• 🚀 Đăng ký ngay để không bỏ lỡ những nội dung chất lượng! 💯 Hoàn toàn miễn phí!

Tại sao không nên vội tin… đức Phật ?

Năm 7-8 tuổi, tôi thường theo bà nội đi chùa và những ngôi chùa với tất cả sự thâm nghiêm, huyền bí của nó đã hấp dẫn thằng-bé-tôi ghê gớm. Khi bà tôi quỳ xuống, chắp tay, cúi đầu vái lạy, tôi cũng được dạy phải làm theo y như thế. Những rung cảm kỳ lạ, khó lý giải xuất hiện trong tâm hồn tôi sau mỗi cái chắp tay, mỗi lần vái lạy.

Mọi thứ cứ diễn ra như vậy cho đến năm 20 tuổi, sau một giấc mơ lạ và sau rất nhiều suy nghĩ chất chứa của cậu-thanh-niên-tôi (chứ không còn là thằng-bé-tôi) về những cái chắp tay, những lần vái lạy trong mỗi lần bước chân vào chùa. Rốt cuộc thì tại sao mình phải quỳ lạy như thế nhỉ?

Tại sao mình phải tin vào sự màu nhiệm huyền bí đến từ những pho tượng trên đài uy nghiêm? Tại sao mình phải tin chỉ vì bà mình đã tin, bố mẹ mình đã tin, những người xung quanh mình đã tin? Tại sao mình phải tin chỉ vì đấy là một niềm tin thói quen - một niềm tin phản xạ vốn đã theo đuổi mình từ thời thơ ấu?

Tôi đem tất cả những thắc mắc này hỏi vị sư ở một ngôi chùa trong lòng Hà Nội. Vị sư đó giải thích với tôi rằng tôn giáo xét cho cùng được xây dựng trên cơ sở của niềm tin. Có niềm tin sẽ có tốt lành. Có niềm tin sẽ có an lạc. Và có niềm tin sẽ có giải thoát. Cách trả lời ấy vừa thỏa mãn, vừa không thỏa mãn tôi.

Thỏa mãn ở chỗ, xét về mặt nguyên lý, đúng là mọi tôn giáo, tín ngưỡng trong cuộc đời này đều xây dựng trên cơ sở của lòng tin, trong đó có những tín ngưỡng bản địa mà lòng tin ấy là vô điều kiện.

Nhưng theo tìm hiểu của tôi khi đó thì tất thảy những tôn giáo lớn đều có một thế giới quan - một nhân sinh quan - một cơ sở lý luận, và nếu bỏ qua những cơ sở lý luận căn bản này để tin ngay, tin vội, tin mơ hồ thì không loại trừ khả năng chúng ta sẽ bị niềm tin dẫn dắt sai đường.

Đọc kinh Phật, tôi chợt nhận ra chính đức Phật cũng có lần đề cập tới điều này. Kinh Kalama - một trong những bộ kinh rất hay và rất nổi tiếng có kể lại câu chuyện một lần Phật đi ngang qua bộ tộc Kalama và những người thanh niên Kalama đã chạy tới hỏi Phật:

- Thưa thầy, bất kể vị đạo sĩ nào đi qua đây cũng nói giáo lý của họ mới đích thực là chân lý. Do vậy, chúng con hoang mang, không biết tin ai!

Câu trả lời của đức Phật:

- Các con đừng vội tin tưởng vào bất cứ điều gì, cho dù những điều ấy đã được chép trong kinh điển. Cũng đừng vội tin tưởng vào bất kỳ điều gì, cho dù điều ấy được nói ra từ những đạo sư danh tiếng.

Thấy các chàng trai Kalama vẫn chưa hiểu, đức Phật nói rõ thêm:

- Với tất cả những điều được người khác rao giảng, các con phải dùng tâm mình để quán chiếu, tìm hiểu và phê phán, rồi ứng dụng nó vào đời sống hằng ngày, xem nó có giúp mình thoát khỏi khổ đau được không. Nếu được thì hãy tin.

Cách trả lời của đức Phật khiến chúng ta phải đi đến một kết luận: Cũng chớ vội tin ngay vào chính đức Phật cùng những giáo lý của người, nếu chưa quán chiếu nó, tìm hiểu nó và ứng nghiệm nó vào cuộc sống của chúng ta.

