Hỡi ơi! Than ôi! Cái sự đời nó éo le!
Mới ngày hôm qua còn chửi rủa om sòm,
Hôm nay đã về chầu ông bà tổ tiên!
Đất Nghệ An ta, vốn hiếu học văn chương,
Nhưng mồm miệng thì cay nghiệt vô lường!
Ai xui ai khiến, mần chi cho rước họa?
Chọc phải con cháu dòng dõi văn chương,
Giờ nằm xuống đất, mồ yên mả đẹp,
Mà tiếng đời chê, vạn kiếp khôn nguôi!
Ông cha mày xưa, chắc cũng chẳng vừa,
Ăn ở thất đức, để con cháu mang họa!
Mẹ mày ngày xưa, chắc cũng chẳng lành,
Sinh ra cái nết, ai nhìn cũng kinh!
Thôi thì cũng kệ, người chết là xong,
Nhưng tiếng đời chê, muôn đời còn vọng!
Con cháu mày sau, có mà đội quần,
Mà sống không yên, vì cái nết của mày!
Hỡi vong linh ơi! Mau mau siêu thoát,
Đừng vương vấn chốn trần gian ô trọc!
Về mà sám hối, với tổ tiên dòng họ,
Để kiếp sau này, bớt nghiệp bớt oan!
(Khóc rống ba tiếng... rồi nhổ nước bọt!)
đỡ hộ cái