• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Live [Tiên hiệp] Kiếm lai - thằng nào coi rồi vào thảo luận chơi.

Thời trẻ trâu tao có đọc 2 bộ Cầu Ma và Tiên Nghịch. Thấy khá ok, không bị motip óc chó bật hack cày cấp thu gái bình thiên hạ.
À còn 1 bộ không hẳn là tu tiên nhưng cũng khá thú vị - Tàn Bào.
À còn bộ Phi Thăng Chi Hậu đọc cũng tạm đc. Bộ này phe nhân loại bị đì như chó, đọc cảm giác sẽ toang bất cứ lúc nào.
Còn lại tao thấy toàn rác rưởi chung motip, đọc bẩn não.
Tiên nghịch là óc chó bật map nhất
Tao cố nuốt khoảng 1-200 chương đoạn vương lâm trúc cơ bật cực cảnh giết sạch cả ngàn thằng trúc cơ khác thì tao nuốt đéo nổi nửa bỏ luôn
 
Trần Bình An hắn thật sự không biết sống sao cho vừa lòng thiên hạ.

Từ nhỏ cầu trường sinh bị đánh gãy, vô vọng tu tiên. Căn cốt không hợp tập võ, không đường lên núi. Cha mẹ đặt tên Bình An. Bình bình An an mong qua một thế.

Nhưng trấn nhỏ nơi hắn sống, Thánh nhân đầu ngõ ngồi ăn cháo, cuối ngõ gõ lò rèn sắt. Bên kia bày hàng xem tướng lừa người, là đệ tử của Đạo tổ. Góc đường đẩy xe trái cây là tổ sư phái Âm Dương. Lang băm trong tiệm thuốc là Thanh Đồng chân quân cổ thiên đình. Bạn hàng xóm là thiên hoàng quý trụ. Cô hầu gái nhờ kéo nước dùm là con Chân Long cuối cùng.

Thế này thì Trần Bình An hắn phải sống sao đây?

Cơ duyên từ trời rơi xuống? Có người gạ bán rẻ giỏ giao long chứa cá chép râu rồng thì khổ nỗi trong túi không tiền. Bắt được con cá chạch đen sắp hóa giao thì nhanh tay lỡ đem tặng thằng nhóc hàng xóm. Tới cây hòe tổ ấm thà chết khô cũng không rụng cho một lá.

Học thành tuyệt thế thần công? Nói nhảm. Bí kíp ở đâu cho Trần Bình An hắn nhặt chứ? Tốn bao công dắt đi câu cá bắt lươn mới được thằng nhóc thò lò mũi xanh cho quyển sách rách "quyền gia truyền" tên thì kêu mà quyền thì đồ bỏ. Thôi thì tân tân khổ khổ đánh cho đủ trăm vạn quyền giữ mạng. Cũng phải đánh đủ trăm vạn quyền. Cũng chỉ để giữ mạng. Chả mong gì đăng đỉnh thành thần.

Chỉ là chẳng hiểu sao, năm cuối cùng của động thiên Ly châu sắp sụp đổ lại có vô vàn chuyện lạ xảy ra.

Thế quái nào Người giữ kiếm, đệ nhất chiến lực của thiên đình xưa lại muốn nhận hắn làm chủ nhân. Vậy thì cũng thôi đi, lại còn đệ nhất mỹ nữ thiên tài kiếm khí trường thành, nơi kiếm tiên nhiều hơn bọ chét, phi thăng như chó chạy ngoài đồng, Tiên Nhân mất mặt không dám gặp người, lại muốn làm vợ hắn. Thì coi như là giấc mơ cũng được, thế còn Văn thánh lão nhân, bồi tự chỉ dưới hai người rưỡi, tượng thần từng đặt trong thánh miếu Nho gia, hết lần này đến lần khác lại cứ nhất định phải lẽo đẽo đi theo, xin nhận hắn làm đệ tử.

Không lẽ phải ra biển hỏi kẻ đắc ý nhất thiên hạ, một kiếm chém trời đổ xuống ngân hà ba ngàn thước, đem thơ làm nơi hợp đạo, Bạch Dã lão ca, hỏi xem có đắc ý bằng Trần Bình An hắn hay không thì các người mới chịu tha cho hắn hay sao?

Trần Bình An. Niên niên tuế tuế bình bình an an. Cha mẹ hắn qua đời chỉ muốn hắn được bình an. Mà thật ra, Trần Bình An hắn cũng chỉ mong như thế.

Chỉ là Lục cô nương, rốt cuộc cô là nam hay là nữ? Có thể một lời nói rõ được hay không?
Mày viết lại lời bình của ai thế?
Coi hoạt hình cảm động khúc tuyết rơi, thằng bé 5 tuổi đói cũng không làm ăn mày, rét cũng không vào lò gốm xin ăn. Mẹ mất mồ côi nhưng vẫn giữ lời hứa, dù có chuyện gì cũng phải sống tốt.
Lời hứa của thằng bé này chính là động lực để nó tự luyện cầu trường sinh, đánh quyền 2 triệu lần, đi khắp năm châu bốn bể.
Thật đàn ông.
 
Mày viết lại lời bình của ai thế?
Coi hoạt hình cảm động khúc tuyết rơi, thằng bé 5 tuổi đói cũng không làm ăn mày, rét cũng không vào lò gốm xin ăn. Mẹ mất mồ côi nhưng vẫn giữ lời hứa, dù có chuyện gì cũng phải sống tốt.
Lời hứa của thằng bé này chính là động lực để nó tự luyện cầu trường sinh, đánh quyền 2 triệu lần, đi khắp năm châu bốn bể.
Thật đàn ông.
Tự viết á. Ngồi nhớ lại xong viết thử.

Móa. Đểu nhất là xâu kẹo hồ lô của lão Âm Dương sư. Thằng bé 5 tuổi phải lựa chọn. Mà, đcm, chỉ có duy nhất kết quả của thằng main là truyện còn tiếp, còn bất kỳ lựa chọn nào khác thì truyện cũng drop từ khi chưa đến chương đầu. Vcl.
 
Tự viết á. Ngồi nhớ lại xong viết thử.

Móa. Đểu nhất là xâu kẹo hồ lô của lão Âm Dương sư. Thằng bé 5 tuổi phải lựa chọn. Mà, đcm, chỉ có duy nhất kết quả của thằng main là truyện còn tiếp, còn bất kỳ lựa chọn nào khác thì truyện cũng drop từ khi chưa đến chương đầu. Vcl.
Khúc vấn tâm này hay vãi cả Lồn...đọc thấm thía tại sao tính cách TBA lại như vậy.
 
Đọc nội dung này là t hết muốn đọc truyện, main quá rãnh. Truyện viết theo lối nhàn hạ không thấy tý khắc nghiệt nào.

Main Trần Bình An trùng tên với bộ khác, trùm thiên giới sau phong ấn ký ức, dàn đệ cũng bá vl đao, bình trà, con gà, cá.

Trước đọc thích ngầu lòi, phong cách. Giờ thích ẩn nhẫn, tính toán 2-3 vòng, suy tính trước sau, risk/reward, tranh đoạt, tàn nhẫn, một chút đạo lý, một chút lòng son và nv phụ phải có đất diễn cơ duyên riêng:still_dreaming:
Nói chung mày ko nhảy hố thì khó nói lắm. Chứ truyện này mà bảo ko khắc nghiệt thì ko phải rồi.

Sư huynh, được xem như đủ lập giáo xưng tổ, muốn thay thầy thu đệ tử quan môn, chưa kịp nói gì thì phải thay Ly châu động thiên đón thiên kiếp, hình thần câu diệt, chỉ để lại mấy cơn gió xuân.

Một sư huynh khác thì đạp cửa ly môn, tay nắm quyền nghiêng một góc trời, chỉ chăm chăm sai người đi giết hắn, lại không tiếc chém hồn ra thành hai cũng chỉ để đích thân hại hắn.

Lại một sư huynh khác, chỉ là không xem hắn là sư đệ mà thôi. Thôi thế cũng là có tình người nhất rồi. Thật cảm động.

Sư phụ thì sao? Một lão tú tài nghèo. Tiếng đã từng là Thánh nhân Nho gia, tượng thần chỉ xếp sau hai người rưỡi. Có hữu dụng không? Cái rắm. Chỉ là đã từng. Cả tượng thần cũng bị người ta kéo ra khỏi miếu, đập nát, phỉ nhổ.

Hắn oán ko? Oán ai?

Oán ông trời? Ông trời nợ gì hắn?

Oán đại địa? Đại địa nuôi hắn, cho kẻ ăn cơm bách gia như hắn con đường sống đấy.

