• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Cuộc đời và số phận để trở thành đặc vụ (bị bắt sang Nga).

Đoàng, Đoàng, tiếng súng xé tan màn đêm tĩnh lặng, em nằm trong tay tôi, đẫm máu, tay tôi vẫn còn cầm khẩu súng đã bắn người tôi yêu nhất, người cho tôi cái ngàn vàng, người cho tôi tình yêu thơ dại, người mà nguyện chờ tao từng ấy năm xa xứ. Nước mắt tao rơi, hét lên 1 tiếng lớn, 1 tiếng hét để thể hiện rõ sự đau khổ, sự bất lực của mình, còn gì đau hơn khi ra tay bắn người mình yêu.2 viên đạn oan nghiệt ở trong cơ thể em, giá như tao bị bắn thì cái cảm giác đau đớn này sẽ không tồn tại, tao bế em lên đi ra ngoài, tao như 1 người mất trí, tao hận cuộc đời tao, hận chính người bác ruột của tao, hận cả ba của em, hận thứ tình yêu mà tao tìm lại được sau rất nhiều năm xa cách. Giật mình tình dậy, giấc mơ khốn khiếp ám ảnh tao quá lâu rồi……
Nước Nga tiền chuyện
Tao sinh ra và lớn lên ở thủ đô nên cái mác trai thủ đô đi theo tao cho tới khi tao được 19 tuổi vào đại học được 1 năm sau khi cuộc đời tao phải đi vào miền tây và sống với lão họ hàng mà tao không hề biết ở miền trong, gọi là bác. Bọn mày đừng hỏi vì sao vì đó là cả 1 câu chuyện dài. Sống ở Bình Định cũng vui, tao được học võ và dạy những kỹ năng sống trong rừng và trên núi. Cuộc sống lúc đầu rất vất vả và phải mất đến 3 tháng tao mới có thể hoà nhập với nó dù đm tao đói vl nhưng đéo thể nào đi săn bắt với con trai của bác, hơn tuổi tao vài tháng nhưng nhìn nó đô con, rắn rỏi so với thằng thư sinh như tao. Ở trong rừng 4 tháng, nhìn tao đen và bẩn, bố mẹ tao mà nhìn thấy tao còn lè lưỡi huống chi đến gái vậy mà tao lại được mấy ẻm dưới xuôi để ý lắm. Có bữa tao mang thịt chồn núi xuông đổi thì có 1 em da trắng, mặt trái xoan, phải nói là rất được nếu so sánh với mấy ẻm đi cùng. Em mặc quần áo học sinh đi xe đạp ra bán hàng với mẹ. Mẹ ẻm rất quý tao vì tao cao ráo, nhìn cũng hiền lành và đặc biệt là rất ngoan.
Dò hỏi thì biết em vẫn học lớp 12 dưới phố và tao vẫn ở trên núi sống như người rừng, 6 tháng trôi qua dường như đã làm tao dạn dày sương gió, khác hẳn với vẻ thư sinh trai thủ đô. Mặt đen, tóc khá dài nhưng do gội đầu thường xuyên ở ven sông dù đéo có lifeboy hay rejoice nhưng nói chung đéo tệ, cũng đéo có gương mà soi, chỉ biết được mình như nào khi xuống phố. Dù biến cố này làm tao phải chấp nhận cuộc sống như người rừng nhưng tao không bị bỏ rơi, tao vẫn nhận được tiền từ ba mẹ, dù không nhiều, mà kể cả nhiều cũng đéo biết làm gì, chỉ biết phải lên núi trốn thôi. Chán vl nhưng biết làm thế đéo nào được.
Quay lại vụ xuống phố, có tiền trợ cấp + việc bán thịt thú và đéo chi tiêu cho ăn chơi thì tao cũng dành được khoản kha khá. Mua những vật phẩm cần thiết cho bản thân,quần áo, kem dánh răng, dầu gội, và băng để vệ sinh vết thương khi đi qua bụi gai. Cứ cuối tuần là tao xuống phố để đưa thịt và cá cho các quán ăn và các cô bán ở chợ. Có tiền là lại đi mua giấy, à mà đéo cần giấy vì tay để làm đéo gì. Thanh niên 20 tuổi, dù được đánh giá là đào hoa, đẹp trai nhưng mùi gái thì chưa có, vài cuộc tình nhi đồng đéo ăn thua thời còn đi học. Thế nên thấy gái thì nghiễm nhiên tao thích rồi nhưng biết hoàn cảnh của mình nên tao cũng đéo dám ham. Con gái cô bán thịt, con gái bà chủ tạp hoá đều là gái đẹp, ăn đứt mấy con hot girl mặt đầy phấn trên mạng + với việc hoạt động nhiều nên cơ thể nở nang rắn chắc lắm, mông cứ nói là cuồn cuộn dù mặc quần thun. Mấy ẻm xem chừng cũng thích nhìn thấy tao mang thịt xuống + việc dọng trai bắc khiến mấy em dưới xuôi, (nói dưới xuôi chứ cũng phố lớn lắm) thích lắm. Lúc nào tao xuống cũng thích đi cùng tao và nghe tao kể chuyện.
