• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Truyện non-sex và có yếu tố sex

Lý do tao bắt đầu viết lại truyện này (từ post #1) cũng chính là vì sự xuất hiện đột ngột trở lại của HA trong cuộc đời tao sau 15 năm.
thế giờ gặp lại nyc sau 15 năm cảm giác ntn hả mày ? chắc mày và nyc đều có gia đình riêng hạnh phúc riêng rồi đấy, gặp nhau tâm sự lại chuyện cũ hay những dự định cuộc sống tương lai mới ?
 
T là spham của chênh lệch giai cấp đây.
Mẹ t là tiểu thư, con cưng của trưởng ban tổ chức tỉnh, bố t là con nông dân, nhà ko nghèo nhưng chênh lệch là rõ.
Cái vấn đề ko hẳn là tiền bạc, mà là khác nhau về hệ ý thức và tầng lớp. Như thg thớt có nói bên nhà Ha sẽ quan hệ với giới tinh hoa. Còn nhà thớt thì … quá nhiều sự khác biệt sẽ tạo nên sự tự ti. T gặp nhiều ca thế này rồi. Nếu 2 vợ chồng mà ck kém về xuất thân thì cơ bản ck phải có khí chất, phải biết rõ mình là ai và có quan điểm chính kiến. Còn ko thì 1 là chui chạn, 2 là sinh tự ti rồi ngoại tình …
người ta nói nồi nào úp vung đấy, hay môn đăng hậu đối không phải là ko có nguyên do. Chênh lệch về tiền bạc có thể (may mắn) được thu hẹp chứ chênh lệch về đẳng cấp và hiểu biết thì nó xa vạn trượng...
 
Tao bị mât 1 số post, hoặc có thể là thread đã bị dời đi chỗ khác. Nhưng 1 phần tao cũng chưa định hình dc hết những chuyện tao muốn kể ra để mà trình bày theo trình tự. Thôi thì lúc nào nhớ ra chuyện gì viết chuyện ấy. Khi nào viết hết rồi thì sẽ tổng hợp lại1 lượt theo mạch thời gian. Hi vọng chính mày vẫn ủng hộ.

Tự nhiên tao lại quay trở lại cái post này vì tao nhớ ra 1 số chuyện cũ mà tao muốn kể.

Năm ấy (2008) tầm tháng 3 là bọn tao phải chốt đăng kí nguyện vọng thi ĐH. Thi 2 đợt cách nhau 1 tuần nên tối đa có thể thi 2 khối khác nhau. Tao thi A (chính) và B (phụ), vì như vậy tao chỉ cần học thêm Sinh vật (đm nếu kiến thức thi toàn câu hỏi lqan đến tâm sinh lý tuổi ẩm ương và cách để dụ bạn gái tụt quần thì tao chắc phải được tuyển đặc cách đéo cần thi). A thi trước, cùng đấy là có 1 số khối (hồi đấy chưa gọi là "tổ hợp" như cách gọi ngu Lồn của VTV bây giờ) na ná cũng thi cùng đợt với A, ví dụ tao biết ĐH dựng xây (đào tạo công nhân trộn vữa lành nghề cho tổ quốc) có cái khối Toán-lý-vẽ, hình như gọi là khối V. B với D thi sau, hình như có cả lựa chọn toán+văn+1 ngoại ngữ khác không nhất thiết là tiếng anh.

Tao thi NEU và ngắm kiểm toán. Năm ấy tao đc 27 điểm (hoặc chúng mày có thể nghĩ tao xạo Lồn cũng dc, nhiều lúc tao còn hơi overthinking theo kiểu có nên kể sai 1 số chi tiết k quá ảnh hưởng tới mạch truyện không, để hạn chế khả năng bị dì ra info). Nhưng thực sự đề năm đấy nó dễ hơn mức tao đã chuẩn bị để đối mặt. 9 9 9. Nhưng thôi đấy là chuyện để sau. Quay lại mạch chuyện chính là lúc đấy tao đã xác định tao thi NEU và học audit, xác định từ những ngày đầu đi học lò với thằng Dương.

Nên chỉ còn có 1 lựa chọn là khối thứ 2. Tất nhiên phần lớn sẽ chọn khối B để cho đỡ phải học thêm nhiều, chỉ cần học thêm 1 môn là Sinh học, mà môn đấy cơ bản cũng tương đối dễ thở hơn Toán Lý. Theo tao nhớ là kiến thức thi Sinh vật ở đại học chỉ gói gọn trong chương trình năm lớp 12.

Hồng Anh thì không chắc chắn lắm về lựa chọn của mình, tao thấy em nghiên cứu cái quyển những điều cần biết về tuyển sinh ĐH Cao đẳng gần như hàng ngày, trong mấy ngày cuối trước khi chốt hồ sơ gửi đi ấy. Có tâm sự với tao với giọng băn khoăn (đôi chút thôi), đủ để tao biết là bố (và cả mẹ em) đặt kì vọng vào em rất nhiều:

- Hzz thi trường gì mà chắc chắn đỗ không phải nghĩ nhỉ.

Tao phì cười - em nhìn tao - tao vẫn cố giữ nụ cười, tao nghiêng đầu nắm áp má xuống bàn và vẫn nhìn em cười. Như thể một con mèo nhìn chủ, tao nghĩ là làm như thế em sẽ thấy thoải mái hơn đôi chút:

- Nhưng mà thi mấy trường mười mấy điểm thì thà không thi còn hơn ý - em nhìn tao than thở.

Tao lấy tay bẹo má em, tao cũng chẳng biết nói gì. Ngày ấy HA đã kể cho tao là Huyền Anh thi tạch NEU, nhưng bằng một cách nào đó mà HA k rõ, Huyền Anh vẫn học và ra trường bình thường. Thậm chí còn học ở 1 ngành khá hot của NEU thời điểm ấy là kinh tế đầu tư, cái ngành mà dưới 24 điểm khối A (ngày đấy thi là cộng điểm 3 môn vào thôi, Hanoi thì đéo có ưu điểm vùng hay thương binh nên khỏi tính) thì gần như đéo có cửa mơ. Nhưng đấy là ngoài biết thế thôi, chứ trong nhà bố mẹ HA chì chiết Huyền Anh nhiều lắm, HA bảo tớ mà là bà ý chắc tớ cũng stress đến nổ đầu. Bố HA bắt Huyền Anh học full 4 năm ở VN ra trường cầm bằng tốt nghiệp rồi mới cho vỗ cánh đi du học, thoát khỏi sự quản chế của bố mẹ. Sau này trải đời hơn tao mới nghĩ lại cái hôm Tết tới nhà HA, bố HA là kiểu người ăn nói dân dã gần gũi nhưng lời nói đều hàm chứa kiến thức và trải đời kinh hồn - ngày ấy tao còn non nên tao nghĩ ng lớn là bình thường, sau đến tuổi 3x mới thấy là dell đơn giản - và chắc chắn kiểu người đàn ông như thế là kiểu người ghê gớm và một khi đã nói câu quyết định là vợ con éo dám ho he.

Cũng vì thế mà HA hơi ... coi thường cái trường NEU.

- Hay cậu thi ngoại thương đi. Xong đi học với tó. NEU chẳng cần thi cũng vào học được mà.

Tao biết là HA nói thế vì tận mắt chứng kiến câu chuyện của Huyền Anh thôi. Tao vẫn vuốt má và vuốt tóc em - bọn lớp tao giờ quá quen và éo còn tháy ngạc nhiên khi tụi tao ngang nhiên âu yếm nhau như thế giữa lớp rồi:

+ Tớ đã nghiên cứu rất kĩ rồi. Thậm chí đã hình dung ra con đường tớ có thể đi sau khi tốt nghiệp.

Dừng lại một chút, tao nói với giọng nghiêm khắc hơn (lẽ ra tao không nên nói thế với HA):

+ Đấy không phải là một quyết định cảm tính trong chốc lát.

HA không nói gì, ủ rũ. Tao đã thoáng thấy em buồn, tao nghĩ là lát tao sẽ xin lỗi em. Nhưng lúc sau khi tao chở em về thì em vẫn ôm eo tao và cười hì hì, nên tao đã quên mẹ mất chuyện đấy.

