Tôi, bão lũ và mưa
Mấy ngày nay cả nước đang hướng về miền Trung vì bão lũ, nhưng có lẽ vì tôi sinh ra và lớn lên ở đó nên cảm thấy rất đỗi bình thường. Gần như năm nào quê tôi cũng bão lũ cả, tôi rất thích cảm giác chạy xe qua con đường ven biển khi bão sắp đến, tôi luôn thấy những con sóng lớn dữ dội ở ngoài xa thật đẹp, một vẻ đẹp khốc liệt và dữ dội, gió sẽ thổi mạnh hơn, gió càng mạnh tôi càng cảm thấy hưng phấn, tôi nghĩ gió chính là lý do người ta mê tốc độ cao.
Kể ra trong ký ức thời thơ ấu của tôi cũng có nhiều kỉ niệm với bão lũ.
Từ xưa lắc xưa lơ, khi tôi còn học mẫu giáo gì đấy, còn ở huyện thì tôi nhớ có 1 lần mưa to, mẹ tự nhiên kêu tôi ra che dù cho mẹ bắt cá rô. Nhà tôi có đường cái lớn chạy qua, nhưng bên trái lại gần ruộng. Nhà tôi, đến nhà chú Ba hàng xóm là tới khu ruộng. Mẹ nói mưa cá rô từ ruộng nhảy lên bờ, mà tôi công nhận nó nhảy ác thật, nhảy được tới tận chỗ trước sân nhà tôi. Thế là tôi lóc cóc theo che cho mẹ, còn mẹ cầm rổ bắt. Trưa đó tôi với mẹ ăn cá rô chiên giòn. Quả thật tôi không thích ăn cá rô lắm vì nhiều xương quá. Nhà tôi lại có 1 cái chỗ đất trũng phía cạnh phải ở trước nhà, sát nhà hàng xóm. Mỗi lần mưa to chỗ đó lại ngập nước, tôi nhớ hình như có mấy con giống cá bơi ở trỏng, chả biết là nòng nọc hay là cá con nữa.
Lúc tôi lên tiểu học cũng là khi nhà tôi theo ba lên thành phố, khoảng năm tôi học lớp 5 lớp 6 thành phố bắt đầu thường xuyên xảy ra ngập lụt. Tôi hay phải đạp xe lội nước về khi mưa lớn, những chỗ cống rãnh thì nước xoáy khá mạnh, đi không cẩn thận là ngã ngay, có khi nước cao ngập đến nửa bánh xe, xe chết máy là chuyện bình thường. Ngán ở chỗ đường xá ngập 1, nhà tôi sẽ ngập đến 5, 10 lần. Chả là tôi ở khu tập thể ở công ty ba, mà khu đó lại nằm trong vùng lõm xuống, nôm na là kiểu địa hình lòng chảo giữa lòng phố, nên mỗi lần mưa nước vừa chảy xuống cống, vừa chảy xuống chỗ tôi ở. Vậy nên ban đầu mưa, nước ở chỗ tôi và trên đường sẽ ngập sêm sêm nhau, về sau chỗ tôi nước bắt đầu lên dù lúc đó có tạnh mưa hay không, rồi nước cứ dồn ứ ở đó tới 1, 2 ngày mới rút hết. Mỗi lần ngập cao tới đùi ba mẹ tôi. Lần nào đi học, nhà thì ngập lút chách, lên tới đường cái, thấy mặt đường khô queo cả, tôi cũng bị sốc.
Một trong những thú vui của tôi là ngồi vắt vẻo trên bàn, chân không chạm đất rồi ngắm mưa rơi qua cửa sổ hay cửa ra vào. Cảnh tượng đó khá đẹp, tiếng mưa rào rào, nước thì trong vắt, mùi của đất xộc lên, gió se se lạnh, tiếng cóc nhái kêu xa xa,... tất cả trộn lẫn vào nhau, tạo nên một cảm giác hết sức dễ chịu và khoan khoái.
