• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Sẽ đặt tên sau

Đấy là 10h30 tối của ngày 20/12/2019, và tao đang đi ra sảnh khách sạn để bắt Grab. Điện thoại báo là tài xế sắp đến. Cậu lễ tân mở cửa cho tao đi ra – gió đông vã vào mặt làm tao rùng mình. Rét. Thế mà đã sắp hết một năm nữa.

Phía bên kia khách sạn Daewoo người ta dựng cái cây thông to quá. Đèn đóm lung thị linh, có cả hình mẫu ông già Noel và tuần lộc. Grab vẫn chưa đến. Thi thoảng có người ra người vào, cửa sau lưng tao lại mở, tao lại nghe thấy văng vẳng tiếng nhạc jazz từ sảnh khách sạn vọng ra. Không nhớ bài gì, nhưng là chủ đề Noel, chắc thế.

Tao đã xa nhà 9 tháng liền, nhưng bây giờ khi đứng ở sảnh khách sạn để chờ xe thì tao vẫn thấy không muốn về. Thời tiết này, không khí giáng sinh này, tâm trạng này, tất cả là hoàn hảo để đón một cô người yêu đi chơi khuya.

Nếu như còn có một cô người yêu.

Tao lên xe, ngồi tựa đầu vào ô kính ngắm phố sá. Đâu đâu cũng thấy không khí Noel ngập tràn. Tao nhắm mắt lại – hình ảnh ông già Tuyết với bộ đồ đỏ trắng với nụ cười tươi lại hiện lên trong trí óc tao. Ông già ấy xách theo một túi quà, và ở trước ngực – chỗ mà người ta hay đeo cà vạt hoặc thắt nơ – thì có một cặp chuông nhỏ. Nhỏ, nhưng nó sáng lấp lánh.

- Anh cho em đổi lộ trình.

+ Em về đâu.

- Cho em qua Ngũ Xã.

Kệ mẹ, tao có một cái vali với một túi xách nhỏ, cứ để ở công ty, tuần sau lên lấy. Khi nãy tao đã uống một chút rượu trong tiệc chiêu đãi – tao mù rượu, tao chỉ biết đấy là rượu Tây, thế thôi. Nhấm nháp một chút, đủ để thấy ấm cổ, để thấy hơi thở mình thành nồng nàn. Chưa bao giờ tao thấy uống rượu là ngon.

Xe chạy qua Giang Văn Minh rồi tút lên Ngọc Hà, qua cái mạn Bách Thảo. Xa xa có ánh lửa bập bùng – một đám người vây quanh một bếp lửa nhóm lên từ mấy que củi, hình như là dỡ ra từ bàn từ ghế hỏng. Bên cạnh có một chị hàng nước với dăm cái ghế nhựa, tao đoán là dân lao động cả, xe ôm, xích lô, bốc vác. 10h30 tối rồi, nếu không vì miếng ăn thì họ làm gì ở đây, giữa cái trời đông Hà Nội này?

Chợt tao thấy muốn được là một trong số họ, ngồi một cái ghế nhựa lùn quanh cái đám lửa đấy, thò tay mình vào hơ ấm, suýt xoa. Rồi nướng ngô, rồi hà hà thở ra khói. Nói những câu chuyện tầm phào.

Chính lúc ấy tao nhận ra tao thật sự cô đơn.

Tao vẫn có bố mẹ, có anh chị em, có những người thân mà sẽ không bao giờ bỏ mặc tao lúc khốn khó. Nhưng đấy không phải là những người để tao chia sẻ, để tao gửi gắm những nỗi niềm, những cảm xúc tâm tư trong lòng. Trước đây tao từng có Nhung.

- Anh cho em xuống đây luôn cũng được.

Tao bảo ông grab thả tao xuống giữa đường, rồi tao đi bộ ra một cái ghế đá ở đấy ngồi xuống. Sóng hồ Trúc Bạch lăn tăn, hình như là mưa. Phải rồi, mưa phùn mùa đông. Nhưng nó không quá lạnh. Thật thế, chỉ hơi se se. Tao mặc một lần sơ mi với một lần áo gió mỏng bên ngoài, loại có mũ trùm đầu. Lớp ngoài của nó không thấm nước.

Mày sắp chạm mốc tuổi 30 rồi. Mày muốn gì trong đời hả T?
 
Tao ngồi đấy rất lâu, có lẽ phải đến 1 tiếng đồng hồ. Chỉ ngồi đấy, trên cái ghế đá, áo mũ trùm đầu, hai tay kẹp vào dái. Suy tư. Những chuyện đã xảy ra trong đời. Những niềm ưu tư. Những ước vọng. Đã có những lúc tao kiếm và tiên tiền như rác. Có những lúc lâng lâng trong men say khi thấy tài năng của mình (trong công việc) được người ta – sếp và đối tác – công nhận tuyệt đối. Có những khi hả hê vì rê bệ được một vài em gái ngây thơ. Có những lúc tao đã ở đỉnh cao của ăn chơi trụy lạc. Tao cũng đã học được bài học về sự chia rẽ và ngăn cách – mày càng giỏi hơn, càng leo lên bậc thang cao hơn trong xã hội, thì càng ít thấy được chia sẻ và được đồng cảm được hơn từ đồng loại. Chưa kể cái tôi cũng ngày càng cao hơn. Cô đơn là thứ sẽ từ từ đeo bám và xâm chiếm lấy mày trên suốt cái hành trình đấu tranh cho một chỗ đứng trên cuộc đời.

Nhưng rồi đến lúc này thì tao vẫn thấy thê lương. Có thật sự tao cần phải có một ai đấy gắn bó với tao trong cuộc đời này không?

Số bạn bè thân thiết của tao giảm dần đều qua năm tháng. So với ngày tốt nghiệp Đại học, giờ tao chỉ còn 2 – 3 người là tao hay nói chuyện hàng ngày. Có những người bạn đã từng rất thân, nhưng giờ chỉ còn là một cái tên trong danh bạ, một cái contact trong list friend trên facebook. Thật may sao đám thằng Thắng thằng Vú thì đặc biệt hơn – mấy thằng đầu khấc này có khi cả năm tao không nói chuyện, nhưng hễ gặp được nhau thì chỉ cần nửa lon bia thôi là bọn tao có thể nói chuyện vú đít địt nhau sếch ngay được, để lại thấy chúng nó chả khác mẹ gì như vừa mới gặp mình ngày hôm qua. Bên nồi lẩu.

Mấy năm gần đây thu nhập (lương – nói thu nhập cho oai chứ tao hầu như chỉ có 1 nguồn lương, tao không chơi coin hay chứng khoán gì cả) của tao tốt lên nhiều, nó là cái cơ sở để tao tự tin hơn và bạo dạn hơn trong việc gạ gẫm gái. Tao cố né tránh gái trong công ty, nhưng những nơi khác như chỗ đối tác hay lớp học thêm thì tao không chối từ. Tao không có xe (4 bánh) và cũng không nghĩ là tao có nhu cầu ấy, hầu như di chuyển của tao trong thành phố (HN/SG) tao đều gọi taxi hoặc đi grab, trung bình 1 tháng tầm 3 – 5 triệu cho tiền di chuyển, và không phải đau đầu về vụ đỗ xe hay đổ xăng. Tao đã thấy nhiều thằng lom dom mua được con 4 bánh xong khổ sở vật vã để tìm chỗ đỗ. Chúng nó bảo phải có 4 bánh mới dễ gạ gái, nhưng tao không thấy thế. Hoặc tập hợp gái của tao khác chúng nó. Tao thích mấy em nữ tính và đầu óc hiểu biết chút, đủ để nói chuyện thấy thú vị. Nhất là mấy em kính cận dịu dàng – tao phát hiện ra là tao auto bị hút bởi mấy em nữ tính và dịu dàng, hơn là mấy em xinh nhưng sắc và lạnh.