Đến cổng nhà HA, tao lục balo ra và lấy tờ điền nháp của tao cho cái nguyện vọng thi. Hồi đấy viết 1 bộ như thế phải nắn nót vcl vì lệch phát là mất 8k mua lại ngay, mà chỗ .... để điền nó có tí tẹo, phải co chữ bé tí hin mới vừa. HA thì bao giờ cũng đứng ở cổng đợi tao đi khỏi rồi mới mở cửa vào nhà, không bao giờ em đi vào khi tao còn đứng đó:

+ Khi nào cậu quyết định xong thì viết bộ của tớ nữa nhé. Tớ viết hỏng mấy tờ rồi.

---

Tao hỏng chắc 3 4 tờ gì đấy nhưng HA thì chắc phải đến 20 tờ (bộ). Em bảo nhiều khi nghĩ là chốt p/án rồi, đặt bút xuống viết mới thấy lăn tăn. Những cuộc điện thoại buổi tối của bố (và mẹ) gọi về hỏi con ăn uống gì chưa, ở nhà thế nào, v.v.., chọn trường gì - có khi nó lại còn làm em áp lực thêm.

- Tớ quyết định rồi. Tớ sẽ thi NEU với cậu. Tớ muốn đi học cùng cậu.

Thực sự tao cảm động, và ... lo lắng. Ngày ấy tao đã biết là không dễ để lo được cho người khác - những tml gà trống choai rất thích gáy mấy câu như anh nuôi em anh lo cho em, trong khi đời chúng nó còn ngổn ngang như bãi rác. Tao biết HA vẫn còn (mà phụ nữ mà) lựa chọn rất cảm tính chứ không nghĩ được logic. Nếu lựa chọn 1 trường ngôn ngữ nào đấy như những câu chuyện trước đó em đã từng kể và từng nói nhiều lần với giọng hào hứng (từ ngày ấy HA đã có thể giao tiếp tốt bằng tiếng anh và tiếng pháp rồi) như ĐH hà nội chẳng hạn, thì tỷ lệ đỗ sẽ cao hơn hẳn.

+ Vậy khối kia (khối D) .. thì sao?
- Tớ sẽ thi ngoại thương.

Điên rồ thật. Chọn cả 2 lựa chọn đều cao chót vót, có ai lại dám all in với một trong những lựa chọn quan trọng nhất của cuộc đời mình như thế chứ?

+ Cậu ... nghĩ kĩ chưa? Điểm chuẩn cả 2 đều cao lắm đấy.
- Rồiii (cong lưỡi lên). Mà mẹ tớ bảo là cứ thi đi, đừng nghĩ nữa, nghĩ mãi rồi lựa chọn cũng có tốt hơn đâu.

Tao lờ mờ đoán ra quan điểm của bà mẹ, là nếu HA có tạch thì bà cũng sẽ xử lý giống như Huyền Anh, tức là sẽ vẫn có 1 trường xịn để học. Chuyện chắc là đơn giản với một người (tao k chắc chắn chức danh của bà ấy khi đó) đi xe công vụ đi làm và được cấp nhà công vụ để ở. Trái ngược với kỳ vọng cao chót vót sự nghiêm khắc của đức ông chồng, bà mẹ HA đối xử với con và cho con những lời khuyên cũng rất ... phụ nữ.

Tao chẳng biết nói gì, chỉ tựa lưng vào tường trầm ngâm. Lúc đó tao ngồi bàn cuối sát tường và HA hay nhảy xuống ngồi cạnh tao những tiết không phải gv chủ nhiệm. Nói gì đây. Cô bé này muốn nắm tay mình đi tiếp quãng đường của 4 năm thanh xuân tới, và thậm chí là xa hơn. Nhưng đánh đổi lại là rủi ro cho tương lai, và rủi ro lựa chọn một ngành học mình không yêu thích, không có sự chuẩn bị cho nó. Chỉ để được tiếp tục ở cạnh tao nhièu hơn.

- Tớ nộp nhé.
+ Oh ... uh, cậu viết xong cho tớ rồi chứ.
- Tất nhiên là rồi - đây - nắn nót lắm ý.

HA trải cả 4 bộ đăng kí ra bàn - mỗi bộ 2 đứa. Cùng một kiểu chữ to tròn nắt nót, chữ của HA không đẹp kiểu rồng phượng đâu (đm tao thấy cái kiểu viết đấy nhức mắt bỏ bà) nhưng nó là kiểu chữ tròn, to, rõ, trông cứ cute kiểu gì ấy.
 
Sinh nhật của tao ở tháng 4, cái đoạn tao hỏi HA là tớ có thể QHTD với cậu không tao nhớ là tao kể rồi. Lúc đấy tao thấy hơi ngại, rồi sau thấy ngô nghê và đáng yêu. Rồi sau nữa là thấy tiếc nuối. Chẳng bao giờ kiếm được cô gái nào khác đối xử với tao như thế.

Tao dặn là HA là sinh nhật tớ đừng mua quà gì cả, tớ chỉ cần ở bên cạnh cậu thôi. Dặn đi dặn lại. Cuối cùng thì HA mua cho tao 1 cái bánh gato nhỏ và có cắm nến 18 tuổi. Tao bảo tao thích socola, cái bánh đấy hình như tạo hình con chó hay con gấu hay cái gì đấy màu nâu ý, tao nhớ là lần đầu tao nhìn thấy nó tao thấy đẹp vl, riêng tạo hình ăn đứt bánh ở mấy chỗ hải hà kotobuki tao thấy người ta hay bày ở tủ kính. Ăn cũng ngon nữa, trước đấy tao chỉ biết mỗi bánh gato là loại có cốt bánh là kiểu bông lan, trét kem bên ngoài. Cái bánh của HA thì cốt nó xịn vl, có cả socola vụn và các loại hạt và thạch lẫn ở trong cốt bánh.

- Cậu thổi nến rồi ước nhé - HA đặt nến lên bánh rồi với tay lấy cái bật lửa châm nến vào số 18.

Lúc đó là khoảng 6h tối (sau ca học ở nhà HA, tụi tao đang trong phòng HA), trời đã tối mịt, càng làm cho cái ánh lửa nến trở nên đẹp và ấm áp. Ngọn lửa cháy rất ổn định - nó không bị lập lòe hay tạo ra ảnh lửa nhảy nhót như nén rẻ tiền. Ước gì đây. HA lấy con canon cầm tay ra để quay video lại:

+ Ối quay video à, tớ ngại lắm.
- Ngại rì, sau này cậu mới thấy kỉ niệm là những thứ vô giá (hix, đúng là càng về sau mới càng thấy câu nói này thấm).

Tao hít một hơi sâu rồi nhắm mắt suy nghĩ. HA đã đang quay video rồi, tao thấy gió lướt qua, đoán là em quay hình bánh, nến, và đang dừng lại để quay tao. Ngày ấy camera cầm tay chưa có auto chống rung, nên giữ khung hình ổn định cũng cần phải gồng tay, đứng im và cố gắng bất động:

- Sinh nhật của năm 18 tuổi, tớ ước tớ có thể cùng nắm tay Hồng Anh để cùng đi đến cuối con đường.

Không hoàn toàn là bột phát, tao nhớ là lúc ấy đầu óc tao hoàn toàn tỉnh táo, trầm ổn, và tao miệng tao thoát ra câu nói ấy thật chậm và thật từ tốn. Không gian hoàn toàn lặng im, tới mức chừng như tao có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình. Tao từ từ mở mắt ra, cô gái của tao vẫn đang cầm camera. Nước mắt em chảy dài thành hai hàng lăn trên má.
 
Tầm tháng 4 năm ấy, tao được cho một quyển tạp chí hoa học trò hay sinh viên gì ấy. Đoạn trước tao nhớ tao từng kể là HA tặng tao, sorry chúng mày tao nhớ lộn. Chính xác là tao được nhà trường cho, cũng đéo hiểu kiểu gì. Nhưng ndung là 1 ngày đẹp dời hiệu phó gọi bọn tao - những đứa đã thi hs giỏi thành phố năm lớp 12 ấy và có giải về cho trường - lên phòng giám hiệu, hỏi han qua tình hình của bọn tao học hành thế nào, dự định thi gì. Tao nhớ có 6 đứa gồm cả tao. Rồi bọn tao được động viên cố gắng, kèm thêm 1 cái phong bì - bên trong phong bì có 1 tấm thiệp in ảnh cổng trường và mặt sau thiệp là lời chúc các em cố gắng đạt kq cao trong kì thi ĐH cao đẳng sắp tới (văn mẫu nó vậy chứ tất nhiên là tầm hs giỏi tp rồi chả thằng nào đi học cao đẳng), và 150k. Kèm thêm 1 lời dặn bọn tao xuống cái phòng văn thư lấy ấn phẩm. Tụi tao xuống thì mỗi đứa được phát cho 1 quyển tạp chí đấy - số mới nhất.

