• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Lấy gái về làm vợ - Thiên thần của tôi

Lại là t đây mấy thằng ml , truyện này không phải của t mà là t lấy cảm hứng từ cuộc đời hai thằng em của tao , kết hợp với truyện tao đã từng đọc trên mạng , t tính là t sẽ viết giống với phong cách của Shivan , nhưng viết mãi t vẫn không nhập được , nên thôi dùng văn của mình , công với đi copy 70% cho nó lẹ , nên ai k muốn đọc thì thôi nhé t cũng không ép , lên mạng search đọc hay hơn t , lại còn nhanh hơn , khỏi chờ , cám ơn các mày

Chap 1 : Ngoại truyện 01 - Cuộc đời Trung
Hồi nhỏ, bố mẹ tôi đều tất bật với công việc nên hầu như bữa cơm nào cũng chỉ có hai anh em tôi ăn. Ban đầu, mẹ còn chuẩn bị cơm nước rồi mới đi làm, sau rồi dần dần cũng chẳng nấu nữa mà thuê hẳn người giúp việc, thành ra bữa cơm từ hai người có thêm một người nữa, đông vui hơn nhưng chẳng bao giờ đầm ấm bằng bữa cơm bốn người của gia đình chúng tôi. Bố tôi làm nhà nước nên nề nếp rất quy củ và cực kỳ nghiêm khắc ,chỉ cần ông nghe được trong lớp có ai điểm cao hơn tôi là gần như tôi sẽ auto bị ăn đòn , bất cần lý do
Mày học hành thế hả Trung ? Mày thấy con nhà người ta học giỏi thế nào không? Bọn nó có bao giờ để bố mẹ phải nhắc không? Mày học như thế thì sau này làm được tích sự gì.
– Khi ấy tôi không biết bố tôi làm chức vụ gì nhưng các chú đến nhà chơi, ai cũng cúi đầu khép nép, có người còn lấy lòng cả mấy đứa lóc nhóc như anh em tôi. Còn nhỏ nên tôi chẳng hiểu bố cứ luôn muốn tôi là số 1 để làm gì, mãi sau này lớn lên tý nữa, biết bố tôi làm “sếp” nên cái gì cũng phải trên người khác, ngay cả chuyện dạy dỗ con cái cũng vậy. Tôi là anh cả nên lúc nào cũng phải học và học, không được thua kém một ai, không được đi chơi, không được đòi cái này cái kia.
Nhiệm vụ từ nhỏ đến lớn của tôi trong mắt bố mẹ chỉ là phải thật giỏi cho hai người nở mày nở mặt.
Đã có đôi lúc tôi mong ước rất ngu ngốc, tối ước mình không phải là anh trai mà chỉ làm em thôi. Làm em không phải gánh quá nhiều kỳ vọng của bố mẹ trên vai như anh cả, không bị ai tạo áp lực, không bị ai ép uổng có thể thoải mái đi đây đi đó, vui vẻ với người này người kia.
Nhưng mà gia đình của tôi là thế, quyền cao chức trọng nên tôi luyện con cái cũng rất nghiêm khắc khác người. Tôi là anh lớn lại là con trai duy nhất trong dòng họ , cho nên hy vọng của bố mẹ hầu như đều dồn cả vào tôi. Họ sắp xếp cho tôi mọi thứ cho dù là nhỏ nhất , ngay đến màu của đôi tất tôi đeo hàng ngày hay cả một ngay tôi được phép nói bao nhiêu từ , dồn lại , dồn lại , tôi dường như đã trở thành một cỗ máy sống , là người phải chịu tất cả các quy tắc ở trong nhà , ngay cả tới chuyện yêu đương cũng là ông bà quyết định dùm .
Nói chung, bố mẹ tôi có thói quen rất kỳ lạ, người nào cũng xã giao được nhưng chơi chung thì chỉ chơi với nhà giàu, nhà người bạn kia cũng vậy. Bố cũng làm giám đốc một sở, mẹ thi kinh doanh bất động sản như mẹ tôi, hai nhà thấy bọn tôi đẹp đôi nên cứ nhất quyết gán ghép.
Tôi thì chẳng hiểu yêu với cả đàn bà là gì, nhưng vì nghĩ mối quan hệ của bố con tôi gần chục năm nay đã chẳng tốt đẹp, thôi bây giờ dù gì bố tôi cũng đã nhiều tuổi, đồng ý cho ông vui lòng, ít ra còn hóa giải được mâu thuẫn giữa hai bố con.
Mà đúng thật, tôi đồng ý quen Vy cái, bố tôi mừng ra mặt, tối đó hai bố con uống rượu, ông cứ khoác vai tôi như hai người bạn rồi tâm sự:
– Thật ra bố chỉ muốn tốt cho con thôi. Con biết đấy, con là con của bố, dứt ruột bố đẻ ra nên bố thương con lắm chứ. Chuyện ngày trước con không đi du học, bố cũng không nói đến nữa. Giờ con cũng nhiều tuổi rồi, tìm hiểu rồi lấy vợ đi để bố mẹ có cháu bồng bế. Con bé Nhung cũng được đấy, nhìn cũng xinh xắn, ngoan ngoãn, mà gia đình nó cũng môn đăng hộ đối với mình.
Tôi cười, nâng cốc lên uống với bố rồi cũng gật đầu. Thế là từ đó xác định rằng mình sẽ yêu và cưới Nhung .
Tôi chẳng biết tôi có gì mà qua mấy lần nói chuyện, Nhung cũng có vẻ hài lòng rồi bật đèn xanh cho tôi. Thấy người ta bảo con gái thích tặng hoa, tôi cũng nhờ Lâm mua hoa rồi đem đến tặng. Thấy người ta bảo con gái thích được người yêu dẫn đi mua cái này cái kia, tôi thì chẳng có thời gian nên toàn nhờ thằng bạn thân nhất và duy nhất của tôi "Mr. Lâm" order hay đi mua dùm , rồi thì mang đến cho Nhung , coi như đấy là đồ mình mua về.
Dần dần, tôi cũng chẳng rõ chúng tôi trở thành người yêu lúc nào. Nhung rất muốn tôi có thời gian để dẫn cô ấy đi chơi nhưng công việc của tôi bận, mà kể cả không bận tôi cũng chẳng hào hứng với những trò yêu đương sến sẩm như thế, cho nên lần nào tôi cũng viện cớ mình phải tăng ca hoặc làm cái này cái kia để tránh mặt.
