Tao mới ở Sài Gòn về. Tao vào vì công chuyện riêng, nhưng cũng gặp lại một số anh em bạn bè cũ. Được ngồi kể về ông anh trước đây bọn tao chơi cùng. Nghĩ thấy cay.
Ngày xưa trong các nhóm thiện nguyện bọn tao có đi phát cơm ở Bv Ung bướu, bệnh viện Nhi Đồng 1,2...Trong nhóm có 1 anh học trước bọn tao 2 khoá, trường Y. Nếu nói về học lực thì tao tin mấy thằng vào trường y toàn thằng khá. Ông anh này không những thế mà còn khá gần bậc nhất trong cái lứa đó. Ông ý có 2 học bổng toàn phần tiến sĩ bên Mỹ và Thuỵ Sĩ. Cuối cùng ông ý học hết đại học thì sang Thuỵ Sĩ.
Tao sau này ra trường đi làm, anh em cũng chẳng liên lạc, chỉ còn lại mấy anh em ở SG còn liên lạc.
Đợt rồi vào thì mấy người bảo ông ý bị tâm thần mẹ rồi, giờ phải sang Mỹ chữa. Coi như bỏ cả tương lai.
Chuyện thì đại khái là sau khi học về công tác tại 1 khoa của 1 bv khá nổi tiếng, về chuyên môn ông này cũng khá, vì đi du học đúng chuyên ngành tại nơi có nền ý tế phát triển nên về VN cũng coi là có số má, quan trọng là ông ý làm chuẩn, các ca khó sau này toàn ông ý làm, còn về nghiệp vụ quản lý thì thấy bảo cũng được ưu ái lắm.
Nhưng đm ở đó thì vẫn là môi trường nhà nước, ông ý bị gài mấy lần dẫn đến làm sai, mà sai do bị chơi đểu, uy tín giảm. Ông ý rơi vào trầm cảm, phẫn uất quá đến trạng thái tâm thần.
Gia đình con 1, nhà dưới miền tây không có giàu, may được chính cái đại học trước cho học bổng mà ông ý không đi, họ đài thọ tất cả chi phí chữa trị...
Tao mong là ông ý sẽ qua cái kiếp nạn này, chứ thực sự đó là nhân tài, vì theo cách tao biết cả 2 năm trời, sau bạn bè tao kể khi ông ấy về thì ông ấy đúng là người vừa có tài, vừa có tâm.
Giờ nghĩ thấy chỉ muốn chửi đổng, đm cái xã hội này như cứt, con người tha hoá. Tao nghĩ còn nhiều người cũng kiểu bị vùi dập như ông ý thôi.
Ngày xưa trong các nhóm thiện nguyện bọn tao có đi phát cơm ở Bv Ung bướu, bệnh viện Nhi Đồng 1,2...Trong nhóm có 1 anh học trước bọn tao 2 khoá, trường Y. Nếu nói về học lực thì tao tin mấy thằng vào trường y toàn thằng khá. Ông anh này không những thế mà còn khá gần bậc nhất trong cái lứa đó. Ông ý có 2 học bổng toàn phần tiến sĩ bên Mỹ và Thuỵ Sĩ. Cuối cùng ông ý học hết đại học thì sang Thuỵ Sĩ.
Tao sau này ra trường đi làm, anh em cũng chẳng liên lạc, chỉ còn lại mấy anh em ở SG còn liên lạc.
Đợt rồi vào thì mấy người bảo ông ý bị tâm thần mẹ rồi, giờ phải sang Mỹ chữa. Coi như bỏ cả tương lai.
Chuyện thì đại khái là sau khi học về công tác tại 1 khoa của 1 bv khá nổi tiếng, về chuyên môn ông này cũng khá, vì đi du học đúng chuyên ngành tại nơi có nền ý tế phát triển nên về VN cũng coi là có số má, quan trọng là ông ý làm chuẩn, các ca khó sau này toàn ông ý làm, còn về nghiệp vụ quản lý thì thấy bảo cũng được ưu ái lắm.
Nhưng đm ở đó thì vẫn là môi trường nhà nước, ông ý bị gài mấy lần dẫn đến làm sai, mà sai do bị chơi đểu, uy tín giảm. Ông ý rơi vào trầm cảm, phẫn uất quá đến trạng thái tâm thần.
Gia đình con 1, nhà dưới miền tây không có giàu, may được chính cái đại học trước cho học bổng mà ông ý không đi, họ đài thọ tất cả chi phí chữa trị...
Tao mong là ông ý sẽ qua cái kiếp nạn này, chứ thực sự đó là nhân tài, vì theo cách tao biết cả 2 năm trời, sau bạn bè tao kể khi ông ấy về thì ông ấy đúng là người vừa có tài, vừa có tâm.
Giờ nghĩ thấy chỉ muốn chửi đổng, đm cái xã hội này như cứt, con người tha hoá. Tao nghĩ còn nhiều người cũng kiểu bị vùi dập như ông ý thôi.