Một năm có khoảng 3-5 lần nước vô nhà, mỗi lần như vậy ba mẹ lại phải kê giường, tủ lạnh lên 4, 5 cục gạch, nhiều lần ngồi trên giường nhìn xung quanh nước mênh mông, ánh điện phản chiếu dưới nước rất thơ mộng, cảm tưởng như đang sống trên sông vậy. Có lần còn có con cá rô chả biết từ đâu bơi vô, mẹ nói chắc cá ai mua ngoài chợ, có đợt mẹ còn bắt được cả con cá tai tượng cảnh từ hồ nhà ai xổng ra, sau đó mẹ mang cho cậu tôi vì cậu có hồ cá, nhưng con cá chỉ sống được tầm 1 tháng là chết. Lụt làm sinh hoạt cũng chật vật, tôi với anh ngồi trên giường, di chuyển qua lại bằng mấy cái ghế được kê cao, chủ yếu di chuyển đến cái thùng nước, cái bô để đi vệ sinh hay qua giường bên cạnh, ăn mì tôm qua ngày. Tôi với anh khi về nhà thay đồ rửa chân tay sạch sẽ sẽ lên giường ko xuống nước nữa, chỉ có ba mẹ là lội, nhiều lúc ba đi công tác trúng đợt mưa lũ, chỉ còn mẹ ở nhà loanh quanh lo cho hai đứa.
Hồi đó cứ đến bão là được nghỉ học, mà hài chỗ là hôm sau trời quang mây tạnh, bão chuyển hướng sang khu vực khác, nếu 5 lần cho nghỉ thì khoảng 1,2 lần là bão thật, vậy nên nghe bão đến tôi thường thấy mừng vì được nghỉ học nhiều hơn là lo bão. Bão chỗ tôi cũng không quá lớn đến bay mái, đường xá cũng không ngập lụt mấy, chứ tôi nghe mẹ vợ chú hàng xóm kể năm nào chỗ bác ấy ở ngoài bắc cũng ngập đến nóc nhà.
Gần nhà tôi có bãi cỏ, mùa mưa nước ngập, trông giống đầm lầy thu nhỏ, rồi cóc nhái đến đẻ trứng, nên ngập phát là có nòng nọc, tôi hay ngồi quan sát mấy con nòng nọc, có con mọc hết chân nhưng còn đuôi vẫn loi nhoi lên bờ, có con chỉ mọc chân sau nên còn bơi, rồi có mấy con cóc nhái chút chút nhảy nhảy, nấp trong phần cỏ ít ngập hơn. Nước cạn dần, có con chết ngắt nghẻo vì ko lớn kịp trước khi nước cạn, nhưng số lượng con còn sống cũng đủ tạo thành một binh đoàn cóc nhái.
Khu tập thể nhà tôi rất gần chỗ ba làm, chỉ đi trăm mét là tới, chỗ đó được xây cao hơn nhà tôi, mưa lũ cũng ko ngập đến. Đôi lúc nhà ngập, ba mẹ cho tôi lên cơ quan ba để học và ngủ ở đó luôn. Mỗi lần được lên cơ quan ba tôi vui lắm. Hồi đó mạng Internet chưa phổ cập như bây giờ nên nhà tôi chỉ có máy tính chứ ko lên Internet được, mà tôi thì không đi ra tiệm net vì ko có ai đi cùng, tính tôi lại nhát không biết nên làm như thế nào, với cả tôi cũng chẳng có tiền tiêu vặt. Mỗi lần lên cơ quan ba là tôi lại tranh thủ chơi game, xem phim hoạt hình Doreamon. Thi thoảng không lũ ba vẫn cho tôi hay anh tôi lên. Hồi đó dù nhà không có Internet nhưng ba hay đặt báo thiếu niên tiền phong và báo nhi đồng nên tôi cũng biết chút chút về thế giới xung quanh. Cũng nhờ mấy tờ báo mà tôi biết tới mạng xã hội facebook và twitter. Trong khi tụi bạn đang chơi Zing me Nông trại vui vẻ, Khu vườn trên mây,... thì tôi đã lập tài khoản facebook và twitter vì trên báo nói mấy mạng xã hội này có game. Có thể tôi là một trong những người Việt Nam đầu tiên chơi mấy mạng xã hội này. Sự thật là chỉ có fb là có game, tôi ngồi lựa mãi mới quyết định chơi Pet Society, game này chơi khá nhẹ nhàng, phù hợp giải trí, tôi chủ yếu cho pet đi câu cá, trồng cây, mua mấy bộ đồ khi đến dịp lễ Noel, năm mới, Halloween... tiếc là giờ game này không còn tồn tại nữa, cũng chẳng kiếm được game nào tương tự vậy. Tôi ngồi học, chơi đến tối 9 10 giờ gì đấy ba hay mẹ sẽ mang chiếu gối lên cho tôi, nhắc tôi đi ngủ. Sáng ra thì tôi về.
