Hế lu các tml. Năm nay tao 24 cái bánh chưng rồi và đã đến lúc tao cảm thấy đéo tín đéo thể được. Có những thứ xã hội vận hành 1+1 không bằng 2, và những việc này cũng chỉ biết trông chờ giải đáp vào tử vi tâm linh. Cũng chính vì thế không ít những con chiên vào tâm linh, kể cả có những ngừoi rất thành công. Vậy tao xin được phép tản mạn về 1 số thứ mà tao nhìn thấy như sau:
Thứ nhất: Theo chúng mày trong trường hợp này đứa nào may mắn hơn? Tao quen 1 số đứa nhà trăm tỉ - ngàn tỉ. Và đương nhiên rất tài giỏi, chúng nó đều học ở những trường đại học top đầu ở Mỹ cả. Nhưng chúng nó kiểu bị điên, bị cuồng, bị ám ảnh bởi công việc/sự nghiệp. Có đứa con gái nhà nghìn tỉ và nó từng rải mấy trăm đơn vào Investment Banking (ngân hàng đầu tư) đến nỗi bị stress, mệt mỏi các thứ cơ. Có thằng con trai tao biết nhà trăm tỉ, cũng đang cuồng điên xin vào management consulting, nó từng thất bại với Mckinsey và đang thử với tier 2, nó cũng đã vào vòng cuối phỏng vấn của cả 2 công ty và công sức bỏ ra không hề ít. Nó như một thằng hâm vẫn không thể ăn ngon ngủ yên neeus như nó không hoàn thành mục đích. Đến độ có lúc nó phải đi uống thuốc ngủ, gặp bác sĩ tâm lý.
Cho những thằng nào không biết, 2 cái nghành tư vấn chiến lược và ngân hàng đầu tư rất là khó. Mỗi năm những công ty kiểu goldman sach, Mckinsey nhận được hàng trăm nghìn đơn và chỉ tầm 5% vào được vòng phỏng vấn cuối và 1% được nhận.
Và theo chusng mày những đứa con nhà đại gia đâm đầu vào những cái u mê như thế có sướng hơn những đứa nhàn nhàn nhwng luôn gặt hái được thành công không?
Thứ 2: Ở trên đowfi này chẳng có gì là 1+1 = 2 cả. Tao quen nhiều đứa ddi học, học những trường tư thục nội trú cấp 3 mà cả bọn mỹ cũng k mơ tới được, học những trường dnah tiếng top đầu như NYU Stern, gpa cả 3.7 3.8, xong vẫn đéo kiếm được việc. Cá biệt có thằng bạn tao bằng thạc sĩ thứ 2, điểm GRE với SAT toàn top 1%, nhưng vẫn chật vật xin vào công ty top đầu. Tất cả những đứa đấy đều là con của doanh nghiệp, nên đương nhiên không có chuyện chúng nó đụt hay ngu ở đây cả. Đứa nào cũng ngoại hình xịn cả. Nhưng có những đứa trông rất đụt, học năm đầu tiên ở Mỹ, tiếng Anh còn chưa sõi, nhưng lại được nhận vào các tập đoàn hàng đầu.
Đến cái nước này tao thật sự tin vào tâm linh, tin vào đương số, tin vào nghiệp lực kiếp trước. Có những ngừoi làm mọi thứ rất nhẹ nhàng, có những ngừoi rất phải chật vật và tất cả, dù mọi thứ và khởi điểm đều hơn. Điều này làm tao phân vân và nghĩ ra 2 cái gọi là sự đối lập trong cuộc sống cũng như tâm linh như ở trên. Tóm lại 2 câu hỏi của tao là:
Thứ nhất: Việc mày sinh ra trong gia đình giàu có, mày nỗ lực, cố gắng, mất ăn mất ngủ, gọi là cuồng điên đam mê để đạt được thứ gì đấy, nhưng không thể đạt được. So với sinh ra 1 gia đình bình thường, mày chỉ cần nỗ lực nhưng mọi việc thuận lợi, thì rốt cuộc bên nào sướng hơn?
Thứ hai: Những trường hợp tao nói ở vế thứ 2, thực ra trên đời rất rất là nhiều. Và liệu có công bằng cho những đứa nỗ lực kia không? Khi may mắn mãi không đến. Mafy đừng nghĩ có trình độ là được, vì dù xuất chúng đến đâu cũng phải tuỳ vào ngừoi phỏng vấn các thứ nữa, khi đã đến vòng cuối thì cuối cùng cũng chỉ là so găng độ may mắn thôi vì không một thằng quản lý nào bị ngu và dám gửi 1 thằng ngu Lồn không biết gì gặp giám đốc cả.