Oán kẻ đập nát gốm sứ bổn mệnh, khiến cho hắn trường sinh cầu vỡ nát, vô vọng tu tiên? Ấy là cha hắn đó. Vì đánh nát gốm sứ bổn mệnh của hắn mà cha hắn hy sinh cả mạng mình. Hắn oán được sao?

Oán kẻ khiến hắn có chết đói cũng không được vào lò gốm xin việc? Ấy là mẹ hắn đó. Người đàn bà bệnh nặng đến chết vẫn cố cắn chặt môi không dám rên một tiếng vì sợ hắn lo lắng.

Hắn gặp cơ duyên?

Người giữ kiếm nhận hắn làm chủ nhân. Thế mà cũng chỉ cho hắn ba luồng kiếm khí, đủ hắn một lần dùng để giữ mạng trước đệ tử mình. Không có bí kíp, không có pháp bảo. Cơ duyên thế này vai chính mấy truyện khác nghe chắc cười thói mũi.

Vợ hắn, chắc sẽ mang đến cho hắn một điều gì đó lớn lao? Lớn thật. Một con Bàn Sơn Vượn nguyên anh hàng thật giá thật, không lừa già gạt tre, giả bao đổi, đuổi giết ngay khi hắn còn chưa biết tu tiên là cái rắm tròn méo thế nào.

Đệ tử hắn?

Đứa thứ nhất? Tu vi trên Nguyên Anh vài cấp, niềm vui là hại chết hắn.

Đứa thứ hai? Trộm sách hắn đọc. Kéo theo cả nhà bốn người chết khi mười người mạnh nhất một thiên địa nào đó vây sát hắn.

Đứa thứ ba? Muốn giết đứa thứ hai bởi vì hắn nhìn nhiều hơn nó một chút.

Đứa thứ tư? Tư chất định sẵn kiếm tiên sở hữu phi kiếm tuyệt hảo, nhưng nhất định chỉ muốn đi luyện quyền.

Nói hắn vai chính? Đám vai chính khác nghe thấy ko cười đến chết hết thì thật là một kỳ tích.
 
Sửa lần cuối:
Khúc vấn tâm này hay vãi cả lồn...đọc thấm thía tại sao tính cách TBA lại như vậy.
Móa. Khúc vấn tâm đọc, má nó, trì vcl. Cảm giác giống hư mình cũng bị bóp nghẹt theo. Con tác viết khúc đó đỉnh vcl.
 
Nói chung mày ko nhảy hố thì khó nói lắm. Chứ truyện này mà bảo ko khắc nghiệt thì ko phải rồi.

Sư huynh, được xem như đủ lập giáo xưng tổ, muốn thay thầy thu đệ tử quan môn, chưa kịp nói gì thì phải thay Ly châu động thiên đón thiên kiếp, hình thần câu diệt, chỉ để lại mấy cơn gió xuân.

Một sư huynh khác thì đạp cửa ly môn, tay nắm quyền nghiêng một góc trời, chỉ chăm chăm sai người đi giết hắn, lại không tiếc chém hồn ra thành hai cũng chỉ để đích thân hại hắn.

Lại một sư huynh khác, chỉ là không xem hắn là sư đệ mà thôi. Thôi thế cũng là có tình người nhất rồi. Thật cảm động.

Sư phụ thì sao? Một lão tú tài nghèo. Tiếng đã từng là Thánh nhân Nho gia, tượng thần chỉ xếp sau hai người rưỡi. Có hữu dụng không? Cái rắm. Chỉ là đã từng. Cả tượng thần cũng bị người ta kéo ra khỏi miếu, đập nát, phỉ nhổ.

Hắn oán ko? Oán ai?

Oán ông trời? Ông trời nợ gì hắn?

Oán đại địa? Đại địa nuôi hắn, cho kẻ ăn cơm bách gia như hắn con đường sống đấy.

Oán kẻ đập nát gốm sứ bổn mệnh, khiến cho hắn trường sinh cầu vỡ nát, vô vọng tu tiên? Ấy là cha hắn đó. Vì đánh nát gốm sứ bổn mệnh của hắn mà cha hắn hy sinh cả mạng mình. Hắn oán được sao?

Oán kẻ khiến hắn có chết đói cũng không được vào lò gốm xin việc? Ấy là mẹ hắn đó. Người đàn bà bệnh nặng đến chết vẫn cố cắn chặt môi không dám rên một tiếng vì sợ hắn lo lắng.

Hắn gặp cơ duyên?

Người giữ kiếm nhận hắn làm chủ nhân. Thế mà cũng chỉ cho hắn ba luồng kiếm khí, đủ hắn một lần dùng để giữ mạng trước đệ tử mình. Không có bí kíp, không có pháp bảo. Cơ duyên thế này vai chính mấy truyện khác nghe chắc cười thói mũi.

Vợ hắn, chắc sẽ mang đến cho hắn một điều gì đó lớn lao? Lớn thật. Một con Bàn Sơn Vượn nguyên anh hàng thật giá thật, không lừa già gạt tre, giả bao đổi, đuổi giết ngay khi hắn còn chưa biết tu tiên là cái rắm tròn méo thế nào.

Đệ tử hắn?

Đứa thứ nhất? Tu vi trên Nguyên Anh vài cấp, niềm vui là hại chết hắn.

Đứa thứ hai? Trộm sách hắn đọc. Kéo theo cả nhà bốn người chết khi mười người mạnh nhất một thiên địa nào đó vây sát hắn.

Đứa thứ ba? Muốn giết đứa thứ hai bởi vì hắn nhìn nhiều hơn nó một chút.

Đứa thứ tư? Tư chất dsinhj sẵn kiếm tiên sở hữu phi kiếm tuyệt hảo, nhưng nhất định chỉ muốn đi luyện quyền.

Nói hắn vai chính? Đám vai chính khác nghe thấy ko cười đến chết hết thì thật là một kỳ tích.
Không nói về thứ bậc hay các thế giới tu tiên khá không logic. Nhưng những đoạn vấn tâm đối với TBA thì chặt chẽ vcl ra, tác giả này chuyên viết tâm trạng - đấu tranh nội tâm nhân vật nam, đỉnh cao luôn.
 
Nói chung mày ko nhảy hố thì khó nói lắm. Chứ truyện này mà bảo ko khắc nghiệt thì ko phải rồi.

Sư huynh, được xem như đủ lập giáo xưng tổ, muốn thay thầy thu đệ tử quan môn, chưa kịp nói gì thì phải thay Ly châu động thiên đón thiên kiếp, hình thần câu diệt, chỉ để lại mấy cơn gió xuân.

Một sư huynh khác thì đạp cửa ly môn, tay nắm quyền nghiêng một góc trời, chỉ chăm chăm sai người đi giết hắn, lại không tiếc chém hồn ra thành hai cũng chỉ để đích thân hại hắn.

Lại một sư huynh khác, chỉ là không xem hắn là sư đệ mà thôi. Thôi thế cũng là có tình người nhất rồi. Thật cảm động.

Sư phụ thì sao? Một lão tú tài nghèo. Tiếng đã từng là Thánh nhân Nho gia, tượng thần chỉ xếp sau hai người rưỡi. Có hữu dụng không? Cái rắm. Chỉ là đã từng. Cả tượng thần cũng bị người ta kéo ra khỏi miếu, đập nát, phỉ nhổ.

Hắn oán ko? Oán ai?

Oán ông trời? Ông trời nợ gì hắn?

Oán đại địa? Đại địa nuôi hắn, cho kẻ ăn cơm bách gia như hắn con đường sống đấy.

Oán kẻ đập nát gốm sứ bổn mệnh, khiến cho hắn trường sinh cầu vỡ nát, vô vọng tu tiên? Ấy là cha hắn đó. Vì đánh nát gốm sứ bổn mệnh của hắn mà cha hắn hy sinh cả mạng mình. Hắn oán được sao?

Oán kẻ khiến hắn có chết đói cũng không được vào lò gốm xin việc? Ấy là mẹ hắn đó. Người đàn bà bệnh nặng đến chết vẫn cố cắn chặt môi không dám rên một tiếng vì sợ hắn lo lắng.

Hắn gặp cơ duyên?

Người giữ kiếm nhận hắn làm chủ nhân. Thế mà cũng chỉ cho hắn ba luồng kiếm khí, đủ hắn một lần dùng để giữ mạng trước đệ tử mình. Không có bí kíp, không có pháp bảo. Cơ duyên thế này vai chính mấy truyện khác nghe chắc cười thói mũi.

Vợ hắn, chắc sẽ mang đến cho hắn một điều gì đó lớn lao? Lớn thật. Một con Bàn Sơn Vượn nguyên anh hàng thật giá thật, không lừa già gạt tre, giả bao đổi, đuổi giết ngay khi hắn còn chưa biết tu tiên là cái rắm tròn méo thế nào.

Đệ tử hắn?