Hiểu như thế tôi bắt đầu đọc sách Phật nhiều hơn và bắt đầu thử ứng nghiệm những điều mình đọc vào trong cuộc sống của mình.

Thế nên thật sự là tôi vẫn hay vãn cảnh chùa, để tìm một sự bình an nào đó, xua đi những căng thẳng mà đời sống này đem lại. Nhưng tôi không còn chắp tay, vái lạy trước tượng Phật như ngày xưa nữa.
 
Like cho bạn. Tôi sau nhiều ngày tháng tìm hiểu kinh phật, cuối cùng quay về học thuyết của vương dương minh, đọc liễu phàm tứ huấn. Bởi vì cái điều cơ bản của đạo phật là tin nhân quả và loại bỏ tính dục. Nhưng càng đọc càng tụng tôi càng k hiểu mình đang làm gì, k phải niềm tin của tôi k lớn mà là pháp môn đó k hợp với tôi. tôi cũng k hiểu lạy tượng ra sao, các vị bồ tát trông có phải như vậy k? Bởi vì con ng thường lấy hình mẫu của ng mình cảm khái để học theo mà. Vì vâỵ tôi đành phải Đọc nhiều giáo phái khác như nho giáo, đạo giáo, thiên chúa giáo để đúc kết và sửa tâm lại từ đầu. Và tôi đã tìm đc một trong lời dậy của đức phật, bất kể đi đến đâu cũng hãy rải tâm từ cho chúng sanh. Chỉ có câu đó thôi mà quan điểm tôn giáo của tôi khác biết hẳn. Rồi cuối cùng tôi nhận ra rằng thứ mà tôi có thể học theo ở đức phật đó là giới luật, còn những thứ khác như vị này vị kia tôi k có đủ căn cơ để giác ngộ
 
Năm 7-8 tuổi, tôi thường theo bà nội đi chùa và những ngôi chùa với tất cả sự thâm nghiêm, huyền bí của nó đã hấp dẫn thằng-bé-tôi ghê gớm. Khi bà tôi quỳ xuống, chắp tay, cúi đầu vái lạy, tôi cũng được dạy phải làm theo y như thế. Những rung cảm kỳ lạ, khó lý giải xuất hiện trong tâm hồn tôi sau mỗi cái chắp tay, mỗi lần vái lạy.

Mọi thứ cứ diễn ra như vậy cho đến năm 20 tuổi, sau một giấc mơ lạ và sau rất nhiều suy nghĩ chất chứa của cậu-thanh-niên-tôi (chứ không còn là thằng-bé-tôi) về những cái chắp tay, những lần vái lạy trong mỗi lần bước chân vào chùa. Rốt cuộc thì tại sao mình phải quỳ lạy như thế nhỉ?

Tại sao mình phải tin vào sự màu nhiệm huyền bí đến từ những pho tượng trên đài uy nghiêm? Tại sao mình phải tin chỉ vì bà mình đã tin, bố mẹ mình đã tin, những người xung quanh mình đã tin? Tại sao mình phải tin chỉ vì đấy là một niềm tin thói quen - một niềm tin phản xạ vốn đã theo đuổi mình từ thời thơ ấu?

Tôi đem tất cả những thắc mắc này hỏi vị sư ở một ngôi chùa trong lòng Hà Nội. Vị sư đó giải thích với tôi rằng tôn giáo xét cho cùng được xây dựng trên cơ sở của niềm tin. Có niềm tin sẽ có tốt lành. Có niềm tin sẽ có an lạc. Và có niềm tin sẽ có giải thoát. Cách trả lời ấy vừa thỏa mãn, vừa không thỏa mãn tôi.

Thỏa mãn ở chỗ, xét về mặt nguyên lý, đúng là mọi tôn giáo, tín ngưỡng trong cuộc đời này đều xây dựng trên cơ sở của lòng tin, trong đó có những tín ngưỡng bản địa mà lòng tin ấy là vô điều kiện.

Nhưng theo tìm hiểu của tôi khi đó thì tất thảy những tôn giáo lớn đều có một thế giới quan - một nhân sinh quan - một cơ sở lý luận, và nếu bỏ qua những cơ sở lý luận căn bản này để tin ngay, tin vội, tin mơ hồ thì không loại trừ khả năng chúng ta sẽ bị niềm tin dẫn dắt sai đường.