Tao cứ nhớ mang máng nó là tạp chí sinh viên hay học đường gì đấy, không phải mực tím (chắc chắn), nhưng google lại thì hình như nó lại là hoa học trò. Tại vì ấn tượng của tao thì báo hoa học trò cái khổ giấy của nó giống tờ A4 quay dọc (bé hơn A4 nhiều), còn khổ giấy của tạp chí này rất to, gần 1 cỡ A4 luôn. Giấy cứng xịn và in màu chứ không phải báo đen trắng. Có 1 cặp đĩa CD (tao nhớ là 2 CDs) tặng kèm với tạp chí, album đấy sau này tao nghe đi nghe lại rất nhiều lần, lần nào nghe cũng thấy ùa về những kỉ niệm của ngày ấy:


Album Những cảm xúc trong veo của báo hoa học trò năm 2008. Cái link trên không đủ hết list bài, tao nhớ nó phải chừng 15 bài, với 1 số bài không có trong cái link nhaccuatui mà tao gửi, ví dụ như bài Ngôi sao pha lê của Đăng khôi hát với Thủy Tiên.

Công nhận album này hoa học trò họ chọn khéo, cảm xúc yêu thương nó trong trẻo và ngây thơ, không bị nặng nề già cỗi như hầu hết các bài hát về tình yêu thời điểm ấy. Chúng mày cứ thử so nào là Hồng Ngọc, Mỹ Tâm, Nguyên Vũ, Lương = Quang, Lệ Quyên, Đàm Vĩnh Hưng, Hồng Ngọc, GMC, Lý Hải, Tuấn Hưng (những cái tên hot hit thời điểm ấy) với album này thì rõ. Định hướng của hoa học trò khi lựa album này rất rõ ràng, cảm xúc tình yêu học đường phải tinh khôi và đáng yêu, không được già đời hay thậm chí đậm sâu hận tình như phần lớn nhạc thị trường lúc ấy.

Tao cho HA nghe ké, và em cực thích album này. Có 1 bản thu âm của tao và HA hát chung, bài Hai nửa tình yêu của Khổng Tú Quỳnh, giờ tao vẫn giữ (nhưng ép up đâu, giọng tao như vịt đực ấy, nhưng HA lại bảo hay mà). Tụi tao đi thu âm đúng 1 bài mất 2 tiếng và phải hát đi hát lại rồi chuẩn bị hơi, hết 80k, họ tặng đĩa CD in ra luôn, có cả option in ảnh của mình đưa để làm album như ca sĩ nữa, mà phải thêm tiền. Về sau hình như tao (hay là HA) cũng quẳng mẹ cái đĩa CD ấy đi luôn - có mỗi 1 bài - nhưng bản thu âm mềm (mp3) thì còn giữ:



Romeo, thầm nguyện cầu con sóng kia thôi không còn xô
Juliet, mọi giọt lệ đã rớt mang theo bao buồn vui
Chân tình là chúng ta, mây mù là thoáng qua
Người yêu hỡi xin hãy yêu khi ta còn nhau
 
Sinh nhật của HA là vào tháng 10, và tao cố gắng hết sức để tỏ ra tự tin và xứng đáng với em. Nhưng con wave s của tao lọt thỏm giữa dàn LX SH của các anh chị em bạn dì của HA. Nó là con xe số duy nhất giữa 1 rừng xe ga, trong cả cái bãi đỗ xe ở quán cf ấy. Tao thấy sượng, và thấy như trăm ngàn mũi gai đang cà qua cà lại sau gáy mình. Ngày cấp 3 mặc đồng phục, đi học chung mỗi mục đích học cho tốt, thi cho đỗ điểm cao, nên hầu như ai cũng giống nhau, chắng mấy có sự phân biệt đẳng cấp. Nhưng vào ĐH cái là khác ngay. Thằng nhà nghèo vẫn đi xe đạp - hay tốt lắm lên đc con Wave con Airblade, còn đám elite thì 2 bánh cũng phải LX SH. Nokia 1208 lạc lõng giữa 1 rừng điện thoại có camera chụp ảnh (sau này mới bắt đầu gọi là khôn phôn). Cuộc đời phân hóa rõ rệt chỉ sau một vài tháng của lễ tốt nghiệp năm lớp 12.

Nói 1 cách công bằng thì HA đối với tao lúc đấy không hề khác, ngoại trừ việc mạnh mồm gthieu luôn với mọi ng đây là ny em, đây là ny tớ, v.v... Dù sao cũng là tân sinh viên FTU rồi, bố mẹ sẽ không quản thúc nữa. Tao thì cứ nghĩ là mọi ng có chú ý đến con wave biển 30 với cái quần bò mài tao mặc không, thành ra tao không thực sự cảm nhận được bữa tiệc ấy. Huyền Anh thì vẫn như thường lệ, ngồi 1 góc quan sát mọi người - mặc dù đám này có phải tới 1/2 là anh chị em họ hàng với chị em HA và Huyền Anh. Thái độ chừng như lơ đãng và không quan tâm xem chuyện gì đang diễn ra hay mọi ng đang làm gì, nhưng mỗi lúc nói chuyện hoặc tương tác với ai đấy (cắt bánh cho vào đĩa, đón lấy cốc nước, v.v..) thì ánh mắt Huyền Anh ngay lập tức lại linh động và lém lỉnh trở lại. Nói là cái nhìn khinh khỉnh thì hơi oan, vì thực sự lúc nói chuyện và chia sẻ sẽ thấy Huyền Anh khá xởi lởi và vui vẻ. Nhưng cơ bản là những lúc không tương tác thì trông bà ý như một con mèo quý tộc đang nhìn mọi người bằng ánh mắt phớt lờ. Quý tộc thật, từ mùi nc hoa thoang thoảng, tới những phụ kiện như kiềng đeo tay hay khuyên tai chỉ đeo 1 bên, túi (ví) clutch, v.v. cực kì đồng bộ và thời thượng.

Thằng cục súc hôm nọ không có mặt trong buổi sn ấy. Mà nói thế thôi, gặp ở nhà HA là 2 lần duy nhất tao gặp nó. Cũng chả rõ là lúc này còn ... với Huyền Anh hay thôi rồi (... vì tao không chắc là phải tình yêu không).

Có lẽ trong buổi sn ấy của HA ai cũng vui, trừ tao ra, tao thấy ngột ngạt. Những suy nghĩ mặc cảm và tự ti nó ghìm hết cảm xúc của tao lại. Tao thấy có lỗi, đi dự sn người yêu mà mặt trông như thằng vừa mất sổ gạo.

- Anh ốm à?
+ Không ... tự nhiên .. anh thấy hơi chóng mặt thôi.
- Chết - HA sờ tay lên trán tao - nhưng mà không thấy nóng.
+ Không sao đâu mà, em cứ nói chuyện với các bạn đi, cần gì để anh hỗ trợ nhé - tao nháy mắt và cười gượng, cố tỏ ra tự nhiên - sinh nhật em mà.

Thế là tao tranh thủ làm mọi viẹc tối đa có thể, từ hỗ trợ cắt bánh, rót nước, chia cốc, v.v.. Có cả pizza và salad, đấy là lần đầu tao được ăn pizza. Tao cũng đéo biết ăn như nào, tao nghĩ là bốc thì bất lịch sự vl (mãi sau mới biết bốc mới là chuẩn, đm), đang lóng ngóng chọc dĩa vào để nhấc miếng pizza lên thì Huyền Anh cầm mẹ vào tay tao:

- Đây .. chị bảo. Em xòe tay ra. Rồi, ngón tay nâng lên một tí nếu cảm thấy bánh mềm quá. Măm thôi.

