Đcs trước 75.
Điển hình của các vụ án văn tự.
Cái này thì nên xem Đêm Giữa Ban Ngày của Vũ Thư Hiên là rỏ. Bởi đây là câu chuyện của người thật, việc thật.
 

Có thể bạn quan tâm

Top