View attachment 245379
M xem biểu đồ xác suất thống kê này thì m sẽ hiểu ngay. Con người ta chỉ chú ý đến những cái gì nằm ở phần màu xanh lá( cực kì tích cực) và phần màu đỏ( cực kì tiêu cực). Thế m nghĩ giờ MV ca nhạc đưa hình ảnh của thường ngày của một thằng thanh niên 20 tuổi: từ trường đến nhà từ nhà đến trường thì ai mà xem nữa? Ít nhất thì MV cũng phải về một thằng cực kì dốt nát, cực kì ăn chơi quậy phá như bốc bát họ (Tiêu cực), hoặc cực kì học giỏi, cực kì thành đạt ( tích cực) thì nó mới thú vị.
Còn về view thì m phải biết là nhà báo, người làm marketing, truyền thông,... được nhận lương theo view chứ éo phải theo tác động của chương trình lên cộng đồng như thế nào. Khi nào mà mày đưa tiền cơm cho nhà báo thì hẵng đòi hỏi bọn nhà báo viết theo hướng nào, bọn editor sản xuất nội dung video theo hướng nào, ok? Còn bọn nó chỉ là người đi làm công ăn lương bình thường thôi, cái gì nhiều view bọn nó làm.
Vể mảng vô nghĩa thì m phải hiểu là thời đéo nào chả có bọn ngu thích cái vô nghĩa. Có phải thời thập niên 90 toàn người tài giỏi chắc? Toàn người giỏi thì dkm lạm phát Việt Nam đã đéo phi mã, nghệ thuật Việt Nam đã sánh ngang với cường quốc thế giới, Việt Nam đã công nghiệp hoá lâu cmnr. Nói thế để m hiểu là con cái của những người “không tài giỏi lắm” thì cũng là “không tài gioi lắm” mà thôi. Chỉ là chúng mày kì vọng vào thế hệ này quá nên chúng mày nghĩ nó kém chứ thực ra kém cái lồn ý, chúng mày tự nghĩ thế hệ đi trước giỏi chứ thực ra giỏi cái lồn ý. Chỉ là tự nghĩ thế thôi.