Thees nên là tao rất tín, vì việc thành công không đến bằng một đường thẳng. Tao hằng ngày vẫn mong được các cụ phù hộ độ trì cho tao để mọi thứ thuajan lợi. Vì tao tin thuận lợi và tâm linh rất mật thiét với nhau. Và có những lần tao có dịp đi lễ với các cô chú quan chức rồi vì tao đi theo bố mẹ (kiểu giám đốc sở, tướng tá quân đội). Có lẽ vì họ rất tín nên họ có sự âm phần hỗ trợ nên mọi việc thuận lợi hơn?
Lần cuối cùng rời khỏi VN, mẹ dẫn tao đi gặp 1 cô. Cô hỏi bây giờ muốn về cơ cấu, thi công chức cán bộ thì làm từ bây giờ, cô có chức vụ với quan hệ cũng khá to. Nhưng tao cũng tìm hiểu về lá số của mình, và hiểu bieest mình là ai. Thws nhất tao k biết nhậu, thứ 2 tao k phải con cháu trực hệ, thứ 3 tao không có bố nuôi, thứ 4 tao không quen văn hoá VN. Và quan trọng nhất trên lá số của tao không phải 1 mà là thầy nào cũng bảo bảo về VN thì ăn Lồn ăn cặc. Thế là tao quyết định ở bên này, nhưng thật sự mọi việc cũng đéo thuận như tao nghĩ, vì tao là thằng từng thất bại vớiMckinsey như đã kể trên và đang chờ đợi cơ hội mới. Cũng lọt vào phỏng vấn của nhiều công ty top đầu rồi, và thằng đéo nào vào vòng cuối cũng đều giỏi hết. Tao không thể điều khiển được việc thằng tuyển dụng có cảm thấy nứng với mình thay vì những ứng viên khác, và tao cũng từng thuê những thằng coaching với giá $300/h hay gặp bọn career coach của trường và tao chả có vấn đề đéo gì cả. Nên tao thật sự tin vào tâm linh có thể cứu rỗi, để mọi việc được thuận hơn khi mình đã làm hết phần dương của mình rồi.
Trong một cuốn sách tao đọc năm ngoái, kể về ông này trong trại tập trung ở Đức Quốc Xã. Ông ý bảo đến cái lúc vào trại, không một ai không dám tin là không có chúa, vì đấy là hy vọng duy nhất lé loi họ có thể có. Việc tao tin tử vi, tâm linh và theo đạo Mẫu cũng tương tự như thế này, khi chưa gặt hái được sự thuận lợi thì cũng mong âm phần cứu được ...
Thứ nhất: Theo chúng mày trong trường hợp này đứa nào may mắn hơn? Tao quen 1 số đứa nhà trăm tỉ - ngàn tỉ. Và đương nhiên rất tài giỏi, chúng nó đều học ở những trường đại học top đầu ở Mỹ cả. Nhưng chúng nó kiểu bị điên, bị cuồng, bị ám ảnh bởi công việc/sự nghiệp. Có đứa con gái nhà nghìn tỉ và nó từng rải mấy trăm đơn vào Investment Banking (ngân hàng đầu tư) đến nỗi bị stress, mệt mỏi các thứ cơ. Có thằng con trai tao biết nhà trăm tỉ, cũng đang cuồng điên xin vào management consulting, nó từng thất bại với Mckinsey và đang thử với tier 2, nó cũng đã vào vòng cuối phỏng vấn của cả 2 công ty và công sức bỏ ra không hề ít. Nó như một thằng hâm vẫn không thể ăn ngon ngủ yên neeus như nó không hoàn thành mục đích. Đến độ có lúc nó phải đi uống thuốc ngủ, gặp bác sĩ tâm lý.
Cho những thằng nào không biết, 2 cái nghành tư vấn chiến lược và ngân hàng đầu tư rất là khó. Mỗi năm những công ty kiểu goldman sach, Mckinsey nhận được hàng trăm nghìn đơn và chỉ tầm 5% vào được vòng phỏng vấn cuối và 1% được nhận.
Và theo chusng mày những đứa con nhà đại gia đâm đầu vào những cái u mê như thế có sướng hơn những đứa nhàn nhàn nhwng luôn gặt hái được thành công không?