Cảm giác rê bệ và chinh phục gái lạ công nhận là kích thích thật. Nó chạm đến bản năng con đực. Tán tỉnh là một quá trình, giống như mày đói nhưng chưa được ăn ngay, ngửi thấy mùi xào nấu rồi nhưng phải đợi. Hoặc có ai đó bắt mày xem sex nhưng đéo được tua. Phải từ từ. Tiếp xúc con mồi hàng ngày, mỗi ngày thêm một chút, một chút. Trong những ngày ấy, mày nghĩ nhiều về nó, dáng vẻ yêu kiều và nét dịu dàng ấy ăn sâu bám chặt vào não mày, vởn vơ trong từng suy nghĩ. Để rồi thấy những gương mặt ngại ngùng khi bị cưỡng hôn, đỏ ứng lên vì xấu hổ khi chiếc quần lót ướt nhoét bị kéo xuống, và kết thúc bằng những cú dập ầm ầm trong từng hơi thở gấp. Một thời gian dài tao toàn quạt trần và bắn trong, chẳng nghĩ nhiều tới việc có thể dính bầu. Tao tự tin gái tao ăn là ngoan và học thức thật, chẳng phải dạng mõm như nhiều thằng cứ tâng bốc con ghệ mà nó bóc được.

Ngày ấy tao cũng lờ mờ nhận ra tao hơi bị rối loạn cd. Nếu kích thích đủ nhiều thì khi dập sẽ trớ rất nhanh, nhưng nếu chỉ cần chậm lại hoặc dừng lại thôi là có thể xìu ngay được. Nên nhiều khi cũng chẳng tiếc được, cứ thấy trơn là tao dập cho ra thôi. May sao mấy em tao ăn toàn các em non nớt, lông bím còn chưa biết cạo tỉa, nhiều em um tùm như rừng nguyên sinh. Tao thì lại thấy thế kích thích hơn là cạo trắng hếu, và mấy em non như thế rất dễ bị kích thích, cũng dễ lên đỉnh. Hôn môi đá lưỡi vuốt ve lưng chút xíu thôi mà tụt quần ra là thấy bím chảy nhớt lòng thòng. Cũng vì bị rối loạn cd nên tao học được cách thủ dâm (móc bím) cho các em, kiên nhẫn và chậm rãi. Thay vì dập các em 10 phút thì tao móc bím 9 phút rưỡi và đưa chim vào dập liên hồi trong 30s rồi xuất. Bảo là ăn gian cũng được, nhưng vì toàn các em non nên tao thấy dễ lắm, cứ cho tay vào và cố gắng làm giống như động tác ra vào của dương vật là được. Thấy nước bím trào ra nhiều hơn, chân mở ra rộng hơn, và bên trong co bóp với tần suất tăng dần – thì là mò đúng huyệt.

Thi thoảng tao cũng chụp ảnh lại các em với cái miệng trên với cặp kính cận tri thức đang xoắn lấy môi tao, miệng dưới thì nuốt trọn cả 2 ngón tay tao (ngón trỏ + ngón giữa) vào trong, nước bọt (nước bím) trào ra hai bên. Rung nhẹ nhẹ tay là nghe tiếng nhóp nhép. Toàn các em ngây thơ, chưa biết (chưa dám) tự sờ chim tao, hai tay cứ thừa thãi kiểu gì.

Mà cũng rất nhanh chán nhé. Chỉ có 1 vài lần đầu cảm xúc cao trào là sướng. Rồi sau cứ nhạt dần. Tao cũng chả biết tại sao, nhưng đã hơn nhiều lần tao thấy như thế. Rồi nói chuyện thưa thớt dần, rồi thôi.
 
Một cái xe máy rồ ga phóng vèo qua sau lưng làm tao giật mình. Lại thấy lạnh. Dị hợm vc. 11 giờ khuya ngồi 1 mình trên ghế đá hồ Trúc Bạch, đầu nghĩ lung tung chuyện sex sủng, chim cửng.

Hay là book bé PGA nào đấy xả đạn phát.

Tầm 2019 thì PGA vẫn còn tương đối là PGA, dù cho bánh bẩn bánh thiu phò phạch trá hình PGA đã ngày một nhiều. Nhưng tao không có sub quen, tao cũng ngại dính phải trap hoặc bị tóm nữa. Nên tao toàn giao dịch qua 1 thằng cò địt, thằng này tao cũng không quen nốt, có mỗi zalo nó. Mỗi lần muốn chơi tao gọi nó bảo book cho tao, nó gửi 1 loạt ảnh và giá cho tao chọn, chốt ok tao cho nó 5 lít - 1 củ, thanh toán bằng thẻ đt hoặc ETH. Lần đầu tiên thì cũng hên xui thôi, tao thanh toán trước và cũng xác định có thể bị bịp, nhưng trộm vía lại rát ưng, bé giống 90% ảnh và là đi làm thêm amateur thật.

Tao ấn zalo gọi cho nó – zalo này là sim rác nốt, tao có hẳn 1 cái đt riêng để cắm sim rác phát 4g những khi đi công tác. Nó đéo bốc máy, nhưng nhắn lại: Gì ông ơi.

- Kiếm cho tôi 1 bé nào đấy, tầm 5m quanh đầu.

+ SG hả.

- Không tôi về HN rồi.

+ Đợi.

Nó đáp cụt lủn như thế, rồi 1 lúc sau gửi cho tao xem 3, 4 đứa gì đấy. Thật sư tao thấy ảnh chỉnh là đã không ưng rồi, chưa kể chỉnh xong nhìn cũng vẫn chỉ tạm tạm. Thế thì khả năng là ngoài đời còn chán nữa.

- Còn em nào khác không?

+ Hết rồi ông.

- Chán lắm.

+ Ông khó tính quá.

- Là ông thì ông có bỏ ra 3 4 triệu để địt mấy con nhà quê này không?

+ ...

Lát sau nó lại gửi cho tao 3 4 đứa nữa. Thật tình cũng na ná 3 4 đứa kia thôi, kiểu gái quê đú đởn. Nếu địt xả tinh thì chắc vẫn được, nhưng như thế đéo thể nào có cái giá 3 4 triệu. Mà tao thì không có kiểu địt cho ra như thế.

- Thôi ông ạ, tôi cám ơn.

+ Vẫn không ưng à.

- Uh ông.

Tao lại ngồi ngả lưng vào ghế, đầu ngửa hẳn ra sau nhìn lên trời. Tối mịt chả có ông sao nào. Lại thấy brừ brừ, thằng cò địt lại gửi ảnh 2 em khác:

+ Được không ông?

- Thôi ông gửi mẹ hết lượt đi, mỗi lúc són 1 tí mất tgian.

+ Sub nó cũng gửi cho tôi lắt nhắt thế thôi ông.

Tao xem qua, lần này thì có vẻ khá hơn hẳn 2 lần trước. Trông tổng quan vẫn là gái quê đú thôi, nhưng ít ra nhìn nó sạch sẽ và nuột. Mấy con ban nãy còn đéo biết trang điểm, đúng kiểu bôi son bôi phấn lên mặt, trông chán đời vcl.

- Em này như nào ông ơi.

+ Phương Anh à?

Một lúc sau thằng cò nhắn lại (tao đoán là tao hỏi nó thì nó mới đi hỏi sub), bảo là 5m5.

- Vl ông ơi. Tôi còn đúng 4m trong túi, giả ông 5 lít thì còn 3m5.

+ Khó rồi ông ạ.

Tao không nói gì thêm, cái trò này dục tốc bất đạt, xem ai cần ai hơn. Một lúc sau thằng kia lại nhắn lại:

- 4m5 ông ơi.

+ 4m.

Ngần ngừ một lúc thì thằng cò địt ok giá đấy. Đoạn nó chuyển sdt của con bé kia sang cho tao. Tính ra đây là lần thứ 3 tao gọi PGA, kể từ lần đầu biết cái món này năm 2015 hay 2016 gì đấy. Những lần tao gọi hộ cho anh em bạn bè thì đéo tính.
 