Nhung là con nhà giàu nên bản tính kiêu căng ăn sâu vào trong xương, có nhiều lúc Nhung giận dỗi vì tôi lúc nào cũng lạnh nhạt nhưng không làm ầm lên hay cáu gắt như người khác, cô ấy chỉ im lặng chờ tôi làm lành trước. Mà tôi thì sau khi hết việc, thấy thiếu thiếu mới nhớ ra mình đang có người yêu, cuối cùng nghe lời Lâm tư vấn nên đành nhắn vài tin dỗ dành.
À mà tôi có biết dỗ gì đâu. Toàn hỏi “Em ăn cơm chưa?”, “Đang làm gì đấy?”, sau đó lại đặt ít đồ trang sức hoặc quần áo gửi đến, thế là lại hòa.
Yêu nhau được một thời gian, gia đình giục cưới nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn cảm thấy chưa sẵn sàng chưa muốn cưới, thể là cử lần nữa mãi. Có lần, mẹ tôi còn cố tình chuốc cho tôi say khướt rồi để Nhung đưa tôi lên phòng, thế nhưng Nhung có đụng chạm thế nào thì tôi cũng chẳng có hứng, nói thật là cũng chẳng “cứng” được, đành phải giả vờ ngủ như chết. Nhung vần vò sờ soạng một lúc mà tôi không tỉnh dậy, cuối cùng cũng phải bực mình, khó chịu nằm xuống ngủ bên cạnh tôi.
Mỗi tội, kể cả say hay tỉnh, cả một đêm tối đều không đụng. Không có hứng là không có hứng!!!
Có lần Nhung hỏi tôi :
"Anh có yêu em không Trung ? , hay là em không đủ hấp dẫn ? Sao em làm cái gì anh cũng từ chối em thế? Nếu anh không yêu em thì cứ nói một tiếng, mình chia tay.
Tôi ngước nhìn lại 1 thoáng , trước mắt tôi là một cô nàng mỹ nữ thứ thiệt Làn da Nhung trắng ngần, cơ thể thon gọn nuột nà, cặp đùi phốp pháp rất đáng yêu, mái tóc dài đen nhánh buông xõa bay bay càng làm Nhung thêm xinh tươi.
Tôi thầm nghĩ : "ài chà , xinh phết , sao mình k lên dc nhỉ , hay là mình bất lực, sau đó ngay lập tức gạt đi vì tôi mới chỉ là một thằng sinh viên 20 tuổi , cường tráng và khỏe mạnh , làm sao có thể , haizza "
Em nói linh tinh gì đấy? Mình đang yêu nhau cơ mà ? , học xong là cưới , tại sao phải chia tay ?
Chắc anh cần thời gian để suy nghĩ lại mối quan hệ của mình đúng không?
– Không cần đầu, cuối năm cưới.
– Em không muốn cưới khi anh như thế này với em. Cưới nhau phải thoải mái, kết hôn phải có tình yêu. Anh cứ suy nghĩ đi.
– Em làm sao thế? Anh đã bảo cưới rồi, với cả anh cũng chẳng có ai khác ngoài em, sao cứ phải vì những chuyện cỏn con mà nói thế làm gì?
– Em đi du học vài năm, một là để có thêm kinh nghiệm để phụ giúp anh trong công việc kinh doanh, hai là cho anh thời gian để suy nghĩ. Nếu anh thật sự muốn cưới em, mấy năm thì vẫn chờ được đúng không?
– Em đừng có giận dỗi linh tinh..
– Em nói em đi du học.
– Tùy em.
Tôi rất ghét phụ nữ giận dỗi, càng ghen tuông và tìm lý do để cãi nhau tôi lại càng ghét. Tôi nghĩ Nhung chỉ giận nên nói thế, cũng chẳng có hơi đâu mà đi xin lỗi, thế mà cuối cùng Nhung đi thật.
Tôi biết Nhung muốn tôi giữ cô ấy lại, nhưng mà tôi không thích mấy trò trẻ con như thế, ngày VNhungra sân bay, tôi cũng không muốn phải xuống nước nên chỉ nói:
– Nghĩ kỹ chưa?
– Anh có chờ em không?
Tôi không trả lời, chỉ bảo:
– Em cứ đi đi.
ai gia đình chỉ nghĩ chúng tôi giận dỗi nhau nên khuyên nhủ vài ba câu rồi thôi, tôi thì chẳng mấy đau buồn mà chỉ thấy thảnh thơi, tiếp tục vùi đầu vào côHng việc.
Nhung đi rồi áp lực của gia đình lên tôi càng ngày càng nhiều vì thế tôi chỉ biết cắm đầu vào học rồi game cho qua ngày tháng , và rồi tôi bắt đầu uống rượu .
Có một quán Karaoke cách công ty tôi vài trăm mét, mấy lần đi tiếp khách tôi toàn vào đấy, trông cũng sạch sẽ sang trọng, nếu ngồi trong phòng hát đóng cửa kín lại, một mình uống rượu chắc cũng chẳng ai biết đâu.
– Hôm đó tôi vừa vào phòng ngồi đã có mấy cô tiếp viên thay nhau vào đòi rót rượu, mình thì chỉ muốn ở một mình nên bực tức đuổi ra. Đuổi đến cô thứ bảy thì gặp em. Em chẳng như những người khác, quấn lấy tôi để đòi rót rượu, em chỉ lẳng lặng nhặt mấy chai rượu ở dưới sàn lên rồi xếp gọn gàng trên bàn. Em hỏi tôi:
– Tâm trạng anh không tốt à? Em uống với anh một ly.
Giọng em không phải gốc Hà Nội nhưng rất nhẹ nhàng dễ nghe, mà tôi thấy em có ý thức nhặt vỏ rượu như thế đâm ra cũng có thiện cảm. Một mình nốc rượu chẳng bằng có người tâm sự, thế là tôi để em ngồi cạnh, ra giá 500 nghìn một ly, em uống hết 20 ly tôi cho em về.
Em rất thông minh khi bảo với tôi: “Ở đây phải nộp tiền boa cho chủ quán nên tôi cho em bao nhiêu, em cũng không cầm được”.
Tôi hiểu ý em nên chuyển thẳng tiền vào tài khoản, em uống xong hai mươi ly còn khuyến mãi tôi thêm hai ly. Hai chúng tôi uống đến say ngất ngưởng. Lần đầu tiên trong đời tôi say đến mức nhìn khuôn miệng mấp máy nói chuyện của em, bỗng dưng lại muốn hôn.

