• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Thu HN

Em chẳng khóc đâu, nhưng cả 2 đều buồn, tao chỉ kéo em vào sát người, cũng chẳng nói gì thêm.
Em kể sau đó, em suy sụp rất nhiều, em thấy ghê sợ nơi này, chính vì thế em phải cố học thật tốt để đi khỏi đó càng sớm.
5 năm lên Sài Gòn em chỉ về quê 3 lần, về lâu nhất cũng chỉ 3 ngày, và em cũng có đủ lý do để trốn tránh việc đó. Ở trên này cũng chỉ có mẹ em lâu lâu lên thăm, anh em thì ít ghé qua, còn ba em thì chưa từng nói chuyện với nhau từ ngày đó.
Em kể có nhiều người theo đuổi em, nhưng em cảm giác đàn ông đều xấu xa như nhau vậy, nên em không thể mở lòng với ai, em cũng chẳng muốn ai biết được việc đó.
Tao thương em lắm, nhưng chẳng làm gì được cho em cả, vẫn chỉ là lắng nghe, cũng chẳng hứa hẹn gì với em cả. Tao như lạc lối trong chuyện này vậy.
Tao và em vẫn gặp nhau, vẫn cùng nhau tham gia 1 vài đoàn thiện nguyện, cũng thỉnh thoảng đi đâu đó xa. Chỉ nghĩ rằng như thế em sẽ bớt buồn, yêu đời hơn, cởi mở hơn với mọi người.
Hoàn thành xong con đường học hành, tao đi làm được 5 tháng thì quyết định về Hà Nội lập nghiệp, lý do rất đơn giản, về với người yêu.
Đm chua cay quá.
Em tôn trọng quyết định của tao, tiễn tao ra sân bay em chẳng khóc, chỉ dặn tao đủ điều, tao biết rằng chẳng làm gì được cho em, chỉ chúc em tìm được hạnh phúc. Tao quay đi mà lòng ngổn ngang, đó cũng là lần duy nhất tao rơi lệ vì 1 người con gái.
Chuyện tao ra HN như kể ở trên đầu. tao lại bơ vơ, nhưng chẳng ai chia sẻ, tao cũng chẳng liên hệ lại với em, muốn em bình lặng, không phải em là người thay thế, em xứng đáng có một chỗ đứng danh chính ngôn thuận hơn.
Tao đi xin việc từ đưa thư, làm 3 tháng tao sang làm trợ lý giám đốc, rồi chuyển thêm các cty khác. Mỗi lần chuyển chức vụ tao càng tăng lên. Tao cũng dường như đâm đầu vào công việc để quên đi mọi thứ, kể cả em.
 
Bẵng đi 5 năm, tao và em chẳng liên lạc. Công việc tao lại bước vào giai đoạn mới, tao mở công ty, bận bù đầu bù óc. Vừa tuyển dụng, phát triển kinh doanh, tao ôm luôn làm kế toán, làm kho...Ông trời thương, giai đoạn đầu khó khăn nhưng bên tao vượt qua, vài hợp đồng với mấy đối tác có tiềm lực, nên cũng phát triển hơn, từ 5 nhân viên, giờ bên tao cũng 30 mạng rồi.

Hà Nội vẫn thế, năm nào cũng vậy, chỉ là mùa đông ngắn hơn. Tao vẫn còn lời hứa đưa em đi dạo trong mùa thu HN, đón cái lạnh đầu đông. Nhưng thời gian lại làm tao quên mất, chỉ lúc nào cafe 1 mình tao mới chợt nhớ rằng mình đã bỏ quên mất một điều gì đó, tao vẫn thấy trống rỗng, nhưng chưa bao giờ cầm điện thoại lên alo cho em, em cũng thế từ đó đến giờ chưa hề liên lạc.

Tao vẫn giữ số điện thoại cũ hơn chục năm qua, mặc dù tao có thêm 1 sim số đẹp khác cho tiện công việc.
2016. Tao họp cùng đối tác trong sự kiện của ngành, đông lắm, chứ chẳng phải 1-2 đơn vị, cả hội trường cả trăm người, cũng chẳng quen ai trước đó. Đến cũng lân la hỏi thăm, chào hỏi xã giao, trao đổi card. Cái buổi đó chẳng có ý nghĩa gì cả, nên hết giờ trưa tao chẳng ở lại dùng buffet nữa mà định chuồn luôn, trốn luôn buổi chiều. Định bụng về sớm đi dạo Hồ Tây.