Thực ra tao hiểu bà ý có ý tốt và cũng không có gì tao phải ngại. Nhưng lúc ấy tao thấy tao như thằng nhà quê và thấy ngượng vl, cảm giác như tất cả mọi đứa trong buổi sinh nhật ấy đều đang tủm tỉm trong đầu cười tao là thằng nhà quê.

Đây là điều ước của HA khi thổi nến - tao là người lĩnh trách nhiệm cầm camera (canon) để ghi lại khoảnh khắc ấy. Tao thấy em đưa mắt nhìn tao - ở đây có quá nhiều người để nói lời yêu đương:

+ Sinh nhật HA ước sẽ gặp nhiều may mắn ... và sẽ có một tình yêu thật đẹp.

Có lẽ là tao suy nghĩ quá nhiều và mong muốn quá nhiều. Chứ ở thời điểm ấy, hoàn cảnh ấy, thì câu nói ấy là quá đủ để thể hiện một tấm chân tình, đúng không?
 
Thật khó để nói cho rõ những rạn nứt trong mqh của tao với HA. Nó âm ỉ như một mầm cây độc len lỏi trong lòng đất, mỗi ngày một chút lách bộ rễ ra xa hơn, xa hơn, và xa hơn. Phá hủy từ bên trong, và cho tới khi nó hiển hiện thì hậu quả đã là không tránh khỏi.

Có lẽ là bắt đầu từ những suy nghĩ ấu trĩ và ích kỉ của tao về khác biệt gia cảnh. Tao không có nhiều tiền để liên tục đưa HA đi chơi đây chơi kia, trong khi lại quá sĩ diện để liên tục để HA trả tiền. Đây không còn là thời học sinh nữa, và bọn tao không học cùng nhau. Cần gặp nhau thường xuyên để duy trì và hâm nóng tình cảm chứ, nhưng phải có tiền.

Tao đã nghĩ là những năm 70 80 thời chiến tranh ông bà hay bố mẹ tao có thể đã từng có những tình yêu đéo cần tiền như thế. Đạp xe đưa nhau ra bờ hồ mút cái kem rồi ngắm tháp rùa, chiều lại đạp xe đưa nhau về. Tuần gặp 1 lần. Thế cũng được.

Nhưng 2008 thì khác lắm. Tao không thể chỉ rủ HA đi tản bộ được - mặc dù nhiều lần em vẫn hủy hẹn với bạn chỉ để cuốc bộ loanh quanh bồ hờ hoặc công viên thống nhất cùng tao. Ăn mặc đẹp và thậm chí có cả nước hoa (mùi giống mùi của Huyền Anh mà tao để ý hôm sinh nhật), xong rồi chỉ để ra công viên đi bộ. Chúng mày thấy có kỳ quặc không?

Tao thấy kì quặc, chắc chắn. Và tao biết người giàu có những cách dùng thời gian khác với người nghèo. Học vẽ kí họa, tô tượng, đi xem phim, đi ăn vặt, đi mua quần áo, đi concert nhạc, đi chơi, v.v... Cái nào cũng tốn tiền cả. HA có thể hi sinh những thú vui ấy vì tao, thậm chí là trả tiền cho tao để tao đi cùng em luôn, vì em nghĩ là em yêu tao. Nhưng tao không thể mặt dày đón nhận những sự "ban ơn" ấy.

Nguyên bản của tao đã là 1 thằng đầu bò thấy ngứa mắt là đòi "đá chết cụ nó đi". Tao đã từng bị xích vào can phường ngọc thụy vì đi xem đánh nhau - hơi oan, nhưng bù lại cả chục lần khác tao đánh chúng nó hoặc bị chúng nó đánh bê cmn bết mà không bị tóm. Có những lần máu chảy đầy mặt trông hơi rợn, nhưng may mắn chỉ là 1 vết thương bé tí chỗ trán rách da.

Rồi tao từng ở trên đỉnh của thành công về mặt học thức của cái thời cấp 3. Thầy cô giáo khen ngợi, bạn bè ngưỡng mộ tao.

Thế nên tao không đành lòng chấp nhận việc tao sẽ phải chịu sự ban ơn - hay bố thí (tao ghét dùng từ đấy với những gì HA dành cho tao) từ phía bất kỳ ai, kể cả người tao yêu.
 
Thời điểm đấy chưa có Nhung xuất hiện (lại) đâu nên chúng mày đừng hỏi nhé. Tao cũng không có ý tưởng gì về việc Nhung lúc đó như nào, làm gì ở đâu yêu ai, v.v.. Hồi c3 thì Nhung không chơi thân với nhóm tao và HA.

Quãng thời gian sau sinh nhật của HA là lúc mà tao thấy rạn nứt nó lớn lên hẳn. Ít gặp gỡ, nhắn tin qua lại cũng nhạt dần. Vì có gặp nhau mấy đâu, cũng không còn ở cùng một môi trường để mà biết những câu chuyện xảy ra mỗi ngày cùng nhau, những rắc rối, những tâm tư tình cảm mới nảy sinh của nhau.

Tao đã thực sự nghĩ trên tất cả là không có tiền. Nghèo là cái tội của rất nhiều khổ đau. Có lẽ mối tình này rồi sẽ tan, dù cho nó từng rất đẹp.

Có những đêm tao nằm ôm gối khóc. Thật, tao đã khóc. Vì tao thấy trước được cái tương lai đấy, rằng tao với HA sẽ mỗi người một ngả. Dù cho tao là thằng cứng rắn và máu chó, nhưng sâu bên trong tao thấy tao khá đa cảm. Tao có thể cảm nhận được nỗi đau - nỗi buồn của bản thân, từ khi nó còn chưa đến. Nhưng tao khóc một mình thôi, lúc cúi đầu dưới vòi sen, hoặc trước lúc ngủ. Kết cục đấy là không thể khác được.

Cái mà tao chắc chắn không làm là không bao giờ để cho người khác thấy mình bên trong cũng yếu mềm, cũng cảm xúc. Tao sẽ không để cho HA thấy tao cũng yếu đuối và cũng sợ mất em, dù cho quá trình ấy có vẻ như đang diễn ra. Suy nghĩ của tao tuổi 18 là như thế. Buồn đau phải chấm dứt trước khi ngủ, để sáng dậy tao lại thấy có năng lượng để vui vẻ và để làm những việc phải làm.

Quên không kể với chúng mày, quà tao tặng sn HA là hoa. 1 bó hoa 500k, rất đắt. Tương trưng cho khoảng cách tâm hồn giữa tao và HA khi ấy. Vì nếu có thể nói chuyện với nhau nhiều hơn, chia sẻ và cảm thông nhau hơn, tao có thể đã biết được nên tặng gì khác để HA vui. Hơn là 1 bó hoa đắt tiền, bó hoa ấy cho tao 1 bộ mặt có-vẻ-ra-gì trước mặt bạn bè của HA - tao đã rất sợ nếu như tao tặng 1 món quà rẻ tiền và các bạn của HA để ý thấy sự rẻ tiền ấy. Nên bó hoa ấy có lẽ là đủ để giữ thể diện cho tao, nhưng cũng đào cái hố ngăn cách tao với HA ra rộng hơn.

Sau sinh nhật HA khoảng 2 tuần, có lẽ trong 1 động lực hàn gắn, tao đưa HA đi nhạc cf. 1 quán ở chỗ Ng Khánh Toàn hay sao ấy, nhưng hồi đấy tao nhớ mang máng đường đấy k có tên. Ng ta chỉ bảo là đường Láng nhìn sang bên kia qua sông Tô lịch. Cafe nhạc sống, 90k/vé bao đồ uống. HA vẫn ôm tao, nhưng suốt quãng đường bọn tao chẳng trò chuyện mấy. Thấy em ngồi ngay sau lưng mà như đã xa cách.

