Sau hôm qua nhà chị ăn uống, 2 bên qua lại nhiều hơn. Ông anh cũng thường rủ 2 vợ chồng tôi sang nhà chơi vào dịp cuối tuần, chủ yếu có người cho vui cửa vui nhà, còn ông thì bận đi lo mấy cái dự án ngoài của ông trên công ty. Hôm thì qua gặp ông, hôm thì chỉ có 3 chị em ăn uống hát hò đến tối. Chị cũng cởi mở hơn với tôi hơn, cả ở nhà lẫn trên công ty.
Thứ 2 tuần sau, 9h mới tới công ty, vì sợ chạm mặt chị ở thang máy, chị là sếp nên ngày nào cũng như ngày nào, 8h đúng là có mặt, còn các nhân viên phòng thiết kế thì giờ giấc tương đối thoải mái, từ 8h đến 9h30 có mặt lúc nào cũng được.
Vừa tới công ty nhìn vào phòng chị thì không thấy sáng đèn, hay là chị đi họp nhỉ, ngồi đợi hoài, lâu lâu liếc vào thì vẫn không thấy chị, ủa, chị đâu rồi nhỉ, đợi suốt cả ngày hôm ấy chẳng thấy chị đâu, vào skype cũng không thấy chị sáng đèn, kỳ vậy ta, đến cuối ngày lân la hỏi con nhỏ trợ lý cho chị thì biết thì ra chị xin nghỉ bệnh, bị cảm gì đó.
Rồi cả ngày thứ 3 cũng không thấy chị đâu, bệnh gì lâu nhỉ, không biết có sao không, bình thường thì mình cũng chẳng quan tâm lắm nhưng giờ cũng có chút cảm tình với chị rồi nên tự nhiên lo. Chiều hôm thứ 3 đi làm về đánh liều chạy qua nhà chị hỏi thăm, bấm chuông mãi mới thấy bà giúp việc ra mở cửa, nói là nãy giờ lo chăm 2 đứa bé ở trên lầu, lo cho tụi nó ăn, tụi nó chơi, hỏi chị đâu thì bà giúp việc nói chị bệnh 2 ngày nay rồi, do hôm nọ uống nhiều bia mà lại tắm ngay khi mệt nên bị cảm lạnh, nằm 2 ngày nay.
Tôi đánh liều lên phòng chị gõ cửa, chị hỏi ai rồi nói mở cửa đi vào. Phòng ngủ của 2 anh chị thật là thơm, một mùi hương dịu nhẹ, mùi hoa hồng nhưng không gắt mà rất nhẹ nhàng.
– Tuấn đó à em, tới chơi sao không gọi trước cho chị? Gương mặt có chút xuống sắc, nhưng vẫn tươi tắn lắm.
Chị đang nằm đó bên cạnh là cái laptop đang mở.
– Chào chị, em thấy chị nghỉ 2 hôm tính qua hỏi thăm xem chị có sao không. Mà chị mệt sao còn làm việc vậy.
Chị nói:
– Không tới công ty được cũng phải ráng trả lời mail cho khách hàng, chứ không thì cũng mệt đấy em, toàn khách hàng thân thuộc của mình, không ai care được.
– Làm sếp khổ chị nhỉ.
– Ừ chị cũng chẳng muốn làm sếp đâu, nhiều khi làm như em, ít trách nhiệm mà khỏe, lâu lâu có việc thì chạy deadline vài ngày rồi lại làm tàn tàn, chứ như chị thì chết dí ở đây, có nghỉ ở nhà cũng chỉ lo cho 2 đứa con, mà mấy hôm nay mệt quá, cũng chẳng đưa tụi nó đi học được, may có bà giúp việc đưa đi bằng taxi vì anh lại đi công tác xa mất rồi. Kẹt cái là mai bà giúp việc phải về quê lo giỗ cho chồng (ông chồng bà giúp việc chết vì tai nạn 3 năm trước), không cho bả về không được, giờ chị cũng không biết sao đây.
Tôi vội chụp ngay cơ hội nói với chị.
– Thôi để mai, mốt em tiện đường đi làm đưa mấy đứa đi cho chị, cho chị an tâm, đằng nào mấy nay công ty cũng chưa có nhiều việc. Tiện đường đi thêm một tí nữa cũng không sao.
Chị có vẻ không muốn nhưng cũng gật đầu.