Tao cũng chẳng ăn gì, lái xe 1 mạch ra cái đường ven hồ, giờ là Nguyễn Đình Thi thì phải. Đánh gọn xe tấp vào lề, ra hít thở không khí. Cũng chẳng phải nghĩ ngợi gì đâu, nhưng muốn thoải mái chút thôi.

- Anh thường không ăn mà hít không khí để sống thế này à?

Tao lặng người, chưa định thần được giọng nói đó ở đâu, chỉ thấy đó là giọng nói quen thuộc. Tim tao lại đập thình thịch, tao có mơ không nhỉ? tao quay lại phía sau. Là em

Em vẫn thế, khả ái, dịu dàng, rắn rỏi hơn xưa, còn giọng nói vẫn thế.

Em thấy tao trong hội nghị, thấy tao đi trao đổi card, em cũng trong đó, sao tao k nhận ra em được nhỉ? Em cũng bỏ bữa trưa chạy theo tao đến tận đây.

Chẳng biết nói gì, tao cứ ngây người nhìn em. Tao quay về hướng mặt hồ, em cũng thế, tao cố che đi rằng đây là lần thứ 2, nước mắt tao rơi vì em.

Tao với em đó, cứ như ông trời sắp đặt, nếu không phải trong phim hay tiểu thuyết, chắc chẳng ai tin. 90 triệu dân, bọn tao tự lạc nhau, rồi lại thấy nhau bằng những cách như thế. Tao với em chắc sống ở cái trái đất bé tí tẹo thôi, rằng chỉ quay lưng lại là có thể thấy nhau.

Em hỏi về công việc, về cuộc sống của tao, lần này tao không còn luyên thuyên nhiều chuyện được, tao đã chín chắn hơn rất nhiều. Câu chuyện cũng lắng đọng hơn.

Tao chở em đi ăn bún chả, cái quán phố hàng Than, em cứ tấm tắc khen, vì em ra HN mấy lần nhưng chưa ăn quán nào ngon thế. Em bảo tao về hội nghị tiếp, vì chiều em sẽ thuyết trình, tao cũng đưa em về, ngồi dưới để ngắm em.

Tao thấy mình sai quá, tao cứ bồi hồi mãi, dường như thời gian, cuộc sống lấy đi của tao nhiều thứ quá. Mà chẳng phải, là tao tao đã bỏ lỡ điều lớn lao đó.
 
Tao viết nốt rồi đóng thớt lại nhé.
Em thành công trong công việc, nhưng em vẫn lẻ bóng, em không muốn quen một người nào cả. Em đã dành hết tuổi thanh xuân để phấn đấu, cố gắng trong công việc và chăm lo cho mẹ em.
Em chưa từng về quê sau ngày tao và em xa nhau, em đã mua nhà và đón mẹ lên Sài Gòn ở cùng em.
2 năm nay tao và em vẫn thế, em vẫn bay ra HN mỗi năm vài lần, tao lâu lâu cũng bay vào SG, chỉ 1-2 ngày là tao lại về HN.
Ở Hà Nội chẳng có cơm chiên dương châu, em vẫn bảo sẽ chẳng bao giờ được ăn suất cơm ngon như thế.
Năm ngoái tao với em đã đón thu HN, đã cùng đón đợt gió muà đông bắc cùng nhau.
Tao và em 2 năm rồi cũng nhiều kỉ niệm lắm. Hôm nay tao chỉ dừng ở đây.
Vợ tao đã gặp em, tao đã được ăn bữa cơm em nấu - Điều này chỉ có vợ tao làm nhé. Vợ tao có vẻ rất quý em, vì cũng ngang ngang tuổi và có vẻ hợp nhau. Có lần nằm ngủ, vợ thủ thỉ. Chắc em phải lấy thêm vợ cho anh. Tao chỉ cười nhẹ, chẳng nói gì thêm.
Mai em lại bay ra HN rồi.
 