Sếp của ba tôi là bác Tú, vợ bác là cô Vân làm chung cơ quan, có thằng con tên Nguyên cũng bằng tuổi tôi. Lên năm lớp 8 thì tôi học chung lớp, ngồi gần nó, cũng hay thảo luận, chỉ bài, đi học thêm anh văn chung chỗ, đi ké chung với nó, nên cũng có nói chuyện, làm bạn bè qua lại, nhưng cũng không thân thiết gì lắm, kiểu bạn bè theo lợi ích là chính. Nhà bác Tú cũng chung trong khu, nhưng được cơ quan cấp đất xây nhà, còn nhà tôi thì ở tập thể. Từ lúc học chung, ngồi gần nhau thì lúc nhà ngập tôi được ba mẹ gửi gắm lên nhà bác Tú ở vài hôm, ăn ngủ ở đó luôn, đi học thì được chở ké đi luôn. Ở bên đó thì thằng Nguyên có phòng riêng, tôi ngủ chung với nó, ba mẹ nó ngủ trên gác máy lạnh. Tôi qua thì chủ yếu được xem tivi truyền hình cáp với đọc truyện tranh. Nhắc đến tivi truyền hình cáp thì từ nhỏ đến lớn nhà tôi chưa bao giờ lắp truyền hình cáp cả. Giờ ba mẹ chuyển sang xem youtube nên cũng không lắp. Nói chung tôi cũng không nhớ có kỷ niệm gì đặc sắc khi tôi ở lại nhà bác Tú.
Nhờ mấy tờ báo ba đặt mà tôi biết được vụ lắp 2 cái can 2 bên xe đạp để đạp xe qua sông qua hồ. Tôi thấy mừng lắm, nếu sau này có lụt thì cũng đỡ lội, tôi định bụng là cũng lắp thử hai cái can rồi đạp trên cái hồ trong cơ quan xem nhưng nhà tôi thì không có cái can nào dư, tôi cũng không dám xin, với cả 2 cái can to quá tôi thấy hơi cồng kềnh nếu tôi mang lên trường khi trời lụt. Thế là ý định đó trôi vào dĩ vãng đến giờ.
Mấy ngày nay cả nước đang hướng về miền Trung vì bão lũ, nhưng có lẽ vì tôi sinh ra và lớn lên ở đó nên cảm thấy rất đỗi bình thường. Gần như năm nào quê tôi cũng bão lũ cả, tôi rất thích cảm giác chạy xe qua con đường ven biển khi bão sắp đến, tôi luôn thấy những con sóng lớn dữ dội ở ngoài xa thật đẹp, một vẻ đẹp khốc liệt và dữ dội, gió sẽ thổi mạnh hơn, gió càng mạnh tôi càng cảm thấy hưng phấn, tôi nghĩ gió chính là lý do người ta mê tốc độ cao.
Kể ra trong ký ức thời thơ ấu của tôi cũng có nhiều kỉ niệm với bão lũ.
Từ xưa lắc xưa lơ, khi tôi còn học mẫu giáo gì đấy, còn ở huyện thì tôi nhớ có 1 lần mưa to, mẹ tự nhiên kêu tôi ra che dù cho mẹ bắt cá rô. Nhà tôi có đường cái lớn chạy qua, nhưng bên trái lại gần ruộng. Nhà tôi, đến nhà chú Ba hàng xóm là tới khu ruộng. Mẹ nói mưa cá rô từ ruộng nhảy lên bờ, mà tôi công nhận nó nhảy ác thật, nhảy được tới tận chỗ trước sân nhà tôi. Thế là tôi lóc cóc theo che cho mẹ, còn mẹ cầm rổ bắt. Trưa đó tôi với mẹ ăn cá rô chiên giòn. Quả thật tôi không thích ăn cá rô lắm vì nhiều xương quá. Nhà tôi lại có 1 cái chỗ đất trũng phía cạnh phải ở trước nhà, sát nhà hàng xóm. Mỗi lần mưa to chỗ đó lại ngập nước, tôi nhớ hình như có mấy con giống cá bơi ở trỏng, chả biết là nòng nọc hay là cá con nữa.