 
Tao giật mình, cảm giác rất thốn. Mồ hôi tứa ra như tắm, cảm giác đó không khác cảm giác ngã vách núi trong mơ rồi giật mình tỉnh dậy cơ, tim đập thình thịch nhưng vẫn nhìn thẳng. Thấy vậy, ông già bóp cò kêu cạch 1 cái, tim tao như nhảy ra khỏi lồng ngực nhưng vẫn đứng đó, tao đang chết cmn đứng nên không có biểu hiện gì, ông già thấy vậy rồi mỉm cười nói tiếng việt là “ khá lắm”, dù khó nghe nhưng tao vẫn hiểu. Ông già cười to lên khi thấy mặt tao ngơ ngác, ông nói “ bác nói tiếng việt sế nào”, tao lúc này vẫn chưa hết bàng hoàng thì ông nói thêm ông là lính xô viết, tham gia vào chiến tranh việt nam hồi xưa năm 1971, dù không tham chiến nhưng ông là người chịu trách nhiệm viết báo cáo về. Ông già dí súng vào đầu tao là trò routele nổi tiếng của Nga, trò súng côn xoay. Có 1 viên đạn trong ổ đạn, xoay ngẫu nhiên rồi bắn, trò này thường để tra tấn ép tội phạm lấy cung.
Của tao thì ông già không cho đạn mà trực tiếp dí lên trán, nếu tao phản ứng mãnh liệt thì tao sẽ có 1 trong 2 đáp án ông cần, 1 là dân hình sự, có nghề, 2 là dân ô hợp, sợ chết và chống trả, cho nên vào trường hợp tao thì sẽ là quân ô hợp nếu tao chống trả, may quá tao đứng yên, vì tao không làm gì sai, tao ở thế bị động hoàn toàn.
Sau 1 hồi làm quen , ông già kể chuyện bằng tiếng việt dù không sõi, câu được câu chăng, nhiều khi phát âm còn sai nhưng tổng thể là tao hiểu hết. Sau đó, ông hỏi tao vì sao lại ở đây, tất nhiên là tao không kể vụ sang bên này vì bị truy nã ở VN hay buôn bán thuốc phiện rồi, tao trả lời là tao bị bắt sang bên này.
Ông già tỏ vẻ nghi ngờ nhưng ko đào sâu, đài loại là 1 vài thông tin về tao, tao chỉ kể là đang ngồi nói chuyện với ông bác và 1 vài người để xin việc làm thì bị 1 ai đó đánh vào gáy thật mạnh, sau đó tỉnh dậy thì đã ở đây.
Ông già hơi nheo mắt khi nghe câu chuyện của tao, có lẽ như ông đã hiểu hoặc đã trải qua tình huống như vậy. Tao nói xong thì nói ông kể chuyện về Việt nam, dường như đó là chủ để bất tận với những người lính, tao có thể thấy ánh mắt sáng của người đàn ông từng là lính và kể về những năm tháng chiến tranh khốc liệt mà họ từng trải qua, 1 chút tự hào, 1 chút sợ hãi và 1 chút gì đó cuốn hút, tao đoán ông cũng phải 75 tuổi nhưng hỏi ra mới biết là 65 tuổi, hơn bố tao 12 tuổi.
Chắc thấy hơi muộn nên ông già chỉ tay vào giường nói ngủ đi, mai đi ra gặp bạn ông. Tao vâng dạ nằm xuống, dù đầu óc còn quá nhiều thứ bên trong nhưng tao vẫn ngủ được.
Sáng hôm sau, ông lão lay tao dậy và chỉ tao ra bên ngoài có cái máy bơm nước, tao nhớ ở quê vn mình cũng có cái này, mỗi lần phải nhấc nó lên rồi hạ nó xuống như cái kềm, nước nó mới phọt ra, tao xúc miệng rửa mặt tranh thủ lau toàn bộ tay chân. Nước rất lạnh, dù không có tuyết nhưng gió rít liên hồi. Vào trong nhà 1 lúc thì ông già nói “ đi thôi”, tao cũng đã sẵn sàng và đứng dậy, trên xe ông già vẫn giữ im lặng và tao cũng vậy, đi đến 1 cây xăng nhỏ thì ông dừng lại hỏi có đói không, tao khẽ gật, ông già xuống xe khoá cửa và đổ xăng sau đó vào trả tiền, đi ra không quên mang theo 2 cái bánh pie.
