T và chị cách nhau 5 tuổi. T đã có vợ con, chị cũng đã có gia đình có con.
Làm việc với nhau 5 năm nay đến bây giờ t vẫn luôn ngưỡng mộ chị là người rất giỏi, tinh ý, biết quan tâm, tốt bụng và xinh đẹp.
T và chị thường làm mọi việc cùng nhau, chị giúp t và t giúp chị. Từ công việc trên cơ quan cho đến đi du lịch chung, t luôn có cảm giác thoải mái và vui vẻ hơn bình thường. Chị cũng rất thích đi với t, thậm chí có lúc chị nói "đi không có em thì làm sao mà vui được". Chuyện gì chị cũng kéo t vào, từ việc nhỏ như chụp 1 bức ảnh đến việc khó như đi công tác, đi tiếp khách. T và chị nc với nhau rất nhiều và có xu hướng ngày càng nhiều hơn, thậm chí nhắn tin cho nhau đến khuya về mọi thứ.
Tưởng đâu đấy chỉ là cảm giác ngưỡng mộ, cảm giác dễ chịu khi được tiếp xúc nhiều với thần tượng, là tình chị em, đồng nghiệp lâu năm, là mong muốn được chứng tỏ bản thân trước tiền bối. Nhưng rồi gần đây t nhận ra, tình cảm của t là một tình cảm yêu đương đơn phương.
Đừng hiểu nhầm là t k yêu vợ con, t vẫn rất yêu vợ con, đi làm về vẫn chăm con, vẫn phụ việc nhà từ lớn đến bé. Nhưng tình cảm t dành cho chị là thật. Tình cảm đơn phương này thôi thúc t đến bên c, ôm c, cầm tay c nhưng t biết đó là điều không thể. Vì vậy mỗi khi chị ôm t, khoác tay t, cầm tay t, t cảm thấy rất hạnh phúc. T cũng hay nc với vợ về chị, vợ t cũng coi chị như một đồng nghiệp bt của t thôi.
Tâm sự với ae 1 chút cho nhẹ lòng...