Đọc kinh Phật, tôi chợt nhận ra chính đức Phật cũng có lần đề cập tới điều này. Kinh Kalama - một trong những bộ kinh rất hay và rất nổi tiếng có kể lại câu chuyện một lần Phật đi ngang qua bộ tộc Kalama và những người thanh niên Kalama đã chạy tới hỏi Phật:

- Thưa thầy, bất kể vị đạo sĩ nào đi qua đây cũng nói giáo lý của họ mới đích thực là chân lý. Do vậy, chúng con hoang mang, không biết tin ai!

Câu trả lời của đức Phật:

- Các con đừng vội tin tưởng vào bất cứ điều gì, cho dù những điều ấy đã được chép trong kinh điển. Cũng đừng vội tin tưởng vào bất kỳ điều gì, cho dù điều ấy được nói ra từ những đạo sư danh tiếng.

Thấy các chàng trai Kalama vẫn chưa hiểu, đức Phật nói rõ thêm:

- Với tất cả những điều được người khác rao giảng, các con phải dùng tâm mình để quán chiếu, tìm hiểu và phê phán, rồi ứng dụng nó vào đời sống hằng ngày, xem nó có giúp mình thoát khỏi khổ đau được không. Nếu được thì hãy tin.

Cách trả lời của đức Phật khiến chúng ta phải đi đến một kết luận: Cũng chớ vội tin ngay vào chính đức Phật cùng những giáo lý của người, nếu chưa quán chiếu nó, tìm hiểu nó và ứng nghiệm nó vào cuộc sống của chúng ta.

Hiểu như thế tôi bắt đầu đọc sách Phật nhiều hơn và bắt đầu thử ứng nghiệm những điều mình đọc vào trong cuộc sống của mình.

Thế nên thật sự là tôi vẫn hay vãn cảnh chùa, để tìm một sự bình an nào đó, xua đi những căng thẳng mà đời sống này đem lại. Nhưng tôi không còn chắp tay, vái lạy trước tượng Phật như ngày xưa nữa.
10 điều chớ vội tin
1. Chớ vội tin điều gì, chỉ vì điều đó là truyền thuyết.
2. Chớ vội tin điều gì, chỉ vì điều đó thuộc về truyền thống.
3. Chớ vội tin điều gì, chỉ vì điều đó được nhiều người nhắc đến hay tuyên truyền.
4. Chớ vội tin điều gì, chỉ vì điều đó được ghi lại trong sách vở hay kinh điển.
5. Chớ vội tin điều gì, chỉ vì điều đó lý luận siêu hình.
6. Chớ vội tin điều gì, chỉ vì điều đó phù hợp với lập trường của mình.
7. Chớ vội tin điều gì, chỉ vì điều ấy phù hợp với định kiến của mình.
8. Chớ vội tin điều gì, khi điều đó được căn cứ trên những dữ kiện hời hợt.
9. Chớ vội tin điều gì, chỉ vì điều ấy được sức mạnh và quyền uy ủng hộ.
10. Chớ vội tin điều gì, chỉ vì điều ấy được các nhà truyền giáo hay đạo sư của mình tuyên thuyết.
^:)^^:)^^:)^^:)^^:)^^:)^^:)^^:)^^:)^^:)^
 
Đức phật TRC khi nhập diệt từng đáp lại câu hỏi của ngài ca diếp:" thưa đức thế tôn sau ngài nhập diệt chúng con nên tìm ai để tu tập". Phật nói rằng. Mọi kinh ta giảng cho các con từ TRC đến nay đều sai, các con hãy lấy giới luật làm thầy. Bởi vì ta cũng từ giới luật mà thành tựu, giới luật còn nghĩa là ta còn.
 
Đức phật TRC khi nhập diệt từng đáp lại câu hỏi của ngài ca diếp:" thưa đức thế tôn sau ngài nhập diệt chúng con nên tìm ai để tu tập". Phật nói rằng. Mọi kinh ta giảng cho các con từ TRC đến nay đều sai, các con hãy lấy giới luật làm thầy. Bởi vì ta cũng từ giới luật mà thành tựu, giới luật còn nghĩa là ta còn.
Bớt nói bậy đi m, m trích kinh ra coi chỗ nào có đoạn trên. Nữa ổ bánh mì vẫn là bánh mì, nữa sự thật thì *éo phải.
 