– Thôi, làm phiền em vậy, ráng qua giúp chị nhé, chị cũng không muốn phiền em, nhưng biết sao giờ, chẳng còn ai giúp chị.
Thật là cơ hội trời cho, mấy khi mà tôi có cơ hội gần chị đến thế này, lại thêm giúp được chị nữa chứ, việc chị bệnh hóa ra lại hay. Về nói vợ mai tôi qua đưa giùm mấy đứa nhóc nhà chị đi học giùm, tại chị bệnh. Ẻm cũng không ý kiến gì, nói lâu lâu người ta có dịp nhờ vả thì mình ráng giúp. Dù gì cũng họ hàng với nhau. Tôi cũng thấy yên tâm.
Sáng sớm hôm sau dậy thật sớm, không vì chị nhờ chắc không thể dậy nổi, chạy ào qua, trên đường đi không quên mua mấy bịch xôi, tới nhà chị là cũng 6h15, chị đã chuẩn bị xong cho 2 đứa nhóc, mình bày xôi ra bàn cho 2 đứa nhóc ăn, chị thì có vẻ vẫn mệt, vào phòng ngủ tiếp, ăn xong chở 2 đứa lên trường, may mà trường quốc tế ngay gần nhà, cách chỉ khoảng 1km nên tới kịp giờ.
Chở 2 đứa nhóc tới trường xong, chạy về công ty mới 7h sáng, quá sớm, biết vậy sáng này đi trễ trễ tí, ngủ thêm được tí nữa. Mà thôi cũng tới công ty sớm rồi thì làm việc cho kịp cái deadline, có gì thì chiều được về sớm. Chiều 5h tới đón tụi nhỏ, chợt nhớ bác giúp việc về quê lo đám giỗ, chị bị bệnh ở nhà nên chắc cũng không đi chợ gì. Tạt ngang cái siêu thị mua mấy lạng thịt bò, thêm ít hành về nấu cháo. Về tới thấy nhà tối tui, chắc chị còn nằm trong phòng nên cũng không muốn làm phiền, dặn 2 đứa nhỏ lên phòng cất đồ rồi tắm rửa xuống ăn tối, nhắc làm nhẹ nhàng để mẹ còn nghỉ ngơi. Mình đang lui cui nấu cháo, gần chín thì nghe tiếng chị mở cửa, quay lại thấy chị có vẻ mệt mỏi hỏi mình:
– Em chưa về à? Đang nằm nghe mùi gì thơm quá nên dậy.
– Em chưa, thấy bác giúp việc về quê rồi. Chị bệnh chắc cũng chưa nấu gì nên em định nấu nồi cháo rồi về. Chị ra ăn cho nóng, ăn nhanh vào toát mồ hôi sẽ đỡ mệt hơn.
Chị ngạc nhiên:
– Ủa, em giỏi vậy, biết nấu cháo à.
Tôi trả lời:
– Em sống cả thời sinh viên ở trọ mà chị, mấy chuyện này là chuyện nhỏ mà, chị vào vệ sinh cá nhân đi, em dọn ra cho chị ăn.
Chị vào toilet vệ sinh cá nhân, tôi tranh thủ múc 2 tô cháo nghi ngút đầy hành ở trên mang ra bàn. Tụi nhóc thì bận học online gì đấy nên cũng chưa ăn, chỉ có 2 chị em.
Chị và tôi ngồi ăn 2 tô cháo một cách chậm rãi, có vẻ chị không thấy ngon nên ăn rất chậm, tôi cũng cố tình ăn chậm theo chị để được ngắm chị, chị bệnh mà sao vẫn duyên đến kỳ lạ.
Nhìn một hồi đến mức chị phát hiện ra nói:
– Ủa, mặt chị có gì sao em nhìn chị vậy.
Tôi bối rối không biết nói sao đành chống chế:
– Chị dính chút cháo trên miệng kìa, mà lúc nãy chị ăn nó rớt mất rồi.
Chị cười, nói:
– Vậy hả em.
Ăn xong, tôi dành rửa chén, xong 2 chị em tâm sự cũng tới gần 8 giờ đủ chuyện trên đời. Thấy cũng khuya rồi, về cho chị nghỉ ngơi, ra về lòng tôi lại lâng lâng 1 niềm vui khó tả. Nhưng thôi kệ, tranh thủ chạy, để vợ ở nhà lại trông.