Trần.Hạo.Nam
Khổ vì lồn
trc khi lấy về sống thử vài tháng quan sát rồi hẵng chốt
Thế thì chán méo gì! Tự mà bảo nhau, ko thì kiếm nhiều $ vào mà thuê giúp việcTao năm nay 27 tuổi, là dân Sài Gòn, tao và vợ lấy nhau được gần 3 tháng. Cuộc sống hôn nhân cho đến nay cũng hạnh phúc và thuận lợi. Nhưng lâu lâu ngồi suy nghĩ vẫn thấy chán chúng mày ạ. Thời độc thân, coi vậy mà sướng quen nhau 1 tuần gặp nhau 1 2 lần vậy mà vui. Bây giờ, về ở chung mới thấy con vợ tao nó lười quá. Hồi xưa, đi ăn ngon, ra nhà hàng ăn uống món gì nó cũng bảo là nó biết nấu. Rồi hứa hẹn, sau này về ở chung sẽ nấu cho tao ăn, ủi đồ, giặt đồ cho tao. Nôm na là sẽ take care cho tao tuốt. Nhưng thực tế, là nó quá lười. Cứ mỗi lần đi làm về, là nó lại nằm dài ra, cứ lướt điện thoại suốt thôi. Tính tao thì cũng lười, vì ở nhà xưa giờ mẹ tao làm là chủ yếu. Cơ mà bây giờ tao cũng phải tự mà siêng ra thôi. Vì đơn giản, tao không chịu được cái nhà mình dơ dáy, bẩn thiểu. Có hôm tao thấy cái nhà cát quá, đến nỗi xạm cả bàn chân, mà tao thấy nó vẫn nằm lướt điện thoại nghe nhạc. Nên buộc lòng, tao phải đứng dậy mà quét nhà, lau nhà cho sạch. Giờ ở chung, mới té ra nó chã biết nấu nướng mẹ gì cả, xưa giờ toàn mẹ nó nấu cho nó ăn thôi. Mà khổ nỗi, mẹ nó nấu ăn cũng thuộc dạng tạm thôi, chứ không phải ngon nữa. Mà miệng nó lại cứ bảo là nó biết nấu ăn. Từ lúc lấy nhau tới giờ, toàn ba mẹ tao nấu, còn nó nấu cho t ăn chỉ được có mấy buổi. Bây giờ, tao phải tự ủi đồ, quét nhà, lau nhà, hoặc phụ rửa chén nếu cần. Thật ra cũng chẵng phải siêng gì đâu, nhưng giờ tao không làm nó cũng đéo làm luôn. Nên cố gắng hy sinh thời gian để nhà cửa nó êm ấm. Nhiều khi mình bực lắm luôn, khó chịu vl, nhưng mỗi lần nói đến nó là nó lại "nước mắt, nước mũi", làm như tao ép buộc nó hay gì. Thật sự, giờ tao chỉ ước quay lại thời gian trước. Nhưng tuổi trẻ nó chỉ qua 01 lần các mày ạ. Thôi thì anh em nào còn trẻ, chưa gia đình thì hãy tận hưởng đi nhé. Lấy vợ khổ lắm, thật sự.
![]()
thôi mày với nó ráng mà bấu vào nhau, mày mà thả nó ra thì lại khổ các anh em khác đấyDcm. Tao quen con gái nhà đàng hoàng mà. Nhà nó còn theo Đạo Công Giáo. Tao thì đéo có đạo gì hết, thích thì hút cần, trip LSD. Miệng Nam mô, tay làm giấu Jesus, trên kệ sách còn cuốn Tuyên Ngôn Đảng CS.
Đâu phải quen gái dân chơi đâu mà bọn mày bảo tao ham vú đít. Mà đm, con ghệ tao tướng cũng ngon, điều này tao công nhận. Tao ăn chơi xưa giờ, nên đéo phải kiểu lấy cave về làm vợ đâu nhé.
Cái chính tao nói ở đây là gì? Là bây giờ, gia đình đàng hoàng đi chăng nữa, ngày nay cũng thiếu sự dạy dỗ con cái của mình. Nhất là con gái. Nấu nướng mà còn chã biết nấu thì tao bó tay.
Bà già vợ, cũng chẵng biết nấu ăn mày ạ. Toàn sở trưởng mấy món ăn chơi, mồi nhậu. Lần đéo nào qua ăn cơm, tao cũng mắc ói mấy lần. Mà vì lịch sự, tao vẫn phải khen ngon lắm. Thật sự tao muốn ói luôn.