Lúc tôi lên tiểu học cũng là khi nhà tôi theo ba lên thành phố, khoảng năm tôi học lớp 5 lớp 6 thành phố bắt đầu thường xuyên xảy ra ngập lụt. Tôi hay phải đạp xe lội nước về khi mưa lớn, những chỗ cống rãnh thì nước xoáy khá mạnh, đi không cẩn thận là ngã ngay, có khi nước cao ngập đến nửa bánh xe, xe chết máy là chuyện bình thường. Ngán ở chỗ đường xá ngập 1, nhà tôi sẽ ngập đến 5, 10 lần. Chả là tôi ở khu tập thể ở công ty ba, mà khu đó lại nằm trong vùng lõm xuống, nôm na là kiểu địa hình lòng chảo giữa lòng phố, nên mỗi lần mưa nước vừa chảy xuống cống, vừa chảy xuống chỗ tôi ở. Vậy nên ban đầu mưa, nước ở chỗ tôi và trên đường sẽ ngập sêm sêm nhau, về sau chỗ tôi nước bắt đầu lên dù lúc đó có tạnh mưa hay không, rồi nước cứ dồn ứ ở đó tới 1, 2 ngày mới rút hết. Mỗi lần ngập cao tới đùi ba mẹ tôi. Lần nào đi học, nhà thì ngập lút chách, lên tới đường cái, thấy mặt đường khô queo cả, tôi cũng bị sốc.
Một trong những thú vui của tôi là ngồi vắt vẻo trên bàn, chân không chạm đất rồi ngắm mưa rơi qua cửa sổ hay cửa ra vào. Cảnh tượng đó khá đẹp, tiếng mưa rào rào, nước thì trong vắt, mùi của đất xộc lên, gió se se lạnh, tiếng cóc nhái kêu xa xa,... tất cả trộn lẫn vào nhau, tạo nên một cảm giác hết sức dễ chịu và khoan khoái.
Một năm có khoảng 3-5 lần nước vô nhà, mỗi lần như vậy ba mẹ lại phải kê giường, tủ lạnh lên 4, 5 cục gạch, nhiều lần ngồi trên giường nhìn xung quanh nước mênh mông, ánh điện phản chiếu dưới nước rất thơ mộng, cảm tưởng như đang sống trên sông vậy. Có lần còn có con cá rô chả biết từ đâu bơi vô, mẹ nói chắc cá ai mua ngoài chợ, có đợt mẹ còn bắt được cả con cá tai tượng cảnh từ hồ nhà ai xổng ra, sau đó mẹ mang cho cậu tôi vì cậu có hồ cá, nhưng con cá chỉ sống được tầm 1 tháng là chết. Lụt làm sinh hoạt cũng chật vật, tôi với anh ngồi trên giường, di chuyển qua lại bằng mấy cái ghế được kê cao, chủ yếu di chuyển đến cái thùng nước, cái bô để đi vệ sinh hay qua giường bên cạnh, ăn mì tôm qua ngày. Tôi với anh khi về nhà thay đồ rửa chân tay sạch sẽ sẽ lên giường ko xuống nước nữa, chỉ có ba mẹ là lội, nhiều lúc ba đi công tác trúng đợt mưa lũ, chỉ còn mẹ ở nhà loanh quanh lo cho hai đứa.
Hồi đó cứ đến bão là được nghỉ học, mà hài chỗ là hôm sau trời quang mây tạnh, bão chuyển hướng sang khu vực khác, nếu 5 lần cho nghỉ thì khoảng 1,2 lần là bão thật, vậy nên nghe bão đến tôi thường thấy mừng vì được nghỉ học nhiều hơn là lo bão. Bão chỗ tôi cũng không quá lớn đến bay mái, đường xá cũng không ngập lụt mấy, chứ tôi nghe mẹ vợ chú hàng xóm kể năm nào chỗ bác ấy ở ngoài bắc cũng ngập đến nóc nhà.
Gần nhà tôi có bãi cỏ, mùa mưa nước ngập, trông giống đầm lầy thu nhỏ, rồi cóc nhái đến đẻ trứng, nên ngập phát là có nòng nọc, tôi hay ngồi quan sát mấy con nòng nọc, có con mọc hết chân nhưng còn đuôi vẫn loi nhoi lên bờ, có con chỉ mọc chân sau nên còn bơi, rồi có mấy con cóc nhái chút chút nhảy nhảy, nấp trong phần cỏ ít ngập hơn. Nước cạn dần, có con chết ngắt nghẻo vì ko lớn kịp trước khi nước cạn, nhưng số lượng con còn sống cũng đủ tạo thành một binh đoàn cóc nhái.