Đứa thứ nhất? Tu vi trên Nguyên Anh vài cấp, niềm vui là hại chết hắn.

Đứa thứ hai? Trộm sách hắn đọc. Kéo theo cả nhà bốn người chết khi mười người mạnh nhất một thiên địa nào đó vây sát hắn.

Đứa thứ ba? Muốn giết đứa thứ hai bởi vì hắn nhìn nhiều hơn nó một chút.

Đứa thứ tư? Tư chất dsinhj sẵn kiếm tiên sở hữu phi kiếm tuyệt hảo, nhưng nhất định chỉ muốn đi luyện quyền.

Nói hắn vai chính? Đám vai chính khác nghe thấy ko cười đến chết hết thì thật là một kỳ tích.
Đấy, khúc này nghe hấp dẫn này:sweet_kiss:
 
Nói chung mày ko nhảy hố thì khó nói lắm. Chứ truyện này mà bảo ko khắc nghiệt thì ko phải rồi.

Sư huynh, được xem như đủ lập giáo xưng tổ, muốn thay thầy thu đệ tử quan môn, chưa kịp nói gì thì phải thay Ly châu động thiên đón thiên kiếp, hình thần câu diệt, chỉ để lại mấy cơn gió xuân.

Một sư huynh khác thì đạp cửa ly môn, tay nắm quyền nghiêng một góc trời, chỉ chăm chăm sai người đi giết hắn, lại không tiếc chém hồn ra thành hai cũng chỉ để đích thân hại hắn.

Lại một sư huynh khác, chỉ là không xem hắn là sư đệ mà thôi. Thôi thế cũng là có tình người nhất rồi. Thật cảm động.

Sư phụ thì sao? Một lão tú tài nghèo. Tiếng đã từng là Thánh nhân Nho gia, tượng thần chỉ xếp sau hai người rưỡi. Có hữu dụng không? Cái rắm. Chỉ là đã từng. Cả tượng thần cũng bị người ta kéo ra khỏi miếu, đập nát, phỉ nhổ.

Hắn oán ko? Oán ai?

Oán ông trời? Ông trời nợ gì hắn?

Oán đại địa? Đại địa nuôi hắn, cho kẻ ăn cơm bách gia như hắn con đường sống đấy.

Oán kẻ đập nát gốm sứ bổn mệnh, khiến cho hắn trường sinh cầu vỡ nát, vô vọng tu tiên? Ấy là cha hắn đó. Vì đánh nát gốm sứ bổn mệnh của hắn mà cha hắn hy sinh cả mạng mình. Hắn oán được sao?

Oán kẻ khiến hắn có chết đói cũng không được vào lò gốm xin việc? Ấy là mẹ hắn đó. Người đàn bà bệnh nặng đến chết vẫn cố cắn chặt môi không dám rên một tiếng vì sợ hắn lo lắng.

Hắn gặp cơ duyên?

Người giữ kiếm nhận hắn làm chủ nhân. Thế mà cũng chỉ cho hắn ba luồng kiếm khí, đủ hắn một lần dùng để giữ mạng trước đệ tử mình. Không có bí kíp, không có pháp bảo. Cơ duyên thế này vai chính mấy truyện khác nghe chắc cười thói mũi.

Vợ hắn, chắc sẽ mang đến cho hắn một điều gì đó lớn lao? Lớn thật. Một con Bàn Sơn Vượn nguyên anh hàng thật giá thật, không lừa già gạt tre, giả bao đổi, đuổi giết ngay khi hắn còn chưa biết tu tiên là cái rắm tròn méo thế nào.

Đệ tử hắn?

Đứa thứ nhất? Tu vi trên Nguyên Anh vài cấp, niềm vui là hại chết hắn.

Đứa thứ hai? Trộm sách hắn đọc. Kéo theo cả nhà bốn người chết khi mười người mạnh nhất một thiên địa nào đó vây sát hắn.

Đứa thứ ba? Muốn giết đứa thứ hai bởi vì hắn nhìn nhiều hơn nó một chút.

Đứa thứ tư? Tư chất dsinhj sẵn kiếm tiên sở hữu phi kiếm tuyệt hảo, nhưng nhất định chỉ muốn đi luyện quyền.

Nói hắn vai chính? Đám vai chính khác nghe thấy ko cười đến chết hết thì thật là một kỳ tích.
Cực lạc giáo giáo chủ, nhạc quốc quốc sư Công Tôn nhã, chính thức đánh sâu vào Hóa Thần chi cảnh.

Nhạc quốc mọi người, đều ở bi thống bên trong khí tuyệt bỏ mình.

Hứa Hắc đứng ở nhạc quốc biên cảnh, quay đầu đại địa, nhạc quốc đã không thấy một cái người sống.

Một người đắc đạo, gà chó lên trời.

Bất quá là tử vong thăng thiên.

“Ta hiểu được.” Hứa Hắc phun ra một hơi.

Hắn lấy ra phía trước tấm ván gỗ, ở mặt trên viết xuống đệ nhị câu nói.

“Tu vi đột phá, bản chất là linh khí tăng lên, tu vi càng cao, linh khí nhu cầu càng nhiều, một cái cảnh giới gấp trăm lần chênh lệch, Hóa Thần kỳ là ngàn lần trở lên.”

Này một đường đi tới, Hứa Hắc gặp qua không ít Nguyên Anh tu sĩ, chỉ cần có cũng đủ linh khí, đều có thể đột phá, nhưng Hóa Thần kỳ lại một cái không có.

Hóa Thần kỳ số lượng, đã chịu cực đại hạn chế, cho dù là hiểu được pháp tắc, không có đủ sinh linh hiến tế ra linh khí, cũng không có khả năng Hóa Thần.

Quan trọng nhất một chút, Hứa Hắc dễ dàng liền từ kia thần bí nữ nhân trên người, rút ra Nguyên Anh kỳ đại viên mãn thượng gấp trăm lần linh khí, đối phương lại một chút cũng không đau lòng.

Có thể thấy được, cùng Hóa Thần so sánh với, này đó linh khí căn bản chính là chín trâu mất sợi lông! Triệu nam bảy sở chuẩn bị, cũng xa xa không đủ.

Đây là làm Hứa Hắc đến ra này một kết luận mấu chốt một chút.

Tiếp theo, Hứa Hắc thần sắc trịnh trọng, thở sâu, lại một lần viết xuống đệ tam câu nói.

“Tu chân tinh linh khí tổng sản lượng, là cố định!”

Lại viết xuống một đoạn này lời nói nháy mắt, trên chín tầng mây hư không thượng, đột nhiên vang lên một đạo hư không sấm sét.

…………

Thần Châu tinh biển rộng thượng, đang ở cực nhanh tới rồi đêm kiêu, đột nhiên thần sắc một ngưng, nhìn về phía chân trời.

“Vừa rồi đó là…… Thiên Đạo pháp tắc?”

Đêm kiêu mặt lộ vẻ vẻ mặt kinh hãi, Thiên Đạo pháp tắc, đó là áp đảo hết thảy phía trên pháp tắc, sở hữu pháp tắc căn cơ, vì sao sẽ đột nhiên xuất hiện cộng minh?

Đêm kiêu lập tức nhanh hơn tốc độ, hướng tới chân trời chạy tới.

…………

Hứa Hắc viết xuống này tam đoạn lời nói lúc sau, ẩn ẩn cảm giác được, trên đỉnh đầu có thứ gì ở chấn động, muốn miêu tả sinh động.

“Linh khí sẽ không trống rỗng xuất hiện cùng biến mất, chỉ biết dời đi.”

“Tu vi đột phá, bản chất là linh khí tăng lên, tu vi càng cao, linh khí nhu cầu càng nhiều.”

“Tu chân tinh linh khí tổng sản lượng, là cố định.”

Này ba người kết hợp lên xem, thực dễ dàng liền giải thích Hứa Hắc chứng kiến quá bí ẩn.

Vì cái gì mỗi xuất hiện một vị Hóa Thần kỳ, sẽ chết như vậy nhiều người, như vậy nhiều tu sĩ hiến tế?

Bởi vì, Thần Châu tinh linh khí tổng sản lượng là cố định, căn bản căng không dậy nổi như vậy nhiều Hóa Thần!

Mỗi thêm một cái Hóa Thần kỳ, sẽ chết một ngàn cái Nguyên Anh tu sĩ, mới có thể đền bù linh khí thiếu hụt, bằng không căn bản vô pháp đột phá.

Hoàng Phủ đoan long ngã xuống, hóa thành u minh mạch khoáng, cung người khai thác ngàn năm, làm Đông Hải ra đời đếm không hết Nguyên Anh kỳ.

Yêu Chủ ngã xuống, càng là có thể đánh tan Hải Thần, phúc trạch Đông Hải vạn năm lâu, làm Tiêu Cừu đều có thể nhanh chóng kết anh.