Thật sự, bây giờ tao muốn đi đâu đó chơi mấy ngày. Sống tự do, thoải mái.
chán đbTao năm nay 27 tuổi, là dân Sài Gòn, tao và vợ lấy nhau được gần 3 tháng. Cuộc sống hôn nhân cho đến nay cũng hạnh phúc và thuận lợi. Nhưng lâu lâu ngồi suy nghĩ vẫn thấy chán chúng mày ạ. Thời độc thân, coi vậy mà sướng quen nhau 1 tuần gặp nhau 1 2 lần vậy mà vui. Bây giờ, về ở chung mới thấy con vợ tao nó lười quá. Hồi xưa, đi ăn ngon, ra nhà hàng ăn uống món gì nó cũng bảo là nó biết nấu. Rồi hứa hẹn, sau này về ở chung sẽ nấu cho tao ăn, ủi đồ, giặt đồ cho tao. Nôm na là sẽ take care cho tao tuốt. Nhưng thực tế, là nó quá lười. Cứ mỗi lần đi làm về, là nó lại nằm dài ra, cứ lướt điện thoại suốt thôi. Tính tao thì cũng lười, vì ở nhà xưa giờ mẹ tao làm là chủ yếu. Cơ mà bây giờ tao cũng phải tự mà siêng ra thôi. Vì đơn giản, tao không chịu được cái nhà mình dơ dáy, bẩn thiểu. Có hôm tao thấy cái nhà cát quá, đến nỗi xạm cả bàn chân, mà tao thấy nó vẫn nằm lướt điện thoại nghe nhạc. Nên buộc lòng, tao phải đứng dậy mà quét nhà, lau nhà cho sạch. Giờ ở chung, mới té ra nó chã biết nấu nướng mẹ gì cả, xưa giờ toàn mẹ nó nấu cho nó ăn thôi. Mà khổ nỗi, mẹ nó nấu ăn cũng thuộc dạng tạm thôi, chứ không phải ngon nữa. Mà miệng nó lại cứ bảo là nó biết nấu ăn. Từ lúc lấy nhau tới giờ, toàn ba mẹ tao nấu, còn nó nấu cho t ăn chỉ được có mấy buổi. Bây giờ, tao phải tự ủi đồ, quét nhà, lau nhà, hoặc phụ rửa chén nếu cần. Thật ra cũng chẵng phải siêng gì đâu, nhưng giờ tao không làm nó cũng đéo làm luôn. Nên cố gắng hy sinh thời gian để nhà cửa nó êm ấm. Nhiều khi mình bực lắm luôn, khó chịu vl, nhưng mỗi lần nói đến nó là nó lại "nước mắt, nước mũi", làm như tao ép buộc nó hay gì. Thật sự, giờ tao chỉ ước quay lại thời gian trước. Nhưng tuổi trẻ nó chỉ qua 01 lần các mày ạ. Thôi thì anh em nào còn trẻ, chưa gia đình thì hãy tận hưởng đi nhé. Lấy vợ khổ lắm, thật sự.
![]()
gớm. có mỗi việc bếp núc nấu nướng thôi có gì đâu mà kêu caHết tháng này là 03 tháng lấy vợ. Những món mà con vợ tao nấu cho tao, tao chỉ đếm được trên đầu ngón tay (đếm chưa hết). Mấy nay, tao nói ba mẹ không cần nấu cơm chiều sẵn nữa. Để 2 vợ chồng con tự nấu. Thế là nó chẵng nấu luôn. Nếu muốn nó nấu, tao phải chở nó đi chợ từ a-z đứng trông nó nấu như con nít vậy. Mặc dù, tao không phụ được gì nhiều. Hôm nào, bận việc quá, đéo chở nó đi chợ là xác định nhịn đói. Đụ má, nhiều đêm đói bụng như con chó, nhớ tới nồi cá kho mẹ tao nấu, t thèm muốn chảy nước mắt luôn. Còn con vợ tao thì khỏi nói rồi nhé, tao bảo nó kho cá, nó bảo em không thích ăn cá, với không biết làm cá nên em không làm món cá.
Lên đây, tâm sự tụi bây tí thôi. Đéo cần ai đưa ra lời khuyên hay gì cả. Chuyện tao biết. Cái chính là cho ae thấy được cái khổ của việc rước công chúa về.
Có làm thì mới có ăn. Giỏi thì làm ra tiền nhiều để thuê giúp việc, không thì chia việc mà làm. Láo nháo đuổi đi còn kịp làm ván mớiThật sự nói ra ở đây. Nhiều thằng đéo hiểu, nghĩ tao ko yêu vợ hay chán vợ. Cái đó đéo có. Đơn giản là t chỉ tâm sự chơi thôi, nhiều khi nghĩ mà nó chán ạ.
Còn thằng nào đời sống hoàn hảo, tao xin chúc mừng nha.