Hôm ấy ca sĩ cũng toàn ama tơ thôi và có đoạn mời khán giả lên cùng hát - để giảm tải cho ca sĩ ấy, chứ ca sĩ gáy liên tục cũng cháy họng. Chẳng hiểu thế nào mà tao lại xung phong lên hát, trong sự ngỡ ngàng của nhiều người. HA lấy đthoai ra ghi video lại. Tao chọn một bài mà có lẽ không quá hay - nhưng rất hợp với tâm trạng tao lúc ấy. Bài này làn đàu tiên tao nghe hình như là Đăng Khôi hát live trên VTV





Và người yêu thương hỡi,
Xin em chớ trách tôi vội xa
Xin em chớ trách tôi vội quên
Những phút giây những lời đã hứa

Dẫu rằng mai kia xa vắng
Bao đêm trắng tôi vẫn chờ mong
Bao yêu dấu biết có còn không
Cho năm tháng vẫn luôn đợi mong

Không thấy nhau đôi ngày
Để lòng ai nhớ thương ai
Xin em luôn giữ môi cười
Mỗi ngày một niềm vui mới

Bao nhớ nhung xa rồi,
Còn lại là giấc mơ thôi
Dù giấc mơ xa vời
Vẫn ước mơ có em bên đời

Tao không rõ HA nghĩ gì, khi ấy hát tao gần như chỉ tập trung vào cảm xúc của mình. Bên dưới thoáng thấy khán giả cũng đung đưa theo. HA vẫn đang cầm đt lên ghi video, nhưng tao nghĩ có lẽ em cũng cảm nhận được tao. Có lẽ, nếu như chưa có những rạn nứt thì sẽ là chắc chắn chứ không phải có lẽ. Nếu như.

Dứt bài, tao đi xuống trong sự vỗ tay của mọi người và ngồi xuống đưa cốc nước lên uống luôn. Tao tránh nhìn vào mắt của HA.
 
Bài tiếp theo là 1 ông khán giả amateur khác đầu vuốt keo bóng lộn lên hát tặng ny. Bài Sóng tình của MTV, nghe rất bốc:


Này người yêu dấu ơi
Em đã nghe gì trong tiếng sóng.
Biển xanh với nắng hồng
Em đẹp như ngàn năm cổ tích.
Biển dịu êm vờn mái tóc của em
Hãy nói những ước muốn của đời mình.



Không khí trong quán vui và rộn ràng lên hẳn. Tao cũng thấy vui lên. Mọi người đung đưa mạnh hơn. Chợt tao lại thấy thê lương, những tâm tư tình cảm này trước đây chưa từng xuất hiện trong thời học sinh còn đi học và chỉ biết đi học. Nếu tao có tièn để cùng HA đi biển thì tao sẽ rất tự tin và rất thoải mái đón nhận những trải nghiệm mới, những cảm xúc mới cùng Hồng Anh. Tụi tao có thể cùng tắm biển và cùng ngắm hoàng hôn buông:

Hãy cùng lặng nghe từng đợt sóng
Từ khát khao anh chờ mong.
Hãy cùng lặng nghe chiều dần xuống
Được thấy em bên mình
Mãi mãi.

Nhưng tao làm gì có tiền.

Trong cái không khí vui vẻ và nồng nhiệt của bài hát ấy, tao lại chợt nhận ra khoảng cách về gia cảnh và vị thế nó khủng khiếp quá. Dã man quá. Tao từ bé đến giờ ít có biết sợ, và tao vẫn đã luôn vững tin rằng cứ cố gắng phấn đấu học hành như tao đã từng làm thì rồi tao có thể vượt qua mọi rào cản, mọi giới hạn. Chẳng có điều gì có thể ngăn cản tao đến với điều mình thực sự mong muốn và khát khao.

Có cái máu Lồn, nói thế luôn cho thằng gà trống choai biết. Mở mắt ra mà nhìn thực tại.

Tao gọi thêm nước. Thêm đá. Tao biết tao cần nguội cái đầu lại gấp. Không chừng tao khóc ở đây mất.

HA ngồi cạnh tao lặng thinh, một hạt hướng dương em cũng không động tới. Thực ra đang nghe nhạc thì cũng không ai nói chuyện. Nhưng tao thấy em không đung đưa, không nhìn ca sĩ. Tao biết trong lòng em cũng có tâm sự riêng.
 
- Vâng, và tiếp theo là một bài hát của một bạn khán giả nữ xin được gửi tới bạn trai của mình cùng toàn thể các khách mời ngày hôm nay. Bài hát có tên "Khóc thêm lần nữa", xin mời bạn Hồng Anh.

Tao suýt sặc, tao phải ghìm cơn ho lại để nhìn thấy HA bước lên sân khấu – em cầm mic bằng cả hai tay một cách rụt rè. Có lẽ em lưỡng lự. Nhưng rồi mọi người im lặng để trật tự nghe ca sĩ hát, tất cả sự ánh nhìn dồn về phía sân khấu và HA cũng không còn chần chừ được nữa. Tao thấy em hít mội hơi sâu rồi bắt đầu cất giọng:

Dòng chữ phai nhòa trên cát,
Biển xóa đi từng dấu chân in hằn,
Hằng sóng xô vào giấc mơ đêm hôm nào,
Tay cầm tay nghẹn ngào như không nói.

..

ĐM tao khóc được luôn. Tao phải cúi mặt xuống giả vờ lau kính. Nhục quá T ơi, mày khóc trước mặt người lạ, trước cả mặt ny đấy à?

Khóc cho lần yêu cuối để nước mắt tan vào mưa nhé,
Vẫn biết bàn tay ấy sẽ ấm áp bên bàn tay khác.
Lối đi nào cho em, em đi tìm một cơn mưa
Lối đi nào cho anh, anh đi tìm hạnh phúc riêng.



Bọn tao duy trì tình trạng như thế chừng được hơn 2 tháng nữa. Rất ít gặp gỡ, thi thoảng nhắn tin qua lại, nhưng cũng rất nhạt nhòa. Có những khi online (yahoo) tao thấy HA sáng đèn nhưng tao không nói gì, chỉ chờ đợi và chờ đợi. Cho tới khi thấy HA offline thì tao đi ngủ.

Tao nhớ là tao đã thấy rất ngột ngạt và tao nghĩ nên kết thúc chuyện này sớm. Sớm chừng nào tốt chừng ấy. Mà kết thúc bằng cách nào bây giờ, nếu không phải là chia tay.

Khoảng 1 tuần sau thì tao nói lời chia tay. Không dám hẹn gặp, tao chỉ dám nhắn qua yahoo. Dùng những từ ngữ cao đẹp để biện hộ cho mình: Tớ thấy khoảng cách giữa mình lớn quá, và càng ngày nó càng lớn hơn, bất kể là tớ đã cố gắng đến thế nào đi nữa. Tớ thấy buồn lắm, nhưng tớ không đủ can đảm để nói. Dù là tớ đã từng hứa sẽ luôn chia sẻ tất cả với cậu. Tớ đã từng nghĩ tớ sẽ làm mọi cách để được nắm tay cậu đi đến cuối đường. Tớ không muốn nói là mình không thể làm được. Chỉ mong là mình chưa làm được thôi, không phải là không thể. Nhưng tớ thấy tớ hụt hơi. Thấy mình bị đè nén trong những suy nghĩ của riêng mình. Cậu không có lỗi gì cả. Tất cả là do tớ.

Tao nói dài lắm, nhưng chủ đích cũng chỉ có 2 thông điệp: 1 - hãy chia tay nhưng đừng là chấm hết luôn, tao vẫn mong có thể giữ quan hệ ở mức bè bạn. 2 - HA không có lỗi.

HA đợi tao type hết, rồi lúc lâu sau em mới nhắn lại:

- Cậu có bạn gái mới rồi đúng không?

Không, không phải, 1 nghìn lần không. Tao đã có thể chạy ngay đến cửa nhà HA và chờ ở đấy cho đến khi em xuống, để thề thốt và thanh minh. Nhưng không phải lúc này, không phải lúc mà đã nói lời chia tay.

+ Không phải đâu. Tớ không phải là con người như thế. Không bao giờ.

HA im lặng một lúc lâu. Tao chờ đợi, tay tao ôm đầu, bóp trán. Em sẽ nói gì đây.

- Cảm ơn T vì đã ở bên cạnh tớ. Tớ đã rất hạnh phúc. Tớ mong là tớ với cậu vẫn có thể là bạn.
 