Khu tập thể nhà tôi rất gần chỗ ba làm, chỉ đi trăm mét là tới, chỗ đó được xây cao hơn nhà tôi, mưa lũ cũng ko ngập đến. Đôi lúc nhà ngập, ba mẹ cho tôi lên cơ quan ba để học và ngủ ở đó luôn. Mỗi lần được lên cơ quan ba tôi vui lắm. Hồi đó mạng Internet chưa phổ cập như bây giờ nên nhà tôi chỉ có máy tính chứ ko lên Internet được, mà tôi thì không đi ra tiệm net vì ko có ai đi cùng, tính tôi lại nhát không biết nên làm như thế nào, với cả tôi cũng chẳng có tiền tiêu vặt. Mỗi lần lên cơ quan ba là tôi lại tranh thủ chơi game, xem phim hoạt hình Doreamon. Thi thoảng không lũ ba vẫn cho tôi hay anh tôi lên. Hồi đó dù nhà không có Internet nhưng ba hay đặt báo thiếu niên tiền phong và báo nhi đồng nên tôi cũng biết chút chút về thế giới xung quanh. Cũng nhờ mấy tờ báo mà tôi biết tới mạng xã hội facebook và twitter. Trong khi tụi bạn đang chơi Zing me Nông trại vui vẻ, Khu vườn trên mây,... thì tôi đã lập tài khoản facebook và twitter vì trên báo nói mấy mạng xã hội này có game. Có thể tôi là một trong những người Việt Nam đầu tiên chơi mấy mạng xã hội này. Sự thật là chỉ có fb là có game, tôi ngồi lựa mãi mới quyết định chơi Pet Society, game này chơi khá nhẹ nhàng, phù hợp giải trí, tôi chủ yếu cho pet đi câu cá, trồng cây, mua mấy bộ đồ khi đến dịp lễ Noel, năm mới, Halloween... tiếc là giờ game này không còn tồn tại nữa, cũng chẳng kiếm được game nào tương tự vậy. Tôi ngồi học, chơi đến tối 9 10 giờ gì đấy ba hay mẹ sẽ mang chiếu gối lên cho tôi, nhắc tôi đi ngủ. Sáng ra thì tôi về.
Sếp của ba tôi là bác Tú, vợ bác là cô Vân làm chung cơ quan, có thằng con tên Nguyên cũng bằng tuổi tôi. Lên năm lớp 8 thì tôi học chung lớp, ngồi gần nó, cũng hay thảo luận, chỉ bài, đi học thêm anh văn chung chỗ, đi ké chung với nó, nên cũng có nói chuyện, làm bạn bè qua lại, nhưng cũng không thân thiết gì lắm, kiểu bạn bè theo lợi ích là chính. Nhà bác Tú cũng chung trong khu, nhưng được cơ quan cấp đất xây nhà, còn nhà tôi thì ở tập thể. Từ lúc học chung, ngồi gần nhau thì lúc nhà ngập tôi được ba mẹ gửi gắm lên nhà bác Tú ở vài hôm, ăn ngủ ở đó luôn, đi học thì được chở ké đi luôn. Ở bên đó thì thằng Nguyên có phòng riêng, tôi ngủ chung với nó, ba mẹ nó ngủ trên gác máy lạnh. Tôi qua thì chủ yếu được xem tivi truyền hình cáp với đọc truyện tranh. Nhắc đến tivi truyền hình cáp thì từ nhỏ đến lớn nhà tôi chưa bao giờ lắp truyền hình cáp cả. Giờ ba mẹ chuyển sang xem youtube nên cũng không lắp. Nói chung tôi cũng không nhớ có kỷ niệm gì đặc sắc khi tôi ở lại nhà bác Tú.
Nhờ mấy tờ báo ba đặt mà tôi biết được vụ lắp 2 cái can 2 bên xe đạp để đạp xe qua sông qua hồ. Tôi thấy mừng lắm, nếu sau này có lụt thì cũng đỡ lội, tôi định bụng là cũng lắp thử hai cái can rồi đạp trên cái hồ trong cơ quan xem nhưng nhà tôi thì không có cái can nào dư, tôi cũng không dám xin, với cả 2 cái can to quá tôi thấy hơi cồng kềnh nếu tôi mang lên trường khi trời lụt. Thế là ý định đó trôi vào dĩ vãng đến giờ.
Sửa lần cuối: