• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Ăn chơi Thằng nào quan tâm đến Phật giáo nguyên thuỷ vào đây chơi

Chapman

Trẩu tre
Thằng nào quan tâm nghiên cứu Phật giáo nguyên thuỷ vào đây luận bàn trao đổi nhé :vozvn (22): Nay tao chỉ ra khái niệm Sinh tử luân hồi theo quan niệm của Phật giáo nguyên thuỷ để chúng mày vào nêu ý kiến:
Phật giáo nguyên thủy hướng dẫn cách để con người thoát khổ. Sinh tử luân hồi không phải để chỉ việc con người hóa hết kiếp này rồi chuyển tới kiếp khác mà là ám chỉ việc con người thoát khổ trong 1 khoảng thời gian ngắn rồi lại để trôi mất, lại tiếp tục rơi vào cái khổ trong một thời gian khác. Vòng tròn này cứ lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác hoặc có được sự tự tin trong một khoảng thời gian rồi lại mất đi, chìm đắm trong cái khổ trong 1 khoảng thời gian khác nên được gọi là luân hồi. Ta có được sự tự tin, tưởng rằng hiểu rõ cách để đạt được nó rồi 1 thời gian lại quên mất cách để đạt được nó rồi chìm vào đau khổ giống như là ta trải qua kiếp này đến kiếp khác, sang tới kiếp này không nhớ gì về kiếp trước, chứ không phải hiểu theo nghĩa đen là chết đi rồi lại tái sinh, ý đó không phải ý của Đức Phật.
Mời các đồng đạo vào bàn luận :sweet_kiss:
 
À mà có thằng nào biết khái niệm về “khổ” chưa :vozvn (18):
 
ờ, liên tục tái sanh chứ ko phải đợi ngủm rồi mới tính, hiểu được là một chuyện làm được mới khó
 
Lủng củng thật. Nhưng nếu xét xơ qua mày có đúng. Đúng ngang cái tầm của mày tự hiểu ra thôi. Ví như mày học lớp 1, mày biết 1+1=2. Đúng. Và mày chỉ biết nv. Trong khi kiến thức mày chỉ biết nv lại muốn bàn luận kiến thức của toán cấp 3 như giải đạo hàm và vẽ đồ thị
 
Sửa lần cuối:
ờ, liên tục tái sanh chứ ko phải đợi ngủm rồi mới tính, hiểu được là một chuyện làm được mới khó
Nghĩ ngủm là hết khổ nghĩ đến quyên sinh tự vẫn là dở đấy :oh:
 
Nghĩ ngủm là hết khổ nghĩ đến quyên sinh tự vẫn là dở đấy :oh:
quyên sinh thì không cần hiểu phật giáo nguyên thuỷ cũng vẫn nhận xét được dở nha mày
mẹ mang nặng 9 tháng, tự ngủm là dở rồi
 
Đạo Phật về cơ bản cũng giống như các loại tôn giáo khác
Là công cụ để quản trị đám đông quần chúng
Ở VN gặp đc 1 ông/bà sư có đạo đức còn khó hơn gặp 1 ng dân thường có đạo đức
Tu tập nên bắt đầu từ việc đối xử tốt với ng thân, bạn bè, đồng nghiệp, chứ ko phải chăm lễ bái, cúng giường cho đám ma sư
Còn về nhân quả, luân hồi ko phải phát minh của đạo phật hay bất cứ đạo giáo nào
Mà là quy luật tự nhiên có sẵn đc các đạo giáo phát hiện ra
 
T theo Thần đạo nhưng t thấy phật giáo nguyên thuỷ khá hay. Ý của m khá đúng với ý của Thích Ca, sinh là sinh của vạn vật, kể cả tính cách, nhận thức,…nó liên tục, chỉ có điều là thời gian này là ngắn hay dài. Bây h người ta theo Đại Thừa hay như bên Nhật theo Tịnh độ tông nhiều quá, mất đi cái hay của Phật giáo nguyên thuỷ.
 
