• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

CHUYỆN ĐỜI THƯỜNG

Tôi, bão lũ và mưa
Mấy ngày nay cả nước đang hướng về miền Trung vì bão lũ, nhưng có lẽ vì tôi sinh ra và lớn lên ở đó nên cảm thấy rất đỗi bình thường. Gần như năm nào quê tôi cũng bão lũ cả, tôi rất thích cảm giác chạy xe qua con đường ven biển khi bão sắp đến, tôi luôn thấy những con sóng lớn dữ dội ở ngoài xa thật đẹp, một vẻ đẹp khốc liệt và dữ dội, gió sẽ thổi mạnh hơn, gió càng mạnh tôi càng cảm thấy hưng phấn, tôi nghĩ gió chính là lý do người ta mê tốc độ cao.
Kể ra trong ký ức thời thơ ấu của tôi cũng có nhiều kỉ niệm với bão lũ.
Từ xưa lắc xưa lơ, khi tôi còn học mẫu giáo gì đấy, còn ở huyện thì tôi nhớ có 1 lần mưa to, mẹ tự nhiên kêu tôi ra che dù cho mẹ bắt cá rô. Nhà tôi có đường cái lớn chạy qua, nhưng bên trái lại gần ruộng. Nhà tôi, đến nhà chú Ba hàng xóm là tới khu ruộng. Mẹ nói mưa cá rô từ ruộng nhảy lên bờ, mà tôi công nhận nó nhảy ác thật, nhảy được tới tận chỗ trước sân nhà tôi. Thế là tôi lóc cóc theo che cho mẹ, còn mẹ cầm rổ bắt. Trưa đó tôi với mẹ ăn cá rô chiên giòn. Quả thật tôi không thích ăn cá rô lắm vì nhiều xương quá. Nhà tôi lại có 1 cái chỗ đất trũng phía cạnh phải ở trước nhà, sát nhà hàng xóm. Mỗi lần mưa to chỗ đó lại ngập nước, tôi nhớ hình như có mấy con giống cá bơi ở trỏng, chả biết là nòng nọc hay là cá con nữa.
Lúc tôi lên tiểu học cũng là khi nhà tôi theo ba lên thành phố, khoảng năm tôi học lớp 5 lớp 6 thành phố bắt đầu thường xuyên xảy ra ngập lụt. Tôi hay phải đạp xe lội nước về khi mưa lớn, những chỗ cống rãnh thì nước xoáy khá mạnh, đi không cẩn thận là ngã ngay, có khi nước cao ngập đến nửa bánh xe, xe chết máy là chuyện bình thường. Ngán ở chỗ đường xá ngập 1, nhà tôi sẽ ngập đến 5, 10 lần. Chả là tôi ở khu tập thể ở công ty ba, mà khu đó lại nằm trong vùng lõm xuống, nôm na là kiểu địa hình lòng chảo giữa lòng phố, nên mỗi lần mưa nước vừa chảy xuống cống, vừa chảy xuống chỗ tôi ở. Vậy nên ban đầu mưa, nước ở chỗ tôi và trên đường sẽ ngập sêm sêm nhau, về sau chỗ tôi nước bắt đầu lên dù lúc đó có tạnh mưa hay không, rồi nước cứ dồn ứ ở đó tới 1, 2 ngày mới rút hết. Mỗi lần ngập cao tới đùi ba mẹ tôi. Lần nào đi học, nhà thì ngập lút chách, lên tới đường cái, thấy mặt đường khô queo cả, tôi cũng bị sốc.
Một trong những thú vui của tôi là ngồi vắt vẻo trên bàn, chân không chạm đất rồi ngắm mưa rơi qua cửa sổ hay cửa ra vào. Cảnh tượng đó khá đẹp, tiếng mưa rào rào, nước thì trong vắt, mùi của đất xộc lên, gió se se lạnh, tiếng cóc nhái kêu xa xa,... tất cả trộn lẫn vào nhau, tạo nên một cảm giác hết sức dễ chịu và khoan khoái.
Một năm có khoảng 3-5 lần nước vô nhà, mỗi lần như vậy ba mẹ lại phải kê giường, tủ lạnh lên 4, 5 cục gạch, nhiều lần ngồi trên giường nhìn xung quanh nước mênh mông, ánh điện phản chiếu dưới nước rất thơ mộng, cảm tưởng như đang sống trên sông vậy. Có lần còn có con cá rô chả biết từ đâu bơi vô, mẹ nói chắc cá ai mua ngoài chợ, có đợt mẹ còn bắt được cả con cá tai tượng cảnh từ hồ nhà ai xổng ra, sau đó mẹ mang cho cậu tôi vì cậu có hồ cá, nhưng con cá chỉ sống được tầm 1 tháng là chết. Lụt làm sinh hoạt cũng chật vật, tôi với anh ngồi trên giường, di chuyển qua lại bằng mấy cái ghế được kê cao, chủ yếu di chuyển đến cái thùng nước, cái bô để đi vệ sinh hay qua giường bên cạnh, ăn mì tôm qua ngày. Tôi với anh khi về nhà thay đồ rửa chân tay sạch sẽ sẽ lên giường ko xuống nước nữa, chỉ có ba mẹ là lội, nhiều lúc ba đi công tác trúng đợt mưa lũ, chỉ còn mẹ ở nhà loanh quanh lo cho hai đứa.