Linh khí tổng sản lượng là cố định, thêm một cái người chiếm hố, nhất định phải chết một bộ phận người, đem hố vị nhường ra tới.

Đồng thời, Hứa Hắc cũng lý giải, vì cái gì Thần Châu tinh linh khí càng ngày càng loãng, từ thượng cổ đến nay, biến mất hơn phân nửa.

Bởi vì, không ngừng có Hóa Thần tu sĩ ở phi thăng.

Bọn họ hấp thu Thần Châu tinh linh khí, lại chưa ngã xuống ở Thần Châu tinh, mà là phi thăng Linh giới, đem linh khí đưa tới nơi khác.

Theo thời gian chuyển dời, Thần Châu tinh linh khí tổng sản lượng, chỉ biết càng ngày càng ít! Dẫn tới càng ngày càng khó lấy tu luyện!

Thần khôi tông chắc là minh bạch điểm này, lúc này mới làm Tần Huyền Cơ ở vực ngoại chiến trường đột phá, mà không phải hồi tinh đột phá.

Mỗi nhiều một vị Hóa Thần kỳ, toàn bộ tinh cầu linh khí, đều sẽ loãng một phân.

Đương nhiên, nếu là chỉ thế mà thôi, còn không phải Hóa Thần như thế thưa thớt lý do. Này tam câu nói còn chưa đủ hoàn thiện, Hứa Hắc tổng cảm giác, còn khuyết điểm cái gì.

“Thiếu cái gì……”

Hứa Hắc trong đầu linh quang hiện lên, hắn nghĩ tới đại đạo chi tranh.
Kia thần bí nữ tử mục tiêu, đầu tiên là huỷ diệt bạch cốt môn, sau đó là loạn Hứa Hắc đạo tâm. Sở làm hết thảy, đều là ở phá hủy người khác đạo thống!

Hứa Hắc đôi mắt nheo lại, viết xuống đệ tứ câu nói.

“Pháp tắc, giống như trên!”

Pháp tắc, là cùng linh khí ngang nhau tồn tại, bên này giảm bên kia tăng, này trường bỉ tiêu, Thần Châu tinh vô pháp cất chứa càng nhiều chứng đạo giả.

Muốn Hóa Thần, cần thiết phá hủy người khác đạo thống! Đoạt lấy người khác pháp tắc chi lực!

“Ầm vang!!!”
 
Móa. Khúc vấn tâm đọc, má nó, trì vcl. Cảm giác giống hư mình cũng bị bóp nghẹt theo. Con tác viết khúc đó đỉnh vcl.
Sau nửa canh giờ.

Tiêu Cừu vẫn là rời đi, rất xa, chỉ để lại một đạo cô đơn bóng dáng.

Mới đầu hắn là quỳ rạp trên mặt đất, như xà giống nhau đi tới, nhưng đi đến đỉnh núi, hắn vẫn là đứng lên.

Hứa Hắc không có gì lý do ngăn lại hắn, đây là hắn lựa chọn con đường.

Cứ việc, là chịu chết chi lộ.

Hứa Hắc không có cùng qua đi, chỉ là cho một ít pháp bảo, linh phù, còn có Hứa Bạch luyện chế đan dược, làm bảo mệnh chi vật.

Đến nỗi sống sót cơ hội, cơ hồ bằng không.

Gia nhập Tần quốc một phương, còn có một tia cơ hội may mắn còn tồn tại, mà đi Sở quốc, không thể nghi ngờ là chịu chết.

Hắc Hoàng đã từng nói qua, Thiên Khôi Tông cũng không đơn giản, sau lưng là một cái siêu cấp quái vật khổng lồ, nơi đó mặt tùy tiện một cái lão quái, đều có thể nhẹ nhàng tiêu diệt một quốc gia, chỉ là vô tâm tranh quyền thôi.

Sở quốc bại cục đã định, Nam Vực cắt nhường là ván đã đóng thuyền, duy nhất trì hoãn, là yêu cầu bao lâu đánh hạ cả nước.

“Êm đẹp, sống sót biến cường không hảo sao? Một hai phải đi chịu chết, nhân loại một ít hành vi, thật làm ta vô pháp lý giải.”

Hứa Hắc mờ mịt tự nói.

Bỗng nhiên chi gian, Hứa Hắc trong đầu có một đạo linh quang hiện lên.

Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Cừu bóng dáng, nghĩ tới một chữ ——

Nghịch!

Như thế nào là nghịch, Hứa Hắc vẫn luôn không có minh xác đáp án, hắn chỉ biết, tu sĩ vốn chính là nghịch thiên mà đi, nghịch thiên mà tu.

Bởi vậy, ở kết đan là lúc, trời cao sẽ giáng xuống tứ cửu thiên kiếp, kết anh khi, sẽ giáng xuống năm cửu thiên kiếp, thậm chí có Vực Ngoại Thiên Ma buông xuống.

Tu hành, vốn chính là nghịch!

Hứa Hắc lý giải, giới hạn trong này.

Nhưng hồi tưởng khởi Tiêu Cừu cách làm sau, Hứa Hắc đối như thế nào là nghịch, lại có bất đồng nhận tri.

Hứa Hắc lập tức lấy ra dọn Sơn Tông ngọc giản, từng cái tìm đọc lên.

Tiêu Cừu không chỉ có mang đến pháp thuật ngọc giản, còn đem hắn có khả năng đạt được thư tịch sách cổ, tất cả đều mang theo lại đây, cung Hứa Hắc xem xét.

Cuối cùng, Hứa Hắc ở dọn sơn lão tổ trích lời trung, tìm được rồi một câu.

“Nghịch thiên mà chi lồng giam, nghịch trong lòng chi chấp niệm, nghịch quy tắc chi trói buộc……”

“Từ xưa đến nay, thông thiên triệt địa đại tu sĩ, đều là nghịch tu!”

Hứa Hắc trong lòng đọc thầm những lời này, hồi tưởng khởi Tiêu Cừu hành động……

Này rõ ràng là điển hình nghịch tu!

Thân là tu sĩ, lý nên chặt đứt phàm trần, đây là quy tắc.

Đối chuông bạc có cố chấp bệnh trạng yêu thích, đây là chấp niệm.

Ở vào dọn Sơn Tông hoàn cảnh chung hạ, hắn muốn nguyện trung thành sư môn, đây là lồng giam!

Hứa Hắc không dám bảo đảm, hắn lý giải là đúng hay là sai, cũng không dám khẳng định, dọn Sơn Tông lão tổ trích lời có phải hay không chính xác.

Nhưng không hề nghi ngờ, Tiêu Cừu, xác thật đi lên một cái nghịch tu chi lộ.

Làm người khác không dám làm việc, hành người khác không dám hành chi lộ, này không phải nghịch tu, còn có ai là nghịch tu?

“Có lẽ, ta nên xuống núi nhìn xem, đi xem thế giới nhân loại.”

Hứa Hắc thầm nghĩ trong lòng.

Mỗi người đối với nghịch tu, đều có bất đồng lý giải, Hứa Hắc sẽ không đi noi theo dọn sơn lão tổ, cũng sẽ không noi theo Tiêu Cừu.

Hứa Hắc quyết định, hắn muốn tìm ra con đường của mình.

———

Hai cái phàm nhân, giết chết đồng đội, tranh thủ tín nhiệm, tùy thời tiếp cận, mưu toan tru tiên.

Hứa Hắc bị như vậy một màn, cấp chấn trụ.

“Phàm nhân cũng muốn sát tu sĩ, này không phải tìm chết sao?”

Hứa Hắc khó có thể lý giải, hai người dũng khí đáng khen, nhưng này cùng tự sát có cái gì khác nhau?

Biết rõ đây là không có khả năng sự tình, vì cái gì muốn làm như vậy?

Giờ phút này, liền kia hai người tử vong sau, không bao lâu.

Tên kia tuổi trẻ tu sĩ, đột nhiên thân thể bắt đầu phát run, hắn cổ tay áo nội, xuất hiện một đạo nhợt nhạt vết trầy, đúng là kia lưỡi dao quát thương.

Mà kia đạo nhợt nhạt miệng vết thương, biến thành xanh tím sắc.

“Đây là……”

Tuổi trẻ tu sĩ nội tâm chấn động, đây là một loại độc linh thảo.

Thực hiển nhiên, kia lưỡi dao là mang độc.

“Tiên nhân!”

Tần quốc binh lính vội vàng xông tới, chỉ thấy vị kia tu sĩ phun ra mồm to máu đen, ngồi xếp bằng trên mặt đất, vội vàng ăn vào đan dược, trấn áp trong cơ thể độc.

Hứa Hắc sớm liền quan sát tới rồi này một chi tiết, hiện giờ, cũng chỉ là thầm than.