Lủng cũng thật. Nhưng nếu xét xơ qua mày có đúng. Đúng ngang cái tầm của mày tự hiểu ra thôi. Ví như mày học lớp 1, mày biết 1+1=2. Đúng. Và mày chỉ biết nv. Trong khi kiến thức mày chỉ biết nv lại muốn bàn luận kiến thức của toán cấp 3 như giải đạo hàm và vẽ đồ thị
Theo mày nói mày đang học lớp mấy
 
Đạo Phật về cơ bản cũng giống như các loại tôn giáo khác
Là công cụ để quản trị đám đông quần chúng
Ở VN gặp đc 1 ông/bà sư có đạo đức còn khó hơn gặp 1 ng dân thường có đạo đức
Tu tập nên bắt đầu từ việc đối xử tốt với ng thân, bạn bè, đồng nghiệp, chứ ko phải chăm lễ bái, cúng giường cho đám ma sư
Còn về nhân quả, luân hồi ko phải phát minh của đạo phật hay bất cứ đạo giáo nào
Mà là quy luật tự nhiên có sẵn đc các đạo giáo phát hiện ra
cái mày nói là đạo giống phật thôi,
đạo phật là cái mày chưa biết đâu
 
Lời m nói trích trong sách nào? Hay m tự ngộ ra vậy.
M lại nghĩ m sống mãi hay gì mà lý luận kiểu đấy, vãi cả nghĩa bóng của ý đức Phật.
 
ờ, liên tục tái sanh chứ ko phải đợi ngủm rồi mới tính, hiểu được là một chuyện làm được mới khó
Làm đc thì đạt tới niết bàn nhưng tập luyện đúng là rất khó :vozvn (20):
 
Lủng củng thật. Nhưng nếu xét xơ qua mày có đúng. Đúng ngang cái tầm của mày tự hiểu ra thôi. Ví như mày học lớp 1, mày biết 1+1=2. Đúng. Và mày chỉ biết nv. Trong khi kiến thức mày chỉ biết nv lại muốn bàn luận kiến thức của toán cấp 3 như giải đạo hàm và vẽ đồ thị
cái mày nói là đạo giống phật thôi,
đạo phật là cái mày chưa biết đâu
Tao ghét mấy thằng nói chuyện kiểu vầy vãi Lồn. Biết gì thì nói mẹ ra. Muốn phản biện thì đưa dẫn chứng. Còn ko thì im đi. Làm màu xạo chó
 
Tao ghét mấy thằng nói chuyện kiểu vầy vãi lồn. Biết gì thì nói mẹ ra. Muốn phản biện thì đưa dẫn chứng. Còn ko thì im đi. Làm màu xạo chó
Chưa chắc bọn nó đã ko biết. Mày phải ở ngang tầm
 
À mà có thằng nào biết khái niệm về “khổ” chưa :vozvn (18):


Nói về PG trc hết phải nói về 4 Đế, nội dung của kinh Chuyển Pháp Luân, pháp thoại đầu tiên của Đức Phật ngay sau khi thành đạo.

1. KHỔ ĐẾ (DUKKHASACCA):

Mọi hiện hữu trên đời, trong bất cứ hình thức nào cũng đều là sự đau khổ. Đây là một sự thật mà người muốn giải thoát đau khổ bắt buộc phải biết (pariññeyya).

Tất cả mọi đam mê, bất luận là đam mê cái gì cũng đều là nguyên nhân của đau khổ: Cái đam mê vi tế thì tạo ra khổ vi tế, cái đam mê thô thiển thì tạo ra cái khổ nặng nề. Đây là sự thật thứ hai mà người cầu giải thoát phải biết để lìa bỏ (pahātabba) tất cả đam mê. Muốn lìa bỏ tất cả đam mê thì ta phải đi đúng con đường, tức sống theo tinh thần Bát Chánh Đạo để ngay khi còn sống không còn bất cứ niềm đam mê nào nữa, tức dứt hẳn Tập Đế và khi chấm dứt kiếp sống thì không tiếp tục tái sanh nữa, tức dứt hẳn Khổ Đế. Đây chính là sự thật thứ ba mà ta phải biết để hành trì đúng đắn (bhāvetabba).