Đéo hiểu sao không thích cái kết lắm, tiếc cho người con gái định mệnh mà đéo phải của mày. Truyện mày hay, nhẹ nhàng nhưng tao lại thấy có cái j đó tưng tức khó lý giải.
 
Đéo hiểu sao không thích cái kết lắm, tiếc cho người con gái định mệnh mà đéo phải của mày. Truyện mày hay, nhẹ nhàng nhưng tao lại thấy có cái j đó tưng tức khó lý giải.
Tao bị ảnh hưởng bởi mối tình đầu, bị cuốn theo vòng xoay cuộc sống, sự cố chấp. Tao từng tự hỏi bản thân là tại sao không liên lạc lại với em, tại sao tao không vào SG hoặc bảo em ra HN?...
Tao không kể sâu thêm những chuyện từ ngày tao và em gặp lại, em vẫn âm thầm như thế, bọn tao vẫn vậy. Nhiều lúc tự hỏi lòng mình là liệu mình có đồng sàng dị mộng không? Nhưng vợ tao thì hết lòng vì tao, cùng tao khổ cực gây dựng cơ đồ, không chỉ là yêu là thương, là trách nhiệm mà còn cả sự cảm phục. Với em bảo tao không yêu là sai, mặc dù em và tao chẳng ai nói với ai, chỉ nhìn thấy nhau là hiểu, chỉ thấy hành động là thấy tấm lòng. Tao không muốn kể thêm, nhưng tao và em chẳng phải 2 đường thẳng song song, cũng chẳng cắt nhau, mà cứ như 2 vòng tròn mắc vào nhau, nhưng không có điểm giao cắt vậy.
 
Đọc truyện mày tao thấy mày làm về tâm lý nên có khi mày lại sống thiên về lý trí chứ không thiên về cảm xúc có đúng không? Cuộc sống bạn gái kia giờ ntn, vẫn cô đơn lẻ bóng hả mày, mày có nghĩ e như vậy là vì mày không? Có lẽ vợ mày nói đúng thật, nên cho mày lấy e làm lẽ, mỗi miền một người.
 
Tao đón em ngày Việt Nam đá bóng, em bảo trước giờ chẳng thích xem đá bóng, nhưng hôm nay đi xem cùng tao. Đưa em về khách sạn để đồ, tao đưa em đi ăn nhẹ trước, vì biết thừa vào sân là đói, kiểu gì lấy xe ra cũng lâu.
2 đứa ra mua 2 cái áo đỏ để đi cổ vũ cho hợp không khí. Tao thích đá bóng nhưng ít đi xem, có thể về làm con mực chai bia là xong 1 trận. Vì em nên tao đưa em đi.
Gửi được cái xe tao cũng mất cơ số thời gian, vì tìm chỗ gửi xe vừa đắt, vừa xa, may là nhanh trí, đóng xe vào Cộng cafe uống xong đi sang sân cho gần, xong đi bộ vào. Tao cố với theo cái áo khoác, vì chợt nhìn thấy em k mang áo khoác ngoài.
Tao nghĩ em không mê đá bóng, em muốn đi xem vì không khí và có thể là do đi cùng tao.
Ngồi trong sân gió lạnh lắm, tao đưa áo cho em khoác, nhưng em sợ tao cũng lạnh, bảo em ngồi che gió cho anh, tao thì trêu theo kiểu anh hùng rơm, là cơ bắp anh cuồn cuộn thế này, khoẻ lắm, em không phải lo. Thực ra tao cũng cơ lắm, bụng hẳn 1 múi cơ.
Hết trận để đưa em về, đâu đó gần 12h mới đến được khách sạn, em bảo tao lên phòng cùng, em có món quà gửi mấy nhóc nhà tao.
Tao và em vào phòng, vì muộn, cũng muốn em nghỉ ngơi nên ngỏ ý muốn về sớm, em còn ở hơn 1 tuần nữa nên chẳng có gì vội cả.
Em đưa qùa, ra mở cửa cho tao về, khuôn mặt đang vui bỗng chốc đượm buồn. Em ôm chặt tao từ phía sau, lặng im chẳng nói. Tao hồi đầu cũng giật mình, nhưng cũng im lặng, chẳng phải lần đầu em ôm chặt tao thế đâu.
Ngoài đường im ắng lắm, trong phòng không khí đã ấm hơn nhiều. Còn trong lòng em chắc chắn rối bời lắm, y hệt tao vậy
 
