Tao năm nay 27 tuổi, là dân Sài Gòn, tao và vợ lấy nhau được gần 3 tháng. Cuộc sống hôn nhân cho đến nay cũng hạnh phúc và thuận lợi. Nhưng lâu lâu ngồi suy nghĩ vẫn thấy chán chúng mày ạ. Thời độc thân, coi vậy mà sướng quen nhau 1 tuần gặp nhau 1 2 lần vậy mà vui. Bây giờ, về ở chung mới thấy con vợ tao nó lười quá. Hồi xưa, đi ăn ngon, ra nhà hàng ăn uống món gì nó cũng bảo là nó biết nấu. Rồi hứa hẹn, sau này về ở chung sẽ nấu cho tao ăn, ủi đồ, giặt đồ cho tao. Nôm na là sẽ take care cho tao tuốt. Nhưng thực tế, là nó quá lười. Cứ mỗi lần đi làm về, là nó lại nằm dài ra, cứ lướt điện thoại suốt thôi. Tính tao thì cũng lười, vì ở nhà xưa giờ mẹ tao làm là chủ yếu. Cơ mà bây giờ tao cũng phải tự mà siêng ra thôi. Vì đơn giản, tao không chịu được cái nhà mình dơ dáy, bẩn thiểu. Có hôm tao thấy cái nhà cát quá, đến nỗi xạm cả bàn chân, mà tao thấy nó vẫn nằm lướt điện thoại nghe nhạc. Nên buộc lòng, tao phải đứng dậy mà quét nhà, lau nhà cho sạch. Giờ ở chung, mới té ra nó chã biết nấu nướng mẹ gì cả, xưa giờ toàn mẹ nó nấu cho nó ăn thôi. Mà khổ nỗi, mẹ nó nấu ăn cũng thuộc dạng tạm thôi, chứ không phải ngon nữa. Mà miệng nó lại cứ bảo là nó biết nấu ăn. Từ lúc lấy nhau tới giờ, toàn ba mẹ tao nấu, còn nó nấu cho t ăn chỉ được có mấy buổi. Bây giờ, tao phải tự ủi đồ, quét nhà, lau nhà, hoặc phụ rửa chén nếu cần. Thật ra cũng chẵng phải siêng gì đâu, nhưng giờ tao không làm nó cũng đéo làm luôn. Nên cố gắng hy sinh thời gian để nhà cửa nó êm ấm. Nhiều khi mình bực lắm luôn, khó chịu vl, nhưng mỗi lần nói đến nó là nó lại "nước mắt, nước mũi", làm như tao ép buộc nó hay gì. Thật sự, giờ tao chỉ ước quay lại thời gian trước. Nhưng tuổi trẻ nó chỉ qua 01 lần các mày ạ. Thôi thì anh em nào còn trẻ, chưa gia đình thì hãy tận hưởng đi nhé. Lấy vợ khổ lắm, thật sự.