Một người không còn phiền não nữa sẽ biết rõ Níp Bàn là cái gì, đó là trạng thái vắng mặt của Khổ Đế, Tập Đế và Đạo Đế. Nghĩa là sự vắng mặt hoàn toàn mọi hiện hữu. Níp Bàn cũng là một sự thật nhưng đây là cái cần được chứng ngộ (sacchikātabba) thông qua sự hành trì Bát Chánh Đạo và chỉ bằng con đường này mà thôi

Trên đây là sơ lược về Tứ Đế và tiếp theo đây là phần nói rộng về Khổ Đế :

Nói rốt ráo Khổ Để chỉ là sự có mặt của Danh và Sắc Pháp tức các hiện tượng tồn tại của tinh thần và vật chất. Danh Sắc được gọi là pháp Hữu Vi (sankhāra) bởi vì chúng phải dựa vào vô số điều kiện để có mặt.

Chẳng hạn chỉ riêng việc Thấy cũng đòi hỏi 4 điều kiện là thần kinh Thị giác, đối tượng thích hợp để thấy (không quá nhỏ hay quá xa, quá mờ nhạt,..), ánh sáng thích hợp và có ý. Thiếu một trong các điều kiện tối thiểu này thì ta không thể nhìn thấy bất cứ cái gì. Cái biết của mắt gọi là tâm Nhãn thức, một trong 6 Thức và thức nào đi nữa cũng phải có những điều kiện tương ứng mới có thể có mặt.

Chỉ có Níp Bàn là một thực tại duy nhất không lệ thuộc bất cứ điều kiện nào nên mới được gọi là pháp vô vi (asankhata).

Sáu giác quan (chỗ dựa của 6 Thức), ta thường gọi là 6 Căn, và 6 Thức, cùng với 6 đối tượng của chúng, mà ta thường gọi là 6 Cảnh, đều luôn trong trạng thái vô thường, nghĩa là do duyên mà có, có rồi phải mất. Nếu có ai hỏi tại sao chúng phải mất đi thì ta chỉ có một cách trả lời tốt nhất là bởi vì chúng đã có mặt.

Hiện tượng có rồi mất ấy được gọi là vô thường: Lúc vẩy lúc khác, lúc có lúc không.

Riêng Níp Bàn thì không như vậy. Níp Bàn là một trạng thái không do duyên tạo, không có sự hiện hữu của Danh Sắc hữu vi nên luôn luôn là vậy không có khác. Giây phút nào ta còn hiện hữu bằng Danh Sắc hữu vi thì ta còn phải chấp nhận sự vô thường biến đổi.

Đức Phật dạy rằng ngay chính bản chất vô thường ấy đã là một cái khổ mà nghĩa rộng thì chữ khổ này không chỉ gói gọn trong vấn đề cảm giác mà nó bao hàm toàn bộ những gì bất an bất ổn. Nói như vậy chỉ riêng chữ Khổ (dukkha) trong Phật học có một ý nghĩa rất sâu rộng.

Bởi chính Đức Phật đã từng dạy rằng có 3 trường hợp được gọi là Khổ Đế để từ đó không ai, không vật gì hay nơi chốn nào nằm ngoài chữ Khổ mà ngài vẫn thường nói đến:

a. Khổ Khổ (dukkhadukkha): Chỉ cho tất cả những gì khó chịu của thân xác và tâm hồn, từ những đau đớn của sinh lý đến những hờn giận, ghét sợ, ghen tuông tâm hồn.
Nói gọn lại Khổ Khổ là sự có mặt của những gì làm ta khó chịu.

b. Hoại Khổ (viparināmadukkha):
Nói nôm na là sự biến mất hay gián đoạn của những gì khiến thân tâm ta dễ chịu. Không có sự sung sướng nào của thân xác có thể kéo dài vĩnh cửu và cũng không có niềm vui tinh thần nào tồn tại thiên thu. Tất cả xuất hiện trong giây lát rồi phải bị thay thế bằng một nổi khổ tâm sinh lý nào đó. Quá trình chuyển đổi này diễn ra chớp nhoáng và liên tục, thường khi nhanh đến mức nếu không chú ý ta sẽ không nhận ra.