10 điều chớ vội tin
1. Chớ vội tin điều gì, chỉ vì điều đó là truyền thuyết.
2. Chớ vội tin điều gì, chỉ vì điều đó thuộc về truyền thống.
3. Chớ vội tin điều gì, chỉ vì điều đó được nhiều người nhắc đến hay tuyên truyền.
4. Chớ vội tin điều gì, chỉ vì điều đó được ghi lại trong sách vở hay kinh điển.
5. Chớ vội tin điều gì, chỉ vì điều đó lý luận siêu hình.
6. Chớ vội tin điều gì, chỉ vì điều đó phù hợp với lập trường của mình.
7. Chớ vội tin điều gì, chỉ vì điều ấy phù hợp với định kiến của mình.
8. Chớ vội tin điều gì, khi điều đó được căn cứ trên những dữ kiện hời hợt.
9. Chớ vội tin điều gì, chỉ vì điều ấy được sức mạnh và quyền uy ủng hộ.
10. Chớ vội tin điều gì, chỉ vì điều ấy được các nhà truyền giáo hay đạo sư của mình tuyên thuyết.
^:)^^:)^^:)^^:)^^:)^^:)^^:)^^:)^^:)^^:)^
Trên mạng cứ đưa ra được một đoạn như này, nhưng phần còn lại phía sau đâu thì ko ai trích. Phần đầu như này chỉ khiến người ta hoài nghi nhưng không cho người ta lối thoát.
 
Like cho bạn. Tôi sau nhiều ngày tháng tìm hiểu kinh phật, cuối cùng quay về học thuyết của vương dương minh, đọc liễu phàm tứ huấn. Bởi vì cái điều cơ bản của đạo phật là tin nhân quả và loại bỏ tính dục. Nhưng càng đọc càng tụng tôi càng k hiểu mình đang làm gì, k phải niềm tin của tôi k lớn mà là pháp môn đó k hợp với tôi. tôi cũng k hiểu lạy tượng ra sao, các vị bồ tát trông có phải như vậy k? Bởi vì con ng thường lấy hình mẫu của ng mình cảm khái để học theo mà. Vì vâỵ tôi đành phải Đọc nhiều giáo phái khác như nho giáo, đạo giáo, thiên chúa giáo để đúc kết và sửa tâm lại từ đầu. Và tôi đã tìm đc một trong lời dậy của đức phật, bất kể đi đến đâu cũng hãy rải tâm từ cho chúng sanh. Chỉ có câu đó thôi mà quan điểm tôn giáo của tôi khác biết hẳn. Rồi cuối cùng tôi nhận ra rằng thứ mà tôi có thể học theo ở đức phật đó là giới luật, còn những thứ khác như vị này vị kia tôi k có đủ căn cơ để giác ngộ
"Loại bỏ tính dục"
Mày có bị ngu không khi hiểu Đạo Phật như vậy.
 
Nếừ muốn duy tâm thì tâm phải sáng.
"Loại bỏ tính dục"
Mày có bị ngu không khi hiểu Đạo Phật như vậy.
Nếu muốn duy tâm thì tâm phải sáng. Dục ở đây nhiều nghĩa chứ k phải dục trong tình dục, k tranh luận nhé. Tôi bận đi thắp đuốc để đi rồi
 
Mọi thứ từ duyên sinh
Cũng vì duyên mà diệt
"Trong kinh Majjhima Nikaya (Trung A Hàm) có thuật lại rằng một hôm có một người bước đến đảnh lễ Đức Phật và thỉnh cầu Ngài hãy tóm lược giáo huấn của Ngài bằng một câu thật ngắn gọn, và nếu được thì câu ấy sẽ là gì. Đức Phật đáp lại rằng Ngài có thể làm được việc ấy và đã nói lên câu trên đây: "Sabbe dhamma nalam abhinivesaya" tức là "Không được bám víu vào bất cứ gì cả" ("Sabbe dhamma" có nghĩa là bất cứ gì, "nalam" không được phép, "abhinivesaya" bám víu vào)"
 