Hay lắm tml, chuyện của mày buồn nhưng tao cảm nhận được nỗi đau của tao trong đấy. Đánh mất e rồi mới nhận ra là yêu e rất nhiều
 
Hôm qua cả nhà quây quần bên nhau, tao cũng chẳng đi đâu, chỉ ở nhà, vì ở nhà có vợ, con và cả em.
Cùng nhau nấu cơm ăn, trò chuyện, thế mà xoẹt cái hết cả ngày. Vợ tao với em đến lạ, trò truyện đủ thứ trên trời dưới đất với nhau được, thân thiết như 2 chị em vậy. Đến lạ.
Vợ tao còn nhất quyết lần sau em ra HN phải ở nhà tao, giao tao nhiệm vụ đưa đón em, phòng ốc cũng để em rồi.
Vì hôm rồi đêm nằm vợ tao thủ thỉ là chắc phải lấy thêm vợ cho tao. Nghe ra với 1 người vợ tinh tế, hiểu chuyện, đây dường như là một lời cảnh cáo đối với tao, nhắc tao phải nhớ k làm gì sai với em hết.
Nhưng nhìn mức độ thân thiết của vợ tao với em, lo cho em những điều mà tao k nghĩ được như thế. Liệu vợ tao có cao tay quá không? hay là ntn, đến tao cũng chẳng hiểu nổi.
Em và tao thì vẫn giữ không để vợ nhìn ra điều gì cả, nhưng tao tin, 1 người phụ nữ chắc chắn sẽ thấy điều gì đó.
 
Đêm qua tao với vợ tao nằm tâm sự, tao kể lại kĩ càng hơn về em, cả về chuyện không hay của em nữa, tao định chỉ em và tao biết nhưng vợ tao gắn bó với tao thế tao cũng chẳng lỡ dấu em làm gì.
Vợ nghe tao kể rồi lại khóc, cũng rất thương em vì gặp hoàn cảnh vậy. Tao kể về cả tình cảm của tao và em, vợ chỉ hỏi sao trước không tìm em, haiz, tao cũng tự hỏi nhiều mà.
Nhưng gặp vợ tao cũng như ông trời ưu ái cho tao vậy, nên chẳng bao giờ tao có ý nghĩ gì không hay ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình.
Vợ tao hẹn em tối nay đưa em đi chơi, mua đồ, tao làm xế nên chắc chắn phải trông mấy nhóc.
 
Chuyện buồn quá, t cũng có chuyện tình cảm như vậy. Buồn... Nhưng cũng đành thôi.
 
Vợ tao vừa gọi điện, bảo tối mang con gửi bà ngoại, muốn làm cơm ở nhà chỉ có 3 người. Haiz tao chẳng biết có gì xảy ra nữa, bồn chồn quá. Tao sợ làm tổn thương đến 2 người phụ nữ này quá.
 
Vợ tao vừa gọi điện, bảo tối mang con gửi bà ngoại, muốn làm cơm ở nhà chỉ có 3 người. Haiz tao chẳng biết có gì xảy ra nữa, bồn chồn quá. Tao sợ làm tổn thương đến 2 người phụ nữ này quá.
Vợ mày bố trí cho mày kèo some rồi còn gì. Nhất tml nhé
 
Vợ mày bố trí cho mày kèo some rồi còn gì. Nhất tml nhé
Không đâu mày, vợ tao chuẩn mực lắm, e với tao cũng chưa từng nhé. Mày nghe chuyện của tao có mùi gì k mà tâm hồn mày nhanh nhảu thế?
Tao dự cảm điều không lành mày ạ.
 
Cứ bình tĩnh, vợ mày có khi chỉ khuyên bảo cho em kia dứt ra đỡ đau khổ tất cả thôi.
 
Mày sợ vợ mày ghen hay mày sợ vợ mày đòi chia tay để nhường mày cho e. Tao nghĩ điều đấy dễ lắm
 
Vợ tao vừa gọi điện, bảo tối mang con gửi bà ngoại, muốn làm cơm ở nhà chỉ có 3 người. Haiz tao chẳng biết có gì xảy ra nữa, bồn chồn quá. Tao sợ làm tổn thương đến 2 người phụ nữ này quá.
tao thì nghĩ là some, cái này cũng không có gì lạ đâu.
 
Mày sợ vợ mày ghen hay mày sợ vợ mày đòi chia tay để nhường mày cho e. Tao nghĩ điều đấy dễ lắm
Đến giờ này tao chẳng biết ntn mà lần, cảm giác lần này mình nắm đằng lưỡi, hơn 3 chục tuổi đầu, lần này thấy áp lực quá, chuyện tình cảm luôn là khó khăn nhất.
 
Chuyện 3 người nhà mày tình hình thế nào rồi. Vợ mày bỏ mày để nhường cho e chưa
 
Chuyện 3 người nhà mày tình hình thế nào rồi. Vợ mày bỏ mày để nhường cho e chưa
Đm mày cứ hóng vãi nhỉ. Tao thì sau đêm qua khỏi ngủ, đang rối như tơ vò.
Tao đi đón em, trên xe đã nói chuyện qua, em cũng có vẻ căng thẳng lắm, vì thực ra bình thường với vợ tao thì chẳng có gì cả, vẫn thân thiết thoải mái, nhưng sau khi nghe tao nói thế cũng thấy căng.
Suốt quãng đường từ chỗ đón em đến nhà chỉ xoay quanh chuyện tao nói, 1 khoảng lặng đáng sợ mà bình thường giữa tao và em nó sẽ là êm đềm.
Em cứ trầm tư suy nghĩ mãi, nhìn em buồn lắm. Trước khi xuống xe em bảo là dù gì em cũng muốn tao và vợ tao bình yên, hạnh phúc.
Về đến nhà, cả 3 đều xúm vào làm cơm, vợ tao ở nhà làm cũng kha khá rồi, tao với em vào phụ thêm 1 chút, nhưng làm cùng nhau nói chuyện cùng cho thoải mái.
Vợ tao thích làm đồ ăn truyền thống, tao cũng thế, nên các món chủ đạo thì rất quen. Làm xong thì 3 người ngồi ăn, nhưng câu chuyện xoay quanh vẫn chỉ là những chuyện bình thường, vợ tao lại hay nói nữa, nên câu chuyện cứ rôm rả theo, tao dường như chẳng quên cái thời khắc căng thẳng, nên ngoài mặt cười được, chứ trong lòng cứ như lửa đốt, tao nghĩ em cũng thế thôi.
Ăn xong, dọn dẹp xong, cả 3 ngồi uống nước. Buổi tối đáng lẽ chẳng uống trà đâu, nhưng vợ tao cứ thích ngồi vì để nhâm nhi. Tao hãm 1 ấm Long Tỉnh, vợ và em tự pha trà đào.
Không gian nhà tao thì ấm áp, ngoài trời thì đã đêm nên chắc cũng lạnh, chứ trong nhà tao quần nhắn áo phông thôi.
Vợ tao mới dần dà câu chuyện, vì ngồi bên cạnh nhau nên vợ tao càng xích gần em, có lẽ cái khoảng cách đó vợ tao muốn xoá để cho bớt căng thẳng hơn.
Vợ tao cũng nói coi em như chị em, coi như người thân, vì rất thương mến nhau nên mới ngồi nói chuyện thế này, vì trước giờ vợ tao chỉ biết tao có mấy thằng bạn thân, lâu lâu gặp, chứ như em 2 năm qua là duy nhất mà vợ tao thấy tao thân thiết quý mến thế.
Vợ tao bảo đã nghe tao kể hết về mọi chuyện của em, rồi cứ nói lại tự rơi nước mắt, nhưng tao nghe vẫn chưa thấy gì căng thẳng lắm.
Những lời như: Em cũng là phụ nữ, trước giờ đều tin tưởng anh ý tuyệt đối, nên cũng chẳng bao giờ nghi ngờ nghĩ ngợi gì về anh ý cả, kể cả chị là ban anh ý, đáng lẽ ra em phải ghen lồng lộn lên, nhưng em vẫn tin anh ý.
Nghe đến đây tao nghĩ xong rồi, nói thế thì khép mẹ tội cho tao rồi, giờ biết làm sao, nói năng kiểu gì giữa 3 người.
Em thì lặng im, 2 chị em cứ cầm tay nhau, nhưng em có chút bối rối hiện rõ trên khuôn mặt, cảm giác lúc đó tao và em tội lỗi lắm. Tao biết mình sai, nhưng tao và em cũng chưa từng làm gì để thấy có lỗi cả, cái gì cũng cứ chôn chặt vào trong lòng.