Một lúc sau thì có tin nhắn vào cái sim rác của tao, đại loại bảo em là Phương Anh đây ạ, anh đang ở k/s nào để em qua.

Tao nhắn lại thằng cò địt, bảo PGA đéo gì lại đi hỏi anh đang ở k/s nào để em qua? Chỉ có phò mới tự động hỏi câu đấy.

Thằng kia bảo ầy yo bro ơi em nó ngây thơ nghĩ đơn giản nên mới hỏi thế. Chứ loại mà biết là khách muốn hẹn ngoài – cf ăn uống gì đấy – để check hàng trước rồi mới dắt vào k/s thì là loại cáo già có kinh nghiệm cmnr.

Tự dưng tao lại thấy nó nói cũng có lí. Với cả giờ 12h rồi, kiếm được cái chỗ nào cafe cà pháo để nói chuyện trước thì cũng khoai nữa. Thôi thì xử luôn vậy. Tao gọi lại cho con bé đấy, nó bảo em đang ở (cái chỗ gì ở gần mạn Thạch Bàn tao quên cmnr), tao bảo để anh qua đón em.

Rồi tao vẫy 1 chú Mai Linh dọc đường.

Qua cầu Chương Dương, xe rẽ vào cái đường đê (hình như là đường Xuân Quan, tao không nhớ ngày đấy đường có tên chưa) rồi phi thẳng. Đường đêm vắng vẻ, xe lao vun vút. Có những chỗ còn chẳng có đèn đường tối om, pha rọi tới đâu cỏ cây (hoa cứt lợn) hiện ra tới đấy. Rồi cũng đến một chỗ mà có 1 em gái đang đứng – nó là 1 cái cửa khẩu (cửa ngăn nước lũ, chia cách bên trong đê với bên ngoài đê) tối om om đéo có đèn. Pha rọi làm em nó chói, lấy tay che mặt. Nhưng thoáng nhìn cũng có vẻ có nét.

Tao mở cửa xe cho em nó chui lên.

- Ui trong này ấm thế ạ.

Tao bảo tài xế quay ngược lại để đi đến cái ks ... mà tao hay ở. Vào k/s xịn tí thì rủi ro bị công an ktra hành chính sẽ thấp hơn hẳn. Rồi vòng tay qua eo em gái, tao kéo mẹ vào lòng tao, em bất ngờ nên chới với:

- Dạ.

+ Suỵt.

Tao ra dấu suỵt rồi đặt ngón tay lên môi em. Con bé nhìn tao ngơ ngác đéo hiểu gì, nhưng ánh mắt có vẻ hơi sợ sợ tao. Ờ biết sợ là tốt. Tao cố quan sát mặt nó mỗi khi xe chạy qua đoạn có đèn cao áp – có vẻ khá ok đấy, địt được.

Một lúc sau thì nó chấp nhận rúc ngả vào vai tao, chắc cũng vì lạnh nữa. Đêm yên tĩnh, nghe rõ tiếng lốp xe lạo xạo trên mặt đường.

Tới nơi. Cái k/s mà tao lựa có một cái cửa hàng Circle K ở ngay bên cạnh. Tao dắt con bé vào.

- Em ơi trắng đen với xám khác nhau như nào em?

Thằng cu bán hàng có quả mặt chảy và mắt thiếu ngủ, đeo kính cận mắt tròn trông như David Minh Nhật. Nó nói bằng giọng uể oải nhưng rất rành rọt:

+ Cái này là siêu mỏng cho cảm giác thật hơn anh ạ. Cái này dày hơn thì ngược lại. Cái này thì là kích cỡ nhỏ. Cái này có gai mềm. Cái này có mùi dâu. Cái này phát sáng.



Tao cứ tỉnh bơ hỏi tư vấn, thi thoảng liếc trộm sang con bé. Thấy mặt nó ngại ngùng quay đi, nhưng không dám đứng ra xa chỗ tao đứng. Có vẻ là nó sợ, tức là còn non.

- Cho anh 1 hộp này.

+ Hộp 3 cái à anh.

- Ờ. Thêm chai này nữa.

Tao lấy thêm 1 chai Durex bôi trơn. Hết tổng hơn 3 lít, mẹ nó.

- Em có muốn uống gì không?

+ Dạ - con bé nhìn tao bẽn lẽn.

- Thi thoảng anh cũng vào Circle K chọn đồ uống random, ở đây hay có đồ uống mới.

Tao thấy con bé tần ngần, đoán là đéo hiểu random là gì. Gái quê mù English. Tao mở tủ lấy 1 chai nước dưa hấu hay nước lựu gì đấy cho nó, với 1 lon bò húc cho tao. Rồi tính tiền.

Nó cứ bẽn lẽn và im lặng như thế cho đên tận khi lên phòng thì tao mới thấy nó sà vào chỗ cái quạt sưởi, bật lên rồi xoa xoa tay cho ấm. Tao cẩn thận chốt cửa kéo rèm. Thấy nó chui vào trong chăn và bật quạt sưởi thổi vào chân. Làm đéo gì mà lạnh đến thế nhỉ.

Tao chui cùng vào chăn, kéo tay ôm nó vào lòng. Thủ thỉ:

- Lạnh à?

+ Vâng ạ.

- Sao em không hẹn anh ở chỗ nào khác mà đứng ở cái chỗ tối om đấy. Giữa đường nữa chứ.

+ À, tại vì .. ban nãy em đi chơi ý ... xong rồi đúng lúc chị em nhắn tin bảo em đi gặp anh .. thế là tiện em bảo bạn em thả em ở đấy luôn.

Tao biết là xạo Lồn vì cái chỗ nó đứng chả có nhà cửa con mẹ gì cả, ban ngày nó là cái lối cửa khẩu để ra sông, toàn là đất hoang với cỏ dại. Nhưng kệ mẹ đéo quan trọng. Tay tao bắt đầu khều vào ngực con bé, giọng tao vẫn hỏi tiếp tỉnh bơ:

- Em sn bao nhiêu.

+ 99 ạ. Tuổi mèo. Anh sn bao nhiêu.

- Em đoán xem.

+ Chắc là 90 91 gì đấy ạ.

- Anh sn 85.

+ Ối, già thế, à không, trẻ thế ạ.

- Thế là trẻ hay già?

+ Tức là tuổi thì nhiều hơn em nghĩ, nhưng trông anh rất trẻ ý ạ.

- ...

Đoạn sau thì toàn những câu chuyện nhạt toẹt, tao cũng đéo nhớ nữa, chủ yếu nói để làm thân và cho nó bớt dần ngại ngùng với mình. Trong lúc đấy thì tay đã lần mò vào trong áo, bóp xôi gẩy lạc, rồi lại mò xuống dưới tháo khuy quần và thò vào trong. Vẫn còn cách một lớp quần lót, nhưng tao thích thế, tay tao trườn qua lại dưới háng. Trong khi đấy vẫn hỏi chuyện. Con bé lúc đầu vẫn cười nói trả lời bthuong được, nhưng về sau bắt đầu uốn éo dần. Tao chuyển sang ấn ngón cái vào hạt le, và đâm ngón trỏ vào khe bím, nhưng tất cả vẫn ở ngoài lớp quần lót.
 
Đúng là các cụ dạy cấm có sai, cứ lạ là lên. Tao thấy hứng phết rồi. Lật chăn ra và tụt quần (jeans) của con bé vứt sang một bên, tao thấy cái quần lót nó mặc là ren mà đen. Mẹ, 10 con mặc như này thì 9 con dâm. Eo đẹp phết, rốn có xỏ khuyên nữa.

- Quay lại đi em. Bám vào thành giường, quay mông về phía anh.

+ Dạ.

