Với 1 thằng đa sầu đa cảm như tao, mọi thứ dường như cứ luôn được gói ghém lại, chôn thật sâu và cố để cho nó quên đi mọi thứ.
Tao với vài câu chuyện tình buồn nhiều hơn vui. Cũng chẳng bạn bè thân thiết để chia sẻ.
Mối tình đầu của tao từ hồi cấp 3. Nhà cách nhau chỉ 500m, em học sau tao 1 khoá, nhưng bằng tuổi tao. Suốt mười mấy năm tao còn chẳng biết đến sự hiện diện của em, vì tuy cả xã bọn tao lùng sục, chơi bời cũng biết khá nhiều nhà nhưng lạ nỗi nhà em bên cạnh nhà thằng bạn tao mà chẳng quen.
Đến năm cuối lớp 11 như sắp đặt, tao đi học cấp 3 ở khác xã và tao thì rất hay đi một mình mặc dù xóm tao 1 lũ con gái, còn có mấy đứa cùng lớp nhưng tao chẳng chơi với đứa nào cả. Tao thấy 1 bóng dáng đạp xe 1 mình cùng đường về, nó hút hồn tao ngay từ cái nhìn đầu tiên, tao dường như đứng hình hoặc đúng hơn là rung động đầu đời.
Mặc dù còn không nhìn thấy mặt, nhưng tao lại rung động từ bóng dáng, may cái là em k xấu, chứ xấu éo biết ntn :vozvn (16): .
Em k đẹp kiêu sa, cũng không có gì nổi trội, nhưng cứ thu hút tao mãi. Tao ngẩn ngơ đạp xe đằng sau chỉ để gặm nhấm cái sung sướng của mình, chờ em hàng ngày để được đi cùng em đến trường, thậm chí hàng tối ra gần nhà em đứng, chỉ để cảm nhận được em đang ở đó. Ngu ngơ đúng chất tuổi mới lớn, chứ đến giờ cho tiền tao cũng thua.
Nhưng đáp lại điều đó là sự mặc nhiên đến lạ từ em, sự trốn tránh, à cũng không phải vì tao cũng chưa có ngỏ lời gì với em cả. Cuộc đời đưa tao đi xa dần, tao cùng đám bạn đi thi đại học, ma xui kiểu gì tao đăng kí học taị 1 trường trong miền trung chứ với học lực của tao, tao vẫn nghĩ các trường tốp ngoài này tao vẫn thừa sức. Tao ôm mối tình hay gọi là rung động đầu đời kèm theo cái mác thủ khoa vào nhập học.
Tất nhiên cuộc sống mới, môi trường mới nó làm tao cuốn theo. Tao theo học, chơi cùng bạn bè anh em, nhưng chưa hề quên mất em. Tao được thằng bạn viết thư gửi cho số điện thoại nhà em, thế mà 10h đêm chạy tót dưới cơn mưa phùn lạnh lẽo ra trạm điện thoại, chỉ để bốc máy lên và máy mắn được nghe giọng em nói. Thế thôi, hạnh phúc là thế, đơn giản lắm.
Em cũng chưa hề đáp lại tao, em còn đi học mà, còn tao đã và đang ở xa quá.
Tao với vài câu chuyện tình buồn nhiều hơn vui. Cũng chẳng bạn bè thân thiết để chia sẻ.
Mối tình đầu của tao từ hồi cấp 3. Nhà cách nhau chỉ 500m, em học sau tao 1 khoá, nhưng bằng tuổi tao. Suốt mười mấy năm tao còn chẳng biết đến sự hiện diện của em, vì tuy cả xã bọn tao lùng sục, chơi bời cũng biết khá nhiều nhà nhưng lạ nỗi nhà em bên cạnh nhà thằng bạn tao mà chẳng quen.
Đến năm cuối lớp 11 như sắp đặt, tao đi học cấp 3 ở khác xã và tao thì rất hay đi một mình mặc dù xóm tao 1 lũ con gái, còn có mấy đứa cùng lớp nhưng tao chẳng chơi với đứa nào cả. Tao thấy 1 bóng dáng đạp xe 1 mình cùng đường về, nó hút hồn tao ngay từ cái nhìn đầu tiên, tao dường như đứng hình hoặc đúng hơn là rung động đầu đời.
Mặc dù còn không nhìn thấy mặt, nhưng tao lại rung động từ bóng dáng, may cái là em k xấu, chứ xấu éo biết ntn :vozvn (16): .
Em k đẹp kiêu sa, cũng không có gì nổi trội, nhưng cứ thu hút tao mãi. Tao ngẩn ngơ đạp xe đằng sau chỉ để gặm nhấm cái sung sướng của mình, chờ em hàng ngày để được đi cùng em đến trường, thậm chí hàng tối ra gần nhà em đứng, chỉ để cảm nhận được em đang ở đó. Ngu ngơ đúng chất tuổi mới lớn, chứ đến giờ cho tiền tao cũng thua.
Nhưng đáp lại điều đó là sự mặc nhiên đến lạ từ em, sự trốn tránh, à cũng không phải vì tao cũng chưa có ngỏ lời gì với em cả. Cuộc đời đưa tao đi xa dần, tao cùng đám bạn đi thi đại học, ma xui kiểu gì tao đăng kí học taị 1 trường trong miền trung chứ với học lực của tao, tao vẫn nghĩ các trường tốp ngoài này tao vẫn thừa sức. Tao ôm mối tình hay gọi là rung động đầu đời kèm theo cái mác thủ khoa vào nhập học.
Tất nhiên cuộc sống mới, môi trường mới nó làm tao cuốn theo. Tao theo học, chơi cùng bạn bè anh em, nhưng chưa hề quên mất em. Tao được thằng bạn viết thư gửi cho số điện thoại nhà em, thế mà 10h đêm chạy tót dưới cơn mưa phùn lạnh lẽo ra trạm điện thoại, chỉ để bốc máy lên và máy mắn được nghe giọng em nói. Thế thôi, hạnh phúc là thế, đơn giản lắm.
Em cũng chưa hề đáp lại tao, em còn đi học mà, còn tao đã và đang ở xa quá.