.................................................................................
ivxnJa8h1d4ECfGC_DBqlQ_r.jpg

Chap 2 : Lấy gái về làm vợ - Thiên thần của tôi - XAMVN
Chap3 : Lấy gái về làm vợ - Thiên thần của tôi - XAMVN
Chap4 : Lấy gái về làm vợ - Thiên thần của tôi - XAMVN
Chap 5 : Lấy gái về làm vợ - Thiên thần của tôi - XAMVN
Chap 6 : Ngoại truyện nhân vật nữ : Lấy gái về làm vợ - Thiên thần của tôi - XAMVN
Từ chap 7 link ở trang 6
 
Sửa lần cuối:
Lại là tao đây mấy thằng ml , t mừng vì truyện của t h k ai nói là lấy web nữa nhưng cũng buồn vì éo ai xem nữa cả , nay t k tính viết nhưng lại lang thang đi tới nơi cũ , nhớ cảnh , nhớ người nên viết vài dòng để tạm quên đi chuyện cũ , mà chap này t sẽ kể dưới giọng con Linh lại vì cơ bản chap này chỉ có một nhân vật là con Linh và dòng suy nghĩ của nó
Chap 13
Tôi thuê luôn xe của bệnh viện để đưa linh cữu của mẹ tôi về quê an táng . Trên đường về tôi không ngừng nghĩ về mẹ tôi , do tôi chỉ có mẹ ( Ba tôi sau khi biết mẹ tôi sinh con gái đã bỏ đi tìm vợ 2 để nối dõi tông đường , ) nên bà vừa là cha vừa là mẹ nuôi tôi lớn . Vậy mà tôi đã gián tiếp hại chết bà ấy ,............................
Mấy ngày làm ma cho mẹ tôi, tôi không lên Hà Nội mà cứ lang thang ở gần nhà, không còn mặt mũi nào mà gặp người thân, không dám vào thắp cho mẹ nén hương nên chỉ có thể ở bên ngoài trông ngóng, lúc đói thì mua tạm bánh mì ăn, đêm thì ra nhà trọ ngủ.
Trong mấy ngày này, Trung có gọi cho tôi mấy cuộc nhưng tôi không nghe, sau đó thì điện thoại hết pin nên tôi cũng chẳng quan tâm nữa.
Cho đến hôm hạ huyệt mẹ tôi, chờ anh em họ hàng về hết rồi tôi mới dám bước đến mộ, quỳ xuống khóc một trận thật to. Khóc cho số phận của tôi, khóc cho những sai lầm của tôi, khóc cả cho những ngày tháng sau này tôi không còn được làm con của mẹ nữa.
Tôi làm gái kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ là sai sao? Tôi gặp gỡ Trung là sai sao? Tôi đi đến bước đường này cũng là sai rồi sao? Ai nói cho tôi biết, những tháng ngày sau này tôi phải làm sao bây giờ, làm sao để chuộc lại lỗi lầm của tôi bây giờ .
Sau đó tôi cũng từng có ý định sẽ tìm Nhung để trả thù nhưng nhớ tới lời mẹ trước lúc lâm chung tôi lạo không nỡ , vì tôi không muốn bà dù không còn trên cõi đời vẫn phải lo lắng cho tôi
Sau đó tôi tới trường kế toán để bảo lưu và ngưng việc học thì được biết trường có cơ sở trong Sài Gòn , và tôi có thể tiếp tục học , sau đó có thể tìm được một công việc đàng hoàng để làm lại cuộc đời như mẹ mong muốn . Sau đó tôi về nhà Trung thuê cho tôi dọn dẹp hết đồ đạc , mua một vé Tàu Hỏa vào Sài Gòn ( vừa rẻ mà lại tránh để lộ thông tin cho Nhung hay Trung biết ) , sau đó tôi gọi thông báo ngay cho Tú Anh , và dặn không được để lộ thông tin cho bất cứ ai biết
..........................................
Ngồi trên tàu hỏa, nhìn Hà Nội sầm uất nhưng nhuốm đầy những kỷ niệm đau thương suốt mấy năm qua của tôi, tôi không còn nước mắt để khóc nữa nên chỉ có thể lặng lẽ ngồi tựa vào cửa kính, tự mình gặm nhấm nỗi buồn của bản thân mình.
Sau khi thân thể đã rệu rã cực độ, trí óc tạm thời là một khoảng trống hơ trống hoác khiến tôi cảm thấy mệt mỏi đeo đẳng. Mặc những cảnh vật lướt nhanh qua ô cửa sổ, mặc phố phường, mặc bi thương, mặc hết tất thảy, tôi bây giờ chỉ còn mỗi nỗi tê dại bải hoải, cứ như cả con người đã thiếu hụt đi một mảnh nào đó, song cũng chẳng biết điền vào đâu , tạm biệt Hà Nội , nơi chứa đựng những kí ức cả đau thương , cả ngọt ngào vụng dại của tình yêu đầu đời người con gái .
.................................................................................................................................................................................................................................................................
Chap 14 : Lấy gái về làm vợ - Thiên thần của tôi - XAMVN
Chap 15 : Lấy gái về làm vợ - Thiên thần của tôi - XAMVN
Chap 16 : Lấy gái về làm vợ - Thiên thần của tôi - XAMVN
Chap 17 : Lấy gái về làm vợ - Thiên thần của tôi - XAMVN
Chap 18 :Lấy gái về làm vợ - Thiên thần của tôi - XAMVN
Chap 19 : Lấy gái về làm vợ - Thiên thần của tôi - XAMVN
 
Sửa lần cuối:
lại là tao đây nè mấy tml , h t hỏi tý , chúng m thích kết thúc như nào . cho chúng nó chết cùng nhau nhé , mà thôi chốt v đi , cho lẹ , chứ t lười type lắm r , lại còn éo đăng hình , là t , t còn chán , nhỉ
Chap 14 :
Tôi cũng vẫn còn may là đã liên hệ được với một sư cô trong am ni cô của Bề Đề Tự cô cho tôi ở mấy ngày trong lúc chờ xin việc làm với cả thuê nhà. Đầu óc tôi vẫn còn miên man đắm chìm trong kỉ niệm thì điện thoại vang lên là số của Trung
Tôi nhìn chằm chằm màn hình cho đến khi cuộc gọi chuyển thành nhỡ, cười nhạt rồi định cất đi, sau đó lại thấy tin nhắn đến.
“Em đang ở đâu?”
" Anh biết hết mọi chuyện rồi , đừng nghĩ quẩn , chờ anh tới .
“Em ở đâu anh đến đón em’’
“Trung”
“Cô điên à? Cô đang ở đâu? Để tôi bắt được thì đừng có trách, đi về”
Trước đây mỗi lần anh cáu giận là tôi rất sợ hãi, tôi sợ bởi vì mẹ tôi còn đang nằm viện, tôi cần có tiền chữa bệnh cho mẹ. Nhưng mà, mẹ tôi chết rồi, chết vì anh và người yêu của anh hại. Thế thì anh có tư cách quái gì mà quản việc tôi đi đâu?
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nhắn lại: “Từ giờ về sau tôi không muốn gặp lại anh nữa. Hai năm qua tôi chịu giày vò đủ rồi. Tôi làm gái, nhưng tôi có tự trọng, tôi cũng là con người. Người giàu các anh không hiểu thế nào là giá trị cuộc sống đâu. Yên tâm, tôi sẽ không chết. Tôi sẽ chống mắt lên chờ quả báo đến với anh và người yêu anh. Tạm biệt”
Sau đó tắt máy, rút sim vứt ra ngoài cửa sổ, cũng coi như là vứt bỏ quá khứ tăm tối và nhơ nhớp ở lại phía sau lưng, từ ngày hôm nay trở đi, tôi đến một phương trời mới, sống cuộc đời mới, trở thành một con người mới.
Tàu SE chạy xuyên suốt Bắc – Nam, chạy dọc qua chiều dài mấy nghìn kilomet của đất nước, tận tối muộn ngày hôm sau đó tôi mới đặt chân đến ga Sài Gòn nhộn nhịp, chưa quen đường nên gọi một chiếc Taxi rồi đến Am Bề Đề ( nghĩ tiên am ni cô mệt quá nên thôi xài tạm , mong các thầy lượng thứ , haizza )

