Đọc bài đó. Tao đéo biết khuyên gì.Tao sẽ kể cuộc đời tao cho chúng mày nghe.
Đéo đỗ đại học phải học trường từ xa. 1 năm tao bỏ. Về nhà chơi 1 năm, ông già xin cho học trung cấp. Tao học xong, đéo xin được việc. Lông bông vài năm làm linh tinh, rồi về quê ông già xin cho vô biên chế nhà nước. Tưởng ổn định, tao làm một năm chán, quyết định đi thi đại học. Mà đéo giám nói cho bố mẹ biết. Chọn trường thấp nhất ngành tao thích để thi. Tao đỗ. 14 điểm. Về nói con muốn đi học. Vậy là tao bỏ biên chế nhà nước đi học đại học ở cái tuổi 27.
Tháng tháng ngửa tay xin tiền ông bà. Đến 31 tuổi ra trường. Lang thang Hà Nội mấy tháng đéo xin được việc. Bí bách. Tao lại xin ông bà cho tao học sau đại học 2 năm. Vậy là hơn 30 tuổi vẫn ngửa tay xin tiền bố mẹ để học. Đời tao nhục và hèn vậy đấy. Trong mắt hàng xóm tao là thằng vô dụng. Chả làm lên tích sự gì.
33 tuổi tao học xong. Ông bà nuôi tao hơn nuôi nghiện. Hơn 10 năm tuổi trẻ tao lao đao, vô dụng và sống vật vờ bằng những đồng tiền vất vả của cha mẹ. Mà hèn quá đéo giám chết.
Ra trường. Tao xách valy vào sài gòn tìm việc. Trong túi có ít tiền đủ sống 1 tháng. Mẹ tao bảo vô đó mà về nhục lắm. Tao ngẫm nếu phải về tao thề nhẩy sông chết.
Và may mắn 1 tuần sau tao có việc. Sau gần 3 năm làm việc. Lương tao từ 10 triệu giờ lên tầm trung bình trên 50 triệu chưa kể làm ngoài. Ngẫm bằng tuổi tao là quá thấp nhưng tao chấp nhận vì đời tao suất phát muộn. Kém cỏi hơn chúng nó.
Giờ tao sống rất tốt. Có tiền chơi bời, gửi về quê. Ngẫm lại cuộc đời mà thấy mình may mắn. Mày 30 tuổi mới học thì chắc phải vất vả gấp 10 lần đứa 18 tuổi. Tao đèo biết nói gì, chỉ chúc mày có nhiều nghị lực để đừng bỏ cuộc. Trong những lúc khó khăn nhất tao chỉ nhìn về phía trước mà bước thôi mày à.
Đéo đỗ đại học phải học trường từ xa. 1 năm tao bỏ. Về nhà chơi 1 năm, ông già xin cho học trung cấp. Tao học xong, đéo xin được việc. Lông bông vài năm làm linh tinh, rồi về quê ông già xin cho vô biên chế nhà nước. Tưởng ổn định, tao làm một năm chán, quyết định đi thi đại học. Mà đéo giám nói cho bố mẹ biết. Chọn trường thấp nhất ngành tao thích để thi. Tao đỗ. 14 điểm. Về nói con muốn đi học. Vậy là tao bỏ biên chế nhà nước đi học đại học ở cái tuổi 27.
Tháng tháng ngửa tay xin tiền ông bà. Đến 31 tuổi ra trường. Lang thang Hà Nội mấy tháng đéo xin được việc. Bí bách. Tao lại xin ông bà cho tao học sau đại học 2 năm. Vậy là hơn 30 tuổi vẫn ngửa tay xin tiền bố mẹ để học. Đời tao nhục và hèn vậy đấy. Trong mắt hàng xóm tao là thằng vô dụng. Chả làm lên tích sự gì.
33 tuổi tao học xong. Ông bà nuôi tao hơn nuôi nghiện. Hơn 10 năm tuổi trẻ tao lao đao, vô dụng và sống vật vờ bằng những đồng tiền vất vả của cha mẹ. Mà hèn quá đéo giám chết.
Ra trường. Tao xách valy vào sài gòn tìm việc. Trong túi có ít tiền đủ sống 1 tháng. Mẹ tao bảo vô đó mà về nhục lắm. Tao ngẫm nếu phải về tao thề nhẩy sông chết.
Và may mắn 1 tuần sau tao có việc. Sau gần 3 năm làm việc. Lương tao từ 10 triệu giờ lên tầm trung bình trên 50 triệu chưa kể làm ngoài. Ngẫm bằng tuổi tao là quá thấp nhưng tao chấp nhận vì đời tao suất phát muộn. Kém cỏi hơn chúng nó.
Giờ tao sống rất tốt. Có tiền chơi bời, gửi về quê. Ngẫm lại cuộc đời mà thấy mình may mắn. Mày 30 tuổi mới học thì chắc phải vất vả gấp 10 lần đứa 18 tuổi. Tao đèo biết nói gì, chỉ chúc mày có nhiều nghị lực để đừng bỏ cuộc. Trong những lúc khó khăn nhất tao chỉ nhìn về phía trước mà bước thôi mày à.