Thực hiển nhiên, này tu sĩ cũng chưa chết, chỉ là thân trung kịch độc mà thôi.

Kia hai cái phàm nhân, tận lực, làm được có thể làm hết thảy, nhưng như cũ là vô pháp nghịch thiên mà đi.

Tu sĩ, là phàm nhân không thể chiến thắng, này cơ hồ là một cái thiết luật.

“Phốc!!”

Đột nhiên!

Tần quân nhân đàn trung một phen đại đao dò ra, trảm ở kia tuổi trẻ tu sĩ trên đầu, bị một đạo vòng sáng cấp ngăn trở, nhưng như cũ là bổ ra một chút.

“Có gian tế!”

Kinh hô truyền đến, mọi người vây quanh đi lên, đem vị kia ra tay Tần nạn binh hoả đao phanh thây.

Mà vị kia tuổi trẻ tu sĩ, lại là thương thế quá nặng, hơn nữa độc tố nhập thể, kiên trì một nén nhang sau, khí tuyệt bỏ mình.

Hứa Hắc như bị sét đánh, lâm vào thật lâu dại ra trạng thái.

Như vậy một màn, liền hắn cũng không nghĩ tới.

“Thì ra là thế!”

Hứa Hắc nhấc lên một tia cười khổ.

Này đàn phàm nhân, dùng sinh mệnh, đổi đi rồi một cái tu sĩ mệnh.

Sinh mệnh cố nhiên đáng quý, nhưng có chút đồ vật giá trị, cao hơn hết thảy.

Nghịch? Cái gì là nghịch?

Hứa Hắc trong lòng, mơ hồ có đáp án.

“Đồ thôn này, đây là phản kháng đại giới!”

“Giết sạch mọi người!”

Còn lại mười mấy Tần binh, phân thành hai đội, trong đó một đội, hướng tới cửa thôn vương đỉnh gia thẳng đến mà đến.

——

Tần quốc vị kia thống soái, biết được Sở tiên sinh sự tích sau, tự mình thấy hắn một mặt, từ đó về sau, Sở tiên sinh liền đóng cửa không ra.” Vương cầm chỉ chỉ thư phòng môn.

Đang lúc lúc này, thư phòng môn mở ra.

Một người thư sinh khí chất trung niên nho sĩ, từ cửa phòng đi ra, khí sắc hồng nhuận, có vẻ nét mặt toả sáng.

“Sở tiên sinh?” Vương đỉnh vui sướng.

“Vương đỉnh? Ngươi tới vừa lúc, bồi ta uống hai ly!” Sở tiên sinh cười nói.

“Ta sẽ không uống rượu.”

“Cái gì đều có lần đầu tiên, đặc biệt là người đọc sách, càng muốn sẽ uống rượu!”

Sở tiên sinh lấy ra một vò tử rượu lâu năm, cười nói, “Đây chính là Tần quốc vị kia đưa ta rượu ngon.”

…………

Không chịu nổi Sở tiên sinh yêu cầu, vương đỉnh đành phải ở trong sân, nhấp một cái miệng nhỏ, uống hắn thẳng sặc.

Hứa Hắc mọi người ở đây bên người, thi triển ẩn thân thuật, không ai có thể phát hiện hắn.

Giờ phút này, Hứa Hắc lại rõ ràng nhìn đến, Sở tiên sinh giữa mày chỗ, có một đoàn tử khí.

Đây là thọ nguyên buông xuống người, mới có thể xuất hiện tử khí!

“Hắn muốn chết? Rõ ràng mới trung niên, thân thể cũng không trúng độc, nét mặt toả sáng, vì sao sẽ như vậy?” Hứa Hắc không hiểu.
Hắn dùng thần thức, đem người này cẩn thận kiểm tra rồi một lần, thân thể tốt không thể lại hảo, như thế nào toát ra tử khí?

“Sở tiên sinh, vị kia Tần quốc tướng quân, cho ngươi nói gì?” Vương đỉnh tò mò hỏi.

“Hắn nói, thưởng thức ta tài hoa, nói Sở quốc mai một ta, làm ta đi theo Tần Vương, thế bọn họ biên soạn sử sách.” Sở tiên sinh cười nói.

“Kia ngài đây là……”

Vương đỉnh nhìn trước mắt trung niên nho sĩ, trong lòng khẽ nhúc nhích.

“Ta đáp ứng rồi, năm đó ta mười ba tuổi trúng cử, mười lăm tuổi tiến sĩ, vào triều ba năm, chủ trì biến pháp duy tân, lại nhiều lần chịu xa lánh, bị biếm về quê, đã sớm chịu đủ rồi uất khí!”

Sở tiên sinh hung hăng uống xong một mồm to rượu, cười mắng, “Hiện giờ, ta rốt cuộc muốn thăng quan phát tài! Vương đỉnh a, nhân sinh không dễ, hảo hảo sống sót.”

Hắn vỗ vỗ vương đỉnh bả vai, lời nói thấm thía.

Hai người trò chuyện thật lâu, vị này trung niên nho sĩ, đứng dậy rời đi.

Hứa Hắc thần thức vẫn luôn tập trung vào hắn, đi theo mặt sau.

Một lát sau.

Hắn đi tới một chỗ con sông biên, đây là nhạn lạc giang nhánh sông.

Nơi này, cũng là Hứa Hắc đã từng bị người đuổi giết, con đường nơi.

Sở tiên sinh nghỉ chân ở bờ sông, ngửa mặt lên trời cười to, chỉ thấy hắn thả người nhảy, nhảy vào trong sông, bị cuồn cuộn sóng gió nuốt hết.

Giống như là một cái nhỏ bé bụi bặm, rơi vào trong sông, không có nhấc lên một tia gợn sóng.

Hứa Hắc nghỉ chân thật lâu sau, trầm mặc trung rời đi.

————————-

Ngươi, vì cái gì không trốn?”

Hoảng hốt gian, Hứa Hắc tiến vào cảnh trong mơ, lại nghe được kia quen thuộc thanh âm.

Thanh âm này, như là kia giao long phát ra, cũng như là chính hắn phát ra.

“Ngươi, vì cái gì muốn liều mạng?”

Cái kia thanh âm, lại một lần xuất hiện, quanh quẩn ở Hứa Hắc trong đầu.

“Ngươi, hối hận sao?”

Linh hồn tam hỏi, thanh âm kia đang hỏi, Hứa Hắc, cũng đồng dạng đang hỏi.

Hắn, vì cái gì không trốn, vì cái gì không giống thường lui tới như vậy đào tẩu?

Như vậy, hắn có thể nhẹ nhàng sống sót, giữ lại thực lực, Đông Sơn tái khởi, luôn có sát hồi ngày.

Đến nỗi bầy rắn tuyệt chủng, cùng hắn lại có gì làm?

Hắn đánh bạc tánh mạng, giết chết một đám Bộ Xà người đệ tử, lại mất đi tính mạng, có ý nghĩa sao?

Giờ khắc này, Hứa Hắc trong đầu, một vài bức mơ hồ hình ảnh, như đèn kéo quân giống nhau ở trước mắt thoảng qua.

Từng màn cảnh tượng, như ở trước mắt, như ở chân trời, như tại nội tâm.

“Ta là Sở quốc người, cha mẹ ta người nhà, đều là Sở quốc người, ta không thể ngồi yên không nhìn đến!”

Tiêu Cừu quỳ ở chính mình trước mặt, mắt hàm nhiệt lệ.

Hắn dứt khoát đứng dậy, xoay người rời đi, chỉ để lại một cái cô đơn bóng dáng.

—— nếu vừa đi không trở về?

—— kia liền vừa đi không trở về!

“Đây là ta tổ truyền ngọc, bị ta ma thành lưỡi dao, là duy nhất có linh lực đồ vật.”

Một người Sở quốc binh lính, run run rẩy rẩy đem một quả sắc bén ngọc khí, đưa cho bên người đồng bạn.

“Giết ta, dùng ta đầu, tiếp cận kia Tần quốc tu sĩ.”

Vị này Sở quốc binh lính, ôm đồng đội đại đao, đâm vào chính mình ngực.

“Không!!”

Bên tai, truyền đến đồng bạn thống khổ khóc kêu.

“Ta…… Chết…… Là có giá trị…… Đúng không?”

Sở quốc binh lính, an tĩnh nhắm lại mắt.

Nhà tranh nội, vương đỉnh dùng hết cuối cùng sức lực, rống ra kia thanh “Không làm vong quốc nô”, đem chính mình treo ở xà nhà hạ.

Sóng gió mãnh liệt bờ sông, Sở tiên sinh ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, từ bỏ phàm nhân cả đời sở cầu gia quan tiến tước, đầu nhập đại giang trung.

“Ngươi, vì cái gì không trốn?”

Hư ảo thanh âm, lại một lần vang vọng.