c. Hành Khổ (abhisankhār adukkha): Là bản chất lệ thuộc điều kiện để có mặt. Mọi hiện hữu trong đời này dầu vui buồn hay tốt xấu đều phải lệ thuộc vô số điều kiện mới có mặt được. Chính sự lệ thuộc đó cũng bị xem là một cái khổ. Nói dễ hiểu thì một người mà đời sống phải luôn lệ thuộc vào quá nhiều thứ, dầu người hay vật thì làm sao có thể được gọi là hạnh phúc.
Bởi chỉ cần thiếu một trong vô số điều kiện ấy thì đời sống của ta sẽ bị trục trặc ngay.

Như vậy toàn bộ Danh và Sắc Pháp, tức tinh thần và vật chất nói chung đều do duyên tạo mà có và có rồi cũng đều phải mất đi. Đẹp xấu, thiện ác, buồn vui chi nữa cũng đều là vậy cả. Phải thấy được sự thật này tức Khổ Đế thì ta mới sanh tâm nhàm chán mọi thứ để không còn tiếp tục đam mê bất cứ thứ gì, tức thoát khổ bằng cách chán khổ, lìa Khổ Đế bằng cách chấm dứt Tập Đế.

Trong ba khía cạnh Khổ Đế vừa nói, Khổ Khổ và Hoại Khổ thì ai cũng có thể thấy được. Riêng Hành Khổ thì phải là một hành giả Tuệ Quán mới có cái nhìn đủ sâu, đủ sáng để nhận thức được. Khi Khổ Đế chỉ được thấy qua cách phiến diện thì khả năng nhàm chán cũng rất hạn chế. Nhàm chán không đúng mức thì không thể ly tham triệt để. Chưa ly tham triệt để thì không thể giải thoát triệt để. Thấy được hai cái khổ trước nhiều lắm cũng chỉ giúp người ta lìa bỏ được tạm thời Dục Ái, niềm đam mê hưởng thụ ngủ trần, Tập Đế thô thiển.

Riêng đối với Hành Khổ thì phải thấy được nó ta mới lìa được Hữu Ái, sự mong muốn được có mặt ở đời, thông qua sự ngộ nhận về một cái tôi vốn không có thật. Sống không hưởng thụ thấy vậy mà dễ hơn là sự lìa bỏ ý niệm về một cái tôi. Mà đây mới chính là nguồn gốc thật sự của sanh tử. Dục Ái cũng là Tập Đế, nhưng khi chấm dứt được nó bằng Tam Đạo thì người ta vẫn còn sanh tử, phải đợi đến khi dứt tuyệt được Hữu Ái bằng trí Tứ Đạo thì người ta mới vĩnh viễn không còn tái sinh.

Như vậy Hữu Ái là phần cốt lõi của Tập Đế, mà muốn chấm dứt được nó, ta phải thấu hiểu được rốt ráo khía cạnh Hành Khổ của Khổ Đế, mà để làm được điều này chỉ có pháp môn Tuệ Quán.

Đây chính là lý do tại sao chúng ta phải tu Tuệ Quán.

Để kết thúc phần Khổ Đế, ta chỉ cần nhớ lại đôi điều rằng mọi hiện hữu đều là khổ, nhưng khổ ở mức nào thì ta phải có một nhận thức tương ứng để từ đó có một sự nhàm chán tương ứng và giải thoát tương ứng. Thấy khổ được bao nhiêu thì nhàm chán bấy nhiêu, nhàm chán được bao nhiêu thì thoát khổ được bấy nhiêu.
 