Thứ 2: Ở trên đowfi này chẳng có gì là 1+1 = 2 cả. Tao quen nhiều đứa ddi học, học những trường tư thục nội trú cấp 3 mà cả bọn mỹ cũng k mơ tới được, học những trường dnah tiếng top đầu như NYU Stern, gpa cả 3.7 3.8, xong vẫn đéo kiếm được việc. Cá biệt có thằng bạn tao bằng thạc sĩ thứ 2, điểm GRE với SAT toàn top 1%, nhưng vẫn chật vật xin vào công ty top đầu. Tất cả những đứa đấy đều là con của doanh nghiệp, nên đương nhiên không có chuyện chúng nó đụt hay ngu ở đây cả. Đứa nào cũng ngoại hình xịn cả. Nhưng có những đứa trông rất đụt, học năm đầu tiên ở Mỹ, tiếng Anh còn chưa sõi, nhưng lại được nhận vào các tập đoàn hàng đầu.
Đến cái nước này tao thật sự tin vào tâm linh, tin vào đương số, tin vào nghiệp lực kiếp trước. Có những ngừoi làm mọi thứ rất nhẹ nhàng, có những ngừoi rất phải chật vật và tất cả, dù mọi thứ và khởi điểm đều hơn. Điều này làm tao phân vân và nghĩ ra 2 cái gọi là sự đối lập trong cuộc sống cũng như tâm linh như ở trên. Tóm lại 2 câu hỏi của tao là:
Thứ nhất: Việc mày sinh ra trong gia đình giàu có, mày nỗ lực, cố gắng, mất ăn mất ngủ, gọi là cuồng điên đam mê để đạt được thứ gì đấy, nhưng không thể đạt được. So với sinh ra 1 gia đình bình thường, mày chỉ cần nỗ lực nhưng mọi việc thuận lợi, thì rốt cuộc bên nào sướng hơn?
Thứ hai: Những trường hợp tao nói ở vế thứ 2, thực ra trên đời rất rất là nhiều. Và liệu có công bằng cho những đứa nỗ lực kia không? Khi may mắn mãi không đến. Mafy đừng nghĩ có trình độ là được, vì dù xuất chúng đến đâu cũng phải tuỳ vào ngừoi phỏng vấn các thứ nữa, khi đã đến vòng cuối thì cuối cùng cũng chỉ là so găng độ may mắn thôi vì không một thằng quản lý nào bị ngu và dám gửi 1 thằng ngu Lồn không biết gì gặp giám đốc cả.
Thees nên là tao rất tín, vì việc thành công không đến bằng một đường thẳng. Tao hằng ngày vẫn mong được các cụ phù hộ độ trì cho tao để mọi thứ thuajan lợi. Vì tao tin thuận lợi và tâm linh rất mật thiét với nhau. Và có những lần tao có dịp đi lễ với các cô chú quan chức rồi vì tao đi theo bố mẹ (kiểu giám đốc sở, tướng tá quân đội). Có lẽ vì họ rất tín nên họ có sự âm phần hỗ trợ nên mọi việc thuận lợi hơn?
Lần cuối cùng rời khỏi VN, mẹ dẫn tao đi gặp 1 cô. Cô hỏi bây giờ muốn về cơ cấu, thi công chức cán bộ thì làm từ bây giờ, cô có chức vụ với quan hệ cũng khá to. Nhưng tao cũng tìm hiểu về lá số của mình, và hiểu bieest mình là ai. Thws nhất tao k biết nhậu, thứ 2 tao k phải con cháu trực hệ, thứ 3 tao không có bố nuôi, thứ 4 tao không quen văn hoá VN. Và quan trọng nhất trên lá số của tao không phải 1 mà là thầy nào cũng bảo bảo về VN thì ăn Lồn ăn cặc. Thế là tao quyết định ở bên này, nhưng thật sự mọi việc cũng đéo thuận như tao nghĩ, vì tao là thằng từng thất bại vớiMckinsey như đã kể trên và đang chờ đợi cơ hội mới. Cũng lọt vào phỏng vấn của nhiều công ty top đầu rồi, và thằng đéo nào vào vòng cuối cũng đều giỏi hết. Tao không thể điều khiển được việc thằng tuyển dụng có cảm thấy nứng với mình thay vì những ứng viên khác, và tao cũng từng thuê những thằng coaching với giá $300/h hay gặp bọn career coach của trường và tao chả có vấn đề đéo gì cả. Nên tao thật sự tin vào tâm linh có thể cứu rỗi, để mọi việc được thuận hơn khi mình đã làm hết phần dương của mình rồi.
Trong một cuốn sách tao đọc năm ngoái, kể về ông này trong trại tập trung ở Đức Quốc Xã. Ông ý bảo đến cái lúc vào trại, không một ai không dám tin là không có chúa, vì đấy là hy vọng duy nhất lé loi họ có thể có. Việc tao tin tử vi, tâm linh và theo đạo Mẫu cũng tương tự như thế này, khi chưa gặt hái được sự thuận lợi thì cũng mong âm phần cứu được ...
Sửa lần cuối: