Đời nghèo túng bấn quá chừng,
Bạn bè rủ rỉ kiếm mừng xứ xa.
Nghe lời mật ngọt như hoa,
Ai ngờ "làm ăn" hóa ra ngục tù!
Xiềng xích trói chặt thân cuồng,
Roi điện giật nảy, lệ tuôn ướt nhòa.
"Làm không?" giọng dữ quát la,
Nghĩ thân nghĩ phận, đành là... cúi xin.
Kiếp người như thể bọt hình,
Ước mơ "đổi đời" sao đành bỏ đi?