Trong 3 lãnh đạo 3Q về khoản dùng ng thì Tháo là kém nhất, dù Tháo cũng rất giỏi dùng ng
Tháo dùng ng theo kiểu có tài là dùng, ko care đạo đức và thường dùng quyền thuật áp chế ng ta. Tất nhiên, kiểu này thì lúc Tháo còn sống ko đứa nào dám ho he j vì ông giỏi, nhưng khi ông chết, ko ai đủ tài áp chế nữa thì ngay lập tức bộ hạ làm phản. Nhà Ngụy là nhà duy nhất trong 3Q bị quyền thần soán ngôi (Tư Mã Ý - bộ hạ Tháo). Chính sách đồn điền do Vu Cấm và Tư Mã Ý đề xuất cho Tháo, 2 a này có tài nhưng sau này đều phụ Tháo (Vu Cấm bị Quan Vũ túm trong trận Phàn Thành đã đầu hàng, làm Tháo phát cay đắng thốt rằng mình nhìn nhầm ng, Vu Cấm theo mình mấy chục năm mà rốt cuộc ko bằng tml Bàng Đức mới theo đc mấy ngày). Tư Mã thì nói trên rồi.
Bị về mặt dùng ng là giỏi nhất (dù tài năng quân sự, chính trị ko bằng Tháo, Tháo nể Bị là ở chỗ này). Nhưng ng theo Bị, sau khi Bị chết đều hết lòng phò tá con Bị. Thục cũng ko có nạn quyền thần soán ngôi dù về mặt tổ chức quyền lực còn tập chung hơn cả Ngụy với chức Thừa tướng do Bị có mắt chọn ng (gia cát).
Quyền cũng rất giỏi. Lên nắm quyền lúc còn non nớt, phe phái Ngô thì phức tạp và luôn có sóng ngầm giữa phái quan văn-võ/ già-trẻ/ sỹ tộc Giang Nam - quý tộc Giang Bắc chạy nạn xuống, thế mà lão cân bằng đc. Ko những bảo toàn đc cơ nghiệp mà còn xây dựng đc lớn thêm nhờ tận dụng đc trí lực của mọi phe phái (việc nội hỏi trương chiêu, việc ngoại hỏi chu du). Cướp đc đất của ng ta thì dễ (tôn sách) nhưng cướp xong rồi để ng ta ko những ko thù mình mà còn dốc sức vì thì cực khó (Lục Tốn - cháu Lục Kháng, thái thú 9 Giang là đất bị Sách cướp nhưng sau này Tốn lại là danh thần của Quyền)