Không hẳn là tốt hơn, tao thấy day dứt và ân hận cực kì ở những ngày sau chia tay. Tao chờ đợi tới khi HA offline thì tao mới offline, dù cho chẳng ai nói điều gì. Tao mò vào blog của HA và facebook em hàng ngày, thậm chí nhiều lần mỗi ngày. Tao còn nhớ khi tao vào blog của HA thì thấy post link 1 bài hát mới ở ngay cái đêm mà tao nói chia tay với em. Tao vẫn rất nhớ bài hát ấy - có lẽ tao không thể quên được - dù cho có vẻ như bây giờ chẳng mấy người còn nhớ tới nó:

Một chú thỏ xanh lấp lánh chỉ đứng yên giữa mùa đông lạnh
Đến bao giờ em mới được nhìn thấy anh một lần nữa?
Trời mùa đông sao giá buốt, từng bông tuyết khiến em rét lạnh
Em vẫn chờ người đến bên em trước khi mắt khép lại.




Bài hát này không gửi cho tao, nhưng người nhận nếu không phải là tao thì là ai.

Noel, Tết và giao thừa năm 2009 với tao thực sự là địa ngục trong tâm hồn. Tao biết tao phải tách mình khỏi những suy nghĩ và ám ảnh về HA càng sớm càng tốt để có thể sớm quay về với nhịp cuộc sống hàng ngày. Trầm cảm x2 cmnl khi trùng thời điểm ấy ông bà già tao hục hặc với nhau đến mức động chân động tay. Câu chuyện vẫn là cơm áo gạo tiền, ông già tao dồn hết gần như toàn bộ số tiền tích cóp của mấy chục năm lao động khổ sở để mua 1 miếng đất bé tí dưới hoài đức, chỗ gần trạm bơm tế tiêu. Tao không biết giá đất, nhưng nhớ là bà già có than phiền là nó bé tí, trong khi giờ nhà không còn tiền phòng thân, ốm đau đi viện cái là chỉ có nước đi ăn xin.

Tao nhớ Tết năm ấy hầu như trong nhà còn chẳng có gì ăn uống. Trừ cúng 30 với hóa vàng là có con gà chặt ra, còn lại các bữa cơm trong ngày chỉ có rau bắp cải luộc và đậu rán. Một nồi miến nấu để mỗi bữa xúc 1 bát ra cùng bánh chưng để cúng bàn thờ cho tất cả các ngày. Có lẽ chưa năm nào nhà tao bết bát như năm đấy. Bà già khổ quá lại rên lên, rồi thấy ông già im lặng thì chuyển thành càm ràm, rồi thành nhiếc móc và thành mắng chửi. Cấp độ nó cứ tăng dần như cầu tuyết lăn.

Bà già càng nói, ông già càng chịu đựng, thì bà già lại càng nói được nước. Cái giống đàn bà bị một bệnh di truyền đến muôn đời, đấy là bệnh nói cho sướng mồm đến mức không thể dừng được và mang vạ vào thân. Ông già tao đến độ không nhìn được nữa thì xuất một chưởng làm bà già gãy 2 răng, máu me be bét. Tự tay tao phải lấy nc muối cho bà già súc rồi chở bà đi viện kiểm tra. Hình ảnh bà già gào khóc với cái mồm đầy máu ám ảnh tao suốt một thời gian dài. Trong khi người giàu hạnh phúc và có cuộc sống dễ dàng, thì người nghèo muôn đời sống khó khăn và chịu đựng đủ loại khổ đau.

Bà già đòi đâm đơn li dị. Họ hàng hai bên cùng phải xông vào can, hòa giải tới nửa năm sau. Trong thời gian ấy ông già tao xách về 1 cái giường xếp giống loại ở trong bệnh viện ấy, ngủ riêng. Quần áo tự giặt, bà già chỉ còn nấu cơm và giặt quần áo cho tao. Không khí gia đình cực kì căng thẳng.

Cái tình cảnh ấy càng củng cố cái ý nghĩ của tao về việc ctay HA. Thế giới của em là hạnh phúc và bình yên, không thể nào ăn nhập với cái sự ngổn ngang của cuộc đời tao. Có lẽ phải rất lâu sau này, khi tao đã đủ năng lực tài chính và thừa mứa hạnh phúc, tao mới lại có thể ngỏ lời với một người con gái như HA. Ngày ấy tao nghĩ thế.

Điều duy nhất tao xác định tao phải làm lúc đấy là cô lập (isolate) đầu óc khỏi những cảm xúc và suy nghĩ tiêu cực để tiếp tục học hành. Tao đã bắt đầu thấy đuối với chương trình trên lớp, cả tháng rồi tao không để được chữ nào vào đầu. Nếu kì này không có học bổng nữa thì sẽ là gánh nặng tài chính thật sự với nhà tao, vốn dĩ đã nát vcl.
 
Vô tình hay không - tao tìm thấy 1 cách rất hiệu quả, đó là nghe audio truyện. Tao bắt đầu bập vào đống truyện kim dung như thế, cứ cắm tai nghe thôi, còn làm gì thì làm. Một cách giải trí thụ động, và cái giọng đọc đều đều của VOV giao thông rất dễ làm mình bình tĩnh lại:

"Thưa các bạn, trong chương trình đọc truyện kỳ trước, chúng ta đã theo dõi phần 17 bộ truyện Thiên Long bát bộ của nhà văn Kim Dung. Để tiện cho quý vị và các bạn đón theo dõi phần tiếp theo thì chúng tôi xin phép tóm tắt nội dung phần 17 như sau. Hoàng Mi lão tăng tổ chức cuộc đánh cờ vây để Ác Quán Mãn Doanh chú tâm vào cuộc cờ, y khỏi để ý đến âm thanh đào đường hầm dưới lòng đất của nhóm Hoa Hách Cấn..."

Cứ thế, từng chút một, tao bị cuốn vào mạch chuyện, đỉnh điểm là tới đoạn Hoàng Mi Lão Tăng kể lại vụ va chạm ngày trẻ với Mộ Dung Bác khiến lão tăng khiếp hồn khiếp vía, chỉ do may mắn bẩm sinh là có trái tim nằm lệch về bên phải lồng ngực nên lão mới còn sống tới ngày hôm nay. Mà ngày ấy Mộ Dung Bác mới chỉ là một thiếu niên 16 tuổi mà công phu đã kinh hồn như vậy. Tao nghe không dừng lại được, từ hôm đáy tao nghe liền tù tì, ngày 2 - 3 tập. Hết thiên long bát bộ lại chuyển tiếp sang Phước Oai tiêu cục của nhà họ Lâm. Nhờ thế mà dần dần tao có được trạng thái bình thường mới, vui vẻ chấp nhận với hiện tại, không còn nghĩ nhiều tới HA và những câu chuyện cũ.

Mọi sự cũng tốt dần lên. Tới tầm đầu tháng 6 thi xong thì cơ bản tao đã biết chắc là tao sẽ có học bổng của kì này. Bố mẹ tao cũng đã bình thường trở lại, bà già đã giặt quần áo cho ông già và mua 1 cái cập lồng để ông mang cơm đi làm buổi trưa ăn. Thôi thì sau cơn mưa trời lại sáng, khổ cực buồn đau tới đâu rồi cũng qua mà. Thằng Thắng kể cho tao là HA đi Úc rồi đấy, tao mới chợt giật mình, từ sau chia tay tao chủ động ngắt hết kết nối với em để tránh làm cảm xúc mình bị nhiễu động. Thấy ảnh đại diện fb em thay mới, chụp ảnh bên cạnh một cái hồ nước gì đấy, dưới có người comment thì em trả lời là ở Adelaide. Tao thấy có chút tiếc nuối, nhưng cơ bản là bình thản, chấp nhận nó là một người đã cũ của một chuyện đã qua.

Hè năm ấy tao mua 1 cái hòm tôn bé nhét vừa gầm giường, để cất hết những kỉ niệm ngày cũ của tao với HA vào ấy. Những gì bằng giấy như thiệp với thư thì tao bọc 2 lần nilon kín miệng rồi cho vào 1 lớp bao nilon dầu (nhờ ông già lấy ở xưởng về, giấy nilon có dầu, dùng bảo quản mấy cái này chống mối mọt cực ok). Còn lại như giày hay túi hay các quà tặng khác tao chỉ gói nilon thôi. Đôi giày HA tặng tao vẫn còn đi tốt, nhưng tao bỏ nó ra kì cọ sạch, rồi phơi, rồi bỏ vào túi cất đi. Kỉ niệm thì hãy để nó ngủ yên.