Vợ tao cũng kể về những thời gian khó khăn của chúng tao khi xây dựng kinh tế, rồi lại kể tao làm gì cũng nghĩ về gia đình, cái gì cũng nhận phần thiệt, mà cho đến giờ chưa thấy bao giờ trách mắng vợ nửa câu.
Nói thêm là tao chẳng được như vợ tao nói đâu, vợ muốn khen tao, tôn giá trị của tao lên để nói tiếp chuyện đằng sau, chứ tao lúc nóng cũng mặt nặng mặt nhẹ với vợ, chứ làm gì có cặp nào lấy nhau 6-7 năm mà chưa xảy ra căng thẳng.
Lúc này tao thấy căng thẳng lắm, rót cốc nước trà, đưa cửa miệng mà chẳng thấy mùi vị gì cả, trong khi lúc nào tao mang gói trà quý này ra thì uống thấy ngon lắm, thư thái lắm, Long Tỉnh Tây Hồ là thượng hạng bên TQ, sánh ngang nó chỉ có Thiết Quan Âm, Bích Loa Xuân hay Mao Phong mà thôi. Cầm thêm 2 cốc nước của 2 chị em đưa cho mỗi người, cũng muốn phá tan cái không khí này, nhưng vợ tao lại bảo. Anh cứ căng thẳng nhỉ, để yên em nói đã.
Haiz, biết làm sao được, tao cũng chẳng biết nói sao, để nghe thêm xem như thế nào.
Vợ tao mới nói thêm, là vì thương em nên cũng muốn em êm ấm, vì từng đó năm cứ vất vả, rồi lại đơn côi, không phải vì tao vô tâm, thì chắc em đã có hạnh phúc viên mãn.
Lại vì năm ngoái em công tác HN, công ty của em đi cũng vài người cùng, ai cũng biết em chưa lập gia đình, ngoài HN thì toàn những người máu mặt, đại gia có, công tử có...Cũng có người ngỏ ý với em, nhưng em từ chối thẳng thừng là đã có chỗ rồi, vì bữa tao đến đón em, xuống xe là em chạy ngay đếnm kéo tao vào mang đi giới thiệu đủ cho mọi người, bao nhiêu con mắt nhìn tao, người thì vui bắt tay mặt mừng, người thì đứng xa xa nhìn theo kiểu ganh ghét...EM cũng xin lỗi tao, về cũng kể cho vợ tao vụ đó, em bảo xin lỗi lấy danh nghĩa của anh ý 1 hôm. Có lẽ sau hôm đó vợ tao cũng nghĩ ngợi, nhưng cả năm rồi, tao chẳng nhận ra điều đó.
Vợ tao ngồi 1 lúc, rồi lại nói với em, là vợ có ý kiến là chị và cô chuyển ra HN, tiện công việc, tiện gần gũi nhau, vợ muốn chị em cứ làm chị em, nhưng để gần gũi mới chăm sóc được nhau và quan trọng nữa để anh thường xuyên hơn chăm sóc cho em.
Em và tao sửng sốt, vì chẳng nghĩ vợ tao nói thế, nghĩ thế và làm thế, thực ra vợ tao ghen, vợ tao không muốn tao và em gần nhau thì dễ hiểu, nhưng như này thì thực sự chẳng hiểu nổi, ngồi cả tiếng trò chuyện, nhưng đến giờ mới là lúc khó xử.
Thực ra để vợ tao tin tao cũng là đúng, vợ tao gắn bó với tao, gánh vác cùng tao, trước giờ chẳng giấu vợ điều gì, tao cũng chưa bao giờ gái gú, kara vịn hay masage. Chỉ có em là mối lăn tăn bao năm.
Nhưng như thế chẳng hợp lý chút nào cả, thời đại này chỉ có duy nhất 1 vợ 1 chồng chứ chẳng ai chịu chia chác tình cảm cả.
Tao còn chưa định nói gì, vợ đã bảo, anh mang trà ra bàn ở ban công ngồi, chờ chị em em nói chuyện 1 chút, tao sợ em khó xử, vì thực sự chưa nghĩ ra tình huống này.
 