Trên mạng cứ đưa ra được một đoạn như này, nhưng phần còn lại phía sau đâu thì ko ai trích. Phần đầu như này chỉ khiến người ta hoài nghi nhưng không cho người ta lối thoát.
1648998247747.png
CHỈ TIN KHI: Khi nghe điều gì, hãy nên quán sát, suy tư, thể nghiệm, và chỉ khi nào, sau khi kiểm nghiệm, quý vị nhận thấy: “Những lời dạy này tốt lành, đạo đức, hướng thiện, chói sáng và được người trí đồng tình, tán thán. Nếu sống, làm theo các lời dạy này sẽ đưa ta đến hạnh phúc, an lạc ngay hiện tại này và về lâu dài” thì đến lúc ấy, hãy đặt niềm tin một cách chắc chắn và thực hành theo.

Trích Kinh Nền tảng đức tin, Sa-môn Thích Nhật Từ dịch.

Sao tao vẫn thấy đoạn sau suốt mà? Buddha đã nói ra điều gì đều thấu đáo, có đầy đủ:
- đặt vấn đề (A)
- phản đề (~A)
- xem xét cả vấn đề & phản đề (tập hợp cả A và ~A)
- phủ định cả vấn đề & phản đề (phủ định tập hợp trên)
Lần Buddha mượn câu chuyện thau nước rửa chân để dạy La Hầu La cũng theo quy trình này, rất là chặt chẽ.

Nghe nói tứ Thiền cũng có cấu tạo tương tự.

Cách phân tích của Buddha rất tương tự Toán Logic hiện đại. Thẹc là hum mộ quá đi.

Nhất là cái quả nửa đêm bỏ lại cô vợ mới đẻ 7 ngày mà đi phiêu bạt giang hồ 51 năm. ^:)^^:)^^:)^^:)^^:)^^:)^^:)^
 
Trong kinh Kamasutra có nói : Đừng có lạy và xin điều gì khi đến đền chùa mà ngay cả thánh thần ở đấy mày cũng không biết họ tên gì, hay họ có công gì với nhân dân.
 
Like cho bạn. Tôi sau nhiều ngày tháng tìm hiểu kinh phật, cuối cùng quay về học thuyết của vương dương minh, đọc liễu phàm tứ huấn. Bởi vì cái điều cơ bản của đạo phật là tin nhân quả và loại bỏ tính dục. Nhưng càng đọc càng tụng tôi càng k hiểu mình đang làm gì, k phải niềm tin của tôi k lớn mà là pháp môn đó k hợp với tôi. tôi cũng k hiểu lạy tượng ra sao, các vị bồ tát trông có phải như vậy k? Bởi vì con ng thường lấy hình mẫu của ng mình cảm khái để học theo mà. Vì vâỵ tôi đành phải Đọc nhiều giáo phái khác như nho giáo, đạo giáo, thiên chúa giáo để đúc kết và sửa tâm lại từ đầu. Và tôi đã tìm đc một trong lời dậy của đức phật, bất kể đi đến đâu cũng hãy rải tâm từ cho chúng sanh. Chỉ có câu đó thôi mà quan điểm tôn giáo của tôi khác biết hẳn. Rồi cuối cùng tôi nhận ra rằng thứ mà tôi có thể học theo ở đức phật đó là giới luật, còn những thứ khác như vị này vị kia tôi k có đủ căn cơ để giác ngộ
Hình như luận điểm mày hơi sai sai, theo tao tìm hiểu thì trong giáo lý cơ bản của Phật đâu có bắt buộc diệt dục ... nếu diệt dục thì làm gì phát triển nhân loại được, sai lầm từ bản chất !
@Cõi Mộng quan điểm mày như nào về vấn đề này ?
 
