Xưa t ún củng dc. Ún hết 1 thùng là bt, có lần nhậu solo vs loz kia mỗi thằng 26 chai, vẫn tự chạy xe máy từ thủ đức về biên hoà an toàn. Sau đi làm nhậu vs khách hàng, t làm ngân hàng, 1 mình t vs ông sếp nhậu vs nguyên 1 đám cty kia, t ún có tiếng rồi nên ông sếp nhường t tiếp hết. Ún bao nhiu t ko thể đếm nổi, ún từ 8-9h sáng đến chiều 4h về. Về bank thì ông sếp nói thui cho t về nhà nghỉ, khỏi cần làm hum nay. Nhưng đó lại là cái dở, đm t mệt quá r lại kiu t về, ko cho t ở đó nằm nghỉ xíu. T về trên đường xảy ra tai nạn, tông xe tải. Vào chợ rẫy cấp cứu, ai cũng nói t 90% là chết r

Vào cái khoa chấn thương sọ não của chợ rẫy thì vào cho đúng quy trình thui, ấy thế mà t lại sống dc tụi m ạ
.png)
nghe mọi ng kể t suốt 1 tuần lễ tỉnh r, nhưng ăn nói điên khùng, cọc cằn. Cái quãng time đó t cũng ko còn ký ức, cái lúc t tỉnh dậy có thần trí như 1 ng bt thì t vẫn nhớ. T thức dậy cứ tưởng mình đang là hs cấp 3, đang chuẩn bị thi vào đh

mãi sau đó 2-3 ngày t mới tim lại dc ký ức. Và suốt 3 tháng sau đó, là quãng time stress kinh khủng của t. Vì đang lành lặn sống khoẻ mạnh vui vẻ, tỉnh dậy thấy mình chân tay mặt mũi như cc. Chân t bị què lun tui m ạ, sau tập vật lý trị liệu suốt nửa năm trời mới tạm bt. Đến bây h t đi đứng bt r. Nhưng chạy nhanh hết tốc lực thì chưa dc. T vẫn đang tập chạy

và bây giờ thì t ún bia yếu r. Và t cũng ko mún ún nhiều nữa. Giờ chỉ xã giao 1 vài chai thui