Hứa Hắc thản nhiên cười, bình tĩnh trả lời: “Đây là nhà của ta, ta vì cái gì muốn chạy trốn?”

“Ngươi, vì cái gì muốn liều mạng?”
Vấn đề lại một lần xuất hiện.

Hứa Hắc bình tĩnh trả lời: “Bọn họ giết ta đồng bào, hủy ta gia viên, ta không liều mạng, còn có ai liều mạng?”

Lúc này đây, hư ảo thanh âm đình chỉ một lát, tiếp tục hỏi: “Ngươi, hối hận sao?”

Ta, hối hận sao?

Hứa Hắc trầm mặc thật lâu sau, tựa ở thở dài, chỉ là hắn ánh mắt, như cũ kiên định bất di.

“Tuy chín chết, không hối hận!”

…………

Thời gian tựa mau tựa chậm.

Cũng không biết trải qua bao lâu, công kích giằng co bao lâu.

Đột nhiên, một cổ hoàn toàn mới lực lượng, ở Hứa Hắc trong cơ thể ra đời mở ra, hắn kia đã sớm đúc liền tốt linh cơ, thế nhưng lại một lần bắt đầu rồi bành trướng.
 
Móa có kiếm tỷ, người chấp kiếm bá nhất thiên đình mà trước sau cho có 3 luồng kiếm khí, dùng để đánh thằng đệ tử mịe rồi, cộng thêm lần đánh lão phi thăng cũng chờ TBA sắp hẹo mới ra tay. Còn con vợ bá quá bá mà cũng đéo chịu ra tay, tối ngày cho main chính tự cày ko. Móa. Giống như gacha được 2 con UR mà đéo cho đem vô đội hình. Nhìn ức chế vcl.
La Cương từ Thành chủ phủ nội bay ra, lăng không mà đứng, đứng ở Hứa Hắc trước mặt.

La Cương bộ dáng không thay đổi, lại cấp Hứa Hắc một loại bất đồng cảm giác, phảng phất trước mắt không phải một người, mà là một tòa thành.

Hắn là thành chủ, kinh doanh Liệt Phong Thành 500 năm, từ một tòa tiểu thành đến hết sức huy hoàng, hắn đại biểu cho Liệt Phong Thành hết thảy!

Hiện giờ, Liệt Phong Thành người chết sạch, từ đỉnh ngã xuống đến đáy cốc, loại này hoang vu rách nát cảm giác, cùng La Cương hoàn mỹ kết hợp ở cùng nhau, phảng phất hắn, chính là Liệt Phong Thành hóa thân.

Hắn cả người, đều cho người ta một loại hoang vắng cảm giác.

“Ý cảnh, hoang vu ý cảnh……”

Hứa Hắc lẩm bẩm tự nói, nhìn chằm chằm La Cương, nói: “Cho nên, đây là ngươi tàn sát Liệt Phong Thành mọi người lý do?”

La Cương không có chính diện trả lời, mà là hỏi: “Hứa Hắc, ngươi nhưng biết được, vì sao nhiều như vậy Nguyên Anh kỳ đại viên mãn tu sĩ, chung quy là chết ở này một bước thượng, vĩnh sinh vô pháp rảo bước tiến lên Hóa Thần sao?”

Hứa Hắc lẳng lặng nhìn hắn, không có trả lời.

“Bởi vì, bọn họ không đủ tàn nhẫn!” La Cương trịnh trọng nói, “Ta ý cảnh, là hoang vu ý cảnh, đây là ngươi đã sớm biết được! Vì đột phá Hóa Thần kỳ, ta không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đem hoang vu ý cảnh, tu luyện đến mức tận cùng!”

“Cho nên, ngươi thân thủ đúc Liệt Phong Thành, lại thân thủ đem này hủy diệt, chính là vì làm hoang vu ý cảnh lột xác!” Hứa Hắc trên mặt không có một tia biểu tình.

“Không sai.” La Cương cười gật đầu.

Hắn có thể lý giải Hứa Hắc tâm tình, phi tà ma ngoại đạo, nhìn thấy loại này tàn sát dân trong thành diệt chủng việc, đều sẽ khịt mũi coi thường, liền như trần tử mặc như vậy.

Liền như Liệt Phong Thành đại bộ phận dân chúng như vậy.

Chính là, thân ở như vậy thế đạo, nếu không làm như vậy, nếu không khuynh tẫn toàn lực biến cường, như vậy ngay sau đó, chết liền khả năng sẽ là ngươi!

“Một tướng nên công chết vạn người, nguyên lai trần tử mặc lưu lại những lời này, là ý tứ này.” Hứa Hắc im lặng tự nói.

Hắn đã sớm phát hiện Liệt Phong Thành không thích hợp, chỉ là hắn không nghĩ để ý tới, người khác sự, cùng hắn không quan hệ.

Nhưng hôm nay, đương hắn chính mắt thấy, thậm chí tự mình trải qua như vậy thảm án, vẫn là cảm thấy cả người rùng mình.

“Trần tử mặc đâu?” Hứa Hắc đột nhiên hỏi nói.

“Hắn đã chết.” La Cương thở dài, trong mắt hiện lên tiếc hận chi sắc, “Hắn đã từng là chúng ta năm người tổ chi nhất, chẳng qua, người này gian ngoan không hóa, thế nhưng mưu toan giải cứu Liệt Phong Thành, chúng ta tìm kiếm hắn, kỳ thật là vì giải quyết cái này tai hoạ ngầm.”

Hứa Hắc lâm vào trầm mặc.

Hắn cũng không phải đồng tình tâm tràn lan người, không có khả năng làm được trần tử mặc như vậy, cứu vớt thương sinh. Nhưng cũng vô pháp yên tâm thoải mái đi cùng nhất bang tà ma thông đồng làm bậy.

Bất quá, hắn thật sự không có thông đồng làm bậy sao?

Ở hắn bế quan đột phá khoảnh khắc, hắn chính là rõ ràng thật sự, là La Cương đầu tới đại lượng linh thạch, trợ hắn đột phá! Thậm chí bên trong thành tu sĩ sau khi chết, trong túi trữ vật linh thạch, cũng bị Hứa Hắc cách không lợi dụng.

Hắn cũng coi như là tàn sát dân trong thành hoạch ích giả!

“Hứa Hắc, những người này cùng ngươi không thân chẳng quen, đã chết cũng liền đã chết, cùng ngươi có quan hệ gì?”

Hứa Hắc trong lòng, xuất hiện một cái khác thanh âm: “Vừa lúc, ngươi đạt được ác linh chung, đem nơi đây hồn phách toàn bộ thu thập lên, luyện chế thành ác linh, lại hơi thêm tế luyện, nói không chừng lại có thể nhiều một kiện ngũ giai pháp bảo!”

“Đây chính là một vạn cái hồn phách, hảo hảo lợi dụng, nhưng đừng lãng phí.”

Hứa Hắc nghe trong lòng mặt khác thanh âm, thế nhưng gật gật đầu, cảm thấy có đạo lý.

Nhưng chợt, hắn liền đánh cái rùng mình.

Thanh âm này là từ đâu toát ra tới?

Vì cái gì cái thứ hai thanh âm lại xuất hiện?

Đang lúc Hứa Hắc kinh nghi khoảnh khắc, rất xa, hắn đột nhiên nghe được một tiếng đinh tai nhức óc rít gào, từ ngoài thành xa không truyền đến.

“Liệt Phong Thành thành chủ, giao ra kẻ cắp Hứa Hắc, nếu không, ta chờ đồ quang Liệt Phong Thành, chó gà không tha!”

“Giao ra Hứa Hắc, giao ra pháp tắc truyền thừa, nếu không chó gà không tha!”

Từng đạo tràn ngập sát khí thanh âm, từ phương xa cuối ầm ầm tới, vang vọng ở toàn bộ Liệt Phong Thành trong ngoài, như sấm minh oanh động, đinh tai nhức óc.

Này đó trong thanh âm, Hứa Hắc nghe được Cổ Mộ Phái văn trưởng lão, nghe được luyện huyết tông hùng ngạn, nghe được diễn đạo tông đại trưởng lão mà nguyên tử, nghe được Thiên Ngân Kiếm Tông Thanh Vân Tử, thậm chí liền thần khôi tông người, cũng ở trong đó.

Không cần xem cũng biết, đây là một cái từ năm cái siêu cấp tông môn, tạo thành liên quân, tiến đến tấn công Liệt Phong Thành.

Từ bọn họ khẩu hiệu tới xem, này tuyệt phi thường nhân có thể chống lại lực lượng.

La Cương ngẩng đầu nhìn trời, chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Hứa Hắc, ngươi hiểu chưa?”

“Người tu tiên, cùng thiên tranh, nếu bất biến cường, liền sẽ như Liệt Phong Thành dân chúng, hóa thành xương khô!”