Tao không nói riêng con vợ tao. Nhà tao còn 01 bà chị 2 đi lấy chồng. Tính ra cũng đã lấy chồng được 2 năm nay rồi. Gái SG, nhưng lấy chồng miền Trung (Quãng Ngãi). Mà bà chị 2 tao cái tánh cũng lười y xì. Đi lấy chồng mà làm biếng như chó. Thật sự, tao người nhà nhưng cũng đéo bênh. Nhiều khi nghĩ tội cho ông anh rễ vl. Lên SG 01 thân 01 mình, đi làm đã cực khổ, về nhà còn gặp con vợ lười.
Méo biết lấy chồng kiểu gì. Mà cứ hở tí là quay đầu về nhà ba mẹ ở. Khi thì ở 2-3 ngày, khi thì cắm trại cả mấy tháng trời để lo chuyện đẻ đái.
Mồm tao nói thế thôi. Nhưng dù gì, tao vẫn còn dễ dãi với con vợ tao phết. Mấy con ghệ miền Nam này, phải cho nó đi lấy chồng (Bắc Kỳ / Trung Kỳ) để nó biết được thế nào là lễ độ. Nhưng SG boy, tụi tao dễ quá đâm ra tụi nó hư hết.
Tao thấy cái gia trưởng, khó tính của mấy ae Bắc Kỳ cũng hay. Dạy cho vợ nó ngoan. Chứ cứ mà tôn thờ nữ quyền, cho nó cái quyền tự quyết là thế nào cũng banh xác pháo.
tao nói vậy đúng ko?
Thuê cái gì mà thuê? Con nhà lính tính nhà quan.Thế thì chán méo gì! Tự mà bảo nhau, ko thì kiếm nhiều $ vào mà thuê giúp việc
m mới 27t nên qua suy nghĩ của m thì t thấy m bồng bột trẻ con cũng chẳng khác gì con vợ m, bởi t thấy quá 30 mới lấy vợ là phải, lúc này kiếm mấy em trẻ trẻ dễ dạy mà lấy, còn ngoài 30 cũng sâu lặng vả trải đời rồi.Trước khi cưới về. Tao còn nói với mấy thằng bạn. Uiz vợ tao sau này, chẵng cần phải biết nấu ăn. Có gì đi làm về, 2 vợ chồng mệt quá thì ra ngoài ăn cho nhanh. Nhưng thực tế, làm gì làm, ăn uống ở nhà nó vẫn hơn mày ạ. Cơm hàng cháo chợ miết. Thứ 01: Tốn tiền, Thứ 02: Méo có kỹ năng.
Giờ tao mới thấy cái tầm quan trọng của việc tề gia, nội trợ.
Nấu ăn là một phần thôi. Dis mẹ, lấy vợ xong phiền đủ thứ cái. Cứ phải chở đi chở về điểm danh với ba má nó. Chưa hết, ông bà già vợ có đạo, suốt ngày cứ ăn nhậu vào là bảo tao đi nhà thờ. Nhà thờ cái lồn gì. Tao có theo đạo đéo đâu.
Trước còn bắt tao đi học giáo lý hôn nhân ròng rã 3 tháng trời. Đụ mẹ, đéo vì tao có tình cảm với con bồ. Tao cho cút lâu rồi.
Sắp tới đây cả núi việc phải lo. Ổng bả thì suốt ngày cứ bảo sang năm có con đi. Tao nghe xong nản cmnl. Dis mẹ.
Tao nghe mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tao lên đây nói chuyện chút cho ae vui. Về cơ bản tao cũng đang giải tỏa đi phần nào áp lực.
Trước có mấy thằng bạn đi lấy vợ. Tao cứ bảo bình thường, có đéo gì đâu. Nhưng xin thưa là khi nó là câu chuyện của chính mày. Mọi thứ sẽ khác.
Hay hảo hán , địt chán thì đưa t địt dùmCó lồn địt free dc rồi. Kêu ca con cặc
Lúc đó đè vợ mày ra nhấp cho bầm Lồn điCó 01 lần, t nói nó. Thôi anh với em đi ăn ngoài miết, tốn kém quá em ạ. Anh với em mua đồ ăn về nấu ăn đi. Thế là nó nghĩ ra món thịt heo áp chảo gì đấy. Mà tự đi chợ không chịu đi, phải tao chở đi mới chịu. Okay tao chiều luôn. Thế là chợ búa xong, đem đồ ăn về nhà. Nhà tao thì sau này đổi sang xài bếp điện. Tao thấy cái kiểu nó xuống bếp cứ gà mờ, tao nhìn mà tao phát bực. Mà mồm nó cứ bảo là nó biết nấu ăn. Đụ mẹ, bực ghê. Rút cuộc, nó làm méo heo áp chảo cái đéo gì, mà khét lẹt hết cả đống thịt heo mới mua về. Mẹ tao phải chạy vào cứu đỡ. Má, thật sự tao nóng mặt luôn. Tao đéo ghét chuyện nó ko biết nấu ăn. Cái tao cay nhất là nó đéo thừa nhận chuyện đó. Xong bữa cơm fail đó, nó vừa rửa chén vừa khóc, nói là đây là bữa cơm dỡ nhất trong cuộc đời của nó. Và nó đổ là do cái bếp điện nhà tao khó nấu, bếp nhà tao khó nấu. Bếp nhà nó thì nó nấu được. Và nó khóc lóc vì cho rằng tao nghĩ nó không biết nấu ăn.