Nó ngoan ngoãn làm theo, chổng mông về phía tao. Tao lấy đthoai lên ghi lại cảnh tao chầm chậm kéo cái quần lót của nó xuống. Y như dự đoán, bím đã xịt nhớt, nước bím kéo thành một dây bám theo khi quần lót được kéo xuống gần đầu gối.

- Cúi xuống nữa em. Chổng mông cao lên. Hai tay kéo mông sang hai bên.

Nó lại ngoan ngoãn làm theo. Tao tụt quần ra rồi lắp bao cao su vào, rồi bắt đầu trượt trượt và cạ theo mép bím. Lông lá bình thường, không nhiều nhưng chắc chắn là tự nhiên chưa cạo. Để xem nào, tao lại thấy hứng hứng nữa rồi, bỏ mẹ. Đéo ổn. Tao đè đầu khấc vào mép bím cho nó trượt vào trong. Ấm vãi Lồn, trơn nữa. Hông tao rung nhẹ nhẹ, mắt nhắm lại để cảm nhận cảm giác đê mê. Nhẹ thôi, mạnh là phọt đấy.

Kể ra hơi ngại nhưng tao xác định mình đang đi đá phò thì con phò nghĩ như nào đéo quan trọng. Quan trọng là mình sướng.

Tao chuyển từ tư thế quỳ sang đứng hẳn lên, rồi ấn thật sâu cho sát cuống chim vào bím. Càng vào bên trong càng thấy ấm và bót. Kịch kim rồi mới thấy nó kêu lên “ahhhhh”. Chắc tại tao ấn sâu quá.

Tao giữ tư thế ấn sâu đấy 10s, đếm từ 1 tới 10 rồi mới dám nhấp nhẹ mấy nhịp. Rồi lại dừng để đếm. Tao biết nếu dập mạnh tí thôi là sẽ xịt ngay.

Một lúc sau thì cơn hứng giảm dần, nhưng vẫn cửng. Lúc này thì tao lại thoải mái dập đều hơn, cũng là lúc bắt đầu thấy con bé thở gấp hơn. Nhưng thi thoảng tao vẫn phải dừng lại để ghìm. Trong lúc dừng lại đấy, vô thức làm sao hai tay tao cứ bóp chặt hai mông nó rồi kéo bạnh ra.

Chà, lỗ đít đẹp phết. Cũng lâu rồi tao không đóng anal. Mấy bé tao gạ được tao toàn chịch bím. Tao đã quen cảm giác chơi không bao, nhét đầu khấc vào con sò nhóp nhép và ấm áp. Đây là lần đầu tiên sau rất lâu tao lại mới dùng bcs.

Tao canh nhổ một bãi nc bọt vào trúng lỗ đít rồi lấy ngón tay xoa xoa, trong lúc vẫn vừa nhấp vừa ghim. Con bé vội gài: anh ơi em không chơi hậu đâu.

Muộn rồi, ngón trỏ của tao đã trườn vào bên trong. Thấy con bé định giật mình lại, tao đẩy lên cho người nó sát vào thành giường, rồi vừa nhấp vừa móc đít. Nó chống cự một lúc rồi cũng thả trôi theo nhịp dập của tao.

Ờ lạ nhé, lúc này thì tao lại dập dc bthuong không thấy sợ bị phọt ngay. Thế là tao cứ nhịp nhàng dập, trong lúc một tay bóp mông kéo sang bên, tay còn lại trườn 1 ngón vào đít con bé. Rồi lát sau thành 2 ngón trỏ hai bên cùng trườn vào trong, kéo lỗ đít nó sang hai bên.

- Aaa, đau ạ.

Nó gồng người lên chống cự khi cả hai ngón tay tao cùng xâm nhập. Vì thế mà con chim tao bị bóp lại đột ngột, và tao phun ào ào.

Bực vcl.

Thế là tao không nói không rằng, lấy chai bôi trơn ra nhỏ gel lên lỗ đít nó. Nó có vẻ sợ:

- Anh ơi em không chơi hậu đâu ạ. Á á á.

Tao nhét luôn cái chai durex vào đít nó. Chúng mày hình dung ra không, tức là sau một hồi doggy với tao và bị tao móc thì lỗ đít nó cũng nở rộng ra ấy, tao nhắm có vẻ vừa nên tao nhét mẹ chai durex vào. Rồi dùng bụng tao đẩy cái chai vào sâu trong lúc tao dập như điên cuồng. Khi đó là xuất rồi nên tao cứ thế dập thôi, dập cho bõ tức. Dập cho đến khi thấy chim tao mềm xèo và không thể nhét vào trong được nữa.

Tao buông con bé ra và nằm vật ra giường thở. Thấy nó chống tay vào thành giường để đứng dậy – à không nó lăn sang ngồi một bên thôi, hình như khóc. Chai durex vẫn kẹt ở đít, tao thấy nó lấy tay thử kéo ra nhưng hình như chưa được. Mắt nó nhìn tao căm hờn.
 
Đặt cho xamlit dễ vào comment, tao biết nhiêu thằng trong này vẫn éo thoát khỏi đặc khu.
Quá tâm lý, tụi admin cũng tâm lý như này thì ae không phải tâm tư... hơi tiếc là bị flop, có những đứa "tàu ngầm" để đọc chuyện.
Kể ra tâm tư cũng dễ hiểu khi viết mà tín hiệu được đón nhận, coi như anh tự trải lòng với mình.
Cố gắng nhé anh!

Phản động, than vãn, xàm l thì nhiều truyện hay thì ít mà chả mấy quan tâm.
Anh viết thêm chủ đề tán gái đi anh, chắc nhiều người quan tâm (hmm. nhưng có thể là anh cũng đéo cần người ta quan tâm từ đầu, thế coi như anh chia sẻ kiến thức cho người cần :)))
 
Quá tâm lý, tụi admin cũng tâm lý như này thì ae không phải tâm tư... hơi tiếc là bị flop, có những đứa "tàu ngầm" để đọc chuyện.
Kể ra tâm tư cũng dễ hiểu khi viết mà tín hiệu được đón nhận, coi như anh tự trải lòng với mình.
Cố gắng nhé anh!

Phản động, than vãn, xàm l thì nhiều truyện hay thì ít mà chả mấy quan tâm.
Anh viết thêm chủ đề tán gái đi anh, chắc nhiều người quan tâm (hmm. nhưng có thể là anh cũng đéo cần người ta quan tâm từ đầu, thế coi như anh chia sẻ kiến thức cho người cần :)))

Thực ra t viết nhiều vkl ấy chứ, nhưng rải rác các topic cũ. M chịu khó lục lại vậy. Tao thấy trên này nhiều thằng chia sẻ dc với tao, mà những kí ức của tao cũng giống chúng nó.
 
Dạo này bí bách quá, nghèo cả tiền cả tgian.

Tao vừa chịc @ss HA xong. Tối nằm ôm ấp tí xong lại sờ soạng. Vã quá.

Tự dưng lại quay lại xưng cậu tớ với tao.

Cảm giác như lại chịc người yêu đầu của tuổi 17 vậy.

Merry Xmas chúng mày nhé.
 
Ngày bé tao chỉ biết đến tôn giáo tức là chùa, có mấy ông sư cạo đầu, mấy bà vãi, mấy người chấp tác. Tháng hai lần ngày rằm và mùng một mẹ tao tranh thủ dậy sớm mang lễ lên chùa – thẻ hương khoanh giò đĩa xôi mấy bông hoa mấy thứ quả, bảo là sau này tao lớn tao phải lo mấy việc này. Ừ ào thế thôi chứ cũng chưa bao giờ tao để ý. Nhưng tao thấy mấy việc chùa chiền cúng bái thật là cũ kĩ, chả có gì ăn nhập với hơi thở nhịp sống của thời hiện đại tí nào. Giờ ai lại còn dùng lịch âm.