Hình như luận điểm mày hơi sai sai, theo tao tìm hiểu thì trong giáo lý cơ bản của Phật đâu có bắt buộc diệt dục ... nếu diệt dục thì làm gì phát triển nhân loại được, sai lầm từ bản chất
diệt dục hiểu rộng là lợi cho mình chứ ko lợi cho người
 
diệt dục hiểu rộng là lợi cho mình chứ ko lợi cho người
Tao chỉ biết ngày xưa Tất Đạt Đa tu theo đường lối khổ hạnh sa môn, đến khi hành xác gần chết mới nhận ra pháp tu này chẳng đi đến đâu cả mà chỉ làm kiệt quệ về thể xác lẫn tinh thần ... từ đó mới theo lối trung đạo, cái gì cũng chừng mực là đủ, không thừa cũng không thiếu ! Và tao không thấy chỗ nào Thích ca khuyên phải diệt dục hết
 
Tao chỉ biết ngày xưa Tất Đạt Đa tu theo đường lối khổ hạnh sa môn, đến khi hành xác gần chết mới nhận ra pháp tu này chẳng đi đến đâu cả mà chỉ làm kiệt quệ về thể xác lẫn tinh thần ... từ đó mới theo lối trung đạo, cái gì cũng chừng mực là đủ, không thừa cũng không thiếu ! Và tao không thấy chỗ nào Thích ca khuyên phải diệt dục hết
Lối tu của ổng là diệt dục đó mày
 
Năm 7-8 tuổi, tôi thường theo bà nội đi chùa và những ngôi chùa với tất cả sự thâm nghiêm, huyền bí của nó đã hấp dẫn thằng-bé-tôi ghê gớm. Khi bà tôi quỳ xuống, chắp tay, cúi đầu vái lạy, tôi cũng được dạy phải làm theo y như thế. Những rung cảm kỳ lạ, khó lý giải xuất hiện trong tâm hồn tôi sau mỗi cái chắp tay, mỗi lần vái lạy.

Mọi thứ cứ diễn ra như vậy cho đến năm 20 tuổi, sau một giấc mơ lạ và sau rất nhiều suy nghĩ chất chứa của cậu-thanh-niên-tôi (chứ không còn là thằng-bé-tôi) về những cái chắp tay, những lần vái lạy trong mỗi lần bước chân vào chùa. Rốt cuộc thì tại sao mình phải quỳ lạy như thế nhỉ?

Tại sao mình phải tin vào sự màu nhiệm huyền bí đến từ những pho tượng trên đài uy nghiêm? Tại sao mình phải tin chỉ vì bà mình đã tin, bố mẹ mình đã tin, những người xung quanh mình đã tin? Tại sao mình phải tin chỉ vì đấy là một niềm tin thói quen - một niềm tin phản xạ vốn đã theo đuổi mình từ thời thơ ấu?

Tôi đem tất cả những thắc mắc này hỏi vị sư ở một ngôi chùa trong lòng Hà Nội. Vị sư đó giải thích với tôi rằng tôn giáo xét cho cùng được xây dựng trên cơ sở của niềm tin. Có niềm tin sẽ có tốt lành. Có niềm tin sẽ có an lạc. Và có niềm tin sẽ có giải thoát. Cách trả lời ấy vừa thỏa mãn, vừa không thỏa mãn tôi.

Thỏa mãn ở chỗ, xét về mặt nguyên lý, đúng là mọi tôn giáo, tín ngưỡng trong cuộc đời này đều xây dựng trên cơ sở của lòng tin, trong đó có những tín ngưỡng bản địa mà lòng tin ấy là vô điều kiện.

Nhưng theo tìm hiểu của tôi khi đó thì tất thảy những tôn giáo lớn đều có một thế giới quan - một nhân sinh quan - một cơ sở lý luận, và nếu bỏ qua những cơ sở lý luận căn bản này để tin ngay, tin vội, tin mơ hồ thì không loại trừ khả năng chúng ta sẽ bị niềm tin dẫn dắt sai đường.

Đọc kinh Phật, tôi chợt nhận ra chính đức Phật cũng có lần đề cập tới điều này. Kinh Kalama - một trong những bộ kinh rất hay và rất nổi tiếng có kể lại câu chuyện một lần Phật đi ngang qua bộ tộc Kalama và những người thanh niên Kalama đã chạy tới hỏi Phật:

- Thưa thầy, bất kể vị đạo sĩ nào đi qua đây cũng nói giáo lý của họ mới đích thực là chân lý. Do vậy, chúng con hoang mang, không biết tin ai!