Tao năm nay 27 tuổi, là dân Sài Gòn, tao và vợ lấy nhau được gần 3 tháng. Cuộc sống hôn nhân cho đến nay cũng hạnh phúc và thuận lợi. Nhưng lâu lâu ngồi suy nghĩ vẫn thấy chán chúng mày ạ. Thời độc thân, coi vậy mà sướng quen nhau 1 tuần gặp nhau 1 2 lần vậy mà vui. Bây giờ, về ở chung mới thấy con vợ tao nó lười quá. Hồi xưa, đi ăn ngon, ra nhà hàng ăn uống món gì nó cũng bảo là nó biết nấu. Rồi hứa hẹn, sau này về ở chung sẽ nấu cho tao ăn, ủi đồ, giặt đồ cho tao. Nôm na là sẽ take care cho tao tuốt. Nhưng thực tế, là nó quá lười. Cứ mỗi lần đi làm về, là nó lại nằm dài ra, cứ lướt điện thoại suốt thôi. Tính tao thì cũng lười, vì ở nhà xưa giờ mẹ tao làm là chủ yếu. Cơ mà bây giờ tao cũng phải tự mà siêng ra thôi. Vì đơn giản, tao không chịu được cái nhà mình dơ dáy, bẩn thiểu. Có hôm tao thấy cái nhà cát quá, đến nỗi xạm cả bàn chân, mà tao thấy nó vẫn nằm lướt điện thoại nghe nhạc. Nên buộc lòng, tao phải đứng dậy mà quét nhà, lau nhà cho sạch. Giờ ở chung, mới té ra nó chã biết nấu nướng mẹ gì cả, xưa giờ toàn mẹ nó nấu cho nó ăn thôi. Mà khổ nỗi, mẹ nó nấu ăn cũng thuộc dạng tạm thôi, chứ không phải ngon nữa. Mà miệng nó lại cứ bảo là nó biết nấu ăn. Từ lúc lấy nhau tới giờ, toàn ba mẹ tao nấu, còn nó nấu cho t ăn chỉ được có mấy buổi. Bây giờ, tao phải tự ủi đồ, quét nhà, lau nhà, hoặc phụ rửa chén nếu cần. Thật ra cũng chẵng phải siêng gì đâu, nhưng giờ tao không làm nó cũng đéo làm luôn. Nên cố gắng hy sinh thời gian để nhà cửa nó êm ấm. Nhiều khi mình bực lắm luôn, khó chịu vl, nhưng mỗi lần nói đến nó là nó lại "nước mắt, nước mũi", làm như tao ép buộc nó hay gì. Thật sự, giờ tao chỉ ước quay lại thời gian trước. Nhưng tuổi trẻ nó chỉ qua 01 lần các mày ạ. Thôi thì anh em nào còn trẻ, chưa gia đình thì hãy tận hưởng đi nhé. Lấy vợ khổ lắm, thật sự.
![]()
Có 01 lần, t nói nó. Thôi anh với em đi ăn ngoài miết, tốn kém quá em ạ. Anh với em mua đồ ăn về nấu ăn đi. Thế là nó nghĩ ra món thịt heo áp chảo gì đấy. Mà tự đi chợ không chịu đi, phải tao chở đi mới chịu. Okay tao chiều luôn. Thế là chợ búa xong, đem đồ ăn về nhà. Nhà tao thì sau này đổi sang xài bếp điện. Tao thấy cái kiểu nó xuống bếp cứ gà mờ, tao nhìn mà tao phát bực. Mà mồm nó cứ bảo là nó biết nấu ăn. Đụ mẹ, bực ghê. Rút cuộc, nó làm méo heo áp chảo cái đéo gì, mà khét lẹt hết cả đống thịt heo mới mua về. Mẹ tao phải chạy vào cứu đỡ. Má, thật sự tao nóng mặt luôn. Tao đéo ghét chuyện nó ko biết nấu ăn. Cái tao cay nhất là nó đéo thừa nhận chuyện đó. Xong bữa cơm fail đó, nó vừa rửa chén vừa khóc, nói là đây là bữa cơm dỡ nhất trong cuộc đời của nó. Và nó đổ là do cái bếp điện nhà tao khó nấu, bếp nhà tao khó nấu. Bếp nhà nó thì nó nấu được. Và nó khóc lóc vì cho rằng tao nghĩ nó không biết nấu ăn.