Hồi đó cứ đến bão là được nghỉ học, mà hài chỗ là hôm sau trời quang mây tạnh, bão chuyển hướng sang khu vực khác, nếu 5 lần cho nghỉ thì khoảng 1,2 lần là bão thật, vậy nên nghe bão đến tôi thường thấy mừng vì được nghỉ học nhiều hơn là lo bão. Bão chỗ tôi cũng không quá lớn đến bay mái, đường xá cũng không ngập lụt mấy, chứ tôi nghe mẹ vợ chú hàng xóm kể năm nào chỗ bác ấy ở ngoài bắc cũng ngập đến nóc nhà.
Gần nhà tôi có bãi cỏ, mùa mưa nước ngập, trông giống đầm lầy thu nhỏ, rồi cóc nhái đến đẻ trứng, nên ngập phát là có nòng nọc, tôi hay ngồi quan sát mấy con nòng nọc, có con mọc hết chân nhưng còn đuôi vẫn loi nhoi lên bờ, có con chỉ mọc chân sau nên còn bơi, rồi có mấy con cóc nhái chút chút nhảy nhảy, nấp trong phần cỏ ít ngập hơn. Nước cạn dần, có con chết ngắt nghẻo vì ko lớn kịp trước khi nước cạn, nhưng số lượng con còn sống cũng đủ tạo thành một binh đoàn cóc nhái.
Khu tập thể nhà tôi rất gần chỗ ba làm, chỉ đi trăm mét là tới, chỗ đó được xây cao hơn nhà tôi, mưa lũ cũng ko ngập đến. Đôi lúc nhà ngập, ba mẹ cho tôi lên cơ quan ba để học và ngủ ở đó luôn. Mỗi lần được lên cơ quan ba tôi vui lắm. Hồi đó mạng Internet chưa phổ cập như bây giờ nên nhà tôi chỉ có máy tính chứ ko lên Internet được, mà tôi thì không đi ra tiệm net vì ko có ai đi cùng, tính tôi lại nhát không biết nên làm như thế nào, với cả tôi cũng chẳng có tiền tiêu vặt. Mỗi lần lên cơ quan ba là tôi lại tranh thủ chơi game, xem phim hoạt hình Doreamon. Thi thoảng không lũ ba vẫn cho tôi hay anh tôi lên. Hồi đó dù nhà không có Internet nhưng ba hay đặt báo thiếu niên tiền phong và báo nhi đồng nên tôi cũng biết chút chút về thế giới xung quanh. Cũng nhờ mấy tờ báo mà tôi biết tới mạng xã hội facebook và twitter. Trong khi tụi bạn đang chơi Zing me Nông trại vui vẻ, Khu vườn trên mây,... thì tôi đã lập tài khoản facebook và twitter vì trên báo nói mấy mạng xã hội này có game. Có thể tôi là một trong những người Việt Nam đầu tiên chơi mấy mạng xã hội này. Sự thật là chỉ có fb là có game, tôi ngồi lựa mãi mới quyết định chơi Pet Society, game này chơi khá nhẹ nhàng, phù hợp giải trí, tôi chủ yếu cho pet đi câu cá, trồng cây, mua mấy bộ đồ khi đến dịp lễ Noel, năm mới, Halloween... tiếc là giờ game này không còn tồn tại nữa, cũng chẳng kiếm được game nào tương tự vậy. Tôi ngồi học, chơi đến tối 9 10 giờ gì đấy ba hay mẹ sẽ mang chiếu gối lên cho tôi, nhắc tôi đi ngủ. Sáng ra thì tôi về.
Sếp của ba tôi là bác Tú, vợ bác là cô Vân làm chung cơ quan, có thằng con tên Nguyên cũng bằng tuổi tôi. Lên năm lớp 8 thì tôi học chung lớp, ngồi gần nó, cũng hay thảo luận, chỉ bài, đi học thêm anh văn chung chỗ, đi ké chung với nó, nên cũng có nói chuyện, làm bạn bè qua lại, nhưng cũng không thân thiết gì lắm, kiểu bạn bè theo lợi ích là chính. Nhà bác Tú cũng chung trong khu, nhưng được cơ quan cấp đất xây nhà, còn nhà tôi thì ở tập thể. Từ lúc học chung, ngồi gần nhau thì lúc nhà ngập tôi được ba mẹ gửi gắm lên nhà bác Tú ở vài hôm, ăn ngủ ở đó luôn, đi học thì được chở ké đi luôn. Ở bên đó thì thằng Nguyên có phòng riêng, tôi ngủ chung với nó, ba mẹ nó ngủ trên gác máy lạnh. Tôi qua thì chủ yếu được xem tivi truyền hình cáp với đọc truyện tranh. Nhắc đến tivi truyền hình cáp thì từ nhỏ đến lớn nhà tôi chưa bao giờ lắp truyền hình cáp cả. Giờ ba mẹ chuyển sang xem youtube nên cũng không lắp. Nói chung tôi cũng không nhớ có kỷ niệm gì đặc sắc khi tôi ở lại nhà bác Tú.
Nhờ mấy tờ báo ba đặt mà tôi biết được vụ lắp 2 cái can 2 bên xe đạp để đạp xe qua sông qua hồ. Tôi thấy mừng lắm, nếu sau này có lụt thì cũng đỡ lội, tôi định bụng là cũng lắp thử hai cái can rồi đạp trên cái hồ trong cơ quan xem nhưng nhà tôi thì không có cái can nào dư, tôi cũng không dám xin, với cả 2 cái can to quá tôi thấy hơi cồng kềnh nếu tôi mang lên trường khi trời lụt. Thế là ý định đó trôi vào dĩ vãng đến giờ.
 
Sửa lần cuối:
đúng rồi vì khi tâm bão đi trực tiếp qua khu vực mình thì dễ thấy, hôm sau mà đi học dọn bùn thì le lưỡi hì, tao sợ nhất cảm giác bão hoàn lưu, nó lột hết mái tôn của các nhà ra như bánh tráng, tôn bay như giấy, thấy mình bé nhỏ cực kỳ :))
Hồi xưa mỗi lần bão, nhà t ko sợ tôn bay, chỉ sợ t bay thôi :)>-. Thấy mấy ng mua bao cát chất lên tôn cho khỏi bay, 2-3 năm gần đây nhà t cũng bị bay ngói sang nhà hàng xóm miễn đền bù thiệt hại :)>-.
 
V à, t tưởng rô đồng với rô phi là 1 :)). T sửa lại r nha, cảm ơn.
Cá rô chiên xù đúng mà, ko cần bột chiên, bỏ ngập dầu r cho cá vào chiên tới giòn rụm rụm luôn, nhưng t ăn vẫn là lựa từng miếng xương ra :-S
Chiên xù thì thường là dùng bột chiên xù rồi mày. Còn như mày nói là chiên giòn rồi
 
Biển
Hồi nhỏ tôi vốn không nghĩ nhiều về biển. Tôi cũng không thích học bơi vì nghĩ việc nhảy xuống nước và giãy đành đạch cũng không phải là một điều dễ chịu tẹo nào. Có lẽ nó xuất phát từ việc tôi từng mém chết đuối khi còn nhỏ hoặc không. Tôi hay bảo ba mẹ rằng không biết bơi thì cũng đâu có sao vì có phao và áo phao rồi cơ mà. Mọi chuyện có lẽ bắt đầu từ lúc tôi học cấp ba, trên đường đến trường tôi phải đi qua một con đường ven biển, tất nhiên là có những con đường khác nữa, nhưng đối với một đứa mù đường như tôi thì con đường này là dễ nhớ nhất và cũng dễ chịu nhất vì rất ít xe qua lại. Rồi mỗi ngày đều dành gần cả tiếng đồng hồ để ngắm bầu trời và biển, mỗi ngày đều ngắm bình minh và hoàng hôn. Bạn bè tôi đa số đều đi đường trong vì nó đỡ nắng, còn đối với tôi thì việc phải chịu đựng những trận nắng khủng khiếp hay da cháy đen thui vẫn là một cái giá quá rẻ so với việc có thể chiêm ngưỡng những khoảnh khắc hùng vĩ và vô cùng đẹp đẽ của biển và bầu trời nhỉ. Rồi đột nhiên một ngày tôi nhận ra mình đã phải lòng biển và bầu trời, quá đẹp đẽ và quá hào nhoáng. Nhưng cái gì nhiều quá cũng dễ sinh ra nhàm chán, và cảm xúc của tôi đối với biển cũng vậy. Đó cũng là lúc tôi nhận ra bài học đầu tiên về tình yêu thật sự. Tình yêu ban đầu lúc nào cũng nồng nhiệt vì ta nhận ra bao nhiêu điều mới lạ, thú vị đang chờ ta khám phá, nhưng rồi một ngày ta không còn thấy thứ gì thú vị nữa ngoài sự ngán ngẩm, nhàm chán, nhưng nếu một ngày, ta có thể vượt qua được nỗi nhàm chán này, lúc đó tình yêu mới thật sự bắt đầu. Đó chính là câu chuyện của tôi và biển. Tôi đã yêu và chấp nhận cả những lúc tôi cảm thấy biển thật bình lặng và vô vị như vậy. Đối với tôi mà nói, biển vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ, vừa ôn hòa nhưng lại vô cùng tàn khốc. Một bản thể có nhiều sự mâu thuẫn đầy hài hoà và sống động. Chưa từng có bất kỳ một ai cho tôi cảm giác bình yên như khi tôi ở cạnh biển. Tôi nghĩ nếu như người ta có thể đọc được suy nghĩ của tôi hay tôi tình cờ tâm sự với một người nào đó, họ sẽ cảm thấy thương hại, lạ lùng hay thậm chí khinh bỉ và kinh tởm. Nhưng biển thì khác, dù tôi có trở thành kẻ xấu xa nhất thiên hạ thì biển vẫn sẽ dịu dàng với tôi như vậy, không đòi hỏi, không trách móc, và lúc nào cũng sẽ ở đó, đợi tôi trở về... Mỗi khi trời sắp bão biển vô cùng đẹp, một sự tàn khốc đang chực trào ra và nuốt chửng mọi thứ. Có một lần tôi đi tắm biển, tôi thấy có một cái bóng dưới nước, tôi đã xanh mặt vì nghĩ đó là một con cá lớn. Đó là bài học về tình yêu thứ hai mà biển dạy cho tôi. Tuy biển dịu dàng là thế, nhưng tôi không bao giờ được quên biển khốc liệt, hiểm nguy đến nhường nào, để có thể yêu biển một cách trọn vẹn, tôi cần phải biết và học cách đối mặt, cũng như chấp nhận những điều đó. Ta không thể nói ta yêu một ai đó nếu ta không biết và không thể chấp nhận cả những điều xấu xa của họ. Cái kiểu tình yêu như vậy vốn vô cùng hời hợt. Sẽ ra sao nếu một ngày kia ta phát hiện những bí mật đen tối và thầm kín của kẻ đấu gối tay ấp với ta mỗi đêm. Mới nghĩ thôi mà tôi đã cảm thấy tồi tệ. Tại sao tôi lại yêu biển như vậy, tất cả những thời gian mà tôi đã dành cho biển khi tôi còn học cấp ba là điều tạo nên tình cảm đó.
 
Biển
Hồi nhỏ tôi vốn không nghĩ nhiều về biển. Tôi cũng không thích học bơi vì nghĩ việc nhảy xuống nước và giãy đành đạch cũng không phải là một điều dễ chịu tẹo nào. Có lẽ nó xuất phát từ việc tôi từng mém chết đuối khi còn nhỏ hoặc không. Tôi hay bảo ba mẹ rằng không biết bơi thì cũng đâu có sao vì có phao và áo phao rồi cơ mà. Mọi chuyện có lẽ bắt đầu từ lúc tôi học cấp ba, trên đường đến trường tôi phải đi qua một con đường ven biển, tất nhiên là có những con đường khác nữa, nhưng đối với một đứa mù đường như tôi thì con đường này là dễ nhớ nhất và cũng dễ chịu nhất vì rất ít xe qua lại. Rồi mỗi ngày đều dành gần cả tiếng đồng hồ để ngắm bầu trời và biển, mỗi ngày đều ngắm bình minh và hoàng hôn. Bạn bè tôi đa số đều đi đường trong vì nó đỡ nắng, còn đối với tôi thì việc phải chịu đựng những trận nắng khủng khiếp hay da cháy đen thui vẫn là một cái giá quá rẻ so với việc có thể chiêm ngưỡng những khoảnh khắc hùng vĩ và vô cùng đẹp đẽ của biển và bầu trời nhỉ. Rồi đột nhiên một ngày tôi nhận ra mình đã phải lòng biển và bầu trời, quá đẹp đẽ và quá hào nhoáng. Nhưng cái gì nhiều quá cũng dễ sinh ra nhàm chán, và cảm xúc của tôi đối với biển cũng vậy. Đó cũng là lúc tôi nhận ra bài học đầu tiên về tình yêu thật sự. Tình yêu ban đầu lúc nào cũng nồng nhiệt vì ta nhận ra bao nhiêu điều mới lạ, thú vị đang chờ ta khám phá, nhưng rồi một ngày ta không còn thấy thứ gì thú vị nữa ngoài sự ngán ngẩm, nhàm chán, nhưng nếu một ngày, ta có thể vượt qua được nỗi nhàm chán này, lúc đó tình yêu mới thật sự bắt đầu. Đó chính là câu chuyện của tôi và biển. Tôi đã yêu và chấp nhận cả những lúc tôi cảm thấy biển thật bình lặng và vô vị như vậy. Đối với tôi mà nói, biển vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ, vừa ôn hòa nhưng lại vô cùng tàn khốc. Một bản thể có nhiều sự mâu thuẫn đầy hài hoà và sống động. Chưa từng có bất kỳ một ai cho tôi cảm giác bình yên như khi tôi ở cạnh biển. Tôi nghĩ nếu như người ta có thể đọc được suy nghĩ của tôi hay tôi tình cờ tâm sự với một người nào đó, họ sẽ cảm thấy thương hại, lạ lùng hay thậm chí khinh bỉ và kinh tởm. Nhưng biển thì khác, dù tôi có trở thành kẻ xấu xa nhất thiên hạ thì biển vẫn sẽ dịu dàng với tôi như vậy, không đòi hỏi, không trách móc, và lúc nào cũng sẽ ở đó, đợi tôi trở về... Mỗi khi trời sắp bão biển vô cùng đẹp, một sự tàn khốc đang chực trào ra và nuốt chửng mọi thứ. Có một lần tôi đi tắm biển, tôi thấy có một cái bóng dưới nước, tôi đã xanh mặt vì nghĩ đó là một con cá lớn. Đó là bài học về tình yêu thứ hai mà biển dạy cho tôi. Tuy biển dịu dàng là thế, nhưng tôi không bao giờ được quên biển khốc liệt, hiểm nguy đến nhường nào, để có thể yêu biển một cách trọn vẹn, tôi cần phải biết và học cách đối mặt, cũng như chấp nhận những điều đó. Ta không thể nói ta yêu một ai đó nếu ta không biết và không thể chấp nhận cả những điều xấu xa của họ. Cái kiểu tình yêu như vậy vốn vô cùng hời hợt. Sẽ ra sao nếu một ngày kia ta phát hiện những bí mật đen tối và thầm kín của kẻ đấu gối tay ấp với ta mỗi đêm. Mới nghĩ thôi mà tôi đã cảm thấy tồi tệ. Tại sao tôi lại yêu biển như vậy, tất cả những thời gian mà tôi đã dành cho biển khi tôi còn học cấp ba là điều tạo nên tình cảm đó.
Bóc tem.
 
Biển
Hồi nhỏ tôi vốn không nghĩ nhiều về biển. Tôi cũng không thích học bơi vì nghĩ việc nhảy xuống nước và giãy đành đạch cũng không phải là một điều dễ chịu tẹo nào. Có lẽ nó xuất phát từ việc tôi từng mém chết đuối khi còn nhỏ hoặc không. Tôi hay bảo ba mẹ rằng không biết bơi thì cũng đâu có sao vì có phao và áo phao rồi cơ mà. Mọi chuyện có lẽ bắt đầu từ lúc tôi học cấp ba, trên đường đến trường tôi phải đi qua một con đường ven biển, tất nhiên là có những con đường khác nữa, nhưng đối với một đứa mù đường như tôi thì con đường này là dễ nhớ nhất và cũng dễ chịu nhất vì rất ít xe qua lại. Rồi mỗi ngày đều dành gần cả tiếng đồng hồ để ngắm bầu trời và biển, mỗi ngày đều ngắm bình minh và hoàng hôn. Bạn bè tôi đa số đều đi đường trong vì nó đỡ nắng, còn đối với tôi thì việc phải chịu đựng những trận nắng khủng khiếp hay da cháy đen thui vẫn là một cái giá quá rẻ so với việc có thể chiêm ngưỡng những khoảnh khắc hùng vĩ và vô cùng đẹp đẽ của biển và bầu trời nhỉ. Rồi đột nhiên một ngày tôi nhận ra mình đã phải lòng biển và bầu trời, quá đẹp đẽ và quá hào nhoáng. Nhưng cái gì nhiều quá cũng dễ sinh ra nhàm chán, và cảm xúc của tôi đối với biển cũng vậy. Đó cũng là lúc tôi nhận ra bài học đầu tiên về tình yêu thật sự. Tình yêu ban đầu lúc nào cũng nồng nhiệt vì ta nhận ra bao nhiêu điều mới lạ, thú vị đang chờ ta khám phá, nhưng rồi một ngày ta không còn thấy thứ gì thú vị nữa ngoài sự ngán ngẩm, nhàm chán, nhưng nếu một ngày, ta có thể vượt qua được nỗi nhàm chán này, lúc đó tình yêu mới thật sự bắt đầu. Đó chính là câu chuyện của tôi và biển. Tôi đã yêu và chấp nhận cả những lúc tôi cảm thấy biển thật bình lặng và vô vị như vậy. Đối với tôi mà nói, biển vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ, vừa ôn hòa nhưng lại vô cùng tàn khốc. Một bản thể có nhiều sự mâu thuẫn đầy hài hoà và sống động. Chưa từng có bất kỳ một ai cho tôi cảm giác bình yên như khi tôi ở cạnh biển. Tôi nghĩ nếu như người ta có thể đọc được suy nghĩ của tôi hay tôi tình cờ tâm sự với một người nào đó, họ sẽ cảm thấy thương hại, lạ lùng hay thậm chí khinh bỉ và kinh tởm. Nhưng biển thì khác, dù tôi có trở thành kẻ xấu xa nhất thiên hạ thì biển vẫn sẽ dịu dàng với tôi như vậy, không đòi hỏi, không trách móc, và lúc nào cũng sẽ ở đó, đợi tôi trở về... Mỗi khi trời sắp bão biển vô cùng đẹp, một sự tàn khốc đang chực trào ra và nuốt chửng mọi thứ. Có một lần tôi đi tắm biển, tôi thấy có một cái bóng dưới nước, tôi đã xanh mặt vì nghĩ đó là một con cá lớn. Đó là bài học về tình yêu thứ hai mà biển dạy cho tôi. Tuy biển dịu dàng là thế, nhưng tôi không bao giờ được quên biển khốc liệt, hiểm nguy đến nhường nào, để có thể yêu biển một cách trọn vẹn, tôi cần phải biết và học cách đối mặt, cũng như chấp nhận những điều đó. Ta không thể nói ta yêu một ai đó nếu ta không biết và không thể chấp nhận cả những điều xấu xa của họ. Cái kiểu tình yêu như vậy vốn vô cùng hời hợt. Sẽ ra sao nếu một ngày kia ta phát hiện những bí mật đen tối và thầm kín của kẻ đấu gối tay ấp với ta mỗi đêm. Mới nghĩ thôi mà tôi đã cảm thấy tồi tệ. Tại sao tôi lại yêu biển như vậy, tất cả những thời gian mà tôi đã dành cho biển khi tôi còn học cấp ba là điều tạo nên tình cảm đó.
nữa hả, tặng mày biển >:D<

 
Đổi gió xíu.
Cóc
Tôi vốn là một con cóc đực sinh ra và lớn lên ở một cái ao nhỏ bé ở xó xỉnh nào đó trên thế giới mà tôi chẳng rõ là nơi nao. Cư dân ở trong ao ngoài lũ cóc chúng tôi còn có mấy con cá rô, lũ ếch, cá trê, và tôi cá chắc là còn nhiều sinh vật bí ẩn khác sống dưới ao mà tôi chưa bao giờ biết, vì cùng lắm tôi chỉ có thể bơi tà tà gần mặt nước chứ chẳng thể nào lặn sâu tới đáy. Nghĩ lại thì phận mình thật sự nhỏ bé, đến cả hòn đá cuội cũng to bằng người tôi, cỏ lau cao vượt chúng tôi, mấy cây dừa cạnh ao thì là một cái gì đó quá sức to lớn và vĩ đại, tôi sẽ chẳng bao giờ biết được trên cây có trái dừa nếu như lâu lâu không có thứ gì đó rơi tõm xuống náo loạn cả mặt ao. Mang tiếng là cậu ông trời mà chúng tôi chỉ có thể ra oai với mấy con ruồi, muỗi, chuồn chuồn… trong ao. Tôi năm nay 4 tuổi, cái tuổi gần đất xa trời đối với họ nhà cóc. Không như bọn ếch có da trơn nhẵn nhụi nhơm nhớp xấu xí kia, da chúng tôi sần sùi đầy mụn, con người thì lấy làm kinh sợ trong khi đối với bọn tôi kẻ nào càng sần sùi thì càng có sức quyến rũ vì nó thể hiện đẳng cấp và sức mạnh, những nốt mụn sần sùi ấy chứa một lượng nọc độc như vũ khí sinh học trời ban.

Thế là sắp bước vào mùa mưa, tôi đang ngồi ngắm hoàng hôn và hoài niệm lại lần đầu của mình vào năm ngoái, câu chuyện 3+ của tôi mà trong thế giới loài người hay được xem như truyện 18+. Nhưng hỡi ôi tụi tôi làm thế quái nào mà sống được đến 18 năm cơ chứ! Năm đó tôi vừa mới bước vào độ thanh niên, mập mạp khỏe mạnh, sức dài vai rộng, so ra thì cũng thuộc loại to con so với đám đồng trang lứa, nếu hỏi bọn con trai tụi tôi có mê mấy cô cóc không thì quả thực là không hẳn. Chúng tôi đâu có tuỳ tiện giống con người có thể chịch nhau quanh năm suốt tháng! Mùa mưa là mùa giao phối của chúng tôi! Đến đây các bạn có thể thắc mắc làm thế quái nào tôi biết được con người chịch nhau quanh năm suốt tháng? Chả là tôi hay có sở thích vào nhà con người bắt muỗi, ruồi, nhiều lần trốn ở góc phòng vào tối khuya, hay chứng kiến hai con người trần truồng lao vào dính lấy nhau mà thở hổn hển, rên rỉ, miếng thịt thừa của kẻ này đút vào chỗ thiếu của kẻ kia, mỗi lần dính với nhau một tư thế, có khi tư thế như chó, có khi tư thế lại giống bọn tôi (chả biết có nhìn lén chúng tôi rồi bắt chước theo không nữa!), và còn nhiều tư thế dị hợm khác mà tôi chẳng biết mô tả nó giống cái gì, xong chuyện thì nét mặt xem chừng thỏa mãn lắm! Tôi đem chuyện này bàn tán với hội bạn và bô lão anh chị em trong ao thì được khai thông kiến thức là bọn này đang chịch nhau!!!

Mà thôi chúng ta hãy quay trở lại câu chuyện về trải nghiệm đầu đời của tôi. Đó là một ngày âm u, tôi thức dậy và thấy nóng ran ở hạ bộ, cái nóng cứ dần dần lan ra toàn bộ cơ thể tôi. Có điều gì đó không ổn! Tôi cảm thấy bứt rứt khó tả! Có một cái gì đó đang chất đầy bên trong, có một cái gì đó cần được giải phóng mà chắc không phải là nước tiểu vì tôi đã thử đi tiểu cả chục lần. Đầu óc tôi quay mòng mòng, tim tôi đấm thình thình vào lồng ngực, có một giọng nói thống thiết vang lên trong đầu tôi, cứ liên tục hối thúc tôi phải đi ra vũng nước ven bờ ao. Ở đó tôi gặp một nàng cóc trông cũng đang rất khó ở, mắt nàng vô tình chạm mắt tôi, nàng nhìn tôi không rời, ánh mắt van nài như muốn tôi hãy làm ơn làm phước ban cho nàng một ân huệ. Giọng nói kia lại thì thầm vào tai tôi. Tôi đã biết tôi phải làm gì. Tôi phải thỏa mãn nàng ta. Tôi bơi đến chỗ nàng, bò lên lưng nàng, hai chân trước tôi ôm lấy phần bụng mịn màng, mềm mại của nàng, hai chân sau choàng qua đè lên mông nàng. Giữ cho mình vững vàng trên nàng, tôi trườn trên tấm lưng bé nhỏ của nàng cho đến khi hạ bộ của tôi cọ sát vào cái âm hộ ấm áp và ướt át của nàng. Nàng để mặc tôi muốn làm gì thì làm, người nàng nóng hổi truyền cả lên da thịt tôi, tôi cảm thấy phấn khích đến tột độ. Tôi nhẹ nhàng ấn vào hông nàng, nàng run lên từng nhịp, mỗi nhịp run là một dải trứng giống như hạt chia từ hạ bộ nàng tuôn ra, cọ vào hạ bộ tôi như muốn thì thầm "Nào, hãy nhuộm bẩn khắp cơ thể em bằng thứ chất lỏng ấy! Hãy để bản năng của anh dẫn lối!". Sự hòa hợp giữa hơi thở của hai ta, cảm nhận tiếng rên rỉ khe khẽ của nàng bên tai, ngực tôi gần như nổ tung, những tế bào cứ nổi quạu lên, tinh trùng của tôi phun lên mông nàng, lên chân nàng, phun vào những quả trứng và tràn ra cả vùng nước xung quanh. Cơ thể nàng thấm đẫm tinh dịch của tôi... Chúng tôi chìm trong cảm giác mãnh liệt chạy từ đầu ngón chân lên tới cả cơ thể và con tim. Một sự đê mê kéo dài... Rạo rực... Hưng phấn... Hoang dại... Tôi chưa bao giờ nếm trải... Khoảng 30 phút sau, tôi đã cạn kiệt, và mệt lử, nàng cũng chỉ còn thở hổn hển và thôi không ra thêm dải trứng nào nữa. Giọng nói kia im bặt, cảm giác xốn xao đã tan đi. Suốt cả buổi chúng tôi chẳng hề nói với nhau một lời nào. Tôi chia tay nàng nhưng còn nhìn theo nàng quyến luyến mãi không rời. Trong vài tuần sau đó, tôi cũng đã quan hệ thêm với vài nàng khác, nhưng tôi không còn cảm giác kỳ diệu như lần ấy nữa.

Tôi đã bỏ lại nàng và những đứa trẻ của mình. Nhưng các bạn phải thông cảm cho tôi. Một lần tôi có tận hơn ngàn đứa trẻ, làm sao mà tôi có thể chăm sóc hết bọn chúng, lại không thể chăm sóc đứa này mà bỏ rơi đứa kia. Mà chúng chẳng oán trách tôi hay mẹ chúng đâu. Bản thân tôi cũng đã trải qua tuổi thơ cô độc như vậy. Năm đó lúc tôi nở ra, cũng tại cái ao này, chẳng biết ba mẹ là ai, chẳng buồn hỏi những câu như vậy vì chỉ riêng việc giữ mạng mình thôi cũng đã rất khó rồi. Cứ nở rồi bản năng mách bảo phải bơi, phải kiếm ăn, phải tự sống, may mắn thì tới lúc thoát kiếp nòng nọc làm cóc con. Lúc còn là nòng nọc tuần nào tôi cũng chứng kiến những kẻ xấu số mắc cạn, chết đói hay bị làm mồi cho kẻ khác. Đến lúc đứt đuôi, lên bờ cũng thường xuyên nhìn thấy người quen, anh em mình bị dẫm chết nát như tương. Tôi còn có thể làm được gì khác, chỉ là mỗi giây phút tôi đều cố gắng sống trọn vẹn, mỗi người mà tôi quen biết, tôi luôn đối xử với họ như thể đây là lần cuối cùng mà tôi gặp họ. Vì ngày mai liệu sẽ đến tôi hay là đến họ? Kiếp sống vốn dĩ phù du, nhân sinh như mộng...
P/s: Điều đặc biệt cần chú ý ở đây là tuyệt đối không được dùng trứng cóc để làm thực phẩm. Trứng cóc rất độc có thể gây tử vong.
 
Sửa lần cuối:
Đổi gió xíu.
Cóc
Tôi vốn là một con cóc đực sinh ra và lớn lên ở một cái ao nhỏ bé ở xó xỉnh nào đó trên thế giới mà tôi chẳng rõ là nơi nao. Cư dân ở trong ao ngoài lũ cóc chúng tôi còn có mấy con cá rô, lũ ếch, cá trê, và tôi cá chắc là còn nhiều sinh vật bí ẩn khác sống dưới ao mà tôi chưa bao giờ biết, vì cùng lắm tôi chỉ có thể bơi tà tà gần mặt nước chứ chẳng thể nào lặn sâu tới đáy. Nghĩ lại thì phận mình thật sự nhỏ bé, đến cả hòn đá cuội cũng to bằng người tôi, cỏ lau cao vượt chúng tôi, mấy cây dừa cạnh ao thì là một cái gì đó quá sức to lớn và vĩ đại, tôi sẽ chẳng bao giờ biết được trên cây có trái dừa nếu như lâu lâu không có thứ gì đó rơi tõm xuống náo loạn cả mặt ao. Mang tiếng là cậu ông trời mà chúng tôi chỉ có thể ra oai với mấy con ruồi, muỗi, chuồn chuồn… trong ao. Tôi năm nay 4 tuổi, cái tuổi gần đất xa trời đối với họ nhà cóc. Không như bọn ếch có da trơn nhẵn nhụi nhơm nhớp xấu xí kia, da chúng tôi sần sùi đầy mụn, con người thì lấy làm kinh sợ trong khi đối với bọn tôi kẻ nào càng sần sùi thì càng có sức quyến rũ vì nó thể hiện đẳng cấp và sức mạnh, những nốt mụn sần sùi ấy chứa một lượng nọc độc như vũ khí sinh học trời ban.

Thế là sắp bước vào mùa mưa, tôi đang ngồi ngắm hoàng hôn và hoài niệm lại lần đầu của mình vào năm ngoái, câu chuyện 3+ của tôi mà trong thế giới loài người hay được xem như truyện 18+. Nhưng hỡi ôi tụi tôi làm thế quái nào mà sống được đến 18 năm cơ chứ! Năm đó tôi vừa mới bước vào độ thanh niên, mập mạp khỏe mạnh, sức dài vai rộng, so ra thì cũng thuộc loại to con so với đám đồng trang lứa, nếu hỏi bọn con trai tụi tôi có mê mấy cô cóc không thì quả thực là không hẳn. Chúng tôi đâu có tuỳ tiện giống con người có thể chịch nhau quanh năm suốt tháng! Mùa mưa là mùa giao phối của chúng tôi! Đến đây các bạn có thể thắc mắc làm thế quái nào tôi biết được con người chịch nhau quanh năm suốt tháng? Chả là tôi hay có sở thích vào nhà con người bắt muỗi, ruồi, nhiều lần trốn ở góc phòng vào tối khuya, hay chứng kiến hai con người trần truồng lao vào dính lấy nhau mà thở hổn hển, rên rỉ, miếng thịt thừa của kẻ này đút vào chỗ thiếu của kẻ kia, mỗi lần dính với nhau một tư thế, có khi tư thế như chó, có khi tư thế lại giống bọn tôi (chả biết có nhìn lén chúng tôi rồi bắt chước theo không nữa!), và còn nhiều tư thế dị hợm khác mà tôi chẳng biết mô tả nó giống cái gì, xong chuyện thì nét mặt xem chừng thỏa mãn lắm! Tôi đem chuyện này bàn tán với hội bạn và bô lão anh chị em trong ao thì được khai thông kiến thức là bọn này đang chịch nhau!!!

Mà thôi chúng ta hãy quay trở lại câu chuyện về trải nghiệm đầu đời của tôi. Đó là một ngày âm u, tôi thức dậy và thấy nóng ran ở hạ bộ, cái nóng cứ dần dần lan ra toàn bộ cơ thể tôi. Có điều gì đó không ổn! Tôi cảm thấy bứt rứt khó tả! Có một cái gì đó đang chất đầy bên trong, có một cái gì đó cần được giải phóng mà chắc không phải là nước tiểu vì tôi đã thử đi tiểu cả chục lần. Đầu óc tôi quay mòng mòng, tim tôi đấm thình thình vào lồng ngực, có một giọng nói thống thiết vang lên trong đầu tôi, cứ liên tục hối thúc tôi phải đi ra vũng nước ven bờ ao. Ở đó tôi gặp một nàng cóc trông cũng đang rất khó ở, mắt nàng vô tình chạm mắt tôi, nàng nhìn tôi không rời, ánh mắt van nài như muốn tôi hãy làm ơn làm phước ban cho nàng một ân huệ. Giọng nói kia lại thì thầm vào tai tôi. Tôi đã biết tôi phải làm gì. Tôi phải thỏa mãn nàng ta. Tôi bơi đến chỗ nàng, bò lên lưng nàng, hai chân trước tôi ôm lấy phần bụng mịn màng, mềm mại của nàng, hai chân sau choàng qua đè lên mông nàng. Giữ cho mình vững vàng trên nàng, tôi trườn trên tấm lưng bé nhỏ của nàng cho đến khi hạ bộ của tôi cọ sát vào cái âm hộ ấm áp và ướt át của nàng. Nàng để mặc tôi muốn làm gì thì làm, người nàng nóng hổi truyền cả lên da thịt tôi, tôi cảm thấy phấn khích đến tột độ. Tôi nhẹ nhàng ấn vào hông nàng, nàng run lên từng nhịp, mỗi nhịp run là một dải trứng giống như hạt chia từ hạ bộ nàng tuôn ra, cọ vào hạ bộ tôi như muốn thì thầm "Nào, hãy nhuộm bẩn khắp cơ thể em bằng thứ chất lỏng ấy! Hãy để bản năng của anh dẫn lối!". Sự hòa hợp giữa hơi thở của hai ta, cảm nhận tiếng rên rỉ khe khẽ của nàng bên tai, ngực tôi gần như nổ tung, những tế bào cứ nổi quạu lên, tinh trùng của tôi phun lên mông nàng, lên chân nàng, phun vào những quả trứng và tràn ra cả vùng nước xung quanh. Cơ thể nàng thấm đẫm tinh dịch của tôi... Chúng tôi chìm trong cảm giác mãnh liệt chạy từ đầu ngón chân lên tới cả cơ thể và con tim. Một sự đê mê kéo dài... Rạo rực... Hưng phấn... Hoang dại... Tôi chưa bao giờ nếm trải... Khoảng 30 phút sau, tôi đã cạn kiệt, và mệt lử, nàng cũng chỉ còn thở hổn hển và thôi không ra thêm dải trứng nào nữa. Giọng nói kia im bặt, cảm giác xốn xao đã tan đi. Suốt cả buổi chúng tôi chẳng hề nói với nhau một lời nào. Tôi chia tay nàng nhưng còn nhìn theo nàng quyến luyến mãi không rời. Trong vài tuần sau đó, tôi cũng đã quan hệ thêm với vài nàng khác, nhưng tôi không còn cảm giác kỳ diệu như lần ấy nữa.

Tôi đã bỏ lại nàng và những đứa trẻ của mình. Nhưng các bạn phải thông cảm cho tôi. Một lần tôi có tận hơn ngàn đứa trẻ, làm sao mà tôi có thể chăm sóc hết bọn chúng, lại không thể chăm sóc đứa này mà bỏ rơi đứa kia. Mà chúng chẳng oán trách tôi hay mẹ chúng đâu. Bản thân tôi cũng đã trải qua tuổi thơ cô độc như vậy. Năm đó lúc tôi nở ra, cũng tại cái ao này, chẳng biết ba mẹ là ai, chẳng buồn hỏi những câu như vậy vì chỉ riêng việc giữ mạng mình thôi cũng đã rất khó rồi. Cứ nở rồi bản năng mách bảo phải bơi, phải kiếm ăn, phải tự sống, may mắn thì tới lúc thoát kiếp nòng nọc làm cóc con. Lúc còn là nòng nọc tuần nào tôi cũng chứng kiến những kẻ xấu số mắc cạn, chết đói hay bị làm mồi cho kẻ khác. Đến lúc đứt đuôi, lên bờ cũng thường xuyên nhìn thấy người quen, anh em mình bị dẫm chết nát như tương. Tôi còn có thể làm được gì khác, chỉ là mỗi giây phút tôi đều cố gắng sống trọn vẹn, mỗi người mà tôi quen biết, tôi luôn đối xử với họ như thể đây là lần cuối cùng mà tôi gặp họ. Vì ngày mai liệu sẽ đến tôi hay là đến họ? Kiếp sống vốn dĩ phù du, nhân sinh như mộng...
Mong muốn miêu tả kỹ và nhiều lần hơn đoạn chui gầm giường.
 
Top