Thế nên lúc lớn hơn tí, được biết đến đạo Chúa thông qua mấy đứa bạn học thì tao thấy thật là xịn sò. Một phần vì dân theo đạo Chúa phần nhiều cũng toàn người giàu có học thức, phần nữa là cách thức tiếp cận của đạo với người không theo đạo (sau này tao mới nhìn nhận ra như thế) khá là cầu thị và gần gũi. Lễ Noel, lễ Lá, lễ phục sinh, etc. được truyền thông rầm rộ bằng tất cả các kênh; nhà quê như tao cũng còn biết là lễ giáng sinh có cây thông với đèn nhấp nháy, có hình nộm ông già Tuyết với xe tuần lộc, đêm Noel ông già đội mũ đỏ trắng ấy sẽ chui vào ống khói để phát quà cho trẻ em ngoan.

Nhưng nhà tao đéo có ống khói. Hồi bé bé (lớp 5) là tao đã biết ông già Noel là chuyện không có thật, ở nước ngoài bố mẹ bỏ tiền ra mua quà rồi thuê người đóng ông già Noel đến tặng cho con. Tuy thế thì tao vẫn thấy lễ Noel thật vui, và phần nào đó thì đạo Chúa cũng thật vui và thật là gần gũi, chứ không già nua cũ kĩ và xa xôi như đạo đi chùa.

(Mặc dù thế thì thi thoảng tao vẫn phải tháp tùng mẹ tao đến chùa đi lễ. Tao thì không thấy ghét hay khó chịu gì, cơ bản ở chùa toàn mấy người hiền lành, con chó nhà chùa nuôi cũng chả sủa ai bao giờ).

Ngày đấy tao thấy mấy đứa theo đạo Chúa nó đeo cái dấu thánh giá ở cổ như là một dạng trang sức. Trông đẹp và thời thượng. Cũng không thể không nhắc tới Quỳnh Anh với cặp ngực phập phồng, đeo dấu thập ở cổ thấy mỗi cái dây, dấu thập mất hút phía sau làn áo. Bọn tao bảo nhau chắc là kẹp vào giữa hai cái bánh bao ấm áp rồi.

Cái khu tao ở thì phần lớn là dân vô thần, tao biết có đúng 2 nhà là theo đạo Chúa, với lác đác nhà đi lễ chùa. Nhưng Noel đến thì đâu đâu người ta cũng bật nhạc Noel, lạ chưa. Từ Mariah Carey đến Đàm Vĩnh Hưng Lam Trường các kiểu, tao nhớ ngày đấy Lam Trường có cái bài hit ‘Tìm em đêm giáng sinh’ về chủ đề Noel này, nghe cũng hay.

Noel thì phải tặng quà Noel cho người yêu chứ nhỉ. Từ lúc chưa có người yêu tao đã biết là phải như thế. Tặng gì cho cô người yêu bé nhỏ của tao đây?

Cái gì đắt thì chắc chắn là tao không tặng vì tao đéo có tiền, hehe. Tài sản lớn nhất của tao lúc bấy giờ là con xe đạp ghẻ với con Nokia đen trắng. À mà đéo phải, là cái đầu tao chứ. Bộ óc của 1 thằng học sinh xuất sắc.

Cũng chả biết tình cờ thế nào tao lại tâm sự nỗi lăn tăn đấy với những đứa xung quanh – dĩ nhiên không kể với HA. Để rồi nhận được đủ thể loại lời khuyên, tất nhiên.

Một bó hoa là đủ - con Nhung bảo tao thế.

Tại sao là con Nhung thì chả có lý do cụ thể nào cả. Tao với nó không hề thân, chỉ đơn giản là trong một lúc nói chuyện phiếm nào đó (khi không có mặt HA) thì tao đã kể là tao đang hơi khó nghĩ xem tặng gì cho HA vào Noel, và trong số những đứa đang có mặt ở đó nghe tao than thở thì có con Nhung.

Bỏ qua những lời khuyên rác như kiểu tặng súng tặng cặc tặng đứa trẻ con của mấy tml chỉ có đụ với địt là nhanh, thì tư vấn của con Nhung nghiêm túc nhất:

"Một bó hoa là đủ. Nó yêu mày rồi và nó thì không phải là dạng con gái có nhu cầu phải khoe mẽ thể hiện để tỏ ra là mình hơn người khác. Mày tặng nó cái gì cũng được, dành thời gian cho nó ngày hôm đấy nhiều hơn là nó thích.”

Tao thấy lời khuyên đấy chí lí vl.

Đêm Noel năm ấy là ngày thứ hai, tao đoán có lẽ người ta sẽ đi chơi từ tối chủ nhật. Tao dự tính kinh phí cho các kế hoạch: đầu tiên sẽ đưa HA đi xem phim ở CGV (sorry tao cứ ấn tượng cái rạp ở Bà Triệu là CGV, tao biết – có đứa nhắc tao rồi – ngày đấy CGV chưa xuất hiện và rạp này có một cái tên khác, nhưng tao lại quên cmn mất rồi), sau đó đi ra ngồi trà chanh ở nhà thờ chém gió. Nhà thờ ngày hôm đấy sẽ rất đẹp – tao biết, tao đi qua đấy rất nhiều lần rồi – người ta chăng đèn khắp cả nhà thờ luôn chứ không phải mỗi bên ngoài, và sẽ mở cửa cho khách thoải mái đi ra đi vào trong đem Noel ấy.

Không kể tiền tiêu hàng tháng mẹ tao cho thì tao có 500 nghìn đồng trường cho thêm do vụ ăn giải Olympig thành phố. Thế là thừa thoải mái cho kế hoạch Noel của tao. Tao hỏi con Nhung là hoa thì bao nhiêu tiền một bó nhỉ, tao không mua hoa bao giờ. Nó bảo vô cùng lắm, nhưng quanh quanh 100 nghìn chắc là xịn lắm rồi (thời điểm 2007 nhé chúng mày – và góc độ đây là học sinh chứ chưa phải sinh viên hay dân đi làm có tiền). Thế là tao nhờ nó đặt một bó hoa hẳn 150 nghìn cho rực rỡ. Nó bĩu môi rồi chống nạnh nhìn tao: Ơ thế tao mua hoa hộ mày thì tao được cái gì?

Hix, sao trông lúc đanh đá nó lại càng xinh hơn là thế đếch nào nhỉ.

Nói thế thôi chứ con Nhung vẫn giúp. Mà làm tao ngạc nhiên luôn, tao không nghĩ bó hoa lại "hay" thế. Bó hoa nhưng éo phải là hoa mà toàn kẹo mút với socola ở trong. Xếp thành hình bó hoa. Tao nhìn thấy lần đầu ấn tượng vl. Kẹo và socola cũng toàn đồ ngoại luôn, lằng nhằng tiếng Anh với tiếng gì đấy, tao đoán chắc vì thế nên mới tận 150 nghìn.

Vấn đề nảy sinh là lúc chưa tặng thì để bó hoa đấy ở đâu. Nhà tao chật lắm, chả giấu cái gì ở đâu được lâu mà không bị phát hiện. Tao mượn tạm cái cặp cũ của thắng Vú mấy hôm – cái cặp nát lắm rồi, lớp da cặp bên ngoài đã bong nổ với nứt loang lổ rồi, mà hôi nữa. Nhưng thôi đành dùng tạm, tao để hoa vào trong cái cặp đấy (nói là cặp nhưng nó giống cái balo hơn) rồi nhét vào gậm giường của tao.

Thế bất nào hôm thứ sáu (21/12) có một đứa nào đấy đặt một bó hồng nhung vào ngăn bàn của HA, kèm theo một cái thiệp in "Merry Christmas and Happy New Year". Lúc tao đến thì thấy HA đang lúng túng không biết làm gì với bó hoa đấy, cũng không biết là ai tặng luôn. Thấy tao bước vào lớp, HA nhìn tao với ánh mắt kiểu như muốn nói ‘để em thanh minh đã’. Nhưng ngay lúc đấy tao lại thấy bình thản, tao ôn tồn bảo HA là kệ nó đi, anh có hoa cho em rồi (đoạn này xưng hô lộn xộn vl, có thể là vì nói cho cả HA với mấy đứa xung quanh nghe nữa nên tao tỏ ra người lớn chững chạc). HA lại cười như mếu bảo thế à, em chỉ muốn quà Noel của anh thôi, quà gì cũng được ý, không cần phải quà đắt tiền đâu.