.................................................................................................................................................................................................................................
Mấy ngày bị xà quần với đồ án tốt nghiệp khiến tôi không thể dứt ra , khiến tôi cũng quên mất là mấy ngày hôm nay yên tĩnh lạ thường , k có một cuộc gọi hay tin nhắn nào từ Linh , Nhưng tại sao tôi lại nhớ đến Linh trong khi người yêu tôi là Nhung , điều này càng khiến tôi nhìn rõ hơn tình cảm của tôi với Linh , không phải là tình cảm của một thiếu gia với món đồ sở hữu của mình , mà là một thứ tình cảm khác hơn , tôi đã yêu em rồi
 
Rảnh luôn cho xong đoạn này chứ k chúng m lại kêu tao trốn , haizzza , 2 đứa yêu nhau r , h là thằng Trung vứt hết nè , kk , do nó cứ thái độ lồi lõm vs tao nên t quyết định chap này và chap sau éo cho nó cái gì hết , tự đi kiếm tiền cho biết ,kk
Chap 15 :
Liên tục tôi gọi cho Linh vài ngày không được , sau đó khi tôi tới chung cư tôi thuê cho em thì mọi người nói hôm đó em vào bệnh viện sau đó mẹ mất , em có quay lại thu dọn đồ và sau đó đi đâu mất không thấy quay trở lại
Sau đó tôi gọi cỡ nào cũng không được , tôi có nhắn tin với em thì nhận được tin nhắn tuyệt tình của em và sau đó không liên lạc được nữa .
Em trách tôi sao ???? Vì tôi mà mẹ em chết ư ? Không phải tôi đã hết mình lo cho em ròi sao ? , Trong tin nhắn em có nhắc tới Nhung
Phải , chắc chắn là do Nhung , tôi phải hỏi ra nhẽ mới được !!!!!
Tôi lấy hết bình tĩnh gọi điện cho Nhung
" Alo , Nhung hả , em đang ở đâu , có thể tới quán cf XXX gặp anh được không "
"Dạ vâng , em tới ngay "
30 p sau Nhung tới
Tôi mở lời ngay
"Nhung , em đã gặp Linh hả , em biết hết rồi ? em đã làm gì cô ấy ? "
" Vì con phò đó mà anh chất vấn em sao , đúng , em đã gặp cô ta , em còn vào cả bệnh viện gặp mẹ cô ta nữa đó "
Thì ra là thế , thì ra là Nhung đã gặp Linh và cả mẹ cô ấy , chắc bác gái đã bị shock , không chịu nổi và qua đời nên Linh mới trách tôi như vậy .
"Cô , cô dám........................... " , tôi vung tay lên tát thẳng vào mặt Nhung .
Khi tôi còn chưa kịp hối hận vì đã đánh Nhung thì cô ta đã gào lên
"Anh vì con phò đó mà đánh tôi !!! Được lắm , anh giỏi lắm , từ nay đường ai nấy đi , Từ Hôn đi "
"Được , từ hôn , dù sao người tôi yêu là cô ấy chứ không phải là cô "
Nói xong tôi đứng lên bỏ đi ngay không thèm ngoái lại Nhung thêm một lần nào nữa .
.............................................................................................................................................................................................................
Lái xe lòng vòng phố phường thì bỗng nhiên điện thoại vang lên , là bố tôi :
" Mày ở đâu , về nhà ngay"
Tôi chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã cúp rụp , chắc là do Nhung về nói lại với bố mẹ tôi , dù sao thì điều này sớm muộn gì cũng phải đối mặt , vì tôi yêu Linh , và cũng vì tôi cũng muốn tự tạo dựng sự nghiệp của bản thân chứ không phải là con rối trong tay của bố mẹ tôi nữa .
...........................................................................................................................................................................................................................
Đoạn này thì t đã viết đi viết lại vài lần cũng vẫn không ưng nên tao tóm tắt cho chúng mày là
Ông già thằng Trung từ mặt con , khóa hết tài khoản và đuổi nó ra khỏi nhà vì ông tin rằng một thằng thiếu gia như Trung sẽ không làm được gì nếu không có tiền của ba mẹ , dạng dạng motip phim hàn mà bọn con gái hay xem vs thích ấy , haizza ...............................................................................................................................................................................................................................
 
Lại là tao đây nè mấy tml , hôm nay t có 2 cái tranh mới xong , nên chắc là t sẽ up che mặt cho chúng m xem ( với điều kiện hôm nay t vẽ xong bức thứ 3 và thứ 4 , vì đang làm kèo thử thách xem tốc độ tối đa của tao là bao nhiêu ) . Vì thế t sẽ ngắn gọn trong vòng 30p , mà chap này chủ yếu kể về ml Trung ( em tao , nên tao dùng giọng nó luôn )
Chap 16
Thì ra đối với ba mẹ tôi , tôi chỉ là thứ để ba mẹ có thể đem ra khoe khi họ vui , hay chỉ là chủ đề so sánh trong các buổi tiệc rượu của họ và đối tác , hai mươi ba năm cuộc đời tôi chỉ là một con rô bốt đã được lập trình , ngay cả tình yêu , đám cưới và chuyện con cái cũng được lên kế hoạch sẵn , cảm xúc , suy nghĩ của tôi chỉ là thứ bỏ đi , không đáng một đồng trong mắt bố mẹ tôi . Và khi tôi lên tiếng vì tương lai của tôi thì cái tôi nhận được là tịch thu hết tiền bạc , thu lại cả xe ,như một cách thị uy của ba tôi với thằng con là tôi đây
Cũng may tôi đã để dành được chút tiền và để trong thẻ riêng nên không quá lo , việc tôi cần làm bây giờ là kiếm một căn nhà để tá túc tạm trong thời gian chờ bằng tốt nghiệp và đi tìm việc nuôi sống bản thân và điều quan trọng nhất là tìm được Gia Linh , có thể bây giờ tôi không còn là một thằng thiếu gia đầy tiền có thể bao nuôi cô ấy như trước , nhưng cái tôi có thể làm ít nhất là có thể xin lỗi cô ấy vì những điều mình đã gây ra , và dùng nhiệt huyết tuổi trẻ để cố gắng xây dựng sự nghiệp và theo đuổi cô ấy , để chứng minh Đỗ Nam Trung tôi là một người đàn ông đáng tin , có thể lo lắng và yêu thương cô ấy
.................................................................................................................................................................................................................................................................................
Tôi ngay lập tức gọi điện cho "Mr Lâm " , anh bạn chí cốt của tôi
"Alo , đệ hả , anh nè , anh vừa bị bố già xua đuổi ra khỏi nhà , đệ có thể cho anh tá túc vài hôm được không !!!"
"Alo , gì cơ , quàng tử bị quàng thượng xua đuổi hả , hot nha , m ở đâu a phi trâu tới liền "
20 p sau tôi và Lâm đã yên vị trong quán cà phê .
"Ái chà , căng nhỉ , lần này có vẻ chiến cuộc leo thang hơn t tưởng tượng rồi ,thế bây giờ mày định làm gì "
"T định làm streamer như hôm bữa nói vs mày đó , máy t oder cũng chuẩn bị ship tới nhà m rồi , chắc là lấy nhà mày làm đại bản doanh thật rồi ,kk "
 
vl hoạ sĩ kiêm bán giày h kiêm thêm cả nhà văn à...
kiêm cả hát phòng trà và bán đồng hồ , nước hoa nhé :v , làm muôn nghệ vì tiền :v
 