Ông già chậm dãi ăn bánh pie, không nói gì. Ông ăn gần xong thì tao mới hỏi là “ ông đưa tôi đi đâu vậy?”. Ông già đút miếng bánh pie vô nhai, 1 lúc sau ực 1 cái ông mới nói “ cậu nên gọi tôi là bác và xưng cháu, không phải ở VN các cậu luôn gọi Bác Hồ phải không”, vãi, Bác Hồ in lên tiền còn ông thì có đéo gì mà gọi, nghĩ nhưng đéo nói gì,tao trả lời “ vâng, bác đưa cháu đi đâu đấy”, ông cười to nói đi ăn nhà Inkanovic, tao há hốc mồm thì ông nói là bạn của ông, ông có thể cho mày ở nhờ và tìm cách cho mày về nước, tao vâng dạ ầm ừ, thôi về nước cũng được còn hơn là ở đây sống lay lắt.
ĐI 1 đoạn đường khá dài, dừng nghỉ ăn trưa và lái xe 1 lúc sau đến thành phố, tao đoán vậy vì nó đông đúc lắm. Đi 1 đoạn trong thành phố thì ông già gửi xe dưới 1 toà nhà khá lớn tầm 6 tầng. Gửi xe xong tao và ông bước vào cầu thang máy và đi lên lầu 4, đi đến phòng *** thì ông gõ cửa và ra ám hiệu bằng tiếng sáo, nghe khá vui tai. Được tầm 2 phút thì 1 ông già khác ra mở cửa và kéo ông lão vào, không quên vẩy cái đầu ra hiệu bảo tao vào nhanh đi.
Tao bước vội vào thì căn phòng khá cũ, phải nói là nội thất khá cũ, báo thời xưa treo đầy, 1 tủ nhỏ toàn rượu và 1 chiếc giường lớn ở trong phòng, bên ngoài có 1 chiếc giường nhỏ. 2 ông lão hàn huyên tâm sự bằng tiếng Nga, cười cười nói nói, 2 ông bạn già còn vài cốc vodka Nga, tao ngồi xa mà cũng ngửi được mùi. Bất chợt ông bạn quay sang chào tao bằng tiếng việt “ chào” sau đó tay dơ kiểu chào cờ hồi xưa ở trường cấp 2 cấp 3 mỗi thứ 2 ý, thấy tao ngơ ngơ 2 ông cười phá lên, đùa nhau 1 lúc thì ông già giải thích với tao đại ý là sẽ ở nhà bạn ổng 1 2 ngày để ông lo liệu việc, tao gật đầu cảm ơn, à nói bằng tiếng Nga chứ (lúc 2 vợ chồng người Nga dậy tao),sờ pa sì bạt, 2 ông giật mình thoáng chốc rồi lại nhìn nhau cười đến nỗi suýt chảy cmn nước mắt.
 
Được vài tiếng thì ông bạn mời ông già và bạn ăn cơm, ậm ừ dọn chén bát, soup ngô và bánh mỳ kẹp kiểu pan cake ý, ăn khá no và ngon. Xong xuôi thì ông lão kia về để tao ở lại đây. Lúc này là tầm chiều tối, trời nhá nhem rồi, ông già nói tao ngồi nghỉ đi, ông vào phòng, ngủ sớm vl nhưng mệt vì ngồi trên xe lâu nên tao nằm 1 lúc thì ngủ ngon lành.
Đang ngủ thì ông lão vỗ vỗ gọi tao dậy, trời tối vl, tao ngáp ngáp vươn vai dậy, ông già mở cửa rồi đưa tao ra ngoài, ở ngoài đường đèn vẫn sáng, tao và ông lão đi bộ 1 lúc vào 1 góc của khuôn viên nào đó, khá tối, ông già gọi điện cho ai đó. Một lúc sau thì 1 người đàn ông trung niên đi ra ngoài và nói chuyện bằng tiếng Nga. Vẫn cái kiểu nói chuyện như kiểu không đồng ý giống 2 vợ chồng kia, 1 lúc sau thì về, đéo biết chuyện gì xảy ra. Về đến nhà, tao ngồi xuống giường, ông già ngồi ghế, tao hỏi “ sao vậy bác”. Ông già làm tớp rượu vodka, quen mẹ rồi hay sao ý, uống rượu như nước, ông dơ dơ chai rượu mời tao nhưng tao từ chối, xin cốc nước thì ông chỉ tao tự lấy, uống xong nước ngồi xuống thì ông già cất tiếng nói
Bác không đưa cháu về nước bây giờ được.