(Đến bây giờ bọn tao vẫn không biết được ai là chủ nhân bó hồng nhung đấy luôn. Nhưng học sinh mà dám bỏ tiền ra chơi hẳn hồng nhung nguyên bó thì chắc chắn đéo phải dạng vừa rồi)

Bọn tao quyết định để bó hồng nhung đấy (và cả thiệp chúc) lại lớp luôn, ai lấy thì lấy. Mấy đứa con gái xúm xít vào bảo uôi tiếc thế, phí thế, nhưng bảo chúng nó thích thì cứ mang về đi thì không đứa nào nhận. Xong rồi hình như lao công cũng dọn cái bó hoa đấy đi. Lúc đấy tao vẫn nghĩ là chuyện chả có gì, nhưng lúc sau khi đạp xe đưa HA về nhà tao thấy bực vl. Cáu. HA thì có vẻ là không nghĩ gì thật, thấy vẫn ôm tao xong hát linh tinh mấy bài gì đấy, tao chả nghe rõ, tao đang bực.

Tao đưa HA về nhà xong thì lại cong đít đạp lộn về nhà để ăn trưa. Xong ngủ 1 tí tầm 30 phút, chợp mắt thôi, rồi lại phi qua cầu Long Biên để đến nhà HA học phụ đạo ca chiều. Ca học bắt đầu lúc 2h.

Lúc đạp xe qua cầu tự dưng tao thấy lo lo nữa. Vừa bực vừa lo. Lần đầu tiên trong cái mối quan hệ này tao cảm thấy sợ ... mất em.
 
Trong buổi học thì lại có 1 số lạ nhắn tin cho HA với nội dung đại loại “Chúc ấy giáng sinh ấm áp và vui vẻ nhé". HA đưa cho tao xem, bảo là tớ không biết là ai thật, số lạ.

Lúc đấy tao thấy máu tao như sôi cmn lên ở cổ và gáy, nhưng tao vẫn ôn tồn bảo thôi kệ nó đi. Nhưng mà rõ ràng tao đang cáu vl. Cả buổi học hôm đấy tao ngồi mím môi lại, đầu óc nghĩ lung tung đéo tập trung nổi. Thành ra không nói với HA câu nào suốt cả buổi.

Haha, đấy là ghen. Là ghen đấy mà.

Hết giờ học tao tính đi về luôn. Nghĩ lại thấy mình điên vcl.

HA thấy tao cư xử lạ lạ thì nài nì đòi tao ở lại – mà thật ra từ lúc yêu nhau thì lúc nào chả thấy thời gian ở cạnh nhau là thiếu ấy, có bao giờ tao lại đòi đi về luôn như thế. Lúc thấy tao nhất quyết không ở lại thì HA nằng nặc đòi tao đưa em đi chơi. Đưa em đi đâu cũng được. Giọng như gần khóc đến nơi. Hix, thế là tao lại thấy mình chó má và tội lỗi vcl. Thế là tao đưa HA ra công viên Thống Nhất đi dạo.

Trời mùa đông tối nhanh, mới tầm 5r chiều mà đã tắt nắng, sương buông xuống mờ mờ. Hít sâu một cái là thấy hơi lạnh tràn vào cổ họng, tầm này hàng năm tao hay dính cái viêm phế quản nên nhớ lắm, cứ hít hơi lạnh hoặc hơi nóng đột ngột là tao ngứa họng ho sặc sụa. Bọn tao ngồi xuống cái bãi cỏ cạnh mép nước hồ ở đằng gần cổng mở ra đường Lê Duẩn, HA vẫn nói líu lo đủ thứ chuyện như thường ngày, nhưng tao thì im lặng. Trong đầu tao đang sục sôi những ý nghĩ và cảm xúc ghen tuông.

HA lay lay tay tao:

- Hero ơi, giận em à?
+ Không.
- Em không biết là ai đâu mà. Sáng em đến thì đã thấy chúng nó đứng quanh chỗ bàn em rồi, có hoa ở đấy rồi.
+ Không phải chuyện đấy đâu.
- Thế sao anh cứ im lặng với em. Em cũng không biết ai nhắn tin cho em đâu, thật đấy.

Tao tránh không nhìn vào mặt em, tao nghĩ thật xấu hổ nếu để lộ ra là mình đang ghen. HA lấy điện thoại ra và bật Ola lên - Cái Ola chat này có thể dùng để truy cập vào yahoo qua GPRS, ngày ấy tụi tao hay làm thế để có thể check và nhắn tin yahoo những lúc không ngồi máy tính.

- Đây này, có đầy đứa nhắn tin linh tinh cho em, em chẳng biết là ai mà cũng không có nhu cầu trả lời luôn.

Tao liếc mắt đá sang màn hình thì 1 loạt tin nhắn trong danh sách chờ kết bạn, phần lớn nội dung toàn là xin làm quen, hoặc xin ép nick (cách gọi ngày đấy của add nick). Avatar của mấy nick đó thì đủ loại, zai zai có, ca sĩ Hàn Quốc Suju hay DBSK cũng có, hoạt hình cũng có, mà chắc chắn là cái avatar nào cũng đẹp zai với xịn hơn tao. Tao thấy hơi yên lòng, nhưng lại thở dài để nhất quyết nói dối đến cùng:

- Không phải mà, anh có lăn tăn chuyện đấy đâu. Có những việc khác anh lo.

Nhưng HA tỉnh lắm, em vòng tay qua ôm lấy một tay tao, rồi dựa vào vai tao:

- Anh là người đầu tiên em yêu. Mà cũng chỉ có một mình anh thôi. Anh đừng nghi ngờ gì em nhé.

Câu nói đấy làm tao cảm động vl, thật sự tao thấy tao không thể giữ quả mặt thờ ơ đạo đức giả để cố tỏ ra mình không ghen tuông nữa. Có gì sai trái đâu, em là người yêu của tao cơ mà.

- Nếu mà anh ghét em thì cũng nói cho em nhé. Đừng im lặng, em thấy anh im lặng cứ xa lạ với em thế nào ấy, em thấy buồn lắm.

Tao quay sang ôm em, rồi ghì đầu em vào ngực tao. Mùi tóc em thơm, chẳng biết là dầu gội gì, nhưng dám cá không phải mùi Rejoice hay Pantene hay Head&shoulder bình dân mà tao ngửi thấy hàng ngày ở cái xóm lao động chỗ nhà tao. Mùi thơm rất dịu, phảng phất như cỏ như hoa. Tao thấy mắt mình nhòe đi. Địt mẹ mày khóc đấy hả T ơi.

Mặt hồ công viên vẫn phẳng lặng. Sương xuống nhiều hơn, và đèn công viên vụt sáng trước khi màn đêm sập xuống.
 
Sửa lần cuối:
Tao ôm HA vuốt ve, nghịch tóc em, rồi cắn vào tai em. Tao vẫn thích làm thế với người con gái tao yêu. Rồi tao kể với HA là tao muốn dành Noel của tao cho em. HA ái ngại:

HA ái ngại:

- Hix. Cậu không cho tớ biết sớm. Bố tớ muốn ngày hôm đấy tớ đi cùng bố đi chơi. Tớ trót nhận lời bố rồi.