Sửa lần cuối:
Lại là t đây , xin lỗi các mày , hôm qua noel , tao nhớ vợ nên tao call cho nó 2 tiếng xong quên luôn không up chap mới cho bọn mày , vs lại dạo này hơi ngắm , sr nhé , mà hôm nay , t sẽ up cái ảnh chì màu tao đi chép cách đây 2,5 năm trước cho chúng mày xem vì nó hơi có kỉ niệm đặc biệt , đúng vào ngày hôm nay nhé , k sex , tranh gốc k phải của t , t chỉ chép khổ A4 và vẫn còn trong xưởng tao , nên up chơi thôi
Chap 17 :
Quá trình Stream cực khổ của Trung bắt đầu , do có mối quan hệ với chị đại team The Q nên cũng may mắn xin được vào Creatory ( Khúc này t nói về công việc một tý , để cho chúng mày hiểu cái khổ của Streamer , lên sóng éo phải sướng éo gì đâu , thằng em t trong thực tế còn tệ hơn như này vì nó stream tự do, và tao cũng nói giảm nói tránh nhiều r nha , còn đây là trải nghiệm của ai thì chúng m tự đoán nhé , tình hình cách đây khoảng 2-3 năm lúc Creatory mới mở chứ bây h khá hơn nhiều rồi ) , lương cứng do quen biết nên chắc cũng sẽ là thuộc dạng cao trong công ty , lại có chỗ của thằng Lâm ở tạm nên cũng không quá tệ , có lẽ mình sẽ được như Viruss hay Xemesis chăng , lúc đầu Trung nghĩ vậy nhưng vào công ty , Trung mới biết , nói nói cười cười nhưng có lẽ Streamer không phải toàn màu hồng như cậu tưởng , lương cứng 3tr5 , bao ăn , tiền hoa hồng tùy vào view , ngoài ra tất cả các hợp đồng quảng cáo đều phải thông qua quản lý của công ty để book lịch và phải chia lại cho công ty XX % , ngày stream tối thiểu 70 tiếng 1 tuần , bla bla , không nỗi khổ nào kể xiết , thì ra kiếm tiền khó tới vậy !!! , cậu nghĩ tới việc Linh đã phải đi làm tạm vụ , rửa bát cho quán ăn như Linh nói , thì còn phải trải qua những gì , rồi cậu nhớ tới những đêm vui thâu đêm suốt sáng , những lần tụ tập bạn bè rồi lại rùng mình , nhưng vì tương lai cậu sẽ cố gắng , và tin vào ngày cậu có thể đạt tới vị trí của ông anh Viruss mà cậu rất thân , cậu lại tự nhủ với bản thân lại phải cố gắng nhiều hơn
............................................................................................................................................................................................................................................................
Thời gian này cuộc sống của Linh cũng đã ổn hơn , sư cô trong chùa nuôi rất nhiều trẻ em cơ nhỡ và cô cũng rất quý Linh nên đã giữ Linh ở lại để giúp cô chăm sóc cho các bé , cô cũng đã xin được một chân phục vụ trong một nhà hàng nhỏ , đê tiếp tục đi học tại trường kế toán , thỉnh thoảng cô lại nhớ tới Trung - anh chàng có khuôn mặt cương nghị ấy , anh chàng đại gia , cũng là người đàn ông cô vừa yêu , vừa hận tới tận xương tủy ấy
" Không biết anh ra sao rồi nhỉ , liệu có nhớ tới mình không nhỉ "
"Mình và anh có thể gặp lại không , nếu gặp lại thì sẽ như thế nào nhỉ "
Nghĩ đến đây , cô lại gạt đi vì anh và cô là con người của hai thế giới , có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nhau , cô nên chôn chặt đoạn tình cảm , hồi ức này thì hơn "



5cWPg.md.jpg
 
Sửa lần cuối:
Lại là tao đây , thôi thì tao viết tiếp 1 chút nữa về đoạn đi xin việc của em Linh , còn thằng em tao thì cứ để đó đi vậy , bởi vì thực sự là cái nghiệp Streamer thì 1 mày là gái xinh , 2 là mày phải có tài lẻ , nhanh mồm nhanh miệng , đẹp trai nữa mới phất đc nên đoạn này thằng Trung éo có gì nhiều để kể . Đây là quá trình thăng tiến của con nhỏ Linh nhé , tao kể bằng giọng của nó cho nó dễ
Chap 18
Tôi làm ở nhà hàng ba tháng tháng, anh chủ có cảm tình nên khi có một ví trí lễ tân nghỉ, ngay lập tức sắp xếp tôi đứng ở quầy để tính tiền.
Chủ quán này tên Nhân, gần bốn mươi tuổi rồi nhưng chưa có vợ, hôm chuyển tôi ra làm ở quầy cứ cười tít mắt rồi bảo:
– Đấy, em mặc quần áo này vào nhìn đẹp với cả đứng người hơn bao nhiêu. Người đẹp như em mà cứ làm phục vụ thì phí lắm.
– Anh không sợ em tính tiền nhầm à, từ nhân viên phục vụ mà đưa lên làm lễ tân, công việc khác nhau một trời một vực đấy nhé.
– Anh đọc hồ sơ xin việc của em, thấy chữ em viết đẹp, viết số cũng đâu ra đấy, chắc là ngày xưa cũng được học hành đàng hoàng chứ đúng không?
– Em có được học hành đàng hoàng gì đâu, trước đang học cao đẳng kế toán mãi mới vừa xong anh ạ ,còn chưa nhận được bằng nữa anh ơi
– Học kế toán à? Thế thì anh chọn đúng lĩnh vực cho em làm rồi đấy. Làm cho tốt nhé, sau cuối tháng mà doanh thu tốt thì anh thưởng thêm.
– Vâng ạ. Em cảm ơn anh.
Từ nhân viên phục vụ đùng một cái chuyển lên nhân viên lễ tân, ở trong quán cũng không tránh khỏi dị nghị chuyện tôi và ông chủ. Nhưng mà cuộc đời tôi cũng gọi là đã trải qua kha khá biến cố và thăng trầm, những lời dị nghị ấy đã không còn ảnh hưởng nhiều đến tôi nữa, tôi giờ chỉ mong mình có một công việc tử tế, kiếm ra những đồng tiền chân chính , thế là quá đủ đối với tôi . Thế nhưng mọi chuyện hình như không bao giờ yên ổn đối với tôi . Càng ngày anh Nhân càng kiếm cớ lại gần tôi
Linh ơi, tối nay anh cho em tan làm sớm một hôm, đi hát với bọn anh đi.
– Ơ, ca tối có mỗi em, em tan làm sớm thì ai thu ngân hả anh?
– Tý anh bảo con Mai nó làm thay em, đi hát với bọn anh cho vui nhé.
– Bọn anh là ai ạ? Với cả em có biết hát đâu.
– Mấy đứa bạn chơi với anh ấy mà. Mấy khi có dịp tụ tập, anh dẫn em đi cùng cho biết đây biết đó.
Ông này lúc đầu mới đến thì có vẻ tốt, nhưng càng ở lâu thì lại càng sấn sổ tán tỉnh tôi ra mặt, giờ tự nhiên rủ đi hát hò với bạn bè anh ta như thật, kiểu gì vào trong đấy chả tìm cớ chuốc rượu để tôi say rồi đưa tôi lên giường. Đứa hơi hơi tử tế sẽ quan hệ một mình, nhưng có những thằng khốn nạn nó rủ bạn chơi tập thể. Tôi làm gái rót bia ở quán Karaoke bao nhiêu lâu, tôi lạ gì trò này.
– Nhưng mà tối nay người yêu em đến đón em đi có việc rồi anh ạ. Chắc em không đi được đâu, để dịp khác anh nhé.
– Em có người yêu rồi à? Sao anh không thấy nói.
– Vâng, em mới nhận lời anh ấy thôi anh ạ. Ngại quá, hôm nay có dịp gì mà bạn bè anh tụ tập vui thế?
Vì anh Nhân là sếp nên tôi không thể từ chối thẳng thừng được, đành phải nói dối thế. Không ngờ anh ta nghe xong thì tỏ vẻ khó chịu với tôi ra mặt:
"Sao anh không bao giờ thấy người yêu em "
"Dạ anh ấy ngai nên không vào quán anh ạ "
Tôi vừa dứt lời anh Nhân hậm hực ra mặt quay lưng bỏ đi .
......................................................................................................................................................................................................................................................................
 
Lại là tao đây các mày , nói chung là mô típ bình thường thôi nhỉ , ông chủ sấn sổ , còn này sợ quá bỏ trốn chứ mà để nó đồng ý làm SGBB ông chủ r gặp lại Trung thì vl quá , nên t đăng mo tip 1 nhé
Chap 19
Khi bóng vừa béo vừa lùn của anh Nhân đi khuất, tôi mới thấy lòng mình trĩu nặng. Tôi biết công việc này chắc mình cũng chẳng làm được bao lâu nữa, ông chủ kiểu này không sớm thì muộn cũng gây chuyện với tôi cho mà xem. Nếu tôi chịu ngoan ngoãn nghe theo anh ta thì có thể tiếp tục công việc này, thậm chí còn được bao nuôi như Trung nuôi tuôi ngày trước. Còn nếu tôi không chịu, kiểu gì anh Nhân cũng kiếm cớ gây sự với tôi.
Lại bẵng đi nửa tháng nữa, lúc này tôi đã bắt đầu âm thầm nộp hồ sơ đến một số nơi để tìm việc làm khác rồi nhưng vẫn chưa tìm được nơi nào phù hợp, thành ra vẫn cứ phải bám trụ lại nhà hàng cũ, ngày ngày căng óc lên để đối phó với cái kiểu sấn sổ đò đưa của anh Nhân, sắp phát điên đến nơi.
Thời gian gần đây, anh Nhân càng ngày càng quá đáng nên tôi định làm nốt tháng này rồi xin nghỉ. Dù sao cũng còn gần hai tuần nữa là hết tháng, giờ nghỉ ngang thì chắc không được nhận 100% lương nên tôi đành cắn răng chịu đựng anh ta cho xong. Ai ngờ, đúng hôm chỉ còn ba ngày nữa là được nhận lương thì lại xảy ra chuyện.
Tối đó nhà hàng không đông khách lắm nhưng mới nhập nhiều thực phẩm nên tôi phải vào sổ, anh Nhân còn ôm đến một đống bảng kê chi tiêu trong mấy tháng gần đây để tôi cộng, bảo tôi tính xem chênh lệch thu chi mấy tháng này thế nào chứ anh ấy thấy thiếu thiếu.
Tôi cũng thật thà vào sổ xong rồi cộng, cộng tối mắt tối mũi đến mười rưỡi mới xong, ngẩng đầu lên thì cửa hàng đã chẳng còn thấy ai nữa.
Tôi thấy anh Nhân đang đóng cửa mới hỏi:
– Ơ anh ơi, mọi người về hết rồi ạ?
– Ừ, về hết rồi.
– Sao hôm nay mọi người về sớm thế nhỉ? Bình thường mười một giờ mới xong xuôi hết mà.
– Thì hết việc sớm nên anh cho về sớm chứ sao. Mà em cộng xong chưa, cộng xong rồi mới được về đấy, sổ sách anh đang cần gấp.
– Em làm xong rồi ạ. Đây anh này.
Bình thường ở nhà hàng còn một cửa bên nách nữa, tôi nghĩ muộn rồi nên anh Nhân khóa cửa chính cho khách khỏi vào, tý nữa tôi đi cửa phụ về. Ai ngờ anh Nhân khóa xong quay lại, xem lướt qua sổ rồi bảo tôi:
– Em cộng sai hay sao ấy chứ, chỗ này làm sao âm sáu triệu được. Tháng đó thịt lợn rẻ hơn các tháng khác, không âm được đâu, tính lại đi.
– Đâu, em cộng kỹ rồi mà. Em đặt công thức excel với cả còn cộng máy tính tay lại thêm lần nữa rồi, không sai được đâu ạ.
– Anh không biết, không có chuyện âm tiền được, em cộng lại đi. Một là em tính sai, hai là thu ngân thu thiếu.
Đêm muộn, lại có mình tôi với anh ta ở trong nhà hàng thế này dễ xảy ra chuyện, mà ông này dê sẵn nữa, tôi cũng chột dạ nhưng sợ làm um lên lại lắm chuyện nên vẫn phải giả vờ bình thường:
– Hay là sáng mai em đến sớm rồi cộng được không anh. Giờ muộn rồi, với cả người yêu em đang qua đón nữa.
– Người yêu em thì kệ người yêu em chứ, em đi làm em phải có trách nhiệm với công việc. Còn nếu em quan trọng chuyện yêu đương hơn thì em xin nghỉ đi.
– Nhưng giờ hết giờ làm rồi mà anh, anh thông cảm, hay anh để em ôm sổ về, mai em cộng xong mang đến trước khi nhà hàng mở cửa được không ạ.
– Không được.
– Anh đừng làm khó em thế.
Tôi cầm túi xách sẵn để nếu ông này giở trò gì thì bỏ chạy cho nhanh. Quả nhiên anh Nhân chẳng để tôi chờ lâu, thấy tôi nói thế thì mặt thay đổi ngay, sán lại gần tôi:
– Anh cũng chẳng muốn làm khó em làm gì. Em đẹp thế này, ai mà nỡ làm khó.
– Vâng, thế anh để em mang sổ sách về nhé.
– Hay thôi em đừng về, tối nay ở đây với anh. Tiền hôm nay anh cho em hết, cho em làm bà chủ nữa, em có thích không?
Người tôi ngay lập tức sởn gai ốc, vội vội vàng vàng đẩy anh Nhân ra rồi bỏ chạy, ai ngờ đến cửa phụ thì mở mãi không được, nhìn xuống mới thấy anh ta đã lấy ổ khóa khóa lại, chìa thì không biết vứt đâu.
..................................................................................................................................................................................................................................................................................
P/s : Nói chung chap sau mới vui , kk , để đây đã
Chap 20 : Lấy gái về làm vợ - Thiên thần của tôi - XAMVN
Chap 21 : Lấy gái về làm vợ - Thiên thần của tôi - XAMVN
Chap 22 : Lấy gái về làm vợ - Thiên thần của tôi - XAMVN
Chap 23 : Lấy gái về làm vợ - Thiên thần của tôi -
XAMVN
Chap24 -End :Lấy gái về làm vợ - Thiên thần của tôi - XAMVN
 