“Nếu còn có buồn cười thương hại chi tâm, liền sẽ như trần tử mặc như vậy, chết không có chỗ chôn!”

La Cương thanh âm tuyên truyền giác ngộ, làm Hứa Hắc sững sờ ở tại chỗ.
Trần tử mặc lúc ấy, nhất định là đi tìm mỗ vị đại nhân vật, lấy trận pháp truyền thừa vì đại giới, cầu vị kia đại nhân vật hỗ trợ, giải cứu Liệt Phong Thành!”

“Nhưng ta một chút không lo lắng Liệt Phong Thành bí mật sẽ tiết lộ đi ra ngoài, ngươi biết vì cái gì sao?”

La Cương cười hỏi.

Hứa Hắc không có trả lời, hắn trong lòng đã có đáp án.

Ở cái này thế đạo, mỗi người đều ở cùng thiên tranh.

Nếu không thích ứng, chỉ có thể bị đào thải!

…………

Thần khôi tông, cơ xu động phủ nội.

Tần Huyền Cơ cướp đoạt trần tử mặc túi trữ vật, từ đây người lưu lại rất nhiều trong ngọc giản, biết được hết thảy chân tướng.

Theo sau, hắn tựa hồ nghĩ tới cái gì, từ cơ xu nạp giới lấy ra một quả huyết sắc tinh hạch, niết ở lòng bàn tay, trong mắt hiện lên dị sắc.

“Thì ra là thế.”

Tần Huyền Cơ đôi mắt nheo lại, lẩm bẩm: “Này cơ xu, căn bản không có giải cứu Liệt Phong Thành ý tứ, mà là luyện chế một quả ngưng huyết tinh hạch, ngày đêm tế luyện, ta nguyên bản không biết vật ấy có gì tác dụng.”

“Nguyên lai hắn là tính toán lấy vật ấy, hấp thu Liệt Phong Thành chúng sinh máu, chế tạo một cái ngũ giai con rối.”

“Giải cứu Liệt Phong Thành? Thật là một cái chê cười.”

Tần Huyền Cơ lắc lắc đầu.

Hắn nhìn trước mắt đã chết đi trần tử mặc, bỗng nhiên cảm giác, đối phương có chút buồn cười, lại có chút đáng thương.

Trên đời này, luôn có một ít chấp nhất người, hy vọng từ trong sương đen bậc lửa một phen hỏa, cho rằng có thể chiếu sáng lên chúng sinh, không nghĩ tới, nào có cái gì sương đen, lại nào có cái gì hỏa?

Loại này tu sĩ, chỉ biết bị tự nhiên đào thải.

—-

Lấy lại công đạo? Một khắc trước còn gọi huyên náo chó gà không tha người, hiện giờ, ồn ào phải vì Liệt Phong Thành dân chúng lấy lại công đạo.

Cỡ nào châm chọc!

Bất quá, Thiên Ngân Kiếm Tông từ trước đến nay tự xưng là danh môn chính phái, nói ra loại này lời nói tới, nhưng thật ra đường hoàng, nói có sách mách có chứng.

Đây là một hợp lý ra tay lý do!

“Giết nhiều như vậy vô tội người, các ngươi vi phạm lẽ trời, ta diễn đạo tông cũng sẽ ra tay, đem ngươi chờ tà ma tru sát!”

Diễn đạo tông đại trưởng lão mà nguyên tử, cũng xuất khẩu giận mắng, lý do cùng Thiên Ngân Kiếm Tông giống nhau.

“Ha hả a, giết người thì đền mạng, hôm nay các ngươi ai cũng đừng nghĩ đi!”

“Tất cả đều chết ở chỗ này, vì Liệt Phong Thành vô tội người chôn cùng!”

Còn lại tam phương thế lực, cũng sôi nổi kêu gào, tuyên bố muốn tiêu diệt sát La Cương đám người.

Như vậy lý do, so với làm cho bọn họ giao ra Hứa Hắc, càng cụ bị thuyết phục lực, bọn họ đứng ở đạo đức điểm cao, phải vì Liệt Phong Thành chết đi người báo thù, đủ để cho mọi người động thủ, không hề tâm lý gánh nặng.

“Ha hả, hứa huynh, ngươi thấy sao? Ngươi nghe được sao?”

La Cương hơi hơi mỉm cười, nhìn về phía phía sau Hứa Hắc.

Hứa Hắc lẳng lặng nhìn phía trước công tới mọi người, không rên một tiếng.

“Nếu là không hy sinh rớt này thượng vạn người, chúng ta Liệt Phong Thành, sẽ gặp phải cái gì kết cục? Ngươi, ta lại sẽ gặp phải cái gì kết cục!”

La Cương nhắm lại mắt, một đạo hoang vắng ý cảnh, từ giữa mày khuếch tán đi ra ngoài, cùng Liệt Phong Thành rách nát hoàn mỹ kết hợp.

Loại này hoang vu rách nát cảm giác, cùng thành hợp nhất, cùng người hợp nhất, càng thêm mãnh liệt, đạt tới cực hạn, làm không gian xuất hiện run rẩy, làm đại địa trời cao xuất hiện kịch liệt dao động.

“Nếu bất biến cường, không đoạt lấy hết thảy, lấy cái gì bảo hộ chính mình?!”

“Bất biến cường, liền sẽ chết!”
 
Móa. Lão Lý nhị đó damage khủng nhất map Ly Châu mà sợ vợ một cây. Cơ mà vợ lão thì cả lão Dương còn sợ chứ đéo riêng gì lão.

Thằng con lão đúng chuẩn phải là main chính. Cha boss khủng, vận may phải nói là đcm trùm truyện luôn. Chỉ xui cái là nhân vật phụ mà thôi.
Sao bằng con ghệ thằng main con đấy con kinh vơ vợ Lý Nhị a hihi
 
Hứa Hắc lập với sơn môn, ánh mắt đảo qua chỉ dư 30 vị tu sĩ, đảo qua bọn họ mỗi một người gương mặt, đảo qua những cái đó ngã trên mặt đất bỏ mình người.

Hứa Hắc trong mắt, hiện lên hiếm thấy bi phẫn.

“Hứa mỗ không thể ở tông môn nguy nan khoảnh khắc trở về, hại tông môn lưu lạc đến tận đây, chư vị lại không so đo hiềm khích trước đây, hành này đại lễ, Hứa mỗ…… Chịu chi hổ thẹn!”

Hứa Hắc đồng dạng nửa quỳ trên mặt đất, cúi đầu.

“Hứa lão tổ!”

Mọi người khiếp sợ ngẩng đầu.

Hứa Hắc không nói gì.

Thần Châu tinh tai nạn, là hắn triệu tới, chính là hắn giết khương sáu vũ, đắc tội Linh giới đại năng, mới lệnh đến mẫu tinh tao này đại họa.

Hắn không chỉ có thẹn với thần khôi tông, càng là thẹn với Thần Châu tinh đếm không hết sinh linh.

Nhân loại, yêu thú, cũng hoặc là thực vật, đá cứng……

Hứa Hắc không hề là máu lạnh vô tình người, hắn sinh với Thần Châu, tu hành với Thần Châu, ở nơi này kết đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, đạt được vô tận linh khí tẩm bổ.

Mỗi người đều có thể không hề giữ lại đòi lấy, mỗi người có thể tranh kia nhất tuyến thiên cơ, nhưng thỉnh nhớ kỹ, không có dưới chân thổ địa, không có viên tinh cầu này vô tư cấp dưỡng……

Ngươi cái gì cũng không phải!

Loại cảm giác này, đối với sinh hoạt hằng ngày ở Thần Châu tinh sinh linh tới nói, có lẽ cũng không thể cảm nhận được.

Chỉ có ngươi du đãng hậu thế ngoại, ở vào không hề linh khí, lạnh băng hư vô vũ trụ trung, ở vào không hề huyết nhục sinh mệnh ra đời ám tinh, mới càng có thể hội.

Đương sinh tồn, biến thành một loại dễ như trở bàn tay đồ vật, mọi người liền sẽ tập mãi thành thói quen.

Ly hương người, mới có thể cảm nhận được gia ấm áp. Mất đi thổ địa, mới có thể minh bạch thổ địa trân quý!

Đương Hứa Hắc, một lần nữa đứng ở Thần Châu tinh thổ địa thượng.

Ướt át không khí, hợp lòng người khí hậu, ấm áp ánh mặt trời, còn có quen thuộc Thiên Đạo pháp tắc…… Đương này đó đã từng tập mãi thành thói quen chi vật, lại lần nữa trở về khi, Hứa Hắc chỉ cảm thấy cái mũi lên men, nội tâm có không thể ngăn chặn cảm xúc ở cuồn cuộn.