Tao nhớ là làm những việc ấy kì cạch cả tối, cho tới khuya. Tao tắm lúc 12h hơn - mẹ tao càu nhàu bảo mày điên mà tắm đêm - nhưng người tao khi ấy dấp dính lắm, phải tắm mới ngủ được. Tắm xong tao leo lên giường nghe nhạc, tao mua 1 cái tai nghe có dây dài 5m để kéo từ tai nghe ra tận PC để ở cái bàn học cuối giường (ngày ấy chưa phổ biến bluetooth). Tao bật nhạc cho nó chạy ngẫu nhiên rồi nằm thiêm thiếp đi lúc nào.

Bài hát cuối cùng tao nhớ được là "nothing's gonna change my love for you" bản saxophone, rồi tao thấy tao lại nói chia tay với HA một lần nữa. Cảm giác hư hư thực thực, tao tỉnh dậy giữa đêm và thấy rất buồn, đến mức tao đã chảy nước mắt ngay lúc đấy. Tao biết HA đã rất xa rồi, cả về khoảng cách thực lẫn khoảng cách cuộc đời:



(bài này thằng nào biết tiếng Anh thì cũng biết nội dung lời nhạc là gì, nhưng lúc ấy tao nghe bản sax thì thấy rất hợp với tâm trạng buồn bã và cô đơn của mình).

Tao dậy bật máy tính và mò vào fb của HA check. Không có gì mới ngoài 1 số ảnh đi thăm quan trường mới và 1 số post share linh tinh. Cơ bản HA cũng không phải kiểu người cái gì cũng đưa lên fb. Tao thấy em đang online, lúc đấy tao đã phải rất kiềm chế để không nhảy vào nói chuyện với em.

Rồi thì tao cũng tắt máy và quay lại giường. Cắm tai nghe lên và nghe tiếp Thiên long bát bộ. Tao nên cần phải sống cuộc đời của mình, phải để cho quá khứ ngủ yên.
 
Phải quãng 1 năm sau tao mới nói chuyện lại với HA, cũng là lần cuối cùng cho tới tận khi tao gặp lại HA sau này. Lúc ấy thì tao đã là con người khác rồi - đang yêu Nhung, và HA cũng đã biết tao với Nhung đang yêu nhau. Tao thấy HA up stt kêu thi trượt môn nên tao tự dưng nhảy vào hỏi thăm. HA cũng trả lời lại rất nice và cởi mở, tao đã thấy chớm có những kí ức cũ ùa về. Nhưng tao tự chặn mình lại để không được sa đà thêm nữa, 1 phần vì tôn trọng Nhung, 1 phần nữa tao cũng không thể mộng mơ nữa, HA giờ đã ở quá xa tao và không bao giờ còn có thể quay lại cái thời học sinh nữa. Nên tao đành.

Dù là vậy thì vẫn không ngăn được những lời có cánh như dặn dò HA chăm sóc sức khỏe cho mình tốt và cẩn thận với mấy con lạ lạ - ở Úc lợn thiên nhiên gần người vl, trong nhà có trăn hay nhện rắn là điều hay gặp vl. HA cám ơn và nói là nếu tao rảnh thì hãy thỉnh thoảng trò chuyện cùng em. Đã lâu rồi em không chuyện trò với ai thoải mái như vậy.

Sau lần trò chuyện ấy, tao im lặng với HA suốt 14 năm. Và đã không còn nghĩ gì tới HA nữa, tưởng chừng như chỉ còn là 2 người bạn trên facebook như hàng triệu người dùng facebook trên cả hành tinh này. Nhưng rồi tao quyết định nghỉ việc một cách bốc đồng, rồi thất nghiệp, rồi kiếm dc 1 chỗ khác, và cái chỗ ấy người ta yêu cầu tao sang Thái họp với cty mẹ và các đối tác cùng competitor, và trong buổi họp ấy tao tình cờ nhìn thấy HA.

Có là định mệnh không?
 
Tao sẽ nói thêm 1 chút nữa về quãng tgian trước khia ctay HA. Khó khăn nhất là đối mặt với những điều sai lầm hoặc thậm chí khốn nạn mình đã làm, vì tao cũng dằn vặt và đau khổ về những chuyện ấy, nên não bộ nó tự sinh ra cơ chế tự vệ để bao biện những chuyện ấy. Rất khó để hồi tưởng lại chính xác những gì đã xảy ra.

Sau khi cả 2 có kq thi ĐH thì HA ngỏ ý muốn đi biển cùng ny.

Tao tất nhiên là đéll có tiền rồi. Nhưng tao thấy nói toẹt ra như thế với HA rất là nhục. Vậy nên tao bảo là tao k thích đi biển.

HA có lẽ là nhạy cảm và cũng biết tao nghĩ gì. Em bảo em có thể chi trả hết, chỉ cần tao đi cùng em thôi.

Câu thanh minh đấy làm máu tao sôi lên, tao không thể và không muốn xin sự thương hại từ người khác. Nhất là người mình yêu. Nên khi ấy tao đã nổi khùng lên và vặc lại HA là biển thì có gì hay nhỉ, tao thích đi biển lúc nào chẳng được, nhưng tao không thích.

HA im lặng. Sự im lặng ấy đủ để tao tự nguội cái đầu lại và thấy lố bịch. Nhưng tao không nói lời xin lỗi nào.

(chúng mày chửi tao cũng được, đáng kiếp lắm, đm đã nghèo còn hèn).

Tầm tháng 9 nhập học thì có 1 con bé học cùng tao (NEU ấy) cùng lớp đơn vị trong kì đầu luôn. Mà nhà nó ở HN. Ngày ấy vào Đh mới thấy kiếm đồng hương HN khó vl, có vẻ dân HN học dốt và lười, thi toàn trượt. Con bé đấy c3 học Thăng Long, mặt có mấy nốt rỗ hoa trông rất xinh.

(nhắc lại về HA cho tương phản, HA thì tao vẫn giữ quan điểm là nét không xuất sắc, bthuong, chỉ được cái là bầu bĩnh và trông nữ tính thôi. Huyền Anh thì lại rất xinh. Nếu để hình dung về HA thì chúng mày có thể ngắm ảnh bà MC Diễm Quỳnh ngày trẻ - hồi còn dẫn đường lên đỉnh olympia chung với MC Anh Tuấn ấy, nét thì bthuong không quá xinh, nhưng trông mức độ nữ tính thì 100/10. HA cũng thế, nét bình thường, nhưng bầu bĩnh đáng yêu + level nữ tính dương vô cùng cmnl. Nên nếu chỉ xét về nhan sắc thuần túy thì HA thua rất nhiều đứa con gái khác từng lướt qua đời tao)

Có 1 2 lần tao chở con bé này về nhà nó. Nhà nó ở Thanh Nhàn. Cơ bản cung add fb và tương tác qua lại. Nhưng lũ học ở ĐH thì không biết chuyện của tao với HA, chúng nó cứ auto vào comment nhả nhớt những post hay ảnh ava của tao mà con bé kia vào like hay comment. Dần dần HA cũng để ý chuyện ấy.

Nhưng tao lại không chủ ý nói rõ với HA hay giải thích với bọn kia. Tao lại cứ muốn để lấp lửng thế, cảm giác HA sốt sắng sợ tao chạy mất nó cho tao lại một chút tự tin, bù lại cho cái mặc cảm thua thiệt của tao trong mqh với HA:

- Ơ bạn ý là ai đấy.
+ À con bé cùng lớp ĐH ý mà.
- Cậu đèo bạn ý về à?
+ ... khôgn ... à có một lần. Nhà nó ở ngay Thanh Nhàn.

Cảm giác sung sướng vì HA lo lắng và có chút ghen tuông như thế dần dần đẩy HA ra xa tao, và làm cái hố rạn nứt giữa tao và em ngày một lớn dần.

Kỳ thực tao chưa từng có mqh yêu thương hay quan tâm quá đáng gì với con bé Thanh Huyền đấy. Dù là nó cũng xinh. Nhưng thề với hai bàn tay là tao từng có ý định cheat khi ở trong mqh với HA, nếu tao bịa đặt thì ngay ngày mai hai bàn tay tao còn một.