Kế hoạch phá sản ngay từ khi chưa bắt đầu, nhưng tao cũng chỉ hơi buồn một chút thôi. Dù sao thì bố HA cũng bận bịu cả năm và ít khi ở nhà, nếu có ngày nghỉ để dành cho gia đình thì HA muốn đi cùng bố cũng là điều bình thường. Em cầm cổ tay tao lắc lắc:

- Thế để cuối tuần sau được không? Hoặc để hôm Countdown tớ đi cùng cậu cũng được

Tao gật ừ. Cũng đúng. Sau đấy mấy hôm là tết dương rồi, tao vẫn có thể cùng em đi ra nhà hát lớn chen vào xem Countdown. Nếu như ngày đấy không có một cái sum họp gia đình nào khác chèn vào.

HA kể với tao là bố HA muốn đưa cả nhà HA đi chơi và đi ăn với nhà 1 ông nào đấy là bạn thân của bố từ ngày đi học (giáo sư gì đó, đại loại là dân học thức), ông ấy đã ngỏ lời mời mấy bố con HA sang chơi từ đợt Lễ tạ ơn rồi. Bố HA thì một là muốn gặp bạn, hai là cũng muốn dắt HA sang ô ấy định hướng chọn ngành chọn nghề cho, năm nay thi đại học rồi mà (sau tao mới biết "ông đấy" cũng có số má vl trong đám lãnh đạn ở ĐH quốc gia, về sau lên Bộ làm tướng dưới trướng anh Nhạ ngọng mấy năm rồi mới hưu).

Tao thấy hơi ghen tị với HA một chút, bố mẹ HA toàn quen biết và chơi với dân elite thượng đẳng, trong khi bố mẹ tao chỉ là công nhân lao động bình thường, mà bạn bè của bố mẹ tao cũng toàn dân lao động. Hồi đấy tao cũng đã biết nhìn người, tao thấy phần nhiều dân ít học cư xử chán vl. Bạn bè bố mẹ tao đến nhà hỏi han gì tao cũng chỉ đáp cho có lệ, hoàn toàn tao không muốn chia sẻ gì vì tao thấy họ rỗng tuếch và nhạt nhẽo. Cảm giác ghen tị với HA lại làm bùng lên cái cao ngạo trong tao, tao nghĩ là đầu óc xịn sò như tao thì cần đếch gì giáo sư tiến sĩ nào định hướng. Mà ngược lại sẽ có đầy giáo sư tiến sĩ muốn thu tao làm đồ đệ ấy chứ.

- nhé, được không?
+ hả, cậu bảo gì - tao nhận ra là tao đã hứng khởi với cái suy nghĩ cao ngạo của mình đến độ đéo nghe HA nói gì.
- tớ bảo là tớ đi cả t7 chủ nhật xong cả thứ hai luôn. Nên chắc là tối thứ 2 tớ sẽ về sớm thôi. Nếu mà tớ về sớm thì cậu vẫn đưa tớ đi chơi nhé.
+ sợ cậu mệt thôi, chứ tớ cũng chỉ có cậu để chiều chuộng thôi mà (tao dẻo mỏ không các anh em).
- hì hì - HA chụt vào má tao một phát.

Cái điệu cười hì hì này lần nào cũng như một làn gió mạnh thổi bay những suy nghĩ và cảm xúc tiêu cực khó chịu trong tao. Tao lại thấy vui vẻ trở lại.

Chợt một ý nghĩ táo bạo vụt lóe lên trong đầu tao. Tao nghĩ ra cách để làm HA bất ngờ với món quà Noel mà tao sẽ tặng em.

Chúng mày có nhớ 3 cái chìa khóa ở nhà HA mà tao lén đánh không? Giờ là lúc tao sử dụng nó. Tao định sẽ làm HA bất ngờ bằng cách cho em tự phát hiện ra bó hoa của tao ở giữa phòng em - mà em không biết tao đã đặt vào đó lúc nào.

À cái kế hoạch này bây giờ ngồi bình tĩnh mà nghĩ thì nó có rất nhiều vấn đề. Nhưng ngày ấy thì tao suy nghĩ giản đơn, với lại có tình yêu màu hồng che mắt nên không nghĩ kĩ càng được mọi chuyện. Tao chỉ toàn nghĩ đến việc HA sẽ ngạc nhiên và hạnh phúc thế nào khi nhận được bó hoa của tao thôi, hoàn toàn tao chẳng suy xét gì đến các nguy cơ của hành động áy.

(chứ giờ đm bảo yêu đến mấy xong biết nó đột nhập vào nhà mình như trộm thì cũng ghê vl nhỉ. Đàng hoàng còn đéo ra sao, nữa là lén lút)

Hồi đấy Việt theo chưa có nạn ông chú lừa đảo, mà lại có cái gói 2000 đồng được 100 tin nhắn 1 ngày, thành ra cứ 1 tuần tao nạp 20 nghìn là đủ nhắn tin với HA bét nhè. Tao biết được là HA đi từ sáng thứ 7, đi cùng cả bố cả mẹ lên một cái resot ở Kim Bôi. HA nhắn tin tí tách với tao cả ngày, làm gì cũng kể cho tao, từ là ăn gì, đến đi câu cá, nướng BBQ ngoài trời, đi trượt cỏ, đi xem người ta chơi golf, v.v.. rõ ràng là em đi chơi nhưng vẫn dành phần lớn thời gian để nói chuyện với tao, tao nhắn tin cái là mấy phút sau nhắn lại luôn.

(Sau này thì HA mới kể thêm cho tao là hôm đấy có kết hợp cả vụ đi xem mắt luôn. HA bảo là ban đầu bố chỉ bảo là đi chơi thôi, không hề nói là hôm đó cỏ cả đi xem mắt, em bảo tao là đã liếc ngang để cho thằng kia ra khỏi đầu ngay khi nghe thấy bố mẹ HA và mấy ông bà kia mở lời giới thiệu về thằng đó, trước cả khi thằng đó tự mở lời giới thiệu về bản thân. Nó hơn tụi tao 6 tuổi, đã xong ĐH và đang học thạc sĩ ở Pháp. Lúc đấy tao còn cố gợi đòn bằng cách trêu HA, hỏi là thế nó có đẹp trai khôg? Em đấm tao thùm thụp bảo em không quan tâm, em chỉ yêu anh thôi, anh phải tin em chứ).

Đến tối ngày thứ hai (24) thì đường đông và tắc vl, nhất là mấy trục phố chính như phố Huế Hàng Bài LTK Trần Hưng Đạo. Chỗ nhà thờ Hàm Long cũng đặc tịt những người là người. Không khí noel nô nức thế này chắc chả ai để ý đến một thằng cạy cửa lẻn vào nhà bạn gái đâu nhỉ.

Thật ra tao đã thấy run ngay khi bắt đầu hành động, càng đi gần tới nhà HA thì tao càng thấy kế hoạch này sai sai và nhận thức thấy rõ ràng hơn những rủi ro. Nhưng rồi tao lại tặc lưỡi, rồi tao vẫn lại mở 3 lần ổ khóa nhà HA rồi nhẹ nhàng lẻn vào nhà, trước khi vào còn khóa lại như cũ. ĐM, may mà ngày đấy camera giám sát nó chưa phổ biến.

Lúc đó là 9h30 tối - tao tính căng lắm chỉ 30 phút là xong - trong cái phòng ở mạn chéo góc bếp chỗ phòng bà nội của HA với bà Mến thì có tiếng tivi hay đài đóm gì đó, nghe giống giọng tuồng hay cải lương. HA bảo bà thích nghe cải lương, thậm chí còn vừa xem cải lương vừa khóc. HA chẳng hiểu gì cả, thấy không thẩm nổi hay đồng cảm nổi với loại hình nghệ thuật đấy. Tao cũng đồng ý.

Tao nhón chân bước lên cầu thang để lên T2 rồi đi qua hành lang dài để lên T3. Cái phòng lớn ở T2 mà bọn tao hay dùng làm phòng học thì tắt đèn tối om và im lìm. T3 cũng im lìm và tắt hết đèn. Nhưng có ánh sáng le lói ở trên T4, làm tao tò mò.