Tao ngơ ngác thì ông già nói tiếp.
Có quá nhiều người bị bắt sang bên này vài ngày trước, đều là người Việt, cảnh sát đang điều tra gắt gao, (tao nhớ lại chuyến xe của tao cũng có khá nhiều người thật). À còn thằng bạn việt nam bị bắt nữa, dù gì tao cũng phải gọi nó là ân nhân, có 1 món nợ ân tình dù hoàn toàn không biết gì về nhau.
Chúng ta phải tìm con đường khác. Hay là tao gọi cho sở dân chính cho cháu về.
Tao lắc đầu bảo vô ích thôi, cháu bị bắt cóc sang đây mà, nói rồi mặt tao lại cúi gằm xuống và nước mắt lại rơi, không phải vì không về được vn, mà hận cuộc đời đưa mình vào ngõ cụt.
Thấy thế ông lão liền nói “ ngủ đi cháu” rồi chỉ vào cái tủ nhỏ cạnh cái giường, ý là chăn trong đó lấy ra đắp đi.
Nằm mê man nửa tỉnh nửa mê, đầu đau như búa bổ, trong giấc mơ, tao lại mơ thấy tao chạy lại ôm 1 ai đó trong vòng tay, vẫn là cái đầm mầu đỏ có vết máu bởi đạn bắn, tao thét lên và cầm khẩu súng dí vào đầu mình để tự sát, tay đang định bóp cò thì giật mình tỉnh dậy, hoá ra ông già vỗ vỗ gọi tao dây, bảo tao ăn sáng, vẫn là bánh mỳ và xúc xích Nga, cũng ngon.
Sau 1 hồi sửa soạn thì ông bạn già lại qua đây thăm và nghe ngóng tình hình. Sau khi kể qua tình hình là tao không về được, 2 ông già nhìn tao rồi nói gửi tao vào khu dân sự rồi sắp xếp cho tao về bằng con đường khác Có lẽ trong 1 phút yếu lòng, tao đã ẳng lên là “ cứu cháu với”, 2 ông già ngạc nhiên quay lại, có lẽ sự uất ức đang dồn nến trong lòng nên tao kể ra gần như là hết câu chuyện ở VN, xong bị bắt cóc sang bên này, tao vừa khóc vừa kể nhìn rất thương tâm. 2 ông già nhìn tao rồi nói “ sẽ ổn thôi, ta sẽ đưa cháu về”, tuy nhiên khi ông già đặt vấn đề tao có người thân ở đây không? thì tao chợt nhớ đến ông Bình, tao nói tao quen ông Bình.
Nghe đến cái tên Bình, sắc mặt 2 ông già liền thay đổi nhưng không có hành động nào cả, 2 ông già bất chợt nói “vậy cậu làm cho Bình”, tao nghe đổi cách xưng hô thấy hơi lạ nhưng vẫn vâng dạ, đột ngột ông già cầm điện thoại gọi cho ai đó, vừa gọi điện vừa chú ý đến tao, có vẻ khá giận dữ, giọng ông lão thay đổi nói xối xả vào điện thoại.
Tao cảm thấy hơi sợ, có gì đó không ổn, tao trả vờ đi vệ sinh, ông lão bạn của 2 vc người Nga vẫn nhìn tao và hất cằm bảo đi đi, tao đi vào phòng vệ sinh, thấy 2 ông lão bàn bạc gì đó,tao lẻn lẻn ra ngoài, vì cái bàn ở vị trí khá khuất với phòng vệ sinh nên 2 ông lão không chú ý, tao mở cửa nhẹ nhàng và lẩn ra ngoài, tuy nhiên do sợ nên tao chạy mà quên cánh cửa vẫn mở, chạy đến cầu thang máy thì kịch 1 cái, cánh cửa phòng của ông lão Inkanovic tự đóng lại. Cửa thang máy mở ra tao liền chạy vào và ấn loạn xạ tầng 1 và tầng G, chỉ mỗi tầng G sáng, giữ chặt nút đóng cửa thang máy, cửa thang máy vừa đóng thì 2 ông lão chạy ra nhưng tao nghĩ tao thoát rồi.
 
Coppy từ bên lão fun có gì mà hay. Tác giả đã đóng rồi. M để yên đi
 
Top