Tiếp theo, Hứa Hắc lại nhìn về phía tước đạo nhân, muốn nói lại thôi.

Tước đạo nhân nói: “Mặc kệ như thế nào, trở về liền hảo.”

Hứa Hắc không tốt lời nói, hắn lấy ra một quả nạp giới, trong đó có một ngàn nhiều khối linh sa, còn có phía trước đoạt lại đông đảo túi trữ vật, cùng nhau giao cho tước đạo nhân trong tay.

“Này đó vật tư, cấp còn thừa người phát đi xuống đi.” Hứa Hắc nói.

Tước đạo nhân vừa nghe lời này, nguyên bản tính toán cự tuyệt nói, bị hắn nuốt trở vào.

Hắn thật mạnh gật đầu, cười khổ nói: “Tông môn bổn ứng làm cảng tránh gió, cung cấp tài nguyên, không nghĩ tới, lại muốn cho ngươi tới cứu vớt, còn làm ngươi cung cấp vật tư, ta cái này tông chủ…… Thật đúng là hổ thẹn khó làm.”

Hứa Hắc lắc đầu nói: “Ở ta làm đệ tử độ kiếp là lúc, tông môn đã che chở qua, hiện giờ, ta đã không hề là tông môn đệ tử, mà là thái thượng trưởng lão, lý nên gánh vác khởi trách nhiệm!”

Thân là đệ tử, hưởng thụ tông môn che chở, hưởng thụ tông môn cung cấp vật tư.

Trở thành trưởng lão, che chở tông môn, phụng dưỡng ngược lại tông môn.

Đây là Thần Châu tinh nhiều thế hệ truyền thừa xuống dưới thói quen.

Tuy rằng Thiên Đạo pháp tắc, chú trọng cắn nuốt hết thảy ngoại lai lực lượng, cường giả sinh, kẻ yếu chết, nhưng kia gần chỉ là sinh tồn bản năng.

Nếu là mỗi người đều chỉ có bản năng, còn có tông môn tồn tại sao? Còn có truyền thừa tất yếu sao?

Hứa Hắc bán ra nện bước, đi tới Tiêu Cừu trước mặt.

Tiêu Cừu đã ngã xuống, hắn tu vi vượt qua Nguyên Anh kỳ điểm tới hạn, thành công vượt qua bình cảnh, tùy thời có thể Hóa Thần.

Chỉ là khuyết thiếu linh thạch, ở linh khí bị rút cạn tông môn nội, vô lực đột phá, chỉ có thể lấy Nguyên Anh kỳ tu vi chết trận.

Không có Hóa Thần, liền sau khi chết tiến vào ngàn cơ đại trận tư cách đều không có.

Giống Tiêu Cừu như vậy ngã xuống người, rất nhiều rất nhiều.

“Như có kiếp sau, nguyện ngươi đại đạo chung thành.” Hứa Hắc nhẹ giọng nói nhỏ.

Vương đỉnh tử khí đã lan tràn đến toàn thân, hắn mệnh số đã hết, giống như là một cái bệnh nặng người, hơi thở thoi thóp nằm trên mặt đất, suy yếu liền đầu đều nâng không nổi tới.

Khí vận tiêu tán, tử khí quấn thân, thần tiên khó cứu.

“Vương đỉnh.”

Hứa Hắc đi tới vương đỉnh trước mặt, vuốt hắn cái trán.

Vương đỉnh tựa hồ khôi phục một ít tinh lực, hắn nhìn Hứa Hắc, giống như là thấy quê nhà đại xà, ngẩng đầu, ngừng ở hắn trước mặt, giống như một tôn bảo hộ thần.

“Là…… Hứa tiền bối sao?” Vương đỉnh miễn cưỡng nhắc tới một tia tinh thần.

“Là ta.”

“Hứa tiền bối, ta tưởng…… Ta tưởng về nhà.” Vương đỉnh suy yếu nói.

Hứa Hắc cái gì cũng chưa nói, chỉ là gật gật đầu.

Hắn nắm lên vương đỉnh, thân hình nhất dược dựng lên, chạy ra khỏi thần khôi tông, bay ra giới ngoại.

Hứa Hắc một bước vượt qua mấy vạn dặm, vượt qua tây thương giới, vượt qua Đông Hải, đi tới đã từng Tần quốc lãnh địa, đi tới bọn họ quê nhà —— xà thôn.

Xà thôn đã không còn nữa, phóng nhãn nhìn lại, chỉ còn lại có một mảnh đổ nát thê lương.

Thần Châu tinh bị xâm lấn sau, sống sót người cực nhỏ cực nhỏ, mặc dù là phàm nhân, cũng chết đi hơn phân nửa. Thành trấn biến mất, biến thành hoang dã, phồn hoa trên đường phố trống không, tiêu điều rách nát, mười hộ chín không.

Thực vật từ nham thạch phùng trung mọc ra, đem phòng ốc vây quanh, đã từng cửa thôn dưa hấu trong đất, mọc ra một mảnh xanh ngắt lùm cây, kia một tòa vương đỉnh cha mẹ mộ phần, sớm đã biến mất không thấy.

Bằng vào trong trí nhớ phương vị, Hứa Hắc đi tới dưa hấu mà trung.

Hứa Hắc đem vương đỉnh đặt ở trên mặt đất, nói: “Vương tiểu ngưu, về đến nhà.”

Vương tiểu ngưu nằm ở dưa hấu trong đất, bỗng nhiên cảm thấy một trận từ đáy lòng ấm áp, như là có một đôi hư ảo tay, vuốt ve hắn cái trán, ở triệu hoán hắn về nhà.

“Cha, nương, muội muội……”

Vương tiểu ngưu trong mắt không có nước mắt, chỉ có ôn hòa cùng an tường, hắn cứ như vậy, nằm ở dưa hấu trong đất, chìm vào ngầm, vĩnh viễn biến mất.

“Như có kiếp sau, nguyện ngươi không hề cô đơn.” Hứa Hắc nói.

Vương đỉnh khí vận hao hết, Tiêu Cừu cũng ngã xuống, bọn họ hai người đều có chút rất tốt tiền đồ, lại không phải mỗi người đều có thể như thế hắc như vậy, đi đến Hóa Thần cuối.

Càng nhiều, còn lại là nửa đường chết non, chẳng sợ so với bọn hắn càng thiên tài hạng người, từ xưa đến nay, cũng không biết nhiều ít, chết ở nửa đường.

Đây mới là tu tiên thái độ bình thường. Mỗi người đều có thể đắc đạo, chỉ tồn tại với trong truyền thuyết.

Có thể tu luyện đến Nguyên Anh kỳ đại viên mãn, đã là lông phượng sừng lân, vạn trung vô nhất.

…………

Hứa Hắc quay đầu lại, nhìn về phía một phương hướng.

Hắn một bước bước ra, rời đi xà thôn phế tích, đi tới Vạn Xà Cốc nội.

Năm đó lão xà vương mộ bia, đã chìm vào ngầm, thi thể đã biến thành chất dinh dưỡng, trở về thiên địa tự nhiên.

Ngay cả kia khối mộ bia, Hứa Hắc thông qua thần thức tra xét hồi lâu, mới phát hiện, đã biến thành một khối thường thường vô kỳ cục đá.

Bất luận cái gì sự vật, đều đánh không lại thời gian cọ rửa.

Có lẽ hiện tại, còn có người nhớ rõ bọn họ, nhưng vạn năm về sau, trăm vạn năm về sau, năm đó việc, lại có ai nhớ rõ? Năm đó người, lại có người sẽ nhắc tới?

Vô luận kiếp này cỡ nào phong cảnh, cỡ nào cường thịnh nhất thời, nếu không thể phi thăng, sau này, chính là một nắm đất vàng.

Hứa Hắc lấy ra một khối cự thạch, đặt ở Vạn Xà Cốc trung tâm.

Đây là hắn ở trong tối tinh khai thác vật liệu đá, tên là thuỷ tinh nâu thạch, tính dai cực cường, dù cho trăm vạn năm mưa gió, cũng sẽ không có chút nào mài mòn.

Hứa Hắc ở bia đá, viết xuống hai chữ —— Hứa Hắc.

Hắn tự cấp chính mình quật mộ.
 
Già rồi đọc Lạng Kha Kì Duyên cho chill chill :))
Kiếm Lai thằng main nhìn chán , được thằng Thôi Đông Sơn là thú vị =))
 
Nó phản ảnh đúng thực trạng đàn ông TQ với VN bây giờ còn gì hehe , nhiều thằng nhìn hầm hố khỏe vll mà về nhà dưới màu con vợ bị nó áp chế hèn vkl lkkk
nói thật, k chui chạn thì làm đ có khái niệm dưới màu tml ơi :))
 

Có thể bạn quan tâm

Top