Cái duy nhất tao lợi dụng ở mqh với con bé này là nó như một thứ vũ khí để tao cho HA thấy là tao cũng có giá trị nhất định - thay vì chỉ có thể ở cửa dưới và nhận sự thương hại từ em. Mặc cảm thua thiệt là thế đấy, nó dẫn tới những nhận định và quyết định sai lầm.

Hoặc giả có thể con bé kia cũng thích tao. Vì nó cũng không một lần thanh minh khi thấy bị gán ghép cùng tao ... trên facebook, bởi chính các bạn cùng lớp. Nhưng điều ấy không còn quan trọng, tao đéll care nữa. Vì HA dù sao cũng đã rời xa tao rồi, đéll còn gì là quan trọng cả.

Nhưng tao vẫn có mặc cảm tội lỗi cứ như là tao đã cheat HA vậy. Nó mang lại cho tao một sự nhẹ nhõm giả tạo, giống như khi mày chấp nhận là mày có lỗi, mày đã gây tội (dù là thực sự không phải như thế hoặc không tới mức độ nghiêm trọng như thế), thì tự dưng mày cũng thấy nhẹ nhõm hẳn. Cảm giác đã nói hết ra, cảm giác được chuộc lỗi, cảm giác thanh thản. Giả tạo.

Bổ sung cái link có ảnh bà MC Diễm Quỳnh ngày trẻ. Nhan sắc chắc 6/10 thôi, nhưng trông mức độ dịu dàng hiền thục nữ tính thì phải 100/10. HA cũng thế, gần như tao chưa thấy em tưc giận hay to tiếng bao giờ. Lúc nào cũng cực kì nhu mì.

 
Tao hơn mày 10 tuổi. Amser. NEU.Cũng đã 1 thời ra gì. Mà giờ đã cảm thấy già rồi động lực cs ko còn nhiều như trước. Đọc truyện mày ta0 rớt nước mắt. Ko phải chỉ có tao mà rất nhiều ae trên này nhờ mày mà có lại những kỷ niệm cảm xúc ngày xưa mà ko bg quên đc. Ts mong mày và ny ngày xưa vượt qua tất cả để quay về ở bên nhau. HE nhé.
Cám ơn chia sẻ anh nhé. Chỗ này cũng là chỗ để giúp ae sống lại những kỉ niệm xưa. Một thời đã qua 2005 - 2010 ngay trước thời bùng nổ của đt thông minh và mạng xã hội, nên giờ tìm lại không có nhiều ảnh cũ hay thông tin cũ nữa. Những cái post như thread này sẽ giúp người ta không lãng quên thời đó.
 
"Nhưng thề với hai bàn tay là tao từng có ý định cheat khi ở trong mqh với HA, nếu tao bịa đặt thì ngay ngày mai hai bàn tay tao còn một."
Đấy, rõ là tml có ý phản bội mà =))
 
buồn vcl, nhưng thôi, ko buồn sao có truyện được, cuộc đời mà, sai lầm bản ngã, nó thế rồi...

thằng thớt đúng tội đồ hại cả 2 đời người, chính nó vs ha lun.... :vozvn (53):


1 người 16 năm chỉ lao đầu vào ăn học công việc để xóa đi nổi buồn,đứa còn lại thì tận hưởng sex và kiếm tiền nhưng sau cùng thì cảm xúc vẫn ko thể nào dc như xưa nữa, 1 đứa qua trải đời , 1đứa 0 biết gì cả... 2 thái cực vcl
 
Quyển tập san m nhận đc là ấn phẩm đặc biệt của HHT, tên nó là HHT 2!. Quyển đó 10k, trong khi quyển bthg có 3k5. Quyển đó có nhiều poster, cd và vcd tùy quyển ( thường là do sao tài trợ )
T cũng từng thích và hát bài Có đôi khi 1 mình của tml don juan Lê Hiếu kia :)))
Về những gì m làm ở độ tuổi đó thì dễ hiểu, đa phần ở trường hợp đó đều lựa chọn nv, trừ 1 số thằng vô tư quá sẽ suy nghĩ kém sâu sắc và 1 số thằng lớn trước tuổi - biết lợi dụng..
 
buồn vcl, nhưng thôi, ko buồn sao có truyện được, cuộc đời mà, sai lầm bản ngã, nó thế rồi...

thằng thớt đúng tội đồ hại cả 2 đời người, chính nó vs ha lun.... :vozvn (53):


1 người 16 năm chỉ lao đầu vào ăn học công việc để xóa đi nổi buồn,đứa còn lại thì tận hưởng sex và kiếm tiền nhưng sau cùng thì cảm xúc vẫn ko thể nào dc như xưa nữa, 1 đứa qua trải đời , 1đứa 0 biết gì cả... 2 thái cực vcl
c'est la vie.
 
Quyển tập san m nhận đc là ấn phẩm đặc biệt của HHT, tên nó là HHT 2!. Quyển đó 10k, trong khi quyển bthg có 3k5. Quyển đó có nhiều poster, cd và vcd tùy quyển ( thường là do sao tài trợ )
T cũng từng thích và hát bài Có đôi khi 1 mình của tml don juan Lê Hiếu kia :)))
Về những gì m làm ở độ tuổi đó thì dễ hiểu, đa phần ở trường hợp đó đều lựa chọn nv, trừ 1 số thằng vô tư quá sẽ suy nghĩ kém sâu sắc và 1 số thằng lớn trước tuổi - biết lợi dụng..

Chuẩn rồi, kí ức chỉ có thằng nào từng trải qua đúng quãng thời điểm đấy thì sẽ nhớ dc. Tập san đặc biệt, chính xác tên rồi, tao chỉ k nhớ là hht hay sinh viên thôi, vì cứ lẫn lộn đoạn khổ giấy a4.

Hình như lê hiếu trc học trường trần phú thì phải. Khá xấu zai nhưng ăn dc nhiều gái, theo tao nghe kể là vậy.

Cái làm cho kỉ niệm quý giá là suy nghĩ, tâm tư tình cảm hồn nhiên của tuổi mới lớn. Tao bị hoài niệm nặng bắt đầu vào quãng hè 2010, tgian yêu Nhung sâu nhất mà cũng bắt đầu hơi bị hoang tưởng. Chắc lúc ấy bắt đầu mới thấy hụt hẫng rõ và tiếc nuối rõ rệt cái thời c3 đã qua, vì đám bạn ĐH nó suy nghĩ cư xử khác mình nhiều quá, không chia sẻ những kỉ niệm chung với mình.
 
Chuẩn rồi, kí ức chỉ có thằng nào từng trải qua đúng quãng thời điểm đấy thì sẽ nhớ dc. Tập san đặc biệt, chính xác tên rồi, tao chỉ k nhớ là hht hay sinh viên thôi, vì cứ lẫn lộn đoạn khổ giấy a4.

Hình như lê hiếu trc học trường trần phú thì phải. Khá xấu zai nhưng ăn dc nhiều gái, theo tao nghe kể là vậy.

Cái làm cho kỉ niệm quý giá là suy nghĩ, tâm tư tình cảm hồn nhiên của tuổi mới lớn. Tao bị hoài niệm nặng bắt đầu vào quãng hè 2010, tgian yêu Nhung sâu nhất mà cũng bắt đầu hơi bị hoang tưởng. Chắc lúc ấy bắt đầu mới thấy hụt hẫng rõ và tiếc nuối rõ rệt cái thời c3 đã qua, vì đám bạn ĐH nó suy nghĩ cư xử khác mình nhiều quá, không chia sẻ những kỉ niệm chung với mình.
Lê Hiếu là t ca sĩ lăng nhăng nhất mà, nhìn có vẻ hiền lành ít nói mà ăn toàn hot girl, đợt dính phốt bắt cá 2 tay thì phải. Vẫn nhớ quả ảnh thời trẻ nó mặc ves trắng kẹp 3 đèo mi vân với 1 con nữa tràn ngập các forum thời đó
 
vụ qua thái sao rồi, ko cập nhật cho ae gì hết, mà tao thấy 90% là thành công, :vozvn (10): Ha nó thông minh nhưng trãi đời cũng ko qua dẻo mỏ như mày được , chưa kể có tình cảm từ trước,nhưng xử lý vụ cay lỏ lúc chia tay cũng khá khoai nhé :shame:
 
Top