Sửa lần cuối:
Chưa chắc bọn nó đã ko biết. Mày phải ở ngang tầm
Tao ko nói bọn nó ko biết. Tao đang nói bọn nó làm màu. Biết thì nói, ko thích nói thì im. Đm nói kiểu nửa vời tỏ ra bí hiểm làm con cặc gì
 
Thằng nào quan tâm nghiên cứu Phật giáo nguyên thuỷ vào đây luận bàn trao đổi nhé :vozvn (22): Nay tao chỉ ra khái niệm Sinh tử luân hồi theo quan niệm của Phật giáo nguyên thuỷ để chúng mày vào nêu ý kiến:
Phật giáo nguyên thủy hướng dẫn cách để con người thoát khổ. Sinh tử luân hồi không phải để chỉ việc con người hóa hết kiếp này rồi chuyển tới kiếp khác mà là ám chỉ việc con người thoát khổ trong 1 khoảng thời gian ngắn rồi lại để trôi mất, lại tiếp tục rơi vào cái khổ trong một thời gian khác. Vòng tròn này cứ lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác hoặc có được sự tự tin trong một khoảng thời gian rồi lại mất đi, chìm đắm trong cái khổ trong 1 khoảng thời gian khác nên được gọi là luân hồi. Ta có được sự tự tin, tưởng rằng hiểu rõ cách để đạt được nó rồi 1 thời gian lại quên mất cách để đạt được nó rồi chìm vào đau khổ giống như là ta trải qua kiếp này đến kiếp khác, sang tới kiếp này không nhớ gì về kiếp trước, chứ không phải hiểu theo nghĩa đen là chết đi rồi lại tái sinh, ý đó không phải ý của Đức Phật.
Mời các đồng đạo vào bàn luận :sweet_kiss:
Luân là bánh xe
Hồi là quay lại
Luân Hồi ý chỉ sự vật sự việc trong vũ trụ này đều quay thành vòng tròn như bánh xe, ko bắt đầu cũng ko kết thúc, đi rồi lại về.
Ko cần nói tới sinh tử, kiếp trước kiếp sau gì hết. Thở cũng là luân hồi, chớp mắt cũng là luân hồi, ăn cơm, ngủ nghỉ, đụ đái ỉa cũng là luân hồi, tâm trạng vui buồn cũng luân hồi
 
Tao ghét mấy thằng nói chuyện kiểu vầy vãi lồn. Biết gì thì nói mẹ ra. Muốn phản biện thì đưa dẫn chứng. Còn ko thì im đi. Làm màu xạo chó
Bản thân ông Thích ca mâu ni ko sáng tạo ra đạo giáo gì cả
Ông nj về cơ bản là 1 ng tốt có ý phá bỏ phân chia giai cấp ở Ấn Độ xưa
Tuy nhiên ông ấy cũng chưa làm đc việc nj
Sau khi ông ấy chết đi, đám kế nhiệm dựng lên cái gọi là đạo phật để quản trị quần chúng
Cọng soảng sau nj áp dụng cách tương tự, họ vẽ lên câu chuyện xoay quanh cuộc đời của 8 glue, mao, ling hói, kim nhất thánh...
 
Bản thân ông Thích ca mâu ni ko sáng tạo ra đạo giáo gì cả
Ông nj về cơ bản là 1 ng tốt có ý phá bỏ phân chia giai cấp ở Ấn Độ xưa
Tuy nhiên ông ấy cũng chưa làm đc việc nj
Sau khi ông ấy chết đi, đám kế nhiệm dựng lên cái gọi là đạo phật để quản trị quần chúng
Cọng soảng sau nj áp dụng cách tương tự, họ vẽ lên câu chuyện xoay quanh cuộc đời của 8 glue, mao, ling hói, kim nhất thánh...
Ông thích ca là nhà triết học. Phật giáo ban đầu cũng ko phải tôn giáo. Chỉ có bọn sau này dựng lên như m nói để làm vì lợi ích riêng thôi
 
Tao ko nói bọn nó ko biết. Tao đang nói bọn nó làm màu. Biết thì nói, ko thích nói thì im. Đm nói kiểu nửa vời tỏ ra bí hiểm làm con cặc gì
Mày đọc lại cmt #4 nó nói chuẩn đấy. Mày chỉ đang biết 1+1 thì ko hiểu đc thằng đang giải tích phân đâu. Trừ khi mày cũng biết giải tích phân rồi
 
Top