Sửa lần cuối:
Tranh thủ nhé tml. Chuyện của mày tuy không ồn ào lắm ( vì có lẽ nhiều thằng chưa biết tới) nhưng vẫn có nhiều anh em ủng hộ. Vodka cho mày.
 
Tranh thủ nhé tml. Chuyện của mày tuy không ồn ào lắm ( vì có lẽ nhiều thằng chưa biết tới) nhưng vẫn có nhiều anh em ủng hộ. Vodka cho mày.
Thanks m , còn vài chap là hết r , sau đó t sẽ kể về con bồ t và tao , kế tiếp sau truyện về tranh XXX của tao , sẽ ướt át , và sex cực nhiều
 
Thôi tao viết nốt để mà chuyển qua truyện sex chứ truyện éo gì éo có ai đọc hờ hờ tất nhiên chap này hơi có sex tý nhé mấy tml , cứ đọc đi sẽ hiểu , mà cái này kể theo giọng con Linh mới vui đúng không các mày :v
Chap 20
Tôi hét toáng lên:
– Anh làm cái gì đấy? Mở cửa cho tôi về.
– Về làm gì, ở đây với anh không sướng hơn à? Tý nữa anh sẽ chiều em sướng như tiên, ngủ với anh xong ngày mai em không phải làm thu ngân nữa mà vẫn có rủng rỉnh tiền tiêu. Em yêu thằng bác sĩ ấy làm gì, nó có cho em cả nhà hàng này như anh không? Ngoan lại đây, anh yêu.
– Anh bị điên à? Tôi báo công an bây giờ. Thả tôi ra.
Tôi vừa nói vừa run, rút điện thoại ra định gọi người đến cứu thì anh ta đã lao lại, giật lấy điện thoại trong tay tôi.
– Báo đi, em gọi to lên, kêu to lên cũng chẳng ai nghe đâu. Nhà hàng anh làm cách âm tốt lắm. Giờ em làm gì cũng chả có tác dụng gì đâu, tốt nhất cứ nghe anh, ngoan ngoãn một tý thì kiểu gì tý cũng sung sướng.
– Thằng điên này, bà mày thiến mày đi giờ. Mở cửa không tao giết mày đấy thằng biến thái.
– Chửi đi, chửi đi rồi tý lại rên tên anh. Rên ư ử ấy, xong có khi lại đòi anh làm thêm hiệp 2, hiệp 3, không dứt được anh bây giờ. Kỹ thuật của anh hơi bị tốt đấy, làm cho em lên đỉnh nhiều lần luôn, lúc đấy em lại phát điên vật anh xuống ăn tươi nuốt sống anh ấy chứ.
..................................................................................................................................................................................................................................................................
Tôi gào lên:
– Cút ra xa ra ra không tao giết mày đấy, tao có gan làm đấy, tránh xa tao ra.
Tôi vừa nói vừa chạy quanh nhà hàng để tìm cái gì có thể đe dọa anh ta được, ví dụ như dao chẳng hạn, nhưng mà hình như anh Nhân đã chuẩn bị sẵn từ trước nên mấy thứ kiểu đó cất hết, cửa giả cũng khóa lại hết, tôi chẳng tìm được gì.
Anh ta lao lại, túm lấy tay tôi rồi đè xuống bàn:
– Nào, im đi để anh chiều em nào. Người em đẹp quá, thơm quá, cho anh hôn một cái.
– Cút ra, thằng chó này, cút ra, thả bà mày ra.
– Hahaa, cút à? Từ từ, để anh hưởng thụ cái đã rồi cút sau.
– Mẹ nhà mày, thằng chó, mẹ nhà mày, bỏ tao ra, tao bị HIV đấy, bỏ tao ra.
Tôi vùng vẫy loạn cả lên nhưng không được, anh ta xuất phát cũng là con nhà nông lên Sài Gòn lập nghiệp, lại cũng lăn lộn buôn bán nên rất khỏe. Anh ta ghì chặt lấy tôi, lè lưỡi liếm liếm vào cổ tôi, còn tôi thì tởm quá nên chỉ biết khóc và tuyệt vọng chống cự.
Bỗng nhiên một vật đập thẳng vào mắt tôi , chiếc chìa khóa cửa phụ vẫn ở trên bàn phía trong nhà hàng , một ý nghĩ thoáng qua đầu tôi
"Thôi được rồi , từ từ đã anh , dù sao em cũng không chạy được " , tôi ngọt nhạt
Được cởi mở tấm lòng Nhân lỏng tay ra , tay khẽ thò vào trong áo con của tôi , mặc dù ghê tởm nhưng tôi vẫn phải giả vờ hợp tác , khẽ rên lên một tiếng "Ưm " , lại càng được cởi mở tấm lòng , Nhân khẽ hôm vào cổ tôi , sau đó khẽ cởi áo
Những tiếng rên lại càng dồn dập hơn , tôi cất tiếng nhắc khẽ
"Cở quần đi anh ơi , cho em xem thử thằng em của anh nào
Nhân khẽ kéo khóa quần , bung dây nịt ra và khẽ tụt quần xuống , chỉ chờ có thế , tôi co chân lên , gối thẳng vào thằng em của hắn , Nhân gục xuống , rên lên một cách đau đớn .
Nhanh như cắt , tôi chạy thẳng vào bàn , lấy chìa khóa cửa phụ mở cửa , và nhằm theo hướng am Bề Đề chạy thục mạng
.........................................................................................................................................................................................................................................................................................
aa.webp
 
Sửa lần cuối:
Đợt sau viết truyện tao nghĩ mày ghim bên “Chuyện trò linh tinh” ấy. Bên đó tụi nó vào chém gió nhiều nên chắc sẽ nhiều người đón đọc.
 