9h30 tối rồi và nhà HA người lớn người trẻ đi vắng hết cơ mà.

Đoạn này cắt bớt. Nội dung là Huyền Anh không đi cùng gia đình (về sau HA bảo chị ý biết là có vụ đi xem mắt nên không thích, nhưng cũng không nói cho em), nhưng căng hơn là chị dắt luôn zai về nhà nghịch. Một thằng dân Tây Á, style kiểu kiểu cái thằng gì trai đẹp một thời bị trục xuất ấy. Trước khi mò lên T4 thì tao đã check thử và thấy là cửa phòng HA ở T3 vẫn mở được – tao tính là nếu có gì tao sẽ nấp tạm vào phòng HA, chứ ở 1 cái hành lang dài mà không có đoạn nào lách vào thì rủi ro vl. Chúng mày bắn háp lai thì hiểu ở một cái hành lang dài và trống trải thì 1 vị trí có thể rẽ ngang vào để nấp nó có giá trị như thế nào

Check xong thì tao để cái bó hoa ở chân cầu thang lối lên T4 và nhẹ nhàng bò lên T4 xem – và được xem cảnh nóng. Doggy. Huyền Anh đẹp dã man – không chỉ mỗi mặt đâu mà cả người nữa. Nhưng không dã man bằng cách thằng kia làm việc. Trông Huyền Anh bình thường cũng cao tầm tầm tao (thấp hơn xíu) mà vào tay thằng này trông như kiểu tí hon và khổng lồ. Thằng kia chim nó to vl luôn.

Thật sự là tao bị đơ lúc xem sex live như thế - mặc dù vẫn đủ tỉnh táo để biết là phải chuồn trước khi hai người xong việc. Tao chống cùi trỏ vào sàn để bò giật lùi xuống T3, rồi mới rón rén xuống T1 để cút. Đầu óc tao cố gắng bình tĩnh để không rối mọi việc lên: xuống T1 – ngó check xem có động tĩnh gì chỗ phòng bà nội và bà Mến không – mở ba lần cửa, rồi lại khóa ba lần cửa – rồi đi bộ về cái bãi xe ở Nguyễn Xí – rồi lấy xe đạp để về nhà. Chính vì căng thẳng quá nên tao quên mẹ mất cái bó hoa ở chân cầu thang.

(Về sau HA kể với tao là bà Mến về quê từ hôm T6, hết chủ nhật tuần sau mới ra lại. Tức là hôm đó nhà chỉ còn mỗi bà nội. Thảo nào Huyền Anh tự tin thế)

Đạp xe qua cầu Long Biên, gió sông đêm thổi lồng lộng, lạnh vl nhưng đéo làm mát nổi nhiệt khí trong người tao. Về nhà thì tao thấy ông bà già đã đi ngủ rồi. Tao cất xe, khóa cửa, rồi chui vào toilet lôi chim ra xóc. Chắc chỉ được hơn 10 nhịp là tao phun ào ào. Huyền Anh đẹp quá, mẹ kiếp, ước gì tao là tml kia.

Xóc xong tao rửa chim rồi đi lên cầu thang để lên gác xép. Lúc bước lên cầu thang tao thấy như kiệt sức hết hơi – về sau mới thấy tắm đêm mùa đông nguy hiểm thế nào, lúc đấy báo đài chưa nói mấy đến đột quỵ. Cầm điện thoại thấy 1 đống tin nhắn của HA, cả tối tao hành động không sờ vào đt. Em kể hết chuyện này đến chuyện kia. Tao nhắn lại một cái ậm ờ, xong nói dối là tối nay nhà tao có ăn uống, mấy ce sang làm nồi lẩu, tao hơi quá chén. Em nhắn lại ngay: anh say rồi à, thế đi nghỉ đi, nhưng mà đi ngủ có mơ thì phải mơ về em nhé.

Tao nhắn lại: tất nhiên rồi, cho em kiểm tra luôn. Anh ngất đây. Yêu em much.

Rồi tao nằm thượt ra giường và cắm tai nghe nhạc. Mơ về em à, chắc là hôm nay anh xin lỗi một hôm, trong đầu anh đang toàn hình ảnh của chị em thôi. Tao cắm con mp3 vào tai, Lam Trường hát:

Nằm nghe nỗi nhớ mênh mông
Từ con tim khao khát nhớ
Đêm nay em mơ giấc nồng
Những giấc mơ của em thôi
Mùa đông buốt giá ánh sao đêm
Làm sao quên đôi mắt ấy
Đêm nay em mơ giấc nồng
Những giấc mơ dịu êm bên anh



Quả nhiên đêm hôm aấy tao mơ về Huyền Anh thật, tao mơ thấy tao được vần vò chị, nghịch ngợm chị, cắn vào môi chị. Nhưng sao ánh mắt hoang dại ấy, chợt phút chốc lại biến thành ánh mắt cười của Hồng Anh. Khônggg. Tao giật mình, chống tay huỵch cái xuống phản rồi bật dậy trong nỗi sợ hãi kinh hoàng.

Rất nhanh, tao nhanh tao nhận ra mình gặp ác mộng giữa đêm.

Có tiếng ông già tao ở trên tầng vọng xuống:

- Cái gì kêu đánh huỵch ý nhỉ?

Tao lại chùm chăn lên mặt ra điều vẫn ngủ say. Mồ hôi tao túa ra khắp người - dù đang là mùa đông.

Tao sợ để cho HA biết là tao vẫn tơ tưởng đến người con gái khác khi đang yêu em.

Không, vớ vẩn vl, nỗi sợ đấy là mơ hồ vì đéo có căn cứ. Không phải. Thế tao sợ vì cái gì nhỉ? Tao vắt tay lên trán cố nghĩ xem là lý gì mà tao lại hoảng hốt đến thế, để mà bật dậy giữa đêm.

Ôi không đm, bó hoa, tao để quên bó hoa ở chân cầu thang nhà HA rồi. Đáng lẽ phải để trong phòng HA thì còn giải thích được, vì HA cũng chỉ mới dắt tao lên phòng HA thôi, chứ đã bao giờ dắt tao đi tour thăm quan full nhà đâu để mà tao biết hay mò tới được những góc khác như thế?

(Nghĩ lại thì cả hai chị em HA cùng đều dắt trai về nhà nghịch nhỉ)

Tao lo lắng đến độ đéo dám ngủ tiếp. Hay bây giờ quay lại nhỉ? Không, mạo hiểm quá, giờ là quá khuya rồi, chỉ ra đường thôi cũng có thể bị dân quân tự vệ đi kiểm tra đêm họ hỏi. Đm. làm thế nào nhỉ. Tao quay cuồng trong những ý nghĩ tính cách xử lí đấy cho đến khi mệt lử và thiếp đi – tao tự trấn an là có rất nhiều cách có thể giải thích cho việc vì sao bó hoa lại xuất hiện ở đấy, chỉ cần nghĩ bịa chuyện cho trơn tru một xíu.

Tao thiếp đi và hôm sau thì tao ngủ quá cả giờ báo thức. Mẹ tao phải gọi dậy, may sao vẫn kịp đi học.

Hồi đấy vẫn nghĩ là vì lo lắng quá độ nên ngủ mê mệt thiếp đi. Sau mới ngộ ra ra là tại xóc lọ nên mệt chứ có cl gì đâu.
 
"Ơ thế tao mua hoa hộ mày thì tao được cái gì?"
"Được" tml đút đít, bdsm trong tương lai gần chứ gì :sexy_girl:
 
"Ơ thế tao mua hoa hộ mày thì tao được cái gì?"
"Được" tml đút đít, bdsm trong tương lai gần chứ gì :sexy_girl:

Hồi đi học gu của tao là mấy em nữ tính hiền thục, nên chả bao giờ tao lại tưởng tượng nổi ra 1 ngày tao với con Nhung như thế. Cũng có khi thế mới là cuộc đời, đầy những bất ngờ.
 
Top