Tao bê khay trà ra ngoài ngồi, thỉnh thoảng ngó nghiêng vào trong xem như thế nào. Vợ tao có vẻ vui hơn, vừa cười vừa nói, em nhìn bớt căng thẳng nhưng lại có nét buồn hơn.
Một hồi tao được kéo vào ngồi, vợ tao cũng bảo xin lỗi không bàn trước với tao, cũng làm cả nhà thấy khó xử, Vợ bàn về kế hoạch đưa em ra HN, mua nhà, và nữa là bữa nào tao phải vào SG cùng em để xin phép mẹ em trước.
Tao và em vẫn chỉ xin bảo việc này rất quan trọng, cần thời gian suy nghĩ, bàn bạc lại. Vợ bảo đây là điều tốt nhất, ý nghĩa nhất vợ có thể làm đến giờ này, và đừng ai phản bác thêm nữa.
Vợ thì bảo dọn nhà để đi ngủ, tao và em vào phòng. Em khóc nức nở, khóc như chưa bao giờ tao thấy em khóc, vợ thì ở đâu, chaỵ xộc thẳng vào phòng, tưởng chuyện gì xảy ra, tao vẫy tay vợ ra ngoài, em cũng bớt hơn.
Em bảo chưa bao giờ em nghĩ đến thế, chưa bao giờ em có ý nghĩ làm người khác tổn thương, và càng không muốn ai khó xử, nhưng nghe vợ tao nói thế, lại thương vợ tao rất nhiều.
Tao ngồi bên em 1 hồi, thì vợ sang phòng, bảo hôm nay anh ngủ 1 mình, em nói chuyện nốt với chị.
Vợ tao đến lạ chuyện này phải bàn với tao, cũng phải xem tao ntn, tại sao cứ coi tao như con tốt, mà muốn sao là đặt tao với em ở chỗ nào cũng được vậy.
Tao cả đêm trằn trọc chẳng ngủ được, tao sợ gia đình không yên ấm, sợ em tổn thương, nhưng bên kia vợ tao lại đang làm bài tâm lý với em thì phải.
Sáng ra, em sang làm câu ráo hoảnh, cuối tuần anh đưa chị vào Sài Gòn nhé, em chuẩn bị hết rồi, tối về nói chuyện sau nhé. Ơ tao lại như bù nhìn thế.
Cả 3 đi ăn sáng, tao đưa em đến chỗ làm, vợ và tao đến văn phòng, đến giờ tao chưa nói chuyện với vợ được, em cũng thế, vì cả 2 đều bận, mỗi tao rảnh nhất mà cứ rồi như tơ vò.
 
Ý vợ mày là một ông 2 bà à. Nhất mày nhé
Đó là sự hy sinh lớn nhất mà tao thấy, nhà tao thì kinh tế k quá yếu, giờ chỉ là tình cảm, còn con cái. Tao không quan trọng người khác nhìn vào như thế nào, nhưng trong nhà tao phải là hạnh phúc nhất. Còn cả em nữa, không chỉ là vợ tao quyết là được đâu mày, em cũng là người mạnh mẽ, cũng có chút thành công, chứ không hẳn là dưới cơ ai cả đâu. Giữa chuyện nhà tao giờ là tình cảm, sự tôn trọng, sự thấu hiểu, và sự hy sinh.
Tao cũng chưa nói chuyện kỹ với cả 2 người phụ nữ của tao, nên chưa rõ như nào cả, giờ tao cũng đang rối nên chẳng muốn nói gì cả.
 
Tao không rõ câu chuyện mày kể bao nhiêu phần hư, bao nhiêu là thật nhưng tao tin có những cặp vợ chồng đối xử với nhau bằng sự tôn trọng và tinh tế.
Về tiền bạc, tao không được như mày nhưng tao cũng may mắn có được 1 người vợ đáng trân quý.
Cám ơn chia sẻ của mày.
 

Có thể bạn quan tâm

Top