Đợt sau viết truyện tao nghĩ mày ghim bên “Chuyện trò linh tinh” ấy. Bên đó tụi nó vào chém gió nhiều nên chắc sẽ nhiều người đón đọc.
thôi t cứ để bên trại sáng tác thôi , chứ thực ra t cũng k quá chú trọng người đọc nhiều hay ít , viết cũng k hay nên có anh em ủng hộ , đọc là tốt r
 
Lại là tao đây chứ ai nữa mấy tml , cái chap này là cái chap khiến tao đau đầu nhất vì viết kiểu nào nó cũng cứ cụt cụt không đúng ý của tao , thôi thì cứ viết đại đi cho rồi , haizza
Chap 21 :
Cũng may , khi cô chạy được một đoạn ngắn thì bắt gặp bác xe ôm già đứng ngay đầu đường , sau khi về tới Am Bề Đề trấn định tinh thần thì Linh mới thở phào , cũng may là khi xin việc cô lấy địa chỉ là quán cà phê cách đây 2 dãy phố , do cẩn thận , từ Hà Nội vào không muốn Trung dò ra thông tin ai ngờ tới hôm nay lại có ích , thôi thì nghỉ nhà hàng đó , tìm một công việc khá bớt xô bồ hơn có lẽ là ổn
Tiền thì cô vẫn còn để dành được một chút trong thời gian đi làm nhà hàng và tiền của Trung vẫn còn trong thẻ , nhưng thật lòng cô không muốn đụng đến khoản tiền này .
Thế là quá trình đi xin việc của cô lại tiếp tục , thế nhưng cả tháng trời không nơi nào dám nhận vì hồ sơ của cô chỉ là trung cấp kế toán lại không có kinh nghiệm gì ( thực ra cũng có 7 tháng kinh nghiệm ở cái nhà hàng đó , nhưng cô không dám viết vào hồ sơ , và địa chỉ lại một lần nữa không dám để địa chỉ thật )
Hôm đó lại là một ngày như mọi ngày trong suốt cả tháng nay , cô đi nộp hồ sơ xong lại chạy về chùa để chăm sóc các em , bỗng nhiên cô thấy một chiếc xe hơi sang trọng đỗ xịch trước cổng chùa , một quý bà bước xuống cất tiếng hỏi
" Cho hỏi ni cô Thiện Tâm có trong đó không nhỉ ?"
Thì ra là người quen của Ni cô , Linh chạy ra đáp
"Dạ , mời bà vào , ni cô đang ở bên trong đấy ạ "
Phu nhân bước vào , sau đó ngồi nói chuyện với Ni cô một lúc lâu , tuy không phải Linh nhiều chuyện nhưng cô cũng vô tình nghe lỏm được , thì ra quý bà tên là Lam , là chị ruột của Ni cô Thiện Tâm , đến đây để thuyết phục cô về nhà , nhưng ni cô không chịu
Bỗng dưng ni cô cất tiếng gọi
" Linh , vào cô bảo "
Linh đáp "Dạ , con lên ngay "
"Chị , về chuyện về nhà và trở lại công ty thì không bàn nữa , ý em đã quyết , nhưng nếu chị cần người giúp chị cai quản tiền bạc và nghiệp vụ kế toán thì em nghĩ Linh có thể giúp được cho chị , giờ chị về đi , em cần nghỉ ngơi "
Linh chưa kịp hiểu chuyện gì thì bà Lam cất tiếng hỏi
"Cháu là Linh à , nếu Tâm đã nói vậy thì chắc là ổn , cháu có muốn về làm kế toán trưởng cho công ty cô không "
"Dạ con có đi học kế toán nhưng con không có kinh nghiệm mấy , nên kế toán trưởng con không làm được đâu ạ "
"Thôi được vậy con có đồng ý về làm kế toán công ty cô không , rồi kế toán trưởng thì đi học sau "
"Dạ được ạ "
........................................................................................................................................................................................................................................................................

P/s : Up lại cái hình cho nó vui tý , kiếm ít gạch về xây nhà , hờ hờ 3330.webp
 
Sửa lần cuối:
Tới đây thì có thể chốt lại hành trình của em Linh trong truyện này , sau bao nhiêu đau khổ thì cũng đã gặp được may mắn và chỉ còn lần gặp lại định mệnh với anh Trung nhà ta thôi , cho nên là chap này sẽ là kể về anh Trung nhà ta , anh chàng xờ chim mơ gà mờ nên tao sẽ kể theo giọng nó luôn
Chap 22 :
Sau hơn một năm làm streamer thì tôi đã hiểu kiếm được tiền cực khổ thế nào , hiện tại dù đã khá hơn so với lúc mới vào , mỗi lần stream đã có 1-2 k view và thi thoảng có kèo chụp ảnh nhỏ lẻ , thu nhập đã ổn hơn trước nhưng cũng chỉ tầm 12tr-15 tr/1 tháng , đến giờ tôi mới hiểu mỗi lần đi uống rượu ở Bar khi xưa , chỉ vì 500k -1 tr mà các em nhiệt tình với tôi đến vậy , sẵn sàng yêu thương tôi như thế , thế nhưng với thu nhập như thế , đến bao giờ tôi có thể gặp lại Linh , sẽ lại có thể lo cho Linh như xưa , vì khi xưa em đến bên tôi cũng chỉ vì tiền , cũng chỉ vì lo cho mẹ mới có thể chịu đựng một thằng thiếu gia coi trời bằng vung như tôi , một thằng không cần biết xung quanh ra sao , coi trời bằng vung , hành hạ em biết bao nhiêu lần , lại còn là nguyên nhân gián tiếp gây ra cái chết của bác gái , nghĩ tới đây , trái tim Trung lại nhói đau
"Linh ơi , hiện giờ em thế nào rồi , có ổn không "
"Mà cũng có thể là em đã tìm được một ông già bụng phệ đại gia nào đó bao nuôi rồi cũng nên "
Chuông điện thoại vang lên khiến cho Trung lập tức tỉnh lại , thoát khỏi miền kí ức xa xôi về Linh ấy
"Alo , Trung hả , hiện tại có một công ty khá lớn ở Sài Gòn muốn kí hợp đồng đại diên hình ảnh cho sản phẩm mới của công ty của họ , họ chỉ định đích danh em làm người đại diện .
Trung đáp : "Dạ , còn hợp đồng chụp ảnh quảng cáo cuối tuần này thì sao chị "
"Hợp đồng này khá lớn và yêu cầu đích danh nên công ty đã thu xếp vé cho em bay vào Sài Gòn vào ngày mai , chuyến 8h sáng , còn lại hợp đồng chụp ảnh đã chuyển sang cho bạn khác rồi nhé "
Cúp máy Trung tặc lưỡi
"Thôi thì hợp đồng lớn cũng tốt , thêm chút tiền để sau này tìm lại Linh và lo cho cô ấy cũng tốt mà "
.........................................................................................................................................................................................................................................................................................

a.webp
 
Top