Câu trả lời của đức Phật:

- Các con đừng vội tin tưởng vào bất cứ điều gì, cho dù những điều ấy đã được chép trong kinh điển. Cũng đừng vội tin tưởng vào bất kỳ điều gì, cho dù điều ấy được nói ra từ những đạo sư danh tiếng.

Thấy các chàng trai Kalama vẫn chưa hiểu, đức Phật nói rõ thêm:

- Với tất cả những điều được người khác rao giảng, các con phải dùng tâm mình để quán chiếu, tìm hiểu và phê phán, rồi ứng dụng nó vào đời sống hằng ngày, xem nó có giúp mình thoát khỏi khổ đau được không. Nếu được thì hãy tin.

Cách trả lời của đức Phật khiến chúng ta phải đi đến một kết luận: Cũng chớ vội tin ngay vào chính đức Phật cùng những giáo lý của người, nếu chưa quán chiếu nó, tìm hiểu nó và ứng nghiệm nó vào cuộc sống của chúng ta.

Hiểu như thế tôi bắt đầu đọc sách Phật nhiều hơn và bắt đầu thử ứng nghiệm những điều mình đọc vào trong cuộc sống của mình.

Thế nên thật sự là tôi vẫn hay vãn cảnh chùa, để tìm một sự bình an nào đó, xua đi những căng thẳng mà đời sống này đem lại. Nhưng tôi không còn chắp tay, vái lạy trước tượng Phật như ngày xưa nữa.
Khoa học hiện đại đã giải mã thành công adn của người biến thuyết tiến hóa thành cú lừa 200 năm trc. Adn là sản phẩm của trí huệ siêu phàm chứ đéo phải là 1 tổ hợp ngẫu nhiên các phân tử hóa học tạo thành. Lúc này ko tin vào thần phật đáng tạo hóa thì tin vào cái gì. Còn về phật 1 hoàng tử chịu từ bỏ cuộc sống đế vương để đi tìm sự giải thoát cho chuỗi đau khổ bất hạnh của con người, hàng nghìn năm qua nhờ có ông biết bnhieu người đc cứu biết bao động vật đc tha. Mày chỉ là 1 hạt cát của vũ trụ mày đéo tôn trọng người ta thì kệ con mẹ mày vũ trụ vẫn tồn tại thần phật vẫn cứu rỗi loài người.
 
Có 2 loại tu, 1 la theo phái đoàn thi diệt dục , nếu tại gia thì không.
 
Lối tu của ổng là diệt dục đó mày
Có thể mày đang hiểu sai về khái niệm diệt dục
Thích ca ngày xưa vẫn có vợ đẻ con và ổng cũng chẳng bận tâm hay phê phán gì điều đó ... Quan điểm của ổng về tính dục là tránh phải bị sa đà vào đấy thôi mày, nhiều đệ tử của ổng thời đó vẫn vợ(chồng) con thỏa mái đấy thôi
 
Lúc đầu thì không bắt các đệ tử diệt dục , nhưng sau 1 sự việc có 1 đệ tử là con một, mà lại đi tu, sau này nhà kêu về và ra điều kiện với vị đó là ,hãy để lại 1 đứa con thì mới cho tu tiếp, sau sự việc đó các đệ tử của Bụt mới báo lên và các giới luật mới được thêm vào,từ 1 vài giới luật đến sau này thành mấy trăm..
 
Tất cả những gì khởi lên do duyên bởi các căn và trần cảnh không cần phải "diệt" mà cần phải "liễu" với trí để hiểu được bản chất của nó. Khi hiểu được bản chất của nó rồi thì sống an lạc, hạnh phúc. Chẳng việc gì phải yêu cầu một việc đừng xảy ra khi nó đã xảy ra.
"Khi tâm có tham thì biết rằng tâm có tham", "Khi tâm có sân thì biết rằng tâm có sân" những lời dạy căn bản này rất thực tế, giúp con người sống đúng với những gì hiện hữu với đầy đủ hỷ nộ ái ố của đời người. Những tình cảm đó chính là nguyên liệu để con người hiểu được chân lý mà Cổ Đức đã dạy.
 
Toàn những thằng ko biết mẹ gì về Pháp vô vi, mà vô spam như đúng r! Ngu thì ráng mà tu thiền chứng ngộ, ngồi đó đọc sách của ng phàm viết ra?
